DixielandFrom Wikipedia, the free encyclopediaJump to: navigation, sea dịch - DixielandFrom Wikipedia, the free encyclopediaJump to: navigation, sea Việt làm thế nào để nói

DixielandFrom Wikipedia, the free e

Dixieland
From Wikipedia, the free encyclopedia
Jump to: navigation, search

"New Orleans jazz" redirects here. For other uses, see New Orleans Jazz.

Dixieland music, sometimes referred to as Hot jazz or Early Jazz, is a style of jazz music which developed in New Orleans at the start of the 20th century, and was spread to Chicago and New York City by New Orleans bands in the 1910s.

Well-known jazz standard songs from the Dixieland era, such as "Basin Street Blues" and "When the Saints Go Marching In", are known even to non-jazz fans. Beginning with Dixieland, Riverboat jazz and to Chicago-style jazz or hot jazz as developed by Louis Armstrong and others. Chicago-style jazz or hot jazz was also a transition and combination of 2-beat to 4-beat, introducing Swing in its earliest form.

Hot jazz or Chicago-style jazz was also the current original music that began the Lindy Hop dance craze as it developed in Harlem, NY.
Contents

1 History
2 Etymology
3 Modern Dixieland
3.1 Chicago style
3.2 West Coast revival
3.3 Dutch 'Old-style jazz'
4 Styles influenced by traditional jazz
5 Partial list of Dixieland musicians
6 Festivals
7 Periodicals
8 See also
9 Quotations
10 References
11 External links

History

Dixieland is a name given to the style of jazz performed by early New Orleans jazz musicians. The name is a reference to the "Old South". Dixieland, which was developed in New Orleans, is one of the earliest styles of jazz music. The style combined earlier brass band marches, French Quadrilles, ragtime, and blues with collective, polyphonic improvisation. While instrumentation and size of bands can be very flexible, the "standard" band consists of a "front line" of trumpet (or cornet), trombone, and clarinet, with a "rhythm section" of at least two of the following instruments: guitar or banjo, string bass or tuba, piano, and drums.

The term Dixieland became widely used after the advent of the first million-selling hit records of the Original Dixieland Jass Band in 1917. The music has been played continuously since the early part of the 20th century. Louis Armstrong's All-Stars was the band most popularly identified with Dixieland, although Armstrong's own influence runs through all of jazz.

The definitive Dixieland sound is created when one instrument (usually the trumpet) plays the melody or a recognizable paraphrase or variation on it, and the other instruments of the "front line" improvise around that melody. This creates a more polyphonic sound than the extremely regimented big band sound or the unison melody of bebop.

The swing era of the 1930s led to the end of many Dixieland jazz musicians' careers. Only a few musicians were able to maintain popularity. Most retired.

With the advent of bebop in the 1940s, the earlier group-improvisation style fell out of favor with the majority of younger black players, while some older players of both races continued on in the older style. Though younger musicians developed new forms, many beboppers revered Armstrong, and quoted fragments of his recorded music in their own improvisations.

There was a revival of Dixieland in the late 1940s and 1950s, which brought many semi-retired musicians a measure of fame late in their lives as well as bringing retired musicians back onto the jazz circuit after years of not playing (e.g. Kid Ory). Many Dixieland groups of the revival era consciously imitated the recordings and bands of decades earlier. Other musicians continued to create innovative performances and new tunes. For example, in the 1950s a style called "Progressive Dixieland" sought to blend traditional Dixieland melody with bebop-style rhythm. Steve Lacy played with several such bands early in his career. This style is sometimes called "Dixie-bop".
Etymology

While the term Dixieland is still in wide use, the term's appropriateness is a hotly debated topic in some circles. For some it is the preferred label (especially bands on the USA's West coast and those influenced by the 1940s revival bands), while others would rather use terms like Classic jazz or Traditional jazz. Some of the latter consider Dixieland a derogatory term implying superficial hokum played without passion or deep understanding of the music and because "Dixie" is a reference to pre Civil War Southern States.
A traditionalist jazz band plays at a party in New Orleans in 2005. Shown here are Chris Clifton, on trumpet; Brian O'Connell, on clarinet; Les Muscutt, on banjo; Chuck Badie, on string bass; and Tom Ebert, on trombone.

Dixieland is often today applied to white bands playing in a traditional style. White bands such as those of Eddie Condon and Muggsy Spanier were tagged with the Dixieland label.
Modern Dixieland

Today there are three main active streams of Dixieland jazz:
Chicago style
Further information: Music of Chicago

"Chicago style" is often applied to the sound of Chicagoans such as Jimmy McPartland, Eddie Condon, Muggsy Spanier, and Bud Freeman. The rhythm sections of these bands substitute the string bass for the tuba and the guitar for the banjo. Musically, the Chicagoans play in more of a swing-style 4-to-the-bar manner. The New Orleanian preference for an ensemble sound is deemphasized in favor of solos. Chicago-style dixieland also differs from its southern origin by being faster paced, resembling the hustle-bustle of city life. Chicago-style bands play a wide variety of tunes, including most of those of the more traditional bands plus many of the Great American Songbook selections from the 1930s by George Gershwin, Jerome Kern, Cole Porter, and Irving Berlin. Non-Chicagoans such as Pee Wee Russell and Bobby Hackett are often thought of as playing in this style. This modernized style came to be called Nicksieland, after Nick's Greenwich Village night club, where it was popular, though the term was not limited to that club.
West Coast revival

The "West Coast revival" is a movement begun in the late 1930s by the Lu Watters Yerba Buena Jazz Band of San Francisco and extended by trombonist Turk Murphy. It started out as a backlash to the Chicago style, which is closer in development towards swing. The repertoire of these bands is based on the music of Joe "King" Oliver, Jelly Roll Morton, Louis Armstrong, and W.C. Handy. Bands playing in the West Coast style use banjo and tuba in the rhythm sections, which play in a 2-to-the-bar rhythmic style.

Famous traditional Dixieland tunes include: "When the Saints Go Marching In," "Muskrat Ramble," "Struttin' With Some Barbecue," "Tiger Rag," "Dippermouth Blues," "Milenberg Joys," "Basin Street Blues," "Tin Roof Blues," "At the Jazz Band Ball," "Panama," "I Found a New Baby," "Royal Garden Blues" and many others. All of these tunes were widely played by jazz bands of both races of the pre-WWII era, especially Louis Armstrong. They came to be grouped as Dixieland standards beginning in the 1950s.
Dutch 'Old-style jazz'

Largely occurring at the same time as the "New Orleans Traditional" revival movement in the United States, traditional jazz music made a come-back in the Low Countries. However, most Dutch jazz bands (such as The Ramblers) had long since evolved into the Swing-era while the few remaining traditional jazz bands (such as the Dutch Swing College Band) did not partake in the broader traditional revival movement, and continued to play ragtime and early jazz, greatly limiting the number of bands aspiring jazz musicians could join or (as they were using instruments unavailable to most Dutch musicians such as double basses and the piano) were forced to improvise, resulting in a new form of jazz ensemble generally referred to 'Oude Stijl' ('Old Style') jazz in Dutch.

Influenced by the instrumentation of the two principal orchestral forms of the wind band in the Netherlands and Belgium, the 'harmonie' and the 'fanfare', traditional Dutch jazz bands do not feature a piano and contain no stringed instruments apart from the banjo. They include multiple trumpets, trombones and saxophones accompanied by a single clarinet, sousaphone and a section of Marching percussion usually including a washboard.

The music played by Dutch jazz bands includes both the original New Orleans tunes, as well as the songs of the revival era. In terms of playing style, Dutch jazz bands occupy a position between revivalist and original New Orleans jazz, with more solos than the latter but without abandoning the principle of ensemble playing. With the average band containing up to 15-players, Dutch jazz bands tend to be the largest ensembles to play traditional jazz music.
Styles influenced by traditional jazz

Musical styles with important influence from Dixieland or traditional jazz include Swing music, some rhythm and blues and early rock and roll also show significant trad jazz influence, Fats Domino being an example. The contemporary New Orleans Brass Band styles, such as the Dirty Dozen Brass Band, The Primate Fiasco, the Hot Tamale Brass Band and the Rebirth Brass Band have combined traditional New Orleans brass band jazz with such influences as contemporary jazz, funk, hip hop, and rap.
Partial list of Dixieland musicians

Some of the artists historically identified with Dixieland are mentioned in List of jazz musicians. Some of the best-selling and famous Dixieland artists of the post-WWII era:

Louis Armstrong All-Stars, organized in the late 1940s, featured at various times Earl "Fatha" Hines, Barney Bigard, Edmond Hall, Jack Teagarden, Trummy Young, Arvell Shaw, Billy Kyle, Marty Napoleon, Big Sid Catlett, Cozy Cole, Barrett Deems and Danny Barcelona.
Kenny Ball, had a top-40 hit with "Midnight in Moscow" in the early 1960s, is a leader of the British Trad movement.
Eddie Condon, guitarist who led bands and ran a series of nightclubs in New York City and had a popular radio series. Successor bands played until the 1970s, and their mainstream style is still heard to
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!

Dixieland từ wikipedia, bách khoa toàn thư miễn phí
nhảy tới: chuyển hướng, tìm kiếm

"new orleans jazz" chuyển hướng ở đây. cho sử dụng khác, xem orleans jazz mới.

âm nhạc Dixieland, đôi khi được gọi là nhạc jazz nóng hoặc nhạc jazz đầu, là một phong cách nhạc jazz đã phát triển ở New Orleans vào đầu thế kỷ 20, và lan sang các chicago và mới thành phố york ban nhạc orleans mới trong thập niên 1910.

nổi tiếng bài hát chuẩn mực jazz từ thời Dixieland, chẳng hạn như "lưu vực đường phố xanh" và "khi nào các vị thánh đi diễu hành trong", được biết đến ngay cả với người hâm mộ không jazz. bắt đầu với Dixieland, trên sông nhạc jazz và nhạc jazz chicago-phong cách nhạc jazz hoặc nóng như phát triển bởi Louis Armstrong và những người khác. chicago theo phong cách jazz, nhạc jazz nóng cũng là một quá trình chuyển đổi và kết hợp của 2-beat đến 4-beat,giới thiệu xoay trong hình thức sớm nhất của nó.

jazz nóng hoặc jazz chicago-phong cách cũng là âm nhạc ban đầu hiện tại mà bắt đầu lindy hop nhảy cơn sốt vì nó phát triển ở Harlem, ny.
nội dung

1 lịch sử
2 từ nguyên
3 hiện đại Dixieland
3.1
3.2 chicago phong cách bờ biển phía tây hồi sinh
3.3 Hà Lan 'kiểu cũ jazz'
4 phong cách chịu ảnh hưởng của nhạc jazz truyền thống
5 một phần danh sách các nhạc sĩ Dixieland
6 lễ hội
7 kỳ
8 xem

9 trích dẫn tài liệu tham khảo 10
11 liên kết bên ngoài

lịch sử

Dixieland là một tên được đặt cho phong cách của jazz do các nghệ sĩ nhạc jazz đầu new orleans. tên này là một tài liệu tham khảo để "cũ nam". Dixieland, được phát triển trong new orleans, là một trong những phong cách sớm nhất của nhạc jazz. phong cách kết hợp đồng trước cuộc tuần hành ban nhạc, tiếng Pháp quadrilles, Ragtime,và blues với tập thể, đa âm ngẫu hứng. trong khi thiết bị đo đạc và kích thước của các ban nhạc có thể rất linh hoạt, các "tiêu chuẩn" ban nhạc bao gồm một "mặt trận" của kèn (hay Cornet), trombone, và clarinet, với một "phần nhịp điệu" của ít nhất hai trong số các công cụ sau: guitar hay banjo, dây trầm hoặc Tuba, piano và trống.

các Dixieland hạn đã trở thành sử dụng rộng rãi sau sự ra đời của các triệu-bán hồ sơ hit đầu tiên của ban nhạc Dixieland JASS ban đầu trong năm 1917. âm nhạc đã được chơi liên tục từ những năm đầu của thế kỷ 20. Louis Armstrong của tất cả các ngôi sao là ban nhạc phổ biến nhất được xác định với Dixieland, mặc dù ảnh hưởng của Armstrong chạy qua tất cả các nhạc jazz.

âm thanh Dixieland dứt khoát được tạo ra khi một công cụ (thường là kèn) vào vai những giai điệu hay một diễn giải nhận biết hoặc biến thể của nó, và các công cụ khác của "mặt trận" ứng biến xung quanh giai điệu đó. điều này tạo ra một âm thanh đa âm hơn rất regimented ban nhạc âm thanh lớn hay những giai điệu đồng thanh của bebop.

kỷ nguyên swing của những năm 1930 đã dẫn đến sự kết thúc sự nghiệp của nhiều nhạc sĩ nhạc Jazz Dixieland. chỉ có một vài nghệ sĩ đã có thể duy trì phổ biến. nghỉ hưu nhất.

với sự ra đời của bebop trong những năm 1940, phong cách nhóm ngẫu hứng trước đó rơi ra khỏi lợi với phần lớn các cầu thủ da đen trẻ tuổi, trong khi một số cầu thủ lớn tuổi của cả hai chủng tộc tiếp tục theo phong cách cũ.mặc dù nhạc sĩ trẻ phát triển các hình thức mới, nhiều beboppers tôn kính Armstrong, và những phần trích dẫn của âm nhạc ghi lại của mình trong ngẫu hứng của mình.

đã có một sự hồi sinh của Dixieland trong cuối những năm 1940 và 1950, đã mang lại nhiều nhạc sĩ bán về hưu là một biện pháp của sự nổi tiếng muộn trong cuộc sống của họ cũng như đưa nhạc sĩ đã về hưu trở lại vào mạch jazz sau nhiều năm không chơi (ví dụ:đứa trẻ thuyết). nhiều nhóm Dixieland của thời kỳ phục hồi ý thức bắt chước các bản ghi âm và các ban nhạc của thập kỷ trước. các nhạc sĩ khác tiếp tục tạo ra màn trình diễn sáng tạo và giai điệu mới. Ví dụ, trong những năm 1950 một phong cách được gọi là "tiến bộ Dixieland" tìm cách pha trộn giai điệu Dixieland truyền thống với bebop kiểu nhịp điệu. steve ren chơi với một số các ban nhạc đầu trong sự nghiệp của mình.phong cách này đôi khi được gọi là "Dixie-bop".
từ nguyên

trong khi Dixieland hạn vẫn còn sử dụng rộng rãi, sự phù hợp của hạn là một chủ đề tranh luận sôi nổi trong một số vòng tròn. đối với một số nó là nhãn hiệu ưa thích (đặc biệt là các ban nhạc trên bờ biển phía tây của Mỹ và những ảnh hưởng của các ban nhạc hồi sinh năm 1940), trong khi những người khác thay vì sử dụng những thuật ngữ như nhạc jazz cổ điển hay nhạc jazz truyền thống.một số sau này xem xét Dixieland một thuật ngữ xúc phạm ngụ ý Hokum bề ngoài chơi mà không có niềm đam mê hoặc sự hiểu biết sâu sắc về âm nhạc và vì "Dixie" là một tài liệu tham khảo trước chiến tranh bang miền Nam dân sự.
một ban nhạc jazz truyền thống chơi tại một bữa tiệc ở New Orleans vào năm 2005 . hiển thị ở đây là chris clifton, trên kèn; brian O'Connell, trên clarinet; les muscutt, trên banjo, mâm cặp Badie,trên dây trầm;. và tom Ebert, trên trombone

Dixieland thường là hôm nay áp dụng cho dải màu trắng chơi trong một phong cách truyền thống. băng trắng như những Eddie dung túng, và muggsy spanier được gắn thẻ với các nhãn Dixieland
hiện đại Dixieland

hôm nay có ba dòng chính hoạt động của nhạc jazz Dixieland:.
chicago phong cách
biết thêm thông tin: âm nhạc của chicago

"Phong cách chicago" thường được áp dụng cho các âm thanh của Chicagoans như jimmy mcpartland, Eddie dung túng, muggsy spanier, và nụ freeman. các phần nhịp điệu của những ban nhạc này thay thế các dây trầm cho Tuba và guitar cho banjo. âm nhạc, các Chicagoans chơi trong hơn một swing kiểu cách 4-to-the-bar.các Orleanian ưu đãi mới cho một âm thanh quần được deemphasized ủng hộ solo. chicago kiểu Dixieland cũng khác nhau từ nguồn gốc phía nam bằng cách nhịp độ nhanh hơn, tương tự như sự hối hả-nhộn nhịp của cuộc sống thành phố. ban nhạc chicago-phong cách chơi nhiều giai điệu,bao gồm hầu hết những người trong những ban nhạc truyền thống cộng với rất nhiều các lựa chọn American Songbook lớn từ những năm 1930 của George Gershwin, Jerome Kern, Cole Porter, và Irving Berlin. không ở Chicago như tiểu wee Russell và bobby Hackett thường được coi là chơi theo phong cách này. phong cách hiện đại này đã được gọi là nicksieland, sau khi greenwich làng câu lạc bộ đêm nick của,nơi mà nó đã được phổ biến, mặc dù thuật ngữ này được không giới hạn câu lạc bộ đó.
tây bờ biển hồi sinh

các "bờ biển phía tây hồi sinh" là một phong trào bắt đầu vào cuối những năm 1930 bởi Watters Yerba Buena lu ban nhạc jazz của san francisco và kéo dài chơi kèn trombone Turk Murphy. nó bắt đầu ra như là một phản ứng dữ dội với phong cách chicago, được gần gũi hơn trong phát triển theo hướng xoay.các tiết mục của những ban nhạc này được dựa trên âm nhạc của joe "vua" Oliver, Jelly Roll Morton, Louis Armstrong, và wc tiện dụng. ban nhạc chơi ở phía tây bờ biển phong cách sử dụng banjo và Tuba trong các phần nhịp điệu, mà chơi trong một 2-to-the-thanh nhịp điệu phong cách

giai điệu Dixieland truyền thống nổi tiếng bao gồm:. "khi các thánh đi diễu hành trong", "loài ngậm nhấm không đuôi , "" struttin 'với một số thịt nướng "," con hổ bằng giẻ rách,"" Dippermouth xanh "," milenberg niềm vui "," lưu vực xanh đường phố "," xanh mái nhà thiếc "," tại ban nhạc jazz bóng "," panama "," tôi tìm thấy một em bé mới "," hoàng gia vườn xanh "và nhiều những người khác. tất cả các giai điệu được chơi rộng rãi bởi các ban nhạc jazz của cả hai chủng tộc của thời kỳ trước Thế chiến II, đặc biệt là Louis Armstrong. họ đến được nhóm lại như tiêu chuẩn Dixieland bắt đầu vào những năm 1950.
Hà Lan 'kiểu cũ jazz'

phần lớn xảy ra tại cùng một thời gian là "orleans truyền thống mới" phong trào hồi sinh ở Hoa Kỳ, nhạc jazz truyền thống đã đến-trở lại trong nước thấp. Tuy nhiên,ban nhạc Jazz Hà Lan nhất (chẳng hạn như Ramblers) đã phát triển thành swing thời gian dài trong khi các ban nhạc Jazz truyền thống còn lại ít (như ban nhạc đại học xoay Hà Lan) đã không tham gia vào các phong trào hồi sinh truyền thống rộng lớn hơn, và tiếp tục chơi điệu nhạc Jazz và nhạc jazz đầu,rất hạn chế số lượng ban nhạc tham vọng nhạc sĩ nhạc jazz có thể tham gia hoặc (như họ đã sử dụng công cụ không có sẵn cho nhạc sĩ Hà Lan nhất như bass đôi và piano) đã buộc phải ứng biến, kết quả là một hình thức mới của toàn bộ nhạc jazz thường được gọi 'oude Stijl '(' cũ phong cách ') jazz ở Hà Lan.

chịu ảnh hưởng của các thiết bị đo đạc trong hai hình thức dàn nhạc chính của ban nhạc gió ở Hà Lan và Bỉ, các 'Harmonie "và" phô trương ", ban nhạc Jazz Hà Lan truyền thống không có một cây đàn piano và không chứa nhạc cụ dây ngoài banjo. chúng bao gồm nhiều trumpet, trombone và saxophone kèm theo một clarinet duy nhất,sousaphone và một phần của hành quân bộ gõ thường bao gồm một washboard.

âm nhạc do ban nhạc Jazz Hà Lan gồm cả hai bản gốc orleans giai điệu mới, cũng như những bài hát của thời kỳ phục hưng. về phong cách chơi, ban nhạc Jazz Hà Lan chiếm một vị trí giữa hồi sinh và ban nhạc jazz orleans mới,với solo hơn sau này nhưng mà không từ bỏ các nguyên tắc của toàn bộ trò chơi. với mặt bằng chung có chứa đến 15 người chơi, ban nhạc Jazz Hà Lan có xu hướng cụm công lớn nhất để chơi nhạc jazz truyền thống.
phong cách chịu ảnh hưởng của nhạc jazz truyền thống

phong cách âm nhạc có ảnh hưởng quan trọng từ nhạc Jazz Dixieland hoặc truyền thống bao gồm nhạc swing,một số nhịp điệu và blues và rock sớm và cuộn cũng cho thấy ảnh hưởng đáng kể jazz trad, chất béo domino là một ví dụ. mới orleans đồng phong cách nhạc hiện đại, chẳng hạn như băng bẩn chục đồng, sự thất bại linh trưởng, các ban nhạc kèn đồng Tamale nóng và ban nhạc đồng tái sinh có kết hợp truyền thống orleans đồng ban nhạc jazz mới với những ảnh hưởng như nhạc jazz hiện đại, funk, hip hop, và rap.
một phần danh sách các nhạc sĩ Dixieland

một số nghệ sĩ trong lịch sử xác định với Dixieland được đề cập trong danh sách các nhạc sĩ nhạc jazz. một số các nghệ sĩ Dixieland bán chạy nhất và nổi tiếng của thời kỳ hậu Thế chiến II:

Louis Armstrong tất cả các ngôi sao, tổ chức trong cuối những năm 1940, đặc trưng ở nhiều lần bá tước "fatha" Hines, tom bigard, edmond trường, Jack Teagarden, trummy trẻ, arvell Shaw, billy kyle,Marty napoleon, lớn sid Catlett, ấm cúng cole, Barrett xét và Danny barcelona.
kenny bóng, đã có một hit trong Top 40 với "nửa đêm trong moscow" trong đầu những năm 1960, là một nhà lãnh đạo của phong trào trad người Anh.
Eddie dung túng, tay guitar người đứng đầu ban nhạc và chạy một loạt các câu lạc bộ đêm ở thành phố New York và đã có một loạt bài phát thanh phổ biến. ban nhạc kế chơi cho đến khi năm 1970,và phong cách chủ đạo của họ vẫn còn nghe nói đến
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Dixieland
từ Wikipedia tiếng Việt
bước tới: chuyển hướng, tìm kiếm

"New Orleans nhạc jazz" đổi hướng đến đây. Đối với các ứng dụng khác, xem New Orleans Jazz.

Dixieland âm nhạc, đôi khi được gọi là Hot nhạc jazz, nhạc Jazz đầu, là một phong cách nhạc jazz mà phát triển ở New Orleans lúc bắt đầu thế kỷ 20, và đã lây lan đến Chicago và New York thành phố New Orleans ban nhạc trong thập niên 1910.

Nổi tiếng nhạc jazz bài hát tiêu chuẩn từ thời Dixieland, chẳng hạn như "Lưu vực Street Blues" và "Khi the Saints đi diễu hành trong", được biết đến ngay cả với người hâm mộ-jazz. Bắt đầu với Dixieland, Riverboat nhạc jazz và nhạc jazz Chicago phong cách hoặc các nhạc jazz nóng như phát triển bởi Louis Armstrong và những người khác. Chicago phong cách nhạc jazz hoặc nhạc jazz nóng cũng là một quá trình chuyển đổi và kết hợp của 2-đánh bại đến 4-đánh bại, giới thiệu Swing trong các hình thức đầu tiên.

nhạc jazz nóng hoặc Chicago phong cách nhạc jazz cũng là âm nhạc ban đầu hiện tại mà bắt đầu cơn sốt nhảy Lindy Hop như nó phát triển tại Harlem, NY.
nội dung

1 lịch sử
2 nguyên
3 hiện đại Dixieland
3.1 Chicago phong cách
3.2 bờ Tây Hoa Kỳ hồi sinh
3.3 Hà Lan 'kiểu cũ nhạc jazz'
4 phong cách ảnh hưởng của truyền thống nhạc jazz
5 phần danh sách nhạc sĩ Dixieland
6 Lễ hội
7 In
8 Xem thêm
9 ngôn
tài liệu tham khảo 10
11 liên kết ngoài

lịch sử

Dixieland là một tên cho phong cách nhạc jazz của ban đầu các nhạc sĩ nhạc jazz New Orleans. Tên là một tham chiếu đến "Old South". Dixieland, được phát triển tại New Orleans, là một trong những kiểu đầu tiên của nhạc jazz. Phong cách kết hợp trước đó ban nhạc đồng theo mùa, tiếng Pháp Quadrilles, ragtime, và blues với các tập thể, nhạc ngẫu hứng. Trong khi phương tiện và các kích thước của các ban nhạc có thể rất linh hoạt, ban nhạc "tiêu chuẩn" bao gồm "tân dòng" ống (hoặc cornet), trombone, và clarinet, với một "nhịp điệu phần" của ít nhất hai của các công cụ sau đây: guitar hoặc banjo, Chuỗi bass hoặc tuba, đàn piano và trống.

Thuật ngữ Dixieland trở thành sử dụng rộng rãi sau sự ra đời của các đầu tiên bán hàng triệu bản nhấn ghi của ban nhạc Jass Dixieland ban đầu năm 1917. Âm nhạc đã được chơi liên tục kể từ giai đoạn đầu của thế kỷ 20. Louis Armstrong All-Stars là ban nhạc phổ biến nhất xác định với Dixieland, mặc dù ảnh hưởng của Armstrong chạy qua tất cả nhạc jazz.

Những âm thanh Dixieland cuối cùng được tạo ra khi một trong những công cụ (thường trumpet) chơi giai điệu hay diễn giải nhận biết hoặc biến thể trên nó, và các công cụ khác của đường phía trước"" ứng biến xung quanh thành phố giai điệu đó. Điều này tạo ra một âm thanh đa âm hơn so với âm thanh rất regimented lớn ban nhạc hoặc giai điệu unison của bebop.

Thời kỳ swing của những năm 1930 đã dẫn đến sự kết thúc của sự nghiệp nhiều Dixieland nhạc jazz của nhạc sĩ. Chỉ có một vài nghệ sĩ đã có thể duy trì phổ biến. Hầu hết đã nghỉ hưu.

với sự ra đời của bebop trong thập niên 1940, phong cách ngẫu hứng nhóm trước đó rơi ra khỏi lợi với đa số các cầu thủ da đen trẻ, trong khi một số cầu thủ lớn trong cả hai cuộc đua tiếp tục theo phong cách cũ. Mặc dù các nhạc sĩ trẻ phát triển hình thức mới, nhiều beboppers tôn kính Armstrong, và trích dẫn những mảnh vỡ của âm nhạc của ông được ghi nhận trong improvisations mình.

đã có một sự hồi sinh của Dixieland trong cuối thập niên 1940 và 1950, mang lại nhiều nhạc sĩ bán một thước đo của sự nổi tiếng vào cuối cuộc sống của họ, cũng như đưa các nhạc sĩ đã nghỉ hưu trở lại vào các mạch nhạc jazz sau nhiều năm không chơi (ví dụ: Kid Ory). Nhiều Dixieland nhóm của thời kỳ phục hưng ý thức bắt chước các bản thu âm và ban nhạc của thập kỷ trước đó. Nhạc sĩ khác tiếp tục để tạo ra các chương trình biểu diễn sáng tạo và giai điệu mới. Ví dụ, trong thập niên 1950 một phong cách được gọi là "Tiến bộ Dixieland", đã tìm cách để pha trộn truyền thống Dixieland giai điệu với nhịp điệu bebop-phong cách. Steve Lacy chơi với một số các ban nhạc như vậy sớm trong sự nghiệp của mình. Phong cách này đôi khi được gọi là "Dixie-cán cân thanh toán".
nguyên

trong khi thuật ngữ Dixieland là vẫn còn trong sử dụng rộng rãi, các thuật ngữ thích hợp là một chủ đề tranh cãi nóng bỏng trong một số vòng tròn. Đối với một số đó là nhãn hiệu ưa thích (đặc biệt là ban trên bờ biển phía tây của Hoa Kỳ và những ảnh hưởng của các ban nhạc phục hồi thập niên 1940), trong khi những người khác muốn sử dụng các điều khoản như nhạc jazz cổ điển hoặc nhạc jazz truyền thống. Một số sau đó xem xét Dixieland một thuật ngữ xúc phạm implying bề mặt hokum chơi mà không có niềm đam mê hay các hiểu biết sâu sắc của âm nhạc và vì "Dixie" là một tham chiếu đến trước cuộc nội chiến tranh Nam Kỳ.
một ban nhạc jazz truyền thống chơi tại một bữa tiệc tại New Orleans năm 2005. Hiển thị ở đây là Chris Clifton, trên ống; Brian O'Connell, trên clarinet; Les Muscutt, trên banjo; Chuck Badie, Chuỗi bass; và Tom Ebert, trên trombone

Dixieland thường vào ngày hôm nay được áp dụng cho các ban nhạc da trắng chơi trong một phong cách truyền thống. Trắng ban nhạc chẳng hạn như những người của Eddie Condon và Muggsy Spanier đã được dán nhãn nhãn Dixieland.
hiện đại Dixieland

vào ngày hôm nay có ba dòng hoạt động chính của nhạc jazz của Dixieland:
Chicago phong cách
xem thêm thông tin: âm nhạc Chicago

"Chicago phong cách" thường được áp dụng cho âm thanh Chicagoans như Jimmy McPartland, Eddie Condon, Muggsy Spanier và Bud Freeman. Phần nhịp điệu của các ban nhạc thay thế chuỗi, cho tuba bass và guitar cho banjo. Âm nhạc, các chơi Chicagoans trong nhiều cách 4 để thanh đu-phong cách. Các sở thích mới Orleanian cho một âm thanh toàn bộ deemphasized trong lợi của solo. Chicago phong cách dixieland cũng khác nhau từ nguồn gốc của nó phía nam bằng cách nhanh hơn tốc độ, tương tự như sự hối hả, nhộn nhịp của cuộc sống thành phố. Ban nhạc Chicago phong cách chơi một loạt các giai điệu, bao gồm hầu hết những người của các ban nhạc truyền thống, cộng với nhiều người trong số các lựa chọn của Great American Songbook từ những năm 1930 bởi George Gershwin, Jerome Kern, Cole Porter và Irving Berlin. Phòng Không-Chicagoans như Pee Wee Russell và Bobby Hackett thường được nghĩ đến như là chơi trong phong cách. Phong cách hiện đại hóa này đã đến được gọi là Nicksieland, sau khi câu lạc bộ đêm Greenwich Village của Nick, nơi nó được phổ biến, mặc dù thuật ngữ đã không được giới hạn đến câu lạc bộ đó.
bờ Tây Hoa Kỳ hồi sinh

"Hồi sinh bờ Tây Hoa Kỳ" là một phong trào bắt đầu vào cuối những năm 1930 bởi các Lu Watters Yerba Buena Jazz ban nhạc San Francisco và mở rộng trombonist Turk Murphy. Nó bắt đầu ra như là một phản ứng để phong cách Chicago, là gần gũi hơn trong phát triển hướng tới swing. Các tiết mục của các ban nhạc dựa trên nhạc của Joe "King" Oliver, Jelly Roll Morton, Louis Armstrong và WC Handy. Ban nhạc chơi theo phong cách bờ Tây Hoa Kỳ sử dụng banjo và tuba trong phần nhịp điệu, chơi trong một 2 để thanh nhịp điệu phong cách

nổi tiếng truyền thống Dixieland giai điệu bao gồm: "Khi the Saints Go Marching trong," "Muskrat Ramble," "Struttin' với một số nướng," "Tiger Rag,""Dippermouth Blues,""Niềm vui Milenberg,""Lưu vực Street Blues,""Tin mái nhà xanh,""Tại the Jazz ban nhạc Ball,""Panama,""Tôi tìm thấy một em bé mới,""Royal Garden Blues"và nhiều người khác. Tất cả các giai điệu đã được chơi rộng rãi bởi các ban nhạc jazz của cả hai chủng tộc của thời đại trước-WWII, đặc biệt là Louis Armstrong. Họ đến để được xếp vào nhóm Dixieland tiêu chuẩn bắt đầu vào những năm 1950.
Hà Lan 'kiểu cũ nhạc jazz'

Chủ yếu xảy ra cùng một lúc như là các phong trào hồi sinh "New Orleans truyền thống" ở Hoa Kỳ, nhạc jazz truyền thống được thực hiện đi lại trong các nước vùng thấp. Tuy nhiên, Hà Lan đặt nhạc jazz ban nhạc (chẳng hạn như The Ramblers) từ lâu đã phát triển thành thời Swing trong khi các còn lại ban nhạc nhạc jazz truyền thống vài (chẳng hạn như Hà Lan Swing College Band) đã không tham gia vào phong trào truyền thống phục hưng rộng hơn, và tiếp tục chơi ragtime và nhạc jazz đầu, rất nhiều hạn chế số lượng các ban nhạc sĩ nhạc jazz tham vọng có thể tham gia hoặc (như họ đã sử dụng thiết bị sẵn cho các nhạc sĩ nhất Hà Lan như đôi basses và piano) bị buộc phải improvise, kết quả là một hình thức mới của nhạc jazz ensemble nói chung được gọi 'Oude Stijl' ('phong cách cũ') nhạc jazz bằng tiếng Hà Lan.

Ảnh hưởng bởi các thiết bị đo đạc của hai hình thức dàn nhạc chính của ban nhạc gió ở Hà Lan, Bỉ, 'harmonie' và phô trương của', truyền thống các ban nhạc nhạc jazz người Hà Lan không đặc trưng với một chiếc piano và chứa không có nhạc cụ ngoài banjo. Chúng bao gồm nhiều trumpet, đàn viôlôngxen và đi kèm với một đĩa đơn clarinet, saxophone sousaphone và một phần của bộ gõ diễu hành thường bao gồm một washboard.

âm nhạc chơi bởi ban nhạc nhạc jazz người Hà Lan bao gồm cả những giai điệu New Orleans ban đầu, cũng như các bài hát của thời kỳ phục hưng. Trong điều khoản của chơi phong cách, ban nhạc nhạc jazz người Hà Lan chiếm một vị trí giữa revivalist và bản gốc New Orleans nhạc jazz, với thêm solo hơn sau này, nhưng mà không từ bỏ các nguyên tắc của toàn bộ chơi. Với các ban nhạc trung bình chứa lên đến 15-cầu thủ, Hà Lan các ban nhạc nhạc jazz có xu hướng để có ensembles lớn nhất để chơi truyền thống âm nhạc nhạc jazz.
phong cách ảnh hưởng của truyền thống nhạc jazz

bao gồm các phong cách âm nhạc với các ảnh hưởng quan trọng từ Dixieland hoặc nhạc jazz truyền thống âm nhạc Swing, một số nhịp điệu và nhạc blues và đầu rock and roll cũng cho thấy ảnh hưởng nhạc jazz đáng kể trad, Fats Domino là một ví dụ. Ban nhạc hiện đại đồng New Orleans phong cách, chẳng hạn như ban nhạc đồng chục bẩn, The Primate thất bại, ban nhạc đồng nóng Tamale và ban nhạc đồng thau tái sinh đã kết hợp truyền thống New Orleans đồng ban nhạc jazz với những ảnh hưởng như nhạc jazz đương đại, funk, hip hop và rap.
Các danh sách một phần của nhạc sĩ Dixieland

một số nghệ sĩ trong lịch sử được xác định với Dixieland được đề cập trong danh sách các nhạc sĩ nhạc jazz. Một số các nghệ sĩ Dixieland bán chạy nhất và nổi tiếng của thời đại post-WWII:

Louis Armstrong All-Stars, tổ chức vào cuối năm 1940, đặc trưng ở thời điểm khác nhau Earl "Fatha" Hines, Barney Bigard, Edmond Hall, Jack Teagarden, Trummy Young, Arvell Shaw, Billy Kyle, Marty Napoleon, lớn Sid Catlett, ấm cúng Cole, Barrett Deems và Danny Barcelona.
Kenny Ball, có một top 40 hit với "Nửa đêm ở Moscow" trong đầu những năm 1960, là một nhà lãnh đạo của phong trào Anh Trad.
Eddie Condon, nghệ sĩ đàn ghita người lãnh đạo Ban nhạc và chạy một loạt các câu lạc bộ đêm thành phố New York và đã có một loạt các đài phát thanh phổ biến. Người kế nhiệm ban nhạc chơi cho đến những năm 1970, và phong cách chính của họ vẫn còn được nghe nói đến
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: