THU SẦU
Lòng nhớ ai, sao cứ hoài bối rối,
Đoạn văn buồn đọc mãi, chẳng nhớ chí!?
Không biết giờ đây nơi đó người đi,
Có gió lạnh, có Thu vàng lá rụng?
tây mong ai, Tây trở thành dại vụng,
Cứ ngoằn nghoèo trên tập, những gì đâu!
Chữ nhớ thương quanh quẩn, bấy nhiêu câu
Đầy ắp kín, hàng tên "Người" nắn nót...
Tim nhớ aị tim bỗng dưng thảng thốt,
nhói Buốt phần nhịp đập mỗi đêm khuya!
Qua chấn song len lỏi bóng trăng thừa,
Như nhắc nhở. Đêm nào trên lối cũ...
Mắt chờ aị cho mi buồn bóng rủ
Chớp nhẹ hoài chỉ sợ... giọt lệ rơi...
Mỗi chiều về, mắt mãi ngó xa xôi,
Tìm đâu đó dáng người xưa quen thuộc...
Bờ vai gầy tủi thân thêm gầy guộc,
Chạy phần hồi khi gió lạnh thoáng qua...
Bóng ngả nghiêng xiên theo ánh chiều tà,
Thèm khắc khoải bàn tay người diù, đỡ...
góc đợi ai trên đường về lối nhỏ,
Bước ngập ngừng trong phần thoáng miên người đàn ông...
Chiều vào thứ năm, lá phần chiếc, chiếc vàng,
Rơi hờ hững trong đìu hiu gío cuốn...
đang được dịch, vui lòng đợi..