n the Mughal Period[edit]It was when the dance reached the Mughal cour dịch - n the Mughal Period[edit]It was when the dance reached the Mughal cour Việt làm thế nào để nói

n the Mughal Period[edit]It was whe

n the Mughal Period[edit]
It was when the dance reached the Mughal court after the 16th century that Kathak began to acquire its distinctive shape and features. Here it encountered other different forms of dance and music, most especially dancers from Persia.[citation needed] Dancers were enticed from the temples to the courts by gifts of gold, jewels and royal favour. Patronage soared as a social class of dancers and courtiers emerged in the royal palaces, where dance competitions were held frequently. The environment of the North Indian Mughal courts caused a shift in focus for Kathak, from a purely religious art form to court entertainment. Dancers imported from the Central Asia spread their ideas to Kathak dancers, as they borrowed ideas from Kathak to implement in their own dance. Kathak absorbed the new input, adapting it until it became an integral part of its own vocabulary.

Kathak began to shift away from other traditional Indian dances, such as Bharatanatyam. The demi-plié stance of most other Indian dance forms gave way to straight legs taken from the Persian dancers.[citation needed] To emphasize the flamboyant and elaborate rhythmic footwork as many as 150 ankle bells on each leg were worn. It was also during this period that the signature 'chakkars' (spins) of Kathak were introduced, possibly influenced by the so-called whirling dervishes. The straight-legged position gave a new vitality to the footwork, which wove percussive rhythms in its own right, whether together with or in complement to the tabla or pakhawaj. By this stage, the varied influences had introduced great flexibility into Kathak in terms of presentation and narrative dance. As it moved away from the temple through folk dances to the court, it gathered many accretions of the themes on which the narrative dance could treat, resulting in a broader catchment of material for abhinaya pieces, and a less stylised and slightly informal presentation style which often incorporated improvisation and suggestions from the courtly audience. The fusion of cultures developed Kathak in a singular manner, but although it was by now substantially different from the other Indian dance forms, the roots of the style remained the same, and as such it still displays a consanguineity with the others, particularly in the hand-formations during story-telling, and some of the body-postures, for example the tribhangi position, which is common to most Indian dance forms.

Later court influences[edit]
Many emperors and princely rulers contributed to the growth and development of Kathak into different gharanas, or schools of dance, named after the cities in which they developed. The Nawab of Oudh, Wajid Ali Shah, not only enjoyed giving patronage to dancers, but danced himself, taught by Durga Prasad. He himself choreographed a dance, Rahas, that he danced himself with the ladies of his court. He brought teachers to his palaces, aiding the expansion of technical vocabulary, and forming the basis of the Lucknow gharana, emphasizing sensuous, expressive emotion. The Lucknow gharana placed emphasis on the abhinaya and natya elements or expressional qualities of the dancing; it was famed for its subtlety and grace (nazakat). This contrasted sharply with the Jaipur gharana, which became renowned for highly intricate and complex footwork, and fast, sharp, and accurate dancing. Royal courts in Rajasthan enjoyed Kathak as a sophisticated art form, fostering the growth of the Jaipur gharana. The Benares gharana was also created in this time.

During this period, Kathak was also extensively performed by tawaifs, who themselves developed the art in parallel to its refinement in court. They frequently performed abhinaya on lighter classical music of such as dadra, kajri and tappa as well as thumri. Given the tawaifs' environment, their performance style of Kathak also differed from the court style, involving more of what in Kathak is termed nakhra (mischievous playfulness). As the dance teachers of these tawaifs were also often the dance teachers of the court dancers, there was a fairly free interchange of ideas between the two milieus, and this helped consolidate the repertoire of Kathak.

During the Raj[edit]

Native Nautch at Delhi, 1864.
The advent of British Rule in India sent Kathak into sharp decline. The Victorian administrators publicly pronounced it a base and unlovely form of entertainment, despite often privately enjoying the pleasures of the tawaif. Indeed, by associating Kathak solely with the tawaifs and then associating the tawaifs with out-and-out prostitution, Kathak acquired an unwholesome image: the entirely British concept of nautch. Kathak was, to Victorian eyes, an entertainment designed solely for the purposes of seduction. During these times of cultural hardship, the role of the tawaifs in preserving the art forms should not be underestimated. Famous tawaifs such as Gauhar Jan were instrumental in the maintenance and continuation of Kathak, even as it was officially denigrated by the prevailing political opinion. Kathak first received world's attention in the early 20th century through Kalka Prasad Maharaj, whose sons Acchan, Lacchhu and Shambhu Maharaj, went on carry forward the tradition for the next generation, both as dancers in their own right and later as dance gurus.[2]

Today[edit]
Today, Kathak has regained its popularity after the period of decline during the rule of the British Empire (where it was frowned upon by Victorian administrators), and it is now one of the eight officially sanctioned classical dance forms of India. Kathak's current form is a synthesis of all the input it has had in the past: court and romantic aspects sit comfortably side-by-side with the temple and mythological/religious. Different dancers have worked on the form in different ways. The work of the Maharaj family of dancers (Acchan Maharaj, Shambhu Maharaj, Lachhu Maharaj and one of the great current dancers still alive today, Birju Maharaj) has been very successful in spreading the popularity of Kathak. Another disciple of Acchan Maharaj is Sitara Devi, daughter of Sukhdev Maharaj of Banaras. Her lively, zestful and fiery performances have impressed many audiences. Shambhu Maharaj also trained Smt. Kumudini Lakhia, who, along with Birju Maharaj, has introduced the relative innovation of multi-person choreographies in Kathak, which was traditionally a solo dance form. She has gained a strong reputation for combining purely classical movements and style with distinctly contemporary use of space. The late Rohini Bhate greatly enriched Kathak's rhythmic repertoire by creating a large corpus of dance compositions, while Durga Lal of the Jaipur gharana was famed for his speed and easy style of performance.
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
n thời kỳ Mughal [sửa]Đó là khi những điệu nhảy đến triều đình Mogul sau thế kỷ 16 Kathak bắt đầu để có được hình dạng đặc biệt của nó và các tính năng. Ở đây nó gặp phải các hình thức khác nhau của khiêu vũ và âm nhạc, đặc biệt nhất là vũ công từ ba tư. [cần dẫn nguồn] Vũ công được enticed cách các ngôi đền để các tòa án của các quà tặng vàng, đồ trang sức và ủng hộ Hoàng gia. Bảo trợ tăng vọt như là một tầng lớp xã hội của các vũ công và quan lại nổi lên ở cung điện Hoàng gia, nơi cuộc thi khiêu vũ được tổ chức thường xuyên. Môi trường của các tòa án Bắc Ấn Độ Môgôn gây ra một sự thay đổi trong tập trung cho Kathak, từ một hình thức nghệ thuật hoàn toàn tôn giáo để tòa án giải trí. Vũ công được nhập khẩu từ Trung á lây lan ý tưởng của họ để Kathak vũ công, như họ đã vay ý tưởng từ Kathak để thực hiện trong khiêu vũ của riêng của họ. Kathak hấp thu nhập mới, điều chỉnh nó cho đến khi nó trở thành một phần của từ vựng riêng của mình.Kathak began to shift away from other traditional Indian dances, such as Bharatanatyam. The demi-plié stance of most other Indian dance forms gave way to straight legs taken from the Persian dancers.[citation needed] To emphasize the flamboyant and elaborate rhythmic footwork as many as 150 ankle bells on each leg were worn. It was also during this period that the signature 'chakkars' (spins) of Kathak were introduced, possibly influenced by the so-called whirling dervishes. The straight-legged position gave a new vitality to the footwork, which wove percussive rhythms in its own right, whether together with or in complement to the tabla or pakhawaj. By this stage, the varied influences had introduced great flexibility into Kathak in terms of presentation and narrative dance. As it moved away from the temple through folk dances to the court, it gathered many accretions of the themes on which the narrative dance could treat, resulting in a broader catchment of material for abhinaya pieces, and a less stylised and slightly informal presentation style which often incorporated improvisation and suggestions from the courtly audience. The fusion of cultures developed Kathak in a singular manner, but although it was by now substantially different from the other Indian dance forms, the roots of the style remained the same, and as such it still displays a consanguineity with the others, particularly in the hand-formations during story-telling, and some of the body-postures, for example the tribhangi position, which is common to most Indian dance forms.
Later court influences[edit]
Many emperors and princely rulers contributed to the growth and development of Kathak into different gharanas, or schools of dance, named after the cities in which they developed. The Nawab of Oudh, Wajid Ali Shah, not only enjoyed giving patronage to dancers, but danced himself, taught by Durga Prasad. He himself choreographed a dance, Rahas, that he danced himself with the ladies of his court. He brought teachers to his palaces, aiding the expansion of technical vocabulary, and forming the basis of the Lucknow gharana, emphasizing sensuous, expressive emotion. The Lucknow gharana placed emphasis on the abhinaya and natya elements or expressional qualities of the dancing; it was famed for its subtlety and grace (nazakat). This contrasted sharply with the Jaipur gharana, which became renowned for highly intricate and complex footwork, and fast, sharp, and accurate dancing. Royal courts in Rajasthan enjoyed Kathak as a sophisticated art form, fostering the growth of the Jaipur gharana. The Benares gharana was also created in this time.

During this period, Kathak was also extensively performed by tawaifs, who themselves developed the art in parallel to its refinement in court. They frequently performed abhinaya on lighter classical music of such as dadra, kajri and tappa as well as thumri. Given the tawaifs' environment, their performance style of Kathak also differed from the court style, involving more of what in Kathak is termed nakhra (mischievous playfulness). As the dance teachers of these tawaifs were also often the dance teachers of the court dancers, there was a fairly free interchange of ideas between the two milieus, and this helped consolidate the repertoire of Kathak.

During the Raj[edit]

Native Nautch at Delhi, 1864.
The advent of British Rule in India sent Kathak into sharp decline. The Victorian administrators publicly pronounced it a base and unlovely form of entertainment, despite often privately enjoying the pleasures of the tawaif. Indeed, by associating Kathak solely with the tawaifs and then associating the tawaifs with out-and-out prostitution, Kathak acquired an unwholesome image: the entirely British concept of nautch. Kathak was, to Victorian eyes, an entertainment designed solely for the purposes of seduction. During these times of cultural hardship, the role of the tawaifs in preserving the art forms should not be underestimated. Famous tawaifs such as Gauhar Jan were instrumental in the maintenance and continuation of Kathak, even as it was officially denigrated by the prevailing political opinion. Kathak first received world's attention in the early 20th century through Kalka Prasad Maharaj, whose sons Acchan, Lacchhu and Shambhu Maharaj, went on carry forward the tradition for the next generation, both as dancers in their own right and later as dance gurus.[2]

Today[edit]
Today, Kathak has regained its popularity after the period of decline during the rule of the British Empire (where it was frowned upon by Victorian administrators), and it is now one of the eight officially sanctioned classical dance forms of India. Kathak's current form is a synthesis of all the input it has had in the past: court and romantic aspects sit comfortably side-by-side with the temple and mythological/religious. Different dancers have worked on the form in different ways. The work of the Maharaj family of dancers (Acchan Maharaj, Shambhu Maharaj, Lachhu Maharaj and one of the great current dancers still alive today, Birju Maharaj) has been very successful in spreading the popularity of Kathak. Another disciple of Acchan Maharaj is Sitara Devi, daughter of Sukhdev Maharaj of Banaras. Her lively, zestful and fiery performances have impressed many audiences. Shambhu Maharaj also trained Smt. Kumudini Lakhia, who, along with Birju Maharaj, has introduced the relative innovation of multi-person choreographies in Kathak, which was traditionally a solo dance form. She has gained a strong reputation for combining purely classical movements and style with distinctly contemporary use of space. The late Rohini Bhate greatly enriched Kathak's rhythmic repertoire by creating a large corpus of dance compositions, while Durga Lal of the Jaipur gharana was famed for his speed and easy style of performance.
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
n thời kỳ Mughal [sửa]
Đó là khi nhảy đến tòa án Mughal sau thế kỷ thứ 16 mà Kathak bắt đầu để có được hình dạng đặc trưng và tính năng của nó. Ở đây nó gặp phải các hình thức khác nhau khác của khiêu vũ và âm nhạc, đặc biệt là hầu hết các vũ từ Ba Tư. [Cần dẫn nguồn] Dancers đã dụ dỗ từ những ngôi đền cho Toà án bằng quà tặng vàng, đồ trang sức và ủng hộ hoàng gia. Bảo trợ tăng vọt như một tầng lớp xã hội của các vũ công và triều thần nổi lên trong các cung điện hoàng gia, nơi mà các cuộc thi nhảy được tổ chức thường xuyên. Môi trường của các tòa án Bắc Ấn Độ Mughal gây ra một sự thay đổi trong tập trung cho Kathak, từ một hình thức nghệ thuật thuần tuý tôn giáo để giải trí tòa. Dancers nhập khẩu từ Trung Á lan truyền ý tưởng của họ để Kathak vũ công, khi họ mượn ý tưởng từ Kathak để thực hiện trong điệu nhảy của riêng mình. Kathak hấp thụ đầu vào mới, thích nghi với nó cho đến khi nó trở thành một phần không thể thiếu trong vốn từ vựng của mình. Kathak bắt đầu chuyển đi từ điệu múa Ấn Độ truyền thống khác, chẳng hạn như Bharatanatyam. Lập trường demi-plié của hầu hết các loại hình múa khác của Ấn Độ đã nhường chỗ cho chân thẳng lấy từ các vũ công Ba Tư. [Cần dẫn nguồn] Để nhấn mạnh sự rực rỡ và xây dựng footwork nhịp nhàng như nhiều như 150 chuông mắt cá chân trên mỗi chân đã mòn. Cũng trong thời gian này, các chữ ký 'chakkars' (spin) của Kathak đã được giới thiệu, có thể bị ảnh hưởng bởi cái gọi là thầy tu đạo Hồi Whirling. Các vị trí thẳng chân đã đưa ra một sức sống mới cho footwork, mà đan nhịp đập ở bên phải của riêng của nó, cho dù cùng với hoặc bổ sung cho các tabla hoặc pakhawaj. Đến giai đoạn này, những ảnh hưởng đa dạng đã giới thiệu tính linh hoạt rất lớn vào Kathak về trình bày và nhảy tường thuật. Vì nó di chuyển ra khỏi đền thờ thông qua các điệu múa dân gian đến tòa án, nó thu thập được nhiều sự lớn dần trong những chủ đề mà các điệu nhảy tường thuật có thể điều trị, kết quả trong một lưu vực rộng lớn hơn của vật liệu cho phần abhinaya, và một phong cách trình bày ít cách điệu và hơi không chính thức mà thường được kết hợp ngẫu hứng và đề xuất từ phía khán giả lịch sự. Sự hợp nhất của các nền văn hóa phát triển Kathak trong một cách đặc biệt, nhưng mặc dù nó được bởi bây giờ khác hẳn với hình thức nhảy múa Ấn Độ khác, gốc rễ của phong cách vẫn như cũ, và như vậy nó vẫn hiển thị một consanguineity với những người khác, đặc biệt là trong tay hình thành trong quá trình kể chuyện, và một số các cơ thể tư thế, ví dụ như vị trí tribhangi, mà là phổ biến với hầu hết các hình thức nhảy múa Ấn Độ. Sau đó tòa án ảnh hưởng [sửa] Nhiều hoàng đế và hoàng cai trị đóng góp vào sự tăng trưởng và phát triển của Kathak vào gharanas khác nhau, hay các trường múa, được đặt tên theo thành phố, trong đó họ phát triển. Các Nawab của Oudh, Wajid Ali Shah, không chỉ thích cho sự bảo trợ của các vũ công, nhưng nhảy mình, giảng dạy bởi Durga Prasad. Ông tự biên đạo một điệu nhảy, Rahas, rằng anh ấy nhảy mình với các quý cô trong tòa án của mình. Ông đã đem giáo viên để cung điện của mình, giúp mở rộng vốn từ vựng kỹ thuật, và hình thành cơ sở của gharana Lucknow, nhấn mạnh gợi cảm, cảm xúc biểu cảm. Các Lucknow gharana nhấn mạnh tới sự abhinaya và Natya yếu tố hoặc chất expressional nhảy múa; nó đã nổi tiếng với sự tinh tế của nó và ân sủng (nazakat). Điều này trái ngược hẳn với gharana Jaipur, mà đã trở thành nổi tiếng với footwork rất phức tạp và phức tạp, và nhanh chóng, sắc nét, và nhảy chính xác. Tòa án Hoàng gia ở Rajasthan hưởng Kathak là một hình thức nghệ thuật tinh vi, bồi dưỡng sự phát triển của các gharana Jaipur. Các Benares gharana cũng đã được tạo ra trong thời gian này. Trong thời gian này, Kathak cũng đã được thực hiện rộng rãi bởi tawaifs, người thân phát triển nghệ thuật song song với sự tinh tế của mình tại tòa án. Họ thường xuyên biểu diễn abhinaya về âm nhạc cổ điển nhẹ hơn như Dadra, kajri và tappa cũng như thumri. Với môi trường 'tawaifs, phong cách biểu diễn của họ Kathak cũng khác nhau từ phong cách tòa án, liên quan đến nhiều nakhra gì trong Kathak được gọi là (sự vui vẻ tinh nghịch). Khi giáo viên khiêu vũ của các tawaifs cũng thường là những người giáo viên múa của các vũ công của tòa án, đã có một trao đổi khá tự do của các ý tưởng giữa hai milieus, và điều này đã giúp củng cố các tiết mục của Kathak. Trong Raj [sửa] Native Nautch tại Delhi , năm 1864. Sự ra đời của Rule Anh ở Ấn Độ gửi Kathak vào sự sụt giảm mạnh. Các quản trị viên Victorian công khai phát âm nó một cơ sở và hình thức không có duyên giải trí, mặc dù thường tư nhân được hưởng những thú vui của tawaif. Thật vậy, bằng cách kết hợp Kathak duy nhất với các tawaifs và sau đó kết hợp các tawaifs với ra-và-ra tệ nạn mại dâm, Kathak mua lại một hình ảnh không lành mạnh: các khái niệm hoàn toàn Anh nautch. Kathak là, để mắt Victoria, một giải trí được thiết kế chỉ nhằm mục đích quyến rũ. Trong những thời điểm khó khăn về văn hóa, vai trò của các tawaifs trong việc bảo tồn các loại hình nghệ thuật không nên đánh giá thấp. Tawaifs nổi tiếng như Gauhar Jan đã được cụ trong việc duy trì và tiếp nối của Kathak, ngay cả khi nó được chính thức bôi nhọ bởi những quan điểm chính trị hiện hành. Kathak đầu tiên nhận được sự chú ý của thế giới vào đầu thế kỷ 20 thông qua Kalka Prasad Maharaj, người có con trai Acchan, Lacchhu và Shambhu Maharaj, đã đi vào thực hiện chuyển tiếp truyền thống cho các thế hệ tiếp theo, cả hai như là vũ công ở bên phải của riêng của họ và sau đó là rất kinh nghiệm khiêu vũ. [2 ] Hôm nay [sửa] Hôm nay, Kathak đã lấy lại được sự nổi tiếng của mình sau thời gian suy giảm trong thời gian cai trị của Đế quốc Anh (nơi nó được tán thành bởi các quản trị viên Victoria), và bây giờ là một trong tám chính thức bị xử phạt hình thức múa cổ điển Ấn Độ . Hình thức hiện tại của Kathak là một sự tổng hợp của tất cả các đầu vào nó đã có trong quá khứ: tòa án và lãng mạn khía cạnh ngồi thoải mái side-by-side với các đền thờ và thần thoại / tôn giáo. Vũ công khác nhau đã làm việc trên các hình thức theo những cách khác nhau. Công việc của các gia đình Maharaj của các vũ công (Acchan Maharaj, Shambhu Maharaj, Lachhu Maharaj và một trong những vũ công hiện đại vẫn còn sống đến ngày nay, Birju Maharaj) đã rất thành công trong việc truyền bá sự phổ biến của Kathak. Một đệ tử của Acchan Maharaj là Sitara Devi, con gái của Sukhdev Maharaj của Banaras. Biểu diễn sống động, sốt sắng và bốc lửa của cô đã gây ấn tượng nhiều khán giả. Shambhu Maharaj cũng được đào tạo Smt. Kumudini Lakhia, người cùng với Birju Maharaj, đã giới thiệu những đổi mới tương đối của biên đạo múa của nhiều người trong Kathak, đó là truyền thống là một hình thức múa solo. Cô đã đạt được một danh tiếng mạnh mẽ để kết hợp các động tác thuần túy cổ điển và phong cách hiện đại với việc sử dụng rõ ràng của không gian. Cuối Rohini Bhate rất giàu nhịp điệu Kathak tiết mục bằng cách tạo ra một ngữ liệu lớn của tác phẩm múa, trong khi Durga Lal của gharana Jaipur đã nổi tiếng với tốc độ của mình và phong cách dễ dàng thực hiện.















đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: