Table of ContentsAbstract………………………………………………………………………4Introduction…………… dịch - Table of ContentsAbstract………………………………………………………………………4Introduction…………… Việt làm thế nào để nói

Table of ContentsAbstract…………………………

Table of Contents
Abstract………………………………………………………………………4
Introduction……………………………………………………………..…...5
Chapter One: The Use of Time in Waiting for Godot……………………...7
Chapter Two: The Use of Space in Waiting for Godot…………………….15
Chapter Three: The Unknown and Uncertainty in Waiting for Godot……...20
Conclusion…………………………………………………………………...30
Bibliography…………………………………………………………………344
Abstract
This essay examines the themes in Waiting for Godot by Samuel Beckett. It will
analyse Beckett’s style and the writing technique that he used in his play. It will provide an
interpretation of the play, mainly focusing on the habit and routine of the main characters,
Estragon and Vladimir. The essence of their behaviour reflects the common situation in the
human condition, and men’s despair at being unable to find a meaning for his existence.
Martin Esslin’s exploration of the play under the group ‘the theatre of the absurd’ will help
to find the tone for the themes that will be discussed in the essay.
Samuel Beckett’s works have been identified as a representation of people’s attitude
and the meaningless absurdity of the human condition. The miserable condition of life in
the present, the constant effort to make it fruitful and the failure to succeed in this is
portrayed in Waiting for Godot. The play has been labelled as one of the major examples in
post-modernist art which explains the ‘collapsing of reality’, the beginning points for the
‘theatre of the absurd’. The interpretations of the play are varied, and they all depend on the
individual audience’s point of view. During the essay, the varied critics and different
interpretations will be used to analyse the play in order to highlight its essence. The play
gives deep insight into the human condition, and reflects a mirror to the audience which
makes them ask, is this me and my life circumstances. 5
Introduction
Waiting for Godot (1952) is an unusual and notable play written by Irish Nobel
Prize-winner (1969) Samuel Beckett. The purpose of this essay is to analyse how Beckett
constructs his world of the absurd in the play. The play was an exploration of a new form of
drama which was categorized as the ‘theatre of the absurd’ by Martin Esslin. In his The
Theatre of the Absurd he explains the distinction between conventional plays and modern
dramas by selected playwrights. He insists, “The Theatre of the Absurd, however, can be
seen as the reflection of what seems to be the attitude most genuinely representative of our
own time” (The Theatre of the Absurd, 22-23). Under the title The Search for the Self,
Esslin discusses intriguing absurdist elements in various plays, including Beckett’s Waiting
for Godot.
The term abstract is used in Esslin’s study and was discovered in the early fifties
during a period that saw the rise of modernism in Europe. Peter Barry categorized it as
post- modernism in his book Beginning Theory. The psychoanalytic perspective in the same
book (with its roots in the theories of Sigmund Freud), also applies to the protagonist’s
desire to meet Godot. Although sometimes the tramps, especially Estragon, forgets their
intention as Estragon often says “Let’s go”, Vladimir reminds him “We can’t”, Estragon
asking “Why not”, Vladimir replies “We’re waiting for Godot” (Waiting for Godot, 10),
they always return to the same subject, or in Freud’s words “There is always a return of the
repressed” (Beginning Theory, 100).
Throughout the play the role of time plays a major part and therefore the question of
whether time controls the protagonists or the protagonists control time will be explored.
Angela Hotaling points out, “The waiting is the hardest part”, for the tramps “Not only is
the waiting difficult, but figuring out what to do while waiting is difficult” (3-4).
The essay will analyse how Beckett uses absurdity to play around with the concepts
of time, space, the unknown and uncertainty. The essay will also explore the themes of
words, memory, waiting and hope. The entire plot centres on two protagonists and their
waiting for the mysterious character named Godot. Why is he an important figure for the 6
protagonists, why does he not appear, and why are they waiting; all these questions are
unknown and uncertain. The men’s future, the travellers, the messenger, and the play’s
setting, plot, theme and background history is not revealed. Therefore, the play opens
without any details for the audience, and it continues with a lack of information, without
reaching any climax, ending at the same point it starts (The Theatre of the Absurd, 21-23

Chapter One: The Use of Time in Waiting for Godot
The dictionary definition of ‘absurd’ is ‘something that is completely stupid and
unreasonable’. In a musical context it means “out of harmony” (The Theatre of the Absurd,
23). However, the definition 'absurd’ derives into the literature from the mid-twentieth
century-essay Myth of Sisyphus by the French author and philosopher Albert Camus. In 1962 Martin Esslin wrote his book on the topic, entitled simply The Theatre of the Absurd.
In this book Esslin mentions, the Romanian and French playwrights Eugéne Ionesco’s
definition for the ‘absurd’:Absurd is that which is devoid of purpose...Cut off from his religious, metaphysical,
and transcendental roots, man is lost; all his actions become senseless, absurd,
useless (23)
Waiting for Godot is a story of ‘time’ written in the form of ‘absurd’, set during two
consecutive days. The two main characters are tramps awaiting Godot’s arrival.
Nevertheless, Godot’s continual absence wastes time in the lives of the tramps by making
them living puppets in the world of the absurd, therefore they simply “Let it go to waste”
(52), instead of finding an appropriate way to spend it. Beckett’s intention in creating these
characters may have been to make them the victims of time, pointing out that we cannot
stop time, suggesting that we live in the present moment with what we have, instead of
waiting for better lives or for what we do not have. Anthony Chadwick refers to this in his article “Waiting for Godot”:
We seem to have a choice between waiting for one “better” thing after another or
simply living with what we have. Both past and future are illusions, and seen under
this aspect, we begin to taste the notion of eternity.
He says that the concept of a past and future is an illusion, and yet the play seems to be
only set in the “present”. However, the present does not seem to have a fixed beginning or
end and the play seems to hold its audience in a kind of limbo. It would seem that we
cannot control time, and the senselessness of time suggests that it is pointless to attempt to
stop its passage. Time passes, we age, become sick, and one day we eventually die; the
truth is that time stops us. Therefore, no matter how hard we try to succeed in our lives, all
our achievements are buried with us as time survives unchanged “In an instant all will
vanish and we’ll be alone once more, in the midst of nothingness” (52). A possible solution
to this would be the path to eternity; which could be represented by Godot. This idea of
“eternity”, an escape from death, is commented on by Anthony Chadwick who says “Death
as a final ending, as a final silence, is absent from the play”. Furthermore, this suggests that
if the tramps intention is to find the way to eternity through Godot, and if they are certain
that Godot is able to guide them, it would be advisable to invest their time in that hope. In
reality, it proves to be the most absurd investment; a whole life spent waiting for someone
mysterious to come and rescue them.
The above argument proves that the tramps do not live in the present moment, and
instead of enjoying the present time, they are waiting. They are excited that Godot will
come along after some time and “Will miraculously save the situation” (The Theatre of the
Absurd, 50). As Vladimir says “To-morrow everything will be better” (34), because the boy
said to them “Godot was sure to come to-morrow” (34). Time could be identified as another
major character in the play, since the tramps have nothing else to do in their lives but wait
for Godot. In fact, the idea behind the waiting is that letting time pass on its own, instead of
using it, is harmless. Indeed, if we do not like the present moment, the only thing we have
to do is wait. For example if we do not like the winter time then we only have to wait for
summer, and as we are waiting, we can look forward to it by fantasizing what a wonderful
summer it will be.
The tramps’ excitement to meet the mysterious Godot may be a representation of man’s desire to fill the time between birth and death with something meaningful. This
period of time often could be a continuation of endless hope which connects the beginning, 9
birth, to the end, death. In Waiting for Godot it seems that the tramps’ hope is Godot; they
continue their lives with that hope of meeting Godot, because they believe that they “Will
be saved” (60). However, if they did not have the hope of meeting Godot they may already
have taken the action of suicide as Angela Hotaling points out “The only options that seems
available to the men are waiting or suicide” (4). Meanwhile, as the tramps are waiting for
Godot, they try to find something to do in order to pass the time. The suggestion of suicide is tragic and yet the audience receives it as a comic one:
Vladimir: What do we do now?
Estragon: Wait.
Vladimir: Yes, but while waiting.
Estragon: What about hanging ourselves?
Vladimir: Hmm. It’d give us an erection!
Estragon: (highly exited). An erection! (12).
On one hand, in his play, Beckett may use humour as a vehicle to explain and
capture the at
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Bảng nội dungTóm tắt... 4Giới thiệu... 5Chương một: Việc sử dụng thời gian trong Waiting for Godot... 7 Chương hai: Việc sử dụng không gian trong Waiting for Godot... 15Chương ba: Các chưa biết và không chắc chắn trong Waiting for Godot... 20Kết luận... 30Tài liệu tham khảo... 344Tóm tắt Tiểu luận này kiểm tra các chủ đề trong Waiting for Godot bởi Samuel Beckett. Nó sẽ phân tích của Beckett phong cách và kỹ thuật bằng văn bản mà ông sử dụng trong vở kịch của mình. Nó sẽ cung cấp một giải thích của chơi, chủ yếu là tập trung vào các thói quen và thói quen của các nhân vật chính,Estragon và Vladimir. Bản chất của hành vi của họ phản ánh tình huống phổ biến trong các con người, và người đàn ông của tuyệt vọng lúc không thể tìm thấy một ý nghĩa cho sự tồn tại của mình. Martin Esslin thăm dò của chơi theo nhóm 'nhà hát của absurd ' sẽ giúp để tìm thấy những giai điệu cho các chủ đề sẽ được thảo luận trong các bài luận. Tác phẩm của Samuel Beckett đã được xác định như là một đại diện của Thái độ của người dân và ngớ ngẩn vô nghĩa của con người. Tình trạng đau khổ của cuộc sống tronghiện tại, các nỗ lực liên tục để làm cho nó hiệu quả và sự thất bại để thành công ở đây là Mô tả trong Waiting for Godot. Vở kịch đã được dán nhãn là một trong những ví dụ khác trong nghệ thuật hiện đại sau đó giải thích các 'sụp đổ của thực tế', điểm khởi đầu cho các 'nhà hát của absurd '. Cách diễn giải của vở kịch khác nhau, và tất cả đều phụ thuộc vào các đối tượng cá nhân quan điểm trên. Trong các bài luận, các nhà phê bình khác nhau và khác nhau giải thích sẽ được sử dụng để phân tích chơi để làm nổi bật bản chất của nó. Vở kịch cung cấp cho cái nhìn sâu vào các điều kiện của con người, và phản ánh một máy nhân bản cho đối tượng mà làm cho họ yêu cầu, đây là tôi và hoàn cảnh cuộc sống của tôi. 5Giới thiệuĐang chờ Godot (1952) là một bất thường và đáng chú ý chơi viết bởi Nobel người Ireland Đoạt giải (1969) Samuel Beckett. Mục đích của bài luận này là để phân tích như thế nào Beckett xây dựng thế giới của mình của ngớ ngẩn trong vở kịch. Vở là một thăm dò của một hình thức mới của kịch đó được phân loại là 'nhà hát của absurd ' bởi Martin Esslin. Trong các Nhà hát của Absurd ông giải thích sự khác biệt giữa kịch truyền thống và hiện đại bộ phim truyền hình do nhà viết kịch đã chọn. Ông nhấn mạnh, "nhà hát của Absurd, Tuy nhiên, có thể xem như là sự phản ánh của những gì có vẻ là thái độ đặt thực sự đại diện của chúng tôi sở hữu thời gian"(The nhà hát của ngớ ngẩn, 22-23). Dưới tiêu đề The Search cho bản thân,Esslin thảo luận về hấp dẫn absurdist yếu tố trong các vở kịch khác nhau, bao gồm cả Beckett của chờ đợi Godot. Tóm tắt của thuật ngữ được sử dụng trong nghiên cứu của Esslin và được phát hiện trong fifties đầu trong một giai đoạn chứng kiến sự trỗi dậy của chủ nghĩa hiện đại ở châu Âu. Peter Barry phân loại nó như sau chủ nghĩa hiện đại trong cuốn sách lý thuyết đầu. Psychoanalytic quan điểm trong cùng một cuốn sách (với nguồn gốc của nó trong các lý thuyết về Sigmund Freud), cũng áp dụng cho nhân vật chính mong muốn đáp ứng Godot. Mặc dù đôi khi các tramps, đặc biệt là Estragon, quên của họ ý định là Estragon thường nói "Let's go", Vladimir nhắc anh ta "Chúng tôi không thể", Estragon hỏi "Tại sao không", Vladimir bài trả lời "chúng tôi đang chờ Godot" (chờ Godot, 10), họ luôn luôn trở lại với cùng một chủ đề, hoặc nói cách của Freud "luôn luôn là một trở lại của các repressed"(đầu lý thuyết, 100). Trong suốt vở kịch vai trò của thời gian chơi thiếu một phần và do đó các câu hỏi về cho dù thời gian điều khiển các nhân vật chính hoặc các nhân vật chính kiểm soát thời gian sẽ được khám phá. Angela Hotaling chỉ ra, "chờ đợi là phần khó khăn nhất", cho các tramps "không chỉ là chờ đợi khó khăn, nhưng tìm ra những gì để làm trong khi chờ đợi là khó khăn "(3-4). Các bài luận sẽ phân tích cách Beckett sử dụng ngớ ngẩn để chơi xung quanh với các khái niệm thời gian, các không gian, chưa biết và không chắc chắn. Tiểu luận cũng sẽ khám phá các chủ đề của từ, bộ nhớ, chờ đợi và hy vọng. Toàn bộ cốt truyện tập trung vào hai nhân vật chính và của họ chờ đợi cho nhân vật bí ẩn tên Godot. Tại sao ông là một nhân vật quan trọng cho 6nhân vật chính, tại sao ông không xuất hiện, và tại sao họ đang chờ đợi; Tất cả những câu hỏi này không biết và không chắc chắn. Tương lai của người đàn ông, các lẻ, messenger, và chơi của thiết lập, âm mưu, chủ đề và nền tảng lịch sử không tiết lộ. Vì vậy, chơi mở mà không có bất kỳ chi tiết cho các đối tượng, và nó vẫn tiếp tục với việc thiếu thông tin, mà không có nó đạt đỉnh cao bất kỳ, kết thúc tại cùng một điểm bắt đầu (The Theatre của vô lý, 21-23Chương 1: Sử dụng thời gian trong Waiting for GodotĐịnh nghĩa từ điển của 'ngớ ngẩn' là ' một cái gì đó mà là hoàn toàn ngu ngốc và không hợp lý '. Trong một bối cảnh âm nhạc nó có nghĩa là "ra khỏi sự hài hòa" (The nhà hát của Absurd,23). Tuy nhiên, định nghĩa 'ngớ ngẩn' có nguồn gốc vào các tài liệu từ giữa hai mươithế kỷ-tiểu luận huyền thoại của Sisyphus bởi pháp tác giả và nhà triết học Albert Camus. Năm 1962 Martin Esslin đã viết cuốn sách về chủ đề này, có tựa đề chỉ đơn giản là The nhà hát của Absurd. Trong cuốn sách này Esslin đề cập đến, các tiếng Rumani và tiếng Pháp nhà viết kịch Eugéne Ionesco của định nghĩa cho 'ngớ ngẩn': ngớ ngẩn là đó là không có mục đích... Cắt từ tôn giáo của mình, siêu hình, và siêu rễ, người đàn ông bị mất; Tất cả các hành động của mình trở thành vô tri, ngớ ngẩn, vô dụng (23)Chờ Godot một câu chuyện của 'thời gian' viết bằng hình thức 'ngớ ngẩn', đặt trong hai ngày liên tiếp. Hai nhân vật chính là tramps đang chờ Godot của đến. Tuy nhiên, sự vắng mặt liên tục của Godot chất thải thời gian trong cuộc sống của các tramps bằng cách họ sống các con rối trong thế giới của ngớ ngẩn, do đó họ chỉ đơn giản là "để cho nó đi đến chất thải" (52), thay vì tìm một cách thích hợp để chi tiêu nó. Beckett của ý định trong việc tạo ra những nhân vật có thể có là để làm cho họ các nạn nhân của thời gian, chỉ ra rằng chúng tôi không thể thời gian dừng, gợi ý rằng chúng ta đang sống trong thời điểm hiện tại với những gì chúng tôi có, thay vì chờ đợi cho cuộc sống tốt hơn hoặc cho những gì chúng tôi không có. Anthony Chadwick đề cập đến điều này trong bài viết của mình "Chờ Godot":Chúng tôi dường như có một sự lựa chọn giữa chờ đợi cho một "tốt hơn" điều khác hoặc chỉ đơn giản là sống với những gì chúng tôi có. Quá khứ và tương lai là ảo tưởng, và nhìn thấy dưới khía cạnh này, chúng tôi bắt đầu để hương vị các khái niệm về sự bất tử.Ông nói rằng các khái niệm về quá khứ và tương lai là một ảo ảnh, và được chơi dường như là chỉ thiết lập trong "hiện tại". Tuy nhiên, hiện tại không có vẻ để có một khởi đầu cố định hoặc kết thúc và vở kịch dường như giữ đối tượng của nó trong một loại của tình trạng lấp lửng. Nó sẽ có vẻ rằng chúng tôi không thể kiểm soát thời gian, và senselessness thời gian cho thấy rằng nó là vô nghĩa để cố gắng ngăn chặn các đoạn văn của mình. Vượt qua thời gian, chúng tôi tuổi tác, trở thành bệnh, và một ngày chúng tôi cuối cùng đã chết; Các Thật là thời gian chúng tôi dừng lại. Do đó, không có vấn đề khó khăn như thế nào chúng tôi cố gắng để thành công trong cuộc sống của chúng tôi, tất cả những thành tựu của chúng tôi được chôn cất với chúng tôi như thời gian tồn tại không thay đổi "ngay lập tức tất cả sẽ biến mất và chúng tôi sẽ được một mình một lần nữa, ở giữa hư vô"(52). Một giải pháp có thể này sẽ là đường dẫn đến vĩnh cửu; mà có thể được đại diện bởi Godot. Ý tưởng này của "vĩnh cửu", thoát khỏi cái chết, nhận xét về bởi Anthony Chadwick người nói "cái chết như là một kết thúc cuối cùng, như là một sự im lặng cuối cùng, là vắng mặt từ vở ". Hơn nữa, điều này cho thấy rằng Nếu ý định tramps là tìm cách để vĩnh cửu thông qua Godot, và nếu họ chắc chắn rằng Godot có thể hướng dẫn cho họ, nó sẽ được khuyến khích để đầu tư thời gian của họ hy vọng đó. Ở thực tế, nó đã chứng minh là đầu tư đặt ngớ ngẩn; một cuộc sống toàn bộ chi tiêu chờ đợi một người nào đó bí ẩn đến và giải cứu họ.Các đối số ở trên chứng minh rằng các tramps không sống trong thời điểm hiện tại, và thay vì thưởng thức thời điểm hiện tại, họ đang chờ đợi. Họ rất vui mừng rằng Godot sẽ đi cùng sau khi một số thời gian và "Kỳ diệu sẽ tiết kiệm tình hình" (The Theatre của các Ngớ ngẩn, 50). Như Vladimir nói "để morrow tất cả mọi thứ sẽ tốt hơn" (34), bởi vì cậu bé nói với họ "Godot đã chắc chắn đến để morrow" (34). Thời gian có thể được xác định như là một Các nhân vật chính trong vở kịch, kể từ khi các tramps không có gì khác để làm trong cuộc sống của họ nhưng chờ đợi Godot. Trong thực tế, ý tưởng đằng sau chờ đợi là để cho rằng thời gian vượt qua trên của riêng, thay vì của nó sử dụng nó, là vô hại. Thật vậy, nếu chúng tôi không thích thời điểm hiện nay, điều duy nhất chúng tôi có để làm là chờ đợi. Ví dụ: nếu chúng tôi không giống như thời gian mùa đông, sau đó chúng tôi chỉ phải chờ đợi cho mùa hè, và khi chúng tôi đang chờ đợi, chúng tôi có thể mong muốn nó bởi fantasizing những gì một tuyệt vời mùa hè nó sẽ. Tramps' hứng thú để đáp ứng Godot bí ẩn có thể là một đại diện của người đàn ông mong muốn để điền vào thời gian giữa sinh và tử vong với một cái gì đó có ý nghĩa. Điều nàythời gian thường có thể là một sự tiếp nối của hy vọng vô tận mà kết nối đầu, 9khi sinh ra, đến cuối cùng, cái chết. Trong Waiting for Godot nó có vẻ như rằng tramps' hy vọng là Godot; họ tiếp tục cuộc sống của họ với hy vọng rằng cuộc họp Godot, bởi vì họ tin rằng họ "sẽ được lưu"(60). Tuy nhiên, nếu họ không có hy vọng cuộc họp Godot họ có thể đã đã thực hiện hành động tự tử như Angela Hotaling chỉ ra "sự lựa chọn duy nhất mà dường như có sẵn cho những người đàn ông đang chờ đợi hoặc tự sát "(4). Trong khi đó, như các tramps đang chờ đợi Godot, họ cố gắng tìm một cái gì đó để làm để vượt qua thời gian. Những gợi ý tự tử là bi thảm và được khán giả nhận được nó như là một trong những truyện tranh:Vladimir: Chúng ta làm gì bây giờ?Estragon: chờ đợi.Vladimir: Có, nhưng trong khi chờ đợi.Estragon: còn treo bản thân? Vladimir: Hmm. Nó sẽ cho chúng ta sự cương cứng!Estragon: (cao đã thoát). Sự cương cứng! (12).Một mặt, trong vở kịch của mình, Beckett có thể sử dụng hài hước như một phương tiện để giải thích và nắm bắt các tại
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Bảng Một: Việc sử dụng của Thời gian trong Waiting for Godot ........................ ... 7 Chương hai: Sử dụng không gian trong Waiting for Godot ........................ .15 Chương Ba: The Unknown và không chắc chắn trong chờ bài luận kiểm tra các chủ đề trong Waiting for Godot của Samuel Beckett. Nó sẽ phân tích phong cách của Beckett và kỹ thuật văn bản mà ông sử dụng trong lối chơi của mình. Nó sẽ cung cấp một giải thích của các trò chơi, chủ yếu tập trung vào các thói quen và thói quen của các nhân vật chính, Estragon và Vladimir. Bản chất của hành vi của họ phản ánh tình hình chung trong điều kiện con người, và sự tuyệt vọng của người đàn ông tại là không thể tìm thấy một ý nghĩa đối với sự tồn tại của mình. Thăm dò của vở kịch thuộc nhóm "nhà hát của những vô lý 'Martin Esslin sẽ giúp để tìm thấy những giai điệu cho các chủ đề sẽ được thảo luận trong bài luận. công trình Samuel Beckett đã được xác định là một đại diện của thái độ của người dân và sự vô nghĩa của con người. Tình trạng khốn khổ của cuộc sống trong hiện tại, những nỗ lực liên tục để làm cho nó hiệu quả và sự thất bại để thành công trong việc này được miêu tả trong Waiting for Godot. Vở kịch đã được dán nhãn là một trong những ví dụ quan trọng trong nghệ thuật hậu hiện đại giải thích sự 'sụp đổ của thực tại, các điểm bắt đầu cho "sân khấu của sự phi lý'. Các cách giải thích của vở kịch cũng rất đa dạng, và tất cả đều phụ thuộc vào quan điểm cá nhân của khán giả xem. Trong bài viết này, các nhà phê bình khác nhau và khác nhau giải thích sẽ được sử dụng để phân tích các đấu pháp để làm nổi bật bản chất của nó. Vở kịch cho cái nhìn sâu vào thân phận con người, và phản ánh một tấm gương để các khán giả mà làm cho họ hỏi, là tôi đây và hoàn cảnh cuộc sống của tôi. 5 Giới thiệu Waiting for Godot (1952) là một vở kịch khác thường và đáng chú ý bằng văn bản của Irish Nobel Prize-người chiến thắng (1969) Samuel Beckett. Mục đích của bài viết này là để phân tích cách Beckett xây dựng thế giới của mình trong những vô lý trong vở kịch. Vở kịch là một thăm dò của một hình thức mới của bộ phim đã được phân loại như là "sân khấu của sự phi lý 'bởi Martin Esslin. Trong Các ông Theatre of the Absurd ông giải thích sự khác biệt giữa các lượt thông thường và hiện đại bộ phim truyền hình do nhà soạn kịch chọn. Ông khẳng định, "Nhà hát của những Absurd, tuy nhiên, có thể được xem như là sự phản ánh của những gì có vẻ là thái độ thực sự đại diện nhất của chúng tôi thời gian riêng" (The Theatre of the Absurd, 22-23). Dưới tiêu đề Tìm kiếm trên tự, Esslin thảo luận về các yếu tố kịch nói hấp dẫn trong các vở kịch khác nhau, bao gồm cả Waiting Beckett cho Godot. Bản tóm tắt ngữ được sử dụng trong nghiên cứu Esslin và được phát hiện vào những năm năm mươi đầu trong một khoảng thời gian đó đã thấy sự gia tăng của chủ nghĩa hiện đại ở châu Âu . Peter Barry phân loại nó như là chủ nghĩa hiện đại hậu trong cuốn sách của mình Bắt đầu Theory. Các quan điểm phân tâm học trong cùng một cuốn sách (có rễ của nó trong các lý thuyết của Sigmund Freud), cũng áp dụng cho các nhân vật chính mong muốn đáp ứng Godot. Mặc dù đôi khi tramps, đặc biệt là Estragon, quên họ ý định như Estragon thường nói: "Chúng ta đi", Vladimir nhắc nhở ông: "Chúng tôi không thể", Estragon hỏi "Tại sao không", Vladimir trả lời: "Chúng tôi đang chờ đợi Godot" (Chờ Godot, 10), họ luôn luôn trở về cùng một chủ đề, hay nói cách của Freud "Có luôn luôn là một sự trở lại của những dồn nén" (Bắt đầu từ lý thuyết, 100). Trong suốt chơi vai trò của thời gian đóng một phần quan trọng và do đó các câu hỏi của cho dù thời gian kiểm soát các nhân vật chính hay những nhân vật chính điều khiển thời gian sẽ được khám phá. Angela Hotaling chỉ ra, "Sự chờ đợi là phần khó khăn nhất", cho tramps "Không chỉ là sự chờ đợi khó khăn, tuy nhiên việc chỉ ra những việc cần làm trong khi chờ đợi là khó khăn" (3-4). Các bài luận sẽ phân tích cách sử dụng Beckett phi lý để chơi xung quanh với các khái niệm về thời gian, không gian, không rõ và không chắc chắn. Các bài luận cũng sẽ khám phá những chủ đề của từ, bộ nhớ, chờ đợi và hy vọng. Toàn bộ cốt truyện xoay quanh hai nhân vật chính và họ chờ đợi cho các nhân vật bí ẩn có tên là Godot. Tại sao anh ta là một nhân vật quan trọng trong 6 nhân vật chính, tại sao anh không xuất hiện, và tại sao họ chờ đợi; tất cả những câu hỏi này không rõ và không chắc chắn. Của nam giới trong tương lai, các khách du lịch, các sứ giả, và chơi của khung cảnh, cốt truyện, chủ đề lịch sử và nền không được tiết lộ. Do đó, vở kịch mở ra mà không có bất kỳ chi tiết cho các đối tượng, và nó tiếp tục với một sự thiếu thông tin, mà không đạt được bất kỳ đỉnh điểm, kết thúc tại cùng một thời điểm nó bắt đầu (The Theatre of the Absurd, 21-23 Chương Một: Việc sử dụng các Thời gian trong Waiting for Godot Các định nghĩa của từ 'vô lý' là 'cái gì đó là hoàn toàn ngu ngốc và không hợp lý'. Trong một bối cảnh âm nhạc nó có nghĩa là "ra khỏi sự hài hòa" (The Theatre of the Absurd, 23). Tuy nhiên, định nghĩa 'vô lý' xuất phát vào văn học từ giữa XX Myth thế kỷ bài luận của Sisyphus bởi các tác giả người Pháp và triết gia Albert Camus. Năm 1962 Martin Esslin viết cuốn sách về chủ đề này, được chỉ đơn giản là The Theatre of the Absurd. Trong cuốn sách này Esslin đề cập, các nhà viết kịch Rumani và Pháp Eugène Ionesco của định nghĩa cho 'ngớ ngẩn': Absurd là một điều không mục đích ... Cắt từ tôn giáo, siêu hình của ông, và rễ siêu việt, người đàn ông bị mất, tất cả các hành động của mình trở nên vô nghĩa, vô lý, vô dụng ( 23) Đang chờ Godot là một câu chuyện của "thời gian" được viết dưới dạng 'vô lý', thiết lập trong hai ngày liên tiếp. Hai nhân vật chính là tramps khi chờ đợi sự Godot của. Tuy nhiên, liên tục các chất thải không có thời gian Godot trong cuộc sống của các tramps bằng cách làm cho chúng con rối sống trong thế giới của sự phi lý, do đó họ chỉ đơn giản là "Hãy để nó đi để lãng phí" (52), thay vì của việc tìm kiếm một cách thích hợp để chi tiêu nó. Ý định của Beckett trong việc tạo ra những nhân vật có thể có được để làm cho họ là nạn nhân của thời gian, chỉ ra rằng chúng ta không thể dừng thời gian, gợi ý rằng chúng ta đang sống trong thời điểm hiện tại với những gì chúng ta có, thay vì chờ đợi cho cuộc sống tốt hơn hoặc cho những gì chúng tôi làm không có. Anthony Chadwick đề cập đến điều này trong bài viết của ông "Waiting for Godot": Chúng tôi dường như có một sự lựa chọn giữa chờ đợi một điều "tốt hơn" sau khi khác hoặc chỉ đơn giản là sống với những gì chúng ta có. Cả quá khứ và tương lai chỉ là ảo tưởng, và nhìn thấy dưới khía cạnh này, chúng ta bắt đầu nếm được khái niệm về cõi đời đời. Ông nói rằng khái niệm về một quá khứ và tương lai là một ảo tưởng, nhưng vở kịch dường như được chỉ ra trong "hiện tại" . Tuy nhiên, hiện tại dường như không có một đầu cố định hoặc kết thúc và chơi dường như để giữ khán giả của mình trong một loại tình trạng lấp lửng. Có vẻ như chúng ta không thể kiểm soát thời gian, và sự vô nghĩa của thời gian cho thấy rằng nó là vô nghĩa để cố gắng ngăn chặn thông qua. Thời gian trôi qua, chúng ta có tuổi, bị bệnh, và một ngày chúng ta sẽ phải chết; sự thật là thời gian dừng lại cho chúng tôi. Vì vậy, không có gì khó khăn khi chúng tôi cố gắng để thành công trong cuộc sống của chúng tôi, tất cả những thành tựu của chúng ta đã bị chôn với chúng tôi như thời gian tồn tại không thay đổi "Trong khoảnh khắc tất cả sẽ biến mất và chúng tôi sẽ một mình một lần nữa, ở giữa hư không" (52) . Một giải pháp có thể để điều này sẽ là đường dẫn đến cõi đời đời; mà có thể được đại diện bởi Godot. Ý tưởng này của "vĩnh cửu", một lối thoát khỏi cái chết, là nhận xét ​​trên của Anthony Chadwick người nói rằng "Cái chết là một kết thúc cuối cùng, như một sự im lặng cuối cùng, là vắng mặt từ vở kịch". Hơn nữa, điều này cho thấy rằng nếu ý định tramps là tìm cách để Eternity qua Godot, và nếu họ chắc chắn rằng Godot có thể hướng dẫn họ, nó sẽ được khuyến khích đầu tư thời gian của họ trong niềm hy vọng đó. Trong thực tế, nó đã chứng minh được sự đầu tư vô lý nhất; một cuộc sống hoàn toàn dành chờ đợi một người bí ẩn đến và giải cứu họ. Lập luận trên chứng tỏ rằng tramps không sống trong giây phút hiện tại, và thay vì thưởng thức thời điểm hiện tại, họ đang chờ đợi. Họ rất hào hứng rằng Godot sẽ đi cùng sau một thời gian và "một cách kỳ diệu sẽ tiết kiệm được tình hình" (The Theatre of the Absurd, 50). Như Vladimir nói "Để mai mọi thứ sẽ tốt hơn" (34), bởi vì cậu bé nói với họ: "Godot là chắc chắn để đến ngày mai" (34). Thời gian có thể được nhận diện như một nhân vật chính trong vở kịch, kể từ khi tramps không có gì khác để làm trong cuộc sống của họ, nhưng chờ đợi Godot. Trong thực tế, ý tưởng đằng sau sự chờ đợi là thời gian để cho qua ngày của riêng mình, thay vì sử dụng nó, là vô hại. Thật vậy, nếu chúng ta không thích những giây phút hiện tại, điều duy nhất chúng ta phải làm là chờ đợi. Ví dụ, nếu chúng ta không thích thời gian mùa đông sau đó chúng tôi chỉ phải chờ đợi cho mùa hè, và như chúng ta đang chờ đợi, chúng ta có thể mong đợi nó bằng cách tưởng tượng những gì một tuyệt vời mùa hè nó sẽ được. Phấn khích Các tramps 'để đáp ứng Godot bí ẩn có thể là một đại diện của ham muốn của con người để lấp đầy thời gian giữa sống và chết với một cái gì đó có ý nghĩa. Điều này khoảng thời gian thường xuyên có thể là một sự tiếp nối của hy vọng vô tận mà kết nối đầu, 9 sinh, cho đến cuối cùng, cái chết. Trong Waiting for Godot có vẻ như hy vọng của tramps là Godot; họ tiếp tục cuộc sống của họ với hy vọng gặp Godot, bởi vì họ tin rằng họ "sẽ được cứu" (60). Tuy nhiên, nếu họ không có niềm hy vọng của cuộc họp Godot họ có thể đã đã thực hiện các hành động tự tử như Angela Hotaling chỉ ra "Các tùy chọn duy nhất có sẵn cho những người đàn ông đang chờ đợi hay tự tử" (4). Trong khi đó, như tramps đang chờ đợi Godot, họ cố gắng tìm một cái gì đó để làm gì để vượt qua thời gian. Những gợi ý tự tử là bi kịch nhưng khán giả nhận nó như là một truyện tranh một: Vladimir: Chúng tôi làm gì bây giờ? Estragon: Chờ. Vladimir:. Có, nhưng trong khi chờ đợi Estragon: Điều gì về treo mình? Vladimir: Hmm. Nó muốn cho chúng ta sự cương cứng! Estragon: (cao thoát). Sự cương cứng! (12). Một mặt, trong lối chơi của mình, Beckett có thể sử dụng sự hài hước như một phương tiện để giải thích và nắm bắt được tại
























































































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: