There is no doubt that this case is a most difficult one, but I have r dịch - There is no doubt that this case is a most difficult one, but I have r Việt làm thế nào để nói

There is no doubt that this case is


There is no doubt that this case is a most difficult one, but I have reached a conclusion that the present case is one of those family arrangements which depend on the good faith of the promises which are made and are not intended to be rigid, binding agreements. Balfour v. Balfour was a ease of husband and wife, but there is no doubt that the same principles apply to dealings between other relations, such as father and son and daughter and mother This, indeed, seems to me a compelling case. Mrs Jones and her daughter seem to have been on very good terms before 1967. The mother was arranging for a career for her daughter which she hoped would lead to success. This involved a visit to England in conditions which could not be wholly foreseen. What was required was an arrangement which was to be financed by the mother, and was auoh as would be adaptable to circumstances, as it in fact was The operation about the house was, in my view, not a completely fresh arrangement, but an adaptation of the mother's financial assistance to her daughter due to the situation which was found to exist in England. It was not a stiff contractual operation any more than the original arrangement.
In the result, of course, on this view, the daughter cannot resist hep mother's rights as the owner of the house to the possession of which the mother is entitled.
What the position is as regards the counterclaim is another matter. It may be that, at least in honesty, the daughter should be reimbursed for the expenditure which she had incurred.
In my opinion, therefore, the appeal should be allowed.
LORD JUSTICE SALMON: I agree with the conclusion at which my Lord has arrived, but I have reached it by a different route. The first point to be decided is whether or not there was ever a legally binding agreement between the mother and daughter in relation to the daughter's reading for the Bar in England. The daughter alleges that there was such an agreement, and the mother denies it. She says that there was nothing but a loose family arrangement which had no legal effect. The onus la clearly on the daughter There is no dispute that the parties entered into some sort of arrangement. It really depends upon
(a) whether the parties intended it to be legally binding, and
(b) If so, whether it was sufficiently certain to be enforceable.
Did the parties intend the arrangement to be legally binding ? This question has to be solved by applying what is sometimes (although perhaps unfortunately) called an objective teat. The court has to consider what the parties said and wrote in the light of all the surrounding circumstances, and then decide whether the true inference is that the ordinary man and woman, speaking or writing thus in much circumstances, would have intended to create a legally binding agreement.
Mr Sparrow has said, quite rightly, that as a rule when arrangements are made between close relations, for example, between husband and wife, parent and child or uncle and nephew in relation to an allowance, there is a presumption against an intention of creating any legal relationship. This is not a presumption of law, but of fact, It derives from experience of life and human nature which shows that in such circumstances men and woman usually do not intend to create legal rights and obligations, but intend to rely solely on family ties of mutual trust and affection. This has all been explained by Lord Justice Atkin in his celebrated judgment In Balfour v. Balfour (1919 2 King's Bench Division, 578-580). There may, however, be circumstances In which this presumption, like all other presumptions of fact, can be rebutted. Mr Dillon has drawn our attention to two cases in which it was, Shadwell v. Shadwell, (1860) 9 Common Bench New Series, 159, and Parker v. Clark, 1960 1 Weekly Law Reports, 236. The former was a curious case It was decided by Chief Justice Erle, and Mr Justice Keating, (Mr Justice Byles dissenting) On a pleading point, and depended largely upon the true construction of a letter written by an uncle to his nephew. I confess that I should have decided it without hesitation in accordance with the views of Mr Justice Byles. But this is of no consequence. Shadwell v. Shadwell laid down no principle of law relevant to what we have to decide; it merely illustrated what could never, I think, be seriously doubted, namely, that there may be circumstances in which arrangements between close relatives are intended to have the force of law.
In the present case the learned county court judge, having had the advantage of seeing the mother and daughter in the witness-box, entirely accepted the daughter's version of the facts. He came to the conclusion that on these very special facts the true inference must be that the arrangement between the parties prior to the daughter's leaving Washington were intended by both to have contractual force.
On the facts as found by the learned county court judge this was entirely different from the ordinary case of a mother promising her daughter an allowance whilst the daughter read for the Bar, or a father promising his eon an allowance at university if the son passes the necessary examinations to gain admission The daughter hare was thirty-four years of age in 1962. She had left Trinidad and settled in Washington as long ago as 1949. In Washington she had a comfortable flat and was employed as an assistant accountant in the Indian Embassy at a salary of $500 a month (over £2,000 a year). This employment carried a pension. She had a son of seven years of age who was an American citizen, and had, of course, already begun his education. There were obviously solid reasons for her staying where aha was. For some years prior to 1962, however, her mother, who lived in Trinidad, had been trying hard to persuade her to throw up all that she had achieved in Washington and go to London to read for the Bar. The mother would have been very proud to have a barrister for a daughter. She also thought that her plan was in the interest of her grandson, to whom she was much attached. She envisaged that, after her daughter had been called to the Bar, she would practice in Trinidad and thereafter presumably she (the mother) would be able to see much more of her daughter than formerly. The daughter was naturally loath to leave Washington, and did not regard her mother's suggestion as feasible. The mother, however, eventually persuaded the daughter to do as she wished by promising her that, if she threw up her excellent position in Washington and came to atudy for the Bar in England, she would pay her daughter an allowance of $200 a month until she had completed her studies. The mothar's attorney in Trinidad wrote to the daughter to confirm this,
I cannot think that either intended that if, after the daughter had been in London, say, for six months, the mother dis¬honoured her promise and left her daughter destitute, the daughter would have no legal redress.
In the very special circumstances of this case, I consider that the true inference must be that neither the mother nor the daughter could have intended that the daughter should have no legal right to receive, and the mother no legal obligation to pay, the allowance of $200 a month.
The point was made by Mr Sparrow that the parties cannot have had a contractual intention since it would be unthinkable for the daughter to be able to sue the mother if the mother fell upon hard times. I am afraid that I am not impressed by this point. The evidence which the learned county court judge accepted showed that the mother was a woman of some substance, and prior to the agreement had assured her daughter that there would be no difficulty in finding the money. The fact that, if contrary to everyone's expectation, the mother had lost her money, the daughter would have been unlikely to sue her throws no light on whether the parties had an intention to contract. The fact that a contracting party is in some circumstances unlikely to extract his pound of flash does not mean that he has no right to it. Even today sometimes people forbear from mercy to enforce their undoubted legal rights.
The next point made by Mr Sparrow was that the arrangements between the mother and daughter in 1962 were too uncertain to constitute a binding contract. It is true that the mother said $200 a month without stipulating whether she meant West Indian or U.S. dollars. Obviously she meant West Indian dollars. The daughter says that she thought her mother meant U.S. dollars. This point does not, however, appear to have given rise to any difficulty. For two years from November 1962 until December 1964 the mother regularly paid her daughter £42, the equivalent of 200 West Indian dollars a month, and the daughter accepted this sum without demur.
Than it is said on the mother's behalf that the daughter's obligations are not sufficiently stated. I think that they are plain, to leave Washington with all that entailed, come to London and genuinely study for the Bar there. If the daughter threw up her studies for the Bar, maybe the mother could not have recovered damages, but she would have been relieved of any obligation to continue the allowance.
Then again it is said that the duration of the agreement was not specified Bo doubt, but I see no difficulty in implying the usual term that it was to last for a reasonable time. The parties cannot have contemplated that the daughter should go on studying for the Bar and draw the allowance until aha was seventy, nor on the other hand that the mother could have discontinued the allowance if the daughter did not pass her examinations within, say, eighteen months. The promise was to pay the allowance until the daughter's studies were completed, and to my mind there was a clear implication that they ware to be completed within a reasonable time. Studies are completed either by the student being called to the Bar, or giving up the unequal struggle against the examiners.
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Có là không có nghi ngờ rằng trường hợp này là một trong những khó khăn nhất, nhưng tôi đã đạt đến một kết luận rằng trường hợp hiện nay là một trong những sắp xếp gia đình mà phụ thuộc vào thiện trong lời hứa mà được thực hiện và không dự định được cứng nhắc, thỏa thuận ràng buộc. Balfour v. Balfour là một dễ dàng của chồng và vợ, nhưng không có nghi ngờ rằng các nguyên tắc tương tự áp dụng cho các giao dịch giữa quan hệ khác, chẳng hạn như cha và con trai và con gái và mẹ đây, quả thật vậy, dường như với tôi một trường hợp hấp dẫn. Bà Jones và con gái của bà dường như đã về các điều kiện rất tốt trước năm 1967. Mẹ bố trí cho một nghề nghiệp cho cô con gái mà cô hy vọng sẽ dẫn đến thành công. Điều này liên quan đến một chuyến viếng thăm anh trong điều kiện mà có thể không được hoàn toàn thực. Những gì đã được yêu cầu là một sắp xếp đó là để được tài trợ bởi các bà mẹ, và đã là auoh như sẽ được thích nghi với hoàn cảnh, như nó trong thực tế đã là hoạt động về nhà là, trong quan điểm của tôi, không phải là một sắp xếp hoàn toàn tươi, nhưng một sự thích nghi của các bà mẹ hỗ trợ tài chính để con gái của bà do tình hình đó đã được tìm thấy tồn tại ở Anh. Nó không phải là một hoạt động hợp đồng cứng bất kỳ chi tiết hơn việc bố trí ban đầu.Trong đó, tất nhiên, trên quan điểm này, con gái không thể chống lại viêm gan mẹ quyền là chủ nhà để sở hữu trong đó mẹ được quyền.Vị trí là gì đối với counterclaim là một vấn đề khác. Nó có thể là rằng, ít trong sự trung thực, là con gái nên được hoàn trả cho chi phí mà cô có phát sinh.Ý kiến của tôi, do đó, kháng cáo nên được cho phép.Chúa tư pháp cá hồi: tôi đồng ý với kết luận mà Chúa của tôi đã đến, nhưng tôi đã đạt đến nó bởi một con đường khác. Điểm đầu tiên phải quyết định là có hoặc không có là bao giờ một ràng buộc pháp lý Hiệp định giữa mẹ và con gái trong quan hệ với con gái của đọc cho thanh ở Anh. Con gái này cáo buộc rằng đã có một thỏa thuận, và mẹ từ chối nó. Cô nói rằng có là không có gì nhưng một sắp xếp rời gia đình mà đã không có hiệu lực pháp lý. La onus rõ ràng trên con gái có là không có tranh chấp mà các bên đã nhập vào một số loại sắp xếp. Nó thực sự phụ thuộc vào(a) cho dù các bên dành nó ràng buộc pháp lý, và(b) nếu như vậy, cho dù đó là đầy đủ nhất định để được thực thi.Đã làm các bên có ý sắp xếp để ràng buộc pháp lý? Câu hỏi này đã được giải quyết bằng cách áp dụng những gì là đôi khi (mặc dù có lẽ không may) được gọi là một núm vú khách quan. Tòa án đã xem xét những gì các bên nói và viết trong ánh sáng của tất cả các trường hợp xung quanh, và sau đó quyết định xem suy luận đúng là con người bình thường và người phụ nữ, nói hoặc bằng văn bản như vậy trong nhiều trường hợp, sẽ có ý định tạo ra một ràng buộc pháp lý Hiệp định.Khá đúng, ông Sparrow đã nói, mà theo quy định khi sắp xếp được thực hiện giữa đóng quan hệ, ví dụ, giữa chồng và vợ, phụ huynh và đứa trẻ hoặc chú và cháu trai trong quan hệ với phụ cấp một, đó là một giả định đối với một ý định tạo ra bất kỳ mối quan hệ pháp lý. Đây không phải là một giả định của pháp luật, nhưng trong thực tế, nó có nguồn gốc từ kinh nghiệm của cuộc sống và bản chất con người đó cho thấy rằng trong những trường hợp người đàn ông và phụ nữ thường không có ý định tạo pháp lý quyền và nghĩa vụ, nhưng có ý định dựa hoàn toàn vào các quan hệ gia đình của sự tin tưởng lẫn nhau và tình cảm. Điều này có tất cả được giải thích bởi Chúa tư pháp Atkin trong bản án của ông nổi tiếng trong Balfour v. Balfour (1919 2 bộ phận King's Bench, 578-580). Có thể, Tuy nhiên, có những trường hợp trong đó giả định này, giống như tất cả các presumptions của thực tế, có thể được rebutted. Ông Dillon đã rút ra sự chú ý của chúng tôi để hai trường hợp trong đó nó là, Shadwell v. Shadwell, (1860) 9 phổ biến băng ghế dự bị mới loạt, 159, và Parker v. Clark, 1960 1 luật báo cáo hàng tuần, 236. Trước đây là một trường hợp tò mò nó đã được quyết định bởi thẩm phán trưởng Erle, và tư pháp ông Keating, (tư pháp ông Byles dissenting) trên nhiệt độ pleading, và phụ thuộc phần lớn vào việc xây dựng thực sự của một bức thư bằng văn bản của một chú để cháu trai của ông. Tôi thú nhận rằng tôi nên đã quyết định nó mà không do dự phù hợp với quan điểm của ông tư pháp Byles. Nhưng điều này là không có hậu quả. Shadwell v. Shadwell lườn không có nguyên tắc của pháp luật có liên quan đến những gì chúng tôi có thể quyết định; nó chỉ là minh họa những gì có thể không bao giờ, tôi nghĩ rằng, được nghiêm túc nghi ngờ, cụ thể là, rằng có thể có trường hợp trong đó sự sắp xếp giữa các họ hàng gần được dự định để có hiệu lực của pháp luật.Trong trường hợp hiện nay học Quận tòa án thẩm phán, có lợi thế của nhìn thấy mẹ và con gái trong nhân chứng-hộp, hoàn toàn chấp nhận con gái của phiên bản của các sự kiện. Ông đi đến kết luận rằng trên những sự kiện rất đặc biệt suy luận đúng phải là sắp xếp giữa các bên trước khi con gái rời Washington được dự định bởi cả hai có hiệu lực hợp đồng.On the facts as found by the learned county court judge this was entirely different from the ordinary case of a mother promising her daughter an allowance whilst the daughter read for the Bar, or a father promising his eon an allowance at university if the son passes the necessary examinations to gain admission The daughter hare was thirty-four years of age in 1962. She had left Trinidad and settled in Washington as long ago as 1949. In Washington she had a comfortable flat and was employed as an assistant accountant in the Indian Embassy at a salary of $500 a month (over £2,000 a year). This employment carried a pension. She had a son of seven years of age who was an American citizen, and had, of course, already begun his education. There were obviously solid reasons for her staying where aha was. For some years prior to 1962, however, her mother, who lived in Trinidad, had been trying hard to persuade her to throw up all that she had achieved in Washington and go to London to read for the Bar. The mother would have been very proud to have a barrister for a daughter. She also thought that her plan was in the interest of her grandson, to whom she was much attached. She envisaged that, after her daughter had been called to the Bar, she would practice in Trinidad and thereafter presumably she (the mother) would be able to see much more of her daughter than formerly. The daughter was naturally loath to leave Washington, and did not regard her mother's suggestion as feasible. The mother, however, eventually persuaded the daughter to do as she wished by promising her that, if she threw up her excellent position in Washington and came to atudy for the Bar in England, she would pay her daughter an allowance of $200 a month until she had completed her studies. The mothar's attorney in Trinidad wrote to the daughter to confirm this,I cannot think that either intended that if, after the daughter had been in London, say, for six months, the mother dis¬honoured her promise and left her daughter destitute, the daughter would have no legal redress.In the very special circumstances of this case, I consider that the true inference must be that neither the mother nor the daughter could have intended that the daughter should have no legal right to receive, and the mother no legal obligation to pay, the allowance of $200 a month.The point was made by Mr Sparrow that the parties cannot have had a contractual intention since it would be unthinkable for the daughter to be able to sue the mother if the mother fell upon hard times. I am afraid that I am not impressed by this point. The evidence which the learned county court judge accepted showed that the mother was a woman of some substance, and prior to the agreement had assured her daughter that there would be no difficulty in finding the money. The fact that, if contrary to everyone's expectation, the mother had lost her money, the daughter would have been unlikely to sue her throws no light on whether the parties had an intention to contract. The fact that a contracting party is in some circumstances unlikely to extract his pound of flash does not mean that he has no right to it. Even today sometimes people forbear from mercy to enforce their undoubted legal rights.Điểm tiếp theo được thực hiện bởi ông Sparrow là sự sắp xếp giữa mẹ và con gái năm 1962 đã quá không chắc chắn để tạo thành một hợp đồng ràng buộc. Đó là sự thật rằng mẹ nói 200 đô-la một tháng mà không có ước cho dù cô có nghĩa là Tây Ấn Độ hoặc đô la Mỹ. Rõ ràng là cô có nghĩa là Tây Ấn Độ đô la. Con gái nói rằng cô ấy nghĩ rằng mẹ cô có nghĩa là đô la Mỹ. Thời điểm này thì không, Tuy nhiên, dường như đã được tăng lên bất kỳ khó khăn. Trong hai năm kể từ tháng 11 năm 1962 cho đến tháng 12 năm 1964 mẹ thường xuyên trả tiền £42, tương đương với con gái của bà của 200 West Ấn Độ đô la một tháng, và con gái chấp nhận số tiền này mà không có demur.Hơn nói trên danh nghĩa của mẹ rằng nghĩa vụ của con gái được không đủ nói. Tôi nghĩ rằng họ là đồng bằng, để lại Washington với tất cả những gì ghi, đến London và thực sự nghiên cứu cho thanh có. Nếu con gái đã ném lên nghiên cứu của mình cho thanh, có lẽ mẹ có thể không có vớt lên thiệt hại, nhưng cô đã có thuyên giảm của bất kỳ nghĩa vụ để tiếp tục phụ cấp.Then again it is said that the duration of the agreement was not specified Bo doubt, but I see no difficulty in implying the usual term that it was to last for a reasonable time. The parties cannot have contemplated that the daughter should go on studying for the Bar and draw the allowance until aha was seventy, nor on the other hand that the mother could have discontinued the allowance if the daughter did not pass her examinations within, say, eighteen months. The promise was to pay the allowance until the daughter's studies were completed, and to my mind there was a clear implication that they ware to be completed within a reasonable time. Studies are completed either by the student being called to the Bar, or giving up the unequal struggle against the examiners.
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!

Không có nghi ngờ rằng trường hợp này là một trong những khó khăn nhất, nhưng tôi đã đạt đến một kết luận rằng các trường hợp hiện tại là một trong những sắp xếp gia đình mà phụ thuộc vào thiện chí của những lời hứa đó được thực hiện và không được dự định là cứng nhắc, ràng buộc thỏa thuận. Balfour v. Balfour là một cách dễ dàng của vợ chồng, nhưng không có nghi ngờ rằng các nguyên tắc tương tự áp dụng cho giao dịch giữa các mối quan hệ khác, chẳng hạn như người cha và con trai và con gái và người mẹ này, thực sự, dường như với tôi một trường hợp thuyết phục. Bà Jones và con gái của cô dường như đã ở rất tốt trước năm 1967. Các mẹ đã sắp xếp cho một nghề nghiệp cho con gái mà cô hy vọng sẽ dẫn đến thành công. Điều này liên quan đến một chuyến viếng thăm nước Anh trong những điều kiện không thể lường trước được hoàn toàn. Những gì được yêu cầu là một sự sắp xếp đó đã được tài trợ bởi các mẹ, và đã auoh như sẽ là khả năng thích nghi với hoàn cảnh, vì nó trong thực tế là The hoạt động về nhà là, trong quan điểm của tôi, không phải là một sự sắp xếp hoàn toàn mới, nhưng một sự thích nghi hỗ trợ tài chính của người mẹ để con gái mình do tình hình đó đã được tìm thấy để tồn tại ở Anh. Nó không phải là một hoạt động hợp đồng cứng nhiều hơn bất kỳ sự sắp xếp ban đầu.
Trong kết quả, tất nhiên, trên quan điểm này, con gái không thể cưỡng lại quyền hep mẹ là chủ sở hữu của ngôi nhà đến sở hữu trong đó thì mẹ được.
Cái Vị trí này là liên quan đến các phản tố là một vấn đề khác. Nó có thể được rằng, ít nhất là trong sự trung thực, con gái nên được hoàn trả cho các chi tiêu mà cô đã phát sinh.
Theo ý kiến của tôi, do đó, sự hấp dẫn nên được cho phép.
CHÚA TƯ PHÁP SALMON: Tôi đồng ý với kết luận mà Chúa tôi đã đến , nhưng tôi đã đạt đến nó bằng một con đường khác nhau. Điểm đầu tiên được quyết định là có hay không có bất cứ một thỏa thuận ràng buộc về mặt pháp lý giữa mẹ và con gái liên quan đến việc đọc của con gái cho Bar ở Anh. Là con gái cáo buộc rằng đã có một thỏa thuận như vậy, và người mẹ từ chối. Cô nói rằng không có gì nhưng một sự sắp xếp lỏng lẻo của gia đình mà không có hiệu lực pháp luật. Trách nhiệm của thẩm la rõ ràng về con gái không có tranh chấp mà các bên tham gia vào một số loại sắp xếp. Nó thực sự phụ thuộc vào
(a) cho dù các bên dự định nó được ràng buộc về mặt pháp lý, và
(b) Nếu vậy, cho dù đó là đủ nhất định để có thể thi hành.
Đã làm các bên có ý định sắp xếp để được ràng buộc về mặt pháp lý? Câu hỏi này đã được giải quyết bằng cách áp dụng những gì là đôi khi (mặc dù có lẽ không may) được gọi là một núm vú khách quan. Các tòa án phải xem xét những gì các bên nói và viết trong ánh sáng của tất cả các trường hợp xung quanh, và sau đó quyết định xem các suy luận đúng là người đàn ông bình thường và phụ nữ, nói và viết như vậy, trong hoàn cảnh nhiều, sẽ có dự định để tạo ra một cách hợp pháp thỏa thuận ràng buộc.
Ông Sparrow đã nói khá đúng, đó như là một nguyên tắc khi sắp xếp được thực hiện giữa các mối quan hệ chặt chẽ, ví dụ, giữa vợ chồng, cha mẹ và con, chú, bác và cháu trai trong mối quan hệ với một khoản phụ cấp, có một giả đối với một ý định tạo ra bất kỳ mối quan hệ pháp lý. Đây không phải là một giả định của pháp luật, nhưng trong thực tế, nó xuất phát từ kinh nghiệm của cuộc sống và bản chất con người trong đó cho thấy rằng trong hoàn cảnh như vậy người đàn ông và phụ nữ thường không có ý định tạo ra các quyền và nghĩa vụ pháp lý, nhưng có ý định chỉ dựa trên các mối quan hệ gia đình tin tưởng lẫn nhau và tình cảm. Điều này có tất cả được Balfour (1919 2 King của Bench Division, 578-580) giải thích là do Chúa Tư pháp Atkin trong phán đoán nổi tiếng của ông Trong Balfour v.. Có thể, tuy nhiên, có trường hợp Trong đó giả định này, giống như tất cả những giả định khác của thực tế, có thể bác bỏ. Ông Dillon đã thu hút sự chú ý của chúng tôi để hai trường hợp mà trong đó nó được, Shadwell v. Shadwell, (1860) 9 Bench Common New Series, 159, và Parker v. Clark, 1960 1 Luật Weekly Reports, 236. Các cựu là một trường hợp kỳ lạ Nó đã được quyết định bởi Chánh Erle, và ông Tư pháp Keating, (ông Tư pháp Byles bất đồng) Trên một điểm nài nỉ, chủ yếu phụ thuộc vào việc xây dựng thực sự của một bức thư được viết bởi một người chú cho cháu trai của ông. Tôi thú nhận rằng tôi nên đã quyết định đó không chút do dự theo quan điểm của ông Tư pháp Byles. Nhưng điều này không có hậu quả. . Shadwell v Shadwell đặt ra không có nguyên tắc của pháp luật có liên quan đến những gì chúng ta phải quyết định; nó chỉ đơn thuần là minh họa những gì có thể không bao giờ, tôi nghĩ rằng, được nghi ngờ nghiêm túc, cụ thể là, nếu có trường hợp trong đó các thỏa thuận giữa người thân đang dự định có hiệu lực pháp luật.
Trong trường hợp hiện tại toà án quận đã học, đã có lợi thế khi nhìn thấy người mẹ và con gái trong sự chứng kiến-box, hoàn toàn chấp nhận phiên bản của con gái của các sự kiện. Ông đi đến kết luận rằng các sự kiện rất đặc biệt các suy luận đúng phải là sự sắp xếp giữa các bên trước của con gái rời Washington đã dự định của cả hai để có hiệu lực của hợp đồng.
Trên thực tế như được tìm thấy bởi các thẩm phán tòa án quận học được điều này là hoàn toàn khác với trường hợp bình thường của một người mẹ hứa hẹn con gái mình một khoản trợ cấp trong khi con gái đọc cho Bar, hoặc một người cha đầy hứa hẹn kiếp của mình một khoản trợ cấp tại trường đại học nếu con trai vượt qua các kỳ thi cần thiết để được nhập học Thỏ con gái đã ba mươi bốn năm trong độ tuổi vào năm 1962. Cô đã rời Trinidad và định cư tại Washington cách đây chừng năm 1949. Tại Washington, cô có một căn hộ thoải mái và được sử dụng như là một kế toán viên trợ lý của Đại sứ quán Ấn Độ tại một mức lương $ 500 một tháng (hơn £ 2,000 một năm ). Việc làm này mang một lương hưu. Cô đã có một đứa con trai bảy tuổi là người công dân Mỹ, và đã có, tất nhiên, đã bắt đầu học tập của mình. Rõ ràng là có những lý do vững chắc để ở lại nơi cô đã aha. Đối với một số năm trước năm 1962, tuy nhiên, mẹ cô, người đã sống ở Trinidad, đã cố gắng rất nhiều để thuyết phục cô ấy ném lên tất cả những gì cô đã đạt được trong Washington và đi đến London để đọc cho Bar. Người mẹ sẽ rất tự hào khi có một luật sư cho một đứa con gái. Cô cũng cho rằng kế hoạch của cô là vì lợi ích của các cháu của bà, người mà cô đã quyến luyến. Cô dự tính rằng, sau khi con gái của cô đã được gọi đến Bar, cô sẽ tập luyện tại Trinidad và sau đó có lẽ cô ấy (mẹ) sẽ có thể nhìn thấy nhiều hơn về con gái mình hơn trước đây. Người con gái đã tự nhiên bất đắc dĩ phải rời khỏi Washington, và không coi đề nghị của mẹ là khả thi. Người mẹ, tuy nhiên, cuối cùng đã thuyết phục con gái để làm như cô mong muốn bằng cách hứa hẹn với cô rằng, nếu cô đã ném lên vị trí tuyệt vời của mình tại Washington và đến atudy cho Bar ở Anh, cô sẽ trả con gái phụ cấp $ 200 một tháng cho đến khi cô đã hoàn thành nghiên cứu của mình. Luật sư của mothar ở Trinidad đã viết thư cho con gái để xác nhận điều này,
tôi không thể nghĩ rằng một trong hai dự định rằng nếu, sau khi con gái đã có mặt tại London, nói rằng, trong sáu tháng, người mẹ dis¬honoured lời hứa của cô và để cô con gái thiếu thốn, các con gái sẽ không có sửa đổi pháp luật.
Trong những trường hợp rất đặc biệt của trường hợp này, tôi cho rằng những suy luận đúng phải là cả mẹ lẫn con gái có thể đã dự định rằng con gái nên không có quyền hợp pháp để nhận, và người mẹ không có quy phạm pháp luật nghĩa vụ nộp, các khoản hỗ trợ $ 200 một tháng.
Các điểm đã được thực hiện bởi ông Sparrow mà các bên không thể có một ý định hợp đồng vì nó sẽ là không thể tưởng tượng cho con gái để có thể khởi kiện các mẹ nếu người mẹ rơi vào thời kỳ khó khăn. Tôi sợ rằng tôi không ấn tượng bởi thời điểm này. Các bằng chứng mà các thẩm phán tòa án quận học được chấp nhận cho thấy rằng người mẹ là một phụ nữ của một số chất, và trước khi thỏa thuận này đã đảm bảo với con rằng, sẽ không có khó khăn trong việc tìm kiếm tiền. Thực tế là, nếu trái với sự mong đợi của mọi người, người mẹ đã mất tiền của mình, con gái sẽ có được không kiện cô ném không có ánh sáng vào việc các bên có ý định ký hợp đồng. Thực tế là một bên ký kết là trong một số trường hợp không có khả năng trích xuất cân Anh của đèn flash không có nghĩa là anh ta không có quyền đó. Thậm chí ngày nay đôi khi người ta chịu đựng từ lòng thương xót để thực thi các quyền pháp lý gì để nghi ngờ của họ.
Các điểm tiếp theo được thực hiện bởi ông Sparrow là sự thoả thuận giữa người mẹ và con gái vào năm 1962 là quá chắc chắn để tạo thành một hợp đồng ràng buộc. Đúng là người mẹ nói $ 200 một tháng mà không có quy định cho dù cô có nghĩa là Tây đô la Mỹ hoặc Ấn Độ. Rõ ràng cô có nghĩa là đô la Tây Ấn Độ. Người con gái nói rằng cô ấy nghĩ mẹ cô có nghĩa là đô la Mỹ. Điểm này không, tuy nhiên, dường như đã được tăng lên đến bất kỳ khó khăn. Trong hai năm, kể từ tháng 11 năm 1962 đến tháng năm 1964, mẹ thường xuyên trả con gái £ 42, tương đương với 200 USD của Ấn Độ Tây một tháng, và người con gái chấp nhận số tiền này mà không ngán ngại.
Thân người ta nói về người mẹ thay cho rằng nghĩa vụ của con gái là không được nêu đầy đủ. Tôi nghĩ rằng họ là đồng bằng, để lại Washington với tất cả những gì nảy sinh, hãy đến với London và thực sự học tập cho các Bar ở đó. Nếu con gái đã ném lên các nghiên cứu của mình cho các Bar, có lẽ mẹ đã không thể hồi phục thiệt hại, nhưng cô ấy đã bị cho thôi việc bất kỳ nghĩa vụ tiếp tục trợ cấp.
Sau đó, một lần nữa người ta nói rằng thời hạn của hợp đồng không quy định rõ Bo nghi ngờ , nhưng tôi thấy không có khó khăn trong việc ám chỉ hạn thông thường mà nó đã kéo dài trong một thời gian hợp lý. Các bên không thể đã dự tính rằng con gái nên đi về học tập cho các Bar và rút ra những trợ cấp cho đến khi aha được bảy mươi, cũng không mặt khác mà người mẹ có thể đã ngưng trợ cấp nếu con gái đã không vượt qua kỳ thi của mình trong, nói, mười tám tháng. Lời hứa là để trả trợ cấp cho đến khi nghiên cứu của con gái đã được hoàn thành, và để tâm trí của tôi đã có một ý nghĩa rõ ràng rằng họ sản phẩm kim hoàn được hoàn thành trong một thời gian hợp lý. Các nghiên cứu được hoàn thành, hoặc bởi các sinh viên được gọi đến Bar, hoặc từ bỏ cuộc đấu tranh không cân sức chống lại các giám khảo.
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: