CHINESE TAX POLICY AND THE PROBLEM OFFAIRNESS IN TAXATION'H. Vording1. dịch - CHINESE TAX POLICY AND THE PROBLEM OFFAIRNESS IN TAXATION'H. Vording1. Việt làm thế nào để nói

CHINESE TAX POLICY AND THE PROBLEM

CHINESE TAX POLICY AND THE PROBLEM OF
FAIRNESS IN TAXATION'
H. Vording
1. INTRODUCTION
In the 1990s China has introduced a complete Western-style tax System,
consisting of (corporate and personal) income taxes, VAT, and excises.
This new tax system is part of the transition to 'market socialism'.
Thus far transition has proved an overwhelming success, as the inflow
of foreign capital — now standing at 40 bin dollar a year — shows.
Real GDP growth of 10 per cent or more has become normal, and apparently
sustainable. In the near future China's economie attractiveness
will no longer depend on low labour costs, but will have shifted to its
huge consumer demand.
Tax revenues have not been able to keep the pace of growing prosperity.2
In 1985, total tax revenue stood at 23.8 per cent of GNP. In
1993, on the eve of a comprehensive tax reform, tax revenues had declined
to 13.6 per cent; and in 1996 the figure will probably be around
11.5 per cent. There seems to be a real risk of emerging 'private
1
This article is an extension of my comments on Dr Y. Zhang's paper during the
conference.
2
Dali Yang, referring to the sum of budgetary and extra-budgetary revenues,
stresses that China's 'extractive power may not be super-strong, but it cannot be characterised
as weak or feeble'. But in a market economy, taxes rather than revenues from
state property are the main source of income. See, Dali Yang, Reform and the Restructuring
of Central-Local Relations, in, Jia Hao and Lin Zhimin, eds., Changing CentralLocal
Relations in China: Reform and State Capacity, Boulder, 1994, pp. 59-98.
91
Yong Zhang and Toshiro Fuke (eds.),
Changing Tax Law in East and Southeast Asia Towards the 21 st Century, 91-110.
© 1997 KluwerLaw International. Printed in the Netherlands.
92 H. Vording
prosperity and public poverty'. To illustrate the point one can think of
public facilities such as roads, public transport, and general education.
Perhaps even more important is the problem of providing basic economie
security for some ten million unemployed in the cities, and over
a hundred million ageing farmers without any old-age insurance.
Clearly, more tax revenue is needed should the government want to address
these typical market economy problems.
In a state-owned economy it is both easy and pointless to introducé a
modern tax system. State-owned enterprises (SOEs) can be used as
withholding agents for both income taxes and taxes on goods and services.
At the same time, taxes are only an alternative way to extract the
'profits' of SOEs, as the government is in fact entitled to these profits.
In official Chinese statistics, it is still customary to make no distinction
between taxes paid by enterprises and (net) profits.
Table L Origin of government revenues, in per cent total revenue according to
ownership and in per cent of GNP
1980 1985 1993
percentage of:
total revenue GNP total revenue GNP total revenue GNP
State-owned 85.4 20.7 73.2 16 65.1 10.6
Collective-owned 14 3.4 '21,8 4.8 18 2.9
Individual 0.6 0.1 4.1 0.9 11.7 1.9
Other 0 0 l 0. 2 5. 2 0. 8
Total 100 24.3 100 21.8 100 16.2
(*) excl. extra-budgetary revenues
Source: China Statistical Yearbook 1994
The transition from a state-controlled to a market economy has
three implications for the design and implementation of a tax system.
First, the introduction of explicit taxation has to take account of
Chinese Tax Policy: the Problem ofFairness 93
remaining patterns of implicit taxation. One major 'implicit tax' in
China is on savings, äs I will discuss below. Second, a tax System is effective
only to the extent that it is able to tax the private sector. Table l
shows that government revenue in China drawn from the private sector
is still small, though rapidly increasing.
Still, in 1993, more than 80 per cent of government revenues was
generaled by state-owned and collective-owned bodies. Of course, this
simply reflects the fact that China's economy is still preponderantly
state-controlled. On the other hand, it also suggests that the tax administration
has had little experience in dealing with the 'hard to tax' private
sector. Taking account of the fact that government revenue as a percentage
of GNP has declined (from 24 per cent of GNP in 1980 to 16
per cent in 1993), the general impression is that revenues from the traditional,
state-controlled sector of the economy are declining (and will
continue to do so), while taxation of private prosperity does not yet offer
füll compensation.3
The third, and perhaps most important, implication is that in a statecontrolled
economy equity goals are dealt with by price and wage controls,
while in a market economy they He at the heart of tax policy.4
Thus, fairness in taxation becomes a new and vital requirement — and
it has been accepted as such by the Chinese leadership.5
At the same
time, the major tax reform of 1993 had the explicit goal to 'gradually
increase the percentage of fiscal income in the gross national product
(GNP)'.6
Though not necessarily identical to the effective taxation of
emerging private prosperity, these requirements certainly call for a tax
policy aimed at the private sector.
The decline of tax revenue that China has faced over the last decade,
whatever administrative and economie explanations can be provided,
also indicates that the government cannot find the means to
increase the tax bürden in an equitable way. In this paper I argue that
3
This is a feature of transition economies in general. See, World Bank, World Development
Report 1996, Washington D.C., 1996, esp. p. 118.
4
A. Hussain and N. Stern, 'Economie Reforms and Public Finance in China', Public
Finance/Finances Publiques, suppl. 1992 (47), pp. 289-317.
5
Tsang Shu-Ki and Cheng Yuk-Shing, 'China's Tax Reforms of 1994, Breakthrough
or Compromise?', Asian Survey, (34) no. 9, September 1994, pp. 769-788.
6
Quoted from the Decision of the Third Plenum of the Fourteenth Central Committee,
in Tsang and Cheng, p. 770. They provide a more general discussion of the impetus
for tax reform in the political and economie context of 1993-94, as does Dali Yang.
94 H. Vording
fairness in taxation is required to achieve an effective tax System and an
increase of tax revenue. In Section 2,1 discuss the equity of tax bürden
distribution in China. In Section 3, I argue that a more effective taxation
of increasing private prosperity will generate growing tax revenue
(in GNP terms). In Sections 4 and 5, two other aspects of fairness in
taxation — equal treatment of taxpayers, and fair administration will be
looked at briefly.
2. EQUITABLE DISTRIBUTION OF TAX BURDENS
The current Chinese tax system poses an evident equity problem, as can
be seen from Table 2.
Table 2. Composition of China's tax revenue, 1993
product tax 19.1
VAT 25.2
business tax 22.5
individual income tax 0.7
corporation tax: 17.4
— state owned enterprises 12.8
- collective owned enterprises 2.2
- private, foreign, etc. 2.4
agricultural tax 2.9
tariffs 6
rest 6.2
100
Source: Chinese Ministry of Finance
In fact, Table 2 provides a snapshot of the pre-reform tax system. In
1994, a new VAT was introduced and the product tax was replaced by a
consumption tax (actually, a set of excises), the sum of revenues being
roughly equal to the old VAT and product tax. Thus, the major taxes in
China are the VAT (a tax on commodities, not on services) and the
business tax (a turnover tax in the services sector). Adding tariffs, the
conclusion must be that at least three-quarters of the total tax revenue is
Chinese Tax Policy: the Problem o/Fairness 95
generaled by indirect taxes (this is, by the way, quite a normal figure for
developing countries). The main income taxes are on corporate income,
and the major part is paid by state-owned and collective-owned enterprises.
Individual income tax provides for less than one percent of tax
revenue, though this figure may well have increased to two or three percent
in 1996.
China's heavy reliance on broad-based VAT, business tax, and consumption
taxes will defïnitely cause a regressive distribution of tax burdens
because people with low incomes tend to consume them, while
those with high incomes save part of these. In the recent reform of indirect
taxes, achieving an equitable distribution of tax burdens has not
been a primary concern.7
In Western countries, direct taxes, especially the personal income
tax, offer compensation by their progressive nature. In the Chinese case
the role of direct taxes is not that clear. Given the brief experience that
China has with direct taxation and the heavy demands that direct taxes
make on the quality of tax administration, the bürden of direct taxes
will probably be highest on those sectors of production that the tax administration
can readily observe, such as SOEs and collective-owned
agriculture. In fact, rural township enterprises in 1995 earned 23 per
cent of China's GDP and paid one-third of all taxes — which implies
that the tax bürden of this sector exceeded the average of all other sectors
by 60 per cent.
On the other hand, there is a considerable implicit tax on personal
savings which will probably hit wealthier people hardest. At first sight,
nearly all direct taxes are paid by state-owned enterprises. SOEs are
still the backbone of the Chinese economy. In conjunction with the agricultural
sector they contain an immense reservoir of hidden unemployment.
Because most of these SOEs are in fact incurring heavy and
sustained losses (at least according to Western accounting principles),
they need government subsidies. The most important form of subsidization
is the availability of loans from the state-owned banks at low interest
rates. In fact, only recently has the central government forbidden
SOEs to engage in banking activities.
7
Jinyan Li, 'Value-Added Tax in the People's Republic of China', VAT Monitor, (5)
no. 3, May/June 1994, pp. 130-146. It should be noted however that VAT regressivity
is probably tempered by an exemption for agricu
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
CHÍNH SÁCH THUẾ TRUNG QUỐC VÀ VẤN ĐỀ CỦASỰ CÔNG BẰNG TRONG THUẾ 'H. Vording1. GIỚI THIỆUTrong thập niên 1990 Trung Quốc đã giới thiệu một thuế kiểu phương Tây hoàn toàn hệ thống,bao gồm các khoản thuế thu nhập (công ty và cá nhân), thuế VAT, và trừng.Hệ thống thuế mới này là một phần của quá trình chuyển đổi để 'thị trường chủ nghĩa xã hội'.Vậy, đến nay quá trình chuyển đổi đã chứng tỏ một sự thành công áp đảo, như dòngvốn nước ngoài — bây giờ đứng ở 40 bin đô la một năm-cho thấy.Tăng trưởng GDP thực của 10 phần trăm hoặc hơn đã trở thành bình thường, và rõ ràngbền vững. Trong tương lai của Trung Quốc economie sức hấp dẫnsẽ không còn phụ thuộc vào chi phí lao động thấp, nhưng sẽ có chuyển sang của nónhu cầu tiêu dùng rất lớn.Doanh thu thuế đã không thể giữ tốc độ phát triển prosperity.2 Năm 1985, tổng số thuế doanh thu đứng tại 23,8 phần trăm của GNP. Ởnăm 1993, vào đêm trước của một cuộc cải cách toàn diện thuế, thuế doanh thu đã từ chốiđể 13.6 phần trăm; và vào năm 1996 nhân vật sẽ có lẽ xung quanh thành phố11.5 phần trăm. Có vẻ là một nguy cơ thực sự của mới nổi ' riêng1 Bài viết này là một phần mở rộng của ý kiến của tôi trên của tiến sĩ Y. Zhang giấy trong cácHội nghị.2 Dali Yang, đề cập đến tổng số ngân sách và thêm ngân sách doanh thu,nhấn mạnh rằng Trung Quốc ' khai quang điện có thể không được siêu mạnh, nhưng nó không thể được đặc trưnglà yếu hay yếu ớt '. Nhưng trong một nền kinh tế thị trường, thuế thay vì doanh thu từbất động sản nhà nước là nguồn chính của thu nhập. Xem, Dali Yang, cải cách và các cơ cấu lạiquan hệ Trung-cục bộ, trong, Jia Hao và Lin Zhimin, chủ biên, thay đổi CentralLocalQuan hệ tại Trung Quốc: cải cách và tiểu bang suất, Boulder, năm 1994, trang 59-98.91Yong Zhang và Toshiro Fuke (chủ biên),Thay đổi pháp luật thuế ở phía đông và đông nam á đối với the 21 st thế kỷ, 91-110.© 1997 KluwerLaw International. In ở Hà Lan.92 H. Vordingsự thịnh vượng và khu vực nghèo '. Để minh họa điểm người ta có thể nghĩ củaphương tiện công cộng như đường giao thông, giao thông công cộng, và giáo dục tổng quát.Có lẽ quan trọng hơn là vấn đề của việc cung cấp cơ bản economiean ninh cho một số mười triệu người thất nghiệp ở các thành phố, và trênmột trăm triệu đồng lão hóa nông dân không có bất kỳ bảo hiểm tuổi già.Rõ ràng, thêm thuế thu nhập cần thiết phải chính phủ muốn đến địa chỉnhững vấn đề kinh tế thị trường điển hình.Trong một nền kinh tế nhà nước nó là cả hai dễ dàng và vô nghĩa để introducé mộtHệ thống hiện đại thuế. Các doanh nghiệp nhà nước (nhà) có thể được sử dụng nhưgiữ lại các đại lý cho cả thu nhập thuế và thuế hàng hoá và dịch vụ.Cùng lúc đó, thuế là chỉ là một cách khác để giải nén các'lợi nhuận' của nhà, như chính phủ trong thực tế được hưởng những lợi nhuận.Trong thống kê chính thức của Trung Quốc, đó là phong tục vẫn còn để làm cho không có sự phân biệtgiữa thuế trả tiền bởi các doanh nghiệp và lợi nhuận (net).Bảng L xuất xứ thu nhập chính phủ, trong % tổng doanh thu theoquyền sở hữu và trong phần trăm của GNP1980 1985 năm 1993tỷ lệ phần trăm của:Tổng số doanh thu cao, GNP tổng doanh thu GNP tổng doanh thu GNPNước là 85,4 20.7 là 73.2 16 65.1 10.6Thuộc sở hữu tập thể 14 3.4 ' 21,8 4.8 18 2,9Cá nhân cách 0.6 0.1 4.1 0.9 11.7 1.9Khác 0 0 l 0. 2 5. 2 0. 8Tất cả 100 24,3 100 21.8 100 16.2(*) excl. thêm ngân sách doanh thuNguồn: Trung Quốc thống kê Yearbook 1994Sự chuyển đổi từ một nhà nước kiểm soát sang một nền kinh tế thị trường đãba tác động đối với việc thiết kế và thực hiện một hệ thống thuế.Trước tiên, giới thiệu thuế rõ ràng đã để mất tài khoản củaTrung Quốc chính sách thuế: vấn đề ofFairness 93còn lại mô hình tiềm ẩn cục thuế. Một lớn 'tiềm ẩn thuế' trongTrung Quốc là tiền tiết kiệm, äs tôi sẽ thảo luận dưới đây. Thứ hai, một hệ thống thuế là có hiệu quảchỉ đến mức mà nó có thể thuế khu vực tư nhân. Bảng lcho thấy rằng doanh thu của chính phủ ở Trung Quốc rút ra từ khu vực tư nhânlà vẫn còn nhỏ, mặc dù tăng lên nhanh chóng.Tuy nhiên, vào năm 1993, là hơn 80 phần trăm thu nhập chính phủgeneraled bởi cơ quan nhà nước và tập thể sở hữu. Tất nhiên, điều nàychỉ đơn giản là phản ánh thực tế là nền kinh tế của Trung Quốc vẫn còn preponderantlynhà nước kiểm soát. Mặt khác, nó cũng cho thấy rằng quản lý thuếđã có ít kinh nghiệm trong việc đối phó với các tư nhân 'khó để thuế'khu vực kinh tế. Dùng tài khoản của một thực tế rằng doanh thu chính phủ như là một tỷ lệ phần trămcủa GNP đã giảm (từ 24 phần trăm của GNP trong 1980 đến 16phần trăm năm 1993), Ấn tượng chung là doanh thu từ các truyền thống,khu vực kinh tế nhà nước kiểm soát của nền kinh tế đang giảm (và sẽtiếp tục làm như vậy), trong khi thuế của sự thịnh vượng riêng không được cung cấpfüll compensation.3Thứ ba, và có lẽ hầu hết quan trọng, ngụ ý là trong một statecontrollednền kinh tế công bằng mục tiêu được xử lý bởi giá và mức lương điều khiển,trong khi trong một nền kinh tế thị trường họ ông tại Trung tâm của thuế policy.4Vì vậy, sự công bằng trong thuế trở thành một yêu cầu mới và quan trọng- vànó đã được chấp nhận như vậy bởi leadership.5 Trung Quốc Đồngthời gian, cải cách lớn thuế năm 1993 đã có mục tiêu rõ ràng để ' dần dầntăng tỷ lệ phần trăm thu nhập thuế trong tổng sản phẩm quốc gia(GNP)'. 6 Mặc dù không nhất thiết phải giống với các chính sách thuế hiệu quả củanổi lên riêng thịnh vượng, các yêu cầu này chắc chắn gọi cho một thuếchính sách nhằm vào khu vực tư nhân.Sự suy giảm của doanh thu thuế Trung Quốc đã phải đối mặt trong thập kỷ qua,bất cứ điều gì hành chính và economie giải thích có thể cung cấp,cũng chỉ ra rằng chính phủ không thể tìm thấy các phương tiện đểtăng thuế bürden một cách công bằng. Trong bài báo này, tôi cho rằng3 Đây là một tính năng của quá trình chuyển đổi nền kinh tế nói chung. Xem, ngân hàng thế giới, thế giới phát triểnBáo cáo 1996, Washington D.C., 1996, đặc biệt p. 118.4 A. Hussain và N. Stern, 'cải cách Economie và tài chính tại Trung Quốc, công cộngTài chính/tài chính Publiques, suppl. năm 1992 (47), tr. 289-317.5 Tsang Shu-Ki và Cheng Yuk-Shing, ' cải cách thuế của Trung Quốc năm 1994, đột pháhoặc thỏa hiệp?', cuộc khảo sát Châu á, số 9, tháng 9 năm 1994 (34), pp. 769-788.6 Trích dẫn từ quyết định của thứ ba phiên họp toàn thể của Uỷ ban Trung ương 14,ở Tsang và Cheng, p. 770. Họ cung cấp một cuộc thảo luận tổng quát hơn của những động lựccho cải cách thuế trong chính trị và bối cảnh economie 1993-94, như làm Dali Yang.94 H. Vordingsự công bằng trong thuế là cần thiết để đạt được một hệ thống hiệu quả thuế và mộttăng trưởng dân số thuế thu nhập. Trong phần 2,1 Thảo luận về các công bằng của thuế bürdenphân phối tại Trung Quốc. Trong phần 3, tôi cho rằng một thuế hiệu quả hơntăng sự thịnh vượng riêng sẽ tạo ra ngày càng tăng thuế doanh thu(theo GNP). Trong phần 4 và 5, hai khía cạnh khác của sự công bằng trongthuế — bằng điều trị của người nộp thuế, và quản lý công bằng sẽxem xét một thời gian ngắn.2. CÔNG BẰNG PHÂN PHỐI CỦA GÁNH NẶNG THUẾHệ thống thuế Trung Quốc hiện tại đặt ra một vấn đề hiển nhiên vốn chủ sở hữu, như có thểđược xem từ bảng 2.Bảng 2. Thành phần của doanh thu thuế của Trung Quốc, năm 1993sản phẩm thuế 19.1THUẾ VAT 25.2kinh doanh thuế 22,5thuế thu nhập cá nhân 0.7công ty cổ phần thuế: 17.4-nhà nước thuộc sở hữu doanh nghiệp 12.8-tập thể thuộc sở hữu doanh nghiệp 2.2-tư nhân, nước ngoài, vv 2.4nông nghiệp thuế 2,9thuế quan 6còn lại 6.2100Nguồn: Trung Quốc bộ tài chínhTrong thực tế, bảng 2 cung cấp một bản chụp của hệ thống trước cải cách thuế. Ởnăm 1994, một thuế VAT mới đã được giới thiệu và thuế sản phẩm đã được thay thế bởi mộtthuế tiêu thụ (trên thực tế, một tập hợp các trừng), tổng doanh thukhoảng tương đương với thuế VAT và sản phẩm cũ. Vì vậy, các loại thuế chính trongTrung Quốc là thuế VAT (thuế trên hàng hóa, không phải trên dịch vụ) và cáckinh doanh thuế (một thuế doanh thu trong lĩnh vực dịch vụ). Thêm thuế quan, cáckết luận phải có tối thiểu là ba phần tư tổng số thuế doanh thu làChính sách thuế Trung Quốc: vấn đề o/công bằng 95generaled bởi thuế gián tiếp (đây là, bằng cách này, khá một hình bình thường chonước đang phát triển). Các loại thuế thu nhập chính là công ty thu nhập,và phần lớn được trả bởi các doanh nghiệp nhà nước và tập thể sở hữu.Thuế thu nhập cá nhân cung cấp cho ít hơn 1% thuếdoanh thu, mặc dù con số này cũng có thể đã tăng lên đến hai hoặc ba phần trămvào năm 1996.Sự phụ thuộc nặng của Trung Quốc vào sâu rộng thuế VAT, thuế kinh doanh, và tiêu thụthuế sẽ defïnitely gây ra một phân phối dần của gánh nặng thuếbởi vì những người có lợi tức thấp có xu hướng để tiêu thụ chúng, trong khinhững người có thu nhập cao tiết kiệm một phần của chúng. Trong cuộc cải cách tại gián tiếpthuế, đạt được một phân phối công bằng của gánh nặng thuế đã khônglà một concern.7 chínhỞ các nước phương Tây, thuế trực tiếp, đặc biệt là thu nhập cá nhânthuế, cung cấp bồi thường bởi bản chất tiến bộ của họ. Trong trường hợp Trung Quốcvai trò của thuế trực tiếp không phải là rõ ràng. Cho những kinh nghiệm ngắn gọn rằngTrung Quốc có với thuế trực tiếp và nhu cầu nặng thuế trực tiếplàm cho chất lượng quản lý thuế, bürden thuế trực tiếpcó lẽ sẽ là cao nhất trên các lĩnh vực sản xuất mà quản lý thuếcó thể dễ dàng quan sát, chẳng hạn như nhà và thuộc sở hữu của tập thểnông nghiệp. Trong thực tế, các doanh nghiệp nông thôn xã năm 1995 kiếm được 23 cho mỗitrăm của Trung Quốc của GDP và được thanh toán một phần ba của tất cả các loại thuế-mà ngụ ýbürden thuế của lĩnh vực này vượt quá mức trung bình của tất cả các lĩnh vực khácbằng 60 phần trăm.Mặt khác, có là một thuế cá nhân đáng kể tiềm ẩntiết kiệm mà có lẽ sẽ nhấn giàu có người khó khăn nhất. Ở cái nhìn đầu tiên,gần như tất cả thuế trực tiếp được trả tiền bởi các doanh nghiệp thuộc sở hữu nhà nước. Nhàvẫn còn xương sống của nền kinh tế Trung Quốc. Kết hợp với các nông nghiệpkhu vực chúng chứa một hồ chứa bao la của tỷ lệ thất nghiệp ẩn.Bởi vì hầu hết các nhà trong thực tế phát sinh nặng vàduy trì thiệt hại (tối thiểu theo phía tây nguyên tắc kế toán),họ cần chính phủ trợ cấp. Các hình thức quan trọng nhất của subsidizationlà sự sẵn có của các khoản vay từ ngân hàng nhà nước lúc lãi suất thấptỷ giá. Trong thực tế, chỉ mới có chính quyền trung ương bị CấmNhà để tham gia vào các hoạt động ngân hàng.7 Jinyan Li, 'Giá trị gia tăng thuế ở Trung Quốc', thuế VAT màn hình, (5)No. 3, tháng / tháng 6 năm 1994, tr. 130-146. Cần lưu ý Tuy nhiên đó thuế VAT regressivitycó lẽ là tempered bởi miễn trừ agricu
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
CHÍNH SÁCH THUẾ TRUNG QUỐC VÀ VẤN ĐỀ VỀ
CÔNG BẰNG TRONG THUẾ
"H. Vording
1. GIỚI THIỆU
Trong những năm 1990, Trung Quốc đã giới thiệu một hệ thống thuế kiểu phương Tây hoàn thành,
bao gồm các loại thuế (doanh nghiệp và cá nhân) thu nhập, thuế VAT, và tiêu thụ đặc biệt.
Điều này hệ thống thuế mới là một phần của việc chuyển đổi sang chủ nghĩa xã hội thị trường ".
Vì vậy, quá trình chuyển đổi đến nay đã chứng minh một thành công vượt trội, như các dòng
vốn nước ngoài - hiện ở mức 40 đô la một thùng năm -. chương trình
tăng trưởng GDP thực tế của 10 phần trăm hoặc hơn đã trở thành bình thường, và dường như
bền vững. Trong tương lai gần economie hấp dẫn của Trung Quốc
sẽ không còn phụ thuộc vào chi phí lao động thấp, nhưng sẽ chuyển sang của
nhu cầu tiêu dùng rất lớn.
Thu nhập từ thuế đã không thể giữ được tốc độ tăng trưởng của prosperity.2
Năm 1985, tổng doanh thu thuế đứng ở mức 23,8 phần trăm của GNP. Trong
năm 1993, vào đêm trước của một cuộc cải cách thuế toàn diện, thu thuế đã giảm
xuống còn 13,6 phần trăm; và năm 1996 con số này có lẽ sẽ là khoảng
11,5 phần trăm. Có vẻ là một nguy cơ thực sự đang nổi lên "tư nhân
1
Bài viết này là một phần mở rộng của ý kiến của tôi trên giấy Dr Y. Zhang trong
hội nghị.
2
Dali Yang, đề cập đến các khoản thu ngân sách và ngoài ngân sách,
nhấn mạnh rằng Trung Quốc ' điện khai thác có thể không siêu mạnh, nhưng nó không thể được mô tả
như là yếu hoặc yếu ớt ". Nhưng trong một nền kinh tế thị trường, thuế chứ không phải là nguồn thu từ
tài sản nhà nước là nguồn thu nhập chính. Xem, Dali Yang, cải cách và tái cơ cấu
của quan hệ Trung-địa phương, trong, Jia Hao và Lin Zhimin, eds, Thay đổi CentralLocal.
Relations ở Trung Quốc:.. Cải cách và năng lực nhà nước, Boulder, 1994, pp 59-98
91
Yong Zhang và Toshiro Fuke (eds.),
Thay đổi Luật Thuế ở Đông và Đông Nam Á hướng tới thế kỷ 21, 91-110.
© 1997 KluwerLaw quốc tế. In ở Hà Lan.
92 H. Vording
thịnh vượng và nghèo đói cộng '. Để minh họa cho điểm ai có thể nghĩ về
tiện ích công cộng như đường xá, giao thông công cộng, và giáo dục nói chung.
Có lẽ quan trọng hơn là vấn đề cung cấp economie cơ bản
bảo mật cho một số mười triệu người thất nghiệp tại các thành phố, và hơn
một trăm triệu nông dân già mà không bảo hiểm tuổi già.
Rõ ràng, doanh thu thuế hơn là cần thiết nên chính phủ muốn giải quyết
các vấn đề kinh tế thị trường điển hình.
Trong một nền kinh tế do nhà nước sở hữu nó là cả hai dễ dàng và vô nghĩa để giới thiệu một
hệ thống thuế hiện đại. Doanh nghiệp nhà nước (DNNN) có thể được sử dụng như
tác nhân khấu trừ cho cả hai loại thuế thu nhập và thuế hàng hóa và dịch vụ.
Đồng thời, thuế chỉ là một cách khác để trích xuất các
'lợi nhuận' của doanh nghiệp nhà nước, trong khi chính phủ là trong thực tế được hưởng những lợi nhuận.
Trong thống kê chính thức của Trung Quốc, nó vẫn là phong tục để làm cho không có sự phân biệt
giữa các loại thuế mà doanh nghiệp trả và (net) lợi nhuận.
Bảng L Xuất xứ của nguồn thu chính phủ, trong mỗi tổng doanh thu phần trăm theo
quyền sở hữu và phần trăm của GNP
1980 1985 1993
tỷ lệ:
tổng doanh thu tổng GNP GNP doanh thu tổng doanh thu GNP
nhà nước 85,4 20,7 73,2 16 65,1 10,6
Collective nước 14 3.4 '21, 8 4.8 2.9 18
cá nhân 0,6 0,1 4,1 0,9 11,7 1,9
0 0 l 0 2 5. 2 0. 8
Tổng cộng 100 24,3 100 21,8 100 16,2
(*) excl. các khoản thu ngoài ngân sách
Nguồn: Niên giám thống kê Trung Quốc 1994
Việc chuyển đổi từ một nhà nước kiểm soát sang nền kinh tế thị trường có
ba ý nghĩa đối với việc thiết kế và thực hiện một hệ thống thuế.
Đầu tiên, sự ra đời của thuế rõ ràng đã để mất tài khoản của
Chính sách thuế của Trung Quốc: các vấn đề ofFairness 93
mẫu còn lại tiềm ẩn tính thuế. Một 'thuế ngầm' lớn ở
Trung Quốc là gửi tiết kiệm, như tôi sẽ thảo luận dưới đây. Thứ hai, một hệ thống thuế hiệu quả là
chỉ trong phạm vi mà nó có thể đánh thuế khu vực tư nhân. Bảng l
cho thấy doanh thu của chính phủ ở Trung Quốc rút ra từ khu vực tư nhân
vẫn còn nhỏ, mặc dù tăng lên nhanh chóng.
Tuy nhiên, vào năm 1993, hơn 80 phần trăm của doanh thu chính phủ được
generaled do cơ quan nhà nước và thuộc sở hữu tập. Tất nhiên, điều này
chỉ đơn giản là phản ánh thực tế rằng nền kinh tế của Trung Quốc vẫn là phần lớn là
do nhà nước kiểm soát. Mặt khác, nó cũng cho thấy rằng quản lý thuế
có ít kinh nghiệm trong việc đối phó với các 'cứng thuế' tin
ngành. Có tính đến thực tế là doanh thu của chính phủ như là một tỷ lệ phần trăm
của GNP đã giảm (từ 24 phần trăm của GNP trong 1980-16
phần trăm vào năm 1993), ấn tượng chung là doanh thu từ truyền thống,
ngành nhà nước kiểm soát của nền kinh tế giảm (và sẽ
tiếp tục làm như vậy), trong khi thuế của sự thịnh vượng tin chưa đưa
đầy đủ compensation.3
thứ ba, và có lẽ quan trọng nhất, có hàm ý là trong một statecontrolled
nền kinh tế mục tiêu công bằng được xử lý bởi giá cả và tiền lương điều khiển,
trong khi trong một nền kinh tế thị trường mà họ Anh tại trung tâm của policy.4 thuế
Như vậy, công bằng trong thuế trở thành một yêu cầu mới và quan trọng - và
nó đã được chấp nhận như vậy bởi các leadership.5 Trung Quốc
Tại cùng một
thời gian, cải cách thuế quan trọng của năm 1993 có mục tiêu rõ ràng để "từng bước
tăng tỷ lệ thu nhập tài chính trong tổng sản phẩm quốc gia
(GNP). 6
Mặc dù không nhất thiết trùng với thuế có hiệu lực
mới nổi thịnh vượng tin, các yêu cầu này chắc chắn gọi cho một loại thuế
chính sách nhằm vào khu vực tư nhân .
Sự suy giảm của doanh thu thuế mà Trung Quốc đã phải đối mặt trong thập kỷ qua,
bất cứ lời giải thích hành chính và economie có thể được cung cấp,
cũng chỉ ra rằng chính phủ không thể tìm thấy các phương tiện để
làm tăng gánh nặng thuế một cách công bằng. Trong bài báo này, tôi cho rằng
3
Đây là một tính năng của các nền kinh tế chuyển đổi nói chung. Xem, Ngân hàng Thế giới, World Development
Report 1996, Washington DC, 1996, đặc biệt. p. 118.
4
A. Hussain và N. Stern, 'Cải cách Economie và Tài chính Công tại Trung Quốc', Công
Tài chính / tài chính Publiques, Suppl. 1992 (47), pp. 289-317.
5
Tsang Shu-Ki và Cheng Yuk-Shing, 'Cải cách thuế của Trung Quốc năm 1994, Breakthrough
hay thỏa hiệp?', Khảo sát Châu Á, (34) không có. 9, tháng 9 năm 1994, pp. 769-788.
6
Trích dẫn từ các quyết định của Hội nghị lần thứ ba của Ủy ban Trung ương thứ mười bốn,
trong Tsang và Cheng, p. 770. Họ cung cấp một cuộc thảo luận tổng quát hơn của động lực
cho cải cách thuế trong bối cảnh chính trị và economie của mùa giải 1993-94, cũng như Dali Yang.
94 H. Vording
sự công bằng trong lĩnh vực thuế là cần thiết để đạt được một hệ thống thuế hiệu quả và
tăng thuế doanh thu. Trong Phần 2,1 thảo luận về vốn chủ sở hữu của gánh nặng thuế
phân phối tại Trung Quốc. Trong phần 3, tôi cho rằng một đánh thuế hiệu quả hơn
của tăng sự thịnh vượng tin sẽ tạo ra doanh thu thuế tăng
(về GNP). Trong Phần 4 và 5, hai khía cạnh khác của sự công bằng trong
thuế - xử bình đẳng của người nộp thuế, quản lý và công bằng sẽ được
nhìn một thời gian ngắn.
2. PHÂN PHỐI CÔNG BẰNG THUẾ gánh nặng
Hệ thống thuế của Trung Quốc hiện nay đặt ra một vấn đề bình đẳng hiển nhiên, như có thể
được nhìn thấy từ Bảng 2.
Bảng 2. Thành phần của doanh thu thuế của Trung Quốc năm 1993
thuế sản phẩm 19,1
VAT 25,2
thuế kinh doanh 22,5
thuế thu nhập cá nhân 0.7
thuế doanh nghiệp: 17,4
- Các doanh nghiệp thuộc sở hữu nhà nước 12,8
- doanh nghiệp thuộc sở hữu tập thể 2,2
- tư nhân, nước ngoài, vv 2.4
thuế nông nghiệp 2,9
thuế 6
phần còn lại 6,2
100
Nguồn: Bộ Tài chính Trung Quốc
Trong thực tế, Bảng 2 cung cấp một bản chụp của hệ thống thuế trước cải cách. Trong
năm 1994, một VAT mới đã được giới thiệu và thuế sản phẩm đã được thay thế bằng một
thuế tiêu thụ (trên thực tế, một bộ tiêu thụ đặc biệt), tổng doanh thu là
tương đương với thuế GTGT cũ và thuế sản phẩm. Như vậy, thuế chính ở
Trung Quốc là những VAT (thuế đánh vào hàng hóa, không phải trên các dịch vụ) và
thuế doanh nghiệp (thuế doanh thu trong lĩnh vực dịch vụ). Thêm thuế quan, các
kết luận phải được ít nhất ba phần tư tổng số thu thuế
Chính sách thuế của Trung Quốc: Vấn đề o / Công bằng 95
generaled của thuế gián thu (điều này là, bằng cách này, khá một con số bình thường đối với
các nước đang phát triển). Các loại thuế thu nhập chính là trên thu nhập doanh nghiệp,
và phần lớn được thanh toán của các doanh nghiệp nhà nước và thuộc sở hữu tập.
Thuế thu nhập cá nhân cung cấp cho ít hơn một phần trăm của thuế
doanh thu, mặc dù con số này cũng có thể đã tăng lên đến hai hoặc ba phần trăm
vào năm 1996.
phụ thuộc nặng nề của Trung Quốc trên diện rộng VAT, thuế kinh doanh, tiêu thụ và
thuế chắc chắn sẽ gây ra một sự phân bố thoái lui của gánh nặng thuế
do người có thu nhập thấp có xu hướng tiêu thụ chúng, trong khi
những người có thu nhập cao tiết kiệm một phần trong số này. Trong cải cách gần đây của gián tiếp
các loại thuế, đạt được phân phối công bằng gánh nặng thuế đã không
được một concern.7 tiểu học
ở các nước phương Tây, các loại thuế trực tiếp, đặc biệt là thu nhập cá nhân
thuế, cung cấp bồi thường bởi bản chất tiến bộ của họ. Trong trường hợp Trung Quốc
vai trò của thuế trực tiếp mà không phải là rõ ràng. Với kinh nghiệm ngắn gọn rằng
Trung Quốc có với thuế trực thu và nhu cầu nặng thuế trực tiếp
thực hiện trên chất lượng của quản lý thuế, gánh nặng thuế trực tiếp
có lẽ sẽ là cao nhất trên các lĩnh vực sản xuất mà các quản lý thuế
có thể dễ dàng quan sát, chẳng hạn như doanh nghiệp nhà nước và thuộc sở hữu tập
nông nghiệp. Trong thực tế, các doanh nghiệp, thị trấn nông thôn vào năm 1995 thu được 23 mỗi
phần trăm của GDP của Trung Quốc và chi trả một phần ba của tất cả các loại thuế - trong đó hàm ý
rằng gánh nặng thuế của ngành này vượt quá mức trung bình của tất cả các ngành
khác. 60 phần trăm
Mặt khác, có thuế tiềm ẩn đáng kể về cá nhân
gửi tiết kiệm có lẽ sẽ đánh người giàu có khó khăn nhất. Ngay từ cái nhìn đầu tiên,
gần như tất cả các loại thuế trực tiếp được trả tiền bởi các doanh nghiệp nhà nước. DNNN
vẫn là xương sống của nền kinh tế Trung Quốc. Cùng với nông nghiệp
khu vực chúng gồm một hồ chứa rộng lớn của tình trạng thất nghiệp ẩn.
Bởi vì hầu hết các doanh nghiệp nhà nước là trên thực tế phát sinh nặng và
thiệt hại kéo dài (ít nhất là theo nguyên tắc kế toán phương Tây),
họ cần trợ cấp chính phủ. Các hình thức quan trọng nhất của trợ cấp
là sự sẵn có của các khoản vay từ các ngân hàng nhà nước với lãi suất thấp
giá. Trong thực tế, chỉ gần đây mới có chính phủ trung ương cấm
doanh nghiệp nhà nước tham gia vào các hoạt động ngân hàng.
7
Jinyan Li, "Thuế giá trị gia tăng ở nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa", Monitor VAT, (5)
không có. 3, May / June 1994, pp. 130-146. Cần lưu ý tuy nhiên đó regressivity VAT
có lẽ tôi luyện bởi một miễn trừ đối với agricu
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: