tôi yêu bản dịchThe key hit the bottom of the mailbox with a dull meta dịch - tôi yêu bản dịchThe key hit the bottom of the mailbox with a dull meta Việt làm thế nào để nói

tôi yêu bản dịchThe key hit the bot

tôi yêu bản dịch
The key hit the bottom of the mailbox with a dull metallic clunk.

Takaba slung his backpack over his shoulder, picked up his duffel bags, and headed out into the cold, windswept streets. Winter was fast approaching, but he wouldn't be here to see the snow fall in his hometown. He wouldn't be here to see the sakura trees bloom in spring, raining down its petals. He wouldn't be here to ever hear the temple gongs that shook him to the marrows of his bones.

No regrets, Aki. Don't look back. Don't ever look back.

That's what he told himself, but he could only feel his acid tears, burning flesh and carving a path down his cheeks as he swallowed the urge to cry, to break down and collapse to his knees. After all, it was time to leave. There was not second to spare for petty sentimentalities or goodbyes.

He had no one to say goodbye to.

The taxi he had called was dutifully waiting outside in the empty neighborhood.

"Hey, kid!" the driver peered out through the car window.

Takaba swore he could feel phantom hands clutching at him from behind, begging him not to go, but he ignored them. There was only one thing, one person, that could convince him otherwise, and he wasn't here.

He never was.

"You coming or what?"

The handle felt icy and steely under his fingertips as he tugged the door open. He took one last look at the apartment, the unlit window where his bedroom was, or at least, what used to be his bedroom, and he ducked into the cab, sinking heavily into the old leather seat.

"Asami-sama," the blond bodyguard looked around the empty apartment, holding his ear over the ear set. How could he possibly report to his boss that his lover had left him, deserted him.
"Where is he?"

"He's… gone," he paused, then added, "sir."

"Of course he's gone. He can't settle down for ten minutes."

"That's not…" prepare yourself, "his apartment's been emptied out, sir."

Silence.

He had expected some incredible raging, Hulk-style, to begin, but this was even worse. There was nothing worse in Asami-sama then his silence. Or rather, what silence signified, what brewed beneath the exterior.

"Wait there."

Fuck...

His muscles tensed and constricted as the plane tilted upward and took off, its wheels retracting into its steel womb and plastering him into the plush seat; fingers tightly gripped the edge of the armrests. He didn't mind flying part, the high altitude cruising. The occasional storms didn't bother him either, but the takeoffs and landings always unnerved him a bit.

Outside the window, the runway was becoming smaller and smaller, a narrow, illuminated strip of flat concrete, and the nocturnal metropolis of Tokyo and its majestic display of lights faded into lumps of sporadic light, haphazardly prepared fireworks that refused to diffuse into the sky and die away.

Takaba fixed his eyes on them, mesmerized by the sheer beauty. He had lived and died there. Died. Perhaps not completely though, for somewhere in that human labyrinth of 13 million, he had locked away a good part of his humanity. And his capacity to love.

When the plane climbed higher and penetrated a layer of clouds and Tokyo was no more, he fixed his eyes instead on the red blinking light attached to the end of the steadfast wings, drawn by its consistency, the tacit promise that it would flash in rhythm the entire twelve hours of the flight. It was reliable and it was reliability that he sought.

Goodbye, Asami.

Asami stood in the center of the empty living room. The improvised darkroom, the stained sofa, the cardboard box coffee table, the empty beer cans, canisters of film rolls, the ashtray, week old takeout boxes. Gone. Even the smell of fixer had faded, covered by cheap air freshener.

"Have you found him yet?"

"No, sir. They're still checking his usual spots."

"His cell phone?"

"Canceled two weeks ago."

"Credit card. Bank account."

"The same. All money withdrawn."

"What about his employer?"

"The editor found the letter of resignation two days ago on his desk."

"Do his friends not know where he is? Acquaintances, relatives, parents? There has to be someone that knows where he's gone."

"He told his parents that he'd be gone for a while."

"Where?"

"He didn't say, but out of the country."

"What about the airline companies."

"We're still doing inquiries, but so far there has been no record of him purchasing any tickets out of the country. There are also companies that we do not have leverage over."

"I don't care. Find him." Asami whispered, his voice deadly and frigid. The threat would do no good, however. Takaba had slipped from his grasp.

By a mere two hours.

He kept on running his mind through what he had just done. For eight months, he had pondered on this, driving himself to insanity and back in a constant internal controversy, a chaotic roundtrip. His dreams had been the battleground for his doubts and certainties. After three months without a single word from Asami, his half-serious ideas of just dropping everything and leaving Tokyo crystallized from its saturated solution, the seed crystal sown, breaking the surface tension, the lattices forming methodically around the germinating idea.

Then, he changed his mind to leave Japan altogether.

Wait another month, he told himself, wait longer. Wait forever, another part of him whispered. Then there was that embittered devil, the Diablo unknown, inside him that urged him to take the next flight out of Japan. Pick one, it whispered to him, pick any flight, it's a Russian roulette, either way you lose…so does it matter?

But goddammit, it did matter.

It does matter.

It was terrifying sometimes, wondering if Asami had dropped him altogether, afraid that the man would lose, or perhaps already had lost, interest. His soul trembled in trepidation. That was, after all, the reason Takaba ran from him. If he played this game of hide-and-seek, then maybe, just maybe, Asami might toy with him, as a cat would with an already trapped mice.

After six months, his doubts became certainties. Sure, Asami always said that Takaba belonged to him, but how many other lovers had he whispered that to, how many others had been used and abused? Received then deceived? Discarded like empty boxes, orange peels with its tangy excitement dried and withered. With his mind set in what seemed like stone at the time, he began making preparations over the next two months.

He arranged for a passport, one that had a different name. Tanaka Sei, nothing too flashy, rather mundane and intentionally boring. He emptied his apartment beginning with furniture, and every time an article disappeared in the black trash bag, he felt as though he were carving out a piece of his heart and throwing it to the dogs, to be devoured, feasted upon by loneliness.

In the middle of the night, around two or three, he would walk out to the balcony to stare at the sky, stars overshadowed by the Tokyo night light, and watch the truck pick up what used to be his. The plan that at first seemed so certain felt fragile then as it still did now. He could have taken a hammer to the stone hard resolution and shattered it to jagged pieces, but he hadn't. He carried on, his desperation mutating into a twisted, fragile determination.

Now, with his eyes still fixed on that blinking, unchanging light fixed on the metal wings, he wanted more than ever to feel anger, for despite how much of his heart he had carved away, he still felt the ache, the pain, the intense, unforgivable, unforgettable throbbing he felt whenever Asami wasn't near.

Asami was 9000 meters below, probably not knowing that his lover was slipping away. For the moment, Takaba closed his eyes and noticed that there was no weight lifted from his shoulders with this cowardly escape. Instead, it grew heavier and heavier as the plane cruised from Tokyo to London, nonstop.

Two years later.

Wispy strands of smoke climbed its way to the high ceiling of the luxurious flat overlooking Tokyo, only to be smothered by cruel hands into a crystal ashtray then left in its ashy grave yard, crushed and deformed.

"And to what do I owe the pleasure of your unexpected visit, Mr. Merrett?" Asami gently twirled the crystal glass filled with golden, amber liquid. His counterpart was an Englishman, well into his late fifties with gray hair and creases around his aging face.

"There will be an event in London next week; I would appreciate you to make your presence known. It is for your very presence that I have come to request. It's an event, with exhibitions and performances. What is most crucial, though, is the dinner the second evening, but of course it would be indiscreet for you to show your face only on that day. Also, there will be many of the contacts in London the week before for possible negotiations and agreements."

"You realize, Mr. Merrett, that a week is an incredibly long span of time for me, do you not? Add the traveling time and I will be gone nearly two weeks from my foothold here in Tokyo."

"Which is why I came personally, Mr. Asami. Two weeks in indeed a very long time."

Well, he had a point. The man did take a thirteen hour plane trip all the way to Tokyo, but he would have to do the same to London if he agreed to this. Things had been relatively stable lately anyhow. Surely he could spare himself the time; it would help cement his relationship with the European contacts to have a firm English ally. "Very well. I expect the finest accommodations then."

"Only the best, of course."

Asami's lips turned up at the corners. This Englishman at least knew his way around the underworld. "Of course."

"Gyles, you can't just expect me to add five more photos to the gallery like this! I don't even know if I have one other decent shot worth displaying." Takaba slammed his hands down on the mahogany desk of the gallery curator. "I'm a photographer! Not a printing machine! Do I look like I have "hp" stamped to my forehead or something? No! Besides, most of the exhibit
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Tôi yêu bản dịchChìa khóa đạt dưới cùng của hộp thư với một kim loại clunk ngu si đần độn.Takaba slung ba lô của mình qua vai của mình, nhặt túi xách túi du lịch của mình và đầu ra vào các đường phố lạnh, lộng gió. Mùa đông là nhanh chóng tiếp cận, nhưng ông sẽ không là vào đây để xem tuyết rơi tại quê nhà. Ông sẽ không là vào đây để xem sakura cây nở vào mùa xuân, mưa xuống cánh hoa của nó. Ông sẽ không là ở đây để bao giờ nghe Gong đền bắt anh ta để marrows của xương của mình.Không có hối tiếc, Aki. Đừng nhìn lại. Không bao giờ nhìn lại.Đó là những gì ông nói với mình, nhưng ông chỉ có thể cảm thấy mình nước mắt axit, đốt xác thịt và khắc một con đường xuống má của mình như ông nuốt các yêu cầu để khóc, để phá vỡ và sự sụp đổ đến đầu gối của mình. Sau khi tất cả, nó là thời gian để lại. Đã có không phải thứ hai để phụ tùng cho nhỏ mọn sentimentalities hoặc goodbyes.Ông đã không có ai để nói lời tạm biệt với.Các xe taxi mà ông gọi sửa chờ đợi dutifully trong khu phố có sản phẩm nào, bên ngoài."Hey, kid!" trình điều khiển peered ra thông qua cửa sổ xe hơi.Takaba đã thề ông có thể cảm thấy ma tay ôm anh ta từ phía sau, xin ông không được đi, nhưng ông bỏ qua chúng. Không chỉ có một điều, một người, mà có thể thuyết phục anh ta khác, và ông đã không ở đây.Ông không bao giờ."Bạn đến hoặc những gì?"Xử lý cảm thấy băng giá và steely dưới ngón tay của mình như ông tugged mở cửa. Ông đã xem qua một căn hộ, cửa sổ không sáng sủa nơi phòng ngủ của mình, hoặc ít nhất, những gì đã từng là phòng ngủ của mình, và ông ducked vào các cab, đánh chìm nhiều vào ghế da cũ."Asami-sama," vệ sĩ tóc vàng nhìn xung quanh căn hộ có sản phẩm nào, đang nắm giữ tai của mình trên các thiết lập tai. Làm thế nào có thể ông có thể báo cáo với ông chủ của mình mà người yêu của mình đã rời khỏi anh ta, bỏ ông."Ở đâu là ông?""Anh ta là... đi," ông bị tạm dừng, sau đó thêm vào, "sir.""Tất nhiên ông đã đi. Ông không thể giải quyết cho mười phút.""Đó là không..." chuẩn bị cho mình, "căn hộ của mình của được làm trống ra, thưa ngài."Im lặng.Ông đã dự kiến hoành hành đáng kinh ngạc một số, Hulk-phong cách, để bắt đầu, nhưng điều này thậm chí tệ hơn. Có là không có gì tồi tệ hơn trong Asami-sama sau đó, sự im lặng của mình. Hoặc thay, những gì những gì im lặng signified, ủ bên dưới bên ngoài."Chờ ở đó."Chết tiệt...Cơ bắp của mình cứng và chế hơn như mặt phẳng nghiêng trở lên và cất cánh, bánh xe của nó càng đáp xếp vào tử cung của nó thép và plastering anh ta vào chỗ ngồi sang trọng; ngón tay chặt chẽ gripped các cạnh của việc phải. Ông không nhớ bay phần, độ cao bay đường. Các cơn bão thường xuyên không bận tâm anh ta hoặc là, nhưng cất cánh và hạ cánh luôn unnerved anh ta một chút.Bên ngoài cửa sổ, đường băng đã trở nên nhỏ hơn và nhỏ hơn, một dải đất hẹp, chiếu sáng bằng phẳng bê tông, và các đô thị về đêm của Tokyo và của nó hiển thị hùng vĩ của đèn nhạt dần vào cục u của ánh sáng không thường xuyên, haphazardly chuẩn bị pháo hoa mà từ chối để khuếch tán vào bầu trời và chết đi.Takaba cố định mắt vào chúng, mesmerized bởi vẻ đẹp tuyệt. Ông đã sống và chết có. Qua đời. Có lẽ không hoàn toàn là mặc dù, cho một nơi nào đó trong đó mê cung của con người của 13.000.000, ông đã khóa đi một phần tốt đẹp của nhân loại của mình. Và khả năng của mình cho tình yêu.Khi máy bay leo lên cao hơn và thâm nhập vào một lớp mây và Tokyo là không có nhiều, ông cố định đôi mắt của mình thay vì ánh sáng nhấp nháy màu đỏ gắn liền với sự kết thúc của cánh kiên định, rút ra bởi tính nhất quán của nó, lời hứa tacit rằng nó sẽ flash trong nhịp điệu mười hai giờ toàn bộ chuyến bay. Nó là đáng tin cậy và nó là đáng tin cậy mà ông đã tìm cách.Tạm biệt, Asami.Asami đứng ở giữa của phòng trống rỗng. Phòng tối improvised, ghế sofa màu, bàn uống cà phê hộp các tông, lon bia có sản phẩm nào, hộp đựng phim cuộn, gạt tàn, hộp takeout tuần tuổi. Đi. Ngay cả mùi của fixer đã phai mờ, bao phủ bởi xịt giá rẻ."Bạn đã tìm thấy anh ta được?""Không, thưa ngài. Họ đang vẫn còn kiểm tra của ông điểm thông thường.""Của ông điện thoại di động?""Hủy bỏ hai tuần trước đây.""Thẻ tín dụng. Tài khoản ngân hàng.""Các giống. Tất cả tiền thu hồi.""Những gì về chủ nhân của mình?""Các biên tập viên tìm thấy lá thư từ chức hai ngày trước trên bàn làm việc của mình.""Bạn bè của mình không biết hắn ở đâu? Người quen, người thân, cha mẹ? Hiện đã có một ai đó mà biết nơi ông đã đi.""Ông nói với cha mẹ của ông rằng ông sẽ được đi trong một thời gian.""Ở đâu?""Ông không nói, nhưng ra khỏi đất nước.""Những gì về công ty hàng không.""Chúng tôi vẫn đang làm yêu cầu, nhưng cho đến nay đã có không có hồ sơ của anh ta mua bất kỳ vé ra khỏi đất nước. Cũng có những công ty mà chúng tôi không có đòn bẩy hơn.""Tôi không quan tâm. Tìm anh ta." Asami thì thầm, giọng nói của ông chết người và lạnh. Các mối đe dọa sẽ làm không tốt, Tuy nhiên. Takaba đã rời khỏi nắm bắt của mình.Chỉ hai giờ.Ông giữ trên chạy của ông tâm trí thông qua những gì ông đã chỉ thực hiện. Trong tám tháng, ông đã pondered về điều này, lái xe mình để chứng điên cuồng và trở lại trong một cuộc tranh cãi nội bộ liên tục, một roundtrip hỗn loạn. Giấc mơ của mình đã là chiến trường cho nghi ngờ và chắc chắn của mình. Sau ba tháng mà không có một từ duy nhất từ Asami, ý tưởng của mình nửa nghiêm trọng chỉ thả tất cả mọi thứ và để lại Tokyo kết tinh từ giải pháp bão hòa của nó, các tinh thể hạt giống gieo, phá vỡ sức căng bề mặt, lưới hình thành phương pháp xung quanh ý tưởng germinating.Sau đó, ông đã thay đổi tâm trí của mình để rời khỏi Nhật bản hoàn toàn.Chờ đợi một tháng, ông đã nói với mình, chờ đợi lâu hơn. Chờ đợi mãi mãi, một phần khác của ông thì thầm. Sau đó đã có mà embittered ma quỷ, Diablo không rõ, bên trong anh ta kêu gọi ông phải mất chuyến bay tới ra khỏi Nhật bản. Chọn một, nó thì thầm với anh ta, chọn bất kỳ chuyến bay, nó là một Nga roulette, dù bằng cách nào bạn mất... vì vậy nó quan trọng?Nhưng kiếp, nó đã quan trọng.Nó quan trọng.Nó đáng sợ đôi khi, tự hỏi nếu Asami đã bỏ anh ta hoàn toàn, sợ rằng người đàn ông sẽ mất, hoặc có lẽ đã có bị mất, lãi suất. Linh hồn của mình trembled trong sự rung chuyển. Đó là, sau khi tất cả, lý do Takaba chạy từ anh ta. Nếu ông chơi trò chơi này trốn tìm, sau đó có lẽ, chỉ có lẽ, Asami có thể đồ chơi với anh ta, như một con mèo với một con chuột đã bị mắc kẹt.Sau sáu tháng, nghi ngờ của ông trở nên chắc chắn. Chắc chắn, Asami luôn luôn nói rằng Takaba thuộc về anh ta, nhưng làm thế nào nhiều người yêu thích khác có ông thì thầm rằng, làm thế nào nhiều người khác đã được sử dụng và lạm dụng? Nhận được sau đó bị lừa dối? Loại bỏ như trống hộp, cam mặt nạ với hứng thú hương thơm của nó khô và héo. Với tâm trí của mình trong những gì có vẻ như đá vào lúc đó, ông bắt đầu làm việc chuẩn bị trong hai tháng tiếp theo.Ông đã thu xếp để một hộ chiếu, một trong đó có một tên khác nhau. Tanaka Sei, không có gì quá xa, khá nhàm chán và nhàm chán cố ý. Ông làm trống của mình đầu căn hộ cao cấp với đồ nội thất, và mỗi khi một bài báo biến mất trong túi rác màu đen, ông cảm thấy như thể ông đã cắt ra một mảnh của trái tim của mình và ném nó cho chó, để được devoured, feasted on bởi sự cô đơn.Ở giữa đêm, khoảng hai hoặc ba, ông sẽ đi bộ ra với ban công nhìn chằm chằm vào bầu trời, sao lu mờ bởi ánh sáng ban đêm Tokyo, và xem xe tải nhận những gì sử dụng để. Kế hoạch lúc đầu tiên có vẻ như vậy một số cảm thấy dễ vỡ, sau đó như nó vẫn đã làm bây giờ. Ông có thể đã thực hiện một cái búa để đá cứng độ phân giải và tan vỡ nó ra từng mảnh răng cưa, nhưng ông đã không. Ông thực hiện, tuyệt vọng của ông đột vào một quyết tâm xoắn, dễ vỡ.Bây giờ, với đôi mắt của ông vẫn cố định trên ánh sáng nhấp nháy, không biến đổi cố định trên cánh kim loại, ông muốn nhiều hơn bao giờ hết để cảm thấy tức giận, cho dù có bao nhiêu trái tim của mình, ông đã khắc đi, ông vẫn cảm thấy đau, đau, cường độ cao, không thể tha thứ, không thể nào quên throbbing ông cảm thấy bất cứ khi nào Asami đã không gần.Asami là 9000 mét dưới đây, có lẽ không biết rằng người yêu của ông trượt đi. Đối với thời điểm này, Takaba nhắm mắt và nhận thấy rằng có là không có trọng lượng nâng lên từ vai của mình với này thoát hèn nhát. Thay vào đó, nó càng nặng hơn và nặng hơn như máy bay di chuyển từ Tokyo đến London, không dừng.Hai năm sau đó.Wispy sợi khói leo lên theo cách của mình đến trần nhà cao của các căn hộ sang trọng nhìn ra Tokyo, chỉ để được smothered bằng tay tàn nhẫn vào một tinh thể gạt tàn sau đó còn lại trong xưởng mộ xám tro, nghiền nát và bị biến dạng."Và những gì làm tôi nợ những niềm vui của chuyến thăm của bạn bất ngờ, ông Merrett?" Asami nhẹ nhàng twirled ly tinh thể đầy chất lỏng vàng, hổ phách. Đối tác của ông là một người Anh, cũng thành của ông cuối fifties với mái tóc màu xám và nếp nhăn trên khuôn mặt của ông lão hóa."Sẽ có một sự kiện ở London tuần tới; Tôi sẽ đánh giá cao bạn làm cho sự hiện diện của bạn được biết đến. Nó là cho sự hiện diện rất của tôi đã đến để yêu cầu. Nó là một sự kiện, triển lãm và biểu diễn. Tuy nhiên, những gì là quan trọng nhất, là bữa ăn tối buổi tối thứ hai, nhưng tất nhiên nó sẽ là indiscreet để bạn có thể hiển thị khuôn mặt của bạn chỉ ngày hôm đó. Ngoài ra, sẽ có nhiều người trong số các địa chỉ liên hệ tại London tuần trước khi có thể thương lượng và thỏa thuận.""Bạn nhận ra, ông Merrett, một tuần là một cực kỳ dài khoảng thời gian cho tôi, không bạn? Thêm các đi du lịch thời gian và tôi sẽ đi gần hai tuần từ chỗ đứng của tôi ở đây tại Tokyo. ""Đó là lý do tại sao tôi đến cá nhân, ông Asami. Hai tuần trong thực sự là một thời gian rất dài."Vâng, ông đã có một điểm. Người đàn ông đã thực hiện chuyến bay mười ba giờ đến Tokyo, nhưng ông sẽ phải làm như vậy đến London nếu ông đồng ý với điều này. Những điều đã ổn định tương đối gần đây nhưng dù sao. Chắc chắn ông có thể tha cho mình thời gian; nó sẽ giúp đỡ xi măng mối quan hệ với các số liên lạc châu Âu có một đồng minh Anh vững chắc. "Rất tốt. Tôi hy vọng các chỗ ở tốt nhất sau đó.""Chỉ là tốt nhất, tất nhiên."Đôi môi của Asami bật lên tại các góc. Người Anh này ít biết theo cách của mình xung quanh thế giới ngầm. "Dĩ nhiên.""Gyles, bạn không thể chỉ mong đợi tôi để thêm năm thêm ảnh vào bộ sưu tập như thế này! Tôi không biết nếu tôi có một khác bắn Phong Nha giá trị Hiển thị." Takaba nhảy của ông tay xuống trên bàn làm việc gỗ gụ của người phụ trách bộ sưu tập. "Tôi là một nhiếp ảnh gia! Không phải là một máy in! Tôi có giống như tôi đã "hp" đóng vào trán của tôi hoặc một cái gì đó? Không! Bên cạnh đó, hầu hết triển lãm
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
tôi yêu bản dịch
The key hit the bottom of the mailbox with a dull metallic clunk.

Takaba slung his backpack over his shoulder, picked up his duffel bags, and headed out into the cold, windswept streets. Winter was fast approaching, but he wouldn't be here to see the snow fall in his hometown. He wouldn't be here to see the sakura trees bloom in spring, raining down its petals. He wouldn't be here to ever hear the temple gongs that shook him to the marrows of his bones.

No regrets, Aki. Don't look back. Don't ever look back.

That's what he told himself, but he could only feel his acid tears, burning flesh and carving a path down his cheeks as he swallowed the urge to cry, to break down and collapse to his knees. After all, it was time to leave. There was not second to spare for petty sentimentalities or goodbyes.

He had no one to say goodbye to.

The taxi he had called was dutifully waiting outside in the empty neighborhood.

"Hey, kid!" the driver peered out through the car window.

Takaba swore he could feel phantom hands clutching at him from behind, begging him not to go, but he ignored them. There was only one thing, one person, that could convince him otherwise, and he wasn't here.

He never was.

"You coming or what?"

The handle felt icy and steely under his fingertips as he tugged the door open. He took one last look at the apartment, the unlit window where his bedroom was, or at least, what used to be his bedroom, and he ducked into the cab, sinking heavily into the old leather seat.

"Asami-sama," the blond bodyguard looked around the empty apartment, holding his ear over the ear set. How could he possibly report to his boss that his lover had left him, deserted him.
"Where is he?"

"He's… gone," he paused, then added, "sir."

"Of course he's gone. He can't settle down for ten minutes."

"That's not…" prepare yourself, "his apartment's been emptied out, sir."

Silence.

He had expected some incredible raging, Hulk-style, to begin, but this was even worse. There was nothing worse in Asami-sama then his silence. Or rather, what silence signified, what brewed beneath the exterior.

"Wait there."

Fuck...

His muscles tensed and constricted as the plane tilted upward and took off, its wheels retracting into its steel womb and plastering him into the plush seat; fingers tightly gripped the edge of the armrests. He didn't mind flying part, the high altitude cruising. The occasional storms didn't bother him either, but the takeoffs and landings always unnerved him a bit.

Outside the window, the runway was becoming smaller and smaller, a narrow, illuminated strip of flat concrete, and the nocturnal metropolis of Tokyo and its majestic display of lights faded into lumps of sporadic light, haphazardly prepared fireworks that refused to diffuse into the sky and die away.

Takaba fixed his eyes on them, mesmerized by the sheer beauty. He had lived and died there. Died. Perhaps not completely though, for somewhere in that human labyrinth of 13 million, he had locked away a good part of his humanity. And his capacity to love.

When the plane climbed higher and penetrated a layer of clouds and Tokyo was no more, he fixed his eyes instead on the red blinking light attached to the end of the steadfast wings, drawn by its consistency, the tacit promise that it would flash in rhythm the entire twelve hours of the flight. It was reliable and it was reliability that he sought.

Goodbye, Asami.

Asami stood in the center of the empty living room. The improvised darkroom, the stained sofa, the cardboard box coffee table, the empty beer cans, canisters of film rolls, the ashtray, week old takeout boxes. Gone. Even the smell of fixer had faded, covered by cheap air freshener.

"Have you found him yet?"

"No, sir. They're still checking his usual spots."

"His cell phone?"

"Canceled two weeks ago."

"Credit card. Bank account."

"The same. All money withdrawn."

"What about his employer?"

"The editor found the letter of resignation two days ago on his desk."

"Do his friends not know where he is? Acquaintances, relatives, parents? There has to be someone that knows where he's gone."

"He told his parents that he'd be gone for a while."

"Where?"

"He didn't say, but out of the country."

"What about the airline companies."

"We're still doing inquiries, but so far there has been no record of him purchasing any tickets out of the country. There are also companies that we do not have leverage over."

"I don't care. Find him." Asami whispered, his voice deadly and frigid. The threat would do no good, however. Takaba had slipped from his grasp.

By a mere two hours.

He kept on running his mind through what he had just done. For eight months, he had pondered on this, driving himself to insanity and back in a constant internal controversy, a chaotic roundtrip. His dreams had been the battleground for his doubts and certainties. After three months without a single word from Asami, his half-serious ideas of just dropping everything and leaving Tokyo crystallized from its saturated solution, the seed crystal sown, breaking the surface tension, the lattices forming methodically around the germinating idea.

Then, he changed his mind to leave Japan altogether.

Wait another month, he told himself, wait longer. Wait forever, another part of him whispered. Then there was that embittered devil, the Diablo unknown, inside him that urged him to take the next flight out of Japan. Pick one, it whispered to him, pick any flight, it's a Russian roulette, either way you lose…so does it matter?

But goddammit, it did matter.

It does matter.

It was terrifying sometimes, wondering if Asami had dropped him altogether, afraid that the man would lose, or perhaps already had lost, interest. His soul trembled in trepidation. That was, after all, the reason Takaba ran from him. If he played this game of hide-and-seek, then maybe, just maybe, Asami might toy with him, as a cat would with an already trapped mice.

After six months, his doubts became certainties. Sure, Asami always said that Takaba belonged to him, but how many other lovers had he whispered that to, how many others had been used and abused? Received then deceived? Discarded like empty boxes, orange peels with its tangy excitement dried and withered. With his mind set in what seemed like stone at the time, he began making preparations over the next two months.

He arranged for a passport, one that had a different name. Tanaka Sei, nothing too flashy, rather mundane and intentionally boring. He emptied his apartment beginning with furniture, and every time an article disappeared in the black trash bag, he felt as though he were carving out a piece of his heart and throwing it to the dogs, to be devoured, feasted upon by loneliness.

In the middle of the night, around two or three, he would walk out to the balcony to stare at the sky, stars overshadowed by the Tokyo night light, and watch the truck pick up what used to be his. The plan that at first seemed so certain felt fragile then as it still did now. He could have taken a hammer to the stone hard resolution and shattered it to jagged pieces, but he hadn't. He carried on, his desperation mutating into a twisted, fragile determination.

Now, with his eyes still fixed on that blinking, unchanging light fixed on the metal wings, he wanted more than ever to feel anger, for despite how much of his heart he had carved away, he still felt the ache, the pain, the intense, unforgivable, unforgettable throbbing he felt whenever Asami wasn't near.

Asami was 9000 meters below, probably not knowing that his lover was slipping away. For the moment, Takaba closed his eyes and noticed that there was no weight lifted from his shoulders with this cowardly escape. Instead, it grew heavier and heavier as the plane cruised from Tokyo to London, nonstop.

Two years later.

Wispy strands of smoke climbed its way to the high ceiling of the luxurious flat overlooking Tokyo, only to be smothered by cruel hands into a crystal ashtray then left in its ashy grave yard, crushed and deformed.

"And to what do I owe the pleasure of your unexpected visit, Mr. Merrett?" Asami gently twirled the crystal glass filled with golden, amber liquid. His counterpart was an Englishman, well into his late fifties with gray hair and creases around his aging face.

"There will be an event in London next week; I would appreciate you to make your presence known. It is for your very presence that I have come to request. It's an event, with exhibitions and performances. What is most crucial, though, is the dinner the second evening, but of course it would be indiscreet for you to show your face only on that day. Also, there will be many of the contacts in London the week before for possible negotiations and agreements."

"You realize, Mr. Merrett, that a week is an incredibly long span of time for me, do you not? Add the traveling time and I will be gone nearly two weeks from my foothold here in Tokyo."

"Which is why I came personally, Mr. Asami. Two weeks in indeed a very long time."

Well, he had a point. The man did take a thirteen hour plane trip all the way to Tokyo, but he would have to do the same to London if he agreed to this. Things had been relatively stable lately anyhow. Surely he could spare himself the time; it would help cement his relationship with the European contacts to have a firm English ally. "Very well. I expect the finest accommodations then."

"Only the best, of course."

Asami's lips turned up at the corners. This Englishman at least knew his way around the underworld. "Of course."

"Gyles, you can't just expect me to add five more photos to the gallery like this! I don't even know if I have one other decent shot worth displaying." Takaba slammed his hands down on the mahogany desk of the gallery curator. "I'm a photographer! Not a printing machine! Do I look like I have "hp" stamped to my forehead or something? No! Besides, most of the exhibit
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: