Shh…” Camila managed to say, her eyes closed and her head hung low. Sh dịch - Shh…” Camila managed to say, her eyes closed and her head hung low. Sh Việt làm thế nào để nói

Shh…” Camila managed to say, her ey

Shh…” Camila managed to say, her eyes closed and her head hung low. She wanted her to stop Rachel talking, each word she’d said, mimicking her ‘memory’ of this situation from before. Unfortunately, her own words were also familiar to her and Camila felt her stomach rise up uneasily making her feel nauseous. “Stop…t…t…tal…talk…ing…”

She became astutely aware of a metallic taste in her mouth and an excessive amount of saliva which, no matter how much she swallowed, she couldn’t get rid of. She kept swallowing hard, wishing the taste to go away, the saliva to diminish, but, it didn’t. A few moments later, when her vision became tunnelled and she was filled with a sudden sense of inexplicable dread and overwhelming fear, Camila suddenly understood what was happening to her, the realisation hitting her with absolute certainty.

“I’m about to have a seizure,” Camila thought, recognising the déjà vu for what it was now, an aura and knowing that there was nothing she could do to stop the inevitable fit that would follow. “Shit,” she thought, trying her best to recall what she should be doing in this situation.

She vaguely recalled her neurologist telling her to sit down or put herself on the floor when this happened to prevent injury, but, just as the thought occurred to her and she lifted her hand from the table ready to move, she passed out. Camila’s whole body fell to the floor, the right side of her head colliding noisily with the corner of the desk with a sickening crack as she dropped into a crumpled heap, convulsing violently.

“Camila,” Mrs Edwards called as she ran over to the girl, the ten seconds that had passed from the time she’d been beckoned dissipating before she’d even had a chance to respond to Rachel’s concerns. She knelt down beside Camila, rolling her small form on to her side and placing her in the recovery position. “Rachel, go and get the school nurse,” she instructed her swiftly.

Rachel jumped in to action, not hesitating for even a moment as she disappeared in to the hallway.

“Lydia,” Mrs Edwards said, turning to another girl who was stood nearby. “I need you to call an ambulance ok?” she asked, but Lydia stood frozen, clearly in shock at seeing Camila in the throes of a seizure.

“Lydia?” Mrs Edwards prompted sternly.

“I’ll do it,” one of the boys in the class offered, pulling out his mobile phone and dialling 911. He hung up the phone a few minutes later, just as the school nurse returned with Rachel.

She ran over to Camila on seeing her lying on the floor, crouching down beside her quickly to check her over.

“Did she hit her head?” the nurse asked as she pulled back her hand from beneath Camila’s temple, her digits covered in a thick layer of blood.

“Yes,” Rachel said, kneeling down beside the nurse. “She hit it on the desk as she fell.”

“How long has she been seizing?” the nurse asked and Mrs Edwards glanced at the clock on the wall trying to calculate the time.

“A few minutes,” she answered. “Does that make a difference?”

“Yes,” the nurse said, taking off her jumper and folding it up to place it under Camila’s head. “Did someone call an ambulance?” she asked.

“I did,” the male student informed her calmly.

“How long did they say it would be until they got here Jacob,” Mrs Edwards asked.

“Five to ten minutes,” he answered. “Will she be alright?” he asked concerned.

The school nurse shared a look with Mrs Edwards, evidently concerned about something.

“She’ll be fine,” the nurse answered apprehensively, disturbed by the fact that Camila had not stopped seizing yet.

Finally the paramedics arrived and took over Camila’s care, rolling her on to a backboard and applying an oxygen mask to her face as though it were second nature to them. They asked the same question which the nurse had done earlier regarding the length of the still ongoing seizure and appeared troubled at the news that it had been at least ten minutes. They administered a syringe full of medication via a line which one of them had placed in Camila’s arm and waited thirty seconds, one of the paramedics watching his watch as he counted the seconds down.

“We need to get her to the hospital,” he said finally an uneasy expression on his face as he watched Camila still convulsing. “Will someone contact her parents?” he asked.

“I will,” Mrs Edwards said in response.

“I need someone to come with us,” he informed the two adults in the room.

“I’m coming,” the school nurse told him, picking up Camila’s folder which she’d bought from her office.

“Ok, then let’s go,” he said, standing up and lifting the gurney so it was now on its wheels. He pushed Camila towards the door, his colleague opening it ready for him to pass through and they disappeared down the corridor out of sight.

A/N: I have a feeling this might not make me too popular, lol x
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Shh…” Camila managed to say, her eyes closed and her head hung low. She wanted her to stop Rachel talking, each word she’d said, mimicking her ‘memory’ of this situation from before. Unfortunately, her own words were also familiar to her and Camila felt her stomach rise up uneasily making her feel nauseous. “Stop…t…t…tal…talk…ing…”She became astutely aware of a metallic taste in her mouth and an excessive amount of saliva which, no matter how much she swallowed, she couldn’t get rid of. She kept swallowing hard, wishing the taste to go away, the saliva to diminish, but, it didn’t. A few moments later, when her vision became tunnelled and she was filled with a sudden sense of inexplicable dread and overwhelming fear, Camila suddenly understood what was happening to her, the realisation hitting her with absolute certainty.“I’m about to have a seizure,” Camila thought, recognising the déjà vu for what it was now, an aura and knowing that there was nothing she could do to stop the inevitable fit that would follow. “Shit,” she thought, trying her best to recall what she should be doing in this situation.She vaguely recalled her neurologist telling her to sit down or put herself on the floor when this happened to prevent injury, but, just as the thought occurred to her and she lifted her hand from the table ready to move, she passed out. Camila’s whole body fell to the floor, the right side of her head colliding noisily with the corner of the desk with a sickening crack as she dropped into a crumpled heap, convulsing violently.“Camila,” Mrs Edwards called as she ran over to the girl, the ten seconds that had passed from the time she’d been beckoned dissipating before she’d even had a chance to respond to Rachel’s concerns. She knelt down beside Camila, rolling her small form on to her side and placing her in the recovery position. “Rachel, go and get the school nurse,” she instructed her swiftly.Rachel jumped in to action, not hesitating for even a moment as she disappeared in to the hallway.“Lydia,” Mrs Edwards said, turning to another girl who was stood nearby. “I need you to call an ambulance ok?” she asked, but Lydia stood frozen, clearly in shock at seeing Camila in the throes of a seizure.“Lydia?” Mrs Edwards prompted sternly.“I’ll do it,” one of the boys in the class offered, pulling out his mobile phone and dialling 911. He hung up the phone a few minutes later, just as the school nurse returned with Rachel.She ran over to Camila on seeing her lying on the floor, crouching down beside her quickly to check her over.“Did she hit her head?” the nurse asked as she pulled back her hand from beneath Camila’s temple, her digits covered in a thick layer of blood.“Yes,” Rachel said, kneeling down beside the nurse. “She hit it on the desk as she fell.”“How long has she been seizing?” the nurse asked and Mrs Edwards glanced at the clock on the wall trying to calculate the time.“A few minutes,” she answered. “Does that make a difference?”“Yes,” the nurse said, taking off her jumper and folding it up to place it under Camila’s head. “Did someone call an ambulance?” she asked.“I did,” the male student informed her calmly.“How long did they say it would be until they got here Jacob,” Mrs Edwards asked.“Five to ten minutes,” he answered. “Will she be alright?” he asked concerned.The school nurse shared a look with Mrs Edwards, evidently concerned about something.“She’ll be fine,” the nurse answered apprehensively, disturbed by the fact that Camila had not stopped seizing yet.Finally the paramedics arrived and took over Camila’s care, rolling her on to a backboard and applying an oxygen mask to her face as though it were second nature to them. They asked the same question which the nurse had done earlier regarding the length of the still ongoing seizure and appeared troubled at the news that it had been at least ten minutes. They administered a syringe full of medication via a line which one of them had placed in Camila’s arm and waited thirty seconds, one of the paramedics watching his watch as he counted the seconds down.“We need to get her to the hospital,” he said finally an uneasy expression on his face as he watched Camila still convulsing. “Will someone contact her parents?” he asked.“I will,” Mrs Edwards said in response.“I need someone to come with us,” he informed the two adults in the room.“I’m coming,” the school nurse told him, picking up Camila’s folder which she’d bought from her office.“Ok, then let’s go,” he said, standing up and lifting the gurney so it was now on its wheels. He pushed Camila towards the door, his colleague opening it ready for him to pass through and they disappeared down the corridor out of sight.A/N: I have a feeling this might not make me too popular, lol x
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Suỵt ... "Camila quản lý để nói, mắt cô nhắm lại và đầu cô treo thấp. Cô muốn cô dừng Rachel nói, mỗi từ cô nói, bắt chước 'bộ nhớ' của cô về tình trạng này từ trước. Thật không may, những lời nói của cô cũng đã quen thuộc với cô và Camila cảm thấy dạ dày của cô tăng lên một cách khó khăn khiến cô cảm thấy buồn nôn. "Dừng lại ... t ... t ... tal ... nói chuyện ... ing ..."

Cô đã trở thành astutely nhận thức của một vị kim loại trong miệng và một số tiền quá nhiều nước bọt mà, dù cô nuốt bao nhiêu, cô không thể thoát khỏi. Cô tiếp tục nuốt khó, muốn hương vị ra đi, nước bọt giảm, nhưng, nó không. Một vài phút sau, khi tầm nhìn của cô trở nên tunnelled và cô ấy đã được lấp đầy với một cảm giác đột ngột của nỗi sợ hãi không thể giải thích và sợ hãi quá, Camila chợt hiểu những gì đã xảy ra với cô, việc thực hiện đánh cô với sự chắc chắn tuyệt đối.

"Tôi về để có một co giật, "Camila nghĩ, nhận ra déjà vu cho nó là cái gì bây giờ, một vầng hào quang và biết rằng không có gì cô có thể làm gì để ngăn chặn sự phù hợp không thể tránh khỏi rằng sẽ làm theo. "Chết tiệt," cô nghĩ, cố gắng hết sức để nhớ lại những gì cô phải làm trong tình huống này.

Cô mơ hồ nhớ lại bác sĩ thần kinh của cô nói với cô ngồi xuống hoặc đặt mình trên sàn nhà khi điều này xảy ra để ngăn ngừa chấn thương, nhưng, cũng giống như suy nghĩ xảy ra với cô ấy và cô nâng bàn tay cô từ bảng đã sẵn sàng để di chuyển, cô ngất đi. Toàn bộ cơ thể Camila đã giảm sàn, phía bên phải của đầu cô va chạm ồn ào với các góc của bàn làm việc với một vết nứt tởm khi cô rơi vào một đống nhàu nát, co giật dữ dội.

"Camila," bà Edwards gọi là cô chạy đến cô gái, mười giây đã trôi qua từ khi cô đã được ra hiệu tan biến trước khi cô ấy thậm chí còn muốn có cơ hội để đáp ứng mối quan tâm của Rachel. Cô quỳ xuống bên cạnh Camila, lăn hình thức nhỏ bé của mình vào mặt cô và đặt cô ở vị trí phục hồi. "Rachel, đi và nhận được các y tá trường học," cô hướng dẫn cô nhanh chóng.

Rachel nhảy vào hành động, không do dự, ngay cả một khoảnh khắc khi cô biến mất trong hành lang.

"Lydia," bà Edwards nói, quay sang một người con gái đứng gần đó. "Tôi cần bạn để gọi xe cứu thương ok?" Cô hỏi, nhưng Lydia cứng đơ người, rõ ràng bị sốc khi nhìn thấy Camila trong đau đớn của một cơn động kinh.

"Lydia?" Bà Edwards nhắc một cách nghiêm khắc.

"Tôi sẽ làm điều đó", một của các chàng trai trong lớp cung cấp, kéo ra điện thoại di động của mình và quay số 911. Ông gác máy điện thoại một vài phút sau đó, cũng giống như các y tá của trường trở lại với Rachel.

cô chạy đến Camila khi nhìn thấy cô nằm trên sàn nhà, cúi mình xuống bên cạnh cô một cách nhanh chóng để kiểm tra cô ấy hơn.

"cô ấy đánh vào đầu cô ấy không?" cô y tá hỏi khi cô kéo tay lại từ bên dưới ngôi đền Camila của, chữ số cô phủ một lớp dày của máu.

"Vâng," Rachel nói, quỳ xuống bên cạnh các y tá. "Cô nhấn nó trên bàn làm việc khi cô rơi xuống."

"Đã bao lâu cô bị cướp?" Cô y tá hỏi và bà Edwards liếc nhìn đồng hồ trên tường cố gắng để tính toán thời gian.

"Một vài phút," cô trả lời. "Điều đó làm cho một sự khác biệt?"

"Vâng," cô y tá nói, cởi nhảy của mình và gấp nó lên để đặt nó dưới đầu Camila của. "Có ai gọi xe cứu thương?" Cô hỏi.

"Tôi đã làm", các nam sinh viên thông báo cho cô bình tĩnh.

"Đã bao lâu họ nói nó sẽ là cho đến khi họ đến đây Jacob," bà Edwards hỏi.

"Năm đến mười phút," anh trả lời. "Cô ấy sẽ là ổn chứ?" Anh hỏi có liên quan.

Các y tá của trường chia sẻ một cái nhìn với bà Edwards, rõ ràng quan tâm đến một cái gì đó.

"Cô ấy sẽ ổn," cô y tá trả lời cách sợ hãi, bối rối bởi thực tế là Camila đã không ngừng thu giữ chưa .

Cuối cùng các nhân viên y tế đến và đưa về chăm sóc Camila của cán cô vào một rổ và áp dụng một mặt nạ dưỡng khí để khuôn mặt của cô như thể đó là bản chất thứ hai của họ. Họ hỏi cùng một câu hỏi mà các y tá đã làm trước đây về độ dài của việc bắt giữ vẫn còn đang tiếp diễn và xuất hiện rối với tin tức rằng nó đã được ít nhất mười phút. Họ dùng một ống tiêm đầy đủ các loại thuốc thông qua một đường mà một trong số họ đã được đặt trong cánh tay Camila và chờ đợi ba mươi giây, một trong những nhân viên y tế xem đồng hồ khi anh đếm những giây xuống.

"Chúng tôi cần phải có được cô ấy đến bệnh viện", ông nói cuối cùng là một biểu hiện khó chịu trên khuôn mặt của mình khi anh nhìn Camila vẫn co giật. "Sẽ có người liên lạc với cha mẹ cô ấy?", Ông hỏi.

"Tôi sẽ", bà Edwards cho biết trong phản ứng.

"Tôi cần một ai đó đến với chúng tôi", ông thông báo cho hai người lớn trong phòng.

"Tôi đến," trường học y tá nói với anh, chọn lên thư mục Camila của mà cô mua từ văn phòng của bà.

"Ok, sau đó đi thôi," ông nói, đứng dậy và nâng cáng vì vậy nó là bây giờ bánh xe của nó. Anh đẩy Camila về phía cửa, đồng nghiệp của ông mở nó đã sẵn sàng để có thể đi qua và họ biến mất xuống hành lang ra khỏi tầm nhìn.

A / N: Tôi có một cảm giác này có thể không làm cho tôi quá phổ biến, lol x
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: