A reminder: The techniques of characterization are not important by th dịch - A reminder: The techniques of characterization are not important by th Việt làm thế nào để nói

A reminder: The techniques of chara

A reminder: The techniques of characterization are not important by themselves and they shouldn’t be taught in a way that distracts students from the stories. If knowledge of these techniques, as of other technical elements of literature, is acquired during the exploration of responses, however, it may add to the exploration. As students react to Arnold and the people surrounding him, they will seek evidence for their reactions in the text. It’s important that they know how to evaluate the evidence they find there.
For instance, a students may conclude that Arnold doesn’t care about his brother’s death and may point to several remarks that seem to substantiate the observation: “Not a tear in his eye,’ said Andy,” and “He don’t give a hoot, is that how it goes?’ asked Sullivan.” That student needs to realize that the comments of characters in the story are not necessarily accurate and complete. Their points of view should be weighed against information from other sources in the story. Portraying one character through the observations of others is a powerful technique, but in most cases, the judgment of others will not be final or conclusive; it is simply one bit of information to keep in mind.
Berriault gives us no answers about Arnold, but she does carry us through a sequence of events and conversations that offer some insight into his feelings and thoughts. Clearly the most interesting material from which to draw inferences about him is in the last lines. Arnold has come to his mother’s door in the middle of the night, presumably to tell her how he feels about killing his brother, and has been sent away with an angry remark. At the story’s conclusion his mother asks him what he wanted:
“I didn’t want nothing,” he said flatly.
Then we went out the door and down the back steps, his legs trembling from the fight his answer gave him. 13
Why does that simple answer frighten him? What does it simply for his future relationship with his family? The answer lies not in one line of the story but in the knowledge of Arnold that accumulates throughout. Our understanding of his character depends on observations and information gathered from every scene.
We began our discussion of the short story with a tentative effort to distinguish it from the poem. It is not, finally, distinguishable from either the poem on one side or the novel on the other. All of them are ranges on one spectrum. We could probably find twenty literature works that could be arranged at equal intervals on a scale, with the lyric poem at one end, the short story somewhere in the middle, and the novel at the other end. The lyric poem might be represented by one of Shakespeare’s sonnets, or perhaps by Wordsworth’s “My heart Leaps Up.”As we move toward narrative, we would find “The Highwayman” and “The Rime of the Ancient Mariner,” poem that tell stories. Somewhere along the line might be Poe’s “Fall of the House of Usher,” which its sonorous, poetic opening lines, and then less poetic stories like Hemingway’s “The Killers”. Beyond this short piece we would find stories spanning several episodes, like Chekhov’s “The Lady with the Pet Dog.” By degrees the stories would lengthen, approaching the complexity of the novel. Henry James’ “The Beast in the Jungle” is either a long short story or a short novel. Tolstoy’s The Death of Ian Ilyich is longer still. In time we would arrive at War and Peace. Beyond that we get to Ulysses - are we then circling back toward poetry?
Thus the genres blend together to some degree, sharing techniques and subject matter. As we move off in other directions, too, the transitions are smooth and gradual. Some stories contain mostly dialog, so that they approach the form of the play. Some novels are so full of historical fact or autobiographical detail that they seem to blend history and fiction, or history and; fact or autobiographical detail that they seem to blend history and fiction, or autobiography and fiction, as in the realm of television where the “docudrama” blends documentary and drama.
As we move from the short story to the novel, the blending of genres is obvious. Both are narratives; they seem to differ only in length and scope. But despite their similarities and their common strategies, there are some significant differences between them.

The Novel
In our brief glance at the short story, we mentioned plot, the events that form the foundation of the story; character, the imitation of person through dialog; description; action; and conflict, the energy and purpose in the interaction of character and plot. Much that was said of plot, character, and conflict in the short story applies to the novel. Like the short story, the novel is narrative. Length alone, however, is a significant difference, and affects all of these elements.
Plot provides an example. Short stories tend to emphasize one event, issue, or idea. “The Stone Boy” is about an accidental killing and its aftermath. The later scenes all develop the consequences of the killing. Had the story grown into a novel, we might have following Arnold through adolescence into maturity, perhaps into old age. Even if the killing remained the most important even in the tale, it is unlike that it would have occupied our attention throughout the story. A novel is too long to be devoted entirely to one incident, though the writer might often return to the crucial episode, tracing its influence on Arnold’s life. The novel has a wider scope than the shorts story. It usually covers more time, more events, and more characters.
That breadth has several consequences. One is that novels typically convey the impression of reality more effectively than short stories or poem. A poem is clearly a performance, an art form, a verbal dance, and a shorts story is an episode, a short segment cut out of a larger tapestry. But a novel, especially one we are deeply involved in it, is as rich and full and detained as life. We learn the character’s habits and their tastes in food, music and entertainment; we rush through their busy moments and grow bored along with them in the dull moments between; we see their friends and family. We are immersed in detail, just as we are in our own lives. The short story gives us selected detail, just enough to carry the incident narrated. The novel gives us selected detail, too, but it doesn’t seem to. It seems to give us everything and thus leaves us with the impression that we are living in the world it creates.
Many readers report a sense of dissociation after finishing a novel than has captivated them. It is, they say, like coming out of one world into another. The room in which they sis seems, for an instant, less real than the imaginary world they have just left. Ask any child what it was like to finish one of the Harry Potter books. Ask him why he is so eager for the next one. That desire to live in this imaginary world may be part of the reason for the popularity of series books and sequels; readers may wish to re-enter a world they have come to enjoy. The adolescent wants to go back to Hogwarts; the adult wants to be back in the saddle in one of Louise L’Amour’s westerns or hanging out on Travis McGee’s boat in John McDonald’s series of mysteries. The sense of reality in the novel carries with it a penalty, though, for unsophisticated readers. They may lose track of the patterns and themes in the novel that give it meaning. Just as they may lose track of the patterns and themes in their own lives. A poem is clearly and unmistakably a writer’s vision, but many novels just seem to happen.
It is important, however, to maintain a sense of the author’s intent if one is to learn from a work. Unsophisticated readers, forgetting that the novel is a constructed work of art, may submit it to crude tests, or worse, not question it at all. They may, for example, judge it against their own notion of reality, a perfectly valid way to begin. Finding that they don’t know people like the characters portrayed, they may dismiss the work either as idle fantasy or as something irrelevant to their own experience. Or they may accept without adequate reflection the picture the work presents. They may fail to question the heroism or villainy of characters identified as heroes or villains, accepting superficial stereotypes in place of real characters. They may neglect to explore the coeds of ethnic implicit in a work. They may, in other words, fail to think about the novel as a vision, the product of one writer’s reflection and labor. Treated thus, the novel may entertain them, but is loses its power to enrich their thought.










0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Một lời nhắc nhở: các kỹ thuật của đặc tính là không quan trọng của mình và họ không nên được giảng dạy trong một cách mà distracts các sinh viên từ những câu chuyện. Nếu kiến thức của các kỹ thuật này, theo các yếu tố kỹ thuật của văn học, mua trong thời gian thăm dò của phản ứng, Tuy nhiên, nó có thể thêm vào thăm dò. Khi sinh viên phản ứng với Arnold và những người xung quanh anh ta, họ sẽ tìm kiếm các bằng chứng cho phản ứng của họ trong văn bản. Nó là quan trọng rằng họ biết làm thế nào để đánh giá các bằng chứng mà họ tìm thấy ở đó. Ví dụ, một sinh viên có thể kết luận rằng Arnold không quan tâm về cái chết của anh trai của ông và có thể trỏ đến một số nhận xét rằng dường như để chứng minh các quan sát: "không phải là một rách trong mắt của mình,' nói Andy," và "ông không cho kêu, là làm thế nào nó đi?' hỏi Sullivan." Rằng học sinh cần phải nhận ra rằng các ý kiến của các nhân vật trong câu chuyện là không nhất thiết phải chính xác và đầy đủ. Quan điểm của họ nên được cân nặng đối với thông tin từ các nguồn khác trong câu chuyện. Vẽ chân dung một nhân vật thông qua các quan sát của những người khác là một kỹ thuật mạnh mẽ, nhưng trong hầu hết trường hợp, bản án của những người khác sẽ không được cuối cùng hoặc kết luận; đó là chỉ đơn giản là một chút thông tin để giữ trong tâm trí. Berriault cung cấp cho chúng tôi không có câu trả lời về Arnold, nhưng cô thực hiện chúng tôi thông qua một chuỗi các sự kiện và hội thoại cung cấp một số cái nhìn sâu sắc vào cảm xúc và suy nghĩ của mình. Rõ ràng các tài liệu thú vị nhất mà từ đó rút ra kết luận về anh ta là ở cuối dòng. Arnold đã đi đến cửa của mẹ mình ở giữa đêm, có lẽ là nói với cô ấy như thế nào ông cảm thấy về giết chết anh trai của ông, và đã được gửi đi với một nhận xét tức giận. Kết thúc của câu chuyện mẹ hỏi ông những gì ông muốn:"Tôi không muốn không có gì", ông nói thẳng thừng.Sau đó chúng tôi đã đi ra khỏi cửa và xuống các bước trở lại, chân rung từ chiến đấu câu trả lời của ông đã cho anh ta. 13 Tại sao có câu trả lời đơn giản là cảm giác lo sợ anh ta? Những gì hiện nó chỉ đơn giản là cho mối quan hệ trong tương lai với gia đình của mình? Câu trả lời nằm không trong một dòng của câu chuyện, nhưng trong các kiến thức về Arnold mà tích tụ trong suốt. Chúng tôi hiểu biết về nhân vật của mình phụ thuộc vào quan sát và các thông tin thu thập từ mỗi cảnh. Chúng tôi bắt đầu chúng tôi thảo luận về câu chuyện ngắn với một nỗ lực dự kiến để phân biệt nó từ những bài thơ. Nó không phải, là cuối cùng, phân biệt từ bài thơ một bên hoặc tiểu thuyết trên khác. Tất cả chúng là phạm vi trên một quang phổ. Chúng tôi có lẽ có thể tìm thấy hai mươi tác phẩm văn học có thể được bố trí tại bằng khoảng trên quy mô, với những bài thơ lời bài hát ở một đầu, truyện ngắn một nơi nào đó ở giữa, và cuốn tiểu thuyết ở đầu bên kia. Lời bài hát bài thơ có thể được đại diện bởi một trong những bài sonnet của Shakespeare gửi, hoặc có lẽ bởi của Wordsworth "trái tim tôi nhảy lên."Như chúng tôi di chuyển về hướng câu chuyện, chúng tôi sẽ tìm thấy "The Highwayman" và "The sương muối của the Ancient Mariner," bài thơ mà kể câu chuyện. Một nơi nào đó dọc theo dòng có thể là Poe của "mùa thu của the House of Usher," mà kêu to, thơ mộng mở dòng của nó, và câu chuyện sau đó ít thơ như Hemingway's "The Killers". Ngoài này đoạn ngắn, chúng tôi sẽ tìm thấy câu chuyện với một số tập, như Chekhov "người phụ nữ với chó con vật cưng." Bởi độ những câu chuyện sẽ kéo dài, tiếp cận sự phức tạp của tiểu thuyết. Henry James' "The Beast trong the Jungle" là một câu chuyện dài ngắn hoặc một cuốn tiểu thuyết ngắn. Tolstoy The cái chết của Ian Ilyich vẫn còn dài hơn. Trong thời gian, chúng tôi sẽ đến lúc chiến tranh và hòa bình. Hơn thế nữa mà chúng tôi nhận được để Ulysses - có phải chúng ta sau đó xoay quanh trở về thơ? Do đó các thể loại pha trộn với nhau ở một số mức độ, chia sẻ kỹ thuật và các vấn đề. Khi chúng tôi di chuyển ra khỏi theo các hướng khác, quá, các quá trình chuyển đổi được mịn màng và dần dần. Một số câu chuyện chứa chủ yếu là hộp thoại, do đó, họ tiếp cận các hình thức của vở kịch. Một số tiểu thuyết là như vậy đầy đủ của lịch sử thực tế hoặc chi tiết tự truyện mà họ dường như pha trộn lịch sử và viễn tưởng, hay lịch sử và; thực tế hoặc chi tiết tự truyện mà họ dường như pha trộn lịch sử và viễn tưởng, hoặc tự truyện và viễn tưởng, như trong lĩnh vực truyền hình nơi "docudrama" pha trộn tài liệu và phim truyền hình. Khi chúng tôi di chuyển từ truyện ngắn tiểu thuyết, pha trộn của thể loại là rõ ràng. Cả hai đều là câu chuyện; họ có vẻ khác nhau chỉ ở chiều dài và phạm vi. Nhưng bất chấp sự tương đồng của họ và các chiến lược phổ biến, có một số khác biệt đáng kể giữa chúng.Tiểu thuyết Trong nháy mắt ngắn của chúng tôi tại truyện ngắn, chúng tôi đề cập đến cốt truyện, các sự kiện tạo thành nền tảng của câu chuyện; nhân vật, bắt chước người thông qua hộp thoại; Mô tả; hành động; và xung đột, năng lượng và mục đích trong sự tương tác của nhân vật và cốt truyện. Nhiều mà nói về cốt truyện, nhân vật, và cuộc xung đột trong truyện ngắn áp dụng cho tiểu thuyết. Giống như truyện ngắn, tiểu thuyết là câu chuyện. Chiều dài một mình, Tuy nhiên, một sự khác biệt đáng kể, và ảnh hưởng đến tất cả những yếu tố này. Âm mưu cung cấp một ví dụ. Truyện ngắn có xu hướng nhấn mạnh một sự kiện, vấn đề, hoặc ý tưởng. "Cậu bé Stone" là về một giết chết tình cờ và hậu quả của nó. Hậu trường sau này tất cả phát triển những hậu quả của vụ giết người. Có những câu chuyện trở thành một cuốn tiểu thuyết, chúng tôi có thể có sau Arnold thông qua tuổi vị thành niên vào sự trưởng thành, có lẽ vào tuổi già. Ngay cả khi vụ giết người vẫn quan trọng nhất ngay cả trong câu chuyện, đó là không giống như nó sẽ đã chiếm đóng sự chú ý của chúng tôi trong suốt câu chuyện. Một cuốn tiểu thuyết là quá dài để được dành cho một vụ việc, mặc dù các nhà văn thường có thể trở lại để tập rất quan trọng, tìm dấu vết của nó ảnh hưởng đến cuộc sống của Arnold. Tiểu thuyết có một phạm vi rộng hơn so với những câu chuyện quần short. Nó thường bao gồm nhiều thời gian, nhiều sự kiện, và nhân vật hơn. Rằng bề rộng có một số hậu quả. Một là rằng tiểu thuyết thường truyền đạt Ấn tượng của thực tế có hiệu quả hơn truyện ngắn hay bài thơ. Một bài thơ rõ ràng là một hiệu suất, một hình thức nghệ thuật, một điệu nhảy bằng lời nói, và một câu chuyện quần short là một tập phim, một phân đoạn ngắn cắt ra một tấm thảm lớn hơn. Nhưng một cuốn tiểu thuyết, đặc biệt là một trong những chúng tôi được tham gia sâu trong nó, như phong phú và đầy đủ và giam giữ như cuộc sống. Chúng tôi tìm hiểu thói quen của nhân vật và thị hiếu của họ trong thực phẩm, âm nhạc và giải trí; chúng tôi vội vàng thông qua những khoảnh khắc bận rộn của họ và phát triển chán cùng với họ trong những giây phút ngu si đần độn giữa; chúng tôi nhìn thấy bạn bè và gia đình. Chúng tôi đang đắm mình trong chi tiết, cũng giống như chúng tôi đang trong cuộc sống riêng của chúng tôi. Truyện ngắn cho chúng tôi chọn chi tiết, chỉ cần đủ để thực hiện vụ việc được thuật lại. Tiểu thuyết cho chúng tôi chọn chi tiết, quá, nhưng nó không có vẻ. Nó có vẻ để cung cấp cho chúng tôi tất cả mọi thứ và do đó lá chúng tôi những ấn tượng rằng chúng ta đang sống trong thế giới mà nó tạo ra. Nhiều độc giả báo cáo một cảm giác của phân ly sau khi kết thúc một cuốn tiểu thuyết hơn đã quyến rũ họ. Đó là, họ nói, như sắp ra của một thế giới vào nhau. Phòng trong đó họ có vẻ sis, cho một tức thì, ít thực tế hơn thế giới tưởng tượng họ chỉ có trái. Yêu cầu trẻ em bất kỳ những gì nó đã như kết thúc một trong bộ truyện Harry Potter. Hỏi ông tại sao ông là nên mong cho một kế tiếp. Đó mong muốn sống trong thế giới tưởng tượng này có thể là một phần của lý do cho sự phổ biến của loạt sách và phần tiếp theo; độc giả có thể nhập lại một thế giới mà họ đã đến để thưởng thức. Vị thành niên muốn trở lại trường Hogwarts; người lớn muốn trở lại trong yên xe trong một của Louise L'Amour Tây hoặc treo ra trên Travis McGee thuyền trong John McDonald's loạt của bí ẩn. Ý thức thực tế trong tiểu thuyết mang với nó một hình phạt, Tuy nhiên, cho độc giả không kinh nghiệm. Họ có thể mất theo dõi của các mẫu và chủ đề trong tiểu thuyết mà cung cấp cho nó có nghĩa là. Cũng giống như họ có thể mất theo dõi của các mô hình và các chủ đề trong cuộc sống của mình. Một bài thơ là rõ ràng và unmistakably tầm nhìn của một nhà văn, nhưng nhiều tiểu thuyết chỉ có vẻ để xảy ra. Nó là quan trọng, Tuy nhiên, để duy trì một cảm giác về ý định của tác giả nếu một là để học hỏi từ một công việc. Độc giả không kinh nghiệm, quên rằng tiểu thuyết là một công việc xây dựng của nghệ thuật, có thể gửi nó tới thô thử nghiệm, hoặc tệ hơn, không câu hỏi nó ở tất cả. Họ có thể, ví dụ, đánh giá nó chống lại mình khái niệm của thực tế, một cách hoàn toàn hợp lệ để bắt đầu. Tìm ra rằng họ không biết những người như các nhân vật miêu tả, họ có thể bỏ qua các công việc như nhàn rỗi tưởng tượng hoặc như là một cái gì đó không liên quan đến kinh nghiệm của riêng họ. Hoặc họ có thể chấp nhận mà không có sự phản ánh đầy đủ hình ảnh công việc trình bày. Họ có thể không cho câu hỏi của anh hùng hay nhân vật được xác định là anh hùng hay kẻ hung ác khác, chấp nhận bề ngoài khuôn thay cho thực tế nhân vật. Họ có thể bỏ qua để khám phá coeds của dân tộc tiềm ẩn trong công việc. Họ có thể, nói cách khác, không phải suy nghĩ về tiểu thuyết như một tầm nhìn, các sản phẩm của một nhà văn của sự phản ánh và lao động. Điều trị vì vậy, tiểu thuyết có thể giải trí chúng, nhưng là mất quyền lực của mình để làm phong phú thêm suy nghĩ của họ.
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Một lời nhắc nhở: Các kỹ thuật của đặc tính là không quan trọng bằng mình và họ không nên được dạy theo cách đó khiến sinh viên đến từ các câu chuyện. Nếu kiến thức về các kỹ thuật, như các yếu tố kỹ thuật khác của văn học, được mua trong thời gian thăm dò phản ứng, tuy nhiên, nó có thể thêm vào các thăm dò. Khi học sinh phản ứng với Arnold và những người xung quanh anh ta, họ sẽ tìm kiếm bằng chứng về phản ứng của họ trong văn bản. Điều quan trọng là họ biết làm thế nào để đánh giá các bằng chứng mà họ tìm thấy ở đó.
Ví dụ, một sinh viên có thể kết luận rằng Arnold không quan tâm đến cái chết của anh trai mình và có thể chỉ ra một số nhận xét ​​rằng dường như để chứng minh cho các quan sát: "Không một giọt nước mắt của mình mắt, "Andy nói," và "Ông không đưa ra một kêu, là nó như thế nào đi? ' hỏi Sullivan. "học sinh đó cần phải nhận ra rằng các ý kiến của các nhân vật trong câu chuyện là không nhất thiết phải chính xác và đầy đủ. Quan điểm của mình nên được cân nhắc với thông tin từ các nguồn khác trong câu chuyện. Miêu tả một nhân vật thông qua các quan sát của người khác là một kỹ thuật mạnh mẽ, nhưng trong nhiều trường hợp, sự phán xét ​​của người khác sẽ không được cuối cùng hoặc kết luận; nó chỉ đơn giản là một chút thông tin để giữ trong tâm trí.
Berriault cho chúng ta có câu trả lời về Arnold, nhưng cô không mang theo chúng tôi thông qua một chuỗi các sự kiện và các cuộc trò chuyện đó cung cấp một số cái nhìn sâu sắc vào những cảm xúc và suy nghĩ của mình. Rõ ràng các tài liệu thú vị nhất từ đó rút ra những kết luận về ông là ở dòng cuối cùng. Arnold đã đến cửa nhà của mẹ mình ở giữa đêm, có lẽ là để nói với cô ấy như thế nào, ông cảm thấy về việc giết anh trai của mình, và đã được gửi đi với một nhận xét ​​tức giận. Khi kết thúc câu chuyện mẹ anh hỏi anh ta những gì anh muốn:
"Tôi không muốn gì cả," ông nói thẳng thừng.
Sau đó, chúng tôi đã đi ra khỏi cửa và bước xuống trở lại, hai chân run rẩy từ cuộc chiến câu trả lời của mình cho ông. 13
Tại sao không có câu trả lời đơn giản cảm giác lo sợ anh ta? Những gì hiện nó chỉ đơn giản là cho mối quan hệ tương lai của mình với gia đình của mình? Câu trả lời không nằm trong một dòng của câu chuyện nhưng trong sự hiểu biết của Arnold mà tích lũy trong suốt. Sự hiểu biết của chúng ta về nhân vật của mình phụ thuộc vào sự quan sát và thông tin thu thập từ mỗi cảnh.
Chúng tôi bắt đầu cuộc thảo luận của chúng ta về những câu chuyện ngắn với một nỗ lực thăm dò để phân biệt nó với các bài thơ. Nó không phải là, cuối cùng, phân biệt từ một trong hai bài thơ về một bên hoặc các cuốn tiểu thuyết về việc khác. Tất cả trong số họ là những rặng trên một quang phổ. Chúng tôi có thể có thể tìm thấy hai mươi tác phẩm văn học có thể được bố trí tại các khoảng thời gian bằng nhau, trên một quy mô, với những bài thơ trữ tình ở một đầu, những câu chuyện ngắn ở đâu đó ở giữa, và cuốn tiểu thuyết ở đầu kia. Bài thơ lyric có thể được đại diện bởi một trong những bài sonnet của Shakespeare, hay có lẽ bởi Wordsworth của "Trái tim tôi nhảy lên." Khi chúng tôi di chuyển về phía tường thuật, chúng ta sẽ tìm thấy "The Highwayman" và "The Rime của Mariner cổ đại," bài thơ kể chuyện . Một nơi nào đó dọc theo dòng có thể là "Mùa thu của House of Usher," Poe mà vang xa, dòng thơ mở đầu của nó, và những câu chuyện sau đó ít thơ mộng như "The Killers" của Hemingway. Ngoài tác phẩm ngắn này, chúng tôi sẽ tìm những câu chuyện trải dài nhiều tập, như của Chekhov "The Lady với Dog Pet." By độ câu chuyện sẽ kéo dài, tiếp cận sự phức tạp của cuốn tiểu thuyết. Henry James '"The Beast trong the Jungle" là cả một câu chuyện dài ngắn hoặc tiểu thuyết ngắn. Tolstoy của The Death of Ian Ilyich dài vẫn còn. Trong thời gian chúng tôi sẽ đến Chiến tranh và Hòa bình. Ngoài ra chúng tôi nhận được để Ulysses - là sau đó chúng tôi xoay quanh về phía thơ?
Như vậy các thể loại pha trộn với nhau ở mức độ nào, kỹ thuật và vấn đề chia sẻ. Khi chúng tôi di chuyển ra theo các hướng khác, quá, quá trình chuyển đổi trơn tru và dần dần. Một số câu chuyện chứa chủ yếu là thoại, để họ tiếp cận với các hình thức của vở kịch. Một số tiểu thuyết đang đầy sự kiện lịch sử hay tự truyện chi tiết mà họ dường như pha trộn lịch sử và tiểu thuyết, hay lịch sử và; thực tế hoặc tự truyện chi tiết mà họ dường như pha trộn lịch sử và tiểu thuyết, hay tự truyện và tiểu thuyết, như trong lĩnh vực truyền hình, nơi các "docudrama" pha trộn tài liệu và phim truyền hình.
Như chúng ta chuyển từ truyện ngắn đến tiểu thuyết, việc pha trộn các thể loại là rõ ràng. Cả hai đều là những bài tường thuật; họ dường như chỉ khác nhau về chiều dài và phạm vi. Nhưng bất chấp sự giống nhau và chiến lược chung của họ, có một số khác biệt đáng kể giữa chúng. Các Novel Trong nháy mắt ngắn ngủi của chúng tôi tại các câu chuyện ngắn, chúng tôi đề cập đến âm mưu, những sự kiện tạo nên nền tảng của câu chuyện; nhân vật, sự bắt chước của người qua đối thoại; Mô tả; hành động; và xung đột, năng lượng và mục đích trong sự tương tác của nhân vật và cốt truyện. Phần lớn những gì được nói về cốt truyện, nhân vật, và xung đột trong truyện ngắn áp dụng cho tiểu thuyết. Cũng giống như những câu chuyện ngắn, tiểu thuyết là câu chuyện. Chiều dài một mình, tuy nhiên, là một sự khác biệt đáng kể, và ảnh hưởng đến tất cả các yếu tố này. Plot cung cấp một ví dụ. Truyện ngắn có xu hướng nhấn mạnh một sự kiện, vấn đề, ​​hoặc ý tưởng. "The Stone Boy" kể về một vụ giết nạn và hậu quả của nó. Những cảnh sau đó tất cả các phát triển các hậu quả của việc giết hại. Những câu chuyện đã trở thành một cuốn tiểu thuyết, chúng ta có thể có sau Arnold qua tuổi vị thành niên vào sự trưởng thành, có lẽ vào tuổi già. Thậm chí nếu việc giết hại vẫn là quan trọng nhất, ngay cả trong câu chuyện, nó không giống như rằng nó sẽ chiếm sự chú ý của chúng tôi trong suốt câu chuyện. Một cuốn tiểu thuyết là quá lâu để được hiến dâng tất cả cho một sự kiện, mặc dù các nhà văn có thể tìm cách trở lại tập rất quan trọng, truy tìm ảnh hưởng của nó đối với cuộc sống của Arnold. Cuốn tiểu thuyết có một phạm vi rộng lớn hơn so với những câu chuyện quần short. Nó thường bao gồm nhiều thời gian, nhiều sự kiện, và nhiều nhân vật. Đó rộng có một số hậu quả. Một là tiểu thuyết thường truyền đạt ấn tượng của thực tế hiệu quả hơn so với những truyện ngắn hay bài thơ. Một bài thơ rõ ràng là một hiệu suất, một hình thức nghệ thuật, một điệu nhảy bằng lời nói, và một câu chuyện quần short là một tập phim, một đoạn ngắn cắt ra từ một tấm thảm lớn. Nhưng một cuốn tiểu thuyết, đặc biệt là trong chúng ta đang tham gia sâu vào nó, như phong phú và đầy đủ và giam giữ như cuộc sống. Chúng tôi tìm hiểu thói quen của nhân vật và thị hiếu của họ trong thực phẩm, âm nhạc và giải trí; chúng ta vội vã thông qua những giây phút bận rộn của họ và trở nên buồn chán cùng với họ trong những khoảnh khắc buồn tẻ giữa; chúng tôi nhìn thấy bạn bè và gia đình của họ. Chúng tôi đang đắm mình trong từng chi tiết, cũng như chúng ta trong cuộc sống của chúng ta. Câu chuyện ngắn cho chúng tôi chi tiết được lựa chọn, chỉ đủ để thực hiện các vụ việc kể lại. Cuốn tiểu thuyết này mang lại cho chúng tôi chi tiết được lựa chọn, quá, nhưng nó dường như không. Có vẻ như để cung cấp cho chúng tôi tất cả mọi thứ và do đó làm cho chúng ta có ấn tượng rằng chúng ta đang sống trong thế giới mà nó tạo ra. Nhiều độc giả báo cáo một cảm giác phân ly sau khi hoàn thành một cuốn tiểu thuyết hơn đã thu hút họ. Đó là, họ nói, như phát ra từ thế giới vào một. Các phòng, trong đó họ sis có vẻ như, trong một khoảnh khắc, ít thực tế hơn so với thế giới tưởng tượng họ lại bỏ đi. Hỏi bất kỳ trẻ em những gì nó giống như để hoàn thành một trong những cuốn sách Harry Potter. Hãy hỏi tại sao ông là rất háo hức cho một kế tiếp. Mong rằng sống trong thế giới tưởng tượng này có thể là một phần của lý do cho sự phổ biến của cuốn sách loạt và phần tiếp theo; độc giả có thể muốn quay lại một thế giới mà họ đã đến để thưởng thức. Các thanh thiếu niên muốn quay trở lại Hogwarts; người lớn muốn được trở lại trong yên ở một trong tây Louise L'Amour hay treo trên thuyền Travis McGee trong loạt các bí ẩn John McDonald. Cảm giác của thực tế trong các cuốn tiểu thuyết mang theo nó một hình phạt, tuy nhiên, cho độc giả không phức tạp. Họ có thể mất theo dõi của các mô hình và các chủ đề trong cuốn tiểu thuyết mà cho nó ý nghĩa. Cũng như họ có thể mất theo dõi của các mô hình và các chủ đề trong cuộc sống của mình. Một bài thơ rõ ràng và không thể nhầm lẫn tầm nhìn của một nhà văn, nhưng nhiều tiểu thuyết chỉ có vẻ xảy ra. Điều quan trọng là, tuy nhiên, để duy trì một ý thức về ý định của tác giả, nếu một là để học hỏi từ một tác phẩm. Độc giả không phức tạp, mà quên rằng những cuốn tiểu thuyết là một tác phẩm nghệ thuật được xây dựng, có thể gửi nó cho các bài kiểm tra thô, hoặc tệ hơn, không thắc mắc gì cả. Họ có thể, ví dụ, đánh giá nó chống lại quan niệm riêng của họ về thực tại, một cách hoàn toàn hợp lệ để bắt đầu. Thấy rằng họ không biết những người như các ký tự miêu tả, họ có thể bỏ qua những công việc hoặc là tưởng tượng như nhàn rỗi hoặc là một cái gì đó không liên quan đến kinh nghiệm của mình. Hoặc họ có thể chấp nhận mà không phản ánh đầy đủ các hình ảnh công việc trình bày. Họ có thể không đặt câu hỏi về chủ nghĩa anh hùng hay đê hèn của nhân vật được xác định là anh hùng hay nhân vật phản diện, chấp nhận kiến hời hợt ở vị trí của các nhân vật thật. Họ có thể bỏ qua để khám phá những coeds của dân tộc tiềm ẩn trong một tác phẩm. Họ có thể, nói cách khác, không phải suy nghĩ về cuốn tiểu thuyết như một tầm nhìn, các sản phẩm của sự phản ánh một nhà văn và lao động. Đối xử như vậy, cuốn tiểu thuyết có thể giải trí cho họ, nhưng là mất quyền lực của mình để làm giàu cho tư tưởng của họ.

















đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: