Children's LiteratureThe Importance of Authority in Education[1]Reflec dịch - Children's LiteratureThe Importance of Authority in Education[1]Reflec Việt làm thế nào để nói

Children's LiteratureThe Importance

Children's Literature
The Importance of Authority in Education[1]
Reflections on Mr. Pirogov's Problems of Life

N. A. Dobrolyubov

Source: N. A. Dobrolyubov: Selected Philosophical Essays, translated by J. Fineberg, Foreign Languages Publishing House, 1948;
HTML Markup: For marxists.org in February, 2002.
The intellectual movement in our society to which the events of the past few years have given rise, has recently turned its attention also to the problems of education. Two magazines devoted to education are now being published, and articles on education appear from time to time in other publications too. But the first to draw attention to this important subject was Morskoi Sborntk (Naval Magazine), which at the beginning of last year published an article on education by Mr. Bohm. This was followed by other articles that expressed views, more or less new and correct, on this subject. Many of these articles were favourably received by their readers, but none enjoyed such complete and brilliant success as Mr. Pirogov's "Problems of Life." He astonished everybody by the clarity of his views, the noble trend of his thoughts, the ardour and vivacity of his dialectics, and his artistic presentation of the subject under discussion. Everybody who read Mr. Pirogov's article expressed admiration for it; everybody talked about it, discussed it, formed his own opinions and drew his own conclusions. In this case, the public even anticipated the literary critics, who merely endorsed the favourable opinion that was generally expressed, without making a detailed analysis of the article or drawing any conclusions of their own. This fact speaks very strongly in favour of Russian public opinion, and it is all the more remarkable for the reason that Mr, Pirogov's article is not by any means conspicuous for sentimental slush or pompous pronouncements calculated to soothe negligent parents and educators; it does not try to adjust itself to the existing order of things, but on the contrary, hurls the bitter truth straight in the lace of society; not hesitating to say that there is evil in our midst, it boldly and passionately, for the sake of supreme, eternal truth, attacks the petty interests of the age, the narrow-mindedness and the selfish strivings that prevail in modern society. The favour with which the public received this article has a profound and sacred significance. It shows that with all its imperfections, with all its aberrations in practical life, our society wants, and is able, at least to understand what is good and just and what it should strive for. It already possesses so much inner strength that it is no longer scared by the consciousness of its defects; and consciousness of past and present evil is the surest pledge that good is possible in the future. Welcoming this noble impulse of the Russian people with profound joy and sincere sympathy, we take the liberty to express a few thoughts concerning Mr. Pirogov's article, thoughts that will arise in the mind of every thinking reader. We are particularly encouraged to do this by the fact that we have not yet met anywhere a more honest exposition of the ideas contained in Mr. Pirogov's general, aphoristic propositions.
The substance of the ideas expounded in "Problems of Life" is the following. The main and highest principles of our education are [totally] out of harmony with the prevailing trend in society. The result is that, on completing a course of education and on entering society, we find ourselves obliged either to renounce all that which we were taught in order to adjust ourselves to society, or else follow our own rules and convictions, and thus set ourselves in opposition to the social trend. To sacrifice sacred, higher convictions for the sake of mundane advantage, however, is too immoral and repugnant a step; but where shall we find the strength to go against falsehood? Education does not in the least prepare us for this struggle against the false trend of society. It does not even take the slightest trouble to imbue us with loftier human convictions; all it is concerned with is to train us to become scientists, lawyers, physicians, soldiers, and so on and so forth. And yet, on entering life, a man wants to have certain convictions, he wants to define what he is, what his goal and mission are. Examining himself, he finds ready-made solutions for these problems as given by his education; but on examining society he perceives in it strivings which run counter to these solutions. He wants to, combat evil and falsehood, but here the utter unsoundness of his previous education comes to light: he is unfit for the struggle; he must first re-educate himself [in order to enter the arena of the struggle].... Meanwhile, the years fly, life goes on, it is necessary to act...and the man acts, at random, often falling under the burden of difficult problems, and he is swept by the swift current of the crowd, first to one side and then to another, because he cannot act independently; the inner man in him has not been developed; he lacks convictions; and convictions are not easily acquired:
"Only those can have convictions, who from their earliest years have been trained to look penetratingly into themselves, who from their earliest years have been trained to love truth sincerely, staunchly to stand up for it, and to be unconstrainedly frank--both with their teachers as well as with their fellows."
This is what Mr. Pirogov dwells on. He points to the evil in education and proves his propositions with relentless and irresistible logic. He helps us to understand and to discern the cause of the evil: the predominance of externals in education itself, neglect of the inner man. But how is the inner man killed in children? How is it that externals are more developed? What particular influences cause them to cross life's threshold unprepared and helpless? Mr. Pirogov does not analyze these questions in detail, he leaves the answers to be conjectured. We shall take the liberty here of expressing a few thoughts that arose in our mind on reading "Problems of Life."
[In treating of the problems of education from the lofty heights of present-day pedagogics, we have up till now behaved in a way that is strongly reminiscent of the fable in which wolves are appointed to supervise sheep. In that fable every circumstance was fully taken into consideration, every opinion was canvassed, but one thing was forgotten--the sheep were not consulted. Similarly,] most of our ideas on pedagogics, while fully taking into consideration the problems of higher philosophy and laying down true and useful rules from the religious, political, moral, general psychological, and so forth, aspect, lose sight of one very important circumstance, viz., the actual life and nature of children and, in general, of all those who are being educated...That is why the child is often sacrificed to pedagogical considerations. Mounted on his moral hobbyhorse, the teacher regards his pupil as his property, as a thing, to do with as he pleases. "The child must not have a will of its own," the wise pedagogues say. "It must blindly obey its parents, teachers, and seniors generally. its teacher's commands must be the supreme law. and those commands be obeyed without the slightest argument. Absolute obedience--this is the main and sole condition of education. The ultimate object of education is to substitute the rational will of the teacher for the irrational will of the child." All this sounds very logical and correct, does it not? But recalling the description of this rational education given in "problems of Life," and with the impressions of our own upbringing and education still fresh in our minds, we cannot listen to logical arguments of this kind without a sceptical smile. All of them clearly reveal only one thing--the frightfully pedantic pride of the worthy pedagogues combined with contempt for the dignity of human nature in general. When saying that to the child the teacher is the personification of the moral law and rational conviction, they obviously place the teacher on an inaccessibly lofty pedestal as a model of infallible morality and wisdom. One would readily agree, of course, that if such an ideal teacher existed, absolute, blind obedience to his authority would not cause the child any particular harm (except the real harm of retarding the independent development of its individuality). But, firstly, the ideal teacher would not demand such absolute obedience: he would try to develop rational strivings and convictions in his pupil as quickly as possible. And secondly, to set out to find infallible and ideal teachers and educators in our times would be an exceedingly brave but utterly wasted effort. Too many conditions are needed for this. First of all, the moral rules of the educator must be absolutely correct, and they must be strictly applied in every contingency in life, however particular and petty. For him no question can be obscure and no situation doubtful, for what will the teacher do if such a situation arises and he mast order the child to do something? The child must implicitly obey every command, and consequently, must never provoke argument or discussion. Moreover, it is assumed that the teacher is absolutely dispassionate: he must never be moved by anger or by love, he must never feel indolent or tired, good moods and bad must not exist for him, he cannot be an ordinary man, he must be a special type of machine, the strict embodiment of the moral law. As far as we know, however, no such machine has been invented yet, and if some announce that they have discovered the secret of such an invention, it is only another expression of their contempt for human nature and of their desire at all costs to be as unlike a human being as possible. If, however, it is assumed that the teacher may be governed by passion, who can guarantee the absolute infallibility of his actions towards the child? Would it not
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Sách báo trẻ emTầm quan trọng của chính quyền trong giáo dục [1]Phản ánh về ông Pirogov vấn đề của cuộc sốngN. A. DobrolyubovNguồn: N. A. Dobrolyubov: chọn bài luận triết học, Dịch bởi J. Fineberg, nước ngoài ngôn ngữ nhà xuất bản, 1948;Đánh dấu HTML: cho marxists.org trong tháng 2, 2002.Phong trào trí tuệ trong xã hội mà các sự kiện trong vài năm qua đã được tăng, gần đây đã chuyển sự chú ý của nó cũng cho các vấn đề của giáo dục. Hai tạp chí dành cho giáo dục bây giờ được xuất bản, và các bài viết về giáo dục xuất hiện theo thời gian trong các ấn phẩm khác quá. Nhưng đầu tiên để vẽ sự chú ý đến chủ đề quan trọng này là Morskoi Sborntk (tạp chí hải quân), mà lúc đầu cuối năm xuất bản một bài viết về giáo dục của ông Bohm. Điều này được tiếp nối bởi các bài viết bày tỏ quan điểm, nhiều hơn hoặc ít hơn mới và Cập Nhật, về chủ đề này. Nhiều người trong số những bài viết này đã được thuận lợi nhận được độc giả của họ, nhưng không đạt thành công đầy đủ và rực rỡ như ông Pirogov "vấn đề của cuộc sống." Ông ngạc nhiên tất cả mọi người bằng sự rõ ràng của quan điểm của mình, xu hướng cao quý của suy nghĩ của mình, ardour và vivacity dialectics của mình, và trình bày nghệ thuật của mình của đối tượng theo cuộc thảo luận. Tất cả mọi người đọc bài viết của ông Pirogov bày tỏ sự ngưỡng mộ đối với nó; Tất cả mọi người nói chuyện về nó, thảo luận về nó, hình thành ý kiến riêng của mình và đã thu hút kết luận riêng của mình. Trong trường hợp này, công chúng thậm chí dự đoán các nhà phê bình văn học, những người chỉ đơn thuần là xác nhận ý kiến thuận lợi thường thể hiện, mà không làm cho một phân tích chi tiết của bài viết hoặc vẽ bất kỳ kết luận của riêng mình. Điều này thực tế nói rất mạnh mẽ ủng hộ ý kiến công chúng Nga, và nó là tất cả các vượt trội hơn vì lý do rằng ông, Pirogov của bài viết không phải là bằng bất kỳ phương tiện nào dễ thấy nhất đa cam đen hoặc kiêu ngạo tuyên bố tính toán để làm dịu cẩu thả phụ huynh và giáo dục; nó không nên cố gắng điều chỉnh chính nó để đặt hàng hiện có của sự vật, nhưng ngược lại, hurls sự thật cay đắng thẳng vào ren của xã hội; không do dự để nói rằng đó là điều ác ở giữa chúng ta, nó mạnh dạn và nhiệt tình, vì lợi ích của sự thật tối cao, vĩnh cửu, tấn công lợi ích nhỏ mọn của tuổi, narrow-mindedness và strivings ích kỷ rằng ưu tiên áp dụng trong xã hội hiện đại. Ân mà công chúng nhận được bài viết này có một ý nghĩa sâu sắc và thiêng liêng. Nó cho thấy rằng với tất cả các khiếm khuyết của nó, với tất cả các quang sai trong cuộc sống thực tế, chúng tôi muốn xã hội, và có thể ít để hiểu những gì là tốt và chỉ cần và những gì nó nên phấn đấu. Nó đã có rất nhiều sức mạnh nội tâm rằng nó không còn sợ hãi bởi ý thức của các Khuyết tật; và ý thức của cái ác trong quá khứ và hiện tại là cam kết chắc chắn nhất tốt có thể trong tương lai. Chào đón này xung cao quý của người Nga với niềm vui sâu sắc và chân thành sự cảm thông, chúng tôi thực sự tự do để nhận một vài suy nghĩ liên quan đến bài viết của ông Pirogov, suy nghĩ mà sẽ phát sinh trong tâm trí của mỗi người đọc suy nghĩ. Chúng tôi được đặc biệt là khuyến khích để làm điều này bởi thực tế rằng chúng tôi đã không được đáp ứng bất cứ nơi nào một trình bày trung thực hơn của những ý tưởng có ông Pirogov chung, aphoristic đề xuất.The substance of the ideas expounded in "Problems of Life" is the following. The main and highest principles of our education are [totally] out of harmony with the prevailing trend in society. The result is that, on completing a course of education and on entering society, we find ourselves obliged either to renounce all that which we were taught in order to adjust ourselves to society, or else follow our own rules and convictions, and thus set ourselves in opposition to the social trend. To sacrifice sacred, higher convictions for the sake of mundane advantage, however, is too immoral and repugnant a step; but where shall we find the strength to go against falsehood? Education does not in the least prepare us for this struggle against the false trend of society. It does not even take the slightest trouble to imbue us with loftier human convictions; all it is concerned with is to train us to become scientists, lawyers, physicians, soldiers, and so on and so forth. And yet, on entering life, a man wants to have certain convictions, he wants to define what he is, what his goal and mission are. Examining himself, he finds ready-made solutions for these problems as given by his education; but on examining society he perceives in it strivings which run counter to these solutions. He wants to, combat evil and falsehood, but here the utter unsoundness of his previous education comes to light: he is unfit for the struggle; he must first re-educate himself [in order to enter the arena of the struggle].... Meanwhile, the years fly, life goes on, it is necessary to act...and the man acts, at random, often falling under the burden of difficult problems, and he is swept by the swift current of the crowd, first to one side and then to another, because he cannot act independently; the inner man in him has not been developed; he lacks convictions; and convictions are not easily acquired:"Chỉ có những có thể có án, những người từ năm đầu tiên của họ đã được đào tạo để tìm penetratingly vào chính mình, những người từ năm đầu tiên của họ đã được đào tạo để tình yêu thật chân thành, staunchly để đứng lên cho nó, và để thẳng thắn unconstrainedly - cả hai với giáo viên của họ cũng như với các nghiên cứu sinh của họ."Đây là những gì ông Pirogov ngự. Ông điểm để điều ác trong giáo dục và chứng minh của ông đề xuất với logic không ngừng và không thể cưỡng lại. Ông đã giúp chúng tôi hiểu và phân biệt nguyên nhân của cái ác: ưu thế của externals trong giáo dục chính nó, bỏ bê của con người bên trong. Nhưng làm thế nào người đàn ông bên trong đã chết ở trẻ em? Làm thế nào là nó externals đã được phát triển hơn? Những gì ảnh hưởng cụ thể gây ra cho họ để vượt qua ngưỡng của cuộc sống không chuẩn bị và bất lực? Ông Pirogov không phân tích những câu hỏi chi tiết, ông rời khỏi câu trả lời cho được phỏng đoán. Chúng tôi sẽ thực hiện các quyền tự do ở đây thể hiện một vài suy nghĩ mà đã phát sinh trong tâm trí của chúng tôi đọc "Vấn đề của cuộc sống."[In treating of the problems of education from the lofty heights of present-day pedagogics, we have up till now behaved in a way that is strongly reminiscent of the fable in which wolves are appointed to supervise sheep. In that fable every circumstance was fully taken into consideration, every opinion was canvassed, but one thing was forgotten--the sheep were not consulted. Similarly,] most of our ideas on pedagogics, while fully taking into consideration the problems of higher philosophy and laying down true and useful rules from the religious, political, moral, general psychological, and so forth, aspect, lose sight of one very important circumstance, viz., the actual life and nature of children and, in general, of all those who are being educated...That is why the child is often sacrificed to pedagogical considerations. Mounted on his moral hobbyhorse, the teacher regards his pupil as his property, as a thing, to do with as he pleases. "The child must not have a will of its own," the wise pedagogues say. "It must blindly obey its parents, teachers, and seniors generally. its teacher's commands must be the supreme law. and those commands be obeyed without the slightest argument. Absolute obedience--this is the main and sole condition of education. The ultimate object of education is to substitute the rational will of the teacher for the irrational will of the child." All this sounds very logical and correct, does it not? But recalling the description of this rational education given in "problems of Life," and with the impressions of our own upbringing and education still fresh in our minds, we cannot listen to logical arguments of this kind without a sceptical smile. All of them clearly reveal only one thing--the frightfully pedantic pride of the worthy pedagogues combined with contempt for the dignity of human nature in general. When saying that to the child the teacher is the personification of the moral law and rational conviction, they obviously place the teacher on an inaccessibly lofty pedestal as a model of infallible morality and wisdom. One would readily agree, of course, that if such an ideal teacher existed, absolute, blind obedience to his authority would not cause the child any particular harm (except the real harm of retarding the independent development of its individuality). But, firstly, the ideal teacher would not demand such absolute obedience: he would try to develop rational strivings and convictions in his pupil as quickly as possible. And secondly, to set out to find infallible and ideal teachers and educators in our times would be an exceedingly brave but utterly wasted effort. Too many conditions are needed for this. First of all, the moral rules of the educator must be absolutely correct, and they must be strictly applied in every contingency in life, however particular and petty. For him no question can be obscure and no situation doubtful, for what will the teacher do if such a situation arises and he mast order the child to do something? The child must implicitly obey every command, and consequently, must never provoke argument or discussion. Moreover, it is assumed that the teacher is absolutely dispassionate: he must never be moved by anger or by love, he must never feel indolent or tired, good moods and bad must not exist for him, he cannot be an ordinary man, he must be a special type of machine, the strict embodiment of the moral law. As far as we know, however, no such machine has been invented yet, and if some announce that they have discovered the secret of such an invention, it is only another expression of their contempt for human nature and of their desire at all costs to be as unlike a human being as possible. If, however, it is assumed that the teacher may be governed by passion, who can guarantee the absolute infallibility of his actions towards the child? Would it not
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Sách báo trẻ em
Tầm quan trọng của Cơ quan Giáo dục [1]
Những phản ánh về vấn đề của ông Pirogov of Life N. A. Dobrolyubov Nguồn: NA Dobrolyubov: Chọn bài luận triết học, được dịch bởi J. Fineberg, NXB Ngoại ngữ, 1948; HTML Markup: Đối với marxists.org vào tháng Hai, 2002. Các phong trào trí thức trong xã hội của chúng tôi mà các sự kiện của quá khứ vài năm đã được tăng lên, gần đây đã chuyển sự chú ý của nó cũng cho các vấn đề của giáo dục. Hai tạp chí dành cho giáo dục hiện nay đang được xuất bản, và bài ​​viết về giáo dục xuất hiện từ thời gian để thời gian trong các ấn phẩm khác quá. Nhưng người đầu tiên chú ý đến chủ đề quan trọng này là Morskoi Sborntk (Tạp chí Hải quân), mà vào đầu năm ngoái đã xuất bản một bài viết về giáo dục do ông Bohm. Điều này đã được theo sau bởi các bài báo khác mà bày tỏ quan điểm, nhiều hơn hoặc ít hơn mới và chính xác, về chủ đề này. Nhiều người trong số những bài viết này đã nhận được thiện cảm của độc giả, nhưng không được thành công hoàn chỉnh và rực rỡ như ông của Pirogov "Những vấn đề của cuộc sống." Ông đã làm bất ngờ tất cả mọi người bởi sự trong sáng của quan điểm của ông, xu hướng cao quý của những suy nghĩ của mình, lòng nhiệt thành và sự lanh lẹ của phép biện chứng của ông, và trình bày nghệ thuật của mình trong những chủ đề được thảo luận. Tất cả những người đọc bài viết của ông Pirogov tỏ lòng ngưỡng mộ đối với nó; tất cả mọi người nói về nó, thảo luận về nó, hình thành ý kiến riêng của mình và thu hút những kết luận của riêng mình. Trong trường hợp này, công chúng thậm chí còn dự đoán các nhà phê bình văn học, người chỉ tán thành những ý kiến thuận lợi mà thường được thể hiện, mà không làm cho một phân tích chi tiết của bài viết hoặc vẽ bất cứ kết luận của riêng mình. Thực tế này nói rất mạnh mẽ ủng hộ của dư luận Nga, và đó là tất cả những đặc sắc hơn với lý do rằng ông, bài viết Pirogov không phải là bằng mọi cách cho dễ thấy bằng cháo tình cảm hay những tuyên bố huênh hoang tính toán để làm dịu các bậc cha mẹ bất cẩn và giáo dục; nó không cố gắng để điều chỉnh chính nó vào trật tự hiện có của sự vật, nhưng trái lại, hurls sự thật cay đắng thẳng vào ren của xã hội; không ngần ngại nói rằng có ác ở giữa chúng ta, nó mạnh dạn và nhiệt tình, vì lợi ích của sự thật tối thượng, vĩnh cửu, tấn công các lợi ích nhỏ của tuổi tác, không có trí óc và sự tranh giành ích kỷ mà thắng thế trong xã hội hiện đại. Thiện cảm mà công chúng nhận được bài viết này có một ý nghĩa sâu sắc và thiêng liêng. Nó cho thấy rằng với tất cả những khiếm khuyết của nó, với tất cả các quang sai của mình trong cuộc sống thực tế, xã hội chúng ta muốn, và có thể, ít nhất là để hiểu những gì là tốt và chỉ cần và những gì nó cần phấn đấu. Nó đã sở hữu rất nhiều sức mạnh nội tâm rằng nó không còn sợ hãi bởi ý thức của các khuyết tật của nó; và ý thức của quá khứ và ác là cam kết chắc chắn nhất mà tốt là có thể có trong tương lai. Đón xung cao quý này của dân tộc Nga với niềm vui sâu sắc và cảm thông chân thành, chúng tôi thực sự tự do để bày tỏ một vài suy nghĩ liên quan đến bài viết của ông Pirogov, suy nghĩ mà sẽ phát sinh trong tâm trí của mỗi người đọc suy nghĩ. Chúng tôi đặc biệt khuyến khích để làm điều này bởi thực tế là chúng ta chưa gặp bất cứ nơi nào một trình bày trung thực hơn trong những ý tưởng chứa trong chung, mệnh đề cách ngôn của ông Pirogov. Thực chất của những ý tưởng trình bày trong "Những vấn đề của cuộc sống" là như sau. Các nguyên tắc chính và học vấn cao nhất của chúng tôi là [hoàn toàn] ra khỏi hòa hợp với xu hướng phổ biến trong xã hội. Kết quả là, vào việc hoàn thành một khóa học giáo dục và khi bước vào xã hội, chúng ta thấy mình có nghĩa vụ hoặc là từ bỏ tất cả những gì mà chúng ta được dạy để điều chỉnh bản thân cho xã hội, nếu không tuân theo quy tắc và niềm tin của chúng ta, và do đó đặt mình đối lập với xu hướng xã hội. Để hy sinh thiêng liêng, niềm tin cao hơn, vì lợi ích của lợi thế trần tục, tuy nhiên, là quá vô đạo đức và ghê tởm một bước; nhưng mà chúng ta sẽ tìm thấy sức mạnh để chống lại sự dối trá? Giáo dục không trong ít nhất là chuẩn bị chúng ta cho cuộc đấu tranh chống lại các xu hướng sai lầm của xã hội. Nó thậm chí không mất một chút khó khăn để nhiểm chúng tôi với niềm tin của con người loftier; tất cả đó là có liên quan với là để rèn luyện mình trở thành nhà khoa học, luật sư, bác sĩ, chiến sĩ, vv và vv. Tuy nhiên, khi bước vào cuộc sống, một người đàn ông muốn có tiền án nhất định, ông muốn để xác định những gì anh ta, là mục tiêu và nhiệm vụ của mình là. Kiểm tra chính mình, anh ta tìm thấy các giải pháp sẵn sàng làm cho những vấn đề này là do giáo dục của mình; nhưng về kiểm tra nhận thức xã hội, ông ở trong đó tranh giành mà đi ngược lại với các giải pháp này. Ngài muốn, chiến đấu ác và dối trá, nhưng ở đây không lành mạnh hoàn toàn của giáo dục trước đây của ông đưa ra ánh sáng: ông là không thích hợp cho cuộc đấu tranh; ông trước tiên phải giáo dục lại chính mình [để bước vào đấu trường của cuộc đấu tranh] .... Trong khi đó, năm trôi, cuộc sống vẫn tiếp diễn, nó là cần thiết để hành động ... và người đàn ông hành động, ngẫu nhiên, thường rơi dưới gánh nặng của các vấn đề khó khăn, và ông được quét bởi các nhanh chóng hiện nay của đám đông, đầu sang một bên và sau đó khác, vì anh ta không thể hành động một cách độc lập; con người nội tâm trong anh đã không được phát triển; ông thiếu các đức; và kết án không được mua dễ dàng: "Chỉ có những người có thể có tiền án, những người từ những năm đầu của họ đã được đào tạo để xem xét penetratingly vào mình, những người từ những năm đầu của họ đã được huấn luyện để yêu thật chân thành, kiên quyết đứng lên cho nó, và để được unconstrainedly frank -. cả với các giáo viên của họ cũng như với đồng loại của họ " Đây là những gì ông Pirogov ngự trên. Ông nêu ra những điều ác trong giáo dục và chứng minh mệnh đề của mình với logic không ngừng và không thể cưỡng lại. Ngài giúp chúng ta hiểu và phân biệt được nguyên nhân của cái ác: ưu thế của externals trong giáo dục bản thân, bỏ bê con người nội tâm. Nhưng làm thế nào là con người nội tâm giết chết ở trẻ em? Làm thế nào mà externals được phát triển hơn? Có gì đặc biệt ảnh hưởng làm cho chúng ngưỡng cuộc sống xuyên của không chuẩn bị trước và bất lực? Ông Pirogov không phân tích những câu hỏi này một cách chi tiết, ông rời khỏi câu trả lời cho được phỏng đoán. Chúng tôi sẽ thực sự tự do ở đây thể hiện một vài suy nghĩ nảy sinh trong tâm trí của chúng tôi vào đọc "Những vấn đề của cuộc sống." [Trong điều trị các vấn đề của giáo dục từ những đỉnh cao cao cả của giáo dục học ngày nay, chúng tôi có cho đến bây giờ cư xử trong một cách đó là mạnh mẽ gợi nhớ câu chuyện ngụ ngôn trong đó con sói được bổ nhiệm làm giám sát cừu. Trong truyền thuyết mọi hoàn cảnh đã hoàn toàn được xem xét, mọi quan điểm đã đi vận, nhưng có một điều đã bị lãng quên - những con chiên không được tham vấn. Tương tự như vậy,] nhất của ý tưởng của chúng tôi về giáo dục học, trong khi hoàn toàn có tính đến các vấn đề của triết học cao hơn và đặt ra các quy tắc thực sự và hữu ích từ các khía cạnh tôn giáo, chính trị, đạo đức, tâm lý chung, và vân vân,, đánh mất một điều rất quan trọng hoàn cảnh, tức là., cuộc sống thực tế và tính chất của trẻ em và, nói chung, của tất cả những người được giáo dục ... Đó là lý do tại sao những đứa trẻ thường hy sinh để cân nhắc sư phạm. Được đặt trên hobbyhorse đạo đức của mình, giáo viên liên quan đến học sinh của mình như là tài sản của mình, như một điều, để làm với khi ông hài lòng. "Những đứa trẻ không phải có một ý chí riêng của nó", sư phạm khôn ngoan nói. "Nó mù quáng phải vâng lời cha mẹ, thầy cô giáo của mình, và người già thường lệnh của giáo viên của phải là luật tối cao và các lệnh được tuân theo mà không có sự tranh luận nhỏ vâng phục tuyệt đối -... Đây là điều kiện chính và duy nhất của giáo dục đối tượng cuối cùng. của giáo dục là để thay thế ý chí hợp lý của các giáo viên cho ý chí phi lý của đứa trẻ. " Tất cả điều này nghe có vẻ rất hợp lý và chính xác, đúng chứ? Nhưng nhớ lại những mô tả của giáo dục hợp lý này được đưa ra trong "các vấn đề của cuộc sống", và với sự hiện diện của sự dạy dỗ và giáo dục vẫn còn tươi trong tâm trí của chúng tôi riêng của chúng tôi, chúng tôi không thể nghe những lập luận logic của loại hình này mà không có một nụ cười hoài nghi. Tất cả đều cho thấy rõ ràng chỉ có một điều - niềm tự hào kinh khủng mô phạm của sư phạm xứng đáng với kết hợp với sự khinh miệt đối với phẩm giá của bản chất con người nói chung. Khi nói rằng cho con giáo viên là hiện thân của luật luân lý và niềm tin hợp lý, họ rõ ràng là đặt các giáo viên trên một bệ inaccessibly cao cả như là một mô hình đạo đức không thể sai lầm và sự khôn ngoan. Một dễ dàng sẽ đồng ý, tất nhiên, nếu một giáo viên lý tưởng như vậy tồn tại, tuyệt đối, vâng lời tối mặt cho chính quyền của ông sẽ không gây ra bất kỳ tác hại trẻ em đặc biệt (trừ các tác hại thực sự của việc làm chậm sự phát triển độc lập của cá nhân mình). Nhưng, trước hết, các giáo viên lý tưởng sẽ không đòi hỏi sự vâng phục tuyệt đối như: ông sẽ cố gắng để phát triển tranh giành hợp lý và niềm tin trong học trò của mình càng nhanh càng tốt. Và thứ hai, để đặt ra để tìm giáo viên không thể sai lầm và lý tưởng và giáo dục trong thời đại chúng ta sẽ là một nỗ lực cực kỳ dũng cảm nhưng hoàn toàn lãng phí. Quá nhiều điều kiện cần thiết cho việc này. Trước hết, các quy tắc đạo đức của các nhà giáo dục phải là hoàn toàn chính xác, và họ phải được áp dụng nghiêm ngặt trong mỗi dự trong cuộc sống, tuy nhiên đặc biệt và vụn vặt. Đối với ông không có câu hỏi có thể được che khuất và không có tình trạng nghi ngờ, cho những gì sẽ làm giáo viên nếu một tình huống như vậy phát sinh và ông mast thứ tự các con phải làm một cái gì đó? Những đứa trẻ mặc nhiên phải tuân theo tất cả các lệnh, và do đó, không bao giờ phải gây tranh luận hay thảo luận. Hơn nữa, nó được giả định rằng các giáo viên là hoàn toàn vô tư: ông không bao giờ phải được di chuyển bởi sự giận dữ hoặc bởi tình yêu, anh không bao giờ phải cảm thấy lười biếng hay mệt mỏi, tâm trạng tốt và xấu không phải tồn tại cho anh, anh không thể là một người đàn ông bình thường, anh ta phải là một loại đặc biệt của máy, hiện thân nghiêm ngặt của luật luân lý. Như chúng tôi được biết, tuy nhiên, không có máy như vậy đã được phát minh, và nếu một số thông báo họ đã phát hiện ra bí mật của một phát minh như vậy, nó chỉ là một biểu hiện của sự khinh miệt của họ đối với bản chất con người và ham muốn của họ ở tất cả các chi phí để như không giống như một con người càng tốt. Tuy nhiên, nếu nó được giả định rằng các giáo viên có thể bị chi phối bởi niềm đam mê, những người có thể đảm bảo tuyệt đối không thể sai lầm của các hành động của mình đối với những đứa trẻ? Sẽ không









đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: