Asshole.

Asshole." Akihito's fists clenched.

Asshole." Akihito's fists clenched. He didn't care who this guy was. If he didn't watch it Akihito really was going to let him have it.

"Almost twenty is stretching it a bit, don't you think, Akihito? That's a good seven months away."

"What's it to you, anyway?" Akihito snarled. "Just give me my camera and my wallet back and let me go. I won't come back here again."

"Oh, I know you won't." Suddenly, he was back against the wall again, Asami's hand tucking the wallet back in his pocket, hot breath against his ear. "Because the next time I see you, I just might eat you up."

His breath hitched in his chest as their eyes met. He could feel the solid heat of the man's body fully against him, and his eyes widened as he felt a hard length pressing into his stomach. The man's lips lifted slightly at the corners. Then he stepped back.

He took the camera again, ignoring Akihito's cry of angry protest as he pulled out the roll of film and tucked it inside his breast pocket. "I'll keep this. But because I'm feeling generous I'll let you have the camera back."

He passed it over to his man and let him tuck it away in the bag, while the other one held Akihito back from his aborted attempt to lunge forward in an unthinking display of dismay. Akihito calmed a little, though, when their boss took the bag and settled the strap across Akihito's shoulder, smirking at Akihito's surprise and dismissing the other two men with a jerk of his head.

The gravel crunched as they walked away, leaving Akihito clutching at the bag's strap and staring up into golden eyes with a mixture of anger, relief, and curiosity. "Who are you, anyway?"

The man ignored the question, though he stepped forward, slowly backing Akihito to the wall. "Don't you know that nosy questions could get you into even more trouble, Akihito?" He smirked. "And in the future you might want to pick a…healthier place to take pictures."

Before Akihito could respond, he was trapped between the wall and the man's hard body. A choked sound of shock caught in his throat as his mouth was taken in a searing kiss. He was too stunned to even struggle for a long moment, and by the time his wild thoughts actually began to coalesce into functional thought, the man had already pulled away, leaving Akihito's lips wet and red and throbbing, and to his intense mortification, other parts as well. A deep flush spread over his face and crept down his neck as he stared at the smirking visage still only inches away.

"You…" he choked out.

"Me." The man smirked again, producing a crisp black business card that Akihito could tell was printed on expensive stock. The long manicured fingers flourished it then tucked it into Akihito's jeans. "You didn't think I'd let you get away scot-free, did you?"

He stepped away, taking out another cigarette and lighting it himself this time. His cool amusement made Akihito seethe, but he was too discomfited by what had just happened to retort. Those eyes, wicked and insolent traveled slowly over him one more time before the man turned and began to walk away.

"Come see me in seven months and I'll buy you a drink, Takaba Akihito."

Two days later, Akihito found a large orange envelope at his door. Inside were all the pictures, negatives included, he'd taken at the wharf, all except for the one of the two men and their shadows. He didn't know whether to laugh or cry. Shit, he really was going to have to move. A folded note written on rich, thick paper was clipped to the front of the pile.

You have a good eye, Akihito. Be careful what you capture in your viewfinder. It would be a shame not to see you reach twenty. I meant it about that drink.

He crumpled the sheet in his hand and cursed. As if he would ever deliberately set eyes on that man again.

Google and Yama-san had both provided answers of sorts, though Yama-san's information amounted mainly to yelling at Akihito to stay well away from both the man and his businesses.

Speculatively, Akihito flipped the Club Sion business card between his fingers. That arrogant man who had dared to mess with Akihito like that, as if he owned the world. Nobody touched his cameras and got away with it. Akihito made a great effort to ignore the fact that the man had messed with his body and mind far more effectively. Even if his dreams had been weird lately, Akihito was sure they would pass. It wasn't as if they meant anything.

A hot blush spread across his cheekbones, and Akihito shook his head hard. Enough of this. The business card went up on the wall next to his computer, pinned by a sharp tack. Asami Ryuichi, huh? He had messed with the wrong guy. One day, Akihito would really capture something in his viewfinder that would put that arrogant bastard right in his place.
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Asshole." Akihito's fists clenched. He didn't care who this guy was. If he didn't watch it Akihito really was going to let him have it."Almost twenty is stretching it a bit, don't you think, Akihito? That's a good seven months away.""What's it to you, anyway?" Akihito snarled. "Just give me my camera and my wallet back and let me go. I won't come back here again.""Oh, I know you won't." Suddenly, he was back against the wall again, Asami's hand tucking the wallet back in his pocket, hot breath against his ear. "Because the next time I see you, I just might eat you up."His breath hitched in his chest as their eyes met. He could feel the solid heat of the man's body fully against him, and his eyes widened as he felt a hard length pressing into his stomach. The man's lips lifted slightly at the corners. Then he stepped back.He took the camera again, ignoring Akihito's cry of angry protest as he pulled out the roll of film and tucked it inside his breast pocket. "I'll keep this. But because I'm feeling generous I'll let you have the camera back."He passed it over to his man and let him tuck it away in the bag, while the other one held Akihito back from his aborted attempt to lunge forward in an unthinking display of dismay. Akihito calmed a little, though, when their boss took the bag and settled the strap across Akihito's shoulder, smirking at Akihito's surprise and dismissing the other two men with a jerk of his head.The gravel crunched as they walked away, leaving Akihito clutching at the bag's strap and staring up into golden eyes with a mixture of anger, relief, and curiosity. "Who are you, anyway?"The man ignored the question, though he stepped forward, slowly backing Akihito to the wall. "Don't you know that nosy questions could get you into even more trouble, Akihito?" He smirked. "And in the future you might want to pick a…healthier place to take pictures."Before Akihito could respond, he was trapped between the wall and the man's hard body. A choked sound of shock caught in his throat as his mouth was taken in a searing kiss. He was too stunned to even struggle for a long moment, and by the time his wild thoughts actually began to coalesce into functional thought, the man had already pulled away, leaving Akihito's lips wet and red and throbbing, and to his intense mortification, other parts as well. A deep flush spread over his face and crept down his neck as he stared at the smirking visage still only inches away."You…" he choked out."Me." The man smirked again, producing a crisp black business card that Akihito could tell was printed on expensive stock. The long manicured fingers flourished it then tucked it into Akihito's jeans. "You didn't think I'd let you get away scot-free, did you?"He stepped away, taking out another cigarette and lighting it himself this time. His cool amusement made Akihito seethe, but he was too discomfited by what had just happened to retort. Those eyes, wicked and insolent traveled slowly over him one more time before the man turned and began to walk away.
"Come see me in seven months and I'll buy you a drink, Takaba Akihito."

Two days later, Akihito found a large orange envelope at his door. Inside were all the pictures, negatives included, he'd taken at the wharf, all except for the one of the two men and their shadows. He didn't know whether to laugh or cry. Shit, he really was going to have to move. A folded note written on rich, thick paper was clipped to the front of the pile.

You have a good eye, Akihito. Be careful what you capture in your viewfinder. It would be a shame not to see you reach twenty. I meant it about that drink.

He crumpled the sheet in his hand and cursed. As if he would ever deliberately set eyes on that man again.

Google and Yama-san had both provided answers of sorts, though Yama-san's information amounted mainly to yelling at Akihito to stay well away from both the man and his businesses.

Speculatively, Akihito flipped the Club Sion business card between his fingers. That arrogant man who had dared to mess with Akihito like that, as if he owned the world. Nobody touched his cameras and got away with it. Akihito made a great effort to ignore the fact that the man had messed with his body and mind far more effectively. Even if his dreams had been weird lately, Akihito was sure they would pass. It wasn't as if they meant anything.

A hot blush spread across his cheekbones, and Akihito shook his head hard. Enough of this. The business card went up on the wall next to his computer, pinned by a sharp tack. Asami Ryuichi, huh? He had messed with the wrong guy. One day, Akihito would really capture something in his viewfinder that would put that arrogant bastard right in his place.
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Asshole. "Nắm đấm Akihito nghiến chặt. Anh không quan tâm những người anh chàng này là ai. Nếu anh ta không xem nó Akihito thực sự đã để cho anh ta có nó. "Gần hai mươi là sự mở rộng một chút, không bạn nghĩ, Akihito ? Đó là một tốt bảy tháng đi. ​​" "Cái gì đó cho bạn, dù sao?" Akihito gầm gừ. "Chỉ cần cho tôi chiếc máy ảnh của tôi và ví tiền của tôi trở lại và cho tôi đi. Tôi sẽ không trở lại đây một lần nữa. " "Oh, tôi biết bạn sẽ không." Đột nhiên, anh đã trở lại vào tường một lần nữa, bàn tay của Asami nhét chiếc ví trong túi của mình, hơi thở nóng bỏng vào tai mình. "Bởi vì các thời gian tới, tôi nhìn thấy bạn, tôi chỉ có thể ăn bạn lên. " Hơi thở của anh hitched trong lồng ngực như mắt họ gặp nhau. Anh ấy có thể cảm thấy hơi nóng vững chắc của cơ thể của người đàn ông hoàn toàn chống lại ông, và mắt anh mở to khi anh cảm thấy một chiều dài cứng ép vào dạ dày của mình. Môi của người đàn ông nhấc nhẹ ở các góc. Sau đó, anh bước lùi lại. Ông lấy máy lại, bỏ qua tiếng kêu của cuộc biểu tình giận dữ Akihito khi anh kéo ra cuộn phim và nhét nó vào trong túi áo ngực của mình. "Tôi sẽ giữ này. Nhưng bởi vì tôi cảm thấy hào phóng tôi sẽ cho bạn có máy ảnh trở lại. " Hắn đi qua nó cho người đàn ông của mình và để cho anh ta nhét nó đi trong túi, trong khi một khác tổ chức Akihito lại từ nỗ lực của ông bị phá thai để nhào về phía trước trong một màn hình hiển thị không suy nghĩ các mất tinh thần. Akihito bình tĩnh một chút, tuy nhiên, khi ông chủ của họ đã lấy túi và giải quyết các dây đeo qua vai Akihito, nhếch mép cười tại bất ngờ Akihito và sa thải hai người đàn ông khác với một giật đầu. Các sỏi lạo xạo khi họ đi đi, để lại Akihito ôm ở dây đeo của túi và nhìn chằm chằm vào mắt vàng với một hỗn hợp của sự giận dữ, cứu trợ, và tò mò. "Bạn là ai vậy?" Người đàn ông bỏ qua các câu hỏi, mặc dù anh bước về phía trước, từ từ lùi Akihito đến tường. "Cô không biết rằng câu hỏi tọc mạch có thể giúp bạn có được vào rắc rối hơn, Akihito?" Anh mỉm cười. "Và trong tương lai, bạn có thể muốn chọn một nơi lành mạnh ... để chụp ảnh." Trước khi Akihito có thể đáp ứng, ông đã bị mắc kẹt giữa bức tường và cứng cơ thể của người đàn ông. Một âm thanh nghẹn ngào của cú sốc bị bắt trong cổ họng của mình như miệng của ông đã được thực hiện trong một nụ hôn cháy da. Ông đã quá choáng váng để thậm chí đấu tranh cho một lúc lâu, và do thời gian suy nghĩ hoang dã của mình thực sự bắt đầu hợp lại thành các tư tưởng chức năng, người đàn ông đã kéo đi, để lại đôi môi Akihito ướt và đỏ và đau nhói, và để hành xác mãnh liệt, khác các bộ phận là tốt. A lây lan tuôn sâu trên khuôn mặt mình, băng xuống cổ anh khi anh nhìn chằm chằm vào mặt hắn cười khẩy vẫn chỉ inches đi. "Anh ...", anh nghẹn lời. "Ta." Người đàn ông mỉm cười một lần nữa, sản xuất thiếp màu đen sắc nét mà Akihito có thể nói đã được in trên cổ đắt tiền. Những ngón tay dài cắt tỉa cẩn thận phát triển mạnh mẽ nó rồi nhét nó vào quần jean Akihito. "Bạn không nghĩ là tôi sẽ để cho bạn có được bình an, phải không?" Anh bước đi, lấy ra một điếu thuốc khác và thắp sáng nó tự thời gian này. Vui chơi mát mẻ của anh làm Akihito xao xuyến, nhưng anh đã quá bối rối bởi những gì vừa xảy ra với bác lại. Đôi mắt, độc ác và vô lễ đi chậm hơn anh ta một lần nữa trước khi những người đàn ông quay lại và bắt đầu bước đi. "Hãy đến gặp tôi trong bảy tháng và tôi sẽ mua cho bạn một thức uống, Takaba Akihito." Hai ngày sau đó, Akihito thấy một phong bì màu cam lớn ở cửa mình. Bên trong là tất cả những hình ảnh, âm tính, hắn chụp tại cầu cảng, tất cả ngoại trừ cho một trong hai người đàn ông và bóng tối của họ. Anh không biết nên cười hay khóc. Chết tiệt, anh thực sự sẽ phải để di chuyển. Một lưu ý gập viết trên phong phú, giấy dày được gài vào phía trước của cọc. Bạn có một con mắt tốt, Akihito. Hãy cẩn thận những gì bạn chụp trong kính ngắm của bạn. Nó sẽ là một sự xấu hổ không để xem bạn đạt đến hai mươi. Tôi có nghĩa là nó về đồ uống đó. Anh vò nát tờ trong tay và bị nguyền rủa mình. Như thể anh sẽ không cố tình đặt mắt trên mà người đàn ông một lần nữa. Google và Yama-san đã cả cung cấp câu trả lời của các loại, mặc dù thông tin Yama-san lên chủ yếu là để la mắng Akihito để ở cách xa cả hai người đàn ông và doanh nghiệp của mình. suy đoán, Akihito lộn thiếp Club Sion giữa các ngón tay của mình. Đó là người đàn ông kiêu ngạo người đã dám để gây rối với Akihito như thế, như thể ông ta sở hữu thế giới. Không ai chạm vào máy ảnh của mình và đã đi với nó. Akihito đã thực hiện một nỗ lực rất lớn để bỏ qua thực tế rằng người đàn ông đã sai lầm với cơ thể và tâm trí của mình cho đến nay hiệu quả hơn. Ngay cả khi giấc mơ của mình đã kỳ lạ gần đây, Akihito đã chắc chắn rằng họ sẽ vượt qua. Đó là không phải là nếu họ có nghĩa là bất cứ điều gì. Một blush nóng lan truyền trên xương gò má, và Akihito lắc đầu cứng. Đủ điều này. Thiếp đi lên trên tường bên cạnh máy tính của mình, pin bởi một chiến thuật sắc bén. Asami Ryuichi, huh? Ông đã sai lầm với các chàng sai. Một ngày nọ, Akihito sẽ thực sự nắm bắt một cái gì đó trong kính ngắm của mình rằng sẽ đặt tên khốn kiêu ngạo ngay trong vị trí của mình.





































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: