The end of the lineFor more than a decade oil income and consumer spen dịch - The end of the lineFor more than a decade oil income and consumer spen Việt làm thế nào để nói

The end of the lineFor more than a

The end of the line

For more than a decade oil income and consumer spending have delivered growth to Vladimir Putin’s Russia. Not any more
Nov 22nd 2014 | MOSCOW | From the print edition
Timekeeper

MALINA, a trendy restaurant in a city south of Moscow, was empty on a recent Thursday evening. “A crisis,” the manager explained nervously. Some meat and fish dishes were missing. “Sanctions,” he added with a sigh. The signs of a country in the economic doldrums are visible in Moscow, too. Tour operators are going out of business; shops and small businesses are up for sale; LED displays outside bureaux de change send spirits sinking.

Russia’s economy is teetering on the verge of recession. The central bank says it expects the next two years to bring no growth. Inflation is on the rise. The rouble has lost 30% of its value since the start of the year, and with it the faith of the country’s businessmen. Banks have been cut off from Western capital markets, and the price of oil—Russia’s most important export commodity—has fallen hard. Consumption, the main driver of growth in the previous decade, is slumping. Money and people are leaving the country.

In this section
The end of the line
Not quite all there?
Bright spark
Reprints
This is not the mid-1980s, when a collapse in the oil price paved the way for perestroika and the eventual collapse of the Soviet Union. Nor is it 1998, when the country defaulted on its debts. While the overall mood is clearly depressed, it is a long way from panic. Russia’s total foreign debt is just 35% of GDP; it has a private sector which can be surprisingly agile and adaptable and is contributing some growth by substituting things made at home for imported goods; most importantly, it has a floating exchange rate that mitigates some of the oil-price shock.

No longer affordable
But the oil-backed consumption-led economy which has provided nearly 15 years of growth (it took a stumble in 2008-09, during the global financial crisis) has hit the buffers. It was already slowing before the oil price began to fall and adventurism in Ukraine was met by Western sanctions. Indeed some see the Ukrainian conflict as a response to the country’s economic woes—an attempt to shore up through patriotic fervour the support that president Vladimir Putin can no longer buy by boosting living standards.

In 2007, when oil was $72 a barrel, the economy managed to grow at 8.5%; in 2012 oil at $111 a barrel bought growth of just 3.4%. Between 2010 and 2013, when oil prices were high, the country’s net outflow of capital was $232 billion—20 times what it was between 2004 and 2008. Russian economists are now debating how long before the economy faces collapse. Most think it can totter on for two years or so. But there is a real chance things could get a lot worse a lot sooner.


The depreciation of the rouble, which closely tracks the oil price, has helped Russia cushion its budget as that price has slumped (see chart). When the oil price falls, so does the rouble; thus in rouble terms the amount of money the oil brings in stays roughly the same. But it cannot buy as much. Russia imports a great deal—the total value of imported goods, $45 billion in 2000, was $341 billion in 2013—and so a devalued rouble quickly stokes inflation. It is predicted to reach 9% by the end of this year; for food the rate is higher still. If it is to compensate the population for this loss in its spending power, the government will have to run a bigger deficit. If it does not it will face discontent.

A weak rouble also makes servicing foreign debt more expensive. Russia’s sovereign debt is just $57 billion, but its corporate debt is ten times as high. Some of it has been racked up by state corporations and national energy companies, which gives it a quasi-sovereign status. And by the end of 2015 Russian firms will have to repay about $130 billion of foreign debt.

Mr Putin, who came to power in the wake of the 1998 default, knows the value of money and believes enough of it solves everything. He started off strongly averse to low reserves and high debt, and saw that the country’s reserves built up accordingly. In the run-up to the global financial crisis Russia had reserves of $570 billion—almost a third of GDP. This served the country well after the crisis hit; the government spent $220 billion refinancing banks and defending the rouble.

In 2011, though, despite the high oil price, Russia’s reserves stopped increasing. Money was spent instead on raising salaries and pensions and financing the armed forces. The increase in military spending, up 30% since 2008, was the main reason Alexei Kudrin, Russia’s prudent finance minister, chose to resign in 2011.

At the same time Russian firms went on a borrowing spree. They have increased their foreign-currency debt by some $170 billion in the past two years. Yevgeny Gavrilenkov, the chief economist at Sberbank CIB, the largest state bank, says most of this money settled offshore; only a very small part was invested in the Russian economy. Kirill Rogov of the Gaidar Institute for Economic Policy points to one of the reasons why. When a company can be swallowed by the state at any time, more debt will make it less appetising prey. This growing debt meant, Mr Rogov notes, that instead of preparing itself for a crisis, Russia has prepared a crisis for itself.

This does not mean that Russia is anywhere close to a sovereign default like that of 1998. Then government debt was 50% of GDP and reserves just 5% of GDP. Today Russia is still running a current-account surplus of about $50 billion because it is importing less. Mr Putin’s restrictions on food imports, presented as tit-for-tat counter-sanctions, are more a way of preserving currency reserves and stimulating farms; Russia imports half its food. Food production is now growing at between 6% and 10%, albeit from a very low base. Other imports, such as medicines, are not so quickly replaced; as in Soviet days, petrodollars keep the shelves stocked.

The drop in oil prices in 2008-09 was met with a 40% increase in government spending. With reserves lower, and with the government needing to either keep those reserves available for bail-outs or to risk some big companies and banks going bust, that is not an option this time. Instead the country faces a period of stagflation. Renewed growth will require new investment and, most crucially, reform. What Russia needs most is what Mr Putin has done most to deny it: more competition.

A game of favourites
At a recent conference German Gref, the head of Sberbank, remarked that “[Soviet leaders] didn’t respect the laws of economic development. Even more, they didn’t know them, and in the end this caught up with them. It is very important for us to learn from our own history.”

Even though his state is as reliant on oil money as the Soviet Union was, Mr Putin thinks he has done some of that learning. But as someone who believes that the state must keep tabs on everything, including the free market, he remains mistrustful of open competition. While Russia has a nominally free-market economy, it is one highly skewed by the misallocation of capital and resources to firms run by cronies.

The Kremlin distributes oil rent via state banks to firms and projects which it selects on the basis of their political importance and their pro-Putin stance. Most of the contractors for the Sochi Olympics, which cost Russia a staggering $50 billion, were firms run by Mr Putin’s friends; most of the money took the form of credit from state banks. A number of these loans are unlikely to be paid back. Indeed, such loans are one of the reasons why the central bank has been forced to triple its provision of liquidity to the banks since the middle of last year.

Most of this money provided by the central bank, says Mr Gavrilenkov, ended up on the foreign-exchange market, putting pressure on the rouble. Since the central bank was known to intervene regularly to keep the rouble within a currency corridor, the banks could place one-way bets on the devaluation of the rouble. As a result the Russian financial sector expanded by 11.5% in 2013, although GDP grew by only 1.3%. In the past few weeks the central bank said it will intervene in an ad hoc way with as much money as it sees fit. This makes speculation a lot riskier. The central bank said it would also curb the refinancing of the banks. If it can stick to this in the face of lobbying pressure from state firms and banks demanding cheap liquidity and fresh equity, the currency could stabilise.

That pressure, however, will be immense, particularly if the economy starts to shrink. Rosneft, Russia’s national oil company, run by Igor Sechin, Mr Putin’s close confidant, is already asking the government for money, in part to help it repay $30 billion of debt which it took on when buying a successful private company, TNK-BP. “We can easily utilise 1.5 trillion-2 trillion roubles ($32 billion-$43 billion) from the National Wealth Fund,” Mr Sechin said recently. If so, what is to stop the next handout?

Pumping money into Rosneft would be exactly the sort of misallocation that underlies the economy’s weakness. The energy sector, which accounts for 20% of GDP, grew by a meagre 1% on average over the past decade. The industry has not been cutting costs or developing new production; it has been busy being nationalised instead, and offers textbook examples of the woes of state-owned enterprises (see article) While the state still had money, it could afford to buy out private owners, as it did in the case of TNK-BP. Now it simply wrestles oil firms away from their owners, as it is doing in the case of Bashneft, a medium-sized but fast-growing oil firm which is being expropriated from Vladimir Yevtushenkov, a billionaire who is under house arrest. Political loyalty—and Mr Yevtushenkov was certainly loyal—is no protection against raiding.

During the fat yea
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Cuối dòngTrong hơn một thập kỷ dầu thu nhập và chi tiêu tiêu dùng có giao tăng trưởng cho Vladimir Putin của Nga. Không phải bất kỳ chi tiếtTháng mười một 22 2014 | MOSCOW | Từ các ấn bản inTimekeeper MALINA, một nhà hàng hợp thời trang ở một thành phố phía nam Moscow, là sản phẩm nào vào một buổi tối thứ năm tại. "Một cuộc khủng hoảng," người quản lý giải thích nervously. Một số món ăn thịt và cá đã mất tích. "Biện pháp trừng phạt," ông nói thêm với một sigh. Các dấu hiệu của một quốc gia ở doldrums kinh tế có thể nhìn thấy ở Moskva, quá. Công ty lữ hành đang đi ra khỏi kinh doanh; cửa hàng và các doanh nghiệp nhỏ đưa ra bán; LED hiển thị bên ngoài bureaux de thay đổi gửi tinh thần đánh chìm.Kinh tế Nga teetering trước nguy cơ suy thoái kinh tế. Ngân hàng Trung ương cho biết dự kiến hai năm tiếp theo để mang lại cho không có sự tăng trưởng. Lạm phát là gia tăng. Rouble đã mất 30% của giá trị của nó kể từ khi bắt đầu của năm, và với nó niềm tin của doanh nghiệp của đất nước. Ngân hàng đã được cắt từ phía tây thị trường vốn, và giá dầu-hàng hóa xuất khẩu quan trọng nhất của Nga-có giảm cứng. Tiêu thụ, trình điều khiển chính của sự tăng trưởng trong những thập kỷ trước đó, slumping. Tiền và mọi người đang rời khỏi đất nước.Trong phần nàyCuối dòngKhông khá tất cả có?Sáng tia lửaSaoĐây không phải là giữa thập niên 1980, khi sự sụp đổ của giá dầu đã mở đường cho perestroika và sự sụp đổ cuối cùng của Liên Xô. Cũng không phải là năm 1998, khi đất nước cài đặt sẵn trên các khoản nợ. Trong khi tâm trạng tổng thể là rõ ràng chán nản, đó là một chặng đường dài từ hoảng loạn. Tổng số nợ nước ngoài của Nga là chỉ 35% GDP; đô thị này có một khu vực tư nhân mà có thể đáng ngạc nhiên nhanh nhẹn và thích nghi và là góp phần phát triển một số bằng cách thay thế những điều được thực hiện ở nhà đối với hàng hóa nhập khẩu; quan trọng nhất, nó có một tỷ giá hối đoái nổi mitigates một số trong những cú sốc giá dầu.Không còn giá cả phải chăngNhưng dầu ủng hộ tiêu thụ đã dẫn nền kinh tế mà đã cung cấp cho gần 15 năm của sự tăng trưởng (phải mất một vấp ngã trong 2.008-09, trong cuộc khủng hoảng tài chính toàn cầu) đã trúng các bộ đệm. Nó đã làm chậm trước khi giá dầu bắt đầu rơi và adventurism tại Ukraina được đáp ứng bởi biện pháp trừng phạt phía tây. Thật vậy một số nhìn thấy Ukraina xung đột như là một phản ứng để tai ương kinh tế của đất nước-một nỗ lực để bờ lên thông qua cậu yêu nước hỗ trợ tổng thống Vladimir Putin không còn có thể mua bằng cách thúc đẩy mức sống.Trong năm 2007, khi dầu là $72 thùng, nền kinh tế quản lý để phát triển ở 8,5%; năm 2012 dầu tại $111 một thùng mua tăng trưởng chỉ 3,4%. Từ năm 2010 đến năm 2013, khi dầu giá đã cao, dòng chảy ròng của đất nước vốn là $232 tỷ-20 lần những gì nó đã từ năm 2004 đến 2008. Các nhà kinh tế Nga bây giờ tranh luận bao lâu trước khi sụp đổ khuôn mặt của nền kinh tế. Hầu hết nghĩ rằng nó có thể totter ngày cho hai năm hoặc lâu hơn. Nhưng có một thực sự có thể có những điều có thể nhận được nhiều tồi tệ hơn rất nhiều sớm hơn.Chi phí khấu hao của rouble, mà chặt chẽ theo dõi giá dầu, đã giúp Nga đệm ngân sách khi đó giá đã giảm mạnh (xem biểu đồ). Khi giá dầu rơi, do đó, không rouble; do đó trong rouble điều khoản số tiền dầu mang lại trong vẫn gần như nhau. Nhưng nó không thể mua càng nhiều. Nga nhập khẩu một số lượng lớn — Tổng giá trị nhập khẩu hàng hóa, 45 tỉ đô la Mỹ vào năm 2000, là 341 tỷ USD trong 2013- và do đó, một rouble devalued nhanh chóng stokes lạm phát. Nó được dự đoán đến 9% cuối năm nay; Đối với thực phẩm tỷ lệ vẫn còn cao hơn. Nếu nó là để bồi thường dân thiệt hại này trong sức mạnh chi tiêu của mình, chính phủ sẽ phải chạy một mức thâm hụt lớn hơn. Nếu không nó sẽ phải đối mặt với sự bất mãn.Một yếu rouble cũng làm cho dịch vụ nợ nước ngoài đắt tiền hơn. Nợ có chủ quyền của Nga là chỉ cần $57 tỷ, nhưng công ty nợ của nó là mười lần như cao. Một số của nó đã được rót bởi Tổng công ty nhà nước và các công ty năng lượng quốc gia, mà nó mang lại cho một tình trạng quasi-có chủ quyền. Và đến cuối năm 2015 Nga công ty sẽ phải trả khoảng $130 tỷ số nợ nước ngoài.Ông Putin, người nắm quyền lực trong sự trỗi dậy của mặc định năm 1998, biết giá trị của tiền bạc và tin rằng đủ của nó giải quyết tất cả mọi thứ. Ông bắt đầu mạnh mẽ không thích để dự trữ thấp và cao nợ, và thấy rằng dự trữ của đất nước được xây dựng cho phù hợp. Trong thời gian chuẩn bị cho cuộc khủng hoảng tài chính toàn cầu Nga có trữ lượng $570 tỷ-gần một phần ba GDP. Điều này phục vụ đất nước cũng sau khi cuộc khủng hoảng nhấn; chính phủ đã dành $220 tỷ tái cấp vốn ngân hàng và bảo vệ rouble.Vào năm 2011, mặc dù, mặc dù giá dầu cao, trữ lượng của Nga ngừng tăng. Tiền đã được chi tiêu thay vì tăng tiền lương và tiền cấp dưỡng và tài chính các lực lượng vũ trang. Sự gia tăng chi tiêu quân sự, tăng 30% kể từ năm 2008, là lý do chính Alexei Kudrin, bộ trưởng thận trọng tài chính của Nga, đã chọn phải từ chức vào năm 2011.Đồng thời công ty Nga đã đi trên một spree vay. Họ đã tăng nợ Ngoại tệ của họ bởi một số $170 tỷ trong hai năm qua. Yevgeny Gavrilenkov, nhà kinh tế trưởng tại Sberbank CIB, ngân hàng nhà nước lớn nhất, nói hầu hết tiền này định cư ở nước ngoài; chỉ là một phần rất nhỏ được đầu tư vào nền kinh tế Nga. Kirill Rogov của viện Gaidar cho chính sách kinh tế chỉ để một trong những lý do tại sao. Khi một công ty có thể được nuốt do nhà nước bất cứ lúc nào, thêm nợ sẽ làm cho nó ít ngon miệng con mồi. Nợ phát triển này có nghĩa, ghi chú ông Rogov, rằng thay vì chuẩn bị bản thân cho một cuộc khủng hoảng, liên bang Nga đã chuẩn bị một cuộc khủng hoảng cho chính nó.Điều này có nghĩa là rằng Nga là bất cứ nơi nào gần với một mặc định chủ quyền tương tự như năm 1998. Sau đó, chính phủ nợ đã là 50% của GDP và dự trữ chỉ 5% GDP. Vào ngày hôm nay Nga vẫn đang chạy một thặng dư tài khoản hiện tại khoảng $50 tỷ bởi vì nó là nhập khẩu ít hơn. Ông Putin hạn chế về thực phẩm nhập khẩu, trình bày biện pháp trừng phạt chống là ăn miếng trả-cho-tat, là hơn một cách bảo quản dự trữ tiền tệ và kích thích trang trại; Nga chuyển nhập một nửa các thức ăn của nó. Sản xuất thực phẩm bây giờ phát triển ở giữa 6% và 10%, mặc dù từ một cơ sở rất thấp. Nhập khẩu khác, chẳng hạn như thuốc, không được như vậy một cách nhanh chóng thay thế; như trong Liên Xô ngày, petrodollars giữ kệ thả.Thả giá dầu trong 2.008-09 đã được đáp ứng với sự gia tăng 40% chi tiêu chính phủ. Với trữ lượng thấp hơn, và với chính phủ cần phải hoặc là giữ những người dự trữ sẵn cho bail-outs hoặc có nguy cơ một số lớn các công ty và ngân hàng sẽ phá sản, đó không phải là một lựa chọn thời gian này. Thay vào đó nước phải đối mặt với một khoảng thời gian của thời. Tốc độ tăng trưởng mới sẽ đòi hỏi đầu tư mới, và hầu hết các quan trọng trong, cải cách. Những gì Nga cần nhất là những gì ông Putin đã làm được hầu hết để từ chối nó: cạnh tranh hơn.Một trò chơi yêu thích củaTại một hội nghị tại German Gref, người đứng đầu của Sberbank, nhận xét rằng "[lãnh đạo Xô viết] đã không tôn trọng pháp luật của phát triển kinh tế. Hơn nữa, họ không biết họ, và cuối cùng này bắt kịp với họ. Nó là rất quan trọng đối với chúng tôi để học hỏi từ lịch sử riêng của chúng tôi."Ngay cả khi nhà nước của ông là dựa vào dầu tiền là Liên Xô, ông Putin nghĩ rằng ông đã làm được một số học tập đó. Nhưng là một người tin rằng nhà nước phải giữ các tab trên tất cả mọi thứ, bao gồm cả thị trường tự do, ông vẫn êm của open cạnh tranh. Trong khi Nga có một nền kinh tế trên danh nghĩa trường tự do, nó là một rất sai lệch bởi misallocation của thủ đô và các nguồn lực cho các công ty điều hành bởi cronies.Điện Kremlin phân phối dầu cho thuê thông qua ngân hàng nhà nước cho các công ty và các dự án mà nó chọn trên cơ sở của tầm quan trọng chính trị và chuyên nghiệp-Putin lập trường của họ. Hầu hết các nhà thầu cho thế vận hội Sochi, chi phí Nga một kinh ngạc $50 tỷ, đã là công ty điều hành bởi bạn bè của ông Putin; Hầu hết số tiền này mang dạng tín dụng từ các ngân hàng nhà nước. Một số các khoản cho vay có khả năng được trả lại. Thật vậy, đó là một trong những lý do tại sao ngân hàng Trung ương đã bị buộc phải ba của nó cung cấp khả năng thanh toán cho các ngân hàng từ giữa năm ngoái.Hầu hết trong số tiền này được cung cấp bởi ngân hàng Trung ương, nói ông Gavrilenkov, kết thúc lên trên thị trường nước ngoài trao đổi, đặt áp lực lên rouble. Kể từ khi ngân hàng Trung ương đã được biết đến để can thiệp thường xuyên để giữ cho rouble trong một hành lang thu, các ngân hàng có thể đặt một chiều cược vào sự mất giá của rouble. Kết quả là lĩnh vực tài chính Nga mở rộng bởi 11,5% vào năm 2013, mặc dù GDP đã tăng trưởng chỉ 1,3%. Trong vài tuần qua thị trấn này có ngân hàng Trung ương nói nó sẽ can thiệp vào một cách đặc biệt với càng nhiều tiền như nó thấy phù hợp. Điều này làm cho suy đoán rủi ro rất nhiều. Ngân hàng Trung ương nói nó cũng sẽ kiềm chế tái tài trợ của các ngân hàng. Nếu nó có thể dính vào đây khi đối mặt với áp lực vận động hành lang từ công ty nhà nước và ngân hàng yêu cầu khả năng thanh toán giá rẻ và vốn chủ sở hữu tươi, các loại tiền tệ có thể ổn định.Rằng áp lực, Tuy nhiên, sẽ được bao la, đặc biệt là nếu nền kinh tế bắt đầu thu hẹp lại. Công ty dầu khí quốc gia Rosneft, Nga, điều hành bởi Igor Sechin, ông Putin gần confidant, đã yêu cầu chính phủ cho tiền, một phần để giúp nó trả nợ 30 tỉ đô la Mỹ của nợ mà nó tham gia khi mua một công ty tư nhân thành công, tăng-BP. "Chúng tôi dễ dàng có thể tận dụng 1.5 nghìn tỷ - 2 nghìn tỷ roubles ($32 tỷ - 43 tỷ USD) từ Quỹ tài sản quốc gia," ông Sechin cho biết gần đây. Nếu vậy, những gì là để ngăn chặn bản tin tiếp theo?Bơm tiền vào Rosneft sẽ là chính xác loại misallocation rằng nền tảng của nền kinh tế yếu. Lĩnh vực năng lượng, chiếm 20% GDP, tăng một meagre 1% trung bình trong thập kỷ qua. Ngành công nghiệp đã không được cắt giảm chi phí và phát triển sản xuất mới; nó đã được bận rộn đang được nationalised thay vào đó, và cung cấp các ví dụ sách giáo khoa về những tai ương của nhà nước các doanh nghiệp (xem bài viết) trong khi nhà nước vẫn có tiền, nó có thể đủ khả năng để mua ra chủ sở hữu tư nhân, như nó đã làm trong trường hợp của TNK-BP. Bây giờ nó chỉ đơn giản là wrestles dầu công ty ra khỏi các chủ sở hữu, như nó thực hiện trong trường hợp của Bashneft, một công ty vừa nhưng nhanh chóng phát triển dầu đó được Castro từ Vladimir Yevtushenkov, một tỷ phú người đang bị quản thúc tại gia. Lòng trung thành chính trị- và ông Yevtushenkov là chắc chắn trung thành-là không có bảo vệ chống lại đánh phá.Trong thời gian có chất béo
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Sự kết thúc của dòng Đối với thu nhập từ dầu nhiều hơn một thập kỷ và chi tiêu tiêu dùng đã tăng trưởng tới giao của Vladimir Putin Nga. Không phải bất kỳ hơn 22 tháng mười một năm 2014 | MOSCOW | Từ phiên bản in Máy chấm công MALINA, một nhà hàng hợp thời trang trong một thành phố phía nam Moscow, trống rỗng vào một buổi tối thứ năm gần đây. "Một cuộc khủng hoảng," người quản lý giải thích một cách lo lắng. Một số món ăn thịt và cá đã bị mất tích. "Xử phạt," ông nói thêm với một tiếng thở dài. Các dấu hiệu của một quốc gia trong tình trạng ảm đạm kinh tế có thể nhìn thấy ở Moscow, quá. Nhà khai thác tour du lịch được đi ra ngoài của doanh nghiệp; cửa hàng và các doanh nghiệp nhỏ để bán; LED hiển thị bên ngoài quầy đổi ngoại tệ gửi linh hồn chìm. Nền kinh tế Nga đang đứng trên bờ vực suy thoái. Các ngân hàng trung ương cho biết dự kiến trong hai năm tới để mang lại không có tăng trưởng. Lạm phát đang gia tăng. Đồng rúp đã mất 30% giá trị kể từ đầu năm, và cùng với nó là niềm tin của các doanh nhân của nước này. Các ngân hàng đã bị cắt đứt từ thị trường vốn của phương Tây, và giá của dầu-Nga quan trọng nhất hàng hóa đã xuất khẩu giảm mạnh. Tiêu thụ, động lực chính của tăng trưởng trong thập kỷ trước, là sụt giảm. Tiền bạc và mọi người đang rời khỏi đất nước. Trong phần này Sự kết thúc của dòng Không khá tất cả ở đó? spark Bright in lại này không phải là giữa những năm 1980, khi một sự sụp đổ của giá dầu đã mở đường cho công cuộc cải tổ và sự sụp đổ cuối cùng của Liên Xô. Cũng không phải là năm 1998, khi đất nước vỡ nợ. Trong khi tâm trạng tổng thể rõ ràng là chán nản, đó là một chặng đường dài từ hoảng loạn. Tổng số nợ nước ngoài của Nga chỉ là 35% GDP; nó có một khu vực tư nhân có thể là đáng ngạc nhiên nhanh nhẹn và khả năng thích ứng và góp phần tăng trưởng bằng cách thay thế một số điều thực hiện tại nhà đối với hàng hóa nhập khẩu; Quan trọng nhất, nó có một tỷ giá hối đoái thả nổi mà giảm nhẹ một số các cú sốc giá dầu. Không còn giá cả phải chăng Nhưng nền kinh tế tiêu dùng dẫn dầu hậu thuẫn đó đã cung cấp gần 15 năm tăng trưởng (phải mất một vấp ngã trong năm 2008-09, trong cuộc khủng hoảng tài chính toàn cầu) đã nhấn đệm. Nó đã được làm chậm trước khi giá dầu bắt đầu giảm và phiêu lưu ở Ukraine đã được đáp ứng bởi các biện pháp trừng phạt của phương Tây. Thực tế một số thấy mâu thuẫn Ukraine như một phản ứng với tai ương-an kinh tế của nước này nỗ lực để củng cố thông qua yêu nước nhiệt tình hỗ trợ mà các tổng thống Vladimir Putin không còn có thể mua bằng cách thúc đẩy các tiêu chuẩn sống. Năm 2007, khi giá dầu là 72 USD một thùng, nền kinh tế cố gắng tăng trưởng ở mức 8,5%; vào năm 2012 dầu tại 111 USD một thùng mua tăng trưởng chỉ 3,4%. Giữa năm 2010 và năm 2013, khi giá dầu lên cao, dòng chảy ròng của đất nước vốn là 232.000.000.000 $-20 lần những gì nó là giữa năm 2004 và 2008. các nhà kinh tế Nga hiện đang tranh luận trước bao lâu nền kinh tế phải đối mặt với sự sụp đổ. Đa số nghĩ nó có thể chững vào cho hai năm hoặc lâu hơn. Nhưng có một điều cơ hội thực sự có thể nhận được rất nhiều tồi tệ sớm hơn rất nhiều. Sự giảm giá của đồng rúp, theo dõi chặt chẽ giá dầu, đã giúp Nga đệm ngân sách của nó là giá đã giảm mạnh (xem biểu đồ). Khi giá dầu giảm, thì đồng rúp; do đó về đồng rúp số tiền dầu mang lại vẫn gần như nhau. Nhưng nó không thể mua nhiều. Nga nhập khẩu một đối phó-tổng giá trị tuyệt vời của hàng hóa nhập khẩu, $ 45 tỷ USD năm 2000, là 341.000.000.000 $ vào năm 2013, và do đó, một đồng rúp mất giá nhanh chóng Stokes lạm phát. Nó được dự đoán sẽ đạt 9% vào cuối năm nay; cho thực phẩm, tỉ lệ này còn cao hơn nữa. Nếu nó là để bù đắp cho sự mất mát dân số này trong khả năng chi tiêu của mình, chính phủ sẽ phải chạy một thâm hụt lớn. Nếu không nó sẽ phải đối mặt với sự bất mãn. Một đồng rúp yếu cũng làm cho vụ nợ nước ngoài đắt hơn. Nợ có chủ quyền của Nga chỉ là $ 57000000000, nhưng nợ doanh nghiệp của mình là mười lần cao. Một số của nó đã được rót lên bởi các tập đoàn nhà nước và các công ty năng lượng quốc gia, trong đó cung cấp cho nó một tình trạng gần như có chủ quyền. Và đến cuối năm 2015 các công ty Nga sẽ phải trả khoảng 130 tỷ đồng nợ nước ngoài. Ông Putin, người lên nắm quyền trong bối cảnh năm 1998 mặc định, biết giá trị của tiền bạc và tin tưởng đủ của nó giải quyết tất cả mọi thứ. Ông bắt đầu không thích mạnh mẽ để dự trữ thấp và nợ cao, và thấy rằng dự trữ của nước này xây dựng cho phù hợp. Trong thời gian chuẩn bị cho cuộc khủng hoảng tài chính toàn cầu Nga có trữ lượng 570.000.000.000 $, tăng gần một phần ba GDP. Điều này phục vụ đất nước giếng sau khi cuộc khủng hoảng; chính phủ đã chi $ 220.000.000.000 tái cấp vốn các ngân hàng và bảo vệ đồng rúp. Trong năm 2011, mặc dù, mặc dù giá dầu tăng cao, dự trữ của Nga ngừng tăng. Tiền đã chi cho tăng lương và trợ cấp hưu trí và tài chính cho các lực lượng vũ trang. Việc tăng chi tiêu quân sự, tăng 30% kể từ năm 2008, là nguyên nhân chính Alexei Kudrin, Bộ trưởng Tài chính thận trọng của Nga, đã chọn phải từ chức vào năm 2011. Đồng thời các công ty Nga đã đi trên một spree vay. Họ đã tăng nợ ngoại tệ của mình bằng cái 170 tỷ USD trong hai năm qua. Yevgeny Gavrilenkov, nhà kinh tế trưởng tại Sberbank CIB, ngân hàng nhà nước lớn nhất, cho biết phần lớn số tiền này định cư ở nước ngoài; chỉ một phần rất nhỏ đã được đầu tư trong nền kinh tế Nga. Kirill Rogov của Viện Gaidar cho điểm chính sách kinh tế để một trong những lý do tại sao. Khi một công ty có thể bị nuốt chửng bởi nhà nước bất cứ lúc nào, nợ nhiều hơn sẽ làm cho nó con mồi bớt ngon lành. Món nợ này tăng có nghĩa là, ông Rogov lưu ý, rằng thay vì chuẩn bị cho bản thân một cuộc khủng hoảng, Nga đã chuẩn bị một cuộc khủng hoảng cho chính nó. Điều này không có nghĩa rằng Nga là bất cứ nơi nào gần với một mặc định có chủ quyền như của năm 1998. Sau đó, nợ chính phủ là 50% GDP và dự trữ chỉ 5% của GDP. Hôm nay Nga vẫn đang có thặng dư tài khoản vãng lai của khoảng $ 50000000000 bởi vì nó được nhập khẩu ít hơn. Hạn chế của ông Putin vào nhập khẩu lương thực, trình bày như tit-for-tat phản biện pháp trừng phạt, có nhiều hơn một cách để bảo quản dự trữ tiền tệ và kích thích các trang trại; Nga nhập khẩu một nửa thức ăn của nó. Sản xuất lương thực hiện nay đang phát triển với từ 6% đến 10%, mặc dù xuất phát điểm rất thấp. Nhập khẩu khác, chẳng hạn như các loại thuốc, không nên nhanh chóng thay thế; như trong ngày Liên Xô, đô la dầu mỏ giữ kệ thả. Sự sụt giảm giá dầu trong năm 2008-09 đã được đáp ứng với một sự gia tăng 40% trong chi tiêu chính phủ. Với trữ lượng thấp, và với các chính phủ cần phải hoặc là giữ cho những dự trữ sẵn cho gói cứu trợ hoặc có nguy cơ một số công ty lớn và các ngân hàng sẽ phá sản, đó không phải là một lựa chọn thời gian này. Thay vì đất nước phải đối mặt với một giai đoạn lạm phát đình trệ. Độ tăng trưởng mới sẽ đòi hỏi đầu tư mới và quan trọng nhất, cải cách. Nga cần gì nhất là những gì ông Putin đã làm hầu hết từ chối nó. Cạnh tranh nhiều hơn một trò chơi yêu thích Tại một hội nghị gần đây Gref Đức, người đứng đầu của Sberbank, nhận xét ​​rằng "[các nhà lãnh đạo Liên Xô] đã không tôn trọng các quy luật phát triển kinh tế . Thậm chí nhiều hơn, họ không biết họ, và cuối cùng này bắt kịp với họ. Nó là rất quan trọng để chúng ta học hỏi từ lịch sử của chúng ta. " Mặc dù tình trạng của mình là vẫn dựa vào tiền dầu như Liên Xô là, ông Putin cho rằng ông đã làm được một số việc học. Nhưng khi một người tin rằng nhà nước phải giữ các tab trên tất cả mọi thứ, bao gồm cả thị trường tự do, ông vẫn tánh nghi ngờ cạnh tranh mở. Trong khi Nga có một nền kinh tế thị trường tự do trên danh nghĩa, nó là một trong rất lệch do không phân bổ vốn và các nguồn lực cho các doanh nghiệp chạy bằng tay chân. Điện Kremlin phân phối thuê dầu thông qua các ngân hàng nhà nước để các doanh nghiệp và các dự án mà nó lựa chọn trên cơ sở chính trị quan trọng của họ và lập trường ủng hộ Putin của họ. Hầu hết các nhà thầu cho Thế vận hội Sochi, Nga có giá đáng kinh ngạc 50 tỷ USD, đã được các công ty điều hành bởi những người bạn của ông Putin; phần lớn số tiền đã lấy mẫu của tín dụng từ các ngân hàng nhà nước. Một số các khoản cho vay không có khả năng hoàn trả. Thật vậy, các khoản vay như vậy là một trong những lý do tại sao các ngân hàng trung ương đã bị buộc phải tăng gấp ba lần việc cung cấp thanh khoản cho các ngân hàng từ giữa năm ngoái. Phần lớn số tiền này được cung cấp bởi các ngân hàng trung ương, cho biết ông Gavrilenkov, kết thúc trên thị trường ngoại hối, gây áp lực lên đồng rúp. Kể từ khi các ngân hàng trung ương đã được biết đến để can thiệp thường xuyên để giữ cho đồng rúp trong một hành lang tiền tệ, các ngân hàng có thể đặt một chiều cược vào sự mất giá của đồng rúp. Kết quả là các lĩnh vực tài chính Nga mở rộng bằng 11,5% trong năm 2013, mặc dù GDP chỉ tăng 1,3%. Trong vài tuần qua, các ngân hàng trung ương cho biết nó sẽ can thiệp một cách quảng cáo hoc với càng nhiều tiền như nó thấy phù hợp. Điều này làm cho đầu cơ rủi ro cao hơn rất nhiều. Các ngân hàng trung ương cho biết nó cũng sẽ hạn chế tái cấp vốn của các ngân hàng. Nếu nó có thể dính vào này khi đối mặt với áp lực vận động từ các doanh nghiệp nhà nước và các ngân hàng yêu cầu thanh khoản và vốn rẻ tươi, đồng tiền có thể ổn định. áp lực đó, tuy nhiên, sẽ là rất lớn, đặc biệt là khi nền kinh tế bắt đầu co lại. Rosneft, công ty dầu khí quốc doanh của Nga, được điều hành bởi Igor Sechin, thân cận của ông Putin, đã yêu cầu chính phủ cho tiền, một phần để giúp nó trả 30 tỷ USD nợ mà nó mang khi mua một công ty tư nhân thành công, TNK-BP. "Chúng ta có thể dễ dàng sử dụng 1500000000000-2000000000000 rúp (43 tỷ $ 32 tỷ-) từ Quỹ quốc gia giàu có," ông Sechin cho biết thời gian gần đây. Nếu vậy, những gì là để ngăn chặn các handout tiếp theo? bơm tiền vào Rosneft sẽ được chính xác các loại phân bổ không đều làm nền tảng cho sự yếu kém của nền kinh tế. Các lĩnh vực năng lượng, trong đó chiếm 20% GDP, tăng một ít ỏi 1% trên trung bình trong thập kỷ qua. Các ngành công nghiệp đã không được cắt giảm chi phí hoặc phát triển sản xuất mới; nó đã được bận rộn được quốc hữu thay, và cung cấp những ví dụ điển hình về những tai ương của các doanh nghiệp nhà nước (xem bài viết) Trong khi nhà nước vẫn có tiền, nó có thể đủ khả năng để mua lại chủ sở hữu tư nhân, như nó đã làm trong trường hợp của TNK-BP . Bây giờ nó chỉ đơn giản là vật lộn các công ty dầu đi từ các chủ sở hữu của họ, vì nó được làm trong trường hợp Bashneft, một công ty dầu cỡ trung bình nhưng tăng trưởng nhanh đang được trưng dụng từ Vladimir Yevtushenkov, một tỷ phú là người bị quản thúc tại nhà. Lòng trung thành và chính trị ông Yevtushenkov chắc chắn trung thành-là không có bảo vệ chống lại đánh phá. Trong yea chất béo

















































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: