The first time I saw the beautiful siblings in the Guise', was the spr dịch - The first time I saw the beautiful siblings in the Guise', was the spr Việt làm thế nào để nói

The first time I saw the beautiful

The first time I saw the beautiful siblings in the Guise', was the spring in my age of sixteen.

I still remember that day. The sun was shining bright. The sky was blue and cloudless. A grand and gorgeous spring banquet was hold there on their lawn.

The spring banquet is one of the Swan's traditional festivals which celebrate the "Spring Day" on every third Friday in spring. In that day, people were all full dressed, cook delicious food to welcome the warmth and vitality which brought by the spring goodness.

The Guises was prominent noble in Swan, no doubt their banquet prosperous and luxury. I was eating delicate chocolate cookies, looking at the fox trot on the lawn mindlessly at that time.

It was right at the end of the trot, people who were in crowd, gave a way suddenly and slowly. And then, I saw the siblings, just like the roses, bloom in the morning, with pearl dews on face, beautiful, pure and fresh.

The chocolate cookies in my hand dropped unconsciously, for I stared at them in a trance. What moving and touching siblings they were. What a moving and touching scene they presented!

The sister and brother were exactly alike. They all in snow white skin, with soft golden hair, in luxurious clothes, and with smile on their brilliant and noble face. All their gestures were appropriate and elegant.

People all on the spot stared at the siblings who were as amazing as just stepping out from painting, shocked and freeze.

"What a so called 'Swan's Rose'!"

Someone screamed in a low voice.

"Oh, the Rose of the Swan! "

People all gasped in admiration.

I couldn't help myself to throng forward with crowd.

Mrs Guise stepped out at this moment and introduced her children with elegant smile on her face.

The sister, Julia·De·Guise. She was in a white lace western style dress, with noble and elegant crimson velvet coat outside. Soft golden long hair to waist was slightly curly. Her skin was as beauty as crystal, face as exquisite as carved. Her eyelashes were thick and warped up with rose colored eyes. It may be odd for others with such special colored eyes, but not for her.

The brother, Andrew·De·Guise. He was in a appropriate white lace suit. It may be not the style of boys in our times to add laces on a suit. But as it for him, it brings out the best for each other. Andrew looks exactly like his elder sister. However, without the color of their eyes: different from his sister, the color of his was light blue. This melancholy but pretty color made his skin looks even whiter as snow.

As someone from other province, I never saw people as beautiful as them. And until the ending of the banquet I started to know how famous they were. They were from noble family, with excellent decent, brilliant appearance. They were dignity, elegant, and kind hearted. They were called as the "Swan's Rose".

This description was exactly proper. I was already completely shocked by their beautiful. I didn't leave immediately after the banquet for there was other works I must finish in this city. And thanks to my father I got few chances to visit The Guises and got to know the siblings.

The longer I got to know them, the more I liked them. The longer I got to know them, the more I understood them.

The siblings were tacit understanding. It may owe to their strict family education and influence. They all bear special living habits with slight trend of obsession.

For example, while walking, it must be Julia who was on the right side. However, she must be the left one while sitting. What's more, they never took more area than one third of the chair. I observed several times, and they never missed.

While eating, they used dinnerware in a given sequence. And the silver knife must be put at the left of fork after dinner. No exception.

If facing the outsiders, there would always be only one of them talking and the other one keeping silent with smile.

Because of this, I couldn't get deeper understanding of them. All our talking were kept in surface. Although they were beautiful, elegant, and polite, but I still couldn't get full understand of them as if they were wear mask which stopped us to get their real characteristics.

We never really got closed to them, but who cares? I can feel satisfied even just look at them calmly. The pure satisfy, which makes people happy. I was just a sixteen years old common girl, while they were gorgeous, noble aristocrat, be worthy of the name of the "Swan's Rose". I did not need to get closer to them.

I spend almost the whole spring in the Guises'. When the rose began to open in early summer sunshine, father and I started the trip to get back our province. Maybe it was owing to politeness, Julia and Andrew came to send me off. Julia smiled and said:" Margaret, dear, I will miss you."

"So, please do not forget me." I felt warmth and wet in my eyes. How sad I was to leave them!

"Never would it be, we are always here." Julia hold my hand, smiled a gentle smile. And Andrew, stood in the shade of tree, looked at me in his charming light blue eyes, nodded and also smiled to me.

After that, I left with my father. Then family business began went wrong. We moved house several times and I tossed about with my family. I grew up, got married, and had a daughter. I named her Julia, for I still never forgot the siblings.

Twenty years passed in a flash. Finally, I went to the siblings' city again. It was more prosperous than it used to be. After I found a place for my baggage, I visited the Guises immediately.

I was quite nervous when I knocked at the gate. I would finally meet the siblings again. The beautiful "Swan's rose"! What's their status after twenty years passed by? Do they still remember the whole beautiful spring twenty years before? Do they still remember that little girl who adored them like mad?

Gate opened. I followed the servant, walked through the yard, lawn, lobby, and corridor.

My heart was beaten intensely all the time.

However, when I again stood in front of them, my heartbeat almost stopped in that very moment.

"Oh, Margaret? So glad you visit us again. We are always missing you."

Julia said with gentle smile. Andrew stood at her left side, also elegant and joyful.

However, I was frightened and stepped a step back.

The same smile, the same voice, and the same luxury dressing.

Twenty years passed by, but they were still the same as it had been.

They should never get old a little.
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Lần đầu tiên tôi thấy các anh chị em đẹp trong chiêu bài ', là mùa xuân ở của tôi 16 tuổi. Tôi vẫn còn nhớ ngày hôm đó. Mặt trời đã sáng tươi sáng. Bầu trời là màu xanh và không mây. Một bữa tiệc lớn và tuyệt đẹp mùa xuân là giữ có trên bãi cỏ của họ. Các bữa tiệc mùa xuân là một lễ hội truyền thống của Swan mà kỷ niệm "Ngày xuân" vào mỗi thứ sáu thứ ba vào mùa xuân. Trong ngày hôm đó, thị trấn này có người là đầy đủ tất cả mặc quần áo, nấu ăn món ăn ngon để chào đón ấm áp và sức sống mà mang lại bởi sự tốt đẹp mùa xuân. Nhà Guise là nổi bật noble ở Swan, không có nghi ngờ của bữa tiệc thịnh vượng và sang trọng. Tôi đã ăn tinh tế sô cô la cookie, nhìn vào fox trot trên bãi cỏ mindlessly vào thời điểm đó. Đó là đúng vào cuối trot, những người trong đám đông, đã cung cấp một cách bất ngờ và từ từ. Và sau đó, tôi thấy các anh chị em, giống như hoa hồng, nở vào buổi sáng, với ngọc trai dews trên khuôn mặt, đẹp, tinh khiết và tươi. Các tập tin cookie sô cô la trong tay của tôi bị bỏ vô thức, cho tôi stared lúc chúng trong một trance. Những gì di chuyển và chạm vào anh chị em họ sống. Những gì một cảnh di chuyển và chạm vào họ trình bày! Chị em và anh trai sống hoàn toàn giống nhau. Họ tất cả trong tuyết trắng da, với mái tóc vàng mềm, trong quần áo sang trọng, và với nụ cười trên khuôn mặt của họ rực rỡ và cao quý. Tất cả các cử chỉ của họ đã được thích hợp và thanh lịch. Người tất cả chỗ stared lúc các anh chị em là như tuyệt vời như chỉ bước ra từ Sơn, bị sốc và đóng băng. "Những gì một cái gọi là 'Của Swan Rose'!" Người gào lên trong một giọng nói thấp. "Oh, Hoa hồng của Swan!" Tất cả mọi người gasped trong ngưỡng mộ. Tôi không thể giúp bản thân mình để throng về phía trước với đám đông. Bà Guise bước ra tại thời điểm này và giới thiệu con với thanh lịch nụ cười trên khuôn mặt của cô. Chị, Julia·De·Guise. Cô trong trang phục phong cách phương Tây trắng ren có cao quý và thanh lịch nhung đỏ áo bên ngoài. Tóc dài vàng mềm vòng bụng là hơi nhọn. Da của cô là vẻ đẹp như tinh thể, khuôn mặt tinh tế như chạm khắc. Lông mi của cô đã được dày và bong lên với đôi mắt màu hồng. Nó có thể được lẻ cho người khác với đôi mắt màu đặc biệt như vậy, nhưng không phải cho cô ấy. Anh em, Andrew·De·Guise. Ông là trong một phù hợp với ren da trắng thích hợp. Nó có thể là không phong cách của cậu bé trong thời đại chúng ta thêm ren một phù hợp với. Nhưng vì nó cho anh ta, nó sẽ đưa ra là tốt nhất cho nhau. Andrew trông giống hệt như chị gái của mình. Tuy nhiên, mà không có màu sắc của mắt họ: khác nhau từ chị em của mình, màu sắc của mình là ánh sáng màu xanh. Màu này sầu muộn nhưng đẹp làm cho làn da của mình trông thậm chí trắng như tuyết. Là một tỉnh khác, tôi không bao giờ thấy người đẹp như họ. Và cho đến khi kết thúc của các bữa tiệc tôi bắt đầu để biết làm thế nào nổi tiếng, họ đã. Bọn chúng từ gia đình quý tộc, với sự xuất hiện phong nha, rực rỡ tuyệt vời. Họ là nhân phẩm, thanh lịch, và loại hearted. Họ được gọi là "Hoa hồng của Swan". Mô tả này là chính xác đúng. Tôi đã hoàn toàn đã bị sốc bằng của đẹp. Tôi đã không để lại ngay lập tức sau khi các bữa tiệc cho đã có các công trình khác tôi phải hoàn thành phố này. Và nhờ cha tôi có vài cơ hội để truy cập vào The nhà Guise và nhận biết các anh chị em. Còn tôi có để hiểu biết nó, càng có nhiều tôi thích họ. Còn tôi có để hiểu biết nó, càng có nhiều tôi hiểu họ. Các anh chị em đã hiểu ngầm. Nó có thể nợ cho giáo dục gia đình nghiêm ngặt và ảnh hưởng của họ. Họ tất cả chịu thói quen sinh hoạt đặc biệt với xu hướng nhẹ nỗi ám ảnh. Ví dụ, trong khi đi bộ, nó phải là Julia đã ở phía bên phải. Tuy nhiên, cô ấy phải có một trái trong khi ngồi. Hơn nữa, họ không bao giờ lấy các khu vực nhiều hơn một phần ba của ghế. Tôi quan sát thấy nhiều lần, và họ không bao giờ mất. Trong khi ăn uống, họ sử dụng các đồ ăn theo một thứ tự nhất định. Và dao bạc phải được đặt ở phía bên trái của ngã ba sau khi ăn tối. Không có ngoại lệ. Nếu phải đối mặt với những người bên ngoài, sẽ luôn luôn có chỉ một trong số họ nói chuyện và một khác giữ im lặng với nụ cười. Bởi vì điều này, tôi không thể nhận được sâu hơn sự hiểu biết của họ. Tất cả chúng tôi nói chuyện được giữ ở bề mặt. Mặc dù họ đã được đẹp, sang trọng và lịch sự, nhưng tôi vẫn không thể nhận được đầy đủ hiểu của họ như thể họ là đeo mặt nạ mà dừng lại chúng tôi để có được các đặc điểm thực sự của họ. Chúng tôi không bao giờ thực sự nhận được đóng cửa cho họ, nhưng những người quan tâm? Tôi có thể cảm thấy hài lòng thậm chí chỉ cần nhìn vào họ bình tĩnh. Các tinh khiết satisfy, mà làm cho người hạnh phúc. Tôi đã chỉ một mười sáu tuổi phổ biến cô gái, trong khi họ đã là quý tộc tuyệt đẹp, cao quý, là xứng đáng của tên "Của Swan Rose". Tôi không cần phải có được gần gũi hơn với họ. Tôi chi tiêu gần như toàn bộ mùa xuân ở nhà Guise. Khi Hoa Hồng bắt đầu mở trong ánh nắng mặt trời đầu mùa hè, cha và tôi bắt đầu chuyến đi để có được trở lại tỉnh của chúng tôi. Có lẽ nó do thái độ lịch sự, Julia và Andrew đã gửi cho tôi. Julia mỉm cười và nói: "Margaret, con yêu, em sẽ nhớ anh." "Vì vậy, xin đừng quên tôi." Tôi cảm thấy ấm áp và ẩm ướt trong mắt tôi. Làm thế nào buồn tôi đã để lại cho họ! "Không bao giờ nó sẽ, chúng tôi là luôn luôn ở đây." Julia giữ bàn tay của tôi, mỉm cười một nụ cười nhẹ nhàng. Và Andrew, đứng dưới bóng cây, nhìn tôi trong của ông đôi mắt màu xanh ánh sáng quyến rũ, gật đầu và cũng mỉm cười với tôi. Sau đó, tôi để lại với cha tôi. Sau đó gia đình kinh doanh bắt đầu đã đi sai. Chúng tôi chuyển nhà một vài lần và tôi tossed về với gia đình của tôi. Tôi lớn lên, kết hôn, và có một con gái. Tôi đặt tên của cô Julia, cho tôi vẫn không bao giờ quên các anh chị em. Hai mươi năm trôi qua trong nháy mắt. Cuối cùng, tôi đã đi đến thành phố anh chị em một lần nữa. Nó đã thịnh vượng hơn so với nó sử dụng để. Sau khi tôi tìm thấy một nơi để Giữ hành của tôi, tôi viếng thăm nhà Guise ngay lập tức. Tôi đã khá lo lắng khi tôi gõ tại cửa. Tôi cuối cùng sẽ gặp các anh chị em một lần nữa. Xinh đẹp "Swan của Hoa hồng"! Những gì tình trạng của họ sau khi hai mươi năm qua? Họ vẫn còn nhớ hoàn toàn đẹp mùa xuân hai mươi năm trước? Họ vẫn còn nhớ rằng cô bé người yêu mến họ như điên? Cửa mở. Tôi theo các công chức, đi qua các sân, cỏ, sảnh đợi và hành lang. Trái tim của tôi đã bị đánh đập mạnh mẽ tất cả thời gian. Tuy nhiên, khi tôi một lần nữa đứng ở phía trước của họ, nhịp tim của tôi gần như dừng lại ở thời điểm đó rất. "Oh, Margaret? Vì vậy, vui mừng bạn ghé thăm chúng tôi một lần nữa. Chúng tôi luôn luôn bỏ lỡ bạn." Julia nói với nụ cười nhẹ nhàng. Andrew đứng ở bên trái của cô, cũng sang trọng và vui tươi. Tuy nhiên, tôi đã sợ hãi và bước một bước trở lại. Cùng một nụ cười, tiếng nói cùng, và mặc quần áo sang trọng cùng. Hai mươi năm qua, nhưng họ vẫn còn giống như nó đã. Họ sẽ không bao giờ nhận được cũ một chút.
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
The first time I saw the beautiful siblings in the Guise', was the spring in my age of sixteen.

I still remember that day. The sun was shining bright. The sky was blue and cloudless. A grand and gorgeous spring banquet was hold there on their lawn.

The spring banquet is one of the Swan's traditional festivals which celebrate the "Spring Day" on every third Friday in spring. In that day, people were all full dressed, cook delicious food to welcome the warmth and vitality which brought by the spring goodness.

The Guises was prominent noble in Swan, no doubt their banquet prosperous and luxury. I was eating delicate chocolate cookies, looking at the fox trot on the lawn mindlessly at that time.

It was right at the end of the trot, people who were in crowd, gave a way suddenly and slowly. And then, I saw the siblings, just like the roses, bloom in the morning, with pearl dews on face, beautiful, pure and fresh.

The chocolate cookies in my hand dropped unconsciously, for I stared at them in a trance. What moving and touching siblings they were. What a moving and touching scene they presented!

The sister and brother were exactly alike. They all in snow white skin, with soft golden hair, in luxurious clothes, and with smile on their brilliant and noble face. All their gestures were appropriate and elegant.

People all on the spot stared at the siblings who were as amazing as just stepping out from painting, shocked and freeze.

"What a so called 'Swan's Rose'!"

Someone screamed in a low voice.

"Oh, the Rose of the Swan! "

People all gasped in admiration.

I couldn't help myself to throng forward with crowd.

Mrs Guise stepped out at this moment and introduced her children with elegant smile on her face.

The sister, Julia·De·Guise. She was in a white lace western style dress, with noble and elegant crimson velvet coat outside. Soft golden long hair to waist was slightly curly. Her skin was as beauty as crystal, face as exquisite as carved. Her eyelashes were thick and warped up with rose colored eyes. It may be odd for others with such special colored eyes, but not for her.

The brother, Andrew·De·Guise. He was in a appropriate white lace suit. It may be not the style of boys in our times to add laces on a suit. But as it for him, it brings out the best for each other. Andrew looks exactly like his elder sister. However, without the color of their eyes: different from his sister, the color of his was light blue. This melancholy but pretty color made his skin looks even whiter as snow.

As someone from other province, I never saw people as beautiful as them. And until the ending of the banquet I started to know how famous they were. They were from noble family, with excellent decent, brilliant appearance. They were dignity, elegant, and kind hearted. They were called as the "Swan's Rose".

This description was exactly proper. I was already completely shocked by their beautiful. I didn't leave immediately after the banquet for there was other works I must finish in this city. And thanks to my father I got few chances to visit The Guises and got to know the siblings.

The longer I got to know them, the more I liked them. The longer I got to know them, the more I understood them.

The siblings were tacit understanding. It may owe to their strict family education and influence. They all bear special living habits with slight trend of obsession.

For example, while walking, it must be Julia who was on the right side. However, she must be the left one while sitting. What's more, they never took more area than one third of the chair. I observed several times, and they never missed.

While eating, they used dinnerware in a given sequence. And the silver knife must be put at the left of fork after dinner. No exception.

If facing the outsiders, there would always be only one of them talking and the other one keeping silent with smile.

Because of this, I couldn't get deeper understanding of them. All our talking were kept in surface. Although they were beautiful, elegant, and polite, but I still couldn't get full understand of them as if they were wear mask which stopped us to get their real characteristics.

We never really got closed to them, but who cares? I can feel satisfied even just look at them calmly. The pure satisfy, which makes people happy. I was just a sixteen years old common girl, while they were gorgeous, noble aristocrat, be worthy of the name of the "Swan's Rose". I did not need to get closer to them.

I spend almost the whole spring in the Guises'. When the rose began to open in early summer sunshine, father and I started the trip to get back our province. Maybe it was owing to politeness, Julia and Andrew came to send me off. Julia smiled and said:" Margaret, dear, I will miss you."

"So, please do not forget me." I felt warmth and wet in my eyes. How sad I was to leave them!

"Never would it be, we are always here." Julia hold my hand, smiled a gentle smile. And Andrew, stood in the shade of tree, looked at me in his charming light blue eyes, nodded and also smiled to me.

After that, I left with my father. Then family business began went wrong. We moved house several times and I tossed about with my family. I grew up, got married, and had a daughter. I named her Julia, for I still never forgot the siblings.

Twenty years passed in a flash. Finally, I went to the siblings' city again. It was more prosperous than it used to be. After I found a place for my baggage, I visited the Guises immediately.

I was quite nervous when I knocked at the gate. I would finally meet the siblings again. The beautiful "Swan's rose"! What's their status after twenty years passed by? Do they still remember the whole beautiful spring twenty years before? Do they still remember that little girl who adored them like mad?

Gate opened. I followed the servant, walked through the yard, lawn, lobby, and corridor.

My heart was beaten intensely all the time.

However, when I again stood in front of them, my heartbeat almost stopped in that very moment.

"Oh, Margaret? So glad you visit us again. We are always missing you."

Julia said with gentle smile. Andrew stood at her left side, also elegant and joyful.

However, I was frightened and stepped a step back.

The same smile, the same voice, and the same luxury dressing.

Twenty years passed by, but they were still the same as it had been.

They should never get old a little.
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: