Mami and Papi used to speak it when they had a secret they wanted to k dịch - Mami and Papi used to speak it when they had a secret they wanted to k Việt làm thế nào để nói

Mami and Papi used to speak it when

Mami and Papi used to speak it when they had a secret they wanted to keep from us children. We lived then in the Dominican Republic, and the family as a whole spoke only Spanish at home, until my sisters and I started attending the Carol Morgan School, and we became a bilingual family. Spanish had its many tongues as well. There was the castellano (1) of Padre (2) Joaquín from Spain, whose lisp we all loved to imitate. Then the educated español my parents’ families spoke, aunts and uncles who were always correcting us children, for we spent most of the day with the maids and so had picked up their “bad Spanish.” Campesinas, (3) they spoke a lilting, animated campuno, (4) ss swallowed, endings chopped off, funny turns of phrases. This campuno was my true mother tongue, not the Spanish of Calderón de la Barca or Cervantes or even Neruda, (5) but of Chucha and Iluminada and Gladys and Ursulina from Juncalito and Licey and Boca de Yuma and San Juan de la Maguana. (6) Those women yakked as they cooked, they storytold, they gossiped, they sang—boleros, merengues, canciones, salves. (7) Theirs were the voices that belonged to the rain and the wind and the teeny, teeny stars even a small child could blot out with her thumb.
Besides all these versions of Spanish, every once in a while another strange tongue emerged from my papi’s mouth or my mami’s lips. What I first recognized was not a language, but a tone of voice, serious, urgent, something important and top secret being said, some uncle in trouble, someone divorcing, someone dead. Say it in English so the children won’t understand. I would listen, straining to understand, thinking that this was not a different language but just another and harder version of Spanish. Say it in English so the children won’t
Understand. From the beginning, English was the sound of worry and secrets, the sound of being left out.
I could make no sense of this “harder Spanish,” and so I tried by other means to find out what was going on. I knew my mother’s face by heart. When the little lines on the corners of her eyes crinkled, she was amused. When her nostrils flared and she bit her lips, she was trying hard not to laugh. She held her head down, eyes glancing up, when she thought I was lying. Whenever she spoke that gibberish English, I translated the general content by watching the Spanish expressions on her face.
Soon, I began to learn more English, at the Carol Morgan School. That is, when I had stopped gawking. The teacher and some of the American children had the strangest coloration: light hair, light eyes, light skin, as if Ursulina had soaked them in bleach too long, to’ deteñío. (8) I did have some blond cousins, but they had deeply tanned skin, and as they grew older, their hair darkened, so their earlier paleness seemed a phase of their acquiring normal color. Just as strange was the little girl in my reader who had a cat and a dog, that looked just like un gatito y un perrito. Her mami was Mother and her papi Father. Why have a whole new language for school and for books with a teacher who could speak it teaching you double the amount of words you really needed?
Butter, butter, butter, butter. All day, one English word that had particularly struck me would go round and round in my mouth and weave through all the Spanish in my head until by the end of the day, the word did sound like just another Spanish word. And so I would say, “Mami, please pass la mantequilla.” She would scowl and say in English, “I’m sorry, I don’t understand. But would you be needing some butter on your bread?”
Why my parents didn’t first educate us in our native language by enrolling us in a Dominican school, I don’t know. Part of it was that Mami’s family had a tradition of sending the boys to the States to boarding school and college, and she had been one of the first girls to be allowed to join her brothers. At Abbot Academy, (9) whose school song was our lullaby as babies (“Although Columbus and Cabot (10) never heard of Abbot, it’s quite the place for you and me”), she had become quite Americanized. It was very important, she kept saying, that we learn our English. She always used the possessive pronoun: your English, an inheritance we had come into and must wisely use. Unfortunately, my English became all mixed up with our Spanish.
Mix-up, or what’s now called Spanglish, was the language we spoke for several years. There wasn’t a sentence that wasn’t colonized by an English word. At school, a Spanish word would suddenly slide into my English like someone butting into line. Teacher, whose face I was learning to read as minutely as my mother’s, would scowl but no smile played on her lips. Her pale skin made her strange countenance hard to read, so that I often misjudged how much I could get away with. Whenever I made a mistake, Teacher would shake her head slowly, “In English, YU-LEE-AH, there’s no such word as columpio. Do you mean a swing?”
I would bow my head, humiliated by the smiles and snickers of the American children around me. I grew insecure about Spanish. My native tongue was not quite as good as English, as if words like columpio were illegal immigrants trying to cross a border into another language. But Teacher’s discerning grammar-and-vocabulary-patrol ears could tell and send them back.


Soon, I was talking up an English storm. “Did you eat English parrot?” my grandfather asked one Sunday. I had just enlisted yet one more patient servant to listen to my rendition of “Peter Piper picked a peck of pickled peppers” at breakneck pace. “Huh?” I asked impolitely in English, putting him in his place. Cat got your tongue? No big deal! So there! Take that! Holy Toledo! (Our teacher’s favorite “curse word.”) Go jump in the lake! Really dumb. Golly. Gosh. Slang, clichés, sayings, hotshot language that our teacher called, ponderously, idiomatic expressions. Riddles, jokes, puns, conundrums. What is yellow and goes click-click?Why did the chicken cross the road? See you later, alligator. How wonderful to call someone an alligator and not be scolded for being disrespectful. In fact, they were supposed to say back, In a while, crocodile.
There was also a neat little trick I wanted to try on an English-speaking adult at home. I had learned it from Elizabeth, my smart-alecky friend in fourth grade, whom I alternately worshiped and resented. I’d ask her a question that required an explanation, and she’d answer, “Because . . .” “Elizabeth, how come you didn’t go to Isabel’s birthday party?” “Because . . .” “Why didn’t you put your name in your reader?” “Because . . .” I thought that such a cool way to get around having to come up with answers. So, I practiced saying it under my breath, planning for the day I could use it on an unsuspecting English-speaking adult.
One Sunday at our extended family dinner, my grandfather sat down at the children’s table to chat with us. He was famous, in fact, for the way he could carry on adult conversations with his grandchildren. He often spoke to us in English so that we could practice speaking outside the classroom. He was a Cornell (11) man, a United Nations representative from our country. He gave speeches in English. Perfect
English, my mother’s phrase. That Sunday, he asked me a question. I can’t even remember what it was because I wasn’t really listening but lying in wait for my chance. “Because . . .,” I answered him. Papito waited a second for the rest of my sentence and then gave me a thumbnail grammar lesson, “Because has to be followed by a clause.”
“Why’s that?” I asked, nonplussed. (12)
“Because,” he winked. “Just because.”
A beginning wordsmith, I had so much left to learn; sometimes it was disheartening. Once Tío (13) Gus, the family intellectual, put a speck of salt on my grandparents’ big dining table during Sunday dinner. He said, “Imagine this whole table is the human brain. Then this teensy grain is all we ever use of our intelligence!” He enumerated geniuses who had perhaps used two grains, maybe three: Einstein, Michelangelo, da Vinci, Beethoven. We children believed him. It was the kind of impossible fact we thrived on, proving as it did that the world out there was not drastically different from the one we were making up in our heads.
Later, at home, Mami said that you had to take what her younger brother said “with a grain of salt.” I thought she was still referring to Tío Gus’s demonstration, and I tried to puzzle out what she was saying. Finally, I asked what she meant. “Taking what someone says with a grain of salt is an idiomatic expression in English,” she explained. It was pure voodoo is what it was—what later I learned poetry could also do: a grain of salt could symbolize both the human brain and a condiment for human nonsense. And it could be itself, too: a grain of salt to flavor a bland plate of American food.
When we arrived in New York, I was shocked. A country where everyone spoke English! These people must be smarter, I thought. Maids, waiters, taxi drivers, doormen, bums on the street, all spoke this
difficult language. It took some time before I understood that Americans were not necessarily a smarter, superior race. It was as natural for them to learn their mother tongue as it was for a little Dominican baby to learn Spanish. It came with “mother’s milk,” my mother explained, and for a while I thought a mother tongue was a mother tongue because you got it from your mother’s milk along with proteins and vitamins.
Soon it wasn’t so strange that everyone was speaking in English instead of Spanish. I learned not to hear it as English, but as sense. I no longer strained to understand, I understood. I relaxed in this second language. Only when someone with a heavy southern or British accent spoke in a movie, or at church when the priest droned his sermon—only then did I experience t
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Mami and Papi used to speak it when they had a secret they wanted to keep from us children. We lived then in the Dominican Republic, and the family as a whole spoke only Spanish at home, until my sisters and I started attending the Carol Morgan School, and we became a bilingual family. Spanish had its many tongues as well. There was the castellano (1) of Padre (2) Joaquín from Spain, whose lisp we all loved to imitate. Then the educated español my parents’ families spoke, aunts and uncles who were always correcting us children, for we spent most of the day with the maids and so had picked up their “bad Spanish.” Campesinas, (3) they spoke a lilting, animated campuno, (4) ss swallowed, endings chopped off, funny turns of phrases. This campuno was my true mother tongue, not the Spanish of Calderón de la Barca or Cervantes or even Neruda, (5) but of Chucha and Iluminada and Gladys and Ursulina from Juncalito and Licey and Boca de Yuma and San Juan de la Maguana. (6) Those women yakked as they cooked, they storytold, they gossiped, they sang—boleros, merengues, canciones, salves. (7) Theirs were the voices that belonged to the rain and the wind and the teeny, teeny stars even a small child could blot out with her thumb. Besides all these versions of Spanish, every once in a while another strange tongue emerged from my papi’s mouth or my mami’s lips. What I first recognized was not a language, but a tone of voice, serious, urgent, something important and top secret being said, some uncle in trouble, someone divorcing, someone dead. Say it in English so the children won’t understand. I would listen, straining to understand, thinking that this was not a different language but just another and harder version of Spanish. Say it in English so the children won’t Understand. From the beginning, English was the sound of worry and secrets, the sound of being left out. I could make no sense of this “harder Spanish,” and so I tried by other means to find out what was going on. I knew my mother’s face by heart. When the little lines on the corners of her eyes crinkled, she was amused. When her nostrils flared and she bit her lips, she was trying hard not to laugh. She held her head down, eyes glancing up, when she thought I was lying. Whenever she spoke that gibberish English, I translated the general content by watching the Spanish expressions on her face.Soon, I began to learn more English, at the Carol Morgan School. That is, when I had stopped gawking. The teacher and some of the American children had the strangest coloration: light hair, light eyes, light skin, as if Ursulina had soaked them in bleach too long, to’ deteñío. (8) I did have some blond cousins, but they had deeply tanned skin, and as they grew older, their hair darkened, so their earlier paleness seemed a phase of their acquiring normal color. Just as strange was the little girl in my reader who had a cat and a dog, that looked just like un gatito y un perrito. Her mami was Mother and her papi Father. Why have a whole new language for school and for books with a teacher who could speak it teaching you double the amount of words you really needed? Butter, butter, butter, butter. All day, one English word that had particularly struck me would go round and round in my mouth and weave through all the Spanish in my head until by the end of the day, the word did sound like just another Spanish word. And so I would say, “Mami, please pass la mantequilla.” She would scowl and say in English, “I’m sorry, I don’t understand. But would you be needing some butter on your bread?”Why my parents didn’t first educate us in our native language by enrolling us in a Dominican school, I don’t know. Part of it was that Mami’s family had a tradition of sending the boys to the States to boarding school and college, and she had been one of the first girls to be allowed to join her brothers. At Abbot Academy, (9) whose school song was our lullaby as babies (“Although Columbus and Cabot (10) never heard of Abbot, it’s quite the place for you and me”), she had become quite Americanized. It was very important, she kept saying, that we learn our English. She always used the possessive pronoun: your English, an inheritance we had come into and must wisely use. Unfortunately, my English became all mixed up with our Spanish.Mix-up, or what’s now called Spanglish, was the language we spoke for several years. There wasn’t a sentence that wasn’t colonized by an English word. At school, a Spanish word would suddenly slide into my English like someone butting into line. Teacher, whose face I was learning to read as minutely as my mother’s, would scowl but no smile played on her lips. Her pale skin made her strange countenance hard to read, so that I often misjudged how much I could get away with. Whenever I made a mistake, Teacher would shake her head slowly, “In English, YU-LEE-AH, there’s no such word as columpio. Do you mean a swing?”I would bow my head, humiliated by the smiles and snickers of the American children around me. I grew insecure about Spanish. My native tongue was not quite as good as English, as if words like columpio were illegal immigrants trying to cross a border into another language. But Teacher’s discerning grammar-and-vocabulary-patrol ears could tell and send them back. Soon, I was talking up an English storm. “Did you eat English parrot?” my grandfather asked one Sunday. I had just enlisted yet one more patient servant to listen to my rendition of “Peter Piper picked a peck of pickled peppers” at breakneck pace. “Huh?” I asked impolitely in English, putting him in his place. Cat got your tongue? No big deal! So there! Take that! Holy Toledo! (Our teacher’s favorite “curse word.”) Go jump in the lake! Really dumb. Golly. Gosh. Slang, clichés, sayings, hotshot language that our teacher called, ponderously, idiomatic expressions. Riddles, jokes, puns, conundrums. What is yellow and goes click-click?Why did the chicken cross the road? See you later, alligator. How wonderful to call someone an alligator and not be scolded for being disrespectful. In fact, they were supposed to say back, In a while, crocodile. There was also a neat little trick I wanted to try on an English-speaking adult at home. I had learned it from Elizabeth, my smart-alecky friend in fourth grade, whom I alternately worshiped and resented. I’d ask her a question that required an explanation, and she’d answer, “Because . . .” “Elizabeth, how come you didn’t go to Isabel’s birthday party?” “Because . . .” “Why didn’t you put your name in your reader?” “Because . . .” I thought that such a cool way to get around having to come up with answers. So, I practiced saying it under my breath, planning for the day I could use it on an unsuspecting English-speaking adult. One Sunday at our extended family dinner, my grandfather sat down at the children’s table to chat with us. He was famous, in fact, for the way he could carry on adult conversations with his grandchildren. He often spoke to us in English so that we could practice speaking outside the classroom. He was a Cornell (11) man, a United Nations representative from our country. He gave speeches in English. Perfect
English, my mother’s phrase. That Sunday, he asked me a question. I can’t even remember what it was because I wasn’t really listening but lying in wait for my chance. “Because . . .,” I answered him. Papito waited a second for the rest of my sentence and then gave me a thumbnail grammar lesson, “Because has to be followed by a clause.”
“Why’s that?” I asked, nonplussed. (12)
“Because,” he winked. “Just because.”
A beginning wordsmith, I had so much left to learn; sometimes it was disheartening. Once Tío (13) Gus, the family intellectual, put a speck of salt on my grandparents’ big dining table during Sunday dinner. He said, “Imagine this whole table is the human brain. Then this teensy grain is all we ever use of our intelligence!” He enumerated geniuses who had perhaps used two grains, maybe three: Einstein, Michelangelo, da Vinci, Beethoven. We children believed him. It was the kind of impossible fact we thrived on, proving as it did that the world out there was not drastically different from the one we were making up in our heads.
Later, at home, Mami said that you had to take what her younger brother said “with a grain of salt.” I thought she was still referring to Tío Gus’s demonstration, and I tried to puzzle out what she was saying. Finally, I asked what she meant. “Taking what someone says with a grain of salt is an idiomatic expression in English,” she explained. It was pure voodoo is what it was—what later I learned poetry could also do: a grain of salt could symbolize both the human brain and a condiment for human nonsense. And it could be itself, too: a grain of salt to flavor a bland plate of American food.
When we arrived in New York, I was shocked. A country where everyone spoke English! These people must be smarter, I thought. Maids, waiters, taxi drivers, doormen, bums on the street, all spoke this
difficult language. It took some time before I understood that Americans were not necessarily a smarter, superior race. It was as natural for them to learn their mother tongue as it was for a little Dominican baby to learn Spanish. It came with “mother’s milk,” my mother explained, and for a while I thought a mother tongue was a mother tongue because you got it from your mother’s milk along with proteins and vitamins.
Soon it wasn’t so strange that everyone was speaking in English instead of Spanish. I learned not to hear it as English, but as sense. I no longer strained to understand, I understood. I relaxed in this second language. Only when someone with a heavy southern or British accent spoke in a movie, or at church when the priest droned his sermon—only then did I experience t
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Mami và Papi sử dụng để nói chuyện với nó khi họ đã có một bí mật mà họ muốn giữ từ chúng tôi con cái. Chúng tôi sống thì tại Cộng hòa Dominican, và các gia đình như một toàn thể chỉ nói tiếng Tây Ban Nha ở nhà, cho đến khi chị em tôi và tôi bắt đầu tham dự Morgan Trường Carol, và chúng tôi đã trở thành một gia đình song ngữ. Tây Ban Nha đã có nhiều lưỡi của nó là tốt. Có những Castellano (1) của Padre (2) Joaquín từ Tây Ban Nha, có lisp tất cả chúng ta yêu thương để bắt chước. Sau đó, giáo dục español gia đình bố mẹ tôi chấu, cô dì và chú bác của những người đã luôn luôn điều chỉnh chúng con, vì chúng ta đã trải qua hầu hết các ngày với những người giúp việc và do đó đã nhặt được của họ "xấu Tây Ban Nha." Campesinas, (3) họ nói một du dương , campuno hoạt hình, (4) ss nuốt phải, hậu cắt nhỏ ra, lần lượt vui nhộn của các cụm từ. Campuno Đây là tiếng mẹ đẻ thật sự của tôi, không phải là tiếng Tây Ban Nha của Calderón de la Barca hay Cervantes hoặc thậm chí Neruda, (5) nhưng các Chucha và Iluminada và Gladys và Ursulina từ Juncalito và Licey và Boca de Yuma và San Juan de la Maguana. (6) Những phụ nữ yakked khi họ nấu chín, họ storytold, họ ngồi lê đôi mách, họ hát-bolero, Merengues, canciones, nô lệ. (7) Của họ là những tiếng nói đó thuộc về mưa và gió và teeny, sao teeny ngay cả một đứa trẻ nhỏ có thể xóa bỏ bằng ngón tay cái của mình.
Ngoài ra tất cả các phiên bản của Tây Ban Nha, mỗi một lần trong một thời gian khác lưỡi kỳ lạ nổi lên từ của tôi PAPI miệng hoặc môi mami tôi. Điều đầu tiên tôi nhận ra không phải là một ngôn ngữ, nhưng một giọng nói, nghiêm trọng, cấp bách, quan trọng và bí mật hàng đầu được biết, một số chú gặp khó khăn, có người ly dị, một người nào đó đã chết. Nói bằng tiếng Anh để các em sẽ không hiểu. Tôi sẽ lắng nghe, căng thẳng để hiểu, nghĩ rằng đây không phải là một ngôn ngữ khác nhau, nhưng chỉ khác và khó hơn phiên bản tiếng Tây Ban Nha. Nói bằng tiếng Anh để các em sẽ không
hiểu. Ngay từ đầu, tiếng Anh là âm thanh của lo lắng và bí mật, những âm thanh bị rời ra.
Tôi có thể làm cho không có cảm giác này "khó khăn hơn Tây Ban Nha," và vì vậy tôi đã cố gắng bằng các phương tiện khác để tìm hiểu những gì đang xảy ra. Tôi biết khuôn mặt của mẹ tôi bằng trái tim. Khi các đường nhỏ trên khóe mắt nhăn, cô thấy buồn cười. Khi mũi cô bùng lên và cô cắn môi cô, cô đã cố gắng hết sức để không cười. Cô cúi đầu xuống, mắt ngước nhìn lên, khi cô ấy nghĩ tôi đang nói dối. Bất cứ khi nào cô ấy nói rằng sai ngữ pháp tiếng Anh, tôi dịch các nội dung tổng quát bằng cách quan sát các biểu thức Tây Ban Nha trên khuôn mặt của cô.
Ngay sau đó, tôi bắt đầu tìm hiểu thêm tiếng Anh, tại Morgan Trường Carol. Đó là, khi tôi đã ngừng trố mắt ra. Các giáo viên và một số trẻ em Mỹ có màu sắc kỳ lạ: mái tóc sáng, mắt sáng, làn da ánh sáng, như thể Ursulina đã ngâm chúng trong thuốc tẩy quá lâu, để 'deteñío. (8) Tôi đã có một số anh chị em họ tóc vàng, nhưng họ đã rám nắng sâu da, và khi chúng lớn lên, tóc của họ tối tăm, nên nhợt nhạt trước đó của họ dường như là một giai đoạn của màu sắc bình thường có được của họ. Cũng như kỳ lạ là cô bé vào đầu đọc của tôi đã có một con mèo và một con chó, trông giống như un gatito y un perrito. Mami cô là mẹ và cô PAPI Cha. Tại sao có một ngôn ngữ hoàn toàn mới cho các trường học và các sách với một vị thầy có thể nói nó dạy bạn tăng gấp đôi số lượng từ bạn thực sự cần thiết?
Bơ, bơ, bơ, bơ. Tất cả các ngày, một chữ tiếng Anh mà đã đặc biệt xúc tôi sẽ đi vòng quanh và trong miệng của tôi và dệt qua tất cả các tiếng Tây Ban Nha trong đầu của tôi cho đến khi vào cuối ngày, các từ đã làm âm thanh như chỉ là một từ tiếng Tây Ban Nha. Và vì vậy tôi sẽ nói, "Mami, hãy vượt qua la mantequilla." Cô ấy sẽ cau có và nói tiếng Anh, "Tôi xin lỗi, tôi không hiểu. Nhưng bạn sẽ cần một ít bơ vào bánh mì của bạn?
"Tại sao cha mẹ tôi không đầu tiên giáo dục chúng trong ngôn ngữ mẹ đẻ của chúng tôi bằng cách đăng ký với chúng tôi trong một trường học Dominican, tôi không biết. Một phần của nó đã được rằng gia đình của Mami đã có một truyền thống của các chàng trai gửi tới Mỹ để học nội trú và trường đại học, và cô ấy đã từng là một trong những cô gái đầu tiên được phép tham gia anh em của mình. Tại Abbot Academy, (9) có bài hát của trường là bài ​​hát ru của chúng tôi như trẻ sơ sinh ("Mặc dù Columbus và Cabot (10) không bao giờ nghe nói về Abbot, đó là địa điểm khá cho bạn và tôi"), cô đã trở nên khá Mỹ hóa. Nó là rất quan trọng, cô tiếp tục nói, mà chúng ta học tiếng Anh của chúng tôi. Cô luôn luôn sử dụng các đại từ sở hữu: tiếng Anh của bạn, thừa kế, chúng tôi đã đi vào một cách khôn ngoan và phải sử dụng. Thật không may, tiếng Anh của tôi đã trở thành tất cả trộn lẫn với chúng tôi Tây Ban Nha.
Mix-up, hoặc những gì bây giờ gọi là Spanglish, là ngôn ngữ chúng tôi đã nói trong nhiều năm. Không có một câu mà không được xâm chiếm bởi một từ tiếng Anh. Ở trường, một từ tiếng Tây Ban Nha sẽ đột nhiên trượt sang tiếng Anh của tôi giống như một người nào đó húc vào dòng. Giáo viên, với khuôn mặt tôi đã được học để đọc như minutely như mẹ tôi, sẽ cau có nhưng không có nụ cười chơi trên môi cô. Da nhợt nhạt của cô đã làm diện mạo kỳ lạ của cô khó đọc, vì vậy mà tôi thường đánh giá sai bao nhiêu tôi có thể nhận được ngay với. Bất cứ khi nào tôi đã làm sai, giáo viên sẽ lắc đầu chậm rãi, "Trong tiếng Anh, YU-LEE-AH, không có từ như columpio. Bạn có nghĩa là một swing?
"Tôi cúi đầu, làm nhục bởi những nụ cười và khúc khích của trẻ em Mỹ xung quanh tôi. Tôi lớn không an toàn về Tây Ban Nha. Tiếng mẹ đẻ của tôi đã không được khá tốt như tiếng Anh, như thể những từ như columpio là người nhập cư bất hợp pháp đang cố gắng để vượt qua một biên giới sang ngôn ngữ khác. Nhưng sành điệu tai ngữ pháp và từ vựng-tuần tra của giáo viên có thể nói và gửi chúng trở lại. Ngay sau đó, tôi đã nói lên một cơn bão tiếng Anh. "Có ăn vẹt tiếng Anh không?" Ông nội tôi hỏi một ngày Chúa Nhật. Tôi vừa mới nhập ngũ đầy tớ bệnh nhân chưa có thêm một nghe rendition của tôi về "Peter Piper nhặt một nụ hôn của ớt ngâm" tại tốc độ chóng mặt. "Huh?" Tôi hỏi bất lịch sự bằng tiếng Anh, đưa anh ta vào vị trí của mình. Cát có lưỡi của bạn? Không phải vấn đề lớn! Vậy đó! Cầm lấy! Thánh Toledo! (Yêu thích "lời nguyền từ." Giáo viên của chúng tôi của) Tới nhảy vào hồ! Thực sự câm. Golly. Gosh. Tiếng lóng, sáo rỗng, những lời nói, ngôn ngữ hotshot rằng giáo viên của chúng tôi gọi, ponderously, thành ngữ. Câu đố, trò đùa, chơi chữ, câu hỏi hóc búa. Là những gì màu vàng và đi bấm hợp? Tại sao con gà băng qua đường? Gặp lại sau, con cá sấu. Làm thế nào tuyệt vời để gọi cho ai đó một con cá sấu và không bị mắng cho là thiếu tôn trọng. Trong thực tế, họ đã phải nói lại, trong một thời gian, cá sấu. Ngoài ra còn có một mẹo nhỏ gọn gàng tôi muốn thử trên một người lớn nói tiếng Anh ở nhà. Tôi đã học được nó từ Elizabeth, người bạn thông minh-alecky tôi học lớp bốn, người mà tôi thay phiên phụng thờ và phẫn nộ. Tôi muốn hỏi cô một câu hỏi mà yêu cầu một lời giải thích, và cô đã trả lời: "Bởi vì. . . "" Elizabeth, làm thế nào mà bạn đã không đi dự tiệc sinh nhật của Isabel? "" Bởi vì. . . "" Tại sao anh không ghi tên mình vào đầu đọc của bạn? "" Bởi vì. . . "Tôi nghĩ rằng một cách mát mẻ như vậy để có được xung quanh việc phải đi lên với câu trả lời. Vì vậy, tôi đã luyện tập nói dưới hơi thở của tôi, lên kế hoạch cho ngày tôi có thể sử dụng nó trên một người lớn nói tiếng Anh không nghi ngờ. Một ngày Chúa Nhật trong bữa ăn gia đình mở rộng của chúng tôi, ông tôi ngồi xuống bàn ăn của trẻ em để trò chuyện với chúng tôi. Ông nổi tiếng, trên thực tế, đối với cách anh có thể thực hiện các cuộc trò chuyện người lớn với cháu của mình. Ông thường nói với chúng tôi bằng tiếng Anh để chúng tôi có thể thực hành nói bên ngoài lớp học. Ông là một Cornell (11) người đàn ông, một đại diện của Liên Hợp Quốc từ nước ta. Ông đã phát biểu bằng tiếng Anh. Perfect tiếng Anh, cụm từ của mẹ tôi. Ngày chủ nhật, ông hỏi tôi một câu hỏi. Tôi thậm chí không thể nhớ những gì nó là vì tôi đã không thực sự lắng nghe nhưng nằm chờ cơ hội của tôi. "Bởi vì. . . "Tôi trả lời. Papito chờ đợi một giây cho phần còn lại của câu nói của mình và sau đó đã cho tôi một bài học ngữ pháp thu nhỏ, "Bởi vì có được theo sau bởi một mệnh đề." "Tại sao vậy?" Tôi hỏi, bối rối. (12) "Bởi vì," anh nháy mắt. ". Chỉ vì" Một Wordsmith bắt đầu, tôi đã rất nhiều điều phải học hỏi; đôi khi nó đã có một ngày. Khi Tío (13) Gus, các trí gia đình, đặt một hạt muối trên bàn ăn lớn ông bà của tôi 'Chủ Nhật trong bữa tối. Ông nói, "Hãy tưởng tượng toàn bộ bảng này là bộ não của con người. ! Sau đó, hạt teensy này là tất cả chúng ta đã từng sử dụng trí thông minh của chúng tôi "Ông liệt kê những thiên tài, người đã có thể sử dụng hai loại ngũ cốc, có thể ba: Einstein, Michelangelo, da Vinci, Beethoven. Chúng em tin anh. Nó là loại thực tế không thể chúng ta phát triển mạnh trên, chứng minh như nó đã làm điều đó với thế giới ngoài kia không khác biệt so với những gì chúng tôi đã làm lên trong đầu của chúng tôi. Sau đó, tại nhà, Mami nói rằng bạn đã phải mất những gì trai anh nói "với một hạt muối." Tôi nghĩ rằng cô ấy vẫn đang đề cập đến cuộc biểu tình Tío Gus, và tôi đã cố gắng để giải đố ra những gì cô ấy nói. Cuối cùng, tôi hỏi cô ấy có nghĩa gì. "Lấy gì ai đó nói với một hạt muối là một biểu hiện thành ngữ trong tiếng Anh," cô giải thích. Đó là voodoo tinh khiết là những gì nó là-cái mà sau này tôi học được thơ cũng có thể làm: một hạt muối có thể tượng trưng cho cả bộ não con người và một thứ gia vị cho vô nghĩa của con người. Và nó có thể là chính nó, quá:. Một hạt muối để hương vị một tấm nhạt nhẽo thực phẩm Mỹ Khi chúng tôi đến New York, tôi đã bị sốc. Một đất nước mà tất cả mọi người nói tiếng Anh! Những người này phải được thông minh hơn, tôi nghĩ. Người giúp việc, người phục vụ, lái xe taxi, doormen, Bums trên đường phố, tất cả đã nói chuyện này ngôn ngữ khó. Phải mất một thời gian trước khi tôi hiểu rằng người Mỹ không nhất thiết là một, chủng tộc siêu thông minh hơn. Đó là tự nhiên để chúng học tiếng mẹ đẻ của họ như nó đã được cho một ít bé Dominica để học tiếng Tây Ban Nha. Nó đi kèm với "sữa của người mẹ," mẹ tôi giải thích, và trong một thời gian tôi nghĩ một tiếng mẹ đẻ là tiếng mẹ đẻ vì bạn đã nhận nó từ sữa của người mẹ của bạn cùng với các protein và vitamin. Chẳng bao lâu nó đã như vậy không lạ rằng tất cả mọi người đang nói bằng tiếng Anh thay vì tiếng Tây Ban Nha. Tôi học được cách không nghe thấy nó như là tiếng Anh, nhưng là cảm giác. Tôi không còn căng thẳng để hiểu, tôi hiểu. Tôi thoải mái trong ngôn ngữ thứ hai này. Chỉ khi một người nào đó với một giọng Nam hay người Anh nặng nói trong một bộ phim, hoặc ở nhà thờ khi linh mục đều đều của ông thuyết pháp chỉ sau đó đã làm tôi kinh nghiệm t












đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: