his forehead, hiding the red lightning bolt scar which marred an other dịch - his forehead, hiding the red lightning bolt scar which marred an other Việt làm thế nào để nói

his forehead, hiding the red lightn

his forehead, hiding the red lightning bolt scar which marred an otherwise smooth and fair skin. Baggy clothes, most little more than rags, hung on said boy's thin frame, giving him the
air of a skeleton wrapped in layers of skin.
The boy rolled over slightly before seeming to wake with a small start. Huge emerald green eyes, shielded by long, thick eyelashes, fluttered open, although it was doubtful that any
hint of the colour could be seen in the deep darkness of the room. Or more precisely, of the cupboard. For this was the boy's bedroom, as it had been for many years now: the
cupboard-under-the-stairs.
The boy lazily blinked his eyes as he wondered about what had prompted his early awakening. After all, his biological clock was usually pretty accurate - it had to be since his aunt
expected him, a boy who was six-going-on-seven, to wake up on his own…ah, that was it! A rush of excitement filled him, leaving him slightly breathless in its wake. Tomorrow is July
31st! My birthday!
For the briefest of moments, Harry James Potter was happy and excited, just like any normal boy his age. Then, he deflated when he realized that no one was going to care about his
birthday. Not Aunt Petunia, not Uncle Vernon, not his bully-of-a-cousin Dudley. He doubted that he would receive even one present. Not even from his Daddy, James Potter, whom he
knew was alive, but had, for some reason, abandoned him to the care of his relatives. Harry knew James Potter was alive because he had heard Aunt Petunia mumbling about the
unfairness of it all; about why she should be forced to care for the freak when even his own freakish father refused to do so.
Harry wondered about ot too, sometimes, with bitterness and no little anger. Was he that horrible a son? He knew that he had a younger brother, Martin, whom James seemed to
have no problem taking care of. Only him, it was only him that no one wanted. Why did no one wanted him? Not his relatives, not his Daddy, and perhaps not even his Mummy, who
had died early in his childhood. Why it was so, Harry had no idea. The Dursleys forbid questions; in fact, they hated it. If Harry asked even a single question about his parents, a cuff
to the head was the least of his worries. Harry shuddered once more at the thought of Uncle Vernon's fists.
Sighing softly, he decided not to waste his time thinking about what he could not change, but instead, resolved to grab as much sleep as he could.
The next morning, he was woken by the shrieks of Aunt Petunia. "Boy! Get down here, boy, and make breakfast!" Oh no, no, no... Harry's first thoughts when he startled awake was
of dismay and dread. He had overslept, and hence, had not prepared breakfast for the Dursleys.
Rushing out of his cupboard with all the not inconsiderable haste that he could muster, he appeared in the kitchen soon after Aunt Petunia's cry, hoping against hope that his uncle
was not yet awake… Only to find Uncle Vernon glaring at him furiously.
"Boy, I have to leave for an important meeting in ten minutes and what do I find? No breakfast!" With a furious bellow, Uncle Vernon strolled to where Harry was standing, frozen to
the spot, and backhanded him across the face. Distantly, Harry felt himself fall to the ground with the force of the blow. Once he was on the ground, he lay there quiescent, as Uncle
Vernon aimed a few well-placed kicks at his ribs. Stay quiet, stay quiet…Harry chanted frantically in his head. He had learnt that keeping quiet was the best method when it came to
dealing with Uncle Vernon's blows. Soon, Uncle Vernon would grow bored with his lack of response and he would leave Harry in peace. Sometimes, in a bout of wishful thinking, Harry
would hope for someone to rescue him, to save him from his relatives, but that wish never came true. Someday though…but in the meantime, Harry hoped that his uncle wou
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
his forehead, hiding the red lightning bolt scar which marred an otherwise smooth and fair skin. Baggy clothes, most little more than rags, hung on said boy's thin frame, giving him theair of a skeleton wrapped in layers of skin.The boy rolled over slightly before seeming to wake with a small start. Huge emerald green eyes, shielded by long, thick eyelashes, fluttered open, although it was doubtful that anyhint of the colour could be seen in the deep darkness of the room. Or more precisely, of the cupboard. For this was the boy's bedroom, as it had been for many years now: thecupboard-under-the-stairs.The boy lazily blinked his eyes as he wondered about what had prompted his early awakening. After all, his biological clock was usually pretty accurate - it had to be since his auntexpected him, a boy who was six-going-on-seven, to wake up on his own…ah, that was it! A rush of excitement filled him, leaving him slightly breathless in its wake. Tomorrow is July31st! My birthday!For the briefest of moments, Harry James Potter was happy and excited, just like any normal boy his age. Then, he deflated when he realized that no one was going to care about hisbirthday. Not Aunt Petunia, not Uncle Vernon, not his bully-of-a-cousin Dudley. He doubted that he would receive even one present. Not even from his Daddy, James Potter, whom heknew was alive, but had, for some reason, abandoned him to the care of his relatives. Harry knew James Potter was alive because he had heard Aunt Petunia mumbling about theunfairness of it all; about why she should be forced to care for the freak when even his own freakish father refused to do so.Harry wondered about ot too, sometimes, with bitterness and no little anger. Was he that horrible a son? He knew that he had a younger brother, Martin, whom James seemed tohave no problem taking care of. Only him, it was only him that no one wanted. Why did no one wanted him? Not his relatives, not his Daddy, and perhaps not even his Mummy, whohad died early in his childhood. Why it was so, Harry had no idea. The Dursleys forbid questions; in fact, they hated it. If Harry asked even a single question about his parents, a cuffto the head was the least of his worries. Harry shuddered once more at the thought of Uncle Vernon's fists.Sighing softly, he decided not to waste his time thinking about what he could not change, but instead, resolved to grab as much sleep as he could.The next morning, he was woken by the shrieks of Aunt Petunia. "Boy! Get down here, boy, and make breakfast!" Oh no, no, no... Harry's first thoughts when he startled awake wasof dismay and dread. He had overslept, and hence, had not prepared breakfast for the Dursleys.Rushing out of his cupboard with all the not inconsiderable haste that he could muster, he appeared in the kitchen soon after Aunt Petunia's cry, hoping against hope that his unclewas not yet awake… Only to find Uncle Vernon glaring at him furiously."Boy, I have to leave for an important meeting in ten minutes and what do I find? No breakfast!" With a furious bellow, Uncle Vernon strolled to where Harry was standing, frozen tothe spot, and backhanded him across the face. Distantly, Harry felt himself fall to the ground with the force of the blow. Once he was on the ground, he lay there quiescent, as UncleVernon aimed a few well-placed kicks at his ribs. Stay quiet, stay quiet…Harry chanted frantically in his head. He had learnt that keeping quiet was the best method when it came todealing with Uncle Vernon's blows. Soon, Uncle Vernon would grow bored with his lack of response and he would leave Harry in peace. Sometimes, in a bout of wishful thinking, Harrywould hope for someone to rescue him, to save him from his relatives, but that wish never came true. Someday though…but in the meantime, Harry hoped that his uncle wou
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
trán, ẩn đỏ sẹo tia chớp mà hoen ố một làn da mịn màng và nếu không công bằng. Quần áo rộng thùng thình, nhiều ít nhất so với giẻ rách, treo trên cho biết khung mỏng của cậu bé, cho anh ta
không khí của một bộ xương được bọc trong lớp da.
Các cậu bé lăn qua một chút trước khi dường như để đánh thức với một khởi đầu nhỏ. Đôi mắt màu xanh ngọc bích lớn, được bảo vệ bởi, lông mi dày dài, vỗ cánh mở, mặc dù nó đã nghi ngờ rằng bất kỳ
gợi ý của màu sắc có thể được nhìn thấy trong bóng tối sâu của căn phòng. Hay chính xác hơn, trong tủ. Đối với điều này là phòng ngủ của cậu bé, vì nó đã được nhiều năm nay: sự
. tủ-under-the-cầu thang
Cậu bé lười biếng chớp mắt khi anh tự hỏi về những gì đã thúc đẩy sự thức tỉnh đầu tiên của ông. Sau khi tất cả, đồng hồ sinh học của ông là thường khá chính xác - nó đã có được kể từ khi dì của mình
mong đợi anh ta, một cậu bé đã được sáu-đi-on-bảy, thức dậy một mình ... ah, đó là nó! Một cơn sốt của sự phấn khích đầy anh, khiến anh hơi thở trong thức của nó. Ngày mai là tháng bảy
31 tháng! Sinh nhật của tôi!
Đối với những khoảnh khắc rất ngắn, Harry James Potter là hạnh phúc và vui mừng, giống như bất kỳ cậu bé ở lứa tuổi của mình. Sau đó, anh xì hơi khi anh nhận ra rằng sẽ chẳng ai quan tâm đến mình
sinh nhật. Không dì Petunia, không dượng Vernon, không bắt nạt mình-của-một-người anh họ Dudley. Ông nghi ngờ rằng ông sẽ nhận được ngay cả hiện tại. Không, ngay cả từ Daddy của mình, James Potter, người mà ông
biết là còn sống, nhưng đã có, đối với một số lý do, bỏ rơi anh để chăm sóc người thân của mình. Harry biết James Potter đã sống vì anh đã nghe dì Petunia và thút thít về
bất công của nó tất cả; về lý do tại sao cô ấy nên buộc phải chăm sóc cho những con quái vật khi ngay cả cha kỳ cục của riêng mình từ chối làm như vậy.
Harry tự hỏi về ot quá, đôi khi, sự cay đắng và giận dữ không ít. Chính ông là khủng khiếp một con trai? Anh biết anh có một người anh trai, Martin, người mà James dường như
không có vấn đề chăm sóc. Chỉ có anh, nó chỉ là anh ấy mà không ai muốn. Tại sao không ai muốn anh ta? Không người thân, không Daddy của mình, và có lẽ thậm chí không Mummy của mình, người
đã qua đời sớm trong thời thơ ấu của mình. Tại sao nó là như vậy, Harry đã không có ý tưởng. Gia đình Dursley cấm câu hỏi; trong thực tế, họ ghét nó. Nếu Harry hỏi ngay cả một câu hỏi duy nhất về cha mẹ của mình, một cuff
để người đứng đầu là việc nhỏ nhất của những lo lắng của mình. Harry rùng mình một lần nữa khi nghĩ đến nắm đấm của dượng Vernon.
Thở dài nhẹ nhàng, ông đã quyết định không để lãng phí thời gian của mình suy nghĩ về những gì anh không thể thay đổi, nhưng thay vào đó, giải quyết để lấy ngủ nhiều như anh có thể.
Sáng hôm sau, anh bị đánh thức bởi những tiếng kêu la của dì Petunia. "Boy! Ngồi xuống đây, cậu bé, và làm cho bữa ăn sáng!" Ồ không, không, không ... suy nghĩ đầu tiên của Harry khi anh giật mình tỉnh táo là
các kinh ngạc và khiếp sợ. Ông ta ngủ quên mất, và do đó, đã không chuẩn bị bữa ăn sáng cho gia đình Dursley.
Vội vã ra khỏi tủ của mình với tất cả các sự vội vàng không nhỏ mà ông có thể tập hợp, anh xuất hiện trong các nhà bếp ngay sau khi tiếng kêu dì Petunia, hy vọng chống lại hy vọng rằng chú của mình
là không chưa thức giấc ... Chỉ để tìm dượng Vernon lườm anh giận dữ.
"Boy, tôi có để lại cho một cuộc họp quan trọng trong mười phút và những gì tôi tìm thấy? Không có bữa ăn sáng!" Với ống thổi tức giận, dượng Vernon tản đến nơi mà Harry đang đứng, đông lạnh để
ngay tại chỗ, và backhanded anh ấy trên khuôn mặt. Xa, Harry cảm thấy mình rơi tự do xuống đất với lực lượng của cú đánh. Khi ông trên mặt đất, ông nằm đó yên lặng, như Bác
Vernon nhắm một vài cú đá cũng được đặt ở xương sườn của mình. Im lặng, im lặng ... Harry hô điên cuồng trong đầu anh. Ông đã học được rằng việc giữ im lặng là phương pháp tốt nhất khi nó đến để
đối phó với những cú đánh của dượng Vernon. Ngay sau đó, dượng Vernon sẽ trở nên buồn chán với anh không có phản ứng và ông sẽ để lại Harry trong hòa bình. Đôi khi, trong một cơn mơ tưởng, Harry
sẽ hy vọng cho một người nào đó để giải cứu anh ta, để cứu anh ta từ người thân của mình, nhưng không bao giờ mong muốn đó đã thành sự thật. Một ngày nào đó mặc dù ... nhưng trong khi chờ đợi, hy vọng rằng Harry chú wou mình
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: