The meaning of ‘life’ in European aesthetics at the end of thenineteen dịch - The meaning of ‘life’ in European aesthetics at the end of thenineteen Việt làm thế nào để nói

The meaning of ‘life’ in European a

The meaning of ‘life’ in European aesthetics at the end of the
nineteenth century, with implications for a useful definition of
Modernism
Anthony Pym*
Published as “The Meaning of 'Life' in European Aesthetics at the End of the Nineteenth Century, with
Implications for a Useful Definition of Modernism", The Turn of the Century. Modernism and Modernity in
Literature and the Arts, Ed. Christian Berg, Frank Durieux, Geert Lernout, Berlín, Nueva York: De Gruyter,
1995, 353-362.
No one with a working knowledge of European literatures and arts at the end of the
nineteenth century could doubt the importance of “life” as a term of common reflection and
discussion marking the period. But the importance of this term is obscured by two major
problems: first, numerous current approaches to the history of Modernism find no place for
it, and second, it is by no mean easy to explain why it should have attained importance
anyway. We thus confront a double shortcoming of perception and causality, a problematic
that I propose to tackle in two ways: first by explaining why the term “life” was of some
significance a hundred years ago, and second by arguing that it should be of some
importance for historiography at the end of the twentieth century.
“Life” as a moment within Modernism
What I mean by “life” is rather more than a theme or a vision of a particular kind of life. My
concern here is instead with how, at a fairly precise historical moment, the term connected
the aesthetic with the non-aesthetic spheres in such a way that it became a point of reference
for the widest of the many streams of opinion, accord, disagreement and general dialectics
that are now loosely grouped under the banner of Modernism. My ultimate hope is thus that,
by fixing “life” as a point of historical reference, some more general orientation will follow.
With luck, the meaning of “life” might even give a meaning to “Modernism”.
This ambition is relatively rare. Visions of the precise end of the nineteenth century are
often restricted to merely decorist arabesques, commonly shadowed by myths of Symbolism
or of wider misnomers like Art for Art’s Sake. These latter terms are even sometimes thought
to have definitively separated aesthetics from social participation, and thus from “life” in its
broadest sense of involvement in both the aesthetic and non-aesthetic domains. Histories are
written as if major ideologies like Naturalism had followed a completely separate path, or as
if the talk of “decadent” art in the 1880s and early 1890s were not a serious problem of
public image provoking a substantial reaction against aestheticist separatism.
Such histories are inadequate. I believe that the aesthetics of the period were instead
marked by a movement towards social participation, partly through the transformation of
2
Naturalism, partly in reaction to claims and then charges of decadence. But how could I
prove my claim? How could it be disproved? What should one say to all those theories based
on the French centre, where histories are written as if Baudelaire-Rimbaud-Mallarmé lived,
worked and were front-line figures right through to 1914, indifferent to the development of
French society and indeed to their own biological deaths? When I am told that Mallarmé
formulated the essential elements of some kind of Modernism, how could I really insist that
he was not such a dominant figure for the French artistic milieux of that time? Of course,
there are a few indications in the more empirical histories: following the impact of the
Belgian Renaissance, movements of the 1890s like Unanimism, Naturism and L’Art social
were indeed contesting the legacy of Mallarmé, who, at the same time as he was selected
“Poëte des poëtes”, was associated in 1896 with the “...frenetic solitudes where poets enthuse
over sterility” (Retté 1896:189). There was more than Mallarmé at work. But although
enthusiasm for sterility could be opposed, this does not locate what it was actually opposed
to.
How could I demonstrate the specific importance of “life”? Would statistics help? I once
started collecting German titles like Hugo von Hofmannsthal’s Ballade des äusseren Lebens,
George’s Der Teppich des Lebens, Rilke’s Leben und Lieder and Das tägliche Leben,
Sudermann’s Es lebe das Leben!, and so on. But how many titles, how many “Leben”s
would constitute proof of importance? Is history something that can be ascertained through
lists?
Importance is obviously not merely statistical. If “life” had a meaning at the turn of the
century, it was because it was worth discussing and arguing about directly (certain
methodological implications of this point are drawn out in Pym 1989). It is thus of rather
more significance that, for example, von Hofmannsthal, in an oft-cited comment, recognized
life as a major point of contention: “Two things seem modern to us today: the analysis of life
and the retreat from life” (1893:149). Analysis and retreat; social optimism and social
pessimism. Both at once. Because these were the two approaches destined to struggle over
the meaning of “life” as a semantic space to be filled. I want to call them Naturalism and
Aestheticism, as general analytical terms grouping individual national and regional
aesthetics.
But von Hofmannsthal’s 1893 comment was still some time before the numerical end of
the century (and in cases of optimism versus pessimism, numerical thresholds are highly
significant). The terms of the debate were not to remain neatly separate. Indeed, Naturalism
and Aestheticism had already been dissolving their differences in Jules Huret’s 1891
Enquête, where we find not only Verlaine rejecting the Symbolists, but also general
recognition of the death of Naturalism and a younger generation steadily mixing the
prosodics of the two approaches through an aesthetic of the vers libre (Huret 1891:32, 79,
82, 156, 167, 259). This is information from commentaries made at the time, from what
writers thought it was worth saying or arguing about in the press. And some quite advanced
positions had been reached, not the least being Camille de Sainte-Croix’s reasoning that
“Writing is not a métier, [...] it is Life itself.” (in Huret: 50). The ideal of participation was
thus a dissolution of art. And this statement, worthy of the Surrealists, was made as early as
1891. It was moreover by no means alone. Let me try to evoke its turn-of-the-century
3
importance by stringing together a few citations from the time.
On the level of aesthetic theory, Jean-Marie Guyau had challenged Kant’s intellectualized
“free beauty” by insisting that all abstractions had to appear living in order to attain aesthetic
value; art essentially expressed “condensed life” (1889:13, 64). Wilde then generalized the
dissolution of art into a “life” which by no means involved hibernation: “Life imitates art,”
he declared in 1899, and substantiated his claim in terms that show the outward influence of
art: “Things only exist because we see them, and what we see, how we see, depends on the
Arts which influence us” (1899:44). For Arthur Symons, if the correct use of art lay in
perception, then “...we shall not find ourselves in drawing-rooms or in museums”
(1900:290). In France, the remaining Symbolists had mostly conformed, with Merrill, to an
idealist appraisal of experience: “...from forms of imperfect life, the poet should recreate
perfect Life” (1893). This was even echoed in Australia, where Brennan saw the role of
poetry as to “exasperate” the contradiction between imperfect life and the “fact of possible
perfection” (1904:68). But French poets were becoming less concerned with ideals and rather
more wary of solitude. In 1895, the manifesto of “L’Art social” sought to “...destroy the
myth of art’s necessary isolation from human activities” (Décaudin: 40); in 1902 Fernand
Gregh declared that the historical transition from the Parnassian “Beauté pour la Beauté” to
the Symbolist “Beauté pour le rêve” should culminate in the Humanist “Beauté pour la vie”
(Décaudin: 124). And so on through to Blaise Cendar’s 1913 dictum, published in Der
Sturm, that “Literature is a part of life... Living is not a métier ; so there are no more artists”
(Décaudin: 479). The logic not only looks forward to the avant-gardes but also echoes
Sainte-Croix’s original statement that “Writing is not a métier, it is Life itself.” The period of
these citations thus joins 1891 to 1913, straddling the turn of the century and extending
beyond.
Yet does this string of references, or the numerous other possible strings, strictly reveal
any historical importance? There was of course a great deal else happening in these years; it
would surely be possible to put together citations about virtually any topic under the sun. Is
this kind of proof a simple question of research and selection?
Happily, there is further evidence, more difficult to refute, in the histories written by those
who directly experienced those years. When Proust, describing the time of the Dreyfus
Affair, declares, “No more style! That’s what I heard then. No more literature! Life!” (1927:
882), the testimony is real enough and difficult to discard. Or again, far more reserved and
English, here is Holbrook Jackson’s account of the history he had known at first hand:

Anybody who studies the moods and thoughts of the Eighteen Nineties cannot fail to observe their central
characteristic in a widespread concern for the correct - that is, the most effective, the most powerful, the most
righteous - mode of living. […] Life aroused curiosity. People became enthusiastic about the way it should be
used. (14)
If we move to secondary historiographies as such, we find similar forms of consensus
documented in texts that nevertheless fail to perceive the full extent of what was happening.
Michel Décaudin’s study of the aftermath of French Symbolism makes it clear that the centre
of t
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Ý nghĩa của 'cuộc sống' ở châu Âu thẩm Mỹ ở phần cuối của cácthế kỷ 19, với ý nghĩa cho một định nghĩa hữu ích củaChủ nghĩa hiện đạiAnthony Pym *Xuất bản như là "ý nghĩa của 'Cuộc sống' ở châu Âu thẩm Mỹ vào cuối thế kỷ 19, vớiTác động đối với một định nghĩa hữu ích của chủ nghĩa hiện đại", thế kỷ. Chủ nghĩa hiện đại và hiện đại trongVăn học và nghệ thuật, Ed. Christian Berg, Frank Durieux, Geert Lernout, Berlín, Nueva York: De Gruyter,năm 1995, 353-362.Không có một với một kiến thức làm việc của châu Âu văn học và nghệ thuật ở phần cuối của cácthế kỷ 19 có thể nghi ngờ tầm quan trọng của "cuộc sống" là một thuật ngữ phổ biến phản ánh vàthảo luận đánh dấu thời gian. Nhưng tầm quan trọng của thuật ngữ này bị che khuất bởi hai chuyên ngànhvấn đề: đầu tiên, nhiều phương pháp tiếp cận hiện tại lịch sử của chủ nghĩa hiện đại tìm không có chỗ chonó, và thứ hai, nó là do không có nghĩa là dễ dàng để giải thích lý do tại sao nó nên đã đạt được tầm quan trọngDù sao. Chúng tôi do đó đối đầu với một thiếu sót đôi của nhận thức và quan hệ nhân quả, một vấn đềmà tôi đề xuất để giải quyết theo hai cách: đầu tiên bằng cách giải thích lý do tại sao thuật ngữ "cuộc sống" là của một sốý nghĩa một trăm năm trước đây, và thứ hai của tranh cãi rằng nó nên của một sốtầm quan trọng cho historiography vào cuối thế kỷ 20."Cuộc sống" như là một thời điểm trong chủ nghĩa hiện đạiNhững gì tôi có nghĩa là bởi "cuộc sống" là khá nhiều hơn một chủ đề hoặc một tầm nhìn của một loại đặc biệt của cuộc sống. Của tôimối quan tâm ở đây là để thay thế với làm thế nào, tại một thời điểm lịch sử khá chính xác, thuật ngữ kết nốithẩm Mỹ với các lĩnh vực phòng không thẩm Mỹ trong một cách mà nó đã trở thành một điểm tham chiếucho rộng nhất của các dòng nhiều ý kiến, phù hợp, sự bất đồng và chung dialecticsmà bây giờ lỏng lẻo được nhóm dưới ngọn cờ của chủ nghĩa hiện đại. Hy vọng cuối cùng của tôi là như vậy đó,bằng cách sửa chữa "cuộc sống" như là một điểm tham khảo lịch sử, một số định hướng tổng quát hơn sẽ làm theo.Với may mắn, ý nghĩa của "cuộc sống" thậm chí có thể cho một ý nghĩa để "Hiện đại". Tham vọng này là tương đối hiếm. Tầm nhìn của cuối thế kỷ 19, chính xác làthường bị giới hạn để chỉ decorist arabesques, thường mờ bởi huyền thoại của biểu tượnghoặc rộng hơn misnomers như các nghệ thuật cho nghệ thuật của Sake. Các điều khoản sau này thậm chí đôi khi nghĩcó definitively tách ra thẩm Mỹ từ sự tham gia của xã hội, và do đó từ "cuộc sống" trong của nónghĩa rộng nhất của sự tham gia trong các lĩnh vực thẩm Mỹ và không thẩm Mỹ. Lịch sửviết như nếu các tư tưởng lớn như tự nhiên đã theo sau một con đường hoàn toàn riêng biệt, hoặc làNếu các thảo luận của nghệ thuật "suy" trong thập niên 1880 và đầu những năm 1890 đã không là một vấn đề nghiêm trọng củahình ảnh công cộng kích động một phản ứng đáng kể chống lại aestheticist phải. Lịch sử như vậy là không đủ. Tôi tin rằng thẩm Mỹ của giai đoạn thay vào đóđánh dấu bằng một phong trào xã hội tham gia, một phần thông qua sự chuyển đổi của 2Tự nhiên, một phần trong phản ứng để yêu cầu bồi thường và sau đó là các chi phí của suy đồi. Nhưng làm thế nào có thể tôichứng minh yêu cầu bồi thường? Làm thế nào nó có thể được bác bỏ? Một trong những nên nói gì với tất cả những lý thuyết dựavào giữa Pháp, mà lịch sử được viết như nếu Baudelaire-Rimbaud-Mallarmé sống,làm việc và là những con số phải thông qua đến 1914, thờ ơ với sự phát triển củaPháp xã hội và thực sự cho cái chết sinh học của riêng của họ? Khi tôi nói rằng Mallarméxây dựng các yếu tố cần thiết của một số loại chủ nghĩa hiện đại, làm thế nào có thể tôi thực sự nhấn mạnh rằngông đã không một nhân vật chủ chốt cho milieux Pháp nghệ thuật của thời gian đó? Tất nhiêncó một vài chỉ dẫn trong lịch sử hơn thực nghiệm: sau những tác động của cácBỉ phục hưng, các phong trào của những năm 1890 như Unanimism, Naturism và L'Art xã hộiđã thực sự tranh những di sản của Mallarmé, người, cùng một thời gian vì ông đã được lựa chọn"Poëte des poëtes", liên quan đến năm 1896 với các ".. .frenetic solitudes nơi nhà thơ đam mêqua vô sinh"(Retté 1896:189). Có là nhiều hơn Mallarmé tại nơi làm việc. Nhưng mặc dùsự nhiệt tình cho vô sinh có thể được chống đối, điều này không có thể xác định những gì nó đã được thực sự trái ngượcVol Làm thế nào tôi có thể chứng minh cụ thể tầm quan trọng của "cuộc sống"? Nào thống kê giúp? Tôi một lầnbắt đầu thu thập các danh hiệu Đức như Hugo von Hofmannsthal Ballade des äusseren Lebens,George's Der Teppich des Lebens, Rilke của Leben und Lieder và Das tägliche Leben,Của Sudermann Es lebe das Leben!, và như vậy. Nhưng làm thế nào nhiều danh hiệu, có bao nhiêu "Leben" ssẽ tạo thành bằng chứng về tầm quan trọng? Lịch sử là một cái gì đó mà có thể được xác định chắc chắn thông quadanh sách? Tầm quan trọng là rõ ràng là không chỉ đơn thuần là thống kê. Nếu "cuộc sống" có một ý nghĩa tại bật của cácthế kỷ, nó là bởi vì nó là giá trị thảo luận và tranh cãi về trực tiếp (một sốCác tác động phương pháp luận của thời điểm này được rút ra vào năm 1989 Pym). Nó là như vậy của kháThêm ý nghĩa đó, ví dụ, von Hofmannsthal, trong một bình luận oft-trích dẫn, công nhậncuộc sống như là một điểm chính của ganh đua: "hai điều có vẻ hiện đại cho chúng tôi vào ngày hôm nay: phân tích của cuộc sốngvà rút lui khỏi cuộc sống"(1893:149). Phân tích và rút lui; lạc quan xã hội và xã hộibi quan. Cả hai cùng một lúc. Bởi vì đây là hai cách tiếp cận mệnh để đấu tranh hơný nghĩa của "cuộc sống" như là một không gian ngữ nghĩa được lấp đầy. Tôi muốn gọi cho họ sự tự nhiên vàNằm, như các điều khoản phân tích chung nhóm cá nhân quốc gia và khu vựcthẩm Mỹ. Nhưng von Hofmannsthal năm 1893 bình luận đã là vẫn còn một số thời gian trước khi kết thúc sốthế kỷ (và trong trường hợp của lạc quan so với bi quan, số ngưỡng đánh giá caođáng kể). Các điều khoản của các cuộc tranh luận đã không để duy trì riêng biệt gọn gàng. Thật vậy, tự nhiênvà nằm có đã giải thể của họ khác biệt trong Jules Huret năm 1891Enquête, nơi chúng tôi tìm thấy không chỉ Verlaine từ chối các Symbolists, nhưng cũng chungsự công nhận của cái chết của sự tự nhiên và một thế hệ trẻ đều đặn trộn cácprosodics của hai phương pháp tiếp cận thông qua một thẩm Mỹ của vers libre (Huret 1891:32, 79,82, 156, 167, 259). Đây là thông tin từ các bài bình luận được thực hiện tại thời gian, từ những gìnhà văn nghĩ rằng nó là giá trị nói hoặc tranh cãi trên báo chí. Và một số khá nâng caovị trí đã được đạt tới, không người ít nhất là Camille de Sainte-Croix của lý luận rằng"Văn bản không phải là một métier, [...] đó là cuộc sống riêng của mình." (trong Huret: 50). Lý tưởng của sự tham gia làdo đó một sự sụp đổ của nghệ thuật. Và tuyên bố này, xứng đáng của siêu, đã được thực hiện càng sớm như1891. nó hơn nữa là do không có nghĩa là một mình. Hãy để tôi cố gắng gợi của nó lần lượt-của-the-thế kỷ 3tầm quan trọng của stringing với nhau các trích dẫn một vài từ đó. Ở cấp độ của lý thuyết thẩm Mỹ, Jean-Marie Guyau đã thách thức Kant của intellectualized"miễn phí làm đẹp" bằng cách nhấn mạnh rằng tất cả abstractions phải xuất hiện sống để đạt được thẩm Mỹgiá trị; nghệ thuật cơ bản bày tỏ "đặc cuộc sống" (1889:13, 64). Wilde sau đó tổng quát cácsự sụp đổ của nghệ thuật vào một "cuộc sống" do không có nghĩa là liên quan đến trạng thái ngủ đông: "Cuộc sống bắt chước nghệ thuật,"ông tuyên bố năm 1899, và chứng minh tuyên bố của ông về hiển thị ảnh hưởng bên ngoài củanghệ thuật: "những điều chỉ tồn tại bởi vì chúng tôi nhìn thấy chúng, và những gì chúng tôi nhìn thấy, làm thế nào chúng ta thấy, phụ thuộc vào cácNghệ thuật có ảnh hưởng đến chúng tôi"(1899:44). Cho Arthur Symons, nếu sử dụng đúng của nghệ thuật nằm trongnhận thức, sau đó ".. .chúng ta sẽ không tìm thấy chính mình trong bản vẽ-phòng hoặc trong các bảo tàng"(1900:290). In France, Symbolists còn lại có chủ yếu là phù hợp, với Merrill, đến mộtduy tâm thẩm định kinh nghiệm: ".. .từ các hình thức của cuộc sống không hoàn hảo, nhà thơ nên tạo lạihoàn hảo cuộc sống"(sinh 1893). Điều này thậm chí được lặp lại tại Úc, nơi Brennan thấy vai trò củathơ như "exasperate" các mâu thuẫn giữa cuộc sống không hoàn hảo và "thực tế có thểsự hoàn hảo"(1904:68). Nhưng nhà thơ Pháp đã trở nên ít có liên quan với những lý tưởng và thay vào đónhiều cảnh giác với cô đơn. Năm 1895, tuyên ngôn "L'Art xã hội" đã tìm cách để ".. .destroy cáchuyền thoại của nghệ thuật cần thiết bị cô lập từ hoạt động của con người"(Décaudin: 40); trong năm 1902 FernandGregh tuyên bố rằng các lịch sử chuyển đổi từ Parnassian "Beauté đổ la Beauté" đểTrường "Beauté pour le rêve" nên lên đến trong the Humanist "Beauté pour la vie"(Décaudin: 124). Và như vậy thông qua để Blaise Cendar 1913 dictum, xuất bản trong DerSturm, "văn học là một phần của cuộc sống... Cuộc sống không phải là một métier; Vì vậy, không có không có nghệ sĩ Thêm"(Décaudin: 479). Logic không chỉ trông mong được các avant-gardes nhưng cũng vangSainte-Croix ban đầu tuyên bố rằng "bằng văn bản không phải là một métier, nó là cuộc sống riêng của mình." Giai đoạntrích dẫn các vì vậy tham gia năm 1891 đến 1913, straddling các biến của thế kỷ và mở rộnghơn thế nữa. Chưa có chuỗi này của tài liệu tham khảo, hoặc nhiều khác có thể có dây, nghiêm chỉnh tiết lộbất kỳ tầm quan trọng lịch sử? Đó là tất nhiên một số lượng lớn khác xảy ra trong những năm; nóchắc chắn sẽ có thể để cùng nhau đưa các trích dẫn về hầu như bất kỳ chủ đề dưới ánh mặt trời. Làloại bằng chứng một câu hỏi đơn giản của nghiên cứu và lựa chọn? Hạnh phúc, đó là thêm bằng chứng, khó khăn hơn để bác bỏ, trong lịch sử viết bởi những người lưunhững người trực tiếp trải qua những năm qua. Khi Proust, mô tả thời điểm DreyfusVụ, tuyên bố, "không có nhiều phong cách! Đó là những gì tôi nghe rồi. Không có văn học thêm! Cuộc sống!" (1927:882), chứng tỏ là có đủ thực và khó khăn để loại bỏ. Hoặc một lần nữa, hơn dành riêng vàTiếng Anh, đây là Holbrook Jackson của tài khoản của lịch sử, ông đã biết đến ở bàn tay đầu tiên:Bất cứ ai nghiên cứu về tâm trạng và những suy nghĩ của mười tám Nineties không thể thất bại để quan sát Trung ương của họđặc trưng trong một phổ biến rộng rãi quan tâm cho đúng - có nghĩa là, hiệu quả nhất, mạnh nhất, nhấtRighteous – chế độ của cuộc sống. […] Cuộc sống đánh thức trí tò mò. Người đã trở thành nhiệt tình về cách thức mà nó nênđược sử dụng. (14)Nếu chúng tôi di chuyển đến thứ cấp historiographies như vậy, chúng tôi tìm thấy các hình thức tương tự của sự đồng thuậntài liệu trong văn bản Tuy nhiên không nhận thức mức độ đầy đủ của những gì đã xảy ra.Michel Décaudin nghiên cứu về những hậu quả của Pháp biểu tượng làm cho nó rõ ràng rằng Trung tâmcủa t
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Ý nghĩa của 'cuộc sống' trong thẩm mỹ châu Âu vào cuối của
thế kỷ XIX, với những tác động đối với một định nghĩa hữu ích của
chủ nghĩa hiện đại
Anthony Pym *
Được đăng tải "Ý nghĩa của 'Cuộc sống' trong thẩm mỹ học châu Âu ở cuối của thế kỷ thứ mười chín, với
gợi ý cho một nét viết của chủ nghĩa hiện đại ", The Turn của chủ nghĩa hiện đại thế kỷ và tính hiện đại trong.
Văn học và Nghệ thuật, Christian Berg Ed, Frank Durieux, Geert Lernout, Berlin, Nueva York:. De
Gruyter,. 1995, 353-362
Không ai với một kiến thức làm việc của văn học và nghệ thuật châu Âu vào cuối
thế kỷ XIX có thể nghi ngờ về tầm quan trọng của "cuộc sống" là một thuật ngữ của suy tư chung và
thảo luận đánh dấu giai đoạn Nhưng tầm quan trọng của thuật ngữ này được che khuất bởi hai chính.
vấn đề: đầu tiên , rất nhiều cách tiếp cận hiện nay với lịch sử của chủ nghĩa hiện đại tìm thấy không có chỗ cho
nó, và thứ hai, nó không có nghĩa là dễ dàng để giải thích tầm quan trọng tại sao nó nên đã đạt được
anyway. Chúng tôi do đó đứng trước một thiếu sót đôi của nhận thức và quan hệ nhân quả, một vấn đề
mà tôi đề xuất để giải quyết theo hai cách: thứ nhất bằng cách giải thích tại sao các thuật ngữ "cuộc sống" là một số
ý nghĩa một trăm năm trước đây, và thứ hai bằng cách cho rằng nó phải là của một số
quan trọng cho chép sử vào cuối thế kỷ XX.
"Cuộc sống" như một thời điểm trong vòng Modernism
gì tôi có nghĩa là "cuộc sống" là khá hơn một chủ đề hay một tầm nhìn của một loại đặc biệt của cuộc sống. Tôi
quan tâm ở đây là thay vì có như thế nào, tại một thời điểm lịch sử khá chính xác, thuật ngữ kết nối
các thẩm mỹ với các lĩnh vực phi thẩm mỹ trong một cách mà nó đã trở thành một điểm tham khảo
cho rộng nhất của nhiều luồng ý kiến, phù hợp, bất đồng và phép biện chứng nói chung
mà hiện nay lỏng lẻo nhóm lại dưới ngọn cờ của chủ nghĩa hiện đại. Hy vọng cuối cùng của tôi là như vậy đó,
bằng cách sửa chữa "cuộc sống" như một điểm tham khảo lịch sử, một số định hướng tổng quát hơn sẽ làm theo.
Nếu may mắn, ý nghĩa của "sự sống" thậm chí có thể cung cấp cho một ý nghĩa để "hiện đại".
Tham vọng này là tương đối hiếm . Visions của sự kết thúc chính xác của thế kỷ XIX được
giới hạn cho những arabesques chỉ decorist, thường được che phủ bởi những huyền thoại của chủ nghĩa biểu tượng
hoặc các misnomers rộng hơn như Art vị nghệ thuật của. Những thuật ngữ sau được thậm chí đôi khi nghĩ
đến phải dứt khoát tách thẩm mỹ từ sự tham gia của xã hội, và do đó từ "cuộc sống" của mình trong
nghĩa rộng của sự tham gia ở cả hai lĩnh vực thẩm mỹ và phi thẩm mỹ. Lịch sử được
viết là nếu tư tưởng lớn như Tự nhiên đã đi theo một con đường hoàn toàn riêng biệt, hoặc là
nếu nói về "suy đồi" nghệ thuật trong những năm 1880 và 1890 đầu không phải là một vấn đề nghiêm trọng của
công chúng hình ảnh kích động một phản ứng đáng kể chống lại chủ nghĩa ly khai aestheticist.
Lịch sử như vậy là không đủ. Tôi tin rằng các thẩm mỹ của thời kỳ này đã được thay vì
đánh dấu bằng một phong trào hướng tới sự tham gia của xã hội, một phần thông qua việc chuyển đổi
2
nghĩa tự nhiên, một phần trong phản ứng đối với các yêu cầu và sau đó chi phí của sự suy đồi. Nhưng làm thế nào tôi có thể
chứng minh tuyên bố của tôi? Làm thế nào nó có thể được bác bỏ? Ta nên nói gì với tất cả những lý thuyết dựa
trên các trung tâm tiếng Pháp, nơi mà lịch sử được viết như Baudelaire-Rimbaud-Mallarmé sống,
làm việc và là tiền tuyến số liệu phải thông qua năm 1914, không quan tâm đến sự phát triển của
xã hội Pháp và thực sự để họ cái chết sinh học riêng? Khi tôi nói rằng Mallarmé
xây dựng các yếu tố cần thiết của một số loại của chủ nghĩa hiện đại, làm thế nào tôi có thể thực sự nhấn mạnh rằng
ông không phải là một nhân vật nổi bật cho milieux nghệ thuật Pháp thời điểm đó? Tất nhiên,
có một vài dấu hiệu cho thấy trong lịch sử thực tiễn hơn: sau tác động của
Renaissance Bỉ, các phong trào của những năm 1890 như Unanimism, Naturism và L'Art xã hội
đã thực sự phản di sản của Mallarmé, người, đồng thời là ông được chọn
"Poëte des poëtes", được liên kết vào năm 1896 với "... Solitudes điên cuồng, nơi nhà thơ say mê
hơn vô sinh" (rette 1896: 189). Có nhiều hơn Mallarmé tại nơi làm việc. Nhưng mặc dù
nhiệt tình cho vô sinh có thể bị phản đối, điều này không xác định vị trí những gì nó đã thực sự trái ngược
với.
Làm thế nào tôi có thể chứng minh tầm quan trọng đặc biệt của "cuộc sống"? Số liệu thống kê sẽ giúp đỡ? Có lần tôi
bắt đầu thu thập các danh hiệu của Đức như Hugo von Hofmannsthal Ballade des äusseren Lebens,
George của Der Teppich des Lebens, Rilke của Leben und Lieder và Das Leben tägliche,
Sudermann của Es lebe das Leben !, và như vậy. Nhưng làm thế nào nhiều danh hiệu, bao nhiêu "Leben" s
sẽ tạo thành bằng chứng về tầm quan trọng? Là lịch sử một cái gì đó mà có thể được xác định chắc chắn thông qua
danh sách?
Tầm quan trọng là rõ ràng không phải chỉ đơn thuần là thống kê. Nếu "sống" có một ý nghĩa tại thời điểm chuyển giao
thế kỷ, đó là bởi vì nó là giá trị thảo luận và tranh cãi về trực tiếp (nhất định
ý nghĩa phương pháp luận của quan điểm này được rút ra trong Pym 1989). Do đó các thay nó là
nhiều ý nghĩa rằng, ví dụ, von Hofmannsthal, trong một bình luận thường được trích dẫn, nhận
cuộc sống như là một điểm yếu của tranh cãi: "Hai điều có vẻ hiện đại chúng ta ngày nay: phân tích của cuộc sống
và sự rút lui khỏi cuộc sống" (1893: 149). Phân tích và rút lui; lạc quan và xã hội xã hội
chủ nghĩa bi quan. Cả hai cùng một lúc. Bởi vì đây là những cách tiếp cận hai mệnh để đấu tranh trong
ý nghĩa của "sự sống" như là một không gian ngữ nghĩa được lấp đầy. Tôi muốn gọi cho họ nghĩa tự nhiên và
tính thẩm mỹ, như về phân tích tổng quát nhóm quốc gia và khu vực cá nhân
thẩm mỹ.
Nhưng năm 1893 bình luận của von Hofmannsthal vẫn là một thời gian trước khi kết thúc bằng số của
thế kỷ (và trong trường hợp lạc quan so với bi quan, ngưỡng số là rất
quan trọng ). Các điều khoản của cuộc tranh luận là không còn gọn gàng riêng biệt. Thật vậy, Tự nhiên
và tính thẩm mỹ đã được hòa tan khác biệt của họ vào năm 1891 Jules Huret của
Enquête, nơi chúng tôi tìm thấy không chỉ Verlaine từ chối Symbolists, nhưng cũng chung
nhận về cái chết của Tự nhiên và một thế hệ trẻ đều đặn trộn
prosodics của hai cách tiếp cận thông qua một thẩm mỹ của vers libre (Huret 1891: 32, 79,
82, 156, 167, 259). Đây là thông tin từ bài bình luận được thực hiện vào thời điểm đó, từ những gì
người viết nghĩ rằng nó là đáng nói hay tranh cãi về trên báo chí. Và một số khá cao
vị trí đã đạt được, ít nhất cũng là lý luận Camille de Sainte-Croix rằng
"Viết không phải là một métier, [...] nó là cuộc sống riêng của mình." (Trong Huret: 50). Lý tưởng của sự tham gia là
như vậy, một giải thể của nghệ thuật. Và tuyên bố này, xứng đáng với siêu thực, đã được thực hiện càng sớm càng
1891. Đó là hơn nữa không có nghĩa là một mình. Hãy để tôi cố gắng gợi lên turn-of-the-thế kỷ của nó
3
tầm quan trọng của xâu chuỗi với nhau một vài trích dẫn từ thời điểm đó.
Trên mức độ lý thuyết thẩm mỹ, Jean-Marie Guyau đã thách thức lại thông Kant
"miễn phí vẻ đẹp" bằng cách khẳng định rằng tất cả các khái niệm trừu tượng có xuất hiện sống để đạt được tính thẩm mỹ
giá trị; nghệ thuật cơ bản thể hiện "cuộc sống đặc" (1889: 13, 64). Wilde sau đó khái quát hóa các
giải thể của nghệ thuật vào một "cuộc sống" mà không có phương tiện liên quan đến chế độ ngủ đông: "Cuộc sống bắt chước nghệ thuật,"
ông tuyên bố trong năm 1899, và chứng minh yêu cầu của mình về cho thấy những ảnh hưởng bên ngoài của
nghệ thuật: "Những điều chỉ tồn tại bởi vì chúng tôi nhìn thấy chúng, và những gì chúng ta thấy, làm thế nào chúng ta thấy, phụ thuộc vào
nghệ thuật có ảnh hưởng đến chúng ta "(1899: 44). Đối với Arthur Symons, nếu sử dụng đúng nghệ thuật nằm trong
nhận thức, sau đó "... chúng ta sẽ không tìm thấy chính mình trong bản vẽ-phòng hoặc trong các bảo tàng"
(1900: 290). Tại Pháp, các Symbolists còn lại đã gần như phù hợp với Merrill, một
thẩm định duy tâm của kinh nghiệm: "... từ hình thức của cuộc sống không hoàn hảo, nhà thơ nên tạo
Cuộc sống hoàn hảo" (1893). Điều này thậm chí còn được lặp lại tại Úc, nơi Brennan thấy vai trò của
thơ như để "chọc giận" các mâu thuẫn giữa sự sống không hoàn hảo và "thực tế của thể
hoàn hảo" (1904: 68). Nhưng nhà thơ Pháp đã trở nên ít quan tâm đến những lý tưởng và khá
thận trọng hơn trong nỗi cô đơn. Năm 1895, bản tuyên ngôn của "L'Art xã hội" tìm cách "... phá hủy các
huyền thoại của nghệ thuật của cô lập cần thiết từ các hoạt động của con người" (Décaudin: 40); năm 1902 Fernand
Gregh tuyên bố rằng sự chuyển tiếp lịch sử từ các thuộc thi đàn "Beauté pour la Beauté" để
các tượng trưng "Beauté pour le Rêve" nên lên đến trong các nghiên cứu nhân văn "Beauté pour la vie"
(Décaudin: 124). Và như vậy thông qua 1913 câu châm ngôn của Blaise Cendar, xuất bản năm Der
Sturm, rằng "Văn học là một phần của cuộc sống ... Cuộc sống không phải là một métier; vì vậy không có nhiều nghệ sĩ "(Décaudin: 479).
Logic không chỉ trông đợi những avant-gardes nhưng cũng lặp lại
tuyên bố ban đầu Sainte-Croix rằng "Viết không phải là một métier, nó là cuộc sống riêng của mình." Các giai đoạn của
những trích dẫn như vậy, tham gia 1891-1913, trải dài sang thế kỷ XX và mở rộng
hơn nữa.
Thế nhưng điều này chuỗi các tài liệu tham khảo, hoặc rất nhiều các dây khác có thể, đúng tiết lộ
bất kỳ lịch sử quan trọng? Có tất nhiên rất khác đang xảy ra trong những năm; nó
chắc chắn sẽ có thể đặt cùng các trích dẫn về hầu như bất kỳ chủ đề dưới ánh mặt trời. Là
loại bằng chứng một câu hỏi đơn giản của nghiên cứu và lựa chọn?
Hạnh phúc, có thêm bằng chứng, khó khăn hơn để bác bỏ, trong lịch sử được viết bởi những
người trực tiếp trải qua những năm đó. Khi Proust, mô tả thời điểm Dreyfus
Affair, tuyên bố: "Không có phong cách hơn! Đó là những gì tôi nghe được. Không có thêm tài liệu! Life "(1927:
882), theo lời khai là đủ thực tế và khó khăn để loại bỏ. Hoặc một lần nữa, cho đến nay dành hơn và
tiếng Anh, đây là tài khoản của lịch sử, ông đã được biết đến ở bàn tay đầu tiên Holbrook Jackson: Bất cứ ai nghiên cứu về tâm trạng và suy nghĩ của Mười tám năm chín mươi không thể không chấp hành trung ương của họ đặc trưng trong một mối quan tâm rộng rãi cho chính xác - đó là, hiệu quả nhất, mạnh mẽ nhất, nhiều nhất chính - chế độ sinh hoạt. [...] Cuộc sống làm dấy lên sự tò mò. Mọi người trở nên nhiệt tình về cách thức mà nó nên được sử dụng. (14) Nếu chúng ta chuyển sang historiographies thứ như vậy, chúng ta thấy các dạng tương tự của sự đồng thuận ghi trong văn bản mà vẫn không nhận ra mức độ đầy đủ về những gì đã xảy ra. Nghiên cứu về hậu quả của chủ nghĩa biểu tượng Pháp Michel Décaudin làm cho nó rõ ràng rằng trung tâm của t








đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: