Harry! Harry, wake up!

Harry! Harry, wake up!"Harry opened

Harry! Harry, wake up!"

Harry opened his eyes and peered into the darkness. He could barely make out Ron's face in the dim candlelight of the Slytherin dormitory. "What's up, Ron?"

"You've got to see this!" Ron's voice was an excited whisper. "I went exploring, and I went down this hallway where I've never been and walked through a locked door and... Harry! There was a dog with three heads!"

"A dog with three heads?" Harry sat up in bed now, wide awake. "How wonderful! I've never seen a three-headed dog before. Let's go meet him!"

"He is enormous!" whispered Ron excitedly as they made their way out of the dormitory. "Good thing he was sleeping, or I would have been a little freaked out. But you'll be able to speak to him in Dog or Triple Dog or something if he wakes up, won't you?"

Harry nodded and followed Ron eagerly along the darkened corridors. "Along here," whispered Ron, "and then through this locked door here..." The two boys slipped quietly through the locked door. Lovely soft string music greeted them as soon as they stepped into the torchlit chamber. Music? In the middle of the night? How very odd! Harry suddenly remembered that Dumbledore had told him that it was not a good idea to walk through locked doors, and for a moment, he wondered if he should tell Ron that they had better go back to bed. But the next instant, he had forgotten all about Dumbledore and his Rules, for he had caught sight of the most magnificent creature he had ever laid eyes on.

"Oh!" whispered Harry. He gazed in awe at the sleeping dog in front of them. The dog was almost as big as a young troll, and he really truly did have three heads! Harry couldn't help himself. He reached out and petted the beautiful dog gently on each of his three massive heads.

The dog opened his six large dark eyes then, and the effect was so funny that Harry almost laughed out loud. He had never felt so thoroughly watched in his whole life!

A ferocious snarl escaped each of the three large mouths, and Ron jumped a little. "Maybe we should...er... leave-?" he said weakly. "I don't speak Dog, of course, but I don't think that sounded very friendly."

*I'm going to eat you up!* growled the dog. His growl sounded terribly strange and echo-like, since it was made up of three similar deep voices snarling the same words from three large mouths.

Harry shook his head and smiled. *Oh, no, we are not food,* he explained politely in Dog.

The six eyes blinked at him in surprise. *You are a dog?* The three-headed creature studied Harry curiously and sniffed at him with his three huge snouts. *You are the strangest looking dog I've ever seen. You don't look right at all.*

Harry couldn't help laughing. *I'm not a dog,* he explained. *My friend and I are humans. Surely, you can see that?*

The three-headed dog leaned over Harry and stared at him from all sides at once. After a long pause, he muttered: *No. You smell human, that's true, and you look like a scrawny human, but you can't fool me. You speak like a puppy, so you must be a puppy.* He hesitated for a moment, then licked Harry hesitantly on the head. It was a rather slobbery lick, but Harry understood that it was meant as a caress, so he stood still and let each of the three heads lick him in turn. It was really very wet.

Ron backed up slowly towards the door, apparently worried that he was going to get licked next.

*So,* said Harry conversationally, wiping dog drool discreetly off his cheeks, *is this where you live?*

*No,* sighed the three heads simultaneously, making Harry's hair flutter a little in the breeze. *My friend Hagrid brought me here. I have to lie here and watch that trap door, and if any human wizards come by, I have to chase them away and bite them.* He glanced down at a trap door that was barely visible among the wooden planks of the floor.

*Why?* Harry peered curiously at the trapdoor.

*No idea,* breathed the dog. *Hagrid said it was a game of sorts. So far, it hasn't been a lot of fun.*

*A game?* Harry lit up. *I love games! What's under the trapdoor, then?*

The dog leaned its three heads to the side, pondering. *More games, I suppose?*

*Really?* Harry poked at the trapdoor. *Mind if we have a look?*

*Suit yourself, puppy.* The three-headed dog gave him another series of licks. *I was told not to let any wizards through here, but Hagrid didn't say anything about puppies, so I suppose it will be all right if you go through. Your friend, is he a puppy, too?* He glanced doubtfully at Ron.

*Of course!* Harry grabbed Ron by the hand. *Lovely to meet you... er... What's your name?*

*Rgggrrrr,* muttered the dog. *But Hagrid likes to call me "Fluffy" for some reason.* He rolled all of his six eyes at that.

Harry smiled at the dog and pulled the trapdoor open. *See you later, Rgggrrrr!*

"What's in there?" Ron peered curiously into the darkness.

"A game, I think. Let's check it out!" Harry grabbed Ron's hand, and they jumped through the trapdoor together.

To Harry's surprise, it was a very long way down, but fortunately, the floor they landed on was covered by soft leaves. A plant wrapped itself lovingly around them as soon as they reached the floor.

"What in Merlin's name is this?" Ron sounded a little scared. "This plant is... weird. Hey! What is it doing? It's squeezing me!"

Ron had a point. The plant they had landed on was terribly snuggly. Harry just went along with it at first, but when the plant began to wrap itself a little too firmly around his neck, he had to speak rather sharply to it. The plant muttered something about just trying to be friendly, and began to slink back with an air of embarrassment.

Released from the plant's insistent hugs, Harry and Ron slid further down. Before they knew what was happening, they found themselves in a brightly lit underground stone chamber. Harry looked around in wonder. What a marvelous room! Yes, this was definitely a delightful game of sorts, for the air was humming with the beating of hundreds of rapid wings. It sounded like a flock of birds in autumn, except there were no birds there at all - only keys!

Flying keys? Harry gazed up at them in wonder. What were they supposed to do now?

The next instant, his eyes fell on a door on the opposite side of the room, and he realized that one of the swarming keys probably fit that large keyhole in the oaken door. Maybe they were supposed to guess which key to use? There were broomsticks, too, in case you wanted to fly for a bit. Sorting keys didn't strike Harry as a terribly interesting game, so he motioned to Ron to follow him through the door. They slipped easily through the wood of the door, leaving the hundreds of little keys flapping wildly behind them.

The next room had a much better game in it. The entire floor was covered with black and white squares, and rows of black and white columns and statues of people and horses were lined up along the edges.

"It's a chess set!" Ron gazed around the room, eyes wide. "I wonder if you can play it like a regular game?" He gasped as one of the white pieces on the opposite side of the room suddenly slid forward on the floor. "Yes, it is a chess game, Harry! Apparently, we are playing Black! Pawn to d5!"

Harry watched in silence as the pieces moved across the floor. Ron called out commands eagerly, and the black pieces did exactly as he told them. But the white pieces weren't playing very nicely at all. Without warning, a tall white piece wearing a crown smashed one of the pretty black horses to pieces.

"Hey!" Harry exclaimed in alarm. "That's not a nice way to play!" He turned to the white piece. "What did you do that for?"

The white piece regarded him haughtily. "I am the White Queen," she said icily, "and this is the way chess is played. I am merely following the Rules."

Harry frowned. "Well, if the Rules allow you to do that, I don't think they are very good Rules. What are you trying to accomplish?"

The White Queen drew herself up to her full height. "My goal," she said in a frosty voice, "is the Death of the Black King!" She nodded in the direction of a tall black piece.

Harry stared at the white pieces. "What? Are you all trying to kill the Black King?"

"No, sir!" piped a short white piece. "Well, I mean, we could, but it's not very likely. It's usually the Queen who kills him. I'm usually just trying to get to the other side of the board without being knocked down."

"Get to the other side of the board?" Harry regarded the piece thoughtfully. "Now, that's more like it! Why don't you all just try to work together, and you can all get to the opposite side of the board? It's not that hard if you all help each other a bit."

"Help each other?" The White Queen stared at him. "But that's absurd! If we help each other, who will Win the Game?"

"Everybody," said Harry firmly.

The White Queen shook her head. "That doesn't sound like much fun. Someone has to Win. Which means that someone else has to Lose."

Harry thought for a moment. "Perhaps you can add something to make the game more fun without killing each other? How about some jumps, or a few dance steps?" He stretched his arms out and swirled around in an empty square. "Try this - it's kind of fun, but you will get dizzy!"

The pieces were a little hesitant at first, but then some of the smaller pieces who had been standing around looking bored began to twirl. Before long, the entire room was filled with spinning, laughing pieces.

"Oh, I'm getting all giddy!" giggled the White Queen. "I think I'm going to faint!"

"Don't worry, my dear!" The Black King dashed gallantly to her side. "I will catch you!"

Ron looked at all the twirling, laughing chess pieces and shook his head. "This is the strangest game of chess I've ever seen, Harry!" He ducked quickly as a small black piece attempted to jump over him, laughing madly.

Ron sighed. "Come on, Harry. I'm getting dizzy just watching them. Let's see what's in the next room!"

They wove their way carefully through the dancin
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Harry! Harry, thức dậy!"Harry mở mắt và peered vào bóng tối. Ông hiếm khi có thể tạo ra khuôn mặt của Ron trong mờ candlelight của ký túc xá Slytherin. "What's up, Ron?""Bạn đã có để xem này!" Ron của giọng nói là một tiếng thì thầm vui mừng. "Tôi đã đi khám phá, và tôi đã đi xuống hành lang này, nơi tôi đã không bao giờ và đi bộ qua một cánh cửa bị khóa và... Harry! Đã có một con chó với ba đầu!""Một con chó với ba đầu?" Harry ngồi lên giường bây giờ, toàn tỉnh táo. "Làm thế nào tuyệt vời! Tôi đã không bao giờ nhìn thấy một con chó ba đầu trước khi. Chúng ta hãy đi gặp gỡ anh ta!""Ông là rất lớn!" thì thầm Ron hào hứng như họ thực hiện theo cách của họ ra khỏi ký túc xá. "Điều tốt ông đã ngủ, hoặc tôi sẽ có là một chút freaked ra. Nhưng bạn sẽ có thể nói chuyện với anh ta trong con chó hoặc ba con chó hoặc một cái gì đó nếu ông tỉnh dậy, phải không?"Harry gật đầu và sau đó là Ron hăm hở dọc theo hành lang tối tăm. "Cùng ở đây," thì thầm Ron, "và sau đó thông qua điều này bị khóa cửa ở đây..." Hai chàng trai trượt lặng lẽ qua cánh cửa bị khóa. Âm nhạc đáng yêu mềm chuỗi chào đón họ ngay sau khi họ bước vào phòng torchlit. Âm nhạc? Ở giữa đêm? Làm thế nào rất lẻ! Harry đột nhiên nhớ rằng giáo sư Dumbledore đã nói với ông rằng nó đã không một ý tưởng tốt để đi bộ qua cửa bị khóa, và cho một thời điểm, ông tự hỏi nếu ông nên nói với Ron rằng họ đã tốt hơn trở lại giường. Nhưng ngay lập tức tiếp theo, ông đã quên tất cả về Dumbledore và quy tắc của mình, vì ông đã bắt gặp cảnh của các sinh vật tuyệt vời nhất ông đã bao giờ đặt mắt vào."Oh!" thì thầm Harry. Ông nhìn trong awe tại Chó ngủ ở phía trước của họ. Con chó là gần như là lớn như một troll trẻ, và ông thực sự thực sự đã có ba đầu! Harry không thể giúp mình. Ông đã đạt ra và petted con chó đẹp nhẹ nhàng trên mỗi của ông lớn đầu ba.Con chó mở mắt tối lớn sáu sau đó, và hiệu quả là rất hài hước rằng Harry hầu như cười thành tiếng. Ông đã không bao giờ cảm thấy như vậy hoàn toàn theo dõi trong toàn bộ cuộc sống của mình!Một da man snarl thoát khỏi mỗi miệng lớn ba, và Ron nhảy lên một chút. "Có lẽ chúng ta nên... er... để lại-?" ông yếu. "Tôi không nói tiếng chó, tất nhiên, nhưng tôi không nghĩ đó nghe có vẻ rất thân thiện."* Tôi sẽ ăn bạn! * growled con chó. Growl của ông nghe lạ terribly và echo giống như, kể từ khi nó được tạo thành từ ba tiếng nói tương tự như sâu snarling cùng một từ từ ba lớn miệng.Harry lắc đầu và mỉm cười. * Oh, không, chúng tôi là không thực phẩm, * ông giải thích một cách lịch sự trong con chó.Mắt sáu blinked lúc anh ta bất ngờ. * Bạn là một con chó? * sinh vật ba đầu nghiên cứu Harry tò mò và sniffed lúc anh ta với ông mõm lớn ba. * Bạn là con chó tìm kiếm lạ tôi đã từng nhìn thấy. Bạn không nhìn thẳng vào all.*Harry không thể giúp đỡ cười. * Tôi không phải là một con chó, * ông giải thích. * Tôi và tôi là con người. Chắc chắn, bạn có thể thấy rằng? *Con chó ba đầu cúi hơn Harry và stared lúc anh ta từ tất cả các bên cùng một lúc. Sau khi một tạm dừng dài, ông muttered: * số Anh có mùi của con người, đó là đúng, và bạn trông giống như một con người scrawny, nhưng bạn không thể đánh lừa tôi. Bạn nói như một con chó con, vì vậy bạn phải có một puppy.* ông lưỡng lự cho một thời điểm, sau đó licked Harry hesitantly trên đầu. Nó đã là một lick khá slobbery, nhưng Harry hiểu rằng nó đã có nghĩa là như một lời âu yếm, do đó, ông đứng vẫn còn và để cho mỗi người trong số những người đứng đầu ba lick ông lần lượt. Đó là thực sự rất ẩm ướt.Ron sao lưu từ từ về phía cửa, rõ ràng là lo lắng rằng ông sẽ có được licked tiếp theo.* Vì vậy, * nói Harry conversationally, lau chó drool kín đáo tắt má của mình, * đây là nơi bạn sinh sống? ** Không, * thở dài đầu ba cùng một lúc, làm của Harry tóc Run lên một chút trong gió. * Hagrid bạn tôi đưa tôi đến đây. Tôi phải nằm ở đây và xem đó cửa bẫy, và nếu bất kỳ phù thủy của con người đi theo, tôi phải đuổi chúng đi và cắn them.* ông liếc nhìn xuống lúc cửa bẫy là hiếm khi nhìn thấy trong số ván sàn, gỗ.* Tại sao không? * Harry peered tò mò tại cửa sập.* Không có ý tưởng, * hít con chó. * Hagrid nói nó là một trò chơi của các loại. Cho đến nay, nó đã không là rất nhiều fun.** Một trò chơi? * Harry sáng lên. * Tôi yêu thích trò chơi! Những gì là dưới cửa sập, sau đó? *Con chó cúi đầu ba của nó sang một bên, cân nhắc. * Thêm trò chơi, tôi giả sử? ** Thực sự? * Harry poked tại cửa sập. * Phiền nếu chúng tôi có một cái nhìn? **Suit yourself, puppy.* The three-headed dog gave him another series of licks. *I was told not to let any wizards through here, but Hagrid didn't say anything about puppies, so I suppose it will be all right if you go through. Your friend, is he a puppy, too?* He glanced doubtfully at Ron.*Of course!* Harry grabbed Ron by the hand. *Lovely to meet you... er... What's your name?**Rgggrrrr,* muttered the dog. *But Hagrid likes to call me "Fluffy" for some reason.* He rolled all of his six eyes at that.Harry smiled at the dog and pulled the trapdoor open. *See you later, Rgggrrrr!*"What's in there?" Ron peered curiously into the darkness."A game, I think. Let's check it out!" Harry grabbed Ron's hand, and they jumped through the trapdoor together.To Harry's surprise, it was a very long way down, but fortunately, the floor they landed on was covered by soft leaves. A plant wrapped itself lovingly around them as soon as they reached the floor."What in Merlin's name is this?" Ron sounded a little scared. "This plant is... weird. Hey! What is it doing? It's squeezing me!"Ron had a point. The plant they had landed on was terribly snuggly. Harry just went along with it at first, but when the plant began to wrap itself a little too firmly around his neck, he had to speak rather sharply to it. The plant muttered something about just trying to be friendly, and began to slink back with an air of embarrassment.Released from the plant's insistent hugs, Harry and Ron slid further down. Before they knew what was happening, they found themselves in a brightly lit underground stone chamber. Harry looked around in wonder. What a marvelous room! Yes, this was definitely a delightful game of sorts, for the air was humming with the beating of hundreds of rapid wings. It sounded like a flock of birds in autumn, except there were no birds there at all - only keys!Flying keys? Harry gazed up at them in wonder. What were they supposed to do now?The next instant, his eyes fell on a door on the opposite side of the room, and he realized that one of the swarming keys probably fit that large keyhole in the oaken door. Maybe they were supposed to guess which key to use? There were broomsticks, too, in case you wanted to fly for a bit. Sorting keys didn't strike Harry as a terribly interesting game, so he motioned to Ron to follow him through the door. They slipped easily through the wood of the door, leaving the hundreds of little keys flapping wildly behind them.The next room had a much better game in it. The entire floor was covered with black and white squares, and rows of black and white columns and statues of people and horses were lined up along the edges."It's a chess set!" Ron gazed around the room, eyes wide. "I wonder if you can play it like a regular game?" He gasped as one of the white pieces on the opposite side of the room suddenly slid forward on the floor. "Yes, it is a chess game, Harry! Apparently, we are playing Black! Pawn to d5!"Harry watched in silence as the pieces moved across the floor. Ron called out commands eagerly, and the black pieces did exactly as he told them. But the white pieces weren't playing very nicely at all. Without warning, a tall white piece wearing a crown smashed one of the pretty black horses to pieces."Hey!" Harry exclaimed in alarm. "That's not a nice way to play!" He turned to the white piece. "What did you do that for?"The white piece regarded him haughtily. "I am the White Queen," she said icily, "and this is the way chess is played. I am merely following the Rules."Harry frowned. "Well, if the Rules allow you to do that, I don't think they are very good Rules. What are you trying to accomplish?"The White Queen drew herself up to her full height. "My goal," she said in a frosty voice, "is the Death of the Black King!" She nodded in the direction of a tall black piece.Harry stared at the white pieces. "What? Are you all trying to kill the Black King?""No, sir!" piped a short white piece. "Well, I mean, we could, but it's not very likely. It's usually the Queen who kills him. I'm usually just trying to get to the other side of the board without being knocked down.""Get to the other side of the board?" Harry regarded the piece thoughtfully. "Now, that's more like it! Why don't you all just try to work together, and you can all get to the opposite side of the board? It's not that hard if you all help each other a bit.""Help each other?" The White Queen stared at him. "But that's absurd! If we help each other, who will Win the Game?""Everybody," said Harry firmly.The White Queen shook her head. "That doesn't sound like much fun. Someone has to Win. Which means that someone else has to Lose."Harry thought for a moment. "Perhaps you can add something to make the game more fun without killing each other? How about some jumps, or a few dance steps?" He stretched his arms out and swirled around in an empty square. "Try this - it's kind of fun, but you will get dizzy!"The pieces were a little hesitant at first, but then some of the smaller pieces who had been standing around looking bored began to twirl. Before long, the entire room was filled with spinning, laughing pieces."Oh, I'm getting all giddy!" giggled the White Queen. "I think I'm going to faint!""Don't worry, my dear!" The Black King dashed gallantly to her side. "I will catch you!"Ron looked at all the twirling, laughing chess pieces and shook his head. "This is the strangest game of chess I've ever seen, Harry!" He ducked quickly as a small black piece attempted to jump over him, laughing madly.Ron sighed. "Come on, Harry. I'm getting dizzy just watching them. Let's see what's in the next room!"They wove their way carefully through the dancin
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Harry! Harry, dậy đi! "Harry mở mắt ra và nhìn vào bóng tối. Anh không thể làm ra khuôn mặt của Ron trong ánh nến mờ của ký túc xá nhà Slytherin." Có chuyện gì, Ron? "" Bạn đã thấy điều này! "Ron Giọng nói là một lời thì thầm vui mừng. "Tôi đã đi khám phá, và tôi đã đi xuống hành lang này, nơi mà tôi chưa bao giờ và đi qua một cánh cửa bị khóa và ... Harry! Có một con chó với ba đầu! "" Một con chó với ba đầu? "Harry ngồi dậy trên giường bây giờ, hoàn toàn tỉnh táo." Thật là tuyệt vời! Tôi chưa bao giờ thấy một con chó ba đầu trước. Hãy đi gặp anh ấy! "" Anh ấy là rất lớn! "Ron thì thầm hào hứng khi họ thực hiện theo cách của họ ra khỏi ký túc xá." Điều tốt anh đang ngủ, hoặc tôi sẽ có được một chút hơi bối rối. Nhưng bạn sẽ có thể nói chuyện với anh ta trong Dog hoặc Triple Dog hay cái gì nếu anh thức dậy, phải không? "Harry gật đầu và theo sau Ron hăm hở dọc theo hành lang tối tăm." Cùng ở đây, "Ron thì thầm," và sau đó qua cánh cửa này bị khóa ở đây ... "Hai cậu con trai trượt lặng lẽ qua cánh cửa bị khóa. Đáng yêu âm nhạc chuỗi mềm chào đón họ ngay khi họ bước vào buồng torchlit. Music? Ở giữa đêm? Làm thế nào rất kỳ quặc! Harry đột nhiên nhớ rằng cụ Dumbledore đã nói với anh rằng nó không phải là một ý tưởng tốt để đi bộ qua những cánh cửa bị khóa, và trong một lúc, anh tự hỏi nếu anh ta nên nói với Ron rằng họ đã tốt hơn đi ngủ trở lại. Nhưng ngay lập tức tiếp theo, anh đã quên tất cả Dumbledore và Nội quy của ông, vì ông đã bắt gặp những sinh vật tuyệt vời nhất mà ông từng đặt mắt trên. "Oh!" thì thầm Harry. Anh nhìn kinh sợ trước những con chó đang ngủ ở phía trước của họ. Các con chó đã gần như là lớn như là một troll trẻ, và ông thực sự thực sự đã có ba đầu! Harry không thể giúp chính mình. Anh giơ tay ra và vuốt ve con chó đẹp nhẹ nhàng trên mỗi ba đầu khổng lồ của mình. Con chó mở sáu con mắt đen tối của mình lớn rồi, và hiệu quả là buồn cười mà Harry suýt bật cười thành tiếng. Anh chưa bao giờ cảm thấy rất triệt để theo dõi toàn bộ cuộc sống của mình! Một tiếng gầm gừ dữ tợn thoát mỗi trong ba cái miệng lớn, và Ron nhảy lên một chút. "Có lẽ chúng ta nên ... er ... leave-?" ông nói một cách yếu ớt. "Tôi không nói Dog, tất nhiên, nhưng tôi không nghĩ rằng có vẻ rất thân thiện." * Tôi sẽ ăn bạn lên! * Gầm gừ chó. Tiếng gầm gừ của ông nghe có vẻ kỳ lạ và khủng khiếp echo-như, vì nó được tạo thành từ ba giọng nói sâu tương tự chửi những lời tương tự từ ba miệng lớn. Harry lắc đầu và mỉm cười. * Oh, không, chúng không phải là thực phẩm, * ông giải thích một cách lịch sự trong Dog. Sáu mắt chớp chớp mắt nhìn anh ngạc nhiên. * Bạn là một con chó? * Các sinh vật ba đầu nghiên cứu Harry tò mò và hít vào anh với ba mõm khổng lồ của mình. * Bạn đang tìm con chó lạ nhất mà tôi từng thấy. Bạn không nhìn thẳng vào tất cả. * Harry không thể nhịn cười. * Tôi không phải là một con chó, *, ông giải thích. * Bạn tôi và tôi cũng là con người. Chắc chắn, bạn có thể nhìn thấy không? * Các con chó ba đầu cúi xuống Harry và nhìn chằm chằm vào mình từ tất cả các bên cùng một lúc. Sau một hồi im lặng, anh lẩm bẩm: * Không. Bạn ngửi thấy mùi của con người, đó là sự thật, và bạn trông giống như một con người gầy gò, nhưng bạn không thể đánh lừa tôi. Bạn nói như một con chó con, vì vậy bạn phải có một con chó con. * Anh do dự một lúc, sau đó liếm Harry ngập ngừng trên đầu. Đó là một lick thay kỷ lưởng, nhưng Harry hiểu rằng nó có ý nghĩa như một cái vuốt ve, do đó, ông đứng yên và để cho mỗi một trong ba người đứng đầu liếm ông lần lượt. Đó là thực sự rất ẩm ướt. Ron sao lưu từ từ về phía cửa, dường như lo lắng rằng anh ấy sẽ để liếm tiếp theo. * Vì vậy, * Harry nói qua ngôn ngữ, lau con chó drool kín đáo tắt má, * là nơi bạn sống? * * Không, * thở dài ba đầu cùng một lúc, làm cho tóc rung Harry một chút trong gió. * Bạn tôi Hagrid mang tôi đến đây. Tôi phải nói dối ở đây và xem rằng cánh cửa bẫy, và nếu bất kỳ phù thuỷ của con người đi qua, tôi phải đuổi chúng đi và cắn chúng. * Ông nhìn xuống một cánh cửa cái bẫy đó là hầu như không thể nhìn thấy trong những tấm ván gỗ sàn. * Tại sao? * Harry nhìn chăm chú một cách tò mò tại các cửa sập. * Không có ý tưởng, * thở con chó. * Hagrid nói đó là một trò chơi của các loại. Cho đến nay, nó đã không được rất nhiều niềm vui. * * Một trò chơi? * Harry sáng lên. * Tôi thích trò chơi! Có gì dưới cửa sập, sau đó? * Con chó chồm ba đầu của nó sang một bên, suy ngẫm. * Các trò chơi, tôi giả? * * Thật sao? * Harry thò ở cửa sập. * Tâm nếu chúng ta có một cái nhìn? * * Suit mình, con chó con. * Các con chó ba đầu đã cho anh một loạt liếm. * Tôi đã nói không để cho bất kỳ trình thuật qua đây, nhưng lão Hagrid đã không nói bất cứ điều gì về con chó, vì vậy tôi cho rằng nó sẽ ổn thôi nếu bạn đi qua. Bạn của bạn, là anh một con chó con, quá? * Anh liếc doubtfully tại Ron. * Tất nhiên! * Harry túm lấy Ron bởi bàn tay. * Đáng yêu để gặp các bạn ... er ... Tên của bạn là gì? * * Rgggrrrr, * lẩm bẩm con chó. * Nhưng Hagrid thích gọi tôi là "Fluffy" đối với một số lý do. * Anh lăn tất cả sáu con mắt của mình tại đó. Harry mỉm cười với con chó và kéo cánh cửa sập mở. * Gặp lại sau, Rgggrrrr! * "Có gì trong đó?" Ron nhìn chăm chú một cách tò mò trong bóng tối. "Một trò chơi, tôi nghĩ. Hãy kiểm tra xem nó ra!" Harry nắm lấy bàn tay của Ron, và họ đã nhảy qua các cửa sập lại với nhau. Trước sự ngạc nhiên của Harry, đó là một chặng đường rất dài xuống, nhưng may mắn thay, các tầng mà họ đã đổ bộ lên được bao phủ bởi lá mềm. Một nhà máy bọc yêu thương bản thân xung quanh họ ngay khi họ đến sàn. "Những gì trong tên của Merlin là này?" Ron có vẻ một chút sợ hãi. "Nhà máy này được ... lạ. Hey! Là nó đang làm gì? Nó ép tôi!" Ron đã có một điểm. Các nhà máy mà họ đã đổ bộ lên khủng khiếp snuggly. Harry chỉ cần đi cùng với nó lúc đầu, nhưng khi nhà máy bắt đầu quấn thân nó là một chút quá chặt quanh cổ anh, anh phải nói chuyện khá mạnh với nó. Nhà máy lẩm bẩm điều gì đó về chỉ cố gắng tỏ ra thân thiện, và bắt đầu đi lén trở lại với một không khí của sự bối rối. Phát hành từ những cái ôm van lơn của nhà máy, Harry và Ron giảm hơn nữa xuống. Trước khi họ biết những gì đang xảy ra, họ đã tìm thấy chính mình trong một căn phòng đá ngầm sáng. Harry nhìn quanh ngạc. Là một căn phòng kỳ diệu! Có, đây chắc chắn là một trò chơi thú vị của các loại, cho không khí đã ồn ào với nhịp đập của hàng trăm cánh nhanh chóng. Nó nghe có vẻ giống như một đàn chim trong mùa thu, ngoại trừ không có chim có ở tất cả - chỉ có phím! Bay phím? Harry ngước lên nhìn họ ngạc. Những gì được họ phải làm gì bây giờ? Ngay hôm sau, mắt anh rơi trên một cánh cửa ở phía bên kia của căn phòng, và ông nhận ra rằng một trong các phím tràn ngập có thể phù hợp mà lỗ khóa lớn trong các cửa gỗ sồi. Có lẽ họ đã dự đoán mà chìa khóa để sử dụng? Có chổi, quá, trong trường hợp bạn muốn bay cho một chút. Phân loại phím không tấn công Harry như một trò chơi vô cùng thú vị, do đó, ông ra hiệu cho Ron đi theo anh ta qua cánh cửa. Họ trượt dễ dàng qua gỗ của cánh cửa, để lại hàng trăm ít phím vỗ dữ dội phía sau họ. Các phòng bên cạnh có một trận đấu tốt hơn nhiều trong nó. Toàn bộ sàn được phủ bằng hình vuông màu đen và trắng, và hàng cột màu đen và trắng và bức tượng người và ngựa đã xếp hàng dọc theo các cạnh. "Đó là một cờ vua!" Ron nhìn quanh căn phòng, đôi mắt mở to. "Tôi tự hỏi nếu bạn có thể chơi nó như một trò chơi thường xuyên?" Ông thở hổn hển như một trong những phần màu trắng ở phía bên kia của căn phòng đột nhiên trượt về phía trước trên sàn. "Vâng, đó là một trò chơi cờ vua, Harry! Rõ ràng, chúng ta đang chơi Pawn Black! Để D5!" Harry nhìn trong im lặng như các mảnh di chuyển trên sàn nhà. Ron gọi ra lệnh hăm hở, và các mảnh màu đen đã làm đúng như ông đã nói với họ. Nhưng các mảnh màu trắng đã không chơi rất độc đáo ở tất cả. Nếu không có cảnh báo, một mảnh màu trắng cao lớn mặc một vương miện đập vỡ một trong những con ngựa đẹp, màu đen để miếng. "Hey!" Harry kêu lên báo động. "Đó không phải là một cách tốt đẹp để chơi!" Ông quay sang mảnh màu trắng. "Anh đã làm gì vậy?" Các mảnh màu trắng đã coi ông ngạo nghễ. "Tôi là nữ hoàng trắng," cô lạnh lùng nói, "và đây là cách chơi cờ vua được. Tôi chỉ làm theo các quy tắc." Harry cau mày. "Vâng, nếu các quy tắc cho phép bạn làm điều đó, tôi không nghĩ rằng họ là những quy tắc rất tốt. Bạn đang cố gắng để thực hiện?" The White Queen đã thu hút mình lên để chiều cao đầy đủ của cô. "Mục tiêu của tôi," cô nói bằng một giọng lạnh nhạt, "là cái chết của Black King!" Cô gật đầu trong sự chỉ đạo của một mảnh màu đen cao lớn. Harry nhìn chằm chằm vào mảnh màu trắng. "Cái gì? Có phải tất cả các bạn đang cố gắng để tiêu diệt Black King?" "Không, thưa ngài!" đường ống một mảnh màu trắng ngắn. "Vâng, tôi có nghĩa là, chúng ta có thể, nhưng nó không phải là rất có khả năng. Đó thường là Nữ hoàng đã giết chết anh ta. Tôi thường chỉ cần cố gắng để có được để phía bên kia của hội đồng quản trị mà không bị đánh xuống." "Nhận được để phía bên kia hội đồng quản trị? " Harry coi mảnh trầm tư. "Bây giờ, đó là giống như nó! Tại sao không phải tất cả bạn chỉ cần cố gắng để làm việc cùng nhau, và tất cả các bạn có thể nhận được để phía đối diện của hội đồng quản trị? Nó không phải là khó, nếu tất cả các bạn giúp đỡ lẫn nhau một chút." "Giúp nhau khác? " The White Queen nhìn chằm chằm vào anh. "Nhưng đó là vô lý! Nếu chúng ta giúp đỡ nhau, ai sẽ giành chiến thắng trong trò chơi?" "Tất cả mọi người," Harry nói chắc chắn. Các White Queen lắc đầu. "Điều đó không có âm thanh như nhiều niềm vui. Có người đã Win. Có nghĩa là một người nào khác đã mất." Harry suy nghĩ một lúc. "Có lẽ bạn có thể thêm một cái gì đó để làm cho niềm vui của trò chơi nhiều hơn mà không giết nhau? Làm thế nào về một số nhảy, hoặc một vài bước nhảy?" Người giơ tay ra và xoay quanh trong một hình vuông rỗng. "Hãy thử điều này - đó là loại thú vị, nhưng bạn sẽ nhận được chóng mặt!" Những mảnh là một chút do dự lúc đầu, nhưng sau đó một số các mảnh nhỏ hơn những người đã đứng xung quanh tìm kiếm chán bắt đầu xoay tròn. Chẳng bao lâu, toàn bộ căn phòng tràn ngập kéo sợi, cười miếng. "Oh, tôi nhận được tất cả các ham chơi!" cười khúc khích Nữ hoàng trắng. "Tôi nghĩ rằng tôi sẽ ngất đi!" "Đừng lo lắng, thân yêu của tôi!" The Black King tan gallantly đến bên cô. "Tôi sẽ bắt bạn!" Ron nhìn tất cả xoay, cười quân cờ và lắc đầu. "Đây là trò chơi kỳ lạ nhất trong cờ vua mà tôi từng thấy, Harry!" Ông cúi xuống một cách nhanh chóng như một mảnh nhỏ màu đen cố gắng nhảy qua anh, cười điên cuồng. Ron thở dài. "Thôi nào, Harry. Tôi nhận được chóng mặt chỉ xem chúng. Chúng ta hãy xem những gì trong phòng bên cạnh!" Họ đã lồng cách cẩn thận thông qua các dancin









































































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: