A/N: Hello again! I'm really, really sorry for the late updates. The p dịch - A/N: Hello again! I'm really, really sorry for the late updates. The p Việt làm thế nào để nói

A/N: Hello again! I'm really, reall

A/N: Hello again! I'm really, really sorry for the late updates. The past two months have been the most trying times of my life and I'm really hoping that things will return to normal soon.

Ideas from this chapter came from Zinnia_23 (Livejournal) who suggested Akihito should attend meetings at Sion and nightwyvre who suggested I should write Akihito's friends mistakenly think Asami is the cause of Akihito's injuries.

To Kusarihime and limnamae – Happy Birthday! This chapter is dedicated to both of you!

Warnings: lemons, cliffhanger

Thanks RiveReinStyx for beta-ing! You are awesome, as always (hugs)

Disclaimer: Finder Series and its notable characters are properties of Yamane Ayano. I made no profit from writing this fan fiction.

Business as Usual 28

In between a hectic schedule, Akihito managed to squeeze some time to meet his best buddies from high school. Kou and Takato had been complaining that they hadn't seen him for two months, and insisted that the photographer show his face. Five minutes would have been sufficient, according to Kou.

Apparently, they were worried if Akihito went MIA on them again; just like the time he was held captive by Fei Long in Hong Kong.

To prove that he was still very much alive and kicking, Akihito slot in an hour of his precious lunch break to meet up with at Kou's apartment.

"Ando, can you wait for me for a while? I need to see Kou and Takato," he said as the luxurious sedan pulled in front of a low cost residential area.

"Sure, Makoto can wait in the car while we see your friends."

Akihito stepped out of the vehicle. "There's no we, Ando. Just me."

"But Takaba sama, Toru san reminded me to be with you at all times." Ando protested as he got off the vehicle.

Ignoring his guard, Akihito walked up the stairs to the second floor where Kou's apartment was located. "Ando, I'm not going to jump from the building. Even Toru usually gives me privacy when I'm with Kou and Takato."

As expected, Ando gave in to his demands easily. Nodding his head, Ando announced that he would stand in front of Kou's apartment while Akihito meet-up with his friends.

Well, better than none, Akihito thought as he rapped his knuckles on the apartment door. Thank god Toru was on leave or he didn't think he'd be able to win the argument easily as the stoic, lanky guard wasn't as easily swayed as Ando, making it difficult for negotiations.

Kou opened the door, raised his hand to mutter a greeting.

"Yo, Kou," Akihito greeted and stepped inside the apartment where Takato was already waiting.

"Takato." Akihito fist bumped his friend before sitting down on the floor around the small table.

Kou came around to join them. "Akihito, we haven't seen you in two months. Where the hell were you?"

"Working."

"You sure?"

Akihito looked at his best friends. "Of course I'm sure. Where did you think was I?"

Kou and Takato looked at each other before narrowing their eyes at Akihito. "Give it to us straight, Akihito. Were you kidnapped by someone again?"

"No!" Akihito denied and felt slightly guilty. He wasn't abducted, more like he voluntarily went to Cambodia to be a decoy in Asami's plan to capture Chey Rith. He nearly lost his life, if it weren't for Toru who saved him.

"Well, if you say so, Akihito." Kou rested his elbows on the small table, looking at Akihito unconvincingly.

"Oh yeah, this came to my house," Takato said, passing a postcard to Akihito.

Akihito took the offered card and read. It was an invitation to his high school reunion party. His heart almost stopped when he noticed the location of the reunion party was near the onsen that Asami bought for him at Fukouka. He reread it again, just to be sure and nearly breathed out in relief. It wasn't his. Located near the posh onsen that he owned, it was more affordable and popular among high school students and company workers.

"When did you get this?"

"Last week. And this is your invitation." The light haired boy slid an identical card across the table.

"Why was it delivered to you?" Akihito asked as he took the card bearing his name.

"Remember glasses boy class president? He mailed me the other day, asking for your address. I don't know if I should pass Asami san's address to him so I had him mail both invitations to me."

"Thanks buddy," Akihito said gratefully.

His relationship with Asami wasn't something that he wanted the world to know. In fact the less people knew about it, the better. Akihito knew the older man was in a position of power and wealth, and that could make him a potential target by others. The last thing Akihito wanted was to put Asami in a vulnerable position because of their relationship.

Akihito flipped the card over, reading it again before keeping the card in his camera bag. "Are you guys going?"

Kou shrugged his shoulders. "I guess, I mean it has been ages since we've last seen our classmates. Plus, kaa-san is making a big stink that I haven't gone back for so long."

"Takato?" Akihito asked, sipping the offered tea.

"Yeah, I guess I'll go too. You, Akihito?" Takato directed the question back at the photographer.

"Hold on," Akihito said, rummaging his bag for his phone. "Ah, I'm good. No assignments on that day," he said cheerfully after checking the calendar.

"Great! I'll RSVP immediately!" Takato said and grabbed a pen to fill in the reply slip.

Akihito's smiling face fell when he suddenly remembered something crucial. "Shit, I forgot that I'm broke this month. That bastard Mitarai has been stealing my scoops lately, so I hardly have anything in my account!"

"You're forgetting something Akihito." Kou trailed his fingers lightly over the diamond studded phone.

"What?"

"This," the dark haired boy answered, pushing the phone towards Akihito.

"What about the phone?"

It was Takato who answered. "Pawn this and you can get your money for the trip."

Finally understood what Kou meant, Akihito grabbed his phone hastily and kept it in the bag. "Of course not!"

Kou smacked Akihito's back playfully. "Just kidding, buddy."

"OUCH!"

Normally Akihito wouldn't have yelped from the smack, but since he suffered a good beating from Koga and his gang a week ago his bruises were healing and the pain hadn't subsided.

"Hey, you okay? I didn't hit you too hard, did I?" Kou placed a hand gently on Akihito's back.

"You all right, Akihito?" Takato went to the photographer, pulled his shirt up to check for bruises. Kou moved backwards a little to help Takato.

Instead of Kou's palm print on Akihito's back, numerous healing bruises greeted them. Some were dark while others were yellowish; a sign that the bruises were almost healing.

"Akihito, your back –"

That had Akihito pull away. He tugged at his shirt hastily, trying to cover the evidence of his bruised body from his friends. "No – it's nothing."

Takato shook Akihito's shoulders gently. "That cannot be nothing! You're covered with bruises!"

Akihito forced a smile. "I – I fell down," he lied and averted his eyes.

"You don't get bruises like that from falling down," Kou countered. "You were beat up," he said flatly.

Damn it. The last thing Akihito wanted was to worry his friends over him. He hid his attack from Kou and Takato on purpose since he didn't want them to fawn over him. Standing up abruptly, the photographer grabbed his bag, ready to take his flight from his best buddies.

"You're thinking too much, Kou," he said as he moved to the front door. "Guys, I gotta go. I have an assignment in fifteen. I'll call you guys later ok?"

Takato grabbed Akihito's arm, yanking him back inside. "Akihito – " his tone softened, "—you're our best friend. If you're in trouble, we can help you."

"I'm not," Akihito reassured, pushing his friend's hand away.

"Then, how did you get those bruises? Did Asami san do that to you?" Kou challenged.

Akihito's eyes widened at the statement. "What are you talking about?"

Kou grabbed Akihito's hands. "Did he do that to you?" His tone was stronger this time.

"No, of course not!" Akihito denied hotly. He stared at his friends. Both had worry etched all over their faces. The photographer sighed. He couldn't just stay angry at his friends' baseless accusation since he would do the same if he were in their shoes.

"Look, I can assure you Asami didn't hit me or anything." Akihito patted his friends' shoulders at the same time. "You can ask Ando if you want to."

The door to the apartment opened at the moment and Ando stepped, looking concerned. "Takaba sama, I heard you raising your voice. Is everything all right?"

Akihito offered an unconvincing smile. "Yeah, we were just fooling around." He checked his wrist watch; the same one Asami bought for him on his birthday and made exaggerated expressions.

"Hey, I got to go! My assignment in court starts in ten minutes. See you guys later!" He waved and quickly escaped.

Ando, who was more concerned with the fact that Akihito was going to be late for his assignment, didn't probe further about Akihito raising his voice.

As the photographer relaxed in his seat, he sincerely hoped that his excuses were enough to satisfy Kou and Takato for the last thing he wanted was to witness a confrontation between his best buddies and Asami.

Xx Business as Usual xX

"Takato, I think Akihito's lying," Kou said as he stared at the closed door.

The light haired boy nodded in agreement. "Something isn't right." He followed Kou back into the living room. "Do you think Asami san did that to him?"

"I can't think of anyone else who could do that to Akihito." Kou sat on the carpeted floor. "I mean, Toru san and Ando san are always around him. It's unlikely that he was beaten by someone else."

"Should we contact Toru san?"

Kou shook his head. "Both of them work for Asami san. They're bound to take their employer's side."

For once, Takato looked seriously troubled. "Kou," he said in a somewhat panicked voice.

The dark haired boy stared at his best friend. "What is it?"

"Remember all those bruises on A
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
A / N: Xin chào một lần nữa! Tôi thực sự, thực sự xin lỗi cho những cập nhật cuối. Hai tháng qua đã cố gắng đặt thời gian của cuộc sống của tôi và tôi thực sự hy vọng những điều sẽ trở lại bình thường sớm.Ý tưởng từ chương này đến từ Zinnia_23 (Livejournal) người đề nghị Akihito nên tham dự các cuộc họp tại Sion và nightwyvre người đề nghị tôi nên viết Akihito của bạn bè nhầm lẫn nghĩ Asami là nguyên nhân gây ra chấn thương của Akihito.Kusarihime và limnamae-chúc mừng sinh nhật! Chương này là dành riêng cho cả hai của bạn!Cảnh báo: chanh, cliffhangerCảm ơn RiveReinStyx cho phiên bản beta-ing! Bạn đang awesome, như mọi khi (hugs)Disclaimer: Finder Series và các nhân vật đáng chú ý có tính chất của Yamane Ayano. Tôi đã thực hiện không có lợi nhuận từ viết tiểu thuyết fan hâm mộ này.Kinh doanh như bình thường 28Ở giữa một lịch trình bận rộn, Akihito quản lý để siết chặt một thời gian để gặp gỡ bạn bè tốt nhất của mình từ trung học. Kou và Takato đã khieáu naïi rằng họ đã không thấy anh ta trong hai tháng, và nhấn mạnh rằng các nhiếp ảnh gia Hiển thị khuôn mặt của mình. Năm phút sẽ có được đầy đủ, theo Kou.Rõ ràng, họ đã lo lắng nếu Akihito đã đi MIA trên chúng một lần nữa; cũng giống như thời gian ông được giam giữ bởi Fei Long ở Hong Kong.Để chứng minh rằng ông là vẫn còn rất nhiều còn sống và đá, Akihito khe trong một giờ ăn trưa quý giá của mình phá vỡ để đáp ứng với tại căn hộ của Kou."Ando, có thể bạn chờ đợi cho tôi trong một thời gian? Tôi muốn xem Kou và Takato,"ông nói như chiếc sedan sang trọng kéo ở phía trước của một khu vực dân cư với chi phí thấp."Chắc chắn, Makoto có thể chờ đợi trong xe trong khi chúng tôi nhìn thấy bạn bè của bạn."Akihito bước ra khỏi xe. "Không có không có chúng, Ando. Chỉ cho tôi.""Nhưng Takaba sama, Toru san nhắc nhở tôi với bạn mọi lúc." Andō phản đối khi ông nhận ra khỏi xe.Bỏ qua guard của mình, Akihito đi bộ lên cầu thang đến tầng thứ hai nơi Kou của căn hộ đã được đặt. "Ông, tôi sẽ không để nhảy từ tòa nhà. Thậm chí Toru thường mang lại cho tôi bảo mật khi tôi với Kou và Takato."Theo dự kiến, Andō nhượng của ông yêu cầu một cách dễ dàng. Nodding đầu của mình, ông đã thông báo rằng ông sẽ đứng ở phía trước của căn hộ của Kou trong khi Akihito gặp gỡ-up với bạn bè của mình.Tốt, tốt hơn so với không có, Akihito nghĩ như ông rap đốt ngón tay của mình trên cánh cửa của căn hộ. Cảm ơn Chúa Toru nghỉ hoặc ông không nghĩ rằng ông sẽ có thể để giành chiến thắng các đối số một cách dễ dàng như bảo vệ stoic, lanky không phải là dễ dàng chịu ảnh hưởng như Ando, làm cho nó khó khăn cho cuộc đàm phán.Kou đã mở cửa, nâng lên bàn tay của mình để mutter một lời chào."Yo, Kou," Akihito chào đón và bước bên trong căn hộ nơi Takato đã chờ đợi."Takato." Nắm tay Akihito bumped người bạn của ông trước khi ngồi trên sàn xung quanh bàn nhỏ.Kou đến xung quanh để tham gia cùng họ. "Akihito, chúng tôi đã không nhìn thấy bạn trong hai tháng. Nơi địa ngục đã là bạn?""Làm việc"."Cô chắc chứ?"Akihito nhìn bạn bè tốt nhất của mình. "Tất nhiên tôi chắc chắn. Nơi mà bạn nghĩ là tôi?"Kou và Takato nhìn vào nhau trước khi thu hẹp mắt của họ tại Akihito. "Give it to chúng tôi thẳng, Akihito. Đã được bạn bị bắt cóc bởi một ai đó một lần nữa?""Không!" Akihito bị từ chối và cảm thấy hơi tội lỗi. Ông không phải là bắt cóc, hơn như ông tự nguyện đến Campuchia là một decoy trong kế hoạch của Asami chụp Chey Rith. Ông gần như mất cuộc sống của mình, nếu nó không cho Toru đã cứu anh ta."Vâng, nếu bạn nói như vậy, Akihito." Kou nghỉ khuỷu tay của mình trên bàn nhỏ, nhìn Akihito unconvincingly."Oh có, điều này đến nhà tôi," Takato nói, gửi một bưu thiếp cho Akihito.Akihito đã được cung cấp thẻ và đọc. Đó là một lời mời để đảng reunion trường trung học của ông. Trái tim của mình gần như ngừng lại khi ông nhận thấy vị trí của bên đảo reunion là gần onsen Asami mua cho anh ta tại Fukouka. Ông đọc lại nó một lần nữa, chỉ để chắc chắn và gần như thở trong cứu trợ. Nó không phải là của ông. Nằm gần onsen posh ông sở hữu, nó đã hơn giá cả phải chăng và phổ biến trong học sinh trung học và người lao động của công ty."Khi bạn đã nhận được điều này?""Cuối tuần. "Và đây là lời mời của bạn." Cậu bé tóc ánh sáng trượt một thẻ giống hệt nhau trên bảng."Tại sao nó được giao cho bạn?" Akihito hỏi khi thẻ mang tên ông."Nhớ kính cậu bé lớp tổng thống? Ông gửi cho tôi những ngày khác, yêu cầu cho địa chỉ của bạn. Tôi không biết nếu tôi nên vượt qua Asami san địa chỉ cho anh ta vì vậy tôi đã có anh ta gửi lời mời cả hai với tôi.""Nhờ buddy," Akihito nói gratefully.Mối quan hệ của ông với Asami không phải là một cái gì đó mà ông muốn thế giới biết. Trong thực tế, ít người biết về nó, thì càng tốt. Akihito biết người đàn ông lớn tuổi đã ở một vị trí quyền lực và sự giàu có, và đó có thể làm cho anh ta một mục tiêu tiềm năng của những người khác. Điều cuối cùng Akihito muốn là để đặt Asami ở một vị trí dễ bị tổn thương vì mối quan hệ của họ.Akihito lộn thẻ hơn, đọc nó một lần nữa trước khi giữ thẻ trong túi máy ảnh của mình. "Bạn guys đi?"Kou shrugged vai của mình. "Tôi đoán, tôi có nghĩa là nó đã là lứa tuổi kể từ khi chúng tôi cuối đã nhìn thấy các bạn cùng lớp của chúng tôi. Thêm vào đó, kaa-san thực hiện một stink lớn mà tôi đã không đi lại cho nên dài.""Takato?" Akihito hỏi, nhấm nháp trà được cung cấp."Vâng, tôi đoán tôi sẽ đi quá. Bạn, Akihito?" Takato hướng dẫn câu hỏi trở lại tại các nhiếp ảnh gia."Giữ ngày," Akihito nói, rummaging túi của mình cho điện thoại của mình. "Ah, tôi là tốt. Không có bài tập ngày hôm đó,"ông nói vui vẻ sau khi kiểm tra lịch."Tuyệt vời! Tôi sẽ RSVP ngay lập tức!" Takato cho biết và nắm lấy một cây bút để điền vào phiếu trả lời.Akihito của khuôn mặt cười rơi khi ông đột nhiên nhớ đến một cái gì đó rất quan trọng. "Chết tiệt, tôi quên rằng tôi đã phá vỡ trong tháng này. Thằng khốn đó Mitarai đã ăn cắp muỗng sữa bột của tôi gần đây, do đó, tôi hầu như không có bất cứ điều gì trong tài khoản của tôi!""Bạn đang quên một cái gì đó Akihito." Kou kéo ngón tay của mình nhẹ qua kim cương studded điện thoại."Những gì?""Điều này," tối tóc cậu bé trả lời, đẩy điện thoại theo hướng Akihito."Những gì về điện thoại?"Nó đã là Takato những người trả lời. "Cầm đồ này và bạn có thể nhận được tiền của bạn cho chuyến đi."Cuối cùng hiểu những gì Kou có nghĩa là, Akihito nắm lấy điện thoại của mình nhanh chóng và giữ nó trong túi. "Tất nhiên không!"Kou smacked trở lại của Akihito playfully. "Đùa thôi mà, anh bạn.""OUCH!"Bình thường Akihito sẽ không có yelped từ smack, nhưng kể từ khi ông bị một tốt đập từ Koga và băng đảng của ông trước vết bầm tím của ông đã chữa bệnh và cơn đau đã không giảm xuống."Hey, anh không sao chứ? Tôi đã không nhấn bạn quá cứng, đã làm tôi?" Kou đặt một bàn tay nhẹ nhàng trên mặt sau của Akihito."Chứ, Akihito?" Takato đã đi đến các nhiếp ảnh gia, kéo áo lên để kiểm tra cho vết bầm tím. Kou di chuyển ngược trở lại một chút để giúp Takato.Thay vì của Kou palm in trên mặt sau của Akihito, vết bầm tím chữa bệnh rất nhiều chào đón họ. Một số đã được tối tăm trong khi những người khác đã được màu vàng; một dấu hiệu cho thấy các vết bầm tím gần như chữa bệnh."Akihito, trở lại của bạn"Mà có Akihito kéo đi. Ông tugged lúc áo sơ mi của mình nhanh chóng, cố gắng để trang trải những bằng chứng của cơ thể của mình thâm tím từ bạn bè của mình. "Không-đó là không có gì."Takato lắc Akihito của vai nhẹ nhàng. "Mà không thể là không có gì! Bạn đang bao với vết bầm tím!"Akihito buộc một nụ cười. "Tôi-tôi đã giảm xuống," ông nói dối và ngăn chặn mắt của ông."Bạn không nhận được vết bầm tím như thế từ rơi xuống," Kou ngược. "Bạn đã đánh bại lên," ông nói thẳng thừng.Damn it. The last thing Akihito wanted was to worry his friends over him. He hid his attack from Kou and Takato on purpose since he didn't want them to fawn over him. Standing up abruptly, the photographer grabbed his bag, ready to take his flight from his best buddies."You're thinking too much, Kou," he said as he moved to the front door. "Guys, I gotta go. I have an assignment in fifteen. I'll call you guys later ok?"Takato grabbed Akihito's arm, yanking him back inside. "Akihito – " his tone softened, "—you're our best friend. If you're in trouble, we can help you.""I'm not," Akihito reassured, pushing his friend's hand away."Then, how did you get those bruises? Did Asami san do that to you?" Kou challenged.Akihito's eyes widened at the statement. "What are you talking about?"Kou grabbed Akihito's hands. "Did he do that to you?" His tone was stronger this time."No, of course not!" Akihito denied hotly. He stared at his friends. Both had worry etched all over their faces. The photographer sighed. He couldn't just stay angry at his friends' baseless accusation since he would do the same if he were in their shoes."Look, I can assure you Asami didn't hit me or anything." Akihito patted his friends' shoulders at the same time. "You can ask Ando if you want to."The door to the apartment opened at the moment and Ando stepped, looking concerned. "Takaba sama, I heard you raising your voice. Is everything all right?"Akihito offered an unconvincing smile. "Yeah, we were just fooling around." He checked his wrist watch; the same one Asami bought for him on his birthday and made exaggerated expressions."Hey, I got to go! My assignment in court starts in ten minutes. See you guys later!" He waved and quickly escaped.Ando, who was more concerned with the fact that Akihito was going to be late for his assignment, didn't probe further about Akihito raising his voice.As the photographer relaxed in his seat, he sincerely hoped that his excuses were enough to satisfy Kou and Takato for the last thing he wanted was to witness a confrontation between his best buddies and Asami.Xx Business as Usual xX"Takato, I think Akihito's lying," Kou said as he stared at the closed door.The light haired boy nodded in agreement. "Something isn't right." He followed Kou back into the living room. "Do you think Asami san did that to him?""I can't think of anyone else who could do that to Akihito." Kou sat on the carpeted floor. "I mean, Toru san and Ando san are always around him. It's unlikely that he was beaten by someone else.""Should we contact Toru san?"Kou shook his head. "Both of them work for Asami san. They're bound to take their employer's side."For once, Takato looked seriously troubled. "Kou," he said in a somewhat panicked voice.The dark haired boy stared at his best friend. "What is it?""Remember all those bruises on A
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
A / N: Xin chào một lần nữa! Tôi thực sự, thực sự xin lỗi vì sự chậm cập nhật. Hai tháng qua đã có những lần khó khăn nhất của cuộc đời tôi và tôi thực sự hy vọng rằng mọi thứ sẽ trở lại bình thường sớm. Ý tưởng từ chương này đến từ Zinnia_23 (Livejournal) đã đề nghị Akihito nên tham dự các cuộc họp tại Sion và nightwyvre người đã đề nghị tôi nên viết bạn bè Akihito nhầm lẫn nghĩ rằng Asami là nguyên nhân của chấn thương Akihito. Để Kusarihime và limnamae - Happy Birthday! Chương này là dành riêng cho cả hai bạn! ý: chanh, cliffhanger Cảm ơn RiveReinStyx cho beta-ing! Bạn đang tuyệt vời, như mọi khi (ôm) Disclaimer: Finder Series và các nhân vật đáng chú ý của nó là tài sản của Yamane Ayano. Tôi đã không có lợi nhuận từ viết này fan fiction. Kinh doanh như thông thường 28 Ở giữa một lịch trình bận rộn, Akihito quản lý để ép một số thời gian để gặp gỡ bạn bè tốt nhất của mình từ trường cao. Kou và Takato đã phàn nàn rằng họ không nhìn thấy anh ta trong hai tháng, và nhấn mạnh rằng các nhà nhiếp ảnh cho thấy khuôn mặt của mình. Năm phút đã có đủ, theo Kou. Rõ ràng, họ đã rất lo lắng nếu Akihito đi MIA vào chúng một lần nữa; giống như thời gian ông bị giam giữ bởi Fei Long tại Hồng Kông. Để chứng minh rằng anh vẫn còn rất sống động và đá, khe Akihito trong một giờ nghỉ trưa quý báu của mình để đáp ứng với căn hộ của Kou. "Ando, ​​có thể bạn chờ tôi một lúc? Tôi cần phải xem Kou và Takato, "anh nói khi chiếc sedan sang trọng kéo ở phía trước của một khu dân cư với chi phí thấp. "Chắc chắn, Makoto có thể chờ đợi trong xe trong khi chúng tôi nhìn thấy bạn bè của bạn." Akihito bước ra khỏi xe. "Không có chúng tôi, Just me Ando.." "Nhưng Takaba sama, Toru san nhắc nhở tôi để được với bạn vào mọi thời điểm." Ando phản đối khi ông đã ra khỏi xe. Bỏ qua sự cảnh giác, Akihito đi lên cầu thang lên tầng hai nơi có căn hộ của Kou đã được đặt. "Ando, ​​tôi sẽ không để nhảy từ tòa nhà. Ngay cả Toru thường mang lại cho tôi sự riêng tư khi tôi là với Kou và Takato." Theo dự kiến, Ando đã vào nhu cầu của mình một cách dễ dàng. Gật đầu, Ando đã thông báo rằng ông sẽ đứng trước căn hộ của Kou trong khi Akihito gặp gỡ với bạn bè của mình. Vâng, tốt hơn là không, Akihito nghĩ khi anh rap khớp ngón tay trên cánh cửa căn hộ. Cảm ơn thần Toru đang nghỉ phép hoặc ông không nghĩ hắn có thể giành chiến thắng trong tranh luận một cách dễ dàng như khắc kỷ, bảo vệ cao lêu nghêu đã không được như dễ bị ảnh hưởng như Ando, ​​làm cho nó khó khăn cho các cuộc đàm phán. Kou mở cửa ra, lớn lên của mình Mặt lầm bầm một lời chào. "Yo, Kou," Akihito chào và bước vào trong căn hộ mà Takato đã được chờ đợi. "Takato." Akihito nắm tay tình cờ gặp người bạn của mình trước khi ngồi xuống trên sàn nhà quanh chiếc bàn nhỏ. Kou đến xung quanh để tham gia cùng họ. "Akihito, chúng tôi đã không gặp anh trong hai tháng. Trường hợp địa ngục là bạn?" "Làm việc." "Bạn có chắc không?" Akihito nhìn người bạn tốt nhất của mình. "Tất nhiên tôi chắc chắn. Nơi mà bạn nghĩ là tôi?" Kou và Takato nhìn nhau trước khi thu hẹp mắt của họ tại Akihito. "Đưa nó cho chúng ta thẳng, Akihito. Có phải anh bị bắt cóc bởi một người nào đó một lần nữa?" "Không!" Akihito bị từ chối và cảm thấy hơi có lỗi. Ông đã không bị bắt cóc, giống như ông tự nguyện sang Campuchia là một mồi nhử trong kế hoạch Asami để nắm bắt Chey Rith. Ông gần như bị mất cuộc sống của mình, nếu nó không được cho Toru đã cứu anh ta. "Vâng, nếu bạn nói như vậy, Akihito." Kou tựa khuỷu tay của mình trên chiếc bàn nhỏ, nhìn Akihito thiếu thuyết phục. "Oh yeah, điều này đã đến nhà tôi," Takato nói, đi qua một tấm bưu thiếp để Akihito. Akihito mất thẻ được cung cấp và đọc. Đó là một lời mời tới bữa tiệc đoàn tụ trung học của mình. Trái tim anh gần như dừng lại khi anh nhận thấy vị trí của các bên đoàn tụ được gần onsen rằng Asami mua cho ông tại Fukouka. Ông đọc lại nó một lần nữa, chỉ để chắc chắn và gần như thở ra nhẹ nhõm. Đó không phải là của mình. Nằm gần các onsen posh rằng ông sở hữu, đó là giá cả phải chăng hơn và phổ biến trong học sinh trung học và công nhân công ty. "Khi nào bạn nhận được điều này?" "Tuần trước. Và đây là lời mời của bạn." Cậu bé có mái tóc ánh sáng trượt một thẻ giống hệt nhau trên bàn. "Tại sao nó được gửi đến bạn?" Akihito hỏi khi ông mất thẻ mang tên ông. "Ghi kính lớp trưởng boy? Ông gửi cho tôi những ngày khác, yêu cầu cho địa chỉ của bạn. Tôi không biết nếu tôi cần phải vượt qua địa chỉ Asami san của ông vì vậy tôi đã có anh gửi cho cả hai lời mời với tôi. " "Cảm ơn bạn", Akihito nói với lòng biết ơn. mối quan hệ của ông với Asami không phải là điều anh muốn cả thế giới biết. Trong thực tế, những người ít biết về nó, tốt hơn. Akihito biết ông già đang ở trong một vị trí quyền lực và sự giàu có, và đó có thể làm cho anh ta một mục tiêu tiềm năng của những người khác. Điều cuối cùng Akihito muốn là đưa Asami ở một vị trí dễ bị tổn thương vì mối quan hệ của họ. Akihito lật thẻ trên, đọc nó một lần nữa trước khi giữ thẻ trong túi đựng máy ảnh. "Các cậu đi?" Kou nhún vai. "Tôi đoán, tôi có nghĩa là nó đã được nhiều năm chúng tôi đã nhìn thấy trước các bạn cùng lớp của chúng tôi. Plus, kaa-san là làm cho một mùi hôi lớn mà tôi đã không quay trở lại quá lâu." "Takato?" Akihito hỏi, nhấm nháp trà cung cấp. "Yeah, tôi nghĩ tôi sẽ đi quá. Bạn, Akihito?" Takato chỉ đạo các câu hỏi lại tại các nhiếp ảnh gia. "Khoan đã," Akihito nói, lục tung túi xách của mình cho điện thoại của mình. "Ah, tôi là tốt. Không có bài tập vào ngày hôm đó," ông nói vui vẻ sau khi kiểm tra lịch. "Great! Tôi sẽ RSVP ngay lập tức!" Takato nói và nắm lấy một cây bút để điền vào phiếu trả lời. khuôn mặt tươi cười Akihito đã giảm khi ông đột nhiên nhớ ra điều gì quan trọng. "Chết tiệt, tôi quên rằng tôi đã phá vỡ trong tháng này. Đó khốn Mitarai đã bị ăn cắp muỗng của tôi gần đây, vì vậy tôi hầu như không có bất cứ điều gì trong tài khoản của tôi!" "Cậu quên cái gì đó Akihito." Kou kéo ngón tay của mình nhẹ hơn các viên kim cương nạm điện thoại. "Cái gì?" "Cái này," cậu bé tóc đen trả lời, đẩy điện thoại về phía Akihito. "Những gì về điện thoại?" Đó là Takato người trả lời. "Cầm đồ này và bạn có thể nhận được tiền của bạn cho chuyến đi." Cuối cùng đã hiểu những gì có nghĩa là Kou, Akihito lấy điện thoại của mình vội vã và giữ nó trong túi. "Tất nhiên là không!" Kou tát lại Akihito tinh nghịch. "Chỉ đùa thôi, bạn thân." "OUCH!" Thông thường Akihito sẽ không kêu lên từ cái tát, nhưng kể từ khi ông bị đánh đập tốt từ Koga và băng đảng của ông cách đây một tuần vết bầm tím của ông đã được chữa lành và sự đau đớn đã không hề giảm. " Này, cậu không sao chứ? Tôi không đánh bạn quá khó, phải không? " Kou đặt một bàn tay nhẹ nhàng trên lưng Akihito. "Tất cả các bạn phải, Akihito?" Takato đi đến các nhiếp ảnh gia, kéo áo lên để kiểm tra xem có vết bầm tím. Kou bị thụt lùi một chút để giúp Takato. Thay vì in cọ Kou trên lưng Akihito, nhiều vết bầm tím chữa bệnh chào họ. Một số đã được tối trong khi những người khác đều có màu vàng; một dấu hiệu cho thấy các vết bầm tím gần như chữa bệnh. "Akihito, lưng -" Điều đó đã Akihito kéo đi. Ông kéo mạnh chiếc áo của mình vội vàng, cố gắng để trang trải các bằng chứng của cơ thể thâm tím của mình từ bạn bè của mình. "Không -. Đâu có gì" Takato lắc vai Akihito một cách nhẹ nhàng. "Điều đó không thể không là gì cả! Bạn đang đầy những vết bầm!" Akihito gượng cười. . "Tôi - tôi rơi xuống," anh nói dối và tránh ánh mắt của anh "Bạn không nhận được vết bầm tím như thế từ rơi xuống," Kou phản đối. "Bạn đã đánh đập," anh nói thẳng thừng. Chết tiệt. Điều cuối cùng Akihito muốn là lo lắng bạn bè của mình trên người. Ông giấu tấn công của mình từ Kou và Takato về mục đích kể từ khi ông không muốn họ để nịnh nọt hơn anh ta. Đứng bật dậy, các nhiếp ảnh gia chụp lấy túi xách của mình, sẵn sàng để bay của mình từ bạn bè tốt nhất của mình. "Bạn đang suy nghĩ quá nhiều, Kou," ông nói khi ông chuyển đến cửa trước. "Guys, tôi phải đi đây. Tôi có một bài tập trong mười lăm. Tôi sẽ gọi cho các bạn sau này ok?" Takato nắm lấy cánh tay Akihito, kéo anh trở lại bên trong. "Akihito -" giọng anh dịu lại, "người bạn tốt nhất của chúng tôi -you're Nếu bạn đang gặp rắc rối, chúng tôi có thể giúp bạn.". "Tôi không", Akihito yên tâm, đẩy tay ​​của bạn anh đi. "Sau đó, làm thế nào bạn đã có được những vết bầm tím? Did Asami san làm điều đó cho bạn? " Kou thách thức. Akihito mắt mở to ở câu lệnh. "Cậu đang nói gì vậy?" Kou nắm lấy tay ​​Akihito. "Anh ấy làm điều đó cho bạn?" Giọng ông mạnh mẽ hơn thời gian này. "Không, tất nhiên là không!" Akihito bị từ chối kịch liệt. Anh nhìn chằm chằm vào bạn bè của mình. Cả hai đã từng lo lắng khắc trên tất cả các khuôn mặt của họ. Các nhiếp ảnh gia thở dài. Anh không thể chỉ ở lại nổi giận với lời buộc tội vô căn cứ bạn mình kể từ khi ông sẽ làm như vậy nếu phải ở trong giày của họ. "Hãy nhìn xem, tôi có thể đảm bảo với bạn Asami không đánh tôi hay bất cứ điều gì." Akihito vỗ vai bạn mình cùng một lúc. "Bạn có thể yêu cầu Ando nếu bạn muốn." Cánh cửa căn hộ mở tại thời điểm này và Ando bước, tìm kiếm có liên quan. "Takaba sama, tôi nghe bạn nâng cao tiếng nói của bạn. Có phải tất cả mọi thứ phải không?" Akihito cung cấp một nụ cười không mấy thuyết phục. "Vâng, chúng tôi chỉ lừa xung quanh." Anh kiểm tra đồng hồ đeo tay của mình; một trong những giống Asami mua cho ông vào ngày sinh nhật của mình và thực hiện biểu thức phóng đại. "Hey, tôi đã đi! nhượng My tại tòa án bắt đầu trong mười phút. Xem cậu sau!" Ông vẫy tay ​​và nhanh chóng trốn thoát. Ando, ​​người đã quan tâm nhiều hơn với thực tế là Akihito sẽ bị trễ cho công việc của mình, không thăm dò thêm về Akihito cao giọng. Khi nhiếp ảnh gia thoải mái trên ghế của mình, ông chân thành hy vọng rằng mình bào chữa là đủ để đáp ứng Kou và Takato cho điều cuối cùng anh muốn là để chứng kiến một cuộc đối đầu giữa người bạn thân nhất của mình và Asami. Xx Business as Usual XX "Takato, tôi nghĩ rằng vùng Akihito," Kou nói khi anh nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng kín. Cậu bé có mái tóc nhẹ gật đầu đồng ý. "Một cái gì đó là không đúng." Ông đã theo Kou lại vào phòng khách. "Bạn có nghĩ rằng Asami san đã làm điều đó với anh ấy?" "Tôi không thể nghĩ ra bất kỳ ai khác có thể làm điều đó với Akihito." Kou ngồi trên sàn trải thảm. "Ý tôi là, Toru san và Ando san luôn quanh anh. Nó không chắc rằng ông đã bị đánh đập bởi người khác." "Chúng ta có nên liên lạc với Toru san?" Kou lắc đầu. "Cả hai người họ làm việc cho Asami san. Họ đang bị ràng buộc để có bên sử dụng lao động của họ." Để có một lần, Takato nhìn nghiêm túc gặp khó khăn. "Kou," ông nói trong một giọng nói có phần hoảng sợ. Cậu bé tóc đen nhìn chằm chằm vào người bạn tốt nhất của mình. "Chuyện gì vậy?" "Ghi tất cả những vết bầm tím trên A

































































































































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: