Rose was still staring at the wall when a body was rushed into the roo dịch - Rose was still staring at the wall when a body was rushed into the roo Việt làm thế nào để nói

Rose was still staring at the wall

Rose was still staring at the wall when a body was rushed into the room and tossed onto the bed next to her. A number of medi-witches and wizards flooded the room and the privacy curtains were drawn so quickly that she couldn't tell who it was. She heard a lot of mumbling about how this was the only bed open in the hospital at the moment, due to some explosion during a potion-party-marathon. Most of the witches and wizards who were attending the marathon now had permanently dyed blue faces and the medi-witches and wizards had no idea what to do to fix it.
Yet.
But Rose's attention wasn't on the potion-party-explosion. No. It was on who-the-bloody-hell-was-now-in-the-same-room. The medical staff was rushing in and out - Rose saw an IV line floating in along with some other tools and bandages, gauze, and tape. After the shuffling had calmed down and the person was safely sleeping in the bed, there was only one medi-witch left in the room.
The same one that had given Rose the fictiously polite smile when she had asked about the library.
Wonderful.
"Is he okay? It is a he, right?" Rose had to remember what glimpse she saw - and the body seemed too large to be a woman.
"I am not at liberty to share this patients information." That same overly-used polite smile greeted Rose once again. Rose only scowled at the woman.
"You can't tell me if it's a male or female?" Rose questioned blatantly.
"Is there anything that you need, ma'am?" The witch asked, clearly dodging the question. Rose bit her bottom lip in frustration and shook her head. The medi-witch left the room in a hurry.
Rose didn't need to take but a moment until she was out of bed and peeking around the curtain. The other half of the room was nearly pitch black - and all she could see was a dark masculine figure lying in the hospital bed. For the briefest of moments, she felt pity for the individual lying in the bed. His face was horribly swollen, purple, and bruised. She felt wrong, standing here, overlooking him while she was just fine and healthy.
That was until she saw the name of the person on the charts, attached to the foot of the bed where she was standing.
Nott.
She inhaled quickly and clutched the base of her neck, and hurried back behind the privacy curtain and into her own hospital bed.
What the bloody hell was he doing here? What had he done to get himself in such a shape as that? Who would do such a thing to him?
Unanswered questions flooded her mind, but before she could entertain a single one of them, the annoying medi-witch cracked open the door and peeked in.
"Miss Weasley...you have a visitor." She scowled. Rose glanced at the clock and knew it was far past visiting hours.
"I don't want to see any visitors. Besides, isn't it past curfew?" Rose replied curtly.
"He insists." The nurse pursed her lips together and moved out of the way to allow a tall figure in. Rose immediately knew who it was, her eyes didn't need to adjust and study his features. His expensive cologne was giveaway enough.
"Scorpius..." Rose's breath hitched in her throat. The simple sight of him still took her breath away at times, and this was one of those times. And it wasn't because of his dashing looks...it was because of the blood stains on his shirt and the swollen lip he sported.
"Don't ask any questions - just get your belongings. We're leaving." Scorpius commanded and Rose knew better than to pry him with all the questions flowing through her mind.
"I don't have much..." She fumbled around and grabbed a few of her necessities - wand, robes, and the picture of her family that was resting by her bedside.
Without another word, she followed Scorpius out of the blackened hospital room, through the now-deserted hallways, and into the cool night.
________________________________________
Hermione didn't know what to think of her daughters current situation. She was clearly messing around with the Malfoy boy - it didn't take a genius to figure that one out. Not with the way he watched over her while she was unconscious - the clear lines of worry etched in his face, and the undoubted malice of revenge painted in his eyes...
No, it was clear they were more than just friends.
And wasn't it interesting that Nott would show up at St. Mungo's as well; a fellow student in Rose's year and one of Scorpius' 'closest' friends. One that somehow had to fit into this whole equation surrounding Rose.
Hermione stood over the sleeping boy, all bruised and battered. A small and tidy mediwitch stood by Hermione's side, watching her every action, ensuring that she did no further harm to the boy.
"You said he came in tonight?" Hermione whispered softly to the mediwitch.
"Yes. Sometime around midnight." She replied easily.
"Where was he found?" Hermione asked solemnly.
"Um, Hogsmeade, I believe." The mediwitch replied and cleared her throat, "I think it's time we leave him to rest."
Hermione didn't need anymore time here. She headed out of the room and past the bed where her daughter was supposed to be laying.
"The head witch on the shift prior to mine said you checked Rose out. How is she doing?" The mediwitch questioned.
"She's fine." Hermione whispered and then headed down the long hall, to the nearest exit. Hermione didn't check Rose out - but she had an inkling of who did.
Once she was outside the hospital, she reached for her Muggle device - a cell phone, and dialed her husband Ron as fast as she could.
"Honey, I have a lead." She muttered into the mouthpiece as softly as she could, "I don't want to say much more on here in case someone is listening. Meet me at the usual and we'll go from there."
With a soft click, the phone had been shut and tucked neatly away in her purse. With one last fleeting glance around, she apparated away.
________________________________________
"Nobody enters this home, do you understand?" Scorpius forcibly spoke to his hoard of house elves. They all nodded in conjuction with a terrified look in their eyes and fingers nervously fiddling.
Without another word, Scorpius sailed past them and further into his family's mansion. Rose weakly followed, this was her first time in the Malfoy Manor and there were so many things to look at and be in awe of. Clearly his family thoroughly enjoyed collecting ancient artifacts and other strange objects. Rose wanted to get her hands on each and every one of them, and learn their history.
But clearly, now was not the time.
"Please keep up." Scorpius commanded from the end of the hall. Rose scurried along after him, not wanting to lose him in the maze of hallways and secret passages.
She caught up quickly, and just in time to enter a dark and pristinely decorated bedroom chamber. The door closed automatically behind her, and she could hear the locks click into place.
Before anything more could be said, or done, Rose had to get this straightened out and with a quickness.
"You know, I've been forced to put a lot of trust in you, Scorpius, and you haven't been telling me what I need to know." Rose eyed him carefully as he stood in front of a lengthy mirror, examining the cuts on his face.
"Bollocks." Scorpius fingered a seriously sore spot on his cheekbone and cursed.
"You're impossible. Come here, sit down." Rose ordered and Scorpius opened his mouth to protest, but Rose cut him off - "Sit!"
With a slight grin at her forcefulness, Scorpius crossed the room and relaxed on the silky green bed in front of Rose. "What is it that you absolutely need to know?"
"Everything." Rose sighed as she hovered in front of Scorpius, hands tracing lightly over the purple bruises on his face. "Start from the beginning."
"Ouch." Scorpius grimaced as Rose tightly squeezed his forearm to check for broken bones. "I'm sure Nott poisoned you, to use you to get to me. He wanted to marry you, somehow 'bridge the gap' between 'good and evil' wizarding families, and gain fifty percent of my business funds by allowing us to still see each other on the side."
"That doesn't even make sense." Rose murmured with her eyebrows squished together, intently studying a deep cut above Scorpius' lip. "Do you have any gauze?"
"Wouldn't magic suffice?" Scorpius questioned easily. "Or we can do it the old fashioned way - kiss it and make it all better."
An airy laugh escaped Rose's lips. She really missed his witty remarks and constant come-ons.
"Isn't that something that mothers do?" Rose pushed herself away from Scorpius and crossed to his oversized on-suite bathroom.
"Hell no." Scorpius chortled.
"We need to clean and stitch up that wound before it festers." Rose called from the bathroom. Scorpius could almost envision every move she made by the sound of the ruckus she was making in the bathroom. Cabinet doors slammed, little glass bottles on his vanity were moved about noisily, and her padded footsteps resounded all across the cold tiles.
"Check the closet, I think the House Elves keep a medical basket handy in there." Scorpius returned quickly and laid fully back on his bed. With his feet, he pushed himself to the head of his over-sized king bed - the deep satin green sheets melted beneath his warm skin.
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Rose vẫn còn nhìn chằm chằm vào các bức tường khi một cơ thể được vội vã đưa vào phòng và ném lên giường bên cạnh cô ấy. Một số medi-phù thủy và phù thủy ngập nước phòng và rèm bảo mật đã được rút ra quá nhanh rằng cô không thể nói cho người đó là. Cô nghe nói rất nhiều của mumbling về làm thế nào đây là giường chỉ mở trong bệnh viện tại thời điểm này, do một số vụ nổ trong một lọ thuốc-Đảng-marathon. Hầu hết các phù thủy và phù thủy người đã tham dự cuộc đua marathon bây giờ đã vĩnh viễn màu xanh khuôn mặt và medi-phù thủy và phù thủy đã không biết phải làm gì để sửa chữa nó.Được nêu ra.Nhưng Hoa hồng của sự chú ý đã không vào lọ thuốc-Đảng-vụ nổ. Không. Nó đã trên who-the-bloody-hell-was-now-in-the-same-room. Các nhân viên y tế đổ xô vào và ra - Rose thấy một IV dòng nổi trong cùng với một số các công cụ và băng, băng và băng. Sau khi các shuffling đã calmed xuống và người một cách an toàn ngủ trong giường, đã có chỉ có một medi phù thủy còn lại trong phòng.Trong cùng một mà đã cho Hoa hồng nụ cười fictiously lịch sự khi bà đã yêu cầu về thư viện.Tuyệt."Là ông chấp nhận được? Nó là một ông, phải không?" Rose đã phải nhớ cái nhìn những gì cô đã thấy - và cơ thể dường như quá lớn để là một người phụ nữ."Tôi không phải lúc tự do để chia sẻ thông tin bệnh nhân này." Đó tương tự sử dụng quá lịch sự nụ cười chào đón Rose một lần nữa. Rose chỉ scowled lúc người phụ nữ."Bạn không thể cho tôi biết nếu nó là một nam hay nữ?" Tăng questioned blatantly."Có bất cứ điều gì mà bạn cần, thưa cô?" Các phù thủy hỏi, rõ ràng né tránh các câu hỏi. Rose bit môi dưới của cô trong thất vọng và bắt đầu. Phù thủy medi rời khỏi phòng vội vàng.Rose không phải thực hiện nhưng một chút thời gian cho đến khi cô ấy đã ra khỏi giường và nhìn trộm quanh bức màn. Nửa kia của phòng là gần sân black - và tất cả các cô có thể nhìn thấy là một nhân vật nam tính tối nằm trên giường bệnh. Đối với các briefest của những khoảnh khắc, cô cảm thấy tiếc cho các cá nhân nằm trên giường. Khuôn mặt của mình là khủng khiếp sưng lên, màu tím, và thâm tím. Cô cảm thấy sai, đứng ở đây, nhìn ra anh ta trong khi cô ấy đã chỉ tốt và khỏe mạnh.Đó là cho đến khi cô thấy tên của người trên các bảng xếp hạng, gắn liền với chân giường nơi cô đã đứng.Nott.Cô hít vào một cách nhanh chóng và cắp các căn cứ của cổ của cô, và vội vã trở lại phía sau bức màn về quyền riêng tư và vào giường bệnh viện riêng của mình.Ông đã làm những gì địa ngục đẫm máu ở đây? Những gì ông đã làm để có được bản thân trong một hình dạng như vậy? Người nào làm vậy với anh ta?Câu hỏi unanswered ngập tâm trí của mình, nhưng trước khi cô có thể giải trí một đơn duy nhất của họ, gây phiền nhiễu medi-phù thủy nứt mở cửa và peeked trong."Hoa hậu Weasley... bạn có một người truy cập." Cô scowled. Rose liếc nhìn vào đồng hồ và biết nó là xa qua thăm giờ."Tôi không muốn xem bất kỳ khách truy cập. Bên cạnh đó, không phải là nó qua lệnh giới nghiêm?" Hoa hồng trả lời curtly."Ông nhấn mạnh." Y tá pursed đôi môi của mình với nhau và chuyển ra khỏi đường để cho phép một nhân vật cao trong. Rose ngay lập tức biết nó là ai, đôi mắt của cô không cần phải điều chỉnh và nghiên cứu các tính năng của mình. Cologne đắt tiền của mình là giveaway đủ."Thiên hạt..." Hơi thở của Rose hitched trong cổ họng của mình. Tầm nhìn đơn giản của ông vẫn còn bắt hơi thở của mình đi vào các thời điểm, và đây là một trong những thời điểm. Và nó không phải là vì rạng ngời trông... đó là vì những vết máu trên áo của mình và môi sưng lên ông có."Không yêu cầu bất kỳ câu hỏi - chỉ nhận được đồ đạc của bạn. Chúng tôi đang để lại." Thiên hạt chỉ huy và Rose biết tốt hơn để nâng lên anh ta với tất cả những câu hỏi mà chảy qua tâm trí của mình."Tôi không có nhiều..." Cô fumbled xung quanh và nắm lấy một vài trong số các nhu cầu của cô - cây đũa phép, áo choàng, và hình ảnh của gia đình nghỉ ngơi bởi cạnh giường ngủ của cô.Nếu không có một từ, cô theo sau Thiên hạt ra khỏi phòng bệnh viện đen, thông qua các hành lang bây giờ bỏ hoang, và vào ban đêm mát mẻ.________________________________________Hermione không biết những gì để suy nghĩ về tình hình hiện tại của cô con gái. Cô rõ ràng phiền xung quanh với cậu bé Malfoy - nó đã không mất một thiên tài để tìm cái này ra. Không phải với cách ông đã xem qua cô trong khi cô được vô thức - dòng rõ ràng của lo lắng khắc trong khuôn mặt của mình, và malice trả thù, undoubted vẽ trong đôi mắt của mình...Không, nó đã rõ ràng họ đã là nhiều hơn chỉ là bạn bè.Và không phải là nó thú vị rằng Nott sẽ có mặt tại St. Mungo là tốt; một học sinh đồng bào của Rose năm và một Thiên hạt 'gần nhất' bạn. Một trong đó bằng cách nào đó có để phù hợp với phương trình này toàn bộ xung quanh Rose.Hermione đứng trên cậu bé ngủ, tất cả thâm tím và đập. Một mediwitch nhỏ và gọn gàng đứng bên cạnh của Hermione, xem cô ấy mọi hành động, đảm bảo rằng cô đã không gây thiệt hại hơn nữa để cậu bé."Bạn nói rằng ông đến đêm nay?" Hermione thì thầm nhẹ nhàng với mediwitch."Có. Đôi khi khoảng nửa đêm." Cô trả lời một cách dễ dàng."Nơi ông đã thấy thì sao?" Hermione hỏi đã long trọng."Um, Hogsmeade, tôi tin." Mediwitch trả lời và xóa cổ họng của cô, "Tôi nghĩ rằng đó là thời gian chúng tôi rời khỏi anh ta để phần còn lại."Hermione không cần nữa thời gian ở đây. Nó di chuyển hướng ra khỏi phòng và qua đáy mà con gái của bà đã yêu cầu để đặt."Phù thủy đầu vào sự chuyển đổi trước khi tôi nói rằng bạn kiểm tra hoa hồng trên. Cô thế nào?" Mediwitch hỏi."Cô ấy là tốt." Hermione thì thầm và sau đó đứng đầu xuống hội trường dài, để theo lối ra gần nhất. Hermione không kiểm tra Rose- nhưng cô đã có một sự thoa mực của những người đã làm.Một khi cô đã ở bên ngoài bệnh viện, cô đạt cho thiết bị Muggle của cô - một điện thoại di động, và quay chồng Ron nhanh như cô có thể."Mật ong, tôi có một dẫn." Cô muttered vào các ống tẩu nhẹ nhàng như cô có thể, "tôi không muốn nói nhiều hơn nữa trên đây trong trường hợp một ai đó đang lắng nghe. Gặp tôi ở thông thường và chúng tôi sẽ đi từ đó."Với một nhấp chuột mềm, điện thoại đã được đóng và nằm gọn gàng đi trong ví của mình. Với một thái cuối trong nháy mắt xung quanh, cô apparated đi.________________________________________"Không ai vào nhà này, hiểu chứ?" Thiên hạt buộc phải nói chuyện với ông hoard nhà yêu tinh. Tất cả họ gật đầu trong chương với một cái nhìn sợ trong mắt và ngón tay nervously fiddling của họ.Nếu không có một từ, Thiên hạt khởi hành trong quá khứ chúng và tiếp tục vào lâu đài của gia đình. Tăng yếu theo, đây là thời gian đầu tiên của mình tại the Malfoy Manor và có rất nhiều điều để xem xét và trong awe của. Rõ ràng gia đình kỹ lưỡng rất thích thu thập các hiện vật cổ đại và các đối tượng khác lạ. Hoa Hồng muốn có được bàn tay của mình trên mỗi một trong số họ, và tìm hiểu lịch sử của họ.Nhưng rõ ràng, bây giờ không phải là thời gian."Xin vui lòng theo kịp." Thiên hạt chỉ huy từ cuối của hội trường. Rose scurried dọc theo ông, không muốn mất anh ta trong mê cung của hành lang và bí mật đoạn.Cô bắt kịp một cách nhanh chóng, và chỉ trong thời gian để nhập một phòng tối và pristinely trang trí phòng ngủ. Cửa đóng cửa tự động phía sau của cô, và cô ấy có thể nghe thấy các ổ khóa bấm vào vị trí.Trước khi bất cứ điều gì nhiều hơn nữa có thể được cho biết, hoặc thực hiện, Rose đã có để có được điều này thẳng ra và với một nhanh chóng."Bạn đã biết, tôi đã phải đặt rất nhiều niềm tin vào bạn, Thiên hạt, và bạn đã không nói cho tôi những gì tôi cần phải biết." Rose mắt anh ta cẩn thận như ông đã đứng ở phía trước của máy nhân bản dài, xem xét việc cắt giảm trên khuôn mặt của mình."Bollocks." Thiên hạt ngón tay một chỗ đau nghiêm trọng trên đó của mình và bị nguyền rủa."Anh không thể. Đến đây, ngồi." Rose đã ra lệnh và Thiên hạt mở miệng của mình để phản đối, nhưng Rose chém hắn ra - "Ngồi."Với một grin nhẹ tại kể của cô, Thiên hạt vượt qua phòng và thư giãn trên giường mượt màu xanh lá cây ở phía trước của Rose. "Những gì là nó mà bạn hoàn toàn cần biết?""Mọi thứ." Rose thở dài như cô bay lượn ở phía trước của Thiên hạt, tay truy tìm nhẹ hơn các vết bầm tím tím trên khuôn mặt của mình. "Bắt đầu từ đầu.""Ouch." Thiên hạt grimaced như Rose chặt chẽ vắt cẳng tay của mình để kiểm tra cho gãy xương. "Tôi chắc chắn Nott đầu độc bạn, sử dụng bạn để có được với tôi. Ông muốn kết hôn với bạn, bằng cách nào đó 'cầu khoảng cách' giữa 'tốt và cái ác' tồn, và đạt được năm mươi phần trăm của các quỹ kinh doanh của tôi bằng cách cho phép chúng tôi vẫn nhìn thấy nhau bên.""Mà thậm chí không làm cho tinh thần." Rose murmured với lông mày của cô squished với nhau, chăm chú học một lát cắt sâu trên Thiên hạt môi. "Bạn có bất kỳ vải?""Sẽ không magic đủ?" Thiên hạt đặt câu hỏi một cách dễ dàng. "Hoặc chúng tôi có thể làm theo cách cũ thời - hôn nó và làm cho nó tất cả tốt hơn."Một cười thoáng mát thoát khỏi đôi môi của Rose. Cô thực sự mất của mình nhận xét hóm hỉnh và liên tục come-ons."Không phải là một cái gì đó mà bà mẹ làm?" Rose đẩy mình ra khỏi Thiên hạt và vượt qua để phòng tắm trên mật quá khổ của mình."Địa ngục không có." Thiên hạt chortled."Chúng tôi cần để làm sạch và khâu lên vết thương đó trước khi nó festers." Hoa hồng gọi là từ phòng tắm. Thiên hạt hầu như có thể hình dung mọi di chuyển nó thực hiện bởi những âm thanh của ruckus cô đã thực hiện trong phòng tắm. Tủ cửa nhảy, ít kính chai trên vanity của ông đã được di chuyển ồn, và bước chân đệm của cô cùng khắp các gạch lạnh."Kiểm tra tủ quần áo, tôi nghĩ rằng tinh nhà giữ một giỏ y tế ích trong đó." Thiên hạt trở lại một cách nhanh chóng và đặt hoàn toàn trở lại trên giường của mình. Với đôi chân của mình, ông đã đẩy mình vào đầu của cửa sổ cỡ lớn của ông vua giường - các tấm màu xanh lá cây sâu satin tan chảy bên dưới làn da ấm áp của mình.
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Rose vẫn nhìn chằm chằm vào bức tường khi một cơ thể được đưa vào phòng và ném lên giường bên cạnh cô. Một số medi-phù thủy và pháp sư ngập căn phòng và màn cửa quyền riêng tư đã được rút ra quá nhanh đến nỗi cô không thể nói đó là ai. Cô nghe thấy rất nhiều lầm bầm về cách thức này là giường chỉ mở cửa vào bệnh viện vào lúc này, do một số vụ nổ trong một lọ thuốc bên-marathon. Hầu hết các phù thủy và pháp sư đã tham dự marathon khuôn mặt màu xanh bây giờ đã nhuộm vĩnh viễn và medi-phù thủy và pháp sư không biết phải làm gì để sửa chữa nó.
Tuy nhiên.
Nhưng sự chú ý của Rose đã không được vào lọ thuốc bên nổ. Đó là số người trên-the-máu-quái-là-giờ-in-the-cùng-phòng. Các nhân viên y tế đã đổ xô vào và ra - Rose nhìn thấy một dòng IV nổi trong cùng với một số công cụ khác và bông băng, gạc, băng và. Sau khi shuffling đã bình tĩnh lại và người đang ngủ một cách an toàn trên giường, chỉ có một medi-phù thủy còn lại trong phòng.
Các một người đã cho Rose nụ cười fictiously lịch sự khi cô đã hỏi về thư viện.
Tuyệt vời.
" là anh không sao chứ? Đó là một anh, phải không? " Rose đã phải nhớ những gì cô nhìn thấy cái nhìn thoáng qua -. Và cơ thể dường như quá lớn để có một người phụ
nữ: "Tôi không có tự do để chia sẻ thông tin bệnh nhân này." Điều đó cùng nụ cười lịch sự quá-sử dụng chào Rose một lần nữa. Rose chỉ quắc mắt nhìn người phụ nữ.
"Bạn không thể nói với tôi, nếu nó là nam hay nữ?" Rose hỏi cách trắng trợn.
"Có điều gì mà bạn cần, thưa bà?" Các phù thủy hỏi, né tránh rõ câu hỏi. Rose cắn môi dưới của cô trong sự thất vọng và lắc đầu. Các medi-witch rời khỏi phòng trong một vội vàng.
Rose đã không cần phải thực hiện nhưng một thời điểm cho đến khi cô đã ra khỏi giường và nhìn trộm xung quanh màn. Nửa kia của căn phòng gần như tối đen - và tất cả các cô có thể xem là một nhân vật nam tính tối nằm trên giường bệnh viện. Đối với những khoảnh khắc ngắn ngủi, cô cảm thấy thương hại cho cá nhân đang nằm trên giường. Khuôn mặt anh khủng khiếp sưng, tím, và thâm tím. Cô cảm thấy sai, đứng ở đây, nhìn anh ta trong khi cô chỉ mới tốt đẹp và lành mạnh.
Đó là cho đến khi cô nhìn thấy tên của người trên các bảng xếp hạng, gắn vào chân giường nơi cô đang đứng.
Nott.
Cô hít một cách nhanh chóng và nắm chặt các cơ quan ở cổ cô, và vội vã trở lại phía sau bức màn sự riêng tư và vào giường bệnh của mình.
Những gì địa ngục đẫm máu đã được anh làm gì ở đây? Những gì ông không làm việc để có được bản thân mình trong một hình dạng như vậy? Ai có thể làm một điều như vậy với anh?
Câu hỏi chưa ngập tâm trí cô, nhưng trước khi cô có thể giải trí một đơn của họ, gây phiền nhiễu medi-witch nứt mở cửa và nhòm vào.
"Miss Weasley ... có một vị khách. " Cô cau mày. Rose liếc nhìn đồng hồ và biết đó là quá khứ xa xưa giờ thăm viếng.
"Tôi không muốn nhìn thấy bất kỳ du khách. Bên cạnh đó, không phải là qua giới nghiêm?" Rose trả lời cộc lốc.
"Ông nhấn mạnh." Các y tá mím môi lại với nhau và di chuyển ra khỏi con đường để cho phép một con số cao trong. Rose ngay lập tức biết đó là ai, đôi mắt của cô không cần phải điều chỉnh và nghiên cứu các tính năng của mình. Nước hoa đắt tiền của mình đã đủ giveaway.
"Scorpius ..." hơi thở của Rose quá giang trong cổ họng. Các cảnh đơn giản của anh vẫn còn mất hơi thở của cô đi vào những thời điểm, và điều này là một trong những thời điểm. Và đó không phải là vì bảnh bao của mình trông ... đó là vì các vết máu trên áo sơ mi của mình và môi sưng ông chưng diện.
"Đừng hỏi bất kỳ câu hỏi -.. Chỉ nhận được đồ đạc của bạn Chúng ta đi thôi" Scorpius chỉ huy và Rose biết tốt hơn để nâng lên anh ta với tất cả các câu hỏi chảy qua tâm trí cô.
"Tôi không có nhiều ..." Cô lóng ngóng xung quanh và nắm lấy một vài trong số những nhu cầu của cô - cây đũa phép, áo choàng, và hình ảnh của cô gia đình đang nghỉ ngơi bên giường bệnh của cô.
Nếu không nói một lời, cô theo Scorpius ra khỏi phòng bệnh viện đen, qua các hành lang bây giờ hoang vắng, và vào ban đêm mát mẻ.
________________________________________
Hermione không biết phải nghĩ gì về con gái mình tình hình hiện tại. Cô đã rối tung rõ ràng xung quanh với các cậu bé Malfoy - nó đã không mất một thiên tài để tìm một trong ra ngoài. Không phải với cách anh nhìn qua cô trong khi cô bất tỉnh - những dòng rõ ràng lo lắng khắc trong khuôn mặt của mình, và có ác ý gì để nghi ngờ của sự trả thù sơn trong mắt anh ...
Không, rõ ràng họ đã được nhiều hơn chỉ là bạn bè.
Và tháy không 't nó thú vị mà Nott sẽ hiển thị ở St. Mungo cũng của; một học sinh đồng bào trong năm của Rose và một trong Scorpius '' gần 'bạn bè. Một cách nào đó phải phù hợp với toàn bộ phương trình này xung quanh Rose.
Hermione đứng trên đang say ngủ, tất cả các thương nhẹ và bị đánh đập. Một mediwitch nhỏ và gọn gàng đứng bên cạnh Hermione, nhìn nàng mỗi hành động, đảm bảo rằng cô ấy đã không gây thiệt hại hơn nữa để các cậu bé.
"Bạn cho biết anh đến trong đêm nay?" Hermione thì thầm nhẹ nhàng đến mediwitch.
"Vâng. Vào khoảng nửa đêm." Cô trả lời một cách dễ dàng.
"Trường hợp ông đã được tìm thấy?" Hermione hỏi long trọng.
"Um, Hogsmeade, tôi tin." Các mediwitch trả lời và hắng giọng, "Tôi nghĩ đã đến lúc chúng tôi rời khỏi anh ấy nghỉ ngơi."
Hermione không cần nữa thời gian ở đây. Cô đầu ra khỏi phòng và quá khứ giường nơi cô con gái lẽ ra đã được lắp đặt.
"Các phù thủy đứng đầu về sự thay đổi trước khi tôi nói rằng bạn đã kiểm tra Rose ra. Làm thế nào là cô ấy đang làm gì?" Các mediwitch hỏi.
"Cô ấy là tốt." Hermione thì thầm và rồi chạy xuống hành lang dài, đến lối ra gần nhất. Hermione đã không kiểm tra Rose ra -. Nhưng cô đã có một ý niệm mơ hồ của những người đã làm
khi cô ấy đã ở bên ngoài bệnh viện, cô với tay lấy điện thoại Muggle cô - một điện thoại di động, và quay số gọi chồng Ron nhanh như cô có thể.
"Honey, I có một dẫn. " Cô thì thầm vào ống là nhẹ nhàng nhất có thể, "Tôi không muốn nói nhiều hơn nữa về đây trong trường hợp ai đó đang lắng nghe. Gặp tôi ở bình thường và chúng ta sẽ đi lên từ đó."
Với một cú nhấp chuột mềm, điện thoại đã phải đóng cửa và nhét gọn gàng đi trong túi xách của cô. Với một cái nhìn thoáng qua cuối cùng xung quanh, cô apparated đi.
________________________________________
"Không ai vào nhà này, bạn có hiểu không?" Scorpius buộc đã nói chuyện với kho báu của ông về người tí hon nhà. Họ gật đầu trong conjuction với một cái nhìn khiếp sợ trong ánh mắt và ngón tay bồn chồn không quan trọng của họ.
Nếu không có một từ khác, Scorpius đi thuyền qua họ và thêm vào ngôi biệt thự của gia đình ông. Rose tiếp một cách yếu ớt, đây là lần đầu tiên của cô trong Malfoy Manor và có quá nhiều thứ để xem xét và được kính nể. Rõ ràng gia đình anh rất thích thu thập hiện vật cổ và các đối tượng khác lạ. Rose muốn để có được bàn tay của mình trên mỗi và mỗi một trong số họ, và tìm hiểu lịch sử của họ.
Nhưng rõ ràng, bây giờ không phải là thời gian.
"Ông hãy tiếp tục." Scorpius chỉ huy từ cuối hành lang. Rose vội vã cùng sau khi anh ấy, không muốn để mất anh ấy trong mê cung của hành lang và lối đi bí mật.
Cô bắt kịp nhanh chóng, và chỉ trong thời gian để nhập vào một buồng ngủ tối và trang trí pristinely. Cánh cửa đóng tự động phía sau cô, và cô có thể nghe thấy tiếng ổ khóa bấm vào vị trí.
Trước khi bất cứ điều gì khác có thể được nói, hoặc làm, Rose đã có được điều này thẳng ra ngoài và với một sự nhanh chóng.
"Bạn biết đấy, tôi đã buộc phải đưa rất nhiều niềm tin ở bạn, Scorpius, và bạn đã không được nói cho tôi những gì tôi cần biết. " Rose nhìn anh cẩn thận khi đứng trước một tấm gương dài, kiểm tra các vết cắt trên mặt mình.
"Bollocks." Scorpius ngón một điểm nghiêm túc đau trên xương gò má của mình và nguyền rủa.
"Anh không thể. Hãy đến đây, ngồi xuống." Rose đã ra lệnh và Scorpius mở miệng định phản đối, nhưng Rose đã bỏ anh - "! Sit"
Với một nụ cười nhẹ tại có sức lực của mình, Scorpius băng qua phòng và thoải mái trên giường xanh mượt ở phía trước của Rose. "Đó là những gì mà bạn hoàn toàn cần phải biết?"
"Tất cả mọi thứ." Rose thở dài khi cô bay lượn ở phía trước của Scorpius, truy tìm tay nhẹ lên những vết bầm tím trên khuôn mặt của mình. "Bắt đầu từ đầu."
"Ouch." Scorpius nhăn mặt khi Rose ép chặt cánh tay của mình để kiểm tra xem có bị gãy xương. "Tôi chắc chắn Nott độc anh, để sử dụng bạn để có được với tôi. Anh ấy muốn cưới bạn, bằng cách nào đó 'thu hẹp khoảng cách" giữa các gia đình tốt và cái xấu' phù thủy, và đạt được năm mươi phần trăm của các quỹ kinh doanh của mình bằng cách cho phép chúng tôi vẫn gặp nhau trên mặt.
"" Điều đó thậm chí không có ý nghĩa. " Rose thì thầm với cặp lông mày squished với nhau, chăm chú nghiên cứu một vết cắt sâu trên môi Scorpius. "Bạn có bất cứ gạc?"
"Không phải ảo thuật có đủ?" Scorpius hỏi dễ dàng. "Hoặc chúng ta có thể làm điều đó theo cách cũ thời -. Hôn nó và làm cho nó tất cả tốt hơn"
Một nụ cười thoáng mát thoát khỏi môi Rose. Cô thực sự bỏ lỡ nhận xét ​​dí dỏm của mình và liên tục đi-ons.
"Đó không phải là một cái gì đó mà các bà mẹ làm gì?" Rose đẩy mình ra khỏi Scorpius và vượt quá khổ để tắm trên bộ của mình.
"Địa ngục không có." Scorpius chortled.
"Chúng tôi cần phải làm sạch và khâu vết thương lên đó trước khi nó festers." Rose gọi từ phòng tắm. Scorpius gần như có thể hình dung mọi di chuyển của cô được thực hiện bởi những âm thanh của tiếng ồn ào, cô đã làm trong phòng tắm. Cửa tủ đóng sầm, ít chai thủy tinh trên bàn trang điểm của ông đã được chuyển về cách ồn ào, và tiếng bước chân đệm của cô vang lên trên khắp các gạch lạnh.
"Kiểm tra tủ quần áo, tôi nghĩ rằng các nhà Elves giữ một giỏ y tế tiện dụng trong đó." Scorpius trở lại một cách nhanh chóng và hoàn toàn đặt lại trên giường của mình. Với đôi chân của mình, ông đẩy mình vào phần đầu của quá cỡ giường vua của mình - những tờ xanh satin sâu tan chảy dưới làn da ấm áp của anh.
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: