I'll race you to the corner, Ellen!

I'll race you to the corner, Ellen!

I'll race you to the corner, Ellen!" Annemarie adjusted the thick leather pack on her back so that her schoolbooks balanced evenly. "Ready?" She looked at her best friend.

Ellen made a face. "No," she said, laughing. "You know I can't beat you —my legs aren't as long. Can't we just walk, like civilized people?" She was a stocky ten-year-old, unlike lanky Annemarie.

"We have to practice for the athletic meet on Friday—I know I'm going to win the girls' race this week. I was second last week, but I've been practicing every day. Come on, Ellen," Annemarie pleaded, eyeing the distance to the next corner of the Copenhagen street. "Please?"

Ellen hesitated, then nodded and shifted her own rucksack of books against her shoulders. "Oh, all right. Ready," she said.

"Go!" shouted Annemarie, and the two girls were off, racing along the residential sidewalk. Annemarie's silvery blond hair flew behind her, and Ellen's dark pigtails bounced against her shoulders.

"Wait for me!" wailed little Kirsti, left behind, but the two older girls weren't listening.

Annemarie outdistanced her friend quickly, even though one of her shoes came untied as she sped along the street called Østerbrogade, past the small shops and cafés of her neighborhood here in northeast Copenhagen. Laughing, she skirted an elderly lady in black who carried a shopping bag made of string. A young woman pushing a baby in a carriage moved aside to make way. The corner was just ahead.

Annemarie looked up, panting, just as she reached the corner. Her laughter stopped. Her heart seemed to skip a beat.

"Halte!" the soldier ordered in a stern voice.

The German word was as familiar as it was frightening. Annemarie had heard it often enough before, but it had never been directed at her until now.

Behind her, Ellen also slowed and stopped. Far back, little Kirsti was plodding along, her face in a pout because the girls hadn't waited for her.

Annemarie stared up. There were two of them. That meant two helmets, two sets of cold eyes glaring at her, and four tall shiny boots planted firmly on the sidewalk, blocking her path to home.

And it meant two rifles, gripped in the hands of the soldiers. She stared at the rifles first. Then, finally, she looked into the face of the soldier who had ordered her to halt.

"Why are you running?" the harsh voice asked. His Danish was very poor. Three years, Annemarie thought with contempt. Three years they've been in our country, and still they can't speak our language.

"I was racing with my friend," she answered politely. "We have races at school every Friday, and I want to do well, so I—" Her voice trailed away, the sentence unfinished. Don't talk so much, she told herself. Just answer them, that's all.

She glanced back. Ellen was motionless on the sidewalk, a few yards behind her. Farther back, Kirsti was still sulking, and walking slowly toward the corner. Nearby, a woman had come to the doorway of a shop and was standing silently, watching.

One of the soldiers, the taller one, moved toward her. Annemarie recognized him as the one she and Ellen always called, in whispers, "the Giraffe" because of his height and the long neck that extended from his stiff collar. He and his partner were always on this corner.

He prodded the corner of her backpack with the stock of his rifle. Annemarie trembled. "What is in here?" he asked loudly. From the corner of her eye, she saw the shopkeeper move quietly back into the shadows of the doorway, out of sight.

"Schoolbooks," she answered truthfully.

"Are you a good student?" the soldier asked. He seemed to be sneering.

"Yes."

"What is your name?"

"Annemarie Johansen."

"Your friend—is she a good student, too?" lie was looking beyond her, at Ellen, who hadn't moved.

Annemarie looked back, too, and saw that Ellen's face, usually rosy-cheeked, was pale, and her dark eyes were wide.

She nodded at the soldier. "Better than me," she said.

"What is her name?"

"Ellen."

"And who is this?" he asked, looking to Annemarie's side. Kirsti had appeared there suddenly, scowling at everyone.

"My little sister." She reached down for Kirsti's hand, but Kirsti, always stubborn, refused it and put her hands on her hips defiantly.

The soldier reached down and stroked her little sister's short, tangled curls. Stand still, Kirsti, Annemarie ordered silently, praying that somehow the obstinate five-year-old would receive the message.

But Kirsti reached up and pushed the soldier's hand away. "Don't," she said loudly.

Both soldiers began to laugh. They spoke to each other in rapid German that Annemarie couldn't understand.

"She is pretty, like my own little girl," the tall one said in a more pleasant voice.

Annemarie tried to smile politely.

"Go home, all of you. Go study your schoolbooks. And don't run. You look like hoodlums when you run."

The two soldiers turned away. Quickly Annemarie reached down again and grabbed her sister's hand before Kirsti could resist. Hurrying the little girl along, she rounded the corner. In a moment Ellen was beside her. They walked quickly, not speaking, with Kirsti between them, toward the large apartment building where both families lived.

When they were almost home, Ellen whispered suddenly, "I was so scared."

"Me too," Annemarie whispered back.

As they turned to enter their building, both girls looked straight ahead, toward the door. They did it purposely so that they would not catch the eyes or the attention of two more soldiers, who stood with their guns on this corner as well. Kirsti scurried ahead of them through the door, chattering about the picture she was bringing home from kindergarten to show Mama. For Kirsti, the soldiers were simply part of the landscape, something that had always been there, on every corner, as unimportant as lampposts, throughout her remembered life.

"Are you going to tell your mother?" Ellen asked Annemarie as they trudged together up the stairs. "I'm not. My mother would be upset."

"No, I won't, either. Mama would probably scold me for running on the street."

She said goodbye to Ellen on the second floor, where Ellen lived, and continued on to the third, practicing in her mind a cheerful greeting for her mother: a smile, a description of today's spelling test, in which she had done well.

But she was too late. Kirsti had gotten there first.

"And he poked Annemarie's book bag with his gun, and then he grabbed my hair!" Kirsti was chattering as she took off her sweater in the center of the apartment living room. "But I wasn't scared. Annemarie was, and Ellen, too. But not me!"

Mrs. Johansen rose quickly from the chair by the window where she'd been sitting. Mrs. Rosen, Ellen's mother, was there, too, in the opposite chair. They'd been having coffee together, as they did many afternoons. Of course it wasn't really coffee, though the mothers still called it that: "having coffee." There had been no real coffee in Copenhagen since the beginning of the Nazi occupation. Not even any real tea. The mothers sipped at hot water flavored with herbs.

"Annemarie, what happened? What is Kirsti talking about?" her mother asked anxiously.

"Where's Ellen?" Mrs. Rosen had a frightened look.

"Ellen's in your apartment. She didn't realize you were here," Annemarie explained. "Don't worry. It wasn't anything. It was the two soldiers who stand on the corner of Østerbrogade—you've seen them; you know the tall one with the long neck, the one who looks like a silly giraffe?" She told her mother and Mrs. Rosen of the incident, trying to make it sound humorous and unimportant. But their uneasy looks didn't change.

"I slapped his hand and shouted at him," Kirsti announced importantly.

"No, she didn't, Mama," Annemarie reassured her mother. "She's exaggerating, as she always does."

Mrs. Johansen moved to the window and looked down to the street below. The Copenhagen neighborhood was quiet; it looked the same as always: people coming and going from the shops, children at play, the soldiers on the corner.

She spoke in a low voice to Ellen's mother. "They must be edgy because of the latest Resistance incidents. Did you read in De Frie Danske about the bombings in Hillerød and Nørrebro?"

Although she pretended to be absorbed in unpacking her schoolbooks, Annemarie listened, and she knew what her mother was referring to. De Frie Danske—The Free Danes—was an illegal newspaper; Peter Neilsen brought it to them occasionally, carefully folded and hidden among ordinary books and papers, and Mama always burned it after she and Papa had read it. But Annemarie heard Mama and Papa talk, sometimes at night, about the news they received that way: news of sabotage against the Nazis, bombs hidden and exploded in the factories that produced war materials, and industrial railroad lines damaged so that the goods couldn't be transported.

And she knew what Resistance meant. Papa had explained, when she overheard the word and asked. The Resistance fighters were Danish people—no one knew who, because they were very secret—who were determined to bring harm to the Nazis however they could. They damaged the German trucks and cars, and bombed their factories. They were very brave. Sometimes they were caught and killed.

"I must go and speak to Ellen," Mrs. Rosen said, moving toward the door. "You girls walk a different way to school tomorrow. Promise me, Annemarie. And Ellen will promise, too."

"We will, Mrs. Rosen, but what does it matter? There are German soldiers on every corner."

"They will remember your faces," Mrs. Rosen said, turning in the doorway to the hall. "It is important to be one of the crowd, always. Be one of many. Be sure that they never have reason to remember your face." She disappeared into the hall and closed the door behind her.

"He'll remember my face, Mama," Kirsti announced happily, "because he said I look like his little girl. He said I was pretty."

"If he has such a pretty little girl, why doesn't he go back to her like a go
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Tôi sẽ cuộc đua bạn đến góc, Ellen!" Annemarie điều chỉnh các gói da dày trên lưng của cô để cô schoolbooks cân bằng đồng đều. "Sẵn sàng"? Cô nhìn người bạn tốt nhất.Ellen thực hiện một khuôn mặt. "Không," cô nói, cười. "Bạn biết tôi không thể đánh bại bạn — chân không miễn. Không chúng tôi chỉ cần đi bộ, như văn minh người? " Cô là một ngắn tầm mười tuổi, không giống như lanky Annemarie."Chúng ta phải thực hành cho thể thao đáp ứng ngày thứ sáu-tôi biết tôi sẽ giành chiến thắng các cô gái đua tuần này. Tôi là thứ hai cuối tuần, nhưng tôi đã thực hành mỗi ngày. Come on, Ellen,"Annemarie kêu gọi, nhắm đến khoảng cách đến góc đường phố Copenhagen, tiếp theo. "Xin vui lòng?"Ellen do dự, sau đó gật đầu và chuyển mình rucksack sách chống lại vai. "Oh, rồi. Sẵn sàng,"cô nói."Go!" hét lên Annemarie, và hai cô gái đã giảm, đua dọc theo vỉa hè khu dân cư. Tóc vàng bạc của Annemarie bay phía sau của cô, và của Ellen tối pigtails bị trả về chống lại vai."Chờ đợi cho tôi!" thét ít Kirsti, bỏ lại phía sau, nhưng hai cô gái lớn tuổi không nghe.Annemarie outdistanced bạn bè của cô một cách nhanh chóng, mặc dù một trong giày của cô đến untied như cô tăng tốc dọc theo đường phố được gọi là Østerbrogade, qua các cửa hàng nhỏ và quán cà phê của khu phố của mình ở đây tại đông bắc Copenhagen. Cô cười, skirted một bà già màu đen người mang một túi siêu thị thực hiện của chuỗi. Một phụ nữ trẻ đẩy một em bé trong một vận chuyển chuyển sang một bên để thực hiện theo cách. Góc chỉ trước.Annemarie nhìn lên, thở hổn hển, cũng giống như nó đi đến góc. Tiếng cười của cô dừng lại. Trái tim cô dường như bỏ qua một đánh bại."Halte!" người lính đã ra lệnh trong một giọng nói nghiêm khắc.Từ tiếng Đức đã quen thuộc như nó đã được đáng sợ. Annemarie đã nghe nó thường là đủ trước khi, nhưng nó không bao giờ có được chuyển vào cô ấy cho đến bây giờ.Phía sau của cô, Ellen cũng làm chậm lại và dừng lại. Xa trở lại, ít Kirsti plodding dọc theo, khuôn mặt của cô trong một bĩu vì các cô gái đã không chờ đợi cho cô ấy.Annemarie stared lên. Đã có hai người trong số họ. Đó có nghĩa là hai mũ bảo hiểm, hai bộ lạnh mắt rõ ràng lúc cô ấy, và bốn khởi động cao sáng bóng trồng vững chắc trên vỉa hè, ngăn chặn con đường của mình để nhà.Và nó có nghĩa là hai súng trường, gripped trong tay của những người lính. Cô stared lúc các súng trường đầu tiên. Sau đó, cuối cùng, cô nhìn vào khuôn mặt của người đã ra lệnh cho cô ấy để ngăn chặn lính."Tại sao là bạn chạy?" tiếng nói khắc nghiệt hỏi. Đan Mạch của ông là rất nghèo. Ba năm, Annemarie nghĩ với khinh. Ba năm chúng tôi đã ở nước ta, và vẫn còn họ không nói ngôn ngữ của chúng tôi."Tôi chạy đua với bạn bè của tôi," cô ấy trả lời một cách lịch sự. "Chúng tôi có chủng tộc ở trường mỗi thứ sáu, và tôi muốn làm tốt, vì vậy tôi-" tiếng nói của mình, kéo câu chưa hoàn thành. Không nói chuyện rất nhiều, cô ấy nói với mình. Chỉ cần trả lời họ, đó là tất cả.Cô liếc nhìn trở lại. Ellen là bất động trên vỉa hè, một vài mét phía sau của cô. Xa hơn trở lại, Kirsti đã được vẫn còn sulking, và đi bộ chậm về phía góc. Gần đó, một người phụ nữ đã đi đến cửa của một cửa hàng và đã đứng âm thầm, xem.Một trong những người lính, một cao, chuyển hướng tới cô ấy. Annemarie công nhận ông là một trong những cô và Ellen luôn luôn được gọi là, trong thì thầm, "con hươu" vì chiều cao của mình và cổ dài, kéo dài từ cổ áo cứng của mình. Ông và đối tác của ông đã luôn luôn trên góc này.Ông prodded góc của ba lô của mình với các cổ phiếu của súng trường của mình. Annemarie trembled. Ông "Những gì là ở đây?" hỏi lớn tiếng. Từ góc của mắt của cô, cô thấy nhân viên bán hàng di chuyển nhẹ nhàng trở lại vào bóng tối của cửa ra vào, ra khỏi cảnh."Schoolbooks," cô ấy trả lời trung thực."Là bạn một sinh viên tốt?" người lính hỏi. Ông dường như nhạo."Có.""Tên của bạn là gì?""Annemarie Johansen.""Bạn bè của bạn-cô ta là một sinh viên tốt, quá?" lie nhìn vượt ra ngoài cô ấy, Ellen, những người đã không di chuyển.Annemarie nhìn lại, quá, và nhìn thấy khuôn mặt của Ellen, thường hồng má, nhạt, và đôi mắt đen tối của mình được rộng.Cô gật đầu lúc người lính. "Tốt hơn so với tôi," cô nói."Tên của cô là gì?""Ellen.""Và đây là ai?" ông hỏi, tìm cách để Annemarie của bên. Kirsti đã xuất hiện có đột nhiên, scowling tại tất cả mọi người."My little sister." Nó đi đến cho bàn tay của Kirsti, nhưng Kirsti, luôn luôn bướng bỉnh, từ chối nó và đặt bàn tay của cô trên hông của mình defiantly.Những người lính tới và vuốt ve lọn tóc ngắn, rối của cô em gái. Đứng yên, Kirsti, Annemarie đã ra lệnh âm thầm, cầu nguyện rằng bằng cách nào đó ương ngạnh năm tuổi sẽ nhận được tin nhắn.Nhưng Kirsti đạt lên và đẩy người lính tay đi. "Không," cô nói lớn tiếng.Cả hai binh sĩ bắt đầu cười. Họ đã nói chuyện với nhau bằng tiếng Đức nhanh chóng Annemarie không thể hiểu."Cô ấy đẹp, như bé của riêng của tôi," một trong những cao cho biết trong một giọng nói dễ chịu hơn.Annemarie đã cố gắng để nụ cười một cách lịch sự."Về nhà, tất cả các bạn. Đi học của bạn schoolbooks. Và không chạy. Bạn trông giống như liệu khi bạn chạy."Hai binh sĩ quay lưng. Nhanh chóng Annemarie đạt một lần nữa và nắm lấy tay cô em gái trước khi Kirsti có thể chống lại. Cô hurrying bé dọc theo, làm tròn góc. Trong một thời điểm Ellen là bên cạnh cô ấy. Họ đi một cách nhanh chóng, không nói, với Kirsti giữa họ, đối với tòa nhà căn hộ lớn, nơi cả hai gia đình sống.Khi họ đã gần như trang chủ, Ellen thì thầm đột nhiên, "Em đã rất sợ.""Tôi quá," Annemarie thì thầm trở lại.Khi họ bật nhập xây dựng của họ, cả hai cô gái nhìn thẳng về phía trước, về hướng cửa. Họ đã làm nó cố ý do đó họ sẽ không bắt mắt hoặc sự chú ý của hai binh sĩ Thêm, những người đứng với các khẩu pháo trên góc này. Kirsti scurried phía trước của họ thông qua các cửa, Bàn tán về hình ảnh cô mang về nhà từ lớp mẫu giáo cho Mama. Cho Kirsti, những người lính đã là chỉ đơn giản là một phần của cảnh quan, một cái gì đó mà đã luôn luôn có, trên mỗi góc, như không quan trọng như cột đèn, trong suốt cuộc đời đáng nhớ của cô."Bạn sẽ nói với mẹ của bạn?" Ellen hỏi Annemarie khi họ trudged với nhau lên cầu thang. "I 'm not. Mẹ tôi sẽ khó chịu.""Không, tôi sẽ không, hoặc là. Mama sẽ có lẽ scold tôi để chạy trên đường phố."Cô ấy nói lời tạm biệt với Ellen trên tầng thứ hai, nơi Ellen sống, và tiếp tục đi đến thứ ba, thực hành trong tâm trí của mình một lời chào vui vẻ cho mẹ: một nụ cười, một mô tả của bài kiểm tra chính tả của hôm nay, trong đó cô đã làm tốt.Nhưng nó đã quá muộn. Kirsti đã nhận có lần đầu tiên."Và ông poked Annemarie của cuốn sách túi với khẩu súng của mình, và sau đó ông nắm lấy mái tóc của tôi!" Kirsti bàn tán như cô cất cánh áo len của mình ở giữa phòng khách căn hộ. "Nhưng tôi không sợ hãi. Annemarie là, và Ellen, quá. Nhưng không phải tôi!"Bà Johansen tăng nhanh chóng của chủ tịch của cửa sổ nơi cô đã ngồi. Bà Rosen, Ellen của mẹ, đã có, quá, trong ghế đối diện. Họ đã có cà phê với nhau, như họ đã làm nhiều buổi chiều. Tất nhiên nó đã không thực sự cà phê, mặc dù các bà mẹ vẫn gọi nó rằng: "có cà phê." Đã có tín đồ không có cà phê thực sự tại Copenhagen từ sự khởi đầu của sự chiếm đóng của Đức Quốc xã. Không thậm chí có trà thực sự. Các bà mẹ sipped tại nước nóng pha thêm hương vị loại thảo mộc."Annemarie, những gì đã xảy ra? Kirsti nói gì?"mẹ yêu cầu lo âu."Ở đâu là Ellen?" Bà Rosen đã có một cái nhìn sợ hãi."Ellen của trong căn hộ của bạn. Cô đã không nhận ra bạn đã ở đây,"Annemarie giải thích. "Đừng lo lắng. Nó không phải là bất cứ điều gì. Nó đã là hai binh sĩ người đứng trên góc của Østerbrogade-bạn đã nhìn thấy họ; bạn biết người cao có cổ dài, một trong những người trông giống như một con hươu cao cổ ngớ ngẩn?" Cô ấy nói với mẹ và bà Rosen xảy ra sự việc, cố gắng để làm cho nó âm thanh hài hước và không quan trọng. Nhưng vẻ khó chịu của họ đã không thay đổi."Tôi tát bàn tay của mình và hét lên lúc anh ta," Kirsti thông báo quan trọng."Không, cô ấy không, Mama," Annemarie yên tâm mẹ. "Cô phóng đại, như cô luôn luôn làm."Bà Johansen chuyển đến cửa sổ và nhìn đường phố bên dưới. Khu phố Copenhagen đã được yên tĩnh; nó trông giống như mọi khi: người đến và đi từ các cửa hàng, trẻ em vui chơi, các binh sĩ trên góc.Cô đã nói chuyện trong một giọng nói thấp với Ellen của mẹ. "Họ phải được khó chịu vì sự cố sức đề kháng mới nhất. Bạn đã đọc trong De bạn bè Danske về vụ đánh bom tại Hillerød và Nørrebro?"Mặc dù nó giả vờ để được hấp thu trong giải nén schoolbooks của cô, Annemarie đã nghe, và cô ấy biết những gì mẹ đã đề cập đến. De bạn bè Danske — The người Đan Mạch miễn phí-là một tờ báo bất hợp pháp; Peter Neilsen đã mang nó đến họ thỉnh thoảng, cẩn thận gấp và ẩn trong số các cuốn sách bình thường và giấy tờ, và mẹ luôn luôn đốt cháy nó sau khi cô và cha đã đọc nó. Nhưng Annemarie nghe mẹ và cha, nói đôi khi vào ban đêm, trước khi về về những tin tức mà họ nhận được như vậy: tin tức phá hoại chống lại Đức Quốc xã, bom ẩn và phát nổ tại các nhà máy sản xuất vật liệu chiến tranh và dây chuyền công nghiệp đường sắt bị hư hỏng do đó hàng hoá không thể được vận chuyển.Và cô ấy biết những gì có nghĩa là kháng chiến. Cha đã giải thích, khi cô nghe lỏm từ và hỏi. Máy bay tiêm kích kháng là người Đan Mạch-không ai biết người, bởi vì họ đã rất bí mật-người đã được xác định để mang lại tác hại cho phát xít Tuy nhiên họ có thể. Họ bị hư hỏng Đức xe tải và xe ô tô, và ném bom nhà máy của họ. Họ đã rất dũng cảm. Đôi khi, họ đã được đánh bắt và giết chết."Tôi phải đi và nói chuyện với Ellen," bà Rosen nói, di chuyển về hướng cửa. "Bạn gái đi bộ một cách khác nhau để học vào ngày mai. Hứa với em, Annemarie. "Và Ellen sẽ hứa hẹn, quá.""Chúng tôi sẽ, bà Rosen, nhưng những gì nó quan trọng? Có những binh lính Đức trên mọi góc.""Họ sẽ nhớ khuôn mặt của bạn," bà Rosen nói, quay tại cửa để hội trường. "Nó là quan trọng là một trong đám đông, luôn luôn. Là một trong nhiều người. Hãy chắc chắn rằng họ không bao giờ có lý do để nhớ khuôn mặt của bạn." Cô đã biến mất vào hội trường và đóng cửa phía sau của cô."Anh ta sẽ nhớ khuôn mặt của tôi, Mama," Kirsti công bố hạnh phúc, "bởi vì ông nói tôi trông giống như cô gái nhỏ của mình. He nói tôi WS đẹp.""Nếu ông có một cô gái khá nhỏ, tại sao không ông quay trở lại với cô như một đi
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Tôi sẽ đua bạn đến góc, Ellen! "Annemarie điều chỉnh các gói da dày trên lưng của mình để giáo khoa của cô là sự cân đều đều." Sẵn sàng chưa? "Cô nhìn người bạn tốt nhất của cô. Ellen làm một khuôn mặt. "Không," cô nói , cười. "Em biết là anh không thể đánh bại bạn chân -my không phải là dài. Chúng ta không thể đi bộ, giống như những người văn minh? "Cô ấy là một chắc nịch mười tuổi, không giống như cao lêu nghêu Annemarie. "Chúng tôi phải tập luyện cho cuộc gặp mặt thể thao vào ngày thứ Sáu, tôi biết tôi sẽ giành chiến thắng cuộc đua của các cô gái tuần này. Tôi đứng thứ hai tuần trước, nhưng tôi đã được luyện tập mỗi ngày. Thôi nào, Ellen, "Annemarie van xin, nhìn khoảng cách đến các góc cạnh của đường phố Copenhagen." Xin vui lòng? " Ellen lưỡng lự, rồi gật đầu và chuyển ba lô của mình trong cuốn sách chống lại vai cô. "Oh, được rồi. Sẵn sàng, "cô nói. "Đi!" hét Annemarie, và hai cô gái đã tắt, đua dọc theo vỉa hè khu dân cư. mái tóc vàng bạc Annemarie tung lên phía sau cô, và bím tóc đen Ellen bềnh với vai cô. "Chờ cho tôi!" rền rĩ ít Kirsti, bỏ lại phía sau, nhưng hai cô gái lớn tuổi đã không lắng nghe. Annemarie outdistanced bạn mình một cách nhanh chóng, mặc dù một trong những đôi giày của cô đã không ràng buộc như cô tăng tốc dọc theo đường phố được gọi là Østerbrogade, qua các cửa hàng nhỏ và quán cà phê của khu phố của cô ở phía đông bắc Copenhagen. Cười, cô đi men theo một người phụ nữ cao tuổi trong màu đen người mang một cái túi mua sắm làm bằng chuỗi. Một người phụ nữ trẻ đẩy một em bé trong một chiếc xe ngựa chuyển sang một bên để nhường chỗ. Các góc phòng phía trước. Annemarie nhìn lên, thở hổn hển, giống như cô đến góc. tiếng cười của cô dừng lại. Trái tim cô dường như bỏ qua một nhịp. "Halte!" người lính ra lệnh bằng một giọng nghiêm khắc. Từ Đức đã quen thuộc vì nó là đáng sợ. Annemarie đã nghe nó thường xuyên, đủ trước, nhưng nó chưa bao giờ được hướng vào mình cho đến bây giờ. Đằng sau cô, Ellen cũng chậm lại và dừng lại. Xa trở lại, ít Kirsti đã nặng nề cùng, khuôn mặt của cô trong một cái bĩu môi vì các cô gái đã không đợi cô. Annemarie nhìn chằm chằm lên. Có hai của họ. Điều đó có nghĩa là hai mũ bảo hiểm, hai cặp mắt lạnh liếc nhìn cô, và bốn giày sáng bóng cao trồng vững trên vỉa hè, ngăn chặn con đường cô về nhà. Và nó có nghĩa là hai khẩu súng trường, nắm chặt trong tay của những người lính. Cô nhìn chằm chằm vào súng đầu tiên. Sau đó, cuối cùng, cô nhìn vào khuôn mặt của người lính đã ra lệnh cho cô phải tạm dừng. "Tại sao anh lại chạy?" một giọng nói chói hỏi. Đan Mạch của anh rất nghèo. Ba năm, Annemarie nghĩ với sự khinh miệt. Ba năm qua, họ đã ở trong đất nước của chúng tôi, và họ vẫn không thể nói được ngôn ngữ của chúng tôi. "Tôi đã chạy đua với người bạn của tôi," cô trả lời một cách lịch sự. "Chúng tôi có các cuộc đua ở trường mỗi thứ sáu, và tôi muốn làm điều tốt, vì vậy I-" Giọng nói của cô kéo đi, câu chưa hoàn thành. Đừng nói quá nhiều, cô tự nhủ. Chỉ cần trả lời cho họ, đó là tất cả. Cô liếc nhìn lại. Ellen đã bất động trên vỉa hè, một vài mét phía sau cô. Xa hơn về phía sau, Kirsti vẫn còn hờn dỗi, và đi bộ từ từ về phía góc. Gần đó, một người phụ nữ đã đến ngưỡng cửa của một cửa hàng và đang đứng lặng lẽ, quan sát. Một trong những người lính, một cao, di chuyển về phía cô. Annemarie công nhận ông là một trong những cô Ellen và luôn luôn được gọi, thì thầm, "Hươu cao cổ" vì chiều cao của mình và cổ dài, kéo dài từ cổ áo cứng của mình. Ông và các đối tác của ông luôn ở góc này. Ông thúc giục các góc của ba lô với các cổ phiếu của các khẩu súng trường. Annemarie run rẩy. "Là gì ở đây?" ông hỏi lớn. Từ khóe mắt, cô thấy ông chủ tiệm di chuyển lặng lẽ trở lại vào bóng tối của cửa ra vào, ra khỏi tầm nhìn. "sách giáo khoa", cô trả lời thành thật. "Bạn là sinh viên tốt?" anh nói. Ông dường như giễu cợt. "Vâng." "Tên của bạn là gì?" "Annemarie Johansen." "của bạn Bạn là cô-một sinh viên tốt, quá?" lời nói dối đã nhìn xa hơn cô ấy, tại Ellen, người đã không di chuyển. Annemarie nhìn lại, quá, và thấy rằng khuôn mặt của Ellen, thường má hồng, xanh xao, đôi mắt đen của cô mở to. Cô gật đầu với người lính. "Tốt hơn so với tôi," cô nói. "Tên cô là gì?" "Ellen." "Và đây là ai?" anh hỏi, nhìn sang bên cạnh của Annemarie. Kirsti đã xuất hiện thì bỗng dưng, quắc mắt nhìn tất cả mọi người. "Em gái của tôi." Cô cúi xuống cho tay Kirsti, nhưng Kirsti, luôn bướng bỉnh, từ chối nó và đặt tay lên hông cô bướng bỉnh. Người lính cúi xuống và vuốt ngắn, lọn tóc rối em gái của cô. Đứng yên, Kirsti, Annemarie ra lệnh im lặng, cầu nguyện rằng bằng cách nào đó cố chấp lăm tuổi sẽ nhận được thông báo. Nhưng Kirsti lên và đẩy tay ​​của người lính xa. "Không," cô nói lớn. Cả hai người lính bắt đầu cười. Họ nói chuyện với nhau trong Đức nhanh chóng mà Annemarie không thể hiểu được. "Cô ấy là đẹp, như cô gái nhỏ bé của tôi," một người cao lớn nói trong một giọng nói dễ chịu hơn. Annemarie cố gắng mỉm cười một cách lịch sự. "Về nhà, tất cả các bạn . Tới nghiên cứu sách giáo khoa của bạn. Và không chạy. Bạn trông giống như lưu manh khi bạn chạy. " Hai người lính quay đi. Nhanh chóng Annemarie cúi xuống một lần nữa và nắm lấy bàn tay của chị gái mình trước khi Kirsti thể cưỡng lại. Vội vã cô bé cùng, cô tròn góc. Trong một khoảnh khắc Ellen đang ở bên cạnh cô ấy. Họ đi một cách nhanh chóng, không phải nói, với Kirsti giữa chúng, hướng tới việc xây dựng căn hộ lớn, nơi cả gia đình sinh sống. Khi họ gần như nhà, Ellen thì thầm đột nhiên, "Tôi đã rất sợ hãi." "Tôi cũng vậy," Annemarie thì thầm lại. Khi họ quay sang nhập xây dựng của họ, cả hai cô gái nhìn thẳng về phía trước, hướng về phía cửa. Họ đã làm nó cố tình để họ sẽ không bắt mắt hoặc sự chú ý của hai người lính nhiều hơn, người đứng với khẩu súng của họ vào góc này là tốt. Kirsti scurried phía trước của họ thông qua các cửa lại, trò chuyện về những hình ảnh cô được đưa về nhà từ mẫu giáo đến cho Mama. Đối Kirsti, những người lính đã chỉ là một phần của cảnh quan, một cái gì đó đã luôn ở đó, trên mỗi góc, không quan trọng như cột đèn, trong suốt cuộc đời nhớ đến bà. "Bạn sẽ nói với mẹ không?" Ellen hỏi Annemarie khi họ lê bước với nhau lên cầu thang. "Tôi thì không. Mẹ tôi sẽ buồn." "Không, tôi sẽ không, hoặc. Mama có lẽ sẽ mắng tôi để chạy trên các đường phố." Cô nói lời tạm biệt với Ellen trên tầng hai, nơi Ellen sống, và tiếp tục vào thứ ba, thực hành trong tâm trí cô một lời chào vui vẻ cho mẹ:. một nụ cười, một mô tả thí nghiệm chính tả hiện nay, trong đó cô đã làm rất tốt Nhưng cô đã quá muộn. Kirsti đã nhận được đầu tiên. "Và ông chọc cặp sách Annemarie với khẩu súng của mình, và sau đó anh nắm lấy tóc của tôi!" Kirsti được trò chuyện khi cô cởi áo len của cô ở trung tâm của phòng khách căn hộ. "Nhưng tôi không sợ. Annemarie là, và Ellen, quá. Nhưng không phải tôi!" Mrs. Johansen đã tăng nhanh chóng từ chiếc ghế cạnh cửa sổ nơi cô ngồi. Bà Rosen, mẹ của Ellen, đã có, quá, vào chiếc ghế đối diện. Họ đã có cà phê với nhau, như họ đã làm nhiều buổi chiều. Tất nhiên nó không phải là thực sự cà phê, mặc dù các bà mẹ vẫn gọi nó rằng: ". Ngồi uống cà phê" Đã có không có cà phê thực tại Copenhagen từ đầu của sự chiếm đóng của Đức Quốc xã. Không hề có bất cứ trà thực sự. Các bà mẹ nhấm nháp ít nước nóng pha thêm hương vị thảo mộc. "Annemarie, những gì đã xảy ra? Những gì được Kirsti nói về?" mẹ cô lo lắng hỏi. "Trường hợp của Ellen?" Bà Rosen đã có một cái nhìn sợ hãi. "Ellen trong căn hộ của bạn. Cô ấy đã không nhận ra em ở đây," Annemarie giải thích. . "Đừng lo lắng Đó không phải là bất cứ điều gì Đó là hai người lính đứng trên góc Østerbrogade-you've được thấy;. Bạn biết một cao với cổ dài, một trong những người trông giống như một con hươu cao cổ ngớ ngẩn? " Cô nói với mẹ và bà Rosen của vụ việc, cố gắng để làm cho âm thanh hài hước và không quan trọng. Nhưng có vẻ khó chịu của họ không thay đổi. "Tôi đập tay của mình và hét lên:" Kirsti công bố quan trọng. "Không, cô ấy không, Mama," Annemarie trấn an mẹ. "Cô ấy nói quá, vì cô luôn luôn làm." Mrs. Johansen chuyển đến cửa sổ và nhìn xuống dưới đường. Các khu phố Copenhagen là yên tĩnh; nó trông giống như mọi khi:. người đến và đi từ các cửa hàng, trẻ em chơi đùa, những người lính trên góc Cô nói bằng một giọng thấp để mẹ của Ellen. "Họ phải sắc sảo vì sự cố kháng mới nhất. Bạn đã đọc ở De Frie Danske về các vụ đánh bom ở Hillerød và Nørrebro?" Mặc dù cô ấy giả vờ để được hấp thụ trong giải nén giáo khoa của cô, Annemarie lắng nghe, và cô ấy biết những gì mẹ cô đã được đề cập để. De Frie Danske-The Free Danes-là một tờ báo bất hợp pháp; Peter Neilsen đã mang nó đến họ đôi, gấp lại và giấu cẩn thận trong số những cuốn sách thông thường và các giấy tờ, và Mama luôn đốt nó sau khi cô và Papa đã đọc nó. Nhưng Annemarie nghe Mama và Papa nói chuyện, thỉnh thoảng vào ban đêm, về những tin tức họ nhận được theo cách đó: tin tức phá hoại chống lại Đức quốc xã, bom ẩn và phát nổ ở nhà máy sản xuất vật liệu chiến tranh, và các tuyến đường sắt công nghiệp hỏng, do đó hàng hóa couldn ' t được vận chuyển. Và cô ấy biết những gì có nghĩa là kháng chiến. Papa đã giải thích, khi cô nghe được những lời nói và hỏi. Các máy bay chiến đấu kháng là người Đan Mạch-no ai biết ai, vì họ rất bí mật, những người đã được xác định để gây tổn hại cho Đức quốc xã Tuy nhiên họ có thể. Họ bị hư hỏng xe tải và xe hơi Đức, và ném bom các nhà máy của họ. Họ rất dũng cảm. Đôi khi họ đã bị bắt và bị giết. "Tôi phải đi và nói chuyện với Ellen," bà Rosen cho biết, di chuyển về phía cửa. "Bạn gái đi bộ một cách khác nhau để học ngày mai. Hứa với em, Annemarie. Và Ellen sẽ hứa, quá." "Chúng tôi sẽ, bà Rosen, nhưng những gì nó quan trọng? Có người lính Đức trên mọi góc." "Họ sẽ nhớ khuôn mặt của bạn, "bà Rosen nói, quay ở cửa vào đại sảnh. "Điều quan trọng là phải có một trong các đám đông, luôn luôn. Hãy là một trong rất nhiều. Hãy chắc chắn rằng họ không bao giờ có lý do để nhớ khuôn mặt của bạn." Cô biến mất vào phòng và đóng cửa lại. "Anh sẽ nhớ khuôn mặt của tôi, Mama," Kirsti bố vui vẻ ", bởi vì ông ấy nói tôi trông giống như cô gái nhỏ của mình. Anh ấy nói tôi là xinh đẹp." "Nếu anh có như vậy một cô gái xinh đẹp chút, tại sao ông không đi lại với cô như một đi





















































































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: