Dawn was breaking, the darkness letting up, the moon fading into the b dịch - Dawn was breaking, the darkness letting up, the moon fading into the b Việt làm thế nào để nói

Dawn was breaking, the darkness let

Dawn was breaking, the darkness letting up, the moon fading into the background. The early morning sky was awash with black and blue and white, and he liked to think that it was a blank canvas (the sky), and the colours paint, freshly squeezed from a tube that came in twelve different colours, or at least how many colours there were in a rainbow.


To Kai, there were only four colours, none of them particularly cheery.


Black. Gray. White. And red.


It was under this foreign sky that he ran, broad shoulders weighed down by a seven kilo deadweight. It was mid July, time of the freezing winds and chilly air and white smoke billowing out from lips that were pale and chapped. The hairs on his skin stood, as straight as needles, and it was an unsettling feeling of awareness and alertness. He sucked in the icy cold air in small measured breaths, because there were only so many breaths he could take per day, per week, per month, per year. He didn't think that far, his mind only focused on today, right now, his memory living in moments, hours, minutes, seconds. Anything more and it would be like a computer hanging, frozen in time and space, because overload. He closed his eyes but it made no difference, maybe just that the world was one ounce lighter now, the shade of black a little less harsh than the bleak grey colour of the world around him. His feet took control, the bones and joints moving in sync with the flexing muscles, the impact of his landings cushioned by the rubber soles of his Nikes. The sounds of the early morning traffic passed him like a whisper, the honks and crunching of rubber tires scraping against gravel playing like a broken recorder in the background, disjointed tunes filled with unfiltered noise and the occasional break and bridge in between. He did not know exactly how long he had been running, how much energy he was using up, how many calories he was burning off, just how much of the flesh under his skin would disappear after this.


He thought he knew.


Once upon a time, maybe.


Because the more one tried to remember something, that something would become easier to forget.


The world was a bitch that way.











It was a competition, every morning, every day, every minute, every second and whatever else one used to count time. It started before the doors opened to the brightly lit studio and surrounded by mirrors. It continued after the door closed to the sound of retreating feet and coarse expletives. It was a never-ending competition called life.


It was a competition one could never win.


And the more one tried, the more one got cheated.


Because at the end, whether winner or loser, there lay the same prize, the same fate, the same door.


The only consolation was, who reached the door first.











Kai dropped his bag on the lacquered wooden flooring and stripped off his shoes, his jeans, his shirt. It was easy, getting easier everyday, all he needed to do was to give the fabrics a slight tug, a light shrug, and they would fall to the floor in a pool at his ankles. He stared at the reflective glass, at the last remaining layer that stuck on, clung on no matter how hard he pulled.


Skin.


He wondered if the day would come, the day when he would give a little shimmy and it would fall right off, exposing the vision of red and white.


For now, he would have to be content with running his eyes over the proud protusions of the treasures that lay beneath, the pools of grey and black lying in the holes and crevices of his being.


He stooped to pull on the wrinkled black bodysuit over his long legs. It was like wearing a second skin, and he never tired of watching the black crawl over his skin like a colourful disease, taking over the expanse of leg and torso, stretching out and camouflaging him into whatever he couldn't be. Then the door opened and the others entered.


"Hey," the boy he knew to be Luhan said with a smile.


"Hey," he replied, smiling back.


Phase One began.


Eat or be eaten.


How ironic, Kai thought as he watched the brown-haired boy throw his guts out into the toilet bowl. They were in their bodysuits and it was easy to tell who had eaten what for breakfast or dinner the previous night, or even tea time.


Except that it was useless to look, because no one ate anything.


It was an unspoken rule, a golden command meant to be followed. That was the reason why the place had four toilet stalls, complete with toilet bowls. And the snack corner was stocked with bottles of water and boxes of white oval pills that made one feel like he was in the savannahs. It was easy, when one's stomach growled, he simply needed to gulp down the water, pop a pill and visit the toilet.


And when he emerged, he would be safe for a few hours before the hunger bug attacked again.



This was what made the competition so tough, so difficult, so thrilling. Because if his enemies succeeded, levelling up, he would have to jump ahead, using whatever means necessary.



Even if it meant leaving a part of himself back in the toilet.










The challenges came, full throttle and demanding, programmed to sift out the strong from the weak. It was a fight, an all-out battle, bony feet landing on the wooden floor with the slightest thump, muscles clenching, then taking off, high up into the weightless air. Dance was an art. Ballet was a war, in which the only weapons they had were themselves.











Sweat poured down his face, seeping into his eyes and stinging his eyeballs, the excess running down his chin like a river. His muscles were screaming, screaming to be fixed, the ripped parts sewn back. His bones were heavy and dead, the tight skin around it too flaccid to move. The air conditioning chilled the surface but his insides were blazing, an inferno of torture and strained muscles, the connective strings falling apart.


He leaned against the wall, his eyes closed, too tired to care about his shivering legs. Break time was the only exception, just that five minutes, that 300 seconds where the game stopped, paused, and all the players closed their eyes and tuned in to their own silent suffering. And when the door slammed and the distinct clap pressed the RESUME button, they picked up their battered weapons once again, this time covering them with a new coat of paint.


They looked new again.












It was time to go. They turned off battle mode and switched to self mode. Kai didn't know which was more brutal, being killed by others or being killed by yourself.


Such a sadistic world they lived in.


They walked out of the studio, out of the building, hands shoved deep in their pockets, looking as if they were having fun, laughing and chatting.


It was toned down, but still there.


Kai could see it in Sehun's eyes. The envy, the swirling winds of grey turning black as the boy raked his eyes over his bony wrists. He could see the motors whirring, the numbers appearing.


Three ounces.


And he knew that the boy was going to spend an hour with his head chucked down the toilet bowl when he got home.


He also knew that the merry cheer in Luhan's eyes was nothing but self-beration and heat for him, for not executing the jete as well as he did. He knew that the older boy was thinking of what the teacher had said, that Kai is the one that shines out of the lot of you.


And that Luhan would spend the night practising infront of his mirror until he could shine brighter than the stars in the sky.


They would spend the night taking perfection to the next level. Tomorrow, perfection would be one more rung up the ladder he had to scale.


They parted ways at the end of the street, and when he was sure they were too far to see him, he turned and retraced his steps to the studio.










The door was unlocked, hanging slightly open. Immediately, a warning bell tolled in his mind.


Who was it? Who was staying back to practise?


He peeked in, and in the soft glow of the moonlight he could make out a small figure moving about in the mirrored room. The boy was small-framed, and he was wearing a singlet that clung to his skinny but somewhat curvy figure and a pair of track pants rolled up to the knees. He was dancing, twirling, jumping, spinning, watching his reflection dance around the room like a shadow. There was no music, no pianist playing the piano, and yet he was dancing to a million tunes that floated through the deafening silence.


On his face was something that glittered like a polished diamond, something rare and precious and stunning.


It was his smile.


And Kai thought that if perfection was a person, it would be him.










He wasn't one of them.


He wasn't a competitor in the harsh game of life.


He was too innocent, too pure, too happy to be.


Because if he ever joined in the battle of professional ballet, where there could only be one victor and twenty other losers, one star and twenty other adornments, one principal dancer and twenty other ballet dancers, his smile would be a mask, a convincing lie and not real.











He pushed open the door and walked into the dark studio.


"Who are you?" he asked softly.


The boy stopped dancing and looked at him. The silence hung in the air, thick and stifling.


"I am nobody," he said finally, his voice a melodious tune tinged with a slight metallic rust. "I'm just Baekhyun, the pianist."


Kai vaguely remembered the figure sitting by the piano at the far corner of the room. He had no impression of the pianist, never paid attention to anything other than the movements of his limbs and the movements of the other dancers.


"I'm Kai," he said, dropping his bag with the newly refilled bottles of water to the floor.


"I know. I've watched you dance."


The boy's eyes were filled with an undecipherable emotion. It made Kai feel less than perfect. He let his clothes fall to the floor, and clad in his bodysuit, he danced. He danced with grace, he let his lithe limbs sweep across the air like falling leaves, he jumped,
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Bình minh đã phá vỡ, bóng tối để cho lên, mặt trăng dần vào nền. Bầu trời buổi sáng sớm đã ngập với màu đen và màu xanh và trắng, và ông thích để nghĩ rằng nó là một vải trống (bầu trời), và màu sơn, tươi vắt từ một ống mà đến trong mười hai màu sắc khác nhau, hoặc tại ít nhất là làm thế nào nhiều màu sắc có trong một cầu vồng.Để Kai, có là chỉ bốn màu sắc, không ai trong số họ đặc biệt là vui vẻ.Đen. Màu xám. Trắng. Và màu đỏ.Nó đã là dưới bầu trời nước ngoài này rằng ông chạy, rộng vai cân nặng xuống bởi một deadweight 7 kg. Nó là giữa ngày, thời gian của đông gió và không khí lạnh và trắng khói billowing ra từ đôi môi đã nhạt và nứt nẻ. Các sợi lông trên da của ông đứng thẳng kim, và đó là một cảm giác unsettling của nhận thức và sự tỉnh táo. Ông hút trong không khí lạnh băng giá trong nhỏ đo hơi thở, bởi vì có là chỉ rất nhiều hơi thở ông có thể mất mỗi ngày, mỗi tuần, mỗi tháng, mỗi năm. Ông không nghĩ rằng đến nay, tâm trí của mình chỉ tập trung vào ngày hôm nay, ngay bây giờ, bộ nhớ của mình sống trong những giây phút, giờ, phút, giây. Bất cứ điều gì thêm và nó sẽ giống như một máy tính treo, đông lạnh trong thời gian và không gian, bởi vì tình trạng quá tải. Ông nhắm mắt nhưng nó làm cho không có sự khác biệt, có lẽ chỉ rằng thế giới là một ounce nhẹ hơn bây giờ, dưới bóng đen một chút ít khắc nghiệt hơn màu xám ảm đạm của thế giới xung quanh anh ta. Bàn chân của mình đã kiểm soát, xương và khớp chuyển động đồng bộ với các cơ bắp gia, tác động của mình cho cuộc đổ bộ cushioned bởi đế cao su Nikes của mình. Các âm thanh của lưu lượng truy cập vào buổi sáng sớm thông qua anh ta như một tiếng thì thầm, các honks và crunching của lốp cao su cào chống lại sỏi chơi giống như một máy ghi bị hỏng trong nền, rời rạc giai điệu đầy không lọc tiếng ồn và không thường xuyên phá vỡ và cầu ở giữa. Ông không biết chính xác bao lâu ông đã chạy, bao nhiêu năng lượng mà ông đã sử dụng lên, bao nhiêu calo ông đốt cháy hết, chỉ cần bao nhiêu của xác thịt dưới da của ông sẽ biến mất sau đó.Ông nghĩ ông biết.Once upon a time, có lẽ.Vì thêm một cố gắng để nhớ một cái gì đó, một điều gì đó sẽ trở nên dễ dàng hơn để quên.Thế giới là một bitch như vậy.Nó là một cuộc cạnh tranh, mỗi ngày, mỗi ngày, mỗi phút, mỗi thứ hai và bất cứ điều gì khác một sử dụng để tính thời gian. Nó bắt đầu trước khi các cửa ra vào mở cửa cho phòng thu ánh sáng rực rỡ và được bao quanh bởi gương. Nó tiếp tục sau khi cửa đóng cửa để những âm thanh của rút lui feet và lời rủa thô. Nó là một cuộc cạnh tranh never-ending được gọi là cuộc sống.Nó là một cuộc cạnh tranh một không bao giờ có thể giành chiến thắng.Và thêm một trong những cố gắng, thêm một có lừa.Bởi vì kết thúc, cho dù người chiến thắng hoặc thua, không đặt các giải thưởng cùng một số phận tương tự, cùng một cửa.An ủi duy nhất là, những người đến cửa đầu tiên.Kai đã bỏ túi của mình trên sàn gỗ mạ và tước đi giày của mình, ông quần Jean, Áo. Nó được dễ dàng, nhận được dễ dàng hơn mỗi ngày, tất cả các ông cần phải làm là cung cấp cho các loại vải một tàu kéo nhẹ, một shrug ánh sáng, và họ sẽ rơi xuống sàn nhà trong một hồ bơi tại mắt cá chân của mình. Ông stared lúc kính phản xạ, ở lớp còn lại cuối cùng mắc kẹt trên, clung ngày không có vấn đề làm thế nào cứng ông kéo.Da.Ông tự hỏi nếu ngày sẽ đến, trong ngày khi ông sẽ cung cấp cho một chút shimmy và nó sẽ rơi off, lộ tầm nhìn của màu đỏ và trắng.Để bây giờ, ông sẽ phải có nội dung với chạy đôi mắt của mình trên protusions tự hào của các kho báu mà nằm bên dưới, các hồ bơi màu xám và đen nằm ở lỗ và đường nứt của ông là.Ông heøn kéo ngày đen bodysuit nhăn trên đôi chân dài của mình. Nó giống như mặc một làn da thứ hai, và ông không bao giờ mệt mỏi của xem thu thập dữ liệu màu đen trên làn da của mình như một bệnh đầy màu sắc, chiếm lấy sự mở rộng của chân và thân, kéo dài ra và camouflaging anh ta vào bất cứ điều gì ông không thể. Sau đó cửa mở và những người khác đi vào."Này," cậu bé mình quen biết tới là Luhan nói với một nụ cười."Này," ông trả lời, mỉm cười trở lại.Giai đoạn một bắt đầu.Ăn hoặc ăn.Làm thế nào mỉa mai, Kai nghĩ như ông dõi cậu bé brown-haired ném guts của ông ra vào bát nhà vệ sinh. Họ trong bodysuits của họ và nó đã được dễ dàng để biết những người đã ăn gì cho bữa ăn sáng hoặc bữa ăn tối đêm trước, hoặc thậm chí trà thời gian.Ngoại trừ rằng nó là vô dụng để xem xét, bởi vì không có ai ăn bất cứ điều gì.Đó là quy tắc ngầm, một lệnh vàng có nghĩa là để được theo sau. Đó là lý do tại sao nơi có bốn nhà vệ sinh quầy hàng, hoàn chỉnh với bát nhà vệ sinh. Và snack góc được thả với chai nước và hộp thuốc hình bầu dục màu trắng mà thực hiện một cảm thấy như ông đã trong các savannahs. Nó được dễ dàng, khi một trong những của dạ dày growled, ông chỉ đơn giản là cần thiết để gulp xuống nước, cửa sổ pop một viên thuốc và truy cập vào nhà vệ sinh.Và khi ông xuất hiện, ông sẽ được an toàn trong một vài giờ trước khi đói lỗi tấn công một lần nữa.Đây là những gì làm cho sự cạnh tranh khó khăn như vậy, vì vậy khó khăn, vì vậy ly kỳ. Bởi vì nếu kẻ thù của mình thành công, San lấp mặt bằng lên, ông sẽ phải nhảy trước, sử dụng bất cứ điều gì có nghĩa là cần thiết.Thậm chí nếu nó có nghĩa là để lại một phần của mình trở lại trong nhà vệ sinh.Những thách thức đến, ga đầy đủ và yêu cầu, lập trình để sàng lọc ra mạnh mẽ từ các yếu. Nó là một cuộc chiến, một trận chiến tất cả-ra, xương bàn chân hạ cánh trên sàn nhà bằng gỗ với thump nhỏ nhất, cơ bắp siết chặt, sau đó đi tắt, cao lên vào không khí weightless. Khiêu vũ là một nghệ thuật. Ballet là một cuộc chiến tranh, trong đó các loại vũ khí duy nhất họ có là bản thân mình.Mồ hôi đổ xuống khuôn mặt của mình, thấm vào đôi mắt của mình và chua cay nhãn cầu của ông, dư thừa chạy xuống cằm của ông như một con sông. Cơ bắp của mình đang la hét, la hét để được cố định, các bộ phận tách khâu lại. Xương của mình là nặng và chết, da chặt chẽ xung quanh nó quá trạng thái bình thường để di chuyển. Máy lạnh ướp lạnh trên bề mặt, nhưng bên trong của ông đã lòng đam mê, một địa ngục của tra tấn và căng thẳng cơ bắp, các dây liên kết sắp sập rồi.Ông cúi vào tường, ông mắt đóng cửa, quá mệt mỏi để chăm sóc về chân shivering. Thời gian nghỉ là một ngoại lệ duy nhất, chỉ có năm phút, đó 300 giây nơi trò chơi dừng lại, tạm dừng, và tất cả các cầu thủ nhắm mắt của họ và cùng đài với đau khổ im lặng của riêng của họ. Và khi cửa nhảy và vỗ tay riêng biệt nhấn nút tiếp tục, họ chọn của vũ khí bị đánh đập một lần nữa, lần này bao phủ chúng với một cái áo mới của sơn.Họ nhìn mới một lần nữa.Nó đã là thời gian để đi. Họ đã tắt chế độ chiến đấu và chuyển sang chế độ tự. Kai không biết đó là hơn tàn bạo, bị giết bởi những người khác hoặc bị giết chết bởi chính mình.Một tàn bạo thế giới như họ sống ở.Họ đi bộ ra khỏi phòng thu, ra khỏi tòa nhà, bàn tay Xô đẩy sâu trong túi của họ, tìm kiếm như nếu họ đã có vui vẻ, cười và trò chuyện.Nó được toned xuống, nhưng vẫn còn đó.Kai có thể nhìn thấy nó trong mắt của Sehun. Envy, gió xoáy của xám chuyển màu đen như cậu bé raked đôi mắt của mình trên cổ tay xương của ông. Ông có thể thấy các động cơ whirring, những con số xuất hiện.3 ounce.Và ông biết rằng cậu bé đã đi để chi tiêu một giờ với đầu chucked xuống bát nhà vệ sinh khi ông đã về nhà.Ông cũng biết rằng vui vui vẻ trong mắt của Luhan là không có gì nhưng tự beration và nhiệt cho anh ta, để không thực hiện jete cũng như ông đã làm. Ông biết rằng cậu bé lớn tuổi đã suy nghĩ về những gì giáo viên đã nói, Kai là một trong đó tỏa sáng ra khỏi rất nhiều của bạn.Và đó Luhan sẽ dành đêm hành nghề infront của gương của mình cho đến khi ông có thể tỏa sáng sáng hơn so với các ngôi sao trên bầu trời.Họ sẽ chi tiêu đêm diễn hoàn hảo để cấp độ tiếp theo. Ngày mai, hoàn hảo sẽ là một nhiều rung lên các bậc thang ông đã phải quy mô.Họ chia tay ở phần cuối của đường phố, và khi ông đã chắc chắn họ đã quá xa để xem anh ta, ông quay và retraced của mình bước vào phòng thu.Cửa được mở khóa, treo một chút mở. Ngay lập tức, một cái chuông cảnh báo rung trong tâm trí của mình.Nó là ai? Những người đã sống lại để thực hành?Ông peeked trong, và trong sáng mềm của moonlight, ông có thể tạo ra một con số nhỏ di chuyển tại phòng được nhân đôi. Cậu bé đã được đóng khung nhỏ, và ông đã mang một singlet clung để ông hình skinny nhưng hơi cong và một cặp của theo dõi quần cán lên đầu gối. Ông nhảy múa, twirling, nhảy, quay, xem phản ánh của mình nhảy quanh phòng như một bóng. Có là không có âm nhạc, nghệ sĩ dương cầm không chơi piano, và được ông nhảy múa với giai điệu một triệu lưu hành thông qua làm chát tai im lặng.Trên khuôn mặt của mình là cái gì đó glittered giống như một viên kim cương đánh bóng, một cái gì đó rất hiếm và quý giá và tuyệt đẹp.Nó đã là nụ cười của ông.Và Kai nghĩ rằng nếu sự hoàn hảo là một người, nó sẽ là anh ta.Ông không phải là một trong số họ.Ông không phải là một đối thủ cạnh tranh trong các trò chơi khắc nghiệt của cuộc sống.Ông là quá vô tội, quá tinh khiết, quá hạnh phúc để.Bởi vì nếu ông từng tham gia trận chiến chuyên nghiệp ballet, nơi có thể chỉ là một victor và hai mươi khác mất, một ngôi sao và hai mươi khác trang sức đeo, một vũ công chính và hai mươi vũ công ballet khác, nụ cười của ông sẽ là một mặt nạ, một thuyết phục nói dối và không thực tế.Ông đẩy mở cửa và đi vào phòng thu tối.Ông "Mày là ai?" hỏi nhẹ nhàng.Cậu bé dừng lại nhảy múa và nhìn vào anh ta. Sự im lặng treo trong không khí, dày và stifling."Tôi là ai," ông nói cuối cùng, giọng nói của ông một giai điệu dịu tinged với một chất tẩy rửa nhẹ kim loại. "Tôi chỉ Baekhyun, nghệ sĩ dương cầm người."Kai vaguely nhớ con ngồi bằng piano ở góc xa của căn phòng. Ông đã không có ấn tượng của nghệ sĩ dương cầm, không bao giờ quan tâm đến bất cứ điều gì khác hơn so với các phong trào của tay chân của mình và các phong trào của các vũ công khác."I 'm Kai," ông nói, bỏ túi của mình với chai nước, vừa được refilled xuống sàn nhà."Tôi biết. Tôi đã theo dõi bạn khiêu vũ. "Đôi mắt của cậu bé đã được lấp đầy với một cảm xúc undecipherable. Nó làm cho Kai cảm thấy ít hơn hoàn hảo. Anh ta để quần áo của mình rơi xuống sàn nhà, và mạ trong bodysuit của mình, ông nhảy múa. Ông nhảy múa với ân sủng, ông để cho mình chân tay lithe quét qua không khí giống như lá rơi xuống, ông đã nhảy,
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Bình minh đã được phá vỡ, bóng tối để cho lên, trăng mờ dần vào nền. Bầu trời buổi sáng sớm tràn ngập với màu đen và màu xanh và trắng, và ông thích nghĩ rằng đó là một khung trống (bầu trời), và các màu sơn, mới vắt từ một ống mà đến trong mười hai màu sắc khác nhau, hoặc ít nhất là như thế nào nhiều màu sắc có trong một cầu vồng. Để Kai, chỉ có bốn màu sắc, không ai trong số họ đặc biệt sảng khoái. Đen. Gray. Trắng. Và màu đỏ. Đó là dưới bầu trời nước ngoài này mà ông đã chạy, vai rộng đè nặng bởi một bảy kg trọng tải. Đó là vào giữa tháng bảy, thời gian của những cơn gió lạnh và không khí se lạnh và khói trắng cuồn cuộn ra từ đôi môi nhợt nhạt và nứt nẻ. Các sợi lông trên da của mình đứng, thẳng như kim tiêm, và đó là một cảm giác bất an về nhận thức và sự tỉnh táo. Ông hút trong không khí lạnh băng giá trong hơi thở đo nhỏ, bởi vì chỉ có rất nhiều hơi thở ông có thể đưa cho mỗi ngày, mỗi tuần, mỗi tháng, mỗi năm. Ông không nghĩ rằng đến nay, tâm trí anh chỉ tập trung vào ngày hôm nay, ngay bây giờ, bộ nhớ của mình sống trong khoảnh khắc, giờ, phút, giây. Bất cứ điều gì nhiều hơn và nó sẽ giống như một máy tính treo, bị đóng băng trong thời gian và không gian, bởi vì tình trạng quá tải. Anh nhắm mắt lại nhưng nó đã không có sự khác biệt, có thể chỉ rằng thế giới là một ounce nhẹ hơn bây giờ, bóng mát của màu đen một chút ít khắc nghiệt hơn so với màu xám ảm đạm của thế giới xung quanh. Bàn chân của mình mất kiểm soát, xương và khớp di chuyển đồng bộ với các cơ gập, tác động của cuộc đổ bộ của ông đệm của đế cao su của Nikes mình. Những âm thanh của các lưu lượng truy cập vào một sớm mai đi ngang qua anh như một lời thì thầm, những honks và crunching lốp cao su cạo chống sỏi chơi như một máy ghi âm bị hỏng trong nền, giai điệu rời rạc đầy tiếng ồn không lọc và giờ nghỉ thường xuyên và nối ở giữa. Anh ta không biết chính xác mình đã chạy bao lâu, bao nhiêu năng lượng, ông đã sử dụng hết bao nhiêu calo ông bị đốt cháy, chỉ có bao nhiêu của xác thịt dưới da của mình sẽ biến mất sau này. Ông nghĩ rằng ông biết. xửa thời gian, có thể. Bởi vì một sự cố gắng nhiều hơn để nhớ một cái gì đó, một điều gì đó sẽ trở nên dễ dàng hơn để quên. Thế giới này là một chó cái như vậy. Đó là một cuộc thi, mỗi buổi sáng, mỗi ngày, mỗi phút, mỗi giây và bất cứ điều gì khác trong những sử dụng để đếm thời gian. Nó bắt đầu trước khi cánh cửa mở ra cho các phòng thu rực rỡ thắp sáng và được bao quanh bởi gương. Nó tiếp tục sau khi cánh cửa đóng lại để âm thanh của chân rút lui và lời tục tĩu thô. Đó là một cuộc cạnh tranh không bao giờ kết thúc được gọi là cuộc sống. Đó là một cuộc cạnh tranh không bao giờ có thể giành chiến thắng. Và thêm một cố gắng, người ta càng bị lừa. Bởi vì lúc kết thúc, dù thắng hay thua, nằm ​​tại các giải thưởng tương tự, cùng một số phận , cánh cửa cùng. Điều an ủi duy nhất là, người tới cửa đầu tiên. Kai bỏ túi của mình trên sàn gỗ sơn mài và cởi giày của mình, quần jean, áo sơ mi của mình. Nó là dễ dàng, nhận được dễ dàng hơn mỗi ngày, tất cả các ông cần phải làm là cung cấp cho các loại vải một tàu kéo nhẹ, một cái nhún vai ánh sáng, và họ sẽ rơi xuống sàn nhà trong một hồ bơi ở mắt cá chân. Ông nhìn chằm chằm vào kính phản quang, ở lớp còn lại cuối cùng mà bị mắc kẹt vào, bám chặt vào không có gì khó khăn khi anh kéo. Skin. Anh tự hỏi nếu ngày sẽ đến, ngày mà ông sẽ cho một ít áo sơ mi và nó sẽ rơi ngay off , phơi bày tầm nhìn của màu đỏ và màu trắng. Còn bây giờ, anh sẽ phải bằng lòng với sự chảy nước mắt của mình trên protusions tự hào về những kho báu mà nằm bên dưới, các hồ bơi của màu xám và màu đen nằm trong các lỗ và các kẽ hở của con mình. Ông khom lưng xuống để kéo trên bodysuit đen nhăn trên đôi chân dài của mình. Nó giống như mặc một làn da thứ hai, và ông không bao giờ mệt mỏi của xem các bò đen trên da của mình như một bệnh đầy màu sắc, chụp qua sự mở rộng của chân và thân mình, kéo dài ra và ngụy trang nó vào bất cứ điều gì ông không thể được. Sau đó, cánh cửa mở ra và những người khác bước vào. "Hey," cậu bé mà ông đã biết Luhan nói với một nụ cười. "Hey," ông trả lời, mỉm cười trở lại. Một giai đoạn bắt đầu. Ăn hoặc được ăn. Làm thế nào mỉa mai, Kai nghĩ như anh nhìn cậu bé tóc nâu ném ruột của mình ra vào bồn vệ sinh. Họ đang ở trong bodysuits của họ và nó đã được dễ dàng để nói ai đã ăn gì cho bữa ăn sáng hoặc bữa ăn tối của đêm hôm trước, hoặc thậm chí thời gian trà. Ngoại trừ rằng nó là vô ích để tìm, vì không ai ăn bất cứ thứ gì. Đó là một luật bất thành văn, một vàng lệnh có nghĩa là để được theo sau. Đó là lý do tại sao nơi có bốn gian hàng toilet, đầy đủ với bồn cầu. Và góc ăn nhẹ cũng được thả với chai nước và hộp thuốc hình bầu dục màu trắng khiến một cảm giác như anh đang ở thảo nguyên. Nó là dễ dàng, khi cho bụng gầm gừ, ông chỉ đơn giản là cần thiết để nuốt chửng nước, bật một viên thuốc và ghé thăm nhà vệ sinh. Và khi anh xuất hiện, anh ta sẽ được an toàn trong một vài giờ trước khi các lỗi đói tấn công một lần nữa. Đây là những gì làm sự cạnh tranh rất khó khăn, rất khó khăn, do đó ly kỳ. Bởi vì nếu kẻ thù của mình đã thành công, san lấp mặt bằng, ông sẽ phải nhảy về phía trước, sử dụng bất cứ phương tiện cần thiết. Thậm chí nếu nó có nghĩa là để lại một phần của mình trở lại trong nhà vệ sinh. Những thách thức đến, ga đầy đủ và đòi hỏi, lập trình để chọn lọc ra mạnh mẽ từ yếu. Đó là một cuộc chiến, một trận chiến tất cả ra, bàn chân xương xẩu hạ cánh trên sàn gỗ với các đập nhỏ, cơ bắp chặt, sau đó tắt đi, cao lên trời không trọng lượng. Khiêu vũ là một nghệ thuật. Ballet là một cuộc chiến tranh, trong đó các loại vũ khí duy nhất mà họ có là chính mình. Mồ hôi đổ xuống khuôn mặt của mình, thấm vào mắt và nhức nhãn cầu của ông, chạy vượt quá xuống cằm như một dòng sông. Cơ bắp của mình đã la hét, la hét để được cố định, các bộ phận tách khâu lại. Xương của mình đã nặng và chết, da chặt chẽ xung quanh nó quá mềm để di chuyển. Điều hòa không khí lạnh bề mặt nhưng bên trong lại được lòng đam mê, một địa ngục tra tấn và cơ bắp căng thẳng, các dây liên kết đổ vỡ. Ông dựa vào tường, mắt nhắm lại, quá mệt mỏi để chăm sóc về đôi chân run rẩy của mình. Thời gian nghỉ là ngoại lệ duy nhất, chỉ có năm phút, mà 300 giây nơi trò chơi dừng lại, dừng lại, và tất cả các cầu thủ nhắm mắt của họ và điều chỉnh trong khổ đau thầm lặng của mình. Và khi cánh cửa đóng sầm và clap biệt nhấn nút RESUME, chúng lấy vũ khí đập của họ một lần nữa, lần này bao gồm họ với một cái áo mới của sơn. Họ nhìn mới một lần nữa. Đó là thời gian để đi. Họ tắt chế độ chiến đấu và chuyển sang chế độ tự. Kai không biết mà đã tàn bạo hơn, bị giết bởi những người khác hoặc bị giết bởi chính mình. một thế giới tàn bạo như vậy họ đã từng sống. Họ bước ra khỏi phòng thu, ra khỏi tòa nhà, tay đẩy sâu trong túi của họ, trông như thể họ có vui vẻ, cười và trò chuyện. Nó đã giảm xuống, nhưng vẫn còn đó. Kai có thể nhìn thấy điều đó trong mắt của Sehun. Ghen tị, những cơn gió xoáy màu xám chuyển màu đen như cậu bé cào mắt của mình trên cổ tay xương xẩu của mình. Anh có thể thấy các động cơ lăng xăng, những con số xuất hiện. Ba ounce. Và anh biết rằng cậu bé đã đi để dành một giờ với đầu tắc lưỡi xuống bồn cầu khi anh về tới nhà. Ông cũng biết rằng cổ vũ vui vẻ trong mắt Luhan là không có gì nhưng tự beration và nhiệt đến với ông, không thực hiện các jete cũng như ông đã làm. Ông biết rằng cậu bé lớn hơn đã suy nghĩ về những gì giáo viên đã nói, rằng Kai là một trong đó tỏa sáng của rất nhiều bạn. Và rằng Luhan sẽ qua đêm tập luyện trước mặt gương của anh cho đến khi anh có thể tỏa sáng sáng hơn các ngôi sao trong bầu trời. Họ sẽ dành đêm uống hoàn hảo để cấp độ tiếp theo. Ngày mai, hoàn hảo sẽ là một trong nhiều rung lên những bậc thang, ông đã mở rộng quy mô. Họ chia tay vào cuối của đường phố, và khi anh chắc chắn họ đã quá xa để nhìn thấy anh, anh quay lại và lui bước của mình đến phòng thu. Các Cánh cửa đã mở khóa, treo hơi mở. Ngay lập tức, một tiếng chuông cảnh báo thu phí trong tâm trí của mình. Ai là nó? Ai đang ở lại để thực hành? Cậu ngó vào, và trong ánh sáng mềm mại của ánh trăng anh có thể tạo ra một con số nhỏ di chuyển về trong căn phòng được nhân đôi. Cậu bé nhỏ đóng khung, và anh ta đang mặc một singlet mà bám vào con số gầy nhưng hơi cong của mình và một chiếc quần theo dõi cán lên đến đầu gối. Ông ấy nhảy, xoay, nhảy, xoay, xem múa phản chiếu của mình xung quanh phòng như một cái bóng. Không có âm nhạc, không có nghệ sĩ piano chơi đàn piano, nhưng anh ấy nhảy đến một triệu giai điệu réo rắt phát ra sự im lặng điếc tai. Trên khuôn mặt của mình là một cái gì đó lấp lánh như một viên kim cương được đánh bóng, một cái gì đó quý hiếm và tuyệt đẹp. Đó là nụ cười của anh . Và Kai nghĩ rằng nếu sự hoàn hảo là một người, nó sẽ được anh ta. Anh ta không phải là một trong số họ. Ông không phải là một đối thủ cạnh tranh trong các trò chơi khắc nghiệt của cuộc sống. Anh ấy quá ngây thơ, quá tinh khiết, quá hạnh phúc được. Bởi vì nếu anh từng tham gia trong các trận chiến của ballet chuyên nghiệp, nơi mà chỉ có thể là một chiến thắng và kẻ thua hai mươi khác, một ngôi sao và hai mươi trang điểm khác, một trong những vũ công chính và hai mươi vũ công ballet khác, nụ cười của anh sẽ là một mặt nạ, một lời nói dối có sức thuyết phục và không có thật. Anh đẩy cửa và bước vào phòng thu tối. "Bạn là ai?" ông nhẹ nhàng hỏi. Cậu bé dừng lại nhảy múa và nhìn anh. Sự im lặng treo trong không khí, dày và ngột ngạt. "Tôi là ai," cuối cùng anh nói, giọng nói của mình một giai điệu du dương nhuốm một gỉ kim loại nhẹ. "Tôi chỉ là Baekhyun, nghệ sĩ piano." Kai nhớ mang máng hình ngồi bên cây đàn piano ở góc xa của căn phòng. Ông không có ấn tượng của nghệ sĩ dương cầm, không bao giờ quan tâm đến bất cứ điều gì khác hơn so với các chuyển động của tay chân của mình và chuyển động của các vũ công khác. "Tôi là Kai," ông nói, thả túi xách của mình với chai mới nạp lại mực nước vào sàn. "Tôi biết. Tôi đã theo dõi bạn nhảy." Đôi mắt của cậu bé đã được lấp đầy với một cảm xúc không đọc được. Nó làm cho Kai cảm thấy ít hơn hoàn hảo. Ông cho quần áo của mình rơi xuống sàn nhà, và được phủ bodysuit của mình, anh ấy nhảy. Anh là người có duyên, ông đã để cho tay chân uyển chuyển của ông quét qua không khí như những chiếc lá rơi, anh ta nhảy,



























































































































































































































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: