Big bandFrom Wikipedia, the free encyclopediaJump to: navigation, sear dịch - Big bandFrom Wikipedia, the free encyclopediaJump to: navigation, sear Việt làm thế nào để nói

Big bandFrom Wikipedia, the free en

Big band
From Wikipedia, the free encyclopedia
Jump to: navigation, search
"Bigband" redirects here. For the company, see BigBand Networks.
"Brass Section" redirects here. For other musical ensembles, see Horn section.
Big Band
Stylistic origins Jazz
Swing (in 1930s)
Cultural origins 1920s; United States
Typical instruments Violins and other String instruments (1920–1934) • Saxophones • Brass instruments • Rhythm section (Guitar • Piano • Double bass • Vibes • Drums • Percussion)
Derivative forms Jump blues • Philly soul • Disco (background) • Swing • Traditional pop[1][2]
Regional scenes
United States and United Kingdom

A big band is a type of musical ensemble that originated in the United States and is associated with jazz and the Swing Era typically consisting of rhythm, brass, and woodwind instruments totaling approximately 12 to 25 musicians. The terms jazz band, jazz ensemble, jazz orchestra, stage band, society band, and dance band may describe this type of ensemble in particular contexts.
Contents

1 Instrumentation
2 History and style
2.1 Radio and movies
2.2 Rise and fall of swing
2.3 Since 1945
3 Big Band Arrangements
4 See also
5 References
6 Further reading

Instrumentation
Typical seating diagram for a big band.

A standard 17-piece instrumentation evolved in the big-bands, for which many commercial arrangements are available. This instrumentation consists of five saxophones (most often two altos, two tenors, and one baritone), four trumpets, four trombones (often including one bass trombone) and a four-piece rhythm section (composed of drums, acoustic bass or electric bass, piano and guitar).

However, variants to this instrumentation are common. Composers, arrangers, and bandleaders have used sections with more or fewer players, and additional instruments, such as valve trombone, baritone horn/euphonium (both of which are usually used in place of or with trombones), vibes, bass clarinet, French horn, tuba, banjo, accordion and strings (violin, viola, cello). Male and female vocalists have also joined big bands to perform particular arrangements. In recent years synthesizers and / or electronic keyboards have been added, often replacing the piano.

Some arrangements call for saxophone players to double on other woodwind instruments, such as flute, clarinet, soprano sax, or bass clarinet. Trumpet and trombone players are sometimes called upon to use various sound-changing mutes, and trumpet players sometimes need to play flugelhorn. In some rhythm sections, a guitar player is omitted. Players in the rhythm section may be called upon to play acoustic or electric instruments. Latin or other auxiliary percussion instruments may be added, such as cowbells, congas, tambourines, or triangles.
History and style
Paul Whiteman and his orchestra in 1921

Beginning in the mid-1920s, big bands came to dominate popular music. These bands typically played a form of music related to jazz that was characterized by sweet and romantic melodies, the presence of a string section, and very little improvisation. Typical of the genre were such popular artists as Paul Whiteman, Ted Lewis, Harry Reser, Leo Reisman, Abe Lyman, Nat Shilkret, George Olsen, Ben Bernie, Bob Haring, Ben Selvin, Earl Burtnett, Gus Arnheim, Henry Halstead, Rudy Vallée, Jean Goldkette, Glen Gray, Isham Jones, Roger Wolfe Kahn, Sam Lanin, James Last, Vincent Lopez, Ben Pollack, Shep Fields, Fred Waring, and "all-girl" bands such as "Helen Lewis and Her All-Girl Jazz Syncopators." Although unashamedly commercial, these bands often featured front-rank jazz musicians-—for example, Paul Whiteman employed Bix Beiderbecke and Frankie Trumbauer.

Towards the end of the 1920s, a new form of big band music emerged giving more space was given to improvised soloing. The few recordings made in this style were labelled race records and were marketed to a limited black audience. Few white musicians were familiar with this music, Johnny Mercer, Harold Arlen and Hoagy Carmichael being notable exceptions. The three major centers in this development were New York City, Chicago and Kansas City. In the first, a sophisticated approach to arranging predominated, originally in the work of Don Redman for the Fletcher Henderson band, later in the work of Duke Ellington for his Cotton Club orchestra, and Walter 'Foots' Thomas for Cab Calloway's, and Charlie Spivak and His Orchestra. Some big ensembles, like the Joe "King" Oliver outfit played a kind of half arranged, half improvised jazz, often relying on “head” arrangements. Other great bands, like the one of Luis Russell became a vehicle for star instrumentalists, in his case Louis Armstrong. There the whole arrangement had to promote all the possibilities of the star, although they often contained very good musicians, like Henry "Red" Allen, J. C. Higginbotham and Charlie Holmes. Others such as Alvino Rey grew popular with shows in New York City and then toured the country sharing their hit songs and new musical styles.
Radio and movies

Earl "Fatha" Hines became the star of Chicago with his Grand Terrace Cafe band and began to broadcast live from The Grand Terrace nightly coast-to-coast across America. Meanwhile in Kansas City and across the Southwest, an earthier, bluesier style was developed by such bandleaders as Benny Moten and, later, by Jay McShann and Jesse Stone. Big band remotes on the major radio networks spread the music from ballrooms and clubs across the country during the 1930s and 1940s, with remote broadcasts from jazz clubs continuing into the 1950s on NBC's Monitor. Radio was a major factor in gaining notice and fame for Benny Goodman, known as the “King of Swing”. Soon, others challenged him, and “the battles of the bands” became a staple at theater performances featuring many groups on one bill.

Big Bands also began to appear in movies in the 1930s right on through to the 1960s. Shep Fields and his orchestra appeared in The Big Broadcast of 1938 for Paramount Pictures while accompanying the actor Bob Hope in the 1930s. Alvino Rey and His Orchestra were featured in films through RKO Pictures during their peak in the early 1940s, such as Sing Your Worries Away.[3] Fictionalized biographical films of Glenn Miller, Gene Krupa, Benny Goodman, and others were made in the 1950s, as nostalgic tributes to the glory years.
Rise and fall of swing
Benny Goodman and Peggy Lee

Swing music began in the 1920s, distinguished by a more supple feel than the more literal 4/4 of earlier jazz and a walking bass—Walter Page is often credited with developing this, though isolated earlier examples exist (e.g., by Wellman Braud on Ellington's Washington Wabble from 1927).

This type of music flourished through the early 1930s, although there was little mass audience for it until around 1936. Up until that time, it was viewed with ridicule and looked upon as a curiosity. After 1935, big bands rose to prominence playing swing music and held a major role in defining swing as a distinctive style. Western swing musicians also formed very popular big bands during the same period.[4][5][6]

There was a considerable range of styles among the hundreds of popular bands. Many of the better known bands reflected the individuality of the bandleader, the lead arranger, and the personnel. Count Basie played a relaxed propulsive swing, Bob Crosby more of a dixieland style, Benny Goodman a hard driving swing, and Duke Ellington’s compositions were varied and sophisticated. Many bands featured strong instrumentalists, whose sounds dominated, such as the clarinets of Benny Goodman, Artie Shaw and Woody Herman, the trombone of Jack Teagarden, the trumpet of Harry James, the drums of Gene Krupa, and the vibes of Lionel Hampton. The popularity of many of the major bands was amplified by star vocalists, such as Frank Sinatra with Tommy Dorsey, Helen O'Connell and Bob Eberly with Jimmy Dorsey, Ella Fitzgerald with Chick Webb, Billie Holiday and Jimmy Rushing with Count Basie, Dick Haymes and Helen Forrest with Harry James, Doris Day with Les Brown, Toni Arden and Ken Curtis with Shep Fields and Peggy Lee with Benny Goodman. Some bands were "society bands" that relied on strong ensembles but little on soloists or vocalists, such as the bands of Guy Lombardo and Paul Whiteman.[citation needed]

By this time the big band was such a dominant force in jazz that the older generation found they either had to adapt to it or simply retire—with no market for small-group recordings (made worse by a depression-era industry reluctant to take risks), some musicians such as Louis Armstrong and Earl Hines fronted their own bands, while others, like Jelly Roll Morton and King Oliver, lapsed into obscurity.

The major African American bands of the 1930s included, apart from the bands led by Ellington, Hines and Calloway, were those of Count Basie, Jimmie Lunceford, and Chick Webb.

Benny Goodman, Artie Shaw, Tommy Dorsey, Shep Fields and, later, Glenn Miller far eclipsed other bands in popularity from the middle of the decade. Also popular was the Casa Loma Orchestra and Benny Goodman’s early band.

During World War II Earl Hines and Billy Eckstine led bands whose soloists figured as the early performers of Bebop. For a few years after the war, Dizzy Gillespie and Lionel Hampton led Bebop-oriented big bands.
Glenn Miller

White teenagers and young adults were the principal fans of the Big Bands in the late 1930s and early 1940s. They danced to recordings and the radio, and attended live concerts whenever they could. They were knowledgeable and often biased toward their favorite bands and songs, and sometimes worshipful of the famous soloists and vocalists. Many bands toured the country in grueling one-night stands to reach out to their fans. Traveling conditions and lodging were often difficult, in part due to segregation in most parts of the United States, and the personnel often had t
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
ban nhạc
lớn từ wikipedia, bách khoa toàn thư miễn phí
nhảy tới: chuyển hướng, tìm kiếm
"BigBand" chuyển hướng ở đây. cho các công ty, xem mạng BigBand.
"mục đồng" chuyển hướng ở đây. cho cụm công trình âm nhạc khác, xem phần sừng

phong cách ban nhạc lớn nguồn gốc jazz
xoay (trong năm 1930)
nguồn gốc văn hóa năm 1920;. united states
cụ điển hình violin và nhạc cụ dây khác (1920-1934) • saxophone • đồng cụ • phần nhịp điệu (guitar đàn piano • • đôi trầm • rung • trống • bộ gõ)
phái sinh hình thức nhảy xanh • linh hồn philly • disco (nền) • xoay • pop truyền thống [1] [2]

cảnh khu vực tiểu bang thống nhất và vương quốc

một ban nhạc lớn là một loại quần áo đồng bộ âm nhạc có nguồn gốc ở các bang và được kết hợp với nhạc jazz và thời đại xoay thường bao gồm nhịp điệu, đồng, và hơi của cụ tổng cộng khoảng 12 đến 25 nhạc sĩ. các ban nhạc jazz về, quần jazz, nhạc jazz, ban nhạc sân khấu, ban nhạc xã hội, và ban nhạc khiêu vũ có thể mô tả loại quần trong bối cảnh cụ thể nội dung
.

1 thiết bị đo đạc
2 lịch sử và phong cách
2.1 đài phát thanh và phim
2.2 thăng trầm của swing
2.3 từ năm 1945
3 sắp xếp ban nhạc lớn
4 xem thêm tài liệu tham khảo

5 6 tiếp tục đọc


sơ đồ chỗ ngồi thiết bị điển hình cho một ban nhạc lớn .

một tiêu chuẩn 17 mảnh thiết bị phát triển trong những ban nhạc lớn, mà nhiều thỏa thuận thương mại có sẵn.thiết bị này bao gồm năm saxophone (thường là hai altos, hai kỳ hạn, và một giọng nam trung), bốn tiếng kèn, bốn trombone (thường bao gồm cả một âm bass trombone) và một phần nhịp điệu bốn mảnh (gồm trống, âm thanh bass hay điện bass, piano và guitar).

Tuy nhiên, biến thể để thiết bị này là phổ biến. nhà soạn nhạc, cải biên,và bandleaders đã sử dụng phần với nhiều hơn hoặc ít hơn các cầu thủ, và các công cụ khác, chẳng hạn như van trombone, giọng nam trung sừng / euphonium (cả hai đều được thường được sử dụng để thay thế hoặc với kèn trombone), rung, âm bass clarinet, Pháp sừng, Tuba, banjo , accordion và dây (violin, viola, cello). ca sĩ nam và nữ cũng đã gia nhập ban nhạc lớn để thực hiện các thỏa thuận cụ thể.trong những năm gần đây tổng hợp và / hoặc bàn phím điện tử đã được thêm vào, thường thay thế cây đàn piano.

một số thỏa thuận gọi cho người chơi saxophone tăng gấp đôi vào các công cụ cụ hơi khác, chẳng hạn như sáo, clarinet, saxophone giọng nữ cao, hoặc bass clarinet. trumpet và trombone chơi đôi khi được gọi khi sử dụng khác nhau câm âm thanh thay đổi, và người chơi kèn đôi khi cần phải chơi flugelhorn.trong một số các phần nhịp điệu, một người chơi guitar là bỏ qua. người chơi trong phần nhịp điệu có thể được kêu gọi để chơi nhạc cụ âm thanh hoặc điện. nhạc cụ gõ phụ Latin hoặc khác có thể được thêm vào, chẳng hạn như cowbells, congas, tambourines, hoặc hình tam giác.
lịch sử và phong cách
paul whiteman và dàn nhạc của mình trong năm 1921

bắt đầu từ giữa những năm 1920, các ban nhạc lớn đã thống trị âm nhạc phổ biến.những ban nhạc thường chơi một hình thức âm nhạc liên quan đến nhạc jazz, được đặc trưng bởi những giai điệu ngọt ngào và lãng mạn, sự hiện diện của một đoạn dây, và rất ít ngẫu hứng. điển hình của thể loại này là những nghệ sĩ nổi tiếng như Paul Whiteman, ted nguoi, harry Reser, leo Reisman, abe lyman, nat shilkret, george Olsen, ben bernie, bob Haring, ben selvin, bá tước burtnett, gus Arnheim,henry Halstead, rudy Vallée, jean goldkette, thung lũng màu xám, Isham jones, roger Wolfe kahn, sam Lanin, james cuối cùng, vincent lopez, ben loại cá biển, lĩnh vực Shep, jerry Waring, và "tất cả các cô gái" ban nhạc như "Helen Lewis và syncopators jazz tất cả các cô gái của mình. " mặc dù không xấu hổ thương mại, những ban nhạc này thường đặc trưng nhạc sĩ nhạc jazz trước bậc - ví dụ,paul whiteman sử dụng Bix Beiderbecke và frankie trumbauer.

vào cuối những năm 1920, một hình thức mới của ban nhạc lớn xuất hiện cho không gian hơn đã được trao cho soloing ngẫu hứng. vài bản ghi âm được thực hiện trong phong cách này được dán nhãn hồ sơ chủng tộc và đã được bán cho một đối tượng đen hạn chế. vài nghệ sĩ da trắng đã quen thuộc với âm nhạc này, Johnny Mercer,Harold Arlen và Hoagy Carmichael là trường hợp ngoại lệ đáng chú ý. ba trung tâm lớn trong phát triển này là thành phố New York, Chicago và Kansas City. trong lần đầu tiên, một cách tiếp cận tinh vi để bố trí chiếm ưu thế, ban đầu trong công tác đừng redman cho ban nhạc fletcher henderson, sau này trong công việc của Duke Ellington cho bông của câu lạc bộ dàn nhạc, và thomas Walter 'sở hữu cái chân' cho Cab Calloway của,và Charlie Spivak và dàn nhạc của mình. một số cụm công trình lớn, như joe "vua" Oliver trang phục đóng một loại sắp xếp một nửa, nhạc jazz ngẫu hứng, thường dựa trên "đầu" sắp xếp. ban nhạc tuyệt vời khác, như một trong những luis Russell đã trở thành một phương tiện để các nhạc công sao, trong trường hợp của ông Louis Armstrong. có cả sự sắp xếp có để thúc đẩy tất cả các khả năng của các ngôi sao,mặc dù họ thường có nhạc sĩ rất tốt, như henry "đỏ" allen, j. c. Higginbotham và Charlie Holmes. những người khác như Alvino rey tăng phổ biến với các chương trình trong thành phố New York và sau đó đi lưu diễn nước chia sẻ bài hát hit của họ và phong cách âm nhạc mới.
đài phát thanh và phim

bá tước "fatha" Hines đã trở thành ngôi sao của chicago với ban nhạc của quán cà phê sân thượng lớn của mình và bắt đầu phát sóng trực tiếp từ sân thượng lớn đêm bờ biển này đến bờ biển qua Mỹ. Trong khi đó tại thành phố kansas và qua phía tây nam, một phong cách bluesier earthier được phát triển bởi bandleaders như benny moten và, sau đó, bởi jay mcshann và Jesse đá.điều khiển từ xa ban nhạc lớn trên các mạng lưới phát thanh lớn truyền bá âm nhạc từ phòng khiêu vũ và các câu lạc bộ trên cả nước trong năm 1930 và 1940, với chương trình phát sóng từ xa từ các câu lạc bộ nhạc jazz tiếp tục vào năm 1950 trên màn hình NBC của. đài phát thanh là một yếu tố quan trọng trong việc đạt được thông báo và danh tiếng cho Benny Goodman, được gọi là "vua của swing". ngay sau đó, những người khác thách thức ông,và "những trận chiến của các ban nhạc" đã trở thành một yếu tại các buổi biểu diễn sân khấu gồm nhiều nhóm trên một hóa đơn.

ban nhạc lớn cũng bắt đầu xuất hiện trong các bộ phim trong những năm 1930 ngay trên thông qua vào năm 1960. lĩnh vực Shep và dàn nhạc của ông xuất hiện trong chương trình phát sóng lớn năm 1938 cho hình ảnh tối quan trọng trong khi đi cùng nam diễn viên bob hy vọng trong những năm 1930.Alvino rey và dàn nhạc của ông đã được đặc trưng trong các bộ phim thông qua RKO hình ảnh trong thời gian cao điểm của họ trong những năm 1940, chẳng hạn như hát những lo lắng của bạn đi. [3] tiểu thuyết bộ phim tiểu sử của Glenn Miller, gen krupa, Benny Goodman, và những người khác đã được thực hiện trong những năm 1950 , cống như hoài cổ với những năm vinh quang
thăng trầm của swing
Benny Goodman và Peggy Lee

nhạc swing. bắt đầu vào những năm 1920,phân biệt bởi một cảm giác mềm mại hơn so với nghĩa đen hơn 4/4 của nhạc jazz trước đó và một bass-Walter trang đi bộ thường được tin là phát triển này, ví dụ trước đó mặc dù bị cô lập tồn tại (ví dụ, bằng Wellman Braud trên ellington của washington lung lay từ năm 1927).

loại nhạc này phát triển mạnh mẽ thông qua đầu những năm 1930, mặc dù có rất ít khán giả đại chúng để nó cho đến khoảng năm 1936.cho đến thời điểm đó, nó đã được xem với chế nhạo và coi như một sự tò mò. sau năm 1935, các ban nhạc lớn nổi lên chơi nhạc swing và giữ vai trò quan trọng trong việc xác định xoay như một phong cách riêng biệt. nhạc sĩ đu phương Tây cũng hình thành ban nhạc lớn rất phổ biến trong cùng thời kỳ. [4] [5] [6]

có một phạm vi lớn của các phong cách trong số hàng trăm ban nhạc nổi tiếng.nhiều trong những ban nhạc được biết đến phản ánh cá tính của chỉ huy dàn nhạc, các biên chì, và các nhân viên. Count Basie chơi một swing đẩy đi thoải mái, bob Crosby nhiều hơn một phong cách Dixieland, Benny Goodman một swing lái xe cứng, và tác phẩm của Duke Ellington là đa dạng và phức tạp. nhiều ban nhạc đặc trưng nhạc công mạnh mẽ, có âm thanh chi phối,như clarinet của Benny Goodman, Artie Shaw và gỗ herman, các trombone của Jack Teagarden, tiếng kèn của Harry James, tiếng trống của gen krupa, và sự rung cảm của Lionel Hampton. sự phổ biến của rất nhiều các ban nhạc lớn đã được khuếch đại bởi ca sĩ ngôi sao, chẳng hạn như Frank Sinatra với Tommy Dorsey, Helen O'Connell và bob eberly với Jimmy Dorsey, Ella Fitzgerald với gà webb,Billie Holiday và jimmy vội vã với Count Basie, tinh ranh haymes và Helen Forrest với Harry James, Doris ngày với les nâu, toni arden và ken curtis với các lĩnh vực Shep và Peggy Lee với Benny Goodman. một số ban nhạc là "ban nhạc xã hội" mà dựa vào cụm công mạnh mẽ nhưng ít nghệ sĩ độc tấu hoặc ca sĩ, chẳng hạn như các ban nhạc của Guy Lombardo và paul whiteman. [cần dẫn nguồn]

bởi thời gian này, ban nhạc lớn là một lực lượng thống trị trong nhạc jazz, thế hệ cũ tìm thấy họ hoặc là phải thích nghi với nó hoặc đơn giản là nghỉ hưu, không có thị trường cho ghi-nhóm nhỏ (nên tồi tệ hơn bởi một ngành công nghiệp trầm cảm thời miễn cưỡng chấp nhận rủi ro ), một số nhạc sĩ như Louis Armstrong và Earl Hines fronted ban nhạc của riêng mình, trong khi những người khác, như Jelly Roll Morton và vua Oliver,hết hiệu lực vào quên lãng

các ban nhạc người Mỹ gốc Phi chủ yếu của năm 1930 bao gồm, ngoài các ban nhạc do ellington, Hines và Calloway, là những người của Count Basie, jimmie Lunceford, và gà webb.

Benny Goodman, Artie Shaw, tommy. Dorsey, lĩnh vực và Shep, sau đó, Glenn Miller xa lu mờ ban nhạc khác phổ biến từ giữa thập kỷ này.cũng rất phổ biến là Casa Loma dàn nhạc và ban nhạc đầu Benny Goodman của.

trong thời gian chiến tranh thế giới ii Earl Hines và billy eckstine dẫn ban nhạc có nghệ sĩ độc tấu hình như những người biểu diễn đầu tiên của bebop. cho một vài năm sau chiến tranh, Dizzy Gillespie và Lionel Hampton dẫn ban nhạc lớn Bebop theo định hướng.
Glenn Miller

thanh thiếu niên trắng và thanh niên là những người hâm mộ chính của ban nhạc lớn trong cuối những năm 1930 và đầu những năm 1940. họ nhảy với các bản ghi và các đài phát thanh, và tham dự buổi hòa nhạc sống bất cứ khi nào họ có thể. họ có kiến ​​thức và thường thiên về các ban nhạc yêu thích của họ và các bài hát, và đôi khi tôn thờ của các nghệ sĩ độc tấu nổi tiếng và các ca sĩ.nhiều ban nhạc đi lưu diễn nước trong mệt mỏi một đêm đứng để tiếp cận với người hâm mộ. điều kiện đi du lịch và chỗ ở thường khó khăn, một phần do sự phân biệt ở hầu hết các vùng của các bang, và các nhân viên thường có t
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Big band
từ Wikipedia tiếng Việt
bước tới: chuyển hướng, tìm kiếm
"Bigband" đổi hướng đến đây. Về công ty, xin xem BigBand mạng.
"Đồng thau phần" đổi hướng đến đây. Cho ensembles âm nhạc khác, hãy xem phần Horn.
Big Band
nguồn gốc phong cách nhạc Jazz
Swing (trong thập niên 1930)
văn hóa nguồn gốc những năm 1920; Hoa Kỳ
Nhạc cụ điển hình violon và chuỗi công cụ (1920–1934) • saxophone • đồng thau cụ • nhịp điệu phần (Guitar • Piano • Double bass • trống Vibes • bộ gõ)
bắt nguồn từ các hình thức nhảy nhạc blues • Philly linh hồn • Disco (nền) • Swing • truyền thống nhạc pop [1] [2]
khu vực cảnh
Hoa Kỳ và Vương Quốc Anh

Một ban nhạc lớn là một loại toàn bộ âm nhạc có nguồn gốc ở Hoa Kỳ và được liên kết với nhạc jazz và thời kỳ Swing thông thường bao gồm nhịp điệu, đồng thau, và nhạc cụ woodwind tổng cộng khoảng 12 đến 25 nhạc sĩ. Điều khoản ban nhạc jazz, toàn bộ nhạc jazz, nhạc jazz dàn nhạc, giai đoạn ban nhạc, xã hội ban nhạc và ban nhạc khiêu vũ có thể mô tả loại toàn bộ trong bối cảnh cụ thể
nội dung

1 Thiết bị
2 lịch sử và phong cách
2.1 Đài phát thanh và phim
2.2 tăng và giảm của swing
2.3 từ năm 1945
3 Big Band sắp xếp
4 Xem thêm
5 tài liệu tham khảo
6 đọc thêm

đo lường
biểu đồ chỗ ngồi tiêu biểu cho một ban nhạc lớn.

đo lường mảnh-17 tiêu chuẩn phát triển trong các ban nhạc lớn, mà nhiều sự sắp xếp thương mại có sẵn. Thiết bị này bao gồm 5 saxophone (thường xuyên nhất hai altos, hai tenor và một trầm), bốn trumpet, bốn đàn viôlôngxen (thường bao gồm một âm bass trombone) và một nhịp điệu bốn mảnh phần (bao gồm các trống, bass âm thanh hoặc bass điện, đàn piano và guitar).

Tuy nhiên, các phiên bản cho thiết bị này là phổ biến. Nhà soạn nhạc, arrangers, và bandleaders đã sử dụng phần với nhiều hơn hoặc ít hơn người chơi, và công cụ bổ sung, chẳng hạn như Van trombone, trầm sừng/euphonium (cả hai đều được thường được sử dụng ở nơi hoặc với đàn viôlôngxen), vibes, bass clarinet, French horn, tuba, banjo, accordion và dây (violin, viola, cello). Nam và nữ ca sĩ cũng đã tham gia ban nhạc lớn để thực hiện sắp xếp đặc biệt. Trong những năm qua synthesizers và / hoặc điện tử bàn phím đã được thêm vào, thường xuyên thay thế piano.

sắp xếp một số gọi cho người chơi saxophone tăng gấp đôi về các nhạc cụ woodwind khác, chẳng hạn như sáo, clarinet, ca sĩ soprano người sax hoặc bass clarinet. Người chơi kèn và trombone đôi khi được gọi là sau khi sử dụng khác nhau thay đổi âm thanh vậy, và người chơi kèn đôi khi cần để chơi flugelhorn. Trong một số phần nhịp điệu, người chơi guitar một bỏ qua. Các cầu thủ trong phần nhịp điệu có thể được kêu gọi để chơi nhạc cụ âm thanh hoặc điện. Latin hoặc các nhạc cụ bộ gõ phụ trợ khác có thể được thêm vào, chẳng hạn như cowbells, congas, tambourines, hoặc hình tam giác.
lịch sử và phong cách
Paul Whiteman và dàn nhạc của ông vào năm 1921

bắt đầu vào giữa thập niên 1920, ban nhạc lớn đến thống trị âm nhạc phổ biến. Các ban nhạc thường chơi một hình thức âm nhạc liên quan đến nhạc jazz mà được đặc trưng bởi ngọt ngào và lãng mạn giai điệu, sự hiện diện của một phần chuỗi, và rất ít hứng. Đặc trưng của thể loại đã được các nghệ sĩ nổi tiếng như Paul Whiteman, Ted Lewis, Harry reviser, Leo Reisman, Abe Lyman, Nat Shilkret, George Olsen, Ben Bernie, Bob Haring, Ben Selvin, Earl Burtnett, Gus Arnheim, Henry Halstead, Rudy Vallée, Jean Goldkette, Glen Gray, Isham Jones, Roger Wolfe Kahn, Sam Lanin, James cuối, Vincent Lopez, Ben Pollack, lĩnh vực Shep, Fred Waring, và "tất cả-girl" ban nhạc như "Helen Lewis và cô gái tất cả Jazz Syncopators." Mặc dù unashamedly thương mại, các ban nhạc thường đặc trưng front-rank nhạc sĩ nhạc jazz-— ví dụ, Paul Whiteman sử dụng Bix Beiderbecke rồi Frankie Trumbauer

tới cuối thập niên 1920, một hình thức mới của âm nhạc lớn ban nhạc xuất hiện cho thêm không gian đã được trao cho improvised soloing. Vài ghi thực hiện trong phong cách đã được dán nhãn chủng tộc hồ sơ và được bán cho một đối tượng đen giới hạn. Vài nhạc sĩ trắng đã quen thuộc với âm nhạc này, Johnny Mercer, Harold Arlen và Hoagy Carmichael là trường hợp ngoại lệ đáng chú ý. Ba Trung tâm lớn trong sự phát triển này là thành phố New York, Chicago và Kansas City. Trong lần đầu tiên, một cách tiếp cận tinh vi để sắp xếp predominated, ban đầu được trong công việc của Don Redman cho ban nhạc Fletcher Henderson, sau đó trong công việc của Duke Ellington cho dàn nhạc Cotton Club của ông, và Walter 'Foots' Thomas cho Cab Calloway, và Charlie Spivak và dàn nhạc của ông. Một số ensembles lớn, giống như trang phục Joe "King" Oliver chơi một loại của một nửa sắp xếp, nhạc jazz ứng biến một nửa, thường dựa vào "đầu" sắp xếp. Các ban nhạc lớn, giống như một Luis Russell đã trở thành một phương tiện cho nhạc công sao, trong trường hợp của ông, Louis Armstrong. Sự sắp xếp toàn bộ có để thúc đẩy tất cả các khả năng của các ngôi sao, mặc dù họ thường chứa nhạc sĩ tốt, như Henry "Đỏ" Allen, J. C. Higginbotham và Charlie Holmes. Những người khác như Alvino Rey ngày càng phổ biến với các buổi biểu diễn tại thành phố New York và sau đó đã đi lưu diễn nước chia sẻ hát và phong cách âm nhạc mới.
đài phát thanh và phim

Bá tước "Fatha" Hines trở thành ngôi sao của Chicago với ban nhạc Grand Terrace Cafe của mình và bắt đầu phát sóng trực tiếp từ The Grand Terrace đêm bờ trên khắp nước Mỹ. Trong khi đó tại Kansas City và qua phía Tây Nam, một phong cách earthier và bluesier được phát triển bởi các bandleaders như Benny Moten, và sau đó, bởi Jay McShann và Jesse Stone. Big band điều khiển từ xa trên mạng vô tuyến lớn lây lan âm nhạc từ đều và câu lạc bộ trên toàn quốc trong thập niên 1930 đến thập niên 1940, với chương trình truyền hình từ xa từ câu lạc bộ nhạc jazz tiếp tục trong thập niên 1950 trên màn hình của NBC. Đài phát thanh là một yếu tố chính trong việc đạt được các thông báo và danh tiếng cho Benny Goodman, được gọi là vua "của Swing". Ngay sau đó, những người khác thách thức anh ta, và "trận chiến của các ban nhạc" đã trở thành một yếu tại nhà hát biểu diễn với nhiều nhóm trên một hóa đơn

lớn ban nhạc cũng bắt đầu xuất hiện trong phim trong thập niên 1930 ngay trên thông qua những năm 1960. Shep lĩnh vực và dàn nhạc của ông xuất hiện trong The Big phát sóng năm 1938 cho Paramount Pictures trong khi đi kèm với diễn viên Bob Hope trong thập niên 1930. Alvino Rey và dàn nhạc của ông đã được đặc trưng trong phim qua RKO hình ảnh trong thời gian cao điểm của họ trong đầu những năm 1940, chẳng hạn như hát của bạn lo lắng đó.[3] Cũng phim tiểu sử của Glenn Miller, Gene Krupa, Benny Goodman, và những người khác đã được thực hiện trong những năm 1950, như hương tributes để vinh danh năm.
tăng và giảm của swing
Benny Goodman và Peggy Lee

Swing âm nhạc bắt đầu vào thập niên 1920, phân biệt bởi một cảm giác dẻo dai hơn so với 4/4 hơn đen của nhạc jazz trước đó và một bass đi bộ-Walter Page thường được ghi với phát triển này, mặc dù cô lập ví dụ trước đó tồn tại (ví dụ:, bởi Wellman Braud ngày của Ellington Washington Wabble từ năm 1927).

loại âm nhạc phát triển thông qua đầu thập niên 1930, mặc dù có ít khán giả đại chúng cho nó cho đến khoảng năm 1936. Cho đến thời điểm đó, nó đã được xem với chế giễu và nhìn theo như là một sự tò mò. Sau năm 1935, ban nhạc lớn nổi chơi đu nhạc và tổ chức một vai trò quan trọng trong việc xác định swing như là một phong cách đặc biệt. Nhạc sĩ Tây swing cũng thành lập rất phổ biến lớn ban nhạc trong giai đoạn tương tự.[4][5][6]

Đã có một loạt các phong cách trong số hàng trăm ban nhạc phổ biến đáng kể. Nhiều người trong số các ban nhạc tốt hơn được biết đến phản ánh cá tính của thủ, hòa âm chính và các nhân viên. Bá tước Basie chơi một swing propulsive thoải mái, Bob Crosby nhiều hơn một phong cách dixieland, Benny Goodman một swing lái xe khó khăn, và Duke Ellington tác phẩm đã được thay đổi và tinh vi. Nhiều ban nhạc nổi bật nhạc công mạnh mẽ, mà âm thanh chủ yếu, chẳng hạn như clarinet Benny Goodman, Artie Shaw và Woody Herman, trombone Jack Teagarden, trumpet Harry James, trống Gene Krupa và vibes của Lionel Hampton. Sự phổ biến của nhiều người trong số các ban nhạc lớn được khuếch đại bởi ca sĩ ngôi sao, chẳng hạn như Frank Sinatra với Tommy Dorsey, Helen O'Connell và Bob Eberly với Jimmy Dorsey, Ella Fitzgerald với gà Webb, Billie Holiday và Jimmy đổ xô với Count Basie, Dick Haymes và Helen Forrest với Harry James, Doris ngày với, Les Brown, Toni Arden và Ken Curtis với lĩnh vực Shep và Peggy Lee với Benny Goodman. Một số ban nhạc đã là "xã hội ban nhạc" dựa trên ensembles mạnh mẽ, nhưng ít về soloists hoặc ca sĩ, chẳng hạn như các ban nhạc của Guy Lombardo và Paul Whiteman.[cần dẫn nguồn]

Bởi thời gian này, ban nhạc lớn là một lực lượng thống trị trong nhạc jazz thế hệ cũ tìm thấy họ hoặc phải thích ứng với nó, hoặc chỉ đơn giản là nghỉ hưu-với không có thị trường cho nhóm nhỏ ghi (thực hiện tồi tệ hơn bởi một ngành công nghiệp thời kỳ trầm cảm lưỡng lự trong việc chấp nhận rủi ro), một số nghệ sĩ như Louis Armstrong và Earl Hines ngực ban nhạc riêng của họ, trong khi những người khác, như Jelly Roll Morton và vua Oliver, rơi vào quên lãng.

những ban nhạc người Mỹ gốc Phi lớn của thập niên 1930, bao gồm, ngoài các ban nhạc do Ellington, Hines và Calloway, là những tính Basie, Jimmie Lunceford và gà Webb.

Benny Goodman, Artie Shaw, Tommy Dorsey, Shep lĩnh vực và sau đó, Glenn Miller xa che khuất các ban nhạc khác phổ biến từ giữa thập kỷ. Cũng phổ biến là Casa Loma dàn nhạc và Benny Goodman đầu ban nhạc.

trong thế chiến II Earl Hines và Billy Eckstine lãnh đạo Ban nhạc soloists mà hình như những người biểu diễn đầu tiên của Bebop. Cho một vài năm sau cuộc chiến, Dizzy Gillespie và Lionel Hampton dẫn theo định hướng Bebop ban nhạc lớn.
Glenn Miller

Trắng thanh thiếu niên và thanh niên đã là các fan hâm mộ chính của các ban nhạc lớn trong cuối những năm 1930 và đầu những năm 1940. Họ nhảy vào bản ghi âm và các đài phát thanh, và đã tham dự buổi hòa nhạc sống bất cứ khi nào họ có thể. Họ đã hiểu biết và thường thành kiến đối với các ban nhạc yêu thích của họ và các bài hát, và đôi khi tôn kính soloists nổi tiếng và ca sĩ. Nhiều ban nhạc lưu diễn nước mệt mỏi một - đêm là viết tắt để tiếp cận với những người hâm mộ của họ. Đi du lịch các điều kiện và nộp thường khó khăn, một phần do sự phân biệt trong hầu hết các vùng của Hoa Kỳ, và các nhân viên thường xuyên đã t
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: