Vào năm tôi học lớp 6 thì tôi gặp phải một chuyện mà có lẽ bây giờ chuyện ấy đã trở thành một kỹ niệm đáng buồn và khắc sâu nhất trong lòng tôi. Kỷ niệm đó là như thế này. Hôm đó lớp tôi có bài kiểm tra 1 tiết môn toán. Bài kiểm tra này đươc dặn cách đây 1 tuần. Trước hôm kiểm tra thì tôi được một số bạn học cấp một rủ đi chơi thế là tôi xin phép mẹ đi chơi.Tôi đã định sẽ đi chơi về sớm để học bài kiểm tra. Thế mà do mải ham chơi tôi về nhà trễ, do mệt mỏi và một số ý nghĩ ngày mai sẽ nhờ đứa kế bên giúp đỡ mà tôi đã quyết định đi ngủ. Sáng hôm sau, khi các bạn mải mê tâp trung ôn lại bài thì tôi lại tiếp tục ngủ gật. đến khi cô bước vào và phát bài thì tôi bắt đầu cảm thấy lo sợ. NHìn xung quanh thấy các bạn ai cũng cắm cúi làm bài thì tôi càng hoang mang hơn. Tôi quay qua đứa kế bên nhờ sự giúp đỡ nhưng có lẽ do đề quá dài nên nó chỉ tôi rất ít. Cô bắt đầu chú ý tôi nhiều hơn nên tôi không hỏi dược nữa. tôi nộp bài và nhận lấy con số 2 cũng với lời phê của cô là:” cô quá thất vọng về một đứa học sinh giỏi như em, cả lớp chỉ có em được điểm dưới trung bình.”Từng lời phê ấy đến giờ mổi lần nhớ lại tôi còn còn cảm thấy xấu hổ và buồn, cảm thấy thật có lỗi với cô, Đó là một kỉ niệm mà tôi không bao giờ quên mặc dù bây giờ cũng đã lâu rồi. Từ đó về sau tôi không còn chủ quan và luôn cố gắng học từng ngày và điểm 2 không bao giờ xuất hiện trong vở của tôi nữa.
đang được dịch, vui lòng đợi..
