During dinner, Sirius patently ignored Lupin. He could feel the man's  dịch - During dinner, Sirius patently ignored Lupin. He could feel the man's  Việt làm thế nào để nói

During dinner, Sirius patently igno

During dinner, Sirius patently ignored Lupin. He could feel the man's eyes on him, and he studiously continued his conversation with Harry and Seamus. They were talking about the possibility of making firewhiskey, and Ron had said that the twins said it was possible. Hermione, rolling her eyes but valuing their friendship too much to ignore them completely, told them that those spells would most likely be in the restricted section of the library.

"He's ignoring me, Severus," Remus grimly told his friend as he took a bite of mushy peas. "He's been so angry at me lately."

"Any particular reason?" Snape asked. He had gotten used to discussing parenting issues with Remus, though it still felt strange that the man would consider him an expert.

"I think he's just mad I'm his guardian," Remus admitted. "Any time I try to limit him or give him a consequence he's livid about it. He argues like nobody else I've ever seen, he'll argue even if it's to his benefit to do what I ask. He's starting to say that he wished he didn't have a guardian."

"You cannot put up with open rebellion," Snape told him firmly.

"I know," Remus replied. "But I also don't want to just be punishing him all the time."

"If he doesn't fear punishment than you aren't doing it hard enough," Snape told him, eyeing the boy who had once been his arch enemy. "He seemed mostly fine over the summer at our house."

"It's been since we've come back here," Remus explained. "You know I came a few weeks early to get my classroom sorted and to get Sirius settled. I thought it would be good to have that time with him. But instead he's just been impossible! In some ways I'm glad for him to go up to the tower, I'm looking forward to the peace."

"You can't abdicate your authority like that," Snape protested. "If Harry was acting in that manner he wouldn't be allowed to live in the tower until he could behave himself."

"Harry is a different child," Remus protested. "I feel with Sirius that I'm, well, I don't know. I feel like I'm paying for someone else's sins."

"Whose sins?"

"His parents," Remus said darkly. "They were horrible to him, and this is the child they created! He doesn't trust anybody, and he's rude and cheeky all the time, and he has no respect for authority. What made him a fun friend when I was eleven is making him a very difficult ward!"

"You are paying for someone else's sins," Snape acknowledged. "And they have done you no favors. And if Sirius is allowed to continue as before, then the mistakes of his life will be repeated. He needs to respect you; it's even more important than him loving you at this point."

"How do I do that?" Remus asks.

"I think you know my answer," Snape answered, his eyebrow arched.

"Spanking doesn't solve everything!" Remus answered, exasperated.

"Of course it doesn't," Snape agreed. "And a beating would only make it worse. But there is something about the position, the childishness of it, that underlines the child's vulnerability and your authority. Other methods of discipline can work too, and can even be superior for more sensitive children. But I have a feeling with your charge . . ."

"You're probably right," Remus answered, watching his ward unconsciously raise his shoulder towards him.

"I wouldn't leave it too long, either," Snape advised. "It only encourages it. He looks like he's spoiling for a fight."

"It just makes me so tired," Remus sighed, turning his attention back to his dinner. "I thought being his guardian would be mostly about enjoying our time together, making sure he has what he needs and occasional guidance. I'd seen you with Harry, it didn't look too hard."

"You didn't see the first several months," Snape admitted, looking down. "You have done a far better job starting out than I did."

"I find that hard to believe."

"Did you leave your ward with a deranged house elf that starved him and beat him?" Snape asked sardonically. "Did you punish him without listening to reason because he resembled your childhood nemesis and you were still angry at his father? Did you automatically assume that he was a liar and a lay-about?"

"I suppose not," Remus replied, smirking a little. "If this is your idea of a pep talk, Severus, I have to be honest that I do feel better. It gives me some hope."

"Good," Snape replied, unconsciously glancing at his son. That boy sitting there, mischievous look on his face and messy hair sticking up haphazardly, meant more to him than his own life. He hoped it would become the same for Sirius and Remus.



Sirius caught the note that the owl dropped easily, and read it with a sneer:

Please come to our quarters directly after dinner. R.L.

There was no way that he was going to do that. He was just going to get another lecture about how he was rude and disobedient, and he was really frustrated with the lectures. He had thought having Remus as a guardian would be really fun, kind of like a continuation of old times. But Remus had insisting on thinking he was his father, and had even really overstepped that idea. Instead of having fun, flying together, and even coming up with pranks Remus made him eat vegetables and go to bed early. It became even worse when they got to Hogwarts for the beginning of the school year - Remus had been working and not paying too much attention to Sirius, and then when he did it was just to order him around! Now that he was in the tower, he was going to ignore the fact that Remus was his guardian and he was going to just go about his business like every other kid and school - and maybe catch up with his guardian at Christmas. And it was time that Remus learned that he did what he wanted.

Sirius decided to take a different route back to the tower just in case Lupin was waiting for him. Lupin would soon learn not to tangle with him. He waited for his classmates to head up to the common room to study, and then he slipped down the other hallway, keeping an eye out for Lupin. He had almost made it to the Gryffindor common room, and was just in sight of his friends when suddenly an iron-like hand clamped on his shoulder.

"Let go!" he growled, turning to meet the angry eyes of his guardian.

"I believe my note was sufficiently clear," Lupin told him angrily. "Apparently you needed a personal escort."

"I want to go to the tower!" Sirius protested, trying to wiggle out of Lupin's grip.

"You will come with me now or I will have the house elves move your things to my quarters permanently," Lupin growled at him.

"Don't get your knickers in a twist," Sirius sneered.

Remus quickly took hold of Sirius' arm, turned him slightly, and landed a hard swat on the miscreant's bottom.

"Ow!" Sirius protested, then looked up in embarrassment. He met Harry's eyes, and saw sympathy in them, but also a sense of resignation. He knew Harry felt that he deserved it.

"Unless you'd like me to continue with your spanking here and now you will come with me with no further protest or disrespect," Remus told him, his voice low and dangerous. Sirius could almost hear the growl of the wolf in that voice, and he responded. This wasn't the kind and affable schoolmate of his, this was the wolf.

Silently, Sirius nodded and followed Remus to their chambers. Remus breathed deeply on the way, attempting to control his temper, and by the time he was back to their chambers he was breathing normally again.

Sirius silently followed him in, and Remus closed and locked the door. "We need to have a talk," he told Sirius calmly.

"About what?" Sirius replied, his tone a touch cheeky but careful. He watched Remus' face closely, trying to gauge what Remus had planned.

"About our relationship," Remus told him, sitting on the couch and motioning for Sirius to do the same. "I feel that we have not been communicating properly."

"We communicate just fine," Sirius snapped. "And I would thank you to leave me alone until Christmas."

"That is not how this works," Remus replied, firm but calm. "From now on you need to check in with me once a day. Would you like to do it before dinner or after?"

"Every day?" SIrius repeated, incredulous. "That's crazy!"

"You have a lot to adjust to," Remus told him kindly. "You are still adjusting to your age, and the idea that I'm your guardian. And Harry says you're not sleeping well."

"And you think meeting with you will help?" he asked, his voice dripping with sarcasm.

"Of course," Remus answered.

"Listen, I think we need to make something clear," Sirius told him, crossing his arms and glaring at his former friend. "You are acting like you're my father or something. This has to stop."

"I'm glad to see that you find me acting like a good father," Remus smirked.

"But you're not my father!" Sirius protested.

"I know," Remus answered comfortably. "But that is the idea of a guardian. I act in the place of a parent."

"I don't need a parent," Sirius stubbornly insisted.

"You do," Remus answered in a tone that brooked no opposition. He then sighed, looking at Sirius with sad eyes. "This is the choice you made, Padfoot," he told him. "Your adult self couldn't live with the pain, so he chose to become a child again. But you are eleven, my friend, and you need a parent."

"There's a lot more going on than just that!" Sirius yelled at his guardian. "You have no idea!"

"Then tell me," Remus answered. "I am here to listen to you."

"I am not saying anything while you sit there like some stupid arse pretending to be playing house with me . . ."

"Corner!" Remus told him firmly.

"What?"

"Go to the corner now," Remus told him. "You can stay there until you can speak to me in a civil manner."

"If you think I'm going to . . ." he began yelling. Suddenly, he found himself muffled in sound, he could yell but not make any noise. Then, he felt his body levitated to the corner, and placed with his face towards the corner. He yelled and complained, unheard, but couldn't move out of the corner. That bastard had him in a body-bind.

Remus let him stand there in the co
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Trong bữa ăn tối, Sirius hiển nhiên bỏ qua Lupin. Ông có thể cảm thấy đôi mắt của người đàn ông về anh ta, và ông studiously tiếp tục cuộc trò chuyện của ông với Harry và Seamus. Họ đã nói về khả năng làm cho firewhiskey, và Ron đã nói rằng cả hai đều nói rằng nó là có thể. Hermione, cán đôi mắt của mình nhưng định giá tình bạn của họ quá nhiều để bỏ qua chúng hoàn toàn, nói với họ những phép thuật nào đặt có khả năng trong phần hạn chế của thư viện."Ông bỏ qua tôi, Severus," Remus grimly nói với bạn bè của mình khi ông lấy một vết cắn của đậu Hà Lan đồ ăn mềm. "Ông đã như vậy tức giận tôi gần đây.""Bất kỳ lý do cụ thể?" Snape yêu cầu. Ông đã nhận sử dụng để thảo luận về vấn đề nuôi dạy con với Remus, mặc dù nó vẫn cảm thấy lạ mà người đàn ông sẽ xem xét anh ta một chuyên gia."Tôi nghĩ rằng ông là chỉ điên tôi là người giám hộ của mình," Remus thừa nhận. "Bất cứ lúc nào tôi cố gắng để giới hạn anh ta hoặc cho anh ta một hệ quả ông là dữ về nó. Ông lập luận rằng như ai tôi đã từng nhìn thấy, ông sẽ tranh luận ngay cả khi nó là lợi ích của mình để làm những gì tôi yêu cầu. Ông bắt đầu để nói rằng ông muốn ông đã không có một người giám hộ.""Bạn không thể đưa lên với cuộc nổi dậy mở," Snape nói với anh ta vững chắc."Tôi biết," Remus trả lời. "Nhưng tôi cũng không muốn chỉ trừng phạt anh ta tất cả thời gian.""Nếu ông không sợ hãi hình phạt hơn bạn không làm việc đó khó khăn đủ," Snape nói với ông, nhắm đến cậu bé người đã một lần là kẻ thù của mình. "Ông có vẻ chủ yếu là tốt trong mùa hè tại nhà của chúng tôi.""Nó đã kể từ khi chúng tôi đã trở lại đây," Remus giải thích. "Bạn biết tôi đến một vài tuần sớm để có được lớp học của tôi được sắp xếp và để có được Sirius giải quyết. Tôi nghĩ rằng nó sẽ là tốt để có thời gian đó với anh ta. Nhưng thay vào đó ông đã chỉ được không thể! Trong một số cách tôi vui mừng cho anh ta để vào tháp, tôi đang mong muốn hòa bình.""Bạn không thể thoái vị thẩm quyền của bạn như thế," Snape phản đối. "Nếu Harry đã hành động theo cách đó ông sẽ không được cho phép để sống trong tháp cho đến khi ông có thể hành xử tự.""Harry là một đứa trẻ khác nhau," Remus phản đối. "Tôi cảm thấy với Sirius rằng tôi, tôi không biết. Tôi cảm thấy như tôi trả tiền cho tội lỗi của người khác.""Có tội lỗi?""Cha mẹ của ông," các Remus nói người da đen. "Họ đã được khủng khiếp với anh ta, và đây là con họ tạo ra! Ông không tin tưởng bất cứ ai, và ông là thô lỗ và táo bạo tất cả thời gian, và ông đã không tôn trọng thẩm quyền. Những gì làm cho anh ta một người bạn khi tôi đã là mười một làm cho anh ta một phường rất khó khăn! ""Bạn đang trả tiền cho tội lỗi của người khác," Snape công nhận. "Và họ đã làm cho bạn không ủng hộ. Và nếu Sirius được cho phép để tiếp tục như trước đây, những sai lầm của cuộc sống của mình sau đó sẽ được lặp lại. Ông cần phải tôn trọng bạn; nó là quan trọng hơn so với anh ta yêu thương bạn tại thời điểm này.""Làm thế nào để tôi làm điều đó?" Remus yêu cầu."Tôi nghĩ rằng bạn biết câu trả lời của tôi," Snape trả lời, lông mày của mình cong."Spanking không giải quyết tất cả mọi thứ!" Remus trả lời, exasperated."Of course it doesn't," Snape agreed. "And a beating would only make it worse. But there is something about the position, the childishness of it, that underlines the child's vulnerability and your authority. Other methods of discipline can work too, and can even be superior for more sensitive children. But I have a feeling with your charge . . .""You're probably right," Remus answered, watching his ward unconsciously raise his shoulder towards him."I wouldn't leave it too long, either," Snape advised. "It only encourages it. He looks like he's spoiling for a fight.""It just makes me so tired," Remus sighed, turning his attention back to his dinner. "I thought being his guardian would be mostly about enjoying our time together, making sure he has what he needs and occasional guidance. I'd seen you with Harry, it didn't look too hard.""You didn't see the first several months," Snape admitted, looking down. "You have done a far better job starting out than I did.""I find that hard to believe.""Did you leave your ward with a deranged house elf that starved him and beat him?" Snape asked sardonically. "Did you punish him without listening to reason because he resembled your childhood nemesis and you were still angry at his father? Did you automatically assume that he was a liar and a lay-about?""I suppose not," Remus replied, smirking a little. "If this is your idea of a pep talk, Severus, I have to be honest that I do feel better. It gives me some hope.""Good," Snape replied, unconsciously glancing at his son. That boy sitting there, mischievous look on his face and messy hair sticking up haphazardly, meant more to him than his own life. He hoped it would become the same for Sirius and Remus.…Sirius caught the note that the owl dropped easily, and read it with a sneer:Please come to our quarters directly after dinner. R.L.There was no way that he was going to do that. He was just going to get another lecture about how he was rude and disobedient, and he was really frustrated with the lectures. He had thought having Remus as a guardian would be really fun, kind of like a continuation of old times. But Remus had insisting on thinking he was his father, and had even really overstepped that idea. Instead of having fun, flying together, and even coming up with pranks Remus made him eat vegetables and go to bed early. It became even worse when they got to Hogwarts for the beginning of the school year - Remus had been working and not paying too much attention to Sirius, and then when he did it was just to order him around! Now that he was in the tower, he was going to ignore the fact that Remus was his guardian and he was going to just go about his business like every other kid and school - and maybe catch up with his guardian at Christmas. And it was time that Remus learned that he did what he wanted.Sirius decided to take a different route back to the tower just in case Lupin was waiting for him. Lupin would soon learn not to tangle with him. He waited for his classmates to head up to the common room to study, and then he slipped down the other hallway, keeping an eye out for Lupin. He had almost made it to the Gryffindor common room, and was just in sight of his friends when suddenly an iron-like hand clamped on his shoulder."Let go!" he growled, turning to meet the angry eyes of his guardian."I believe my note was sufficiently clear," Lupin told him angrily. "Apparently you needed a personal escort.""I want to go to the tower!" Sirius protested, trying to wiggle out of Lupin's grip."You will come with me now or I will have the house elves move your things to my quarters permanently," Lupin growled at him."Don't get your knickers in a twist," Sirius sneered.Remus quickly took hold of Sirius' arm, turned him slightly, and landed a hard swat on the miscreant's bottom."Ow!" Sirius protested, then looked up in embarrassment. He met Harry's eyes, and saw sympathy in them, but also a sense of resignation. He knew Harry felt that he deserved it."Unless you'd like me to continue with your spanking here and now you will come with me with no further protest or disrespect," Remus told him, his voice low and dangerous. Sirius could almost hear the growl of the wolf in that voice, and he responded. This wasn't the kind and affable schoolmate of his, this was the wolf.
Silently, Sirius nodded and followed Remus to their chambers. Remus breathed deeply on the way, attempting to control his temper, and by the time he was back to their chambers he was breathing normally again.

Sirius silently followed him in, and Remus closed and locked the door. "We need to have a talk," he told Sirius calmly.

"About what?" Sirius replied, his tone a touch cheeky but careful. He watched Remus' face closely, trying to gauge what Remus had planned.

"About our relationship," Remus told him, sitting on the couch and motioning for Sirius to do the same. "I feel that we have not been communicating properly."

"We communicate just fine," Sirius snapped. "And I would thank you to leave me alone until Christmas."

"That is not how this works," Remus replied, firm but calm. "From now on you need to check in with me once a day. Would you like to do it before dinner or after?"

"Every day?" SIrius repeated, incredulous. "That's crazy!"

"You have a lot to adjust to," Remus told him kindly. "You are still adjusting to your age, and the idea that I'm your guardian. And Harry says you're not sleeping well."

"And you think meeting with you will help?" he asked, his voice dripping with sarcasm.

"Of course," Remus answered.

"Listen, I think we need to make something clear," Sirius told him, crossing his arms and glaring at his former friend. "You are acting like you're my father or something. This has to stop."

"I'm glad to see that you find me acting like a good father," Remus smirked.

"But you're not my father!" Sirius protested.

"I know," Remus answered comfortably. "But that is the idea of a guardian. I act in the place of a parent."

"I don't need a parent," Sirius stubbornly insisted.

"You do," Remus answered in a tone that brooked no opposition. He then sighed, looking at Sirius with sad eyes. "This is the choice you made, Padfoot," he told him. "Your adult self couldn't live with the pain, so he chose to become a child again. But you are eleven, my friend, and you need a parent."

"There's a lot more going on than just that!" Sirius yelled at his guardian. "You have no idea!"

"Then tell me," Remus answered. "I am here to listen to you."

"I am not saying anything while you sit there like some stupid arse pretending to be playing house with me . . ."

"Corner!" Remus told him firmly.

"What?"

"Go to the corner now," Remus told him. "You can stay there until you can speak to me in a civil manner."

"If you think I'm going to . . ." he began yelling. Suddenly, he found himself muffled in sound, he could yell but not make any noise. Then, he felt his body levitated to the corner, and placed with his face towards the corner. He yelled and complained, unheard, but couldn't move out of the corner. That bastard had him in a body-bind.

Remus let him stand there in the co
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Trong bữa ăn, Sirius ràng bỏ qua Lupin. Anh có thể cảm thấy đôi mắt của người đàn ông về ông, và ông studiously tiếp tục cuộc nói chuyện với Harry và Seamus. Họ đã nói về khả năng làm cho firewhiskey, và Ron đã nói rằng cặp song sinh cho biết có thể. Hermione, đảo mắt nhưng định giá hữu nghị của họ quá nhiều để bỏ qua chúng hoàn toàn, nói với họ rằng những phép thuật rất có thể sẽ được trong phần hạn chế của thư viện. "Anh ấy bỏ qua cho tôi, Severus," Remus dứt khoát nói với người bạn của mình khi ông mất một cắn đậu ủy mị. "Cậu ấy đã rất tức giận với tôi thời gian gần đây." "Bất kỳ lý do nào đó không?" Snape hỏi. Ông đã nhận được sử dụng để thảo luận về vấn đề nuôi dạy con cái với Remus, mặc dù nó vẫn cảm thấy kỳ lạ mà người đàn ông sẽ coi ông là một chuyên gia. "Tôi nghĩ rằng anh ấy chỉ là điên tôi giám hộ của mình," Remus thừa nhận. "Bất cứ lúc nào tôi cố gắng hạn chế anh ta hoặc cho anh ta một quả anh xanh mét về nó. Ông lập luận như thế không ai khác mà tôi đã từng gặp, anh ta sẽ tranh luận thậm chí nếu nó cho lợi ích của mình để làm những gì tôi yêu cầu. Anh ấy bắt đầu nói rằng anh ước gì không có người giám hộ. " "Bạn không thể đưa lên với mở nổi loạn," Snape nói với ông vững chắc. "Tôi biết," Remus trả lời. "Nhưng tôi cũng không muốn chỉ là trừng phạt anh ta tất cả các thời gian." "Nếu anh ta không sợ bị trừng phạt hơn là bạn không làm nó đủ cứng," Snape nói với ông, nhìn những cậu bé đã từng là ranh của mình kẻ thù. "Anh ấy dường như chủ yếu là tốt trong mùa hè tại nhà của chúng tôi." "Đó là vì chúng ta đã quay trở lại đây," Remus giải thích. "Bạn biết tôi đã đến đó một vài tuần để có được lớp học của tôi được sắp xếp và để có được Sirius giải quyết. Tôi nghĩ rằng nó sẽ là tốt để có thời gian đó với anh. Nhưng thay vào đó anh ta chỉ là không thể! Trong một số cách tôi vui mừng cho anh ta để đi lên tháp, tôi mong muốn được sự bình an. " "Bạn không thể thoái vị cơ quan của bạn như thế," Snape phản đối. "Nếu Harry đã hành động theo cách mà ông sẽ không được phép sống trong tháp cho đến khi ông có thể hành xử chính mình." "Harry là một đứa trẻ khác nhau," Remus phản đối. "Tôi cảm thấy với Sirius rằng tôi là, tốt, tôi không biết. Tôi cảm thấy như tôi đang trả giá cho tội lỗi của người khác." "ai tội lỗi?" "Cha mẹ của ông," Remus nói mơ hồ. "Họ là khủng khiếp đối với anh ta, và điều này là những đứa trẻ, họ tạo ra! Anh ấy không tin tưởng bất cứ ai, và anh ta thô lỗ và táo tợn tất cả các thời gian, và ông không có sự tôn trọng. Điều gì đã làm cho anh ta một người bạn vui vẻ khi tôi mười một là làm cho anh ta một phường rất khó khăn! " "Bạn đang phải trả giá cho tội lỗi của người khác," Snape thừa nhận. "Và họ đã làm bạn bị soi mói Và nếu Sirius được phép tiếp tục như trước, sau đó những sai lầm của cuộc đời mình sẽ được lặp đi lặp lại Ông ta cần phải tôn trọng bạn;.. Nó thậm chí còn quan trọng hơn anh yêu em tại thời điểm này." "Làm thế nào tôi làm điều đó? " Remus hỏi. "Tôi nghĩ rằng bạn biết câu trả lời của tôi," Snape trả lời, đôi lông mày cong. "Đánh đòn không giải quyết được tất cả mọi thứ!" Remus trả lời, bực tức. "Đương nhiên là không," Snape đã đồng ý. "Và một đập sẽ chỉ làm cho nó tồi tệ hơn. Nhưng có một cái gì đó về vị trí, tính trẻ con của nó, mà nhấn mạnh tính dễ tổn thương của trẻ em và quyền của bạn. Các phương pháp khác của kỷ luật có thể làm việc quá, và thậm chí có thể được cấp cho trẻ em nhạy cảm hơn. Nhưng tôi có cảm giác với phụ trách của bạn... " "Bạn đang có lẽ phải," Remus trả lời, xem khu của anh một cách vô thức nâng cao vai về phía anh. "Tôi sẽ không để nó quá lâu, hoặc là," Snape khuyên. "Nó chỉ khuyến khích nó. Ông trông giống như ông háo hức xông vào đánh nhau." "Nó khiến tôi rất mệt mỏi," Remus thở dài, chuyển sự chú ý của mình trở lại để ăn cơm. "Tôi nghĩ là người giám hộ của ông sẽ là chủ yếu là về tận hưởng thời gian của chúng tôi với nhau, làm cho chắc chắn rằng anh ấy có những gì anh ta cần và hướng dẫn thường xuyên. Tôi muốn nhìn thấy bạn với Harry, nó đã không nhìn quá khó khăn." "Bạn không thấy vài tháng đầu tiên, "Snape thừa nhận, nhìn xuống. "Bạn đã làm được một công việc tốt hơn là bắt đầu hơn tôi." "Tôi thấy khó tin." "Em đã rời phường của bạn với một elf nhà loạn trí mà bỏ đói anh và đánh anh?" Snape hỏi mỉa mai. "Em có trừng phạt anh ta mà không lắng nghe lý do vì anh rất giống kẻ thù thời thơ ấu của bạn và bạn là vẫn còn giận cha mình? Bạn tự động giả định rằng ông là một kẻ nói dối và một lay-về?" "Tôi cho rằng không phải," Remus trả lời, mỉm cười một chút. "Nếu đây là ý tưởng của bạn về một lời động viên, Severus, tôi phải thành thực mà tôi cảm thấy tốt hơn. Nó mang lại cho tôi những hy vọng." "Tốt," Snape trả lời, một cách vô thức liếc nhìn con trai mình. Đó là cậu bé đang ngồi ở đó, cái nhìn tinh nghịch trên gương mặt và mái tóc lộn xộn bám lên bừa bãi, có nghĩa là với ngài hơn cuộc sống của riêng mình. Ông hy vọng nó sẽ trở thành tương tự cho Sirius và Remus. ... Sirius bắt các lưu ý rằng những cú bỏ một cách dễ dàng, và đọc nó với một nụ cười mỉa mai: Hãy đến với chúng tôi quý trực tiếp sau khi ăn tối. RL Không có cách nào đó anh ấy sẽ làm điều đó. Anh ta chỉ đi để có được một bài giảng về cách ông thô lỗ và không vâng lời, và anh đã thực sự thất vọng với các bài giảng. Ông đã nghĩ rằng có Remus là người giám hộ sẽ thực sự vui vẻ, giống như một sự tiếp nối của thời cũ. Nhưng Remus đã nhấn mạnh vào suy nghĩ anh là cha của mình, và thậm chí đã thực sự vượt quá hàng ý tưởng đó. Thay vì có vui vẻ, bay cùng nhau, và thậm chí đến với trò đùa Remus làm anh ăn rau và đi ngủ sớm. Nó càng trở nên tồi tệ hơn khi họ đã đến Hogwarts cho sự khởi đầu của năm học - Remus đã làm việc và không chú ý quá nhiều đến Sirius, và sau đó khi ông đã làm nó đã được chỉ để ra lệnh cho ông xung quanh! Bây giờ anh đang ở trong tháp, anh ấy sẽ bỏ qua thực tế rằng Remus là người giám hộ của mình và anh ấy sẽ chỉ đi về kinh doanh của mình như mọi đứa trẻ và trường học khác - và có thể bắt kịp với người giám hộ của mình vào dịp Giáng sinh. Và đó là lúc mà Remus biết được rằng ông đã làm những gì anh muốn. Sirius quyết định đi một con đường khác nhau trở lại tháp chỉ trong trường hợp Lupin đang đợi anh. Lupin sẽ sớm tìm hiểu để không bị rối với anh ta. Ông đợi cho các bạn cùng lớp của mình để đi lên phòng sinh hoạt chung để nghiên cứu, và sau đó ông đã trượt xuống hành lang khác, giữ một mắt ra cho Lupin. Ông đã gần như làm cho nó vào phòng sinh hoạt chung của nhà Gryffindor, và chỉ trong tầm nhìn của bạn bè của mình khi đột nhiên một bàn tay sắt giống như kẹp vào vai anh. "Buông ra!" anh gầm gừ, biến để đáp ứng đôi mắt giận dữ của người giám hộ của mình. "Tôi tin ghi chú của tôi đã đủ rõ ràng," Lupin nói với anh một cách giận dữ. "Rõ ràng bạn cần một hộ tống cá nhân." "Tôi muốn đi vào tháp!" Sirius phản đối, cố gắng vượt ra khỏi va li của Lupin. "Bạn sẽ đến với tôi bây giờ hay tôi sẽ có những người tí hon nhà di chuyển mọi thứ của bạn với các quý của tôi vĩnh viễn," Lupin gầm lên với anh ta. "Đừng có quần lót của bạn trong một twist, "Sirius chế nhạo. Remus nhanh chóng nắm lấy cánh tay của chú Sirius, biến anh một chút, và hạ cánh xuống một swat cứng ở phía dưới của người hèn hạ. "Ow!" Sirius phản đối, sau đó nhìn lên vì xấu hổ. Ông bắt gặp ánh mắt của Harry, và thấy sự đồng cảm trong họ, mà còn là một cảm giác từ chức. Ông biết Harry cảm thấy rằng anh xứng đáng với nó. "Trừ khi bạn muốn tôi tiếp tục đánh đòn của bạn ở đây và bây giờ bạn sẽ đi với tôi không có cuộc biểu tình tiếp tục hay thiếu tôn trọng," Remus nói với ông, giọng thấp và nguy hiểm. Sirius gần như có thể nghe thấy tiếng gầm gừ của những con sói trong giọng nói rằng, anh trả lời. Đây không phải là loại người bạn học và niềm nở của mình, đây là con sói. Lặng lẽ, Sirius gật đầu và theo sau Remus vào phòng của họ. Remus hít thở sâu trên đường, cố gắng kiểm soát tính khí của mình, và theo thời gian, ông đã trở lại phòng của mình, ông đã thở trở lại bình thường. Sirius âm thầm đi theo cậu ấy, và Remus đóng cửa và khóa cửa lại. "Chúng tôi cần phải có một cuộc nói chuyện," ông nói với Sirius bình tĩnh. "Về chuyện gì?" Sirius trả lời, giọng một táo bạo cảm ứng nhưng cẩn thận. Ông ngắm nhìn khuôn mặt Remus 'chặt chẽ, cố gắng để đánh giá những gì Remus đã lên kế hoạch. "Về mối quan hệ của chúng tôi," Remus nói với ông, ngồi trên ghế và ra hiệu cho Sirius để làm như vậy. "Tôi cảm thấy rằng chúng tôi đã không được giao đúng." "Chúng tôi giao tiếp tốt," Sirius gãy. "Và tôi sẽ cảm ơn bạn để lại tôi một mình cho đến Giáng sinh." "Đó không phải là cách làm việc này," Remus trả lời, kiên quyết nhưng bình tĩnh. "Từ bây giờ bạn cần phải kiểm tra với tôi một lần một ngày. Bạn có muốn làm điều đó trước khi ăn tối hay sau?" "Mỗi ngày?" Sirius lặp đi lặp lại, ngờ vực. "Đó là điên!" "Bạn có rất nhiều để điều chỉnh," Remus nói với ông vui lòng. "Bạn vẫn còn đang điều chỉnh độ tuổi của bạn, và các ý tưởng rằng tôi là người giám hộ của bạn. Và Harry nói bạn không ngủ được." "Và bạn nghĩ rằng đối với bạn sẽ giúp đỡ?" anh hỏi, giọng ông nhỏ giọt với vẻ mỉa mai. "Tất nhiên," Remus trả lời. "Nghe này, tôi nghĩ rằng chúng ta cần phải làm một cái gì đó rõ ràng," Sirius nói với ông, khoanh tay và rõ ràng của mình tại bạn cũ của mình. "Bạn đang hành động như bạn đang cha hoặc một cái gì đó của tôi. Điều này đã dừng lại." "Tôi rất vui khi thấy rằng bạn tìm thấy tôi hành động như một người cha tốt," Remus mỉm cười. "Nhưng bạn không phải là cha tôi!" Sirius phản đối. "Tôi biết," Remus đã trả lời một cách thoải mái. "Nhưng đó là ý tưởng của một người giám hộ. Tôi hành động vào vị trí của cha mẹ." "Tôi không cần một phụ huynh," Sirius cứng đầu khăng khăng. "Bạn làm gì," Remus đã trả lời trong một giai điệu mà brooked không có phản đối. Sau đó, ông thở dài, nhìn Sirius với đôi mắt buồn. "Đây là sự lựa chọn bạn thực hiện, Padfoot," ông nói với ông. "Tự trưởng thành của bạn không thể sống với nỗi đau, vì vậy ông đã chọn để trở thành một đứa con nữa. Nhưng bạn là mười một, người bạn của tôi, và bạn cần một phụ huynh." "Có rất nhiều nhiều đang xảy ra hơn là chỉ đó!" Sirius mắng người giám hộ. "Bạn không biết đâu!" "Sau đó nói với tôi," Remus trả lời. "Tôi ở đây để lắng nghe bạn." "Tôi không nói bất cứ điều gì trong khi bạn ngồi ở đó như một số ass ngu ngốc giả vờ để được chơi nhà với tôi..." "Corner!" Remus nói với ông vững chắc. "Cái gì?" "Tới góc bây giờ," Remus nói với ông. "Bạn có thể ở lại đó cho đến khi bạn có thể nói chuyện với tôi một cách công dân". "Nếu bạn nghĩ rằng tôi sẽ đến..." ông bắt đầu la hét. Đột nhiên, anh thấy mình bị bóp nghẹt trong âm thanh, anh có thể hét lên nhưng không thực hiện bất kỳ tiếng ồn. Sau đó, ông cảm thấy cơ thể của mình bay lên để góc, và đặt với mặt về phía góc. Ông hét lên và phàn nàn, chưa từng nghe thấy, nhưng không thể di chuyển ra khỏi góc. Khốn đó đã có anh trong một cơ thể-bind. Remus để cho anh ta đứng đó trong đồng

























































































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: