Previously :

Previously :"This isn't over." Rose

Previously :
"This isn't over." Rose stated, ever so near to his mouth. Her eyes danced fluidly across his face, ending at his ripe lips. Her body was screaming to ravage him, and no doubt his was screaming the same about her.
The tension could be cut with a knife.
Scorpius let out a sigh and straighted himself. Rose let him go.
He fixed his robes and flashed one last fleeting look at Rose before the shadows swallowed him.
Once Rose heard the door to the classroom open and close, she let out her breath.
And started gasping for air.
"Merlins balls." She sat down on the stool and calmed herself down, and forced herself to pull the parchment in front of her.
And there it was - scribbled across her parchment, 'Go back to your room, Rose. Not only did the Professor fall into a deep sleep, but he most definitely will be suffering from short term memory loss. Meaning, he won't remember that you were even here for detention. You're welcome."
________________________________________
Rose was exhausted when she left detention that night. Her mind was reeling with thoughts that she couldn't slow down - and couldn't stop. The vision of Scorpius draped in shadows, hovering above her with his lips only inches from her face. The look in his eyes tonight wasn't as feral as it had been the last few weeks. He was softening and that's exactly how Rose wanted him.
She rubbed furiously at her temples, forcing herself to think of something different. It seemed that Scorpius consumed her every waking thought. She had a life outside of Scorpius, but it didn't seem that way. Even her marks were slipping and that was something she always prided herself on. She would have to spend the weekend in her room doing nothing but homework. In her room, she was safe from those piercing silver eyes. That soothing yet tittilating voice of his couldn't reach her while she was locked in her room. She couldn't let her thoughts and her eyes dance around every corner, searching for that wonderfully sculpted body of his, with his over-confident and oh-so-sexy walk.
And that smirk.
Gods.
"Stop stop stop!" She whispered to herself, giving herself a small smack on her cheek. Focus. Focus.
If that were at all possible.
Most of the students were sleeping. When she entered the Gryffindor common room there were only 2 students still awake, looking half dead, but still awake nonetheless.
She ascended the stairs and quietly entered her room. She didn't bother changing and just threw herself on the bed without looking.
"Ouch!" She jumped back up and saw the now-crumpled box sitting upon her bed. Clearly her arse made a landing on it, because it was nearly destroyed. She picked it up gingerly, afraid she would ruin it even more. Who would leave her packages on her bed?
Scorpius. She recognized the handwriting on the top of the box now.
You know what to do. It read.
She slowly opened the box and low and behold, there was a red pair of lace panties. She held them up and was glad they weren't crotchless this time. But still, they wouldn't nearly cover her bottom. She was sure of it. And why would she wear them anyway? And let Scorpius win?
Pfft.
She smiled and it was in that moment that she knew she would wear them anyway.
________________________________________
"Albus!" He heard his name being screamed from the other side of the door to his room. It startled him out of a sleep, as well as the rest of his roomates. Merlin, was this really happening?
"What the bloody hell?" One of his roomates sleepily rubbed his eyes. And then the pounding on the door began.
"I'm going to count to 3." The voice was calm but Albus knew to fear it.
"That means she'll give me till 1." Albus flung his feet over the side of the bed and launched himself towards the door. A flaming red-head stood on the other side of it, hands on her slender hips and a ferocious look in her eyes.
She marched right past him and entered the room. She waved her hand around at the other roomates, "Out. Now."
There was no hesitation. Albus' roomates quickly left the room, no doubt heading to the common room to fall asleep on the couch, or to sit outside the door and eavesdrop. After all, it wasn't every day that your Mum showed up at crazy hours in the morning, screaming at you.
She eyed him hard. "Sit down." Albus did so without question. He knew when she was serious and meant business, and this was one of those times.
"Mum..."
"What were you thinking!" She yelled at him, her hands flailing in the air. Albus swallowed hard. "You left her?"
"I had to. I had no choice." He replied feebly.
"You always have a choice, Albus. And I'm afraid that you might have made the wrong one."
"You don't know what it's like..."
"Oh I don't?" She raised an eyebrow. "How many times have your father and I talked to you about our relationship? Let me go over this quickly with you, since you seem to have forgotten. If you remember, or in your case, you seem not to right now...your father was basically adopted into my family. Did that make me his sister? Absolutely not. And neither will Veronica. Would you rather her live unhappily in her household, no doubt being persecuted and berated for making the decision to run away and be with you? For going against her parents wishes and blowing off her betrothed? She's no doubt getting hell from her family and her only solace, her only form of happiness rested in you. And you let her down as well. Do you understand how she must feel?"
"Mum..."
"Albus." She was very serious and Albus knew he wasn't going to win a fight.
"I don't want to ruin her life and I don't want to marry her. Yet, anyway." Albus hung his head, he hadn't thought about all that, what his mother just reminded him of. He thought and acted too rashly. He should've talked to someone first.
Well, James had tried.
Albus shrugged, now completely confused.
Ginny knew what her son was thinking without him even voicing it. "You need to go fix this, Albus." Ginny ran her fingers through her hair. She would do anything for her children, she knew this without the shadow of a doubt.
Albus only nodded. But how in hell could he fix this now? He already botched the whole situation.
"Why are you really here? I know it's not just to knock some sense into me..." Albus asked his mom. He knew her enough to know she wouldn't just come here without multiple reasons. This was a hard place for her to revisit at times. Especially since she was here for the great War and saw many horrific things.
Ginny sighed loudly. "You and your brother are going to be the end of me." She shook her head with a smile, "You're so much like your father. Rebellious."
"What'd James do this time?" Albus asked curiously.
"A girl. The two of you and your women. Always causing trouble." Ginny laughed softly and it warmed Albus' heart. He knew his Mum wasn't going to let anything bad happen to him. The strength she held within her shocked even him, at times. And this was one of those times. He saw the same strength in Veronica and knew that he had to talk to her. Had to get her back.
Ginny stood up and held her arms out, knowing that Albus was going to do what he needed to do. "Give me a hug." She smiled warmly and Albus crossed to her and hugged her tight. He missed home. He missed the time with his family - the laughs, the trouble they all got into. The memories.
"I miss you Mum." Albus whispered and Ginny's eyes teared up quickly.
"Love you." She kissed the top of his head and let him go.
"Love you, too." He grinned, looking just like his father. Ginny's heart swelled with pride as she took one last glance at him and left him alone.
________________________________________
Scorpius ran his fingers through the thick blonde mop on top of his head and sighed deeply. Thank Merlin it was a Saturday and he didn't have to sit next to Rose in class. He did his best not to betray himself outwardly by responding to the needs she aroused in him, but internally...balls. She had him and he could feel his blood course harder through his veins when she drew too near to him, or gave him that particular look that she probably didn't even know she was giving him. It was the 'come and get me now' look and one of these times, he wouldn't be able to control himself.
Control. That's what this was all about. He couldn't reliquish control in any situation - it was something taught to him by his father. Always, always, always be in control.
And he was out of control when he was around Rose. His body threw itself in a whirlwind of emotions and his mind raced with thoughts of her. Visions of her smiling, visions of her body spread across his sheets, visions of her long curly locks falling over her face as she wrote notes in class, visions of her emaculately sculpted body and round arse just begging to be touched. By him.
Like he said, out of control.
"Scor, what's gotten into you lately?" A voice drew him from his thoughts. Thank Merlin because he was about to paruse the halls in search of her.
"Hmm?" He looked up at his long-time friend. A Nott, no doubt. Someone his family accepted and pushed for them to be best buds. Probably would end up opening up their own shop in Diagon Alley some day and get rich together by doing illegals under the table.
"You've just been different." Nott shrugged easily and leaned back in the couch. Oh, they were still in the common room, Scorpius smirked.
"How." It was more of a warning word, urging Nott to tread carefully. Pointing out differences and flaws in a Malfoy wasn't something one did.
"Where has your 'pet' been?" Nott looked completely smug sitting there, ankle on his knee, relaxed and laid back. Too smug.
"Which one."
"A certain dark-haired deviant you liked to call your 'Mistress'." Nott chuckled.
Anna, then.
"She's around." Scorpius looked off towards the fireplace, seemingly unamused. The more detached from the conversation he became, the more his friend would change the subject to win his acceptance again. Or so that's how it had always been in the past
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Trước đây:"Đây không phải là qua." Tăng đã mô tả, rất gần với miệng của mình. Đôi mắt của cô nhảy múa fluidly trên khuôn mặt của mình, kết thúc tại chín đôi môi của mình. Cơ thể của mình la hét để tàn phá anh ta, và không có nghi ngờ của ông la hét như nhau về cô ấy.Căng thẳng có thể được cắt bằng dao.Thiên hạt cho ra một sigh và straighted mình. Hoa hồng để anh ta đi.Ông cố định áo choàng của mình và chiếu một hình thái cuối tại Rose trước khi bóng tối nuốt chửng ông.Một khi Rose nghe cửa lớp học mở và gần gũi, cô cho ra hơi thở của mình.Và bắt đầu thở hổn hển cho máy."Quả bóng Merlin." Cô ngồi trên phân và bình tĩnh mình, và buộc bản thân mình để kéo giấy làm từ da ở phía trước của cô.Và có nó đã được - viết vội trên giấy da của mình, ' trở về phòng của bạn, Rose. Không chỉ các giáo sư đã rơi vào một giấc ngủ sâu, nhưng ông chắc chắn nhất sẽ bị mất trí nhớ ngắn hạn. Có nghĩa là, anh ta sẽ không nhớ rằng bạn đã ngay cả ở đây cho tạm giam. Bạn đang chào đón."________________________________________Rose đã kiệt sức khi rời giam giữ đêm đó. Tâm trí của cô quay cồng với suy nghĩ rằng cô không thể làm chậm xuống - và không thể dừng lại. Tầm nhìn của Thiên hạt draped trong bóng tối, lơ lửng trên cô với đôi môi của mình chỉ inch từ khuôn mặt của cô. Trong mắt của mình nhìn tối nay không hoang dã như nó đã vài tuần qua. Ông làm mềm và đó là chính xác như thế nào hoa hồng muốn anh ta.Cô cọ xát giận dữ tại đền thờ của mình, buộc mình phải suy nghĩ của một cái gì đó khác nhau. Nó có vẻ rằng Thiên hạt tiêu thụ cô ấy mọi suy nghĩ thức dậy. Cô đã có một cuộc sống bên ngoài Thiên hạt, nhưng nó không có vẻ như vậy. Thậm chí là nhãn hiệu của mình đã trượt và đó là một cái gì đó cô luôn prided bản thân trên. Cô sẽ phải chi tiêu cuối tuần trong phòng của cô làm gì, nhưng bài tập ở nhà. Trong phòng của cô, cô đã được an toàn từ những xuyên bạc mắt. Nhẹ nhàng đó được tittilating tiếng nói của ông không thể tiếp cận cô ấy trong khi cô ấy đã bị khóa trong phòng của cô. Cô không thể để những suy nghĩ của mình và đôi mắt của cô nhảy quanh góc hàng, tìm kiếm cho rằng cơ thể điêu khắc tuyệt vời của mình, với hơn-tự tin và oh-để-sexy đi của mình.Và đó smirk.Vị thần."Dừng dừng dừng!" Cô thì thầm với mình, đem lại cho mình một smack nhỏ trên má của mình. Tập trung. Tập trung.Nếu đó là ở tất cả có thể.Hầu hết các sinh viên đang ngủ. Khi cô bước vào phòng sinh hoạt chung Gryffindor có chỉ 2 học sinh vẫn tỉnh táo, đang tìm kiếm một nửa chết, nhưng vẫn còn tỉnh táo Tuy nhiên.Nó lên cầu thang và lặng lẽ đi vào phòng của cô. Cô đã không bận tâm thay đổi và chỉ nhảy trên giường mà không nhìn."Ouch!" Cô đã tăng trở lại lên và thấy hộp nhàu nát bây giờ ngồi trên giường của cô. Rõ ràng ass của mình thực hiện một cuộc đổ bộ vào nó, vì nó đã gần như bị phá hủy. Cô chọn nó lên gingerly, sợ cô ấy sẽ hủy hoại nó hơn. Người sẽ để lại gói của cô trên giường của cô?Thiên hạt. Cô công nhận dạng chữ viết tay trên đỉnh hộp bây giờ.Bạn biết phải làm gì. Nó đọc.Cô từ từ mở hộp và thấp và behold, có là một cặp quần lót ren màu đỏ. Cô đã tổ chức chúng lên và vui khi họ không crotchless thời gian này. Nhưng vẫn còn, họ sẽ không bao gồm gần dưới cùng của cô. Cô đã chắc chắn của nó. Và tại sao cô sẽ mặc chúng anyway? Và để cho Thiên hạt giành chiến thắng?Pfft.Cô cười và vào thời điểm đó mà cô biết cô sẽ mặc chúng anyway.________________________________________"Albus!" Ông nghe hắn đang gào lên từ phía bên kia của cánh cửa để phòng của mình. Đó giật mình anh ta ra khỏi một giấc ngủ, cũng như phần còn lại của roomates của ông. Merlin, điều này thực sự xảy ra?"Đẫm máu cái quái gì?" Một trong roomates của ông sleepily cọ xát mắt của ông. Và sau đó bắt đầu đập vào cửa."Tôi sẽ đếm đến 3." Tiếng nói là bình tĩnh nhưng Albus biết lo sợ nó."Đó có nghĩa là cô sẽ cung cấp cho tôi đến 1." Albus bao la bàn chân của mình trên mặt của đáy và đưa ra mình hướng tới cửa. Một đầu đỏ rực đứng trên phía bên kia của nó, bàn tay trên hông của mình mảnh mai và một cái nhìn da man trong đôi mắt của cô.Cô hành quân về phía bên phải qua anh ta và bước vào phòng. Cô ấy vẫy tay của mình xung quanh thành phố tại roomates khác, "ra. Bây giờ."Có là không có do dự. Albus' roomates nhanh chóng rời khỏi phòng, không có nghi ngờ nhóm đến phòng sinh hoạt chung rơi vào giấc ngủ trên chiếc ghế dài, hoặc để ngồi bên ngoài cửa và nghe lén. Sau khi tất cả, nó không phải mỗi ngày mà mẹ của bạn cho thấy lên tại điên giờ vào buổi sáng, la hét lúc bạn.Cô mắt anh ta khó khăn. "Ngồi." Albus đã làm như vậy mà không có câu hỏi. Ông biết rằng khi cô là nghiêm trọng và có nghĩa là kinh doanh, và đây là một trong những thời điểm."Mum...""What were you thinking!" She yelled at him, her hands flailing in the air. Albus swallowed hard. "You left her?""I had to. I had no choice." He replied feebly."You always have a choice, Albus. And I'm afraid that you might have made the wrong one.""You don't know what it's like...""Oh I don't?" She raised an eyebrow. "How many times have your father and I talked to you about our relationship? Let me go over this quickly with you, since you seem to have forgotten. If you remember, or in your case, you seem not to right now...your father was basically adopted into my family. Did that make me his sister? Absolutely not. And neither will Veronica. Would you rather her live unhappily in her household, no doubt being persecuted and berated for making the decision to run away and be with you? For going against her parents wishes and blowing off her betrothed? She's no doubt getting hell from her family and her only solace, her only form of happiness rested in you. And you let her down as well. Do you understand how she must feel?""Mum...""Albus." She was very serious and Albus knew he wasn't going to win a fight."I don't want to ruin her life and I don't want to marry her. Yet, anyway." Albus hung his head, he hadn't thought about all that, what his mother just reminded him of. He thought and acted too rashly. He should've talked to someone first.Well, James had tried.Albus shrugged, now completely confused.Ginny knew what her son was thinking without him even voicing it. "You need to go fix this, Albus." Ginny ran her fingers through her hair. She would do anything for her children, she knew this without the shadow of a doubt.Albus only nodded. But how in hell could he fix this now? He already botched the whole situation."Why are you really here? I know it's not just to knock some sense into me..." Albus asked his mom. He knew her enough to know she wouldn't just come here without multiple reasons. This was a hard place for her to revisit at times. Especially since she was here for the great War and saw many horrific things.Ginny sighed loudly. "You and your brother are going to be the end of me." She shook her head with a smile, "You're so much like your father. Rebellious.""What'd James do this time?" Albus asked curiously."A girl. The two of you and your women. Always causing trouble." Ginny laughed softly and it warmed Albus' heart. He knew his Mum wasn't going to let anything bad happen to him. The strength she held within her shocked even him, at times. And this was one of those times. He saw the same strength in Veronica and knew that he had to talk to her. Had to get her back.Ginny stood up and held her arms out, knowing that Albus was going to do what he needed to do. "Give me a hug." She smiled warmly and Albus crossed to her and hugged her tight. He missed home. He missed the time with his family - the laughs, the trouble they all got into. The memories."I miss you Mum." Albus whispered and Ginny's eyes teared up quickly."Love you." She kissed the top of his head and let him go."Love you, too." He grinned, looking just like his father. Ginny's heart swelled with pride as she took one last glance at him and left him alone.________________________________________Scorpius ran his fingers through the thick blonde mop on top of his head and sighed deeply. Thank Merlin it was a Saturday and he didn't have to sit next to Rose in class. He did his best not to betray himself outwardly by responding to the needs she aroused in him, but internally...balls. She had him and he could feel his blood course harder through his veins when she drew too near to him, or gave him that particular look that she probably didn't even know she was giving him. It was the 'come and get me now' look and one of these times, he wouldn't be able to control himself.Control. That's what this was all about. He couldn't reliquish control in any situation - it was something taught to him by his father. Always, always, always be in control.And he was out of control when he was around Rose. His body threw itself in a whirlwind of emotions and his mind raced with thoughts of her. Visions of her smiling, visions of her body spread across his sheets, visions of her long curly locks falling over her face as she wrote notes in class, visions of her emaculately sculpted body and round arse just begging to be touched. By him.Like he said, out of control.
"Scor, what's gotten into you lately?" A voice drew him from his thoughts. Thank Merlin because he was about to paruse the halls in search of her.
"Hmm?" He looked up at his long-time friend. A Nott, no doubt. Someone his family accepted and pushed for them to be best buds. Probably would end up opening up their own shop in Diagon Alley some day and get rich together by doing illegals under the table.
"You've just been different." Nott shrugged easily and leaned back in the couch. Oh, they were still in the common room, Scorpius smirked.
"How." It was more of a warning word, urging Nott to tread carefully. Pointing out differences and flaws in a Malfoy wasn't something one did.
"Where has your 'pet' been?" Nott looked completely smug sitting there, ankle on his knee, relaxed and laid back. Too smug.
"Which one."
"A certain dark-haired deviant you liked to call your 'Mistress'." Nott chuckled.
Anna, then.
"She's around." Scorpius looked off towards the fireplace, seemingly unamused. The more detached from the conversation he became, the more his friend would change the subject to win his acceptance again. Or so that's how it had always been in the past
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Trước đó:
"Đây không phải là kết thúc." Rose nói, bao giờ nên gần miệng. Đôi mắt cô nhảy trôi chảy trên khuôn mặt của mình, kết thúc ở đôi môi chín của mình. Thi thể của cô đã la hét để tàn phá anh, và không có nghi ngờ của ông đã hét lên như vậy về cô.
Sự căng thẳng có thể được cắt bằng dao.
Scorpius buông ra một tiếng thở dài và straighted mình. Rose cho anh ta đi.
Ông cố định áo choàng của mình và nhảy một cái nhìn thoáng qua cuối cùng tại Rose trước khi bóng tối nuốt chửng anh.
Khi Rose nghe tiếng cánh cửa để các lớp học mở và đóng, cô bật ra hơi thở của mình.
Và bắt đầu thở hổn hển.
"Merlins bóng . " Cô ngồi xuống chiếc ghế đẩu và lắng mình xuống, và buộc mình phải kéo giấy da trước mặt cô.
Và nó đã như vậy - nguệch ngoạc trên giấy da của mình, 'Quay trở lại phòng của mình, Rose. Không chỉ các giáo sư rơi vào một giấc ngủ sâu, nhưng ông chắc chắn nhất sẽ được bị mất trí nhớ ngắn hạn. Có nghĩa là, anh sẽ không nhớ rằng bạn thậm chí còn vào đây để giam giữ. Bạn đang chào đón ".
________________________________________
Rose đã kiệt sức khi cô rời khỏi trại giam đêm mà tâm trí của cô đã quay cuồng với ý nghĩ rằng cô ấy không thể làm chậm -.. Và không thể ngừng Tầm nhìn của Scorpius rợp bóng, lơ lửng phía trên của cô với anh môi chỉ inches từ mặt cô. Các cái nhìn trong mắt anh tối nay không phải là hoang như nó đã được vài tuần gần đây. Ông đã làm mềm và đó chính xác là như thế nào Rose muốn anh ta.
Cô cọ xát dữ dội tại ngôi đền thờ nàng, buộc mình phải suy nghĩ của một cái gì đó khác nhau. Dường như Scorpius tiêu thụ cô từng suy nghĩ khi thức dậy. Cô đã có một cuộc sống bên ngoài của Scorpius, nhưng nó không có vẻ như vậy. Ngay cả vết của cô đã bị trượt và đó là điều mà cô luôn tự hào về bản thân mình. Cô sẽ phải chi tiêu cuối tuần trong phòng của cô làm gì, nhưng bài tập về nhà. Trong phòng mình, cô đã được an toàn từ những xỏ đôi mắt bạc. Đó là giọng điệu nhẹ nhàng của tittilating của ông không thể đến được cô ấy trong khi cô bị nhốt trong phòng của cô. Cô không thể để cho suy nghĩ của mình và đôi mắt cô nhảy múa xung quanh mỗi góc, tìm kiếm cho rằng cơ thể tuyệt vời chạm khắc của mình, với đi bộ quá tự tin và oh-so-sexy của mình.
Và nụ cười đó.
Gods.
"Dừng dừng dừng lại!" Cô thì thầm với chính mình, tạo cho mình một cú đập nhỏ trên má cô. Chú tâm. Tập trung.
Nếu đó là có thể.
Hầu hết các sinh viên đang ngủ. Khi cô bước vào phòng sinh hoạt chung Gryffindor chỉ có 2 học sinh vẫn còn tỉnh táo, tìm một nửa đã chết, nhưng vẫn tỉnh táo dù sao.
Cô lên cầu thang và lặng lẽ bước vào phòng cô. Cô không bận tâm thay đổi và chỉ ném mình trên giường mà không cần nhìn.
"Ouch!" Cô đã tăng trở lại lên và thấy hộp bây giờ nhàu nát ngồi trên giường của cô. Rõ ràng ass cô đã hạ cánh trên nó, bởi vì nó đã gần như bị phá hủy. Cô nhặt nó lên rón rén, sợ cô sẽ làm hư nó nhiều hơn. Ai sẽ để lại các gói của mình trên giường của cô?
Scorpius. Cô nhận ra chữ viết tay trên đỉnh của hộp bây giờ.
Bạn biết phải làm gì. Nó đọc.
Cô từ từ mở hộp ra và thấp và nầy, có một cặp quần lót ren màu đỏ của. Cô tổ chức cho họ và đã rất vui vì họ không được crotchless thời gian này. Nhưng vẫn còn, họ sẽ gần như không che dưới của cô. Cô ấy chắc chắn của nó. Và tại sao cô ấy mặc chúng không? Và để cho Scorpius giành chiến thắng?
Phụt.
Cô mỉm cười và đó là vào thời điểm đó mà cô biết cô sẽ mặc chúng anyway.
________________________________________
"Albus!" Ông nghe thấy tên mình được hét lên từ phía bên kia cánh cửa phòng mình. Nó giật mình anh trong một giấc ngủ, cũng như phần còn lại của roomates mình. Merlin, là điều này thực sự xảy ra?
"Cái quái gì có máu?" Một trong roomates mình ngái ngủ dụi mắt. Và sau đó đập thình thịch vào cửa đã bắt đầu.
"Tôi sẽ đếm đến 3." Giọng nói bình tĩnh nhưng Albus biết phải sợ nó.
"Điều đó có nghĩa là cô ấy sẽ cho tôi cho đến 1." Albus quăng chân qua một bên giường và lao người về phía cửa. Một rực đỏ đầu đứng ở phía bên kia của nó, tay chống hông thon thả của cô và một cái nhìn dữ tợn trong mắt cô ấy.
Cô bước ngang qua anh ta và bước vào phòng. Cô vẫy tay ​​của mình xung quanh tại roomates khác, "Out. Bây giờ."
Không có chút do dự. Roomates Albus 'nhanh chóng rời khỏi phòng, không có nghi ngờ nhóm đến phòng sinh hoạt chung để rơi vào giấc ngủ trên chiếc ghế dài, hoặc ngồi bên ngoài cửa và nghe lén. Sau khi tất cả, đó là không phải mỗi ngày mà mẹ của bạn xuất hiện tại giờ điên vào buổi sáng, la hét vào bạn.
Cô nhìn anh chăm chỉ. "Ngồi xuống." Albus đã làm như vậy mà không có câu hỏi. Anh biết khi cô rất nghiêm túc và có nghĩa là kinh doanh, và điều này là một trong những thời điểm.
"Mẹ ..."
"Bạn đang nghĩ gì!" Cô mắng anh, hai bàn tay vẫy trong không khí. Albus nuốt nước bọt. "Bạn có để lại cho cô?"
"Tôi đã đến. Tôi không có lựa chọn." Ông trả lời một cách yếu ớt.
"Bạn luôn luôn có một sự lựa chọn, Albus. Và tôi sợ rằng bạn có thể đã thực hiện một sai lầm."
"Bạn không biết nó như thế nào ..."
"Ồ, tôi không?" Cô nhướn mày. "Đã bao nhiêu lần người cha của mình và tôi đã nói chuyện với bạn về mối quan hệ của chúng tôi? Hãy để tôi đi qua này nhanh chóng với bạn, vì bạn dường như đã quên. Nếu bạn còn nhớ, hoặc trong trường hợp của bạn, bạn dường như không phải bây giờ ... cha của bạn về cơ bản đã được thông qua vào gia đình của tôi. Điều đó có làm cho tôi là em gái của mình? Hoàn toàn không. Và không phải ý Veronica. Anh có thể thay cô sống không hạnh phúc trong gia đình của mình, không có nghi ngờ bị bức hại và mắng cho việc ra quyết định để chạy thật xa và sẽ có bạn? Để đi cha mẹ lại muốn và thổi tắt hôn thê của cô? Cô ấy không có nghi ngờ nhận được địa ngục từ gia đình và niềm an ủi duy nhất của cô, hình thức duy nhất của cô hạnh phúc nghỉ ngơi trong bạn. Và bạn hãy để cô ấy xuống là tốt. Bạn có hiểu thế nào cô phải cảm thấy sao?
"" Mẹ ...
"" Albus. " Cô đã rất nghiêm trọng và Albus biết anh sẽ không để giành chiến thắng một cuộc chiến.
"Tôi không muốn hủy hoại cuộc sống của mình và tôi không muốn cưới cô ấy. Tuy nhiên, dù sao." Albus cúi đầu, anh đã không nghĩ về tất cả những gì, những gì mẹ chỉ nhắc anh về. Ông suy nghĩ và hành động quá vội vàng. Ông nên đã nói chuyện với một ai đó đầu tiên.
Vâng, James đã cố gắng.
Albus nhún vai, bây giờ hoàn toàn bối rối.
Ginny biết những gì con trai bà đã suy nghĩ không có anh thậm chí bày tỏ nó. "Bạn cần phải đi sửa lỗi này, Albus." Ginny lướt những ngón tay qua mái tóc của mình. Cô sẽ làm bất cứ điều gì cho con mình, cô biết điều này mà không có cái bóng của sự nghi ngờ.
Albus chỉ gật đầu. Nhưng làm thế nào trong địa ngục, ông có thể sửa lỗi này bây giờ? Ông đã hỏng toàn bộ tình hình.
"Tại sao các bạn thực sự ở đây? Tôi biết nó không phải chỉ để gõ một ý nghĩa vào tôi ..." Albus hỏi mẹ của mình. Anh biết cô ấy đủ để biết cô ấy sẽ không chỉ đến đây mà không nhiều lý do. Đây là một nơi khó khăn cho cô ấy để lại ở lần. Đặc biệt là kể từ khi cô đã ở đây cho cuộc chiến tranh lớn và nhìn thấy nhiều điều khủng khiếp.
Ginny thở dài ầm ĩ. "Bạn và anh trai của bạn sẽ được kết thúc của tôi." Cô lắc đầu với một nụ cười, "Anh thật giống như cha của mình. Rối."
"Cậu James làm thời gian này?" Albus tò mò hỏi.
"Một cô gái. Hai người bạn và người phụ nữ của bạn. Luôn luôn gây rắc rối." Ginny cười dịu dàng và nó làm ấm trái tim Albus '. Anh biết mẹ mình sẽ không để cho bất cứ điều gì xấu xảy ra với anh. Sức mạnh của cô được tổ chức trong vòng sốc của cô thậm chí anh ta, ở lần. Và đây là một trong những thời điểm. Ông nhìn thấy sức mạnh cùng trong Veronica và biết rằng ông đã nói chuyện với cô. Đã phải có được cô ấy trở lại.
Ginny đứng lên và giữ cánh tay của mình ra, biết rằng Albus đã được đi làm những gì anh cần phải làm. "Hãy cho tôi một cái ôm." Cô mỉm cười ấm áp và Albus lai với cô và ôm cô thật chặt. Ông nhớ nhà. Ông đã bỏ lỡ thời gian với gia đình của mình - cười, những rắc rối họ tất cả đã vào. Những ký ức.
"Em nhớ anh mẹ." Albus thì thầm và đôi mắt của Ginny khóc một cách nhanh chóng.
"Tình yêu bạn." Nàng hôn lên đỉnh đầu của mình và để cho anh ta đi.
"Tình yêu bạn, quá." Anh cười toe toét, nhìn giống như cha mình. Trái tim của Ginny phồng với niềm tự hào khi cô lấy một cái nhìn cuối cùng anh ấy và bỏ nó một mình.
________________________________________
Scorpius lướt những ngón tay của mình thông qua lau tóc vàng dày trên đỉnh đầu của mình và thở dài. Cảm ơn Merlin đó là một ngày thứ Bảy và ông không phải ngồi bên cạnh Rose trong lớp. Ông đã làm hết sức mình để không phụ lòng mình ra bên ngoài bằng cách đáp ứng các nhu cầu cô làm dấy lên trong anh, nhưng trong nội bộ ... quả bóng. Cô đã có anh và anh có thể cảm thấy tất nhiên máu của mình khó khăn hơn trong huyết quản của mình khi cô đã thu hút quá gần anh ta, hoặc đưa cho anh cái nhìn cụ thể mà cô ấy có lẽ thậm chí còn không biết cô ấy đã đem lại cho anh ta. Đó là 'đi và nhận được tôi bây giờ' nhìn và một trong những thời gian này, ông sẽ không thể kiểm soát bản thân.
Control. Đó là những gì này là tất cả về. Anh không thể reliquish kiểm soát trong mọi tình huống - đó là một cái gì đó dạy cho anh ta bởi cha mình. Luôn luôn, luôn luôn, luôn luôn được kiểm soát.
Và ông đã được ra khỏi tầm kiểm soát khi anh là khoảng Rose. Cơ thể của ông đã ném mình trong một cơn lốc của cảm xúc và tâm trí của mình chạy đua với những suy nghĩ của cô. Visions tươi cười của cô, các hình ảnh cơ thể của cô lan truyền trên tờ của mình, tầm nhìn của ổ khóa xoăn dài của cô rơi trên khuôn mặt của cô, cô đã viết ghi chú trong lớp, các hình ảnh của cô emaculately điêu khắc cơ thể và mông tròn chỉ xin ăn để được chạm vào. Bởi anh ta.
Giống như ông nói, ngoài tầm kiểm soát.
"Scor, những gì đang nhận được vào bạn gần đây?" Một giọng nói đã thu hút anh ra khỏi suy nghĩ của mình. Cảm ơn Merlin vì anh sắp paruse các hội trường trong tìm kiếm của mình.
"Hmm?" Anh ngước nhìn người bạn lâu năm của mình. Một Nott, không có nghi ngờ. Một người nào đó trong gia đình của mình được chấp nhận và đẩy cho họ để có nụ tốt nhất. Có lẽ sẽ kết thúc việc mở cửa hàng riêng của họ ở Hẻm Xéo một số ngày và trở nên giàu có với nhau bằng cách làm bất hợp pháp dưới gầm bàn.
"Bạn vừa mới được khác nhau." Nott nhún vai một cách dễ dàng và dựa lưng vào chiếc ghế dài. Oh, họ vẫn còn trong phòng sinh hoạt chung, Scorpius cười.
"Làm thế nào". Nó đã được nhiều hơn một lời cảnh báo, đôn đốc Nott thận trọng. Chỉ ra sự khác biệt và sai sót trong một Malfoy không phải là điều ai làm.
"Ở đâu có 'thú cưng' của bạn là?" Nott trông hoàn toàn tự mãn ngồi đó, mắt cá chân trên đầu gối của mình, thư giãn và thoải mái. Quá tự mãn.
"Mà một trong."
"Một tà tóc đen nào đó bạn thích gọi của bạn 'của nữ chủ nhân." Nott cười khúc khích.
Anna, sau đó.
"Cô ấy là xung quanh." Scorpius nhìn ra về phía lò sưởi, dường như unamused. Việc tách ra nhiều hơn từ các cuộc trò chuyện, ông trở thành, càng có nhiều người bạn của mình sẽ thay đổi chủ đề để giành chiến thắng chấp nhận của mình một lần nữa. Hoặc vì vậy đó là cách nó đã luôn luôn được trong quá khứ
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: