Considering the infinite number of possible readers and circumstance i dịch - Considering the infinite number of possible readers and circumstance i Việt làm thế nào để nói

Considering the infinite number of

Considering the infinite number of possible readers and circumstance in which they may read, the responses described above may not seem to do justice to the vast number of readings the poem may support. But the point is not to attempt to identify all possible reactions to the text. Rather, it is to suggest that variations are inevitable, and that they are legitimate. Coming to the text from different backgrounds, with different attitudes, under different circumstance, students must naturally have different readings. Perhaps you observed that in your discussion of “eleven” or “She Unnames Them”
Without speculating further about why students respond as they do, we can nonetheless see some justification or explanation for each of these responses. The first response, for instance, in which the dominant feeling is anger toward the social worker, may be seen to reflect a natural sympathy for the victims of society. We may quarrel with the student’s, portrayal of the social worker and the vehemence of their condemnation, and we may doubt the efficacy of the action they say she should have taken, but we are probably able to accept the students’ sympathy and compassion for the widow. In any event, if the text has awakened those feelings in a student, they cannot he readily ignores; if she students themselves ignore them, they deny their own reading and must substitute someone else’s, presumably the teacher’s. This is good note-taking instead of good reading.
Similarly, there is some justification for the responses of those students whose immediate dislike of the widow or those who cheat the welfare system cause them to approve the social worker’s handling of the situation as cautions and professional. Again, we may quarrel with some aspects of their reading, possibly with their insensitivity to suffering, or with their assumption that the widow is cheating the system, but we must admit that the widow is not an attractive character, that some people do cheat the welfare system, and that a government employee is obligated to handle funds responsibly.
Those students who respond neither by blaming the widow nor by criticizing the social worker but by rising to a higher level of abstraction and finding fault with “conditions” also have a point. The title of the poem is ambiguous, allowing us to see both the widow and the social worker as doing the best they can. Further, it is surely possible for bureaucracies to grow so large that they become unmanageable and ineffective, trapping their employees in unproductive routines. We may be critical of the students’ shift of focus from this situation, these people, to the more abstract topic of “bureaucracies” and may guess that they avoiding the issue raised by the poem, but the reading is nonetheless plausible.
We have, then several different readings of the same text, each connected in some way to the words on the pages, each linked to past experience or accumulated attitudes, and each exhibiting imaginative leaps or, perhaps, errors. I suggested disregarding these leaps or errors the moments in order to explore the basis of the responses, and identified some foundation for each reading, either in the text itself or in the background of the reader. The poem could arouse anger in students inclined toward sympathy for society’s defeated, leave indifferent those inclined to demand that people accept the consequences of their own failures, and drive to higher levels of abstraction those able to see both sides of an issue or unwilling to commit themselves. In other words, the poem does support at least some aspects of each reading some but not all, for clearly several of the students’ comments were dubious.
Some critics and teachers would view this collection of responses as lying on a continuum at greater or lesser distance from a hypothetical perfect reading. That perfect reading is most closely approached by the most perfect reader, presumably the one most experienced and best able to suppress his or her individuality in the interest of pure, objective, uncontaminated reading. In this view, the students’ readings are, of course, wrong, some more so than others. Those who adopt this perspective see the teaching of literature as a process of purging the elements that interfere with achieving a pure reading, usually the elements of personal perspective.
But those personal elements matter. Michael Dirda, reminiscing about his childhood, tells of his visits to his uncle’s home and their significance in his reading, years later:
Anything, absolutely anything in the world might be found in my Uncle Henry’s property and when, half a lifetime later, I read the description of a wonder-filled Parisian funk shop in Balzac’s gothicky novel The Fatal Skin, I recognized the place immediately. 10
His pleasure in that link is obvious. It would not have made him a better reader, a more enthusiastic reader, to have told him to ignore those memories, as I once was told. I still remember the moment, if not the seminar or the professor’s mane or event the day’s text. We were studying Milton and I made the mistake of mentioning some memory that a passage had call to mind for me. The professor barely raised his head, peered at me over his wire-rimmed glasses, and said something like “Mr.Probst. John Milton didn’t know your grandfather and wouldn’t have given a damn about him if he had, so while you’re in my class, let’s not indulge in irrelevant nostalgia and bore one another with stories about our indulge. Try to keep your attentions on the text and the work at hand, if you please”.
“Keeps out of it,” he was saying. “Neither you, your grandfather, nor the horse you rode in on matter an iota. Do not taint this text by even thinking about, much less mentioning in my seminar, anything that emerges from within your inadequate self. Suppress with a vengeance whatever might slither out from the murky depths of your sordid, seamy, idiosyncratic could.”
Presumably, he would have said much the same to Dirda if he had carelessly dared to mention Uncle Henry. Perhaps Dirda would have had more courage or insight than I and would have muttered under his breath, “No. Regardless what you say and your years of Milton scholarship, my Uncle Henry does matter.” I on the other hand, aspiring as all young English majors do to be the perfect reader, kicked myself in the shin beneath that ancient, oaken seminar table and resolved never to let my thoughts, my memories, my feelings, my life intrude again on my scholarship. I banished my grandfather from the classroom, forbidding his memory to ever set foot on campus again, and reminded myself that when the professor and I read differently, that difference was evidence of deficiency, and the deficiency was, of course, mine.
It took some time to realize that the difference might be just that-difference and not necessarily deficiency. A clarified reading may be achieved, Rosenblatt showed me, not by rejecting the uniqueness of the individual, but by accepting it and using it as a point of entry into the literary work. We may, in other words, view these three different reading of “As Best She Could” not as misreading to be corrected, but as three different perceptions of one event, arising from the transaction of text and reader, each perception having the potential to tell us something about the text, the event, and the perceiver. The past experiences and acquired attitudes that shape these perceptions need not be seen as contaminants, but simply as the characteristics of the individual and therefore unique reader. If, in discussing these readings, we can identify demonstrable errors, then we may correct them. If, on the other hand, we discover that one reader’s focus and interest are different are from those of another, then we may wish to accept those differences and refrain from enforcing a conformity opposed to any serious intellectual tradition.
The poem gives each of us an opportunity to look at ourselves, putting our ideals and attitudes into perspective. The poem is, in a sense, something that we have created as we read. We bring to the text our understandings of the words, our expectations of the behavior of people, our ingrained biases and predilections, and from that create the experience that becomes for us the poem. Rosenblatt explains,
What each makes of the text is, indeed, for him the poem, in the sense that this is his only direct perception of it. No one else can read it for him. He may learn indirectly about other’s experiences with the text; he may come to see that his own was confused or impoverished, and he may then be stimulated to attempt to call forth from the text a better poem. But this he must do himself, and only what he himself experiences in relation to the text is again let us underline-for him, the work. 11
To learn to read more perceptively and intelligently, we must reflect on our own perceptions of a work to see what they reveal both about us and about the text. Sympathetic readers of the Jones poem, for instance, may feel some satisfaction in observing that they care about the victimized widow, that they respond to this distress with sympathy. Or they could decide that their intense sympathy is too emotional and thoughtless, and that it would be more reasonable to recognize the constraints upon the social worker, taking a less hostile, more sympathetic view of her. They may even come to think that their initial feelings of sympathy for the widow were false-that they had responded in that way out of a sense of moral obligation dictated by the poem, but that they would not have felt anything at all, except perhaps revulsion or fear, it they had actually encountered such a person on the street. The reading of a poem provides the opportunity to observe oneself reacting, to reflect upon those reactions, and thus to learn about oneself.
Similar, readers who left no initial sympathy for the widow and thought
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Xem xét số lượng vô hạn của độc giả có thể và hoàn cảnh trong đó họ có thể đọc, các phản ứng mô tả ở trên không có vẻ để làm công lý cho số đọc bài thơ có thể hỗ trợ, rộng lớn. Nhưng vấn đề là không phải để cố gắng xác định tất cả có thể phản ứng với các văn bản. Thay vào đó, nó là để cho thấy rằng biến thể là không thể tránh khỏi, và rằng họ là hợp pháp. Đến với các văn bản từ nền tảng khác nhau, với thái độ khác nhau, trong trường hợp khác nhau, sinh viên phải tự nhiên có đọc khác nhau. Có lẽ bạn quan sát thấy rằng trong cuộc thảo luận của bạn "11" hay "Cô Unnames họ"Mà không có dự đoán thêm về lý do tại sao sinh viên đáp ứng như họ làm, chúng ta có thể Tuy nhiên thấy một số biện minh hay giải thích cho mỗi của các phản ứng. Các phản ứng đầu tiên, ví dụ, trong đó chi phối cảm giác là tức giận đối với hoạt động xã hội có thể được nhìn thấy để phản ánh một cảm tình tự nhiên cho các nạn nhân của xã hội. Chúng ta có thể tranh cãi với sinh viên, vai của nhân viên xã hội và vehemence lên án của họ, và chúng tôi có thể nghi ngờ hiệu quả của hành động họ nói cô ấy nên đã thực hiện, nhưng chúng tôi đang có lẽ có thể chấp nhận học sinh sự thông cảm và lòng từ bi cho góa phụ. Trong mọi trường hợp, nếu các văn bản đã đánh thức những cảm xúc trong một sinh viên, họ không thể ông dễ dàng bỏ qua; Nếu sinh viên cô mình bỏ qua chúng, họ từ chối đọc riêng của họ và phải thay thế của người khác, có lẽ là giáo viên của. Điều này là tốt ghi chép thay vì đọc tốt.Tương tự như vậy, có là một số biện minh cho những phản hồi của những học sinh mà không thích ngay lập tức của góa phụ hoặc những người lừa hệ thống phúc lợi gây ra cho họ để chấp nhận xử lý nhân viên xã hội của tình hình là cẩn trọng và chuyên nghiệp. Một lần nữa, chúng tôi có thể tranh cãi với một số khía cạnh của đọc của họ, có thể với của insensitivity để đau khổ, hoặc với giả định của họ góa phụ là gian lận hệ thống, nhưng chúng tôi phải thừa nhận rằng các quả phụ không phải là một nhân vật hấp dẫn, một số người ăn gian hệ thống phúc lợi, và rằng một nhân viên chính phủ có nghĩa vụ phải xử lý quỹ có trách nhiệm.Những sinh viên đáp ứng không bằng cách đổ lỗi cho góa phụ cũng không phải bởi chỉ trích nhân viên xã hội nhưng bởi lên đến một mức độ cao của trừu tượng và việc tìm kiếm lỗi với "điều kiện" cũng có một điểm. Tiêu đề của bài thơ là mơ hồ, cho phép chúng tôi để xem cả góa phụ và nhân viên xã hội như làm việc tốt nhất mà họ có thể. Hơn nữa, nó là chắc chắn có thể cho bureaucracies phát triển rất lớn mà họ trở nên không thể quản lý và không hiệu quả, bẫy nhân viên của họ thói quen không sanh sản. Chúng tôi có thể quan trọng của các sinh viên thay đổi tập trung từ tình trạng này, những người này, để chủ đề trừu tượng hơn của "bureaucracies" và có thể đoán rằng họ tránh vấn đề nêu ra bởi những bài thơ, nhưng đọc là dù sao chính đáng.Chúng tôi có, sau đó một số khác nhau đọc cùng văn bản, mỗi kết nối trong một số cách để các từ trên Trang này, mỗi liên kết với kinh nghiệm quá khứ hoặc tích lũy Thái độ, và mỗi trưng bày trí tưởng tượng nhảy hoặc, có lẽ, lỗi. Tôi đề nghị bỏ qua những nhảy hoặc lỗi những khoảnh khắc trong đặt hàng để khám phá cơ sở của các phản ứng, và xác định một số nền tảng cho mỗi đọc, hoặc trong văn bản chính nó, hoặc trong nền của người đọc. Bài thơ có thể khơi dậy sự tức giận trong sinh viên nghiêng về hướng sự thông cảm cho xã hội của đánh bại, để lại vô tư những nghiêng để yêu cầu mọi người chấp nhận hậu quả của thất bại của riêng họ, và lái xe đến các cấp độ cao hơn của trừu tượng những có thể nhìn thấy cả hai mặt của một vấn đề hoặc không muốn tự mình. Nói cách khác, bài thơ hỗ trợ ít nhất một số khía cạnh của mỗi đọc một số nhưng không phải tất cả, cho rõ ràng là một số ý kiến của học sinh đã được đáng ngờ.Một số nhà phê bình và giáo viên sẽ xem bộ sưu tập này phản ứng như nằm trên một thể liên tục ở khoảng cách lớn hơn hoặc ít hơn từ một đọc giả định hoàn hảo. Đó đọc hoàn hảo hợp nhất được tiếp cận bởi người đọc hoàn hảo nhất, có lẽ là một kinh nghiệm nhất và tốt nhất có thể ngăn chặn cá tính của mình vì lợi ích của tinh khiết, khách quan, uncontaminated đọc. Nhìn này, các sinh viên đọc là, tất nhiên, sai, một số hơn so với những người khác. Những người áp dụng quan điểm này xem việc giảng dạy của văn học là một quá trình purging các yếu tố ảnh hưởng đến việc đạt được một đọc tinh khiết, thường là các yếu tố của quan điểm cá nhân.Tuy nhiên, những yếu tố cá nhân quan trọng. Michael Dirda, reminiscing về thời thơ ấu của mình, kể về chuyến viếng thăm tới trang chủ của người chú và ý nghĩa của họ trong đọc sách của ông, năm sau:Bất cứ điều gì, hoàn toàn bất cứ điều gì trên thế giới có thể được tìm thấy trong bất động sản của tôi chú Henry và khi, nửa đời sau đó, tôi đọc mô tả của một cửa hàng đầy tự hỏi Paris funk trong cuốn tiểu thuyết của Balzac gothicky da gây tử vong, tôi nhận ra nơi ngay lập tức. 10Niềm vui của mình trong liên kết đó là rõ ràng. Nó sẽ không có được anh ta một người đọc tốt hơn, một độc giả nhiệt tình hơn, để có nói với ông để bỏ qua những kỷ niệm, như tôi một khi đã nói. Tôi vẫn còn nhớ thời điểm này, nếu không các hội thảo hoặc các giáo sư mane hoặc sự kiện ngày của văn bản. Chúng tôi đã học tập Milton và tôi đã sai lầm của nhắc đến một số bộ nhớ một đoạn đã có cuộc gọi đến tâm trí cho tôi. Các giáo sư hầu như không lớn lên đầu, peered lúc tôi qua kính gọng dây của mình, và nói một cái gì đó như "Mr.Probst. John Milton không biết ông nội của bạn và sẽ không có được một damn về anh ta nếu anh ta đã có, vì vậy trong khi bạn đang ở trong lớp học của tôi, chúng ta hãy không thưởng thức trong nỗi nhớ không liên quan và khoan nhau với câu chuyện về indulge của chúng tôi. Cố gắng giữ cho sự chú ý của bạn trên văn bản và các công việc ở bàn tay, nếu bạn xin vui lòng "."Giữ ra của nó," ông nói. "Bạn, ông nội của bạn, cũng như con ngựa bạn cưỡi trong ngày quan trọng một rất bé. Không taint văn bản này bằng cách thậm chí suy nghĩ về, ít nhắc đến trong hội thảo của tôi, bất cứ điều gì mà nổi lên từ bên trong của bạn không đủ tự. Ngăn chặn với hận thù một bất cứ điều gì có thể slither ra từ chiều sâu tối tăm của bạn sordid, seamy, mang phong cách riêng có thể." Có lẽ, ông đã có thể nói nhiều như vậy để Dirda nếu ông có carelessly dám đề cập đến bác Henry. Có lẽ Dirda đã có thể có thêm lòng dũng cảm hoặc cái nhìn sâu sắc hơn tôi và sẽ có muttered theo hơi thở của mình, "số Bất kể những gì bạn nói và năm của bạn của Milton học bổng, Henry chú của tôi quan trọng." Tôi mặt khác tay, tham vọng như trẻ tất cả tiếng Anh chuyên ngành làm để là người đọc hoàn hảo, đá bản thân mình trong shin dưới cái bàn cổ, Oak hội thảo và giải quyết không bao giờ để cho những suy nghĩ của tôi, những kỷ niệm của tôi, cảm xúc của tôi, cuộc sống của tôi xen vào can thiệp một lần nữa về học bổng của tôi. Tôi bị trục xuất ông nội tôi từ lớp học, Cấm bộ nhớ của mình để bao giờ đặt chân vào khuôn viên trường một lần nữa, và nhắc nhở bản thân mình rằng khi các giáo sư và tôi đọc một cách khác nhau, sự khác biệt là bằng chứng của thiếu hụt, và thiếu hụt đã là, tất nhiên, tôi. It took some time to realize that the difference might be just that-difference and not necessarily deficiency. A clarified reading may be achieved, Rosenblatt showed me, not by rejecting the uniqueness of the individual, but by accepting it and using it as a point of entry into the literary work. We may, in other words, view these three different reading of “As Best She Could” not as misreading to be corrected, but as three different perceptions of one event, arising from the transaction of text and reader, each perception having the potential to tell us something about the text, the event, and the perceiver. The past experiences and acquired attitudes that shape these perceptions need not be seen as contaminants, but simply as the characteristics of the individual and therefore unique reader. If, in discussing these readings, we can identify demonstrable errors, then we may correct them. If, on the other hand, we discover that one reader’s focus and interest are different are from those of another, then we may wish to accept those differences and refrain from enforcing a conformity opposed to any serious intellectual tradition.The poem gives each of us an opportunity to look at ourselves, putting our ideals and attitudes into perspective. The poem is, in a sense, something that we have created as we read. We bring to the text our understandings of the words, our expectations of the behavior of people, our ingrained biases and predilections, and from that create the experience that becomes for us the poem. Rosenblatt explains,What each makes of the text is, indeed, for him the poem, in the sense that this is his only direct perception of it. No one else can read it for him. He may learn indirectly about other’s experiences with the text; he may come to see that his own was confused or impoverished, and he may then be stimulated to attempt to call forth from the text a better poem. But this he must do himself, and only what he himself experiences in relation to the text is again let us underline-for him, the work. 11To learn to read more perceptively and intelligently, we must reflect on our own perceptions of a work to see what they reveal both about us and about the text. Sympathetic readers of the Jones poem, for instance, may feel some satisfaction in observing that they care about the victimized widow, that they respond to this distress with sympathy. Or they could decide that their intense sympathy is too emotional and thoughtless, and that it would be more reasonable to recognize the constraints upon the social worker, taking a less hostile, more sympathetic view of her. They may even come to think that their initial feelings of sympathy for the widow were false-that they had responded in that way out of a sense of moral obligation dictated by the poem, but that they would not have felt anything at all, except perhaps revulsion or fear, it they had actually encountered such a person on the street. The reading of a poem provides the opportunity to observe oneself reacting, to reflect upon those reactions, and thus to learn about oneself.Similar, readers who left no initial sympathy for the widow and thought
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Xem xét số lượng vô hạn của người đọc có thể và hoàn cảnh mà ở đó họ có thể đọc, các phản ứng mô tả ở trên có thể dường như không làm công lý cho số lượng lớn các bài đọc các bài thơ có thể hỗ trợ. Nhưng điểm không phải là để cố gắng xác định tất cả các phản ứng có thể vào văn bản. Thay vào đó, nó là để gợi ý rằng các biến đổi là không thể tránh khỏi, và rằng họ là hợp pháp. Đến với các văn bản từ nền tảng khác nhau, với thái độ khác nhau, dưới hoàn cảnh khác nhau, học sinh phải tự nhiên có bài đọc khác nhau. Có lẽ bạn quan sát thấy rằng trong cuộc thảo luận của bạn về "mười một" hay "Cô Unnames Them"
Nếu không có suy đoán thêm về lý do tại sao học sinh trả lời là họ làm, dù sao chúng ta có thể thấy một số biện minh hay giải thích cho mỗi một trong các câu trả lời. Những phản ứng đầu tiên, ví dụ, trong đó cảm giác chủ đạo là sự tức giận đối với các nhân viên xã hội, có thể được nhìn thấy để phản ánh một sự đồng cảm tự nhiên đối với các nạn nhân của xã hội. Chúng tôi có thể cãi nhau với học sinh, sự miêu tả của các nhân viên xã hội và sự dữ dội của họ bị lên án, và chúng ta có thể nghi ngờ về hiệu quả của các hành động mà họ nói cô ấy nên đã thực hiện, nhưng chúng tôi có lẽ có thể chấp nhận sự cảm thông và lòng từ bi của học sinh đối với các góa phụ. Trong mọi trường hợp, nếu các văn bản đã đánh thức những cảm xúc trong một sinh viên, họ có thể không dễ dàng bỏ qua ông; nếu cô sinh viên tự bỏ qua họ, họ từ chối đọc riêng của mình và phải thay thế người khác, có lẽ các giáo viên. Điều này là tốt ghi chú thay vì đọc sách tốt.
Tương tự như vậy, có một số lý do để các phản ứng của các học sinh bị ngay lập tức ghét của bà góa hoặc những người lừa hệ thống phúc lợi xã hội gây ra cho họ để phê duyệt xử lý các nhân viên xã hội của tình hình như cảnh cáo và chuyên nghiệp. Một lần nữa, chúng ta có thể cãi nhau với một số khía cạnh của việc đọc của họ, có thể với sự vô cảm của họ đến khổ đau, hoặc với giả định của họ rằng người góa phụ là gian lận hệ thống, nhưng chúng ta phải thừa nhận rằng người góa phụ không phải là một nhân vật hấp dẫn, mà một số người làm ăn gian hệ thống phúc lợi xã hội, và rằng một nhân viên chính phủ có nghĩa vụ phải xử lý quỹ có trách nhiệm.
Những sinh viên trả lời không phải bằng cách đổ lỗi vợ goá và cũng không chỉ trích bởi các nhân viên xã hội nhưng do sự gia tăng đến một mức độ trừu tượng cao hơn và tìm lỗi với "điều kiện" cũng có một điểm . Tiêu đề của bài thơ là không rõ ràng, cho phép chúng ta nhìn thấy cả bà góa và các nhân viên xã hội như làm tốt nhất có thể. Hơn nữa, chắc chắn là nó có thể cho quan liêu phát triển quá lớn nên họ trở nên không thể quản lý và không hiệu quả, bẫy nhân viên của họ trong thói quen không hiệu quả. Chúng tôi có thể quan trọng của sự thay đổi của học sinh tập trung từ các tình huống này, những người này, đến chủ đề trừu tượng của "quan liêu" và có thể đoán rằng họ tránh các vấn đề đưa ra bởi các bài thơ, nhưng đọc là dù sao chính đáng.
Chúng tôi có, sau đó đọc khác nhau của cùng một văn bản, mỗi kết nối trong một số cách để các từ trên trang, mỗi trang có liên quan đến kinh nghiệm quá khứ hoặc thái độ tích lũy, và từng tham gia triển lãm nhảy giàu trí tưởng tượng, hoặc có lẽ, sai sót. Tôi đề nghị bỏ qua những bước nhảy hay lỗi những khoảnh khắc để khám phá các cơ sở của các phản ứng và xác định một số nền tảng cho mỗi lần đọc, hoặc trong các văn bản chính hoặc trong nền của người đọc. Bài thơ có thể khơi dậy sự tức giận trong sinh viên hướng về sự cảm thông cho xã hội đánh bại, để lại thờ ơ với những khuynh hướng đòi hỏi rằng họ chấp nhận những hậu quả của sự thất bại của họ, và lái xe đến mức trừu tượng cao hơn những người có thể nhìn thấy cả hai mặt của một vấn đề hay không muốn cam kết bản thân. Nói cách khác, bài thơ không hỗ trợ ít nhất một số khía cạnh của mỗi đọc một số nhưng không phải tất cả, cho rõ một số ý kiến của học sinh là không rõ ràng.
Một số nhà phê bình và giáo viên sẽ xem bộ sưu tập này phản ứng như nằm trên một liên tục tại nhiều hay ít khoảng cách từ một đọc giả hoàn hảo. Rằng đọc sách hoàn hảo được tiếp cận gần gũi nhất của người đọc hoàn hảo nhất, có lẽ là một trong những kinh nghiệm nhất và tốt nhất có thể ngăn chặn cá tính của mình vì lợi ích của tinh khiết, khách quan, không bị ô nhiễm đọc. Theo quan điểm này, các bài đọc của học sinh, tất nhiên, sai, một số nhiều hơn so với những người khác. Những người đã chọn quan điểm này thấy việc giảng dạy văn học là một quá trình thanh lọc các yếu tố gây trở ngại cho việc đạt được một đọc tinh khiết, thường là các yếu tố của quan điểm cá nhân.
Tuy nhiên, những yếu tố cá nhân quan trọng. Michael Dirda, hồi tưởng về thời thơ ấu của mình, kể về lần anh ấy đến nhà bác mình và ý nghĩa của chúng trong việc đọc của mình, năm sau:
Bất cứ điều gì, bất cứ thứ gì trên thế giới có thể được tìm thấy trong tài sản Bác Henry của tôi và khi nào, một nửa đời sau, tôi đọc những mô tả của một cửa hàng ở Paris funk kỳ đầy trong gothicky tiểu thuyết Balzac của The Skin Fatal, tôi nhận ra ngay lập tức. 10
niềm vui của ông trong liên kết đó là hiển nhiên. Nó sẽ không làm cho anh ta một độc giả tốt hơn, một độc giả nhiệt tình hơn, để nói với anh ta để bỏ qua những ký ức, như tôi đã nói một lần. Tôi vẫn còn nhớ thời điểm này, nếu không các hội thảo hoặc bờm của giáo sư hay sự kiện văn bản của ngày. Chúng tôi đang nghiên cứu Milton và tôi đã sai lầm khi nhắc đến một số bộ nhớ mà một đoạn văn có cuộc gọi đến trong tâm tư tôi. Vị giáo sư này hầu như không ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào tôi qua cặp kính viền kim của mình, và nói điều gì đó như "Mr.Probst. John Milton không biết ông nội của bạn và sẽ không có được một damn về anh ta nếu anh ta đã có, như vậy trong khi bạn đang ở trong lớp học của tôi, chúng ta không thưởng thức trong nỗi nhớ không liên quan và chịu một số khác với những câu chuyện về thưởng thức của chúng tôi. Cố gắng giữ sự chú ý của bạn vào văn bản và công việc ở bàn tay, nếu bạn hài lòng ".
"Giữ ra khỏi nó," ông nói. "Không bạn, ông nội của bạn, cũng không phải là con ngựa mà bạn cưỡi ở trên vấn đề một mảy may nào. Đừng làm hỏng văn bản này bởi ngay cả suy nghĩ về, ít nhiều đề cập đến trong hội thảo của tôi, bất cứ điều gì mà nổi lên từ bên trong tự đầy đủ của bạn. Suppress với một sự trả thù bất cứ điều gì có thể bị trượt ra từ sâu thẳm âm u của bẩn thỉu, bề trái của cuộc đời của bạn, mang phong cách riêng có thể. "
Có lẽ, ông sẽ nói nhiều như nhau để Dirda nếu anh đã bất cẩn dám nhắc Bác Henry. Có lẽ Dirda sẽ có thêm can đảm hay cái nhìn sâu sắc hơn tôi và đã có thể lẩm bẩm, "No. Bất kể những gì bạn nói và những năm tháng học bổng Milton, Bác Henry của tôi không thành vấn đề. "Tôi mặt khác, tham vọng như tất cả các chuyên ngành Anh trẻ làm gì để được người đọc hoàn hảo, đá bản thân mình trong các ống chân bên dưới mà cổ đại, hội thảo và gỗ sồi bảng giải quyết không bao giờ để cho những suy nghĩ của tôi, những kỷ niệm của tôi, cảm giác của tôi, cuộc sống của tôi một lần nữa xâm nhập vào học bổng của tôi. Tôi bị trục xuất ông tôi từ lớp học, cấm bộ nhớ của mình đến bao giờ đặt chân vào khuôn viên trường một lần nữa, và nhắc nhở bản thân mình rằng khi các giáo sư và tôi đọc khác nhau, sự khác biệt đó là bằng chứng của sự thiếu hụt, và các thiếu được, tất nhiên, tôi.
Nó mất một số thời gian để nhận ra rằng sự khác biệt có thể được chỉ rằng, sự khác biệt và không nhất thiết phải thiếu. Một đọc rõ có thể đạt được, Rosenblatt cho tôi, không phải bằng cách từ chối sự độc đáo của cá nhân, nhưng bằng cách chấp nhận nó và sử dụng nó như là một điểm nhập cảnh vào các tác phẩm văn học. Chúng tôi có thể, nói cách khác, xem ba đọc khác nhau của "Như Best Cô có thể" không phải là hiểu sai để được sửa chữa, nhưng như ba nhận thức khác nhau của một sự kiện, phát sinh từ các giao dịch của văn bản và người đọc, mỗi nhận thức có tiềm năng cho chúng ta biết điều gì đó về các văn bản, sự kiện, và những người nhận biết. Những kinh nghiệm trong quá khứ và thái độ mua lại để định hình những nhận thức này không cần phải được xem như là chất gây ô nhiễm, mà chỉ đơn giản là những đặc điểm của người đọc cá nhân và do đó độc đáo. Nếu, trong thảo luận về các bài đọc, chúng ta có thể xác định lỗi có thể chứng minh, sau đó chúng tôi có thể sửa chữa chúng. Nếu, mặt khác, chúng ta khám phá ra rằng sự tập trung và quan tâm một người đọc khác nhau từ những người khác, sau đó chúng ta có thể muốn chấp nhận những khác biệt và không được thực thi một sự phù hợp đối lập với bất kỳ truyền thống trí thức nghiêm trọng.
Các bài thơ mang lại cho mỗi người chúng ta một cơ hội để nhìn lại chính mình, đưa những lý tưởng và thái độ của chúng ta vào quan điểm. Các bài thơ, trong một nghĩa nào đó, một cái gì đó mà chúng ta đã tạo ra như chúng ta đọc. Chúng tôi mang đến cho các văn bản hiểu biết của chúng ta về những từ ngữ, những kỳ vọng của chúng ta về các hành vi của người dân, những thành kiến thâm căn cố đế và Lòng yêu thích của chúng tôi, và từ đó tạo ra những kinh nghiệm mà trở nên cho chúng ta những bài thơ. Rosenblatt giải thích,
Những gì từng làm cho các văn bản, thực sự, cho anh ta những bài thơ, trong cảm giác rằng đây là nhận thức trực tiếp duy nhất của anh nó. Không ai có thể đọc nó cho anh ta. Anh ta có thể tìm hiểu gián tiếp về kinh nghiệm khác với các văn bản; ông có thể đến để thấy rằng mình đã nhầm lẫn hay nghèo hèn, và sau đó ông có thể được kích thích để cố gắng để gọi ra từ các văn bản một bài thơ tốt hơn. Nhưng điều này thì phải làm chính mình, và chỉ có những gì bản thân ông cảm nghiệm trong mối quan hệ với các văn bản được một lần nữa chúng ta hãy gạch chân-cho anh ta, công việc. 11
Để tìm hiểu để đọc perceptively hơn và thông minh, chúng ta phải suy nghĩ về nhận thức của chúng ta về một công việc để xem những gì họ tiết lộ cả về chúng ta và về văn bản. Độc giả có cảm tình với bài thơ Jones, ví dụ, có thể cảm thấy hài lòng trong quan sát rằng họ quan tâm đến vợ góa nạn nhân, rằng họ phản ứng với căng thẳng này với sự cảm thông. Hoặc họ có thể quyết định rằng sự đồng cảm mãnh liệt của họ là quá xúc động và suy nghĩ, và rằng nó sẽ là hợp lý hơn để nhận ra những hạn chế khi các nhân viên xã hội, tham gia một, nhìn đồng cảm hơn ít thù địch của mình. Họ thậm chí có thể đến để suy nghĩ rằng những cảm giác ban đầu của họ thông cảm với các góa phụ là giả rằng họ đã phản ứng theo cách đó ra khỏi một ý thức nghĩa vụ đạo đức quyết định bởi các bài thơ, nhưng họ sẽ không cảm thấy bất cứ điều gì ở tất cả, ngoại trừ có lẽ ghê tởm hay sợ hãi, nó họ đã thực sự gặp phải một người như vậy trên đường phố. Việc đọc một bài thơ cung cấp cơ hội để quan sát chính mình phản ứng, để suy ngẫm về những phản ứng, và do đó để tìm hiểu về chính mình.
Tương tự, độc giả lại không có thiện cảm ban đầu cho bà góa và suy nghĩ
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: