without his voice shaking; and perhaps he cannot suppress certain ges- dịch - without his voice shaking; and perhaps he cannot suppress certain ges- Việt làm thế nào để nói

without his voice shaking; and perh

without his voice shaking; and perhaps he cannot suppress certain ges-tures. If there are such characteristic sensations and behavioral manifestations for a moral feeling, these do not constitute the feeling of guilt, shame, indignation, or whatever. Such characteristic sensations and manifestations are neither necessary nor sufficient in particular instances for someone to feel guilty, ashamed, or indignant. This is not to deny that some characteristic sensations and behavioral manifestations of distur-bance may be necessary if one is to be overwhelmed by feelings of guilt, shame, or indignation. But to have these feelings it is often sufficient that a person sincerely say that he feels guilty, ashamed or indignant, and that he is prepared to give an appropriate explanation of why he feels as he does (assuming of course that he accepts this explanation as correct).

This last consideration introduces the main question in distinguishing the moral feelings from other emotions and from each other, namely: (d) What is the definitive type of explanation required for having a moral feeling, and how do these explanations differ from one feeling to another? Thus when we ask someone why he feels guilty, what sort of answer do we want? Certainly not any reply is acceptable. A reference merely to expected punishment is not enough; this might account for fear or anxi-ety, but not for guilt feelings. Similarly, mention of harms or misadven-tures that have fallen upon oneself as a consequence of one’s past actions explains feelings of regret but not those of guilt, and much less those of remorse. To be sure, fear and anxiety often accompany feelings of guilt for obvious reasons, but these emotions must not be confused with the moral feelings. We should not suppose, then, that the experience of guilt is somehow a mixture of fear, anxiety, and regret. Anxiety and fear are not moral feelings at all, and regret is connected with some view of our own good, being occasioned, say, by failures to further our interests in sensible ways. Even such phenomena as neurotic guilt feelings, and other devia-tions from the standard case, are accepted as feelings of guilt and not simply as irrational fears and anxieties because of the special type of explanation for the departure from the norm. It is always supposed in such cases that a deeper psychological investigation will uncover (or has uncovered) the relevant similarity to other guilt feelings.

In general, it is a necessary feature of moral feelings, and part of what distinguishes them from the natural attitudes, that the person’s explana-tion of his experience invokes a moral concept and its associated princi-ples. His account of his feeling makes reference to an acknowledged right or wrong. When we question this, we are likely to offer various forms of guilt feelings as counterexamples. This is easy to understand since the


421

The Sense of Justice


earliest forms of guilt feelings are those of authority guilt, and we are unlikely to grow up without having what one may call residue guilt feelings. For example, a person raised in a strict religious sect may have been taught that going to the theater is wrong. While he no longer believes this, he tells us that he still feels guilty when attending the theater. But these are not proper guilt feelings, since he is not about to apologize to anyone, or to resolve not to see another play, and so on. Indeed, he should say rather that he has certain sensations and feelings of uneasiness, and the like, which resemble those which he has when he feels guilty. Assuming, then, the soundness of the contract view, the explanation of some moral feelings relies on principles of right that would be chosen in the original position, while the other moral feelings are related to the concept of goodness. For example, a person feels guilty because he knows that he has taken more than his share (as defined by some just scheme), or has treated others unfairly. Or a person feels ashamed because he has been cowardly and not spoken out. He has failed to live up to a conception of moral worth which he has set himself to achieve (§68). What distinguishes the moral feelings from one another are the principles and faults which their explanations typically invoke. For the most part, the characteristic sensations and behavioral manifestations are the same, being psychological disturbances and having the common features of these.

It is worthwhile to note that the same action may give rise to several moral feelings at once provided that, as is often the case, the appropriate explanation for each one can be given (§67). For example, a person who cheats may feel both guilty and ashamed: guilty because he has violated a trust and unfairly advanced himself, his guilt being in answer to the injuries done to others; ashamed because by resorting to such means he has convicted himself in his own eyes (and in those of others) as weak and untrustworthy, as someone who resorts to unfair and covert means to further his ends. These explanations appeal to different principles and values, thus distinguishing the corresponding feelings; but both explanations frequently apply. We may add here that for a person to have a moral feeling, it is not necessary that everything asserted in his explanation be true; it is sufficient that he accepts the explanation. Someone may be in error, then, in thinking that he has taken more than his share. He may not be guilty. Nevertheless, he feels guilty since his explanation is of the right sort, and although mistaken, the beliefs he expresses are sincere.

Next, there is a group of questions concerning the relation of moral attitudes to action: (e) What are the characteristic intentions, endeavors,


422

73. The Moral Sentiments


and inclinations of a person experiencing a given feeling? What sorts of things does he want to do, or find himself unable to do? An angry man characteristically tries to strike back, or to block the purposes of the person at whom he is angry. When plagued by feelings of guilt, say, a person wishes to act properly in the future and strives to modify his conduct accordingly. He is inclined to admit what he has done and to ask for reinstatement, and to acknowledge and accept re-proofs and penalties; and he finds himself less able to condemn others when they behave wrongly. The particular situation will determine which of these dispositions are realized; and we may also suppose that the family of dispositions which may be elicited varies according to the morality of the individual. It is clear, for example, that the typical expressions of guilt and the appropriate explanations will be quite different as the ideals and roles of the morality of association become more complex and demanding; and these feelings in turn will be distinct from the emotions connected with the morality of principles. In justice as fairness, these variations are accounted for in the first instance by the content of the corresponding moral view. The structure of precepts, ideals, and principles shows what sorts of explanations are required.

Further, we can ask: (f) What emotions and responses does a person having a particular feeling expect on the part of other persons? How does he anticipate that they will react toward him, as this is shown, say, in various characteristic distortions in his interpretation of others’ conduct toward him? Thus, one who feels guilty, recognizing his action as a transgression of the legitimate claims of others, expects them to resent his conduct and to penalize him in various ways. He also assumes that third parties will be indignant with him. Someone who feels guilty, then, is apprehensive about the resentment and indignation of others, and the un-certainties which thereby arise. By contrast, someone who feels ashamed anticipates derision and contempt. He has fallen short of a standard of excellence, given in to weakness, and shown himself unworthy of association with others who share his ideals. He is apprehensive lest he be cut off and rejected, made an object of scorn and ridicule. Just as the feelings of guilt and shame have different principles in their explanations, they lead us to anticipate different attitudes in other persons. In general, guilt, resentment, and indignation invoke the concept of right, whereas shame, contempt, and derision appeal to the concept of goodness. And these remarks extend in the obvious way to feelings of duty and obligation (if there are such), and to proper pride and a sense of one’s own worth.

Finally, we can ask: (g) What are the characteristic temptations to


423

The Sense of Justice


actions that give rise to the moral feeling and how is the feeling typically resolved? Here again there are marked differences between the moral emotions. Feelings of guilt and shame have different settings and are overcome in distinct ways, and these variations reflect the defining principles with which they are connected and their peculiar psychological bases. Thus, for example, guilt is relieved by reparation and the forgive-ness that permits reconciliation; whereas shame is undone by proofs of defects made good, by a renewed confidence in the excellence of one’s person. It is also clear, for example, that resentment and indignation have their characteristic resolutions, since the first is aroused by what we regard as wrongs done to ourselves, the second is concerned with wrongs done to others.

Yet the contrasts between the feelings of guilt and shame are so striking that it is helpful to note how they fit in with the distinctions made between different aspects of morality. As we have seen, a breach of any virtue may give rise to shame; it suffices that one prizes the form of action among one’s excellences (§67). Analogously, a wrong can always occasion guilt whenever others are in some way harmed, or their rights violated. Thus guilt and shame reflect the concern w
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
without his voice shaking; and perhaps he cannot suppress certain ges-tures. If there are such characteristic sensations and behavioral manifestations for a moral feeling, these do not constitute the feeling of guilt, shame, indignation, or whatever. Such characteristic sensations and manifestations are neither necessary nor sufficient in particular instances for someone to feel guilty, ashamed, or indignant. This is not to deny that some characteristic sensations and behavioral manifestations of distur-bance may be necessary if one is to be overwhelmed by feelings of guilt, shame, or indignation. But to have these feelings it is often sufficient that a person sincerely say that he feels guilty, ashamed or indignant, and that he is prepared to give an appropriate explanation of why he feels as he does (assuming of course that he accepts this explanation as correct).This last consideration introduces the main question in distinguishing the moral feelings from other emotions and from each other, namely: (d) What is the definitive type of explanation required for having a moral feeling, and how do these explanations differ from one feeling to another? Thus when we ask someone why he feels guilty, what sort of answer do we want? Certainly not any reply is acceptable. A reference merely to expected punishment is not enough; this might account for fear or anxi-ety, but not for guilt feelings. Similarly, mention of harms or misadven-tures that have fallen upon oneself as a consequence of one’s past actions explains feelings of regret but not those of guilt, and much less those of remorse. To be sure, fear and anxiety often accompany feelings of guilt for obvious reasons, but these emotions must not be confused with the moral feelings. We should not suppose, then, that the experience of guilt is somehow a mixture of fear, anxiety, and regret. Anxiety and fear are not moral feelings at all, and regret is connected with some view of our own good, being occasioned, say, by failures to further our interests in sensible ways. Even such phenomena as neurotic guilt feelings, and other devia-tions from the standard case, are accepted as feelings of guilt and not simply as irrational fears and anxieties because of the special type of explanation for the departure from the norm. It is always supposed in such cases that a deeper psychological investigation will uncover (or has uncovered) the relevant similarity to other guilt feelings.
In general, it is a necessary feature of moral feelings, and part of what distinguishes them from the natural attitudes, that the person’s explana-tion of his experience invokes a moral concept and its associated princi-ples. His account of his feeling makes reference to an acknowledged right or wrong. When we question this, we are likely to offer various forms of guilt feelings as counterexamples. This is easy to understand since the


421

The Sense of Justice


earliest forms of guilt feelings are those of authority guilt, and we are unlikely to grow up without having what one may call residue guilt feelings. For example, a person raised in a strict religious sect may have been taught that going to the theater is wrong. While he no longer believes this, he tells us that he still feels guilty when attending the theater. But these are not proper guilt feelings, since he is not about to apologize to anyone, or to resolve not to see another play, and so on. Indeed, he should say rather that he has certain sensations and feelings of uneasiness, and the like, which resemble those which he has when he feels guilty. Assuming, then, the soundness of the contract view, the explanation of some moral feelings relies on principles of right that would be chosen in the original position, while the other moral feelings are related to the concept of goodness. For example, a person feels guilty because he knows that he has taken more than his share (as defined by some just scheme), or has treated others unfairly. Or a person feels ashamed because he has been cowardly and not spoken out. He has failed to live up to a conception of moral worth which he has set himself to achieve (§68). What distinguishes the moral feelings from one another are the principles and faults which their explanations typically invoke. For the most part, the characteristic sensations and behavioral manifestations are the same, being psychological disturbances and having the common features of these.

It is worthwhile to note that the same action may give rise to several moral feelings at once provided that, as is often the case, the appropriate explanation for each one can be given (§67). For example, a person who cheats may feel both guilty and ashamed: guilty because he has violated a trust and unfairly advanced himself, his guilt being in answer to the injuries done to others; ashamed because by resorting to such means he has convicted himself in his own eyes (and in those of others) as weak and untrustworthy, as someone who resorts to unfair and covert means to further his ends. These explanations appeal to different principles and values, thus distinguishing the corresponding feelings; but both explanations frequently apply. We may add here that for a person to have a moral feeling, it is not necessary that everything asserted in his explanation be true; it is sufficient that he accepts the explanation. Someone may be in error, then, in thinking that he has taken more than his share. He may not be guilty. Nevertheless, he feels guilty since his explanation is of the right sort, and although mistaken, the beliefs he expresses are sincere.

Next, there is a group of questions concerning the relation of moral attitudes to action: (e) What are the characteristic intentions, endeavors,


422

73. The Moral Sentiments


and inclinations of a person experiencing a given feeling? What sorts of things does he want to do, or find himself unable to do? An angry man characteristically tries to strike back, or to block the purposes of the person at whom he is angry. When plagued by feelings of guilt, say, a person wishes to act properly in the future and strives to modify his conduct accordingly. He is inclined to admit what he has done and to ask for reinstatement, and to acknowledge and accept re-proofs and penalties; and he finds himself less able to condemn others when they behave wrongly. The particular situation will determine which of these dispositions are realized; and we may also suppose that the family of dispositions which may be elicited varies according to the morality of the individual. It is clear, for example, that the typical expressions of guilt and the appropriate explanations will be quite different as the ideals and roles of the morality of association become more complex and demanding; and these feelings in turn will be distinct from the emotions connected with the morality of principles. In justice as fairness, these variations are accounted for in the first instance by the content of the corresponding moral view. The structure of precepts, ideals, and principles shows what sorts of explanations are required.

Further, we can ask: (f) What emotions and responses does a person having a particular feeling expect on the part of other persons? How does he anticipate that they will react toward him, as this is shown, say, in various characteristic distortions in his interpretation of others’ conduct toward him? Thus, one who feels guilty, recognizing his action as a transgression of the legitimate claims of others, expects them to resent his conduct and to penalize him in various ways. He also assumes that third parties will be indignant with him. Someone who feels guilty, then, is apprehensive about the resentment and indignation of others, and the un-certainties which thereby arise. By contrast, someone who feels ashamed anticipates derision and contempt. He has fallen short of a standard of excellence, given in to weakness, and shown himself unworthy of association with others who share his ideals. He is apprehensive lest he be cut off and rejected, made an object of scorn and ridicule. Just as the feelings of guilt and shame have different principles in their explanations, they lead us to anticipate different attitudes in other persons. In general, guilt, resentment, and indignation invoke the concept of right, whereas shame, contempt, and derision appeal to the concept of goodness. And these remarks extend in the obvious way to feelings of duty and obligation (if there are such), and to proper pride and a sense of one’s own worth.

Finally, we can ask: (g) What are the characteristic temptations to


423

The Sense of Justice


actions that give rise to the moral feeling and how is the feeling typically resolved? Here again there are marked differences between the moral emotions. Feelings of guilt and shame have different settings and are overcome in distinct ways, and these variations reflect the defining principles with which they are connected and their peculiar psychological bases. Thus, for example, guilt is relieved by reparation and the forgive-ness that permits reconciliation; whereas shame is undone by proofs of defects made good, by a renewed confidence in the excellence of one’s person. It is also clear, for example, that resentment and indignation have their characteristic resolutions, since the first is aroused by what we regard as wrongs done to ourselves, the second is concerned with wrongs done to others.

Yet the contrasts between the feelings of guilt and shame are so striking that it is helpful to note how they fit in with the distinctions made between different aspects of morality. As we have seen, a breach of any virtue may give rise to shame; it suffices that one prizes the form of action among one’s excellences (§67). Analogously, a wrong can always occasion guilt whenever others are in some way harmed, or their rights violated. Thus guilt and shame reflect the concern w
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
mà không có giọng nói run rẩy; và có lẽ anh không thể ngăn chặn một số ges-tures. Nếu có cảm giác đặc trưng như vậy và các biểu hiện hành vi cho một cảm giác đạo đức, những không tạo cảm giác tội lỗi, xấu hổ, phẫn nộ, hoặc bất cứ. Cảm giác đặc trưng đó và biểu hiện là không cần thiết và cũng không đủ trong những trường hợp đặc biệt đối với một ai đó để cảm thấy tội lỗi, xấu hổ, hoặc phẫn nộ. Đây không phải là phủ nhận rằng một số cảm giác đặc trưng và biểu hiện hành vi của distur-bance có thể cần thiết nếu một là để bị tràn ngập bởi cảm giác tội lỗi, xấu hổ, hoặc phẫn nộ. Nhưng để có những cảm giác này nó thường là đủ cho một người chân thành nói rằng ông cảm thấy tội lỗi, xấu hổ hoặc phẫn nộ, và rằng ông đang chuẩn bị để đưa ra một giải thích hợp lý tại sao anh cảm thấy như anh ta (giả sử tất nhiên rằng ông chấp nhận lời giải thích này như . chính xác) xem xét cuối cùng này giới thiệu các câu hỏi chính trong việc phân biệt những cảm giác đạo đức từ những cảm xúc khác và từ mỗi khác, cụ thể là: (d) các loại dứt khoát của lời giải thích cần thiết để có một cảm giác luân lý là gì, và làm thế nào để những lời giải thích khác nhau từ một cảm giác khác? Vì vậy, khi chúng tôi yêu cầu một người nào đó tại sao ông cảm thấy tội lỗi, những gì sắp xếp của câu trả lời nào chúng ta muốn? Chắc chắn không phải bất kỳ trả lời được chấp nhận. Một tài liệu tham khảo chỉ đơn thuần là để trừng phạt sẽ là không đủ; điều này có thể giải thích cho sự sợ hãi hay Anxi-ety, nhưng không cho cảm giác tội lỗi. Tương tự như vậy, đề cập đến tác hại hoặc misadven-tures đã rơi khi mình như là một hậu quả của những hành động trong quá khứ của một người giải thích cảm giác hối tiếc nhưng không phải là những cảm giác tội lỗi, và ít hơn nhiều những ân hận. Để chắc chắn, sự sợ hãi và lo âu thường đi kèm với cảm giác tội lỗi vì những lý do hiển nhiên, nhưng những cảm xúc không được nhầm lẫn với những cảm giác đạo đức. Chúng ta không nên cho rằng, sau đó, rằng kinh nghiệm của cảm giác tội lỗi nào đó là một hỗn hợp của sự sợ hãi, lo lắng, và hối tiếc. Lo lắng và sợ hãi không phải là cảm giác đạo đức ở tất cả, và hối tiếc được kết nối với một số quan điểm của riêng tốt của chúng tôi, được ra nhân, nói, bởi thất bại để tiếp tục lợi ích của chúng ta theo những cách hợp lý. Ngay cả những hiện tượng như loạn thần kinh cảm giác tội lỗi, và devia-tions khác từ các trường hợp tiêu chuẩn, được chấp nhận như là cảm giác tội lỗi và nỗi sợ hãi không đơn giản chỉ là không hợp lý và lo lắng vì những kiểu đặc biệt của lời giải thích cho sự ra đi từ định mức. Nó luôn luôn là nghĩa vụ trong trường hợp như vậy mà một điều tra tâm lý sâu sắc hơn sẽ phát hiện ra (hoặc đã phát hiện ra) sự giống nhau có liên quan đến cảm giác tội lỗi khác. Nói chung, đó là một tính năng cần thiết của tình cảm đạo đức, và một phần của những gì phân biệt chúng với thái độ tự nhiên, rằng explana-tion của người kinh nghiệm của mình gọi một khái niệm đạo đức và liên princi-ples của nó. Tài khoản của mình cảm giác của mình làm cho tham chiếu đến một quyền công nhận hoặc sai. Khi chúng tôi đặt câu hỏi này, chúng tôi có khả năng cung cấp các hình thức khác nhau của cảm giác tội lỗi như counterexamples. Điều này là dễ hiểu vì 421 The Sense Tư pháp hình thức sớm nhất của cảm giác tội lỗi là của cơ quan cảm giác tội lỗi, và chúng tôi không có khả năng lớn lên mà không có gì có thể gọi một cảm giác tội lỗi lại cặn. Ví dụ, một người lớn lên ở một giáo phái tôn giáo nghiêm ngặt có thể đã được dạy rằng đi tới nhà hát là sai. Trong khi ông không còn tin tưởng này, ông nói với chúng tôi rằng ông vẫn cảm thấy tội lỗi khi tham dự các rạp chiếu phim. Nhưng đây không phải là cảm giác tội lỗi thích hợp, vì anh ta cũng không phải xin lỗi cho bất cứ ai, hoặc giải quyết không phải để xem chơi khác, và như vậy. Thật vậy, ông nên nói đúng hơn là ông có một số cảm giác và cảm xúc khó chịu lắm, và như thế, mà giống như những người mà ông có khi ông cảm thấy tội lỗi. Giả sử, sau đó, tính đúng đắn của quan điểm hợp đồng, lời giải thích của một số tình cảm đạo đức dựa trên các nguyên tắc về quyền đó sẽ được chọn ở vị trí ban đầu, trong khi những cảm giác đạo đức khác có liên quan đến các khái niệm về sự tốt lành. Ví dụ, một người cảm thấy có lỗi vì ông biết rằng ông đã mất hơn phần của mình (theo định nghĩa của một số chỉ chương trình), hoặc đã điều trị cho những người khác không công bằng. Hoặc một người cảm thấy xấu hổ vì anh đã hèn nhát và không nói ra. Ông đã không sống theo một quan niệm về giá trị đạo đức mà ông đã tự đặt mình để đạt được (§68). Các nguyên tắc và các lỗi mà giải thích của họ thường gọi những gì phân biệt những cảm giác đạo đức với nhau được. Đối với hầu hết các phần, những cảm giác đặc trưng và biểu hiện hành vi là như nhau, là những rối loạn tâm lý và có những đặc điểm chung của các. Nó là đáng chú ý là cùng một hành động có thể làm phát sinh nhiều tình cảm đạo đức cùng một lúc với điều kiện, như thường các trường hợp, lời giải thích phù hợp cho mỗi người có thể được cung cấp (§67). Ví dụ, một người có thể cảm thấy lừa hai đều phạm tội và xấu hổ: lỗi vì anh đã vi phạm một sự tin tưởng và không công bằng tiến bản thân, cảm giác tội lỗi của mình là để trả lời cho những vết thương làm cho người khác; xấu hổ vì con bằng cách phương tiện đó ông đã bị kết án chính mình trong đôi mắt của mình (và những người khác) là yếu đuối và không đáng tin cậy, như là những người phải viện đến phương tiện bất công và bí mật để tiếp tục mục đích của mình. Những lời giải thích hấp dẫn đối với các nguyên tắc và các giá trị khác nhau, do đó việc phân biệt cảm xúc tương ứng; nhưng cả hai giải thích thường xuyên áp dụng. Chúng tôi có thể thêm ở đây rằng đối với một người có một cảm giác đạo đức, nó không phải là cần thiết rằng tất cả mọi thứ được khẳng định trong lời giải thích của ông là đúng; nó là đủ rằng ông chấp nhận lời giải thích. Một người nào đó có thể là sai lầm, sau đó, trong suy nghĩ rằng ông đã mất hơn chia sẻ của ông. Ông có thể không có tội. . Tuy nhiên, ông cảm thấy tội lỗi vì lời giải thích của ông là các loại thực phẩm chính, và mặc dù sai lầm, những niềm tin ông bày tỏ chân thành tiếp theo, có một nhóm các câu hỏi liên quan đến mối quan hệ của thái độ đạo đức để hành động: (e) những ý định đặc trưng là gì , nỗ lực, 422 73. Những tình cảm đạo đức và khuynh hướng của một người trải qua một cảm giác nhất định? Những gì các loại vật nào anh muốn làm, hoặc thấy mình không thể làm gì? Một người đàn ông giận dữ một cách đặc trưng cố gắng để tấn công trở lại, hoặc ngăn chặn các mục đích của người ở mà ông đang giận dữ. Khi cản bởi cảm giác tội lỗi, nói rằng, một người muốn hành động đúng đắn trong tương lai và cố gắng để thay đổi hành vi của mình cho phù hợp. Ông có xu hướng thừa nhận những gì ông đã làm và yêu cầu phục hồi, và phải thừa nhận và chấp nhận tái chứng cứ và hình phạt; và anh thấy mình ít có khả năng để lên án người khác khi họ hành xử sai. Tình hình cụ thể sẽ xác định các khuynh hướng được thực hiện; và chúng tôi cũng có thể cho rằng các gia đình của những sắp đặt mà có thể được gợi ra thay đổi tùy theo đạo đức của cá nhân. Rõ ràng, ví dụ, rằng những biểu hiện điển hình của tội lỗi và sự giải thích hợp sẽ là khá khác nhau như những lý tưởng và vai trò của đạo đức của hiệp hội trở nên phức tạp hơn và đòi hỏi; và những cảm giác này sẽ lần lượt được khác biệt từ những cảm xúc kết nối với các nguyên tắc đạo đức của. Trong công lý như công bằng, những biến thể này được hạch toán trong trường hợp đầu tiên bởi các nội dung của quan điểm đạo đức tương ứng. Cấu trúc của giới luật, lý tưởng, và nguyên tắc cho thấy những gì sắp xếp của giải thích được yêu cầu. Hơn nữa, chúng ta có thể đặt câu hỏi: (f) Những cảm xúc và phản ứng nào một người có một cảm giác đặc biệt mong đợi trên một phần của người khác? Làm thế nào ông dự đoán rằng họ sẽ phản ứng về phía anh ta, vì điều này được thể hiện, nói, trong biến dạng đặc trưng khác nhau trong giải thích của ông về hành vi của người khác về phía mình? Như vậy, một người cảm thấy có tội, thừa nhận hành động của mình như là một sự vi phạm của các tuyên bố hợp pháp của người khác, chờ chúng phẫn nộ hành vi của mình và để trừng phạt anh ta trong nhiều cách khác nhau. Ông cũng cho rằng các bên thứ ba sẽ là bất bình với anh ta. Một người nào đó cảm thấy tội lỗi, sau đó, là sợ hãi về sự oán giận và phẫn nộ của người khác, và un-chắc chắn mà từ đó phát sinh. Ngược lại, một người cảm thấy xấu hổ vì dự đoán sự chế nhạo và khinh bỉ. Ông đã giảm ngắn của một tiêu chuẩn xuất sắc, được đưa ra trong suy yếu, và thể hiện mình không xứng đáng với những người khác cùng chia sẻ những lý tưởng của mình. Ông là e ngại vì sợ rằng anh bị cắt đứt và bị từ chối, làm một đối tượng của sự khinh miệt và nhạo báng. Cũng như những cảm giác tội lỗi và xấu hổ có nguyên tắc khác nhau trong cách giải thích của họ, họ dẫn chúng ta dự đoán thái độ khác nhau ở những người khác. Nhìn chung, cảm giác tội lỗi, oán giận, căm phẫn và gọi các khái niệm về bên phải, trong khi xấu hổ, khinh bỉ, chế nhạo và hấp dẫn đến khái niệm của sự tốt lành. Và những nhận xét ​​mở rộng một cách rõ ràng để cảm xúc của bổn phận và nghĩa vụ (nếu có như vậy), và niềm tự hào thích hợp và ý thức về giá trị của chính mình. Cuối cùng, chúng ta có thể đặt câu hỏi: (g) những cám dỗ đặc trưng để là gì 423 Các Sense Tư pháp các hành động làm gia tăng cảm giác đạo đức và làm thế nào là cảm giác thường được giải quyết? Ở đây lại có những khác biệt rõ rệt giữa những cảm xúc về đạo đức. Cảm giác tội lỗi và xấu hổ có các cài đặt khác nhau và đã được khắc phục theo những cách khác nhau, và những biến đổi này phản ánh các nguyên tắc tính rõ nét mà chúng được kết nối và cơ sở tâm lý đặc thù của họ. Vì vậy, ví dụ, cảm giác tội lỗi bớt đền tạ và tha thứ-ness cho phép hòa giải; trong khi sự xấu hổ được hoàn tác bằng cách chứng minh của các khuyết tật được thực hiện tốt, bởi một niềm tin mới vào sự xuất sắc của người một người. Nó cũng là rõ ràng, ví dụ, rằng sự bất bình và phẫn nộ có độ phân giải đặc trưng của họ, kể từ khi lần đầu tiên được đánh thức bởi những gì chúng ta coi là những sai lầm làm cho chính chúng ta, thứ hai là có liên quan với những sai lầm làm cho người khác. Tuy nhiên, sự tương phản giữa những cảm giác tội lỗi và xấu hổ như vậy ấn tượng rằng nó là hữu ích để lưu ý như thế nào đó phù hợp với sự phân biệt giữa các khía cạnh khác nhau của đạo đức. Như chúng ta đã thấy, vi phạm bất kỳ đức hạnh có thể làm gia tăng sự xấu hổ; nó cũng đủ là một trong những giải thưởng dưới hình thức hành động trong excellences của một người (§67). Tương tự, một sai lầm có thể luôn luôn dịp tội lỗi bất cứ khi nào người khác là một cách nào đó làm hại, hoặc quyền lợi của mình bị xâm phạm. Như vậy cảm giác tội lỗi và xấu hổ phản ánh mối quan tâm w





































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: