in this age few tragedies are written. It has often been held that the dịch - in this age few tragedies are written. It has often been held that the Việt làm thế nào để nói

in this age few tragedies are writt

in this age few tragedies are written. It has often been held that the lack is due to a paucity of heroes among us, or else that modern man has had the blood drawn out of his organs of belief by the skepticism of science, and the heroic attack on life cannot feed on an attitude of reserve and circumspection. For one reason or another, we are often held to be below tragedy-or tragedy above us. The inevitable conclusion is, of course, that the tragic mode is archaic, fit only for the very highly placed, the kings or the kingly, and where this admission is not made in so many words it is most often implied.
I believe that the common man is as apt a subject for tragedy in its highest sense as kings were. On the face of it this ought to be obvious in the light of modern psychiatry, which bases its analysis upon classific formulations, such as Oedipus and Orestes complexes, for instances, which were enacted by royal beings, but which apply to everyone in similar emotional situations.

More simply, when the question of tragedy in art is not at issue, we never hesitate to attribute to the well-placed and the exalted the very same mental processes as the lowly. And finally, if the exaltation of tragic action were truly a property of the high-bred character alone, it is inconceivable that the mass of mankind should cherish tragedy above all other forms, let alone be capable of understanding it.

As a general rule, to which there may be exceptions unknown to me, I think the tragic feeling is evoked in us when we are in the presence of a character who is ready to lay down his life, if need be, to secure one thing-his sense of personal dignity. From Orestes to Hamlet, Medea to Macbeth, the underlying struggle is that of the individual attempting to gain his "rightful" position in his society.

Sometimes he is one who has been displaced from it, sometimes one who seeks t attain it for the first time, but the fateful wound from which the inevitable events spiral is the wound of indignity and its dominant force is indignation. Tragedy, then, is the consequence of a man's total compulsion to evaluate himself justly.

In the sense of having been initiated by the hero himself, the tale always reveals what has been called his "tragic flaw," a failing that is not peculiar to grand or elevated characters. Nor is it necessarily a weakness. The flaw, or crack in the characters, is really nothing-and need be nothing, but his inherent unwillingness to remain passive in the face of what he conceives to be a challenge to his dignity, his image of his rightful status. Only the passive, only those who accept their lot without active retaliation, are "flawless." Most of us are in that category.

But there are among us today, as there always have been, those who act against the scheme of things that degrades them, and in the process of action everything we have accepted out of fear of insensitivity or ignorance is shaken before us and examined, and from this total onslaught by an individual against the seemingly stable cosmos surrounding us-from this total examination of the "unchangeable" environment-comes the terror and the fear that is classically associated with tragedy. More important, from this total questioning of what has previously been unquestioned, we learn. And such a process is not beyond the common man. In revolutions around the world, these past thirty years, he has demonstrated again and again this inner dynamic of all tragedy.

Insistence upon the rank of the tragic hero, or the so-called nobility of his character, is really but a clinging to the outward forms of tragedy. If rank or nobility of character was indispensable, then it would follow that the problems of those with rank were the particular problems of tragedy. But surely the right of one monarch to capture the domain from another no longer raises our passions, nor are our concepts of justice what they were to the mind of an Elizabethan king.

The quality in such plays that does shake us, however, derives from the underlying fear of being displaced, the disaster inherent in being torn away from our chosen image of what and who we are in this world. Among us today this fear is strong, and perhaps stronger, than it ever was. In fact, it is the common man who knows this fear best.

Now, if it is true that tragedy is the consequence of a man's total compulsion to evaluate himself justly, his destruction in the attempt posits a wrong or an evil in his environment. And this is precisely the morality of tragedy and its lesson. The discovery of the moral law, which is what the enlightenment of tragedy consists of, is not the discovery of some abstract or metaphysical quantity.

The tragic right is a condition of life, a condition in which the human personality is able to flower and realize itself. The wrong is the condition which suppresses man, perverts the flowing out of his love and creative instinct. Tragedy enlightens-and it must, in that it points the heroic finger at the enemy of man's freedom. The thrust for freedom is the quality in tragedy which exalts. The revolutionary questioning of the stable environment is what terrifies. In no way is the common man debarred from such thoughts or such actions.

Seen in this light, our lack of tragedy may be partially accounted for by the turn which modern literature has taken toward the purely psychiatric view of life, or the purely sociological. If all our miseries, our indignities, are born and bred within our minds, then all action, let alone the heroic action, is obviously impossible.

And if society alone is responsible for the cramping of our lives, then the protagonist must needs be so pure and faultless as to force us to deny his validity as a character. From neither of these views can tragedy derive, simply because neither represents a balanced concept of life. Above all else, tragedy requires the finest appreciation by the writer of cause and effect.

No tragedy can therefore come about when its author fears to question absolutely everything, when he regards any institution, habit or custom as being either everlasting, immutable or inevitable. In the tragic view the need of man to wholly realize himself is the only fixed star, and whatever it is that hedges his nature and lowers it is ripe for attack and examination. Which is not to say that tragedy must preach revolution.

The Greeks could probe the very heavenly origin of their ways and return to confirm the rightness of laws. And Job could face God in anger, demanding his right and end in submission. But for a moment everything is in suspension, nothing is accepted, and in this sketching and tearing apart of the cosmos, in the very action of so doing, the character gains "size," the tragic stature which is spuriously attached to the royal or the high born in our minds. The commonest of men may take on that stature to the extent of his willingness to throw all he has into the contest, the battle to secure his rightful place in the world.

There is a misconception of tragedy with which I have been struck in review after review, and in many conversations with writers and readers alike. It is the idea that tragedy is of necessity allied to pessimism. Even the dictionary says nothing more about the word than that it means a story with a sad or unhappy ending. This impression is so firmly fixed that I almost hesitate to claim that in truth tragedy implies more optimism in its author than does comedy, and that its final result ought to be the reinforcement of the onlooker's brightest opinions of the human animal.

For, if it is true to say that in essence the tragic hero is intent upon claiming his whole due as a personality, and if this struggle must be total and without reservation, then it automatically demonstrates the indestructible will of man to achieve his humanity.

The possibility of victory must be there in tragedy. Where pathos rules, where pathos is finally derived, a character has fought a battle he could not possibly have won. The pathetic is achieved when the protagonist is, by virtue of his witlessness, his insensitivity, or the very air he gives off, incapable of grappling with a much superior force.

Pathos truly is the mode for the pessimist. But tragedy requires a nicer balance between what is possible and what is impossible. And it is curious, although edifying, that the plays we revere, century after century, are the tragedies. In them, and in them alone, lies the belief-optimistic, if you will, in the perfectibility of man.

It is time, I think, that we who are without kings, took up this bright thread of our history and followed it to the only place it can possibly lead in our time-the heart and spirit of the average man.
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
trong độ tuổi này vài bi kịch được viết. Nó thường đã được tổ chức mà thiếu là do paucity của các anh hùng trong số chúng tôi, hoặc người nào khác mà người đàn ông hiện đại đã có máu kéo ra khỏi các cơ quan của ông của niềm tin của chủ nghĩa hoài nghi của khoa học, và cuộc tấn công anh hùng cuộc sống không thể ăn một thái độ của khu bảo tồn và circumspection. Cho một trong những lý do này hay cách khác, chúng tôi thường được tổ chức để dưới thảm kịch- hoặc các thảm kịch trên chúng tôi. Kết luận không thể tránh khỏi là, tất nhiên, các chế độ bi thảm là cổ, phù hợp với chỉ cho đặt rất cao, các vị vua hay vua, và nơi này nhập học không được thực hiện trong rất nhiều những từ đó là thường ngụ ý.Tôi tin rằng người đàn ông thường là apt là một chủ đề cho bi kịch trong ý nghĩa cao nhất của nó như vị vua. Trên khuôn mặt của nó điều này nên được rõ ràng trong ánh sáng của tâm thần học hiện đại, mà cơ sở phân tích của nó sau khi classific công thức, chẳng hạn như tổng hợp Oedipus và Orestes, cho trường hợp, mà đã được ban hành bởi Hoàng gia người, nhưng mà áp dụng cho tất cả mọi người trong tình huống tình cảm tương tự.Đơn giản hơn, khi câu hỏi của thảm kịch trong nghệ thuật không phải là vấn đề, chúng tôi không bao giờ ngần thuộc tính để đặt tốt và các sôi nổi các quá trình tâm thần rất giống như các thấp kém. Và cuối cùng, nếu sự nâng cao của bi kịch hành động thực sự là một tính chất của giống cao nhân vật một mình, nó là phi thường rằng khối lượng của nhân loại nên yêu mến thảm kịch trên tất cả các hình thức khác, hãy để một mình có khả năng của sự hiểu biết nó.Như một quy luật chung, mà có thể có trường hợp ngoại lệ không rõ với tôi, tôi nghĩ rằng cảm giác bi thảm gợi lên trong chúng tôi khi chúng tôi có sự hiện diện của một nhân vật sẵn sàng để nằm xuống cuộc sống của mình, nếu cần, để bảo đảm một cảm giác của ông điều cá nhân nhân phẩm. Từ Orestes để ấp, Medea để Macbeth, cuộc đấu tranh nằm bên dưới là của cá nhân cố gắng đạt được vị trí của mình "hợp pháp" trong xã hội của mình.Đôi khi ông là một trong những người đã được dời từ nó, đôi khi một trong những người tìm kiếm t đạt được nó lần đầu tiên, nhưng vết thương định mệnh mà từ đó xoắn ốc không thể tránh khỏi sự kiện là các vết thương của indignity và lực lượng chi phối của nó là indignation. Thảm kịch, sau đó, là hậu quả của một người đàn ông tất cả cưỡng bách để đánh giá chính mình justly.Trong ý nghĩa của việc có được khởi tạo bởi người Anh hùng mình, câu chuyện luôn luôn cho thấy những gì đã được gọi là của mình "bi thảm lỗi", một thất bại đó không phải là riêng cho ký tự lớn hoặc cao. Cũng không phải là nó nhất thiết phải là một điểm yếu. Các lỗ hổng, hoặc crack trong nhân vật, là thực sự không có gì- và cần không có gì, nhưng ông unwillingness vốn có ở lại thụ động khi đối mặt với những gì ông conceives là một thách thức cho nhân phẩm của mình, hình ảnh của ông của tình trạng hợp pháp của mình. Chỉ là thụ động, chỉ những người chấp nhận của nhiều mà không có hoạt động để trả đũa nhất, là "hoàn hảo". Hầu hết chúng ta đang ở trong danh mục đó.Nhưng có là một trong chúng tôi hôm nay, như luôn luôn đã có, những người hành động chống lại các đề án của những điều mà làm giảm chúng, và trong quá trình hành động tất cả mọi thứ chúng tôi đã chấp nhận ra khỏi nỗi sợ hãi của insensitivity hoặc vô minh chấn động trước khi chúng tôi và kiểm tra, và từ này tấn công tất cả bởi một cá nhân chống lại vũ trụ dường như ổn định xung quanh chúng ta-từ này kiểm tra tất cả các "unchangeable" môi trường-đến khủng bố và sợ hãi kết hợp cổ điển với thảm kịch. Quan trọng hơn, từ này tất cả câu hỏi của những gì trước đó đã không thể hỏi, chúng tôi tìm hiểu. Và như vậy là một quá trình không phải là vượt ra ngoài người đàn ông phổ biến. Trong cuộc cách mạng trên thế giới, những ba mươi năm qua, ông đã chứng minh một lần nữa và một lần nữa này năng động bên trong của tất cả thảm kịch.Các khăng khăng trên cấp bậc anh hùng bi thảm, hoặc giới quý tộc cái gọi là nhân vật của mình, thực sự là nhưng một bám vào các hình thức bên ngoài của thảm kịch. Nếu xếp hạng hoặc các quý tộc của nhân vật là không thể thiếu, sau đó nó sẽ làm theo các vấn đề của những người có Xếp hạng đã là các vấn đề cụ thể của thảm kịch. Nhưng chắc chắn quyền một quốc vương để nắm bắt tên miền khác không còn làm tăng niềm đam mê của chúng tôi, cũng không phải là chúng tôi khái niệm về công lý những gì họ đã để tâm trí của một vị vua Elizabeth.Chất lượng trong các vở kịch mà lắc cho chúng tôi, Tuy nhiên, có nguồn gốc từ sự sợ hãi cơ bản của đang được dời, thảm họa cố hữu trong bị xé ra khỏi chúng tôi hình ảnh được lựa chọn của những gì và những người chúng tôi trong thế giới này. Giữa chúng ta hôm nay lo sợ này là mạnh mẽ, và có lẽ mạnh mẽ hơn, hơn bao giờ hết. Trong thực tế, nó là người đàn ông phổ biến những người hiểu biết lo sợ này tốt nhất.Bây giờ, nếu đó là sự thật rằng thảm kịch là hệ quả của một người đàn ông tất cả cưỡng bách để đánh giá chính mình justly, hủy diệt của ông trong nỗ lực posits sai một hoặc một điều ác trong môi trường của mình. Và điều này là chính xác đạo đức của thảm kịch và bài học của nó. Khám phá các luật đạo Đức, đó là những gì giác ngộ của thảm kịch bao gồm, không phải là phát hiện ra một số số lượng trừu tượng hoặc siêu hình.Quyền bi thảm là một điều kiện của cuộc sống, một điều kiện mà trong đó cá tính con người có thể hoa và nhận ra chính nó. Sai là tình trạng mà ngăn chặn người đàn ông, perverts chảy ra khỏi tình yêu và bản năng sáng tạo của mình. Bi kịch enlightens- và nó phải, trong đó nó trỏ ngón tay anh hùng vào kẻ thù của người đàn ông tự do. Lực đẩy cho tự do là chất lượng trong bi kịch mà exalts. Các câu hỏi cách mạng của môi trường ổn định là những gì tung. Trong không có cách nào người đàn ông thường debarred từ những suy nghĩ hoặc hành động như vậy.Nhìn thấy trong ánh sáng này, chúng tôi thiếu thảm kịch có thể được một phần chiếm bởi các biến mà văn học hiện đại đã đưa về hướng quan tâm thần hoàn toàn của cuộc sống, hoặc xã hội học thuần túy. Nếu tất cả khổ đau của chúng tôi, chúng tôi indignities, được sinh ra và lớn lên trong tâm trí của chúng tôi, sau đó tất cả hành động, hãy để một mình các hành động anh hùng, là rõ ràng là không thể.Và nếu xã hội một mình chịu trách nhiệm cho chuột rút cuộc sống của chúng tôi, sau đó nhân vật chính cần phải như vậy tinh khiết và không lầm lổi là để buộc chúng tôi phải từ chối tính hợp lệ của mình như là một nhân vật. Từ không phải của những quan điểm có thể bi kịch lấy được, chỉ đơn giản là bởi vì không phải đại diện cho một khái niệm cân bằng của cuộc sống. Trên tất cả nào khác, bi kịch đòi hỏi sự đánh giá cao tốt nhất của các nhà văn của nhân quả.Không có thảm kịch do đó có thể trở về khi tác giả của nó lo ngại cho câu hỏi hoàn toàn tất cả mọi thứ, khi ông liên quan đến bất kỳ cơ sở giáo dục, thói quen hoặc tùy chỉnh như là hoặc là mai mai, không thay đổi hoặc không thể tránh khỏi. Trong chế độ xem bi thảm sự cần thiết của con người để hoàn toàn nhận ra mình là ngôi sao cố định duy nhất, và nó là bất cứ điều gì mà hedges bản chất của mình và làm giảm nó là chín muồi cho cuộc tấn công và kiểm tra. Đó là không phải để nói rằng thảm kịch phải rao giảng cách mạng.Người Hy Lạp có thể thăm dò nguồn gốc rất trên trời trong cách của họ và trở lại để xác nhận rightness của pháp luật. Và công việc có thể đối mặt với Thiên Chúa trong sự tức giận, đòi hỏi quyền của mình và kết thúc trong nộp hồ sơ. Nhưng cho một thời điểm tất cả mọi thứ là trong đình chỉ, không có gì là được chấp nhận, và trong này phác thảo và rách ngoài của vũ trụ, trong hành động rất của làm như vậy, nhân vật đạt "kích cỡ," tầm cỡ bi thảm mà spuriously được gắn liền với Hoàng gia hoặc cao sinh trong tâm trí của chúng tôi. Phổ biến của người đàn ông có thể mất trên tầm cỡ mà đến mức độ của sự sẵn lòng của ông để ném tất cả các ông đã vào cuộc thi, chiến đấu để bảo đảm vị trí chính đáng của mình trên thế giới.Đó là một quan niệm sai lầm của thảm kịch mà tôi đã được đánh trong bài đánh giá sau khi xem xét, và nhiều đàm thoại với tác giả và độc giả như nhau. Đó là ý tưởng rằng thảm kịch là cần thiết liên minh để bi quan. Ngay cả từ điển nói rằng không có gì hơn về từ hơn mà nó có nghĩa là một câu chuyện với một kết thúc buồn hay không hạnh phúc. Ấn tượng này vì vậy chắc chắn cố định rằng tôi gần như ngần ngại để yêu cầu bồi thường trong sự thật bi kịch ngụ ý lạc quan trong tác giả của nó hơn không hài kịch, và kết quả cuối cùng của nó nên là tăng cường của onlooker những sáng nhất ý kiến của các động vật của con người.Đối với, nếu nó là đúng nói rằng bản chất Anh hùng bi thảm là ý định sau khi tuyên bố của mình hoàn toàn do như là một nhân cách, và nếu cuộc đấu tranh này phải được tất cả và mà không đặt phòng, sau đó nó tự động chứng tỏ sẽ không thể hủy diệt của con người để đạt được nhân loại của mình.Khả năng chiến thắng phải có trong bi kịch. Nơi pathos quy tắc, nơi pathos cuối cùng có nguồn gốc, một nhân vật đã chiến đấu một trận đánh ông có thể không có thể đã giành được. Các thảm hại được thực hiện khi nhân vật chính là, bởi Đức hạnh của ông witlessness, insensitivity của mình, hoặc không khí rất ông cho ra, không có khả năng vật lộn với một lực lượng vượt trội nhiều.Pathos thực sự là các chế độ cho bi quan. Nhưng bi kịch đòi hỏi một sự cân bằng đẹp hơn giữa những gì có thể và những gì là không thể. Và nó là tò mò, mặc dù edifying, những vở kịch chúng tôi revere, thế kỷ sau thế kỷ, là những bi kịch. Trong đó, và trong đó một mình, có cự ly các niềm tin-lạc quan, nếu bạn sẽ, trong perfectibility người đàn ông.Nó là thời gian, tôi nghĩ rằng, chúng ta không có vua, đã lên chủ đề này tươi sáng của lịch sử của chúng tôi và tiếp theo là nơi duy nhất mà nó có thể có thể dẫn trong thời gian-trái tim và tinh thần của người đàn ông trung bình của chúng tôi.
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
trong độ tuổi này ít bi kịch được viết. Nó thường được tổ chức mà thiếu là do một số lượng ít ỏi của anh hùng giữa chúng ta, hoặc người nào khác mà người đàn ông hiện đại đã có máu rút ra khỏi các cơ quan của ông về niềm tin của sự hoài nghi của khoa học, và các cuộc tấn công anh hùng trên đời không thể ăn một thái độ của dự trữ và thận. Đối với một lý do nào khác, chúng tôi thường tổ chức để được dưới thảm kịch hay bi kịch trên chúng ta. Các kết luận không thể tránh khỏi là, tất nhiên, rằng chế độ bi thảm là cổ xưa, phù hợp với chỉ cho rất cao đặt, các vị vua hay vua chúa, và nơi nhập học này không được thực hiện trong rất nhiều từ nó thường được ngụ ý.
Tôi tin rằng người đàn ông thường là như apt một chủ đề cho bi kịch nhất nghĩa là vị vua đã. Trên khuôn mặt của nó điều này nên được rõ ràng trong ánh sáng của tâm thần học hiện đại, mà căn cứ phân tích của mình khi công thức classific, như Oedipus và Orestes phức, cho các trường hợp, trong đó đã được ban hành bởi những con hoàng gia, nhưng mà áp dụng cho tất cả mọi người trong cảm xúc tương tự tình huống. Đơn giản hơn, khi câu hỏi của bi kịch trong nghệ thuật không phải là tại vấn đề, ​​chúng tôi không bao giờ ngần ngại gán cho các vị trí tốt và tôn lên các quá trình thần kinh rất giống như những người thấp hèn. Và cuối cùng, nếu tôn vinh hành động bi kịch đã thực sự là một tài sản của các nhân vật cao-lai một mình, nó là không thể tưởng tượng rằng khối lượng của nhân loại nên trân quý bi kịch trên tất cả các hình thức khác, hãy để một mình có khả năng hiểu biết về nó. Như một quy tắc chung, mà có thể có ngoại lệ không biết đến tôi, tôi nghĩ rằng cảm giác bi thảm được gợi lên trong chúng ta khi chúng ta ở trong sự hiện diện của một nhân vật người sẵn sàng hy sinh mạng sống của mình, nếu cần thiết, để đảm bảo một điều-mình cảm giác cá nhân nhân phẩm. Từ Orestes để Hamlet, Medea để Macbeth, cuộc đấu tranh cơ bản là của cá nhân cố gắng để đạt được "hợp pháp" vị trí của mình trong xã hội của mình. Đôi khi anh là một trong những người đã được di dời khỏi nó, đôi khi một người nào tìm kiếm t đạt được nó cho là người đầu tiên thời gian, nhưng vết thương định mệnh mà từ đó những sự kiện không thể tránh khỏi xoắn ốc là vết thương của sự sỉ nhục và sức mạnh vượt trội của nó là sự phẫn nộ. Bi kịch, sau đó, là hậu quả của tổng ép buộc một người đàn ông để đánh giá bản thân mình một cách công bằng. Trong ý nghĩa của đã được khởi xướng bởi các hero mình, câu chuyện luôn luôn cho thấy những gì được gọi là "sai lầm bi thảm" của ông là một thất bại đó không phải là đặc thù của lớn hoặc nâng cao các nhân vật. Cũng không nhất thiết phải là một điểm yếu. Các lỗ hổng, vết nứt hoặc trong các nhân vật, thực sự là không có gì và cần thiết không có gì, nhưng không sẵn lòng vốn có của mình để vẫn thụ động khi đối mặt với những gì ông đã tiến được một thách thức đối với nhân phẩm của mình, hình ảnh của ông về tình trạng hợp pháp của mình. Chỉ thụ động, chỉ có những người chấp nhận số phận của mình mà không trả đũa hoạt động, là "hoàn hảo". Hầu hết chúng ta trong thể loại đó. Nhưng có giữa chúng ta ngày hôm nay, như luôn luôn có được, những người hành động chống lại các chương trình của những điều mà làm giảm chúng, và trong quá trình hành động tất cả mọi thứ chúng tôi đã nhận ra sự sợ hãi của sự vô cảm hay vô minh là rung động trước chúng ta và được kiểm tra, và từ tổng tấn công này do một cá nhân đối với vũ trụ dường như ổn định xung quanh chúng ta, từ tổng kiểm tra này của "bất biến" môi trường đến nỗi sợ hãi và sự sợ hãi mà là cổ điển kết hợp với bi kịch. Quan trọng hơn, từ tổng số câu hỏi này của những gì trước đây đã được chất vấn, chúng ta học. Và một quá trình như vậy không phải là ngoài những người dân thường. Trong các cuộc cách mạng trên thế giới, ba mươi năm qua, ông đã chứng minh một lần nữa và một lần nữa năng động bên trong của tất cả bi kịch. Nói nhiều về cấp bậc của các anh hùng bi thảm, hay còn gọi là quý tộc của nhân vật của mình, thực sự là nhưng một bám vào các hình thức bên ngoài của bi kịch. Nếu xếp hạng hoặc quý tộc của nhân vật là không thể thiếu, sau đó nó sẽ theo đó các vấn đề của những người có cấp bậc là những vấn đề gì về bi kịch. Nhưng chắc chắn quyền của một quốc vương để nắm bắt các tên miền từ khác không còn làm tăng niềm đam mê của chúng tôi, cũng không phải là những khái niệm của chúng ta về công lý những gì họ đã được vào tâm trí của một vị vua thời Elizabeth. Chất lượng trong các vở kịch như vậy mà không bắt chúng ta, tuy nhiên, xuất phát từ nỗi sợ hãi tiềm ẩn của bị di dời, các thảm họa vốn có trong bị xé đi từ hình ảnh được lựa chọn của những gì và chúng ta là ai trong thế giới này của chúng tôi. Trong số chúng ta ngày nay sợ hãi này là mạnh mẽ, và có lẽ mạnh hơn, hơn bao giờ hết. Trong thực tế, nó là một người bình thường ai biết được sự sợ hãi này tốt nhất. Bây giờ, nếu nó là sự thật bi kịch đó là hậu quả của tổng ép buộc một người đàn ông để đánh giá bản thân mình một cách công bằng, sự hủy diệt của mình trong nỗ lực thừa nhận một sai lầm hay một ác trong môi trường của mình. Và đây chính là đạo đức của bi kịch và bài ​​học của nó. Việc phát hiện ra các quy luật luân lý, mà là những gì sự giác ngộ của bi kịch gồm, không phải là phát hiện của một số lượng trừu tượng hay siêu hình. Quyền bi thảm là một điều kiện của cuộc sống, một tình trạng mà trong đó nhân cách con người có khả năng ra hoa và nhận ra chính nó. Các sai là điều kiện mà người đàn ông đàn áp, biến thái chảy ra khỏi tình yêu của mình và bản năng sáng tạo. Bi kịch soi sáng và nó phải, mà nó trỏ ngón tay anh hùng vào kẻ thù của tự do của con người. Các lực đẩy cho tự do là chất lượng trong bi kịch mà đề cao. Các câu hỏi mang tính cách mạng của môi trường ổn định là những gì sợ hãi. Không có cách nào là người đàn ông chung debarred từ những suy nghĩ như vậy hay hành động như vậy. Nhìn trong ánh sáng này, thiếu của chúng ta về thảm kịch có thể được hạch toán một phần cho bởi sự chuyển đổi mà văn học hiện đại đã đưa về phía quan điểm thuần túy tâm thần của cuộc sống, hoặc xã hội học thuần túy. Nếu tất cả những đau khổ của chúng tôi, indignities của chúng tôi, được sinh ra và lớn lên trong tâm trí của chúng tôi, sau đó tất cả các hành động, hãy để một mình hành động anh hùng, rõ ràng là không thể. Và nếu xã hội một mình chịu trách nhiệm cho các co thắt của cuộc sống của chúng tôi, sau đó nhân vật chính phải nhu cầu được như vậy thanh sạch không vết như để buộc chúng ta phải phủ nhận tính hợp lệ của mình như là một nhân vật. Từ không phải của các quan điểm có thể bi kịch lấy được, chỉ đơn giản bởi vì không phải đại diện cho một khái niệm cân bằng của cuộc sống. Trên hết, bi kịch đòi hỏi sự đánh giá tốt nhất bởi các nhà văn của nhân quả. Không bi kịch do đó có thể xảy ra khi những lo ngại tác giả của nó để đặt câu hỏi hoàn toàn tất cả mọi thứ, khi ông coi bất kỳ tổ chức, thói quen hay tùy chỉnh như là một trong hai trường cửu, bất biến hoặc không thể tránh khỏi. Trong quan điểm bi thảm sự cần thiết của con người để hoàn toàn nhận ra mình là ngôi sao cố định, và bất cứ điều gì nó là hedges bản chất của mình và làm giảm nó đã chín muồi cho cuộc tấn công, kiểm tra. Mà không phải là để nói rằng bi kịch phải rao giảng cách mạng. Người Hy Lạp có thể thăm dò nguồn gốc rất thiên đường của mình và quay trở lại để xác nhận tính đúng đắn của pháp luật. Và công việc có thể phải đối mặt với Thiên Chúa trong sự tức giận, đòi hỏi quyền của mình và kết thúc trong trình. Nhưng một lúc tất cả mọi thứ là ở hệ thống treo, không có gì được chấp nhận, và trong bức phác họa này và xé nát của vũ trụ, trong hành động rất làm như vậy, lợi ích vật "kích thước" tầm vóc bi kịch được spuriously thuộc hoàng gia hay các cao sinh ra trong tâm trí của chúng tôi. Việc phổ biến của đàn ông có thể mất trên rằng vóc dáng đến mức sẵn sàng của mình để ném những gì Người đã vào cuộc thi, cuộc chiến để bảo đảm vị trí xứng đáng của mình trên thế giới. Có một quan niệm sai lầm của bi kịch mà tôi đã được đánh động trong việc xem xét sau xem xét lại, và trong nhiều cuộc nói chuyện với các nhà văn và độc giả như nhau. Đó là ý tưởng bi kịch đó là cần thiết để đồng minh bi quan. Ngay cả các từ điển nói gì thêm về chữ hơn là nó có nghĩa là một câu chuyện với một kết thúc buồn hoặc không vui. Ấn tượng này là như vậy chắc chắn cố định mà tôi gần như ngần ngại tuyên bố rằng trong sự thật bi kịch ngụ ý lạc quan hơn trong tác giả của nó hơn không hài kịch, và rằng kết quả cuối cùng của nó phải là cốt ý kiến sáng nhất của động vật con người của người xem. Vì nếu nó là đúng khi nói rằng trong bản chất anh hùng bi thảm là ý định khi tuyên bố rằng toàn bộ của mình do như một nhân cách, và nếu cuộc đấu tranh này phải được tổng số và không bảo lưu, sau đó nó sẽ tự động thể hiện ý chí bất hoại của con người để đạt được nhân tính của mình. Khả năng chiến thắng phải có trong bi kịch. Trường hợp quy định pathos, nơi pathos cuối cùng cũng có nguồn gốc, một nhân vật đã chiến đấu một trận chiến mà ông không thể nào chiến thắng. Các thảm hại là đạt được khi nhân vật chính là, bởi đức hạnh của witlessness của mình, vô cảm của mình, hoặc không khí rất anh phát ra, không có khả năng phải vật lộn với một lực lượng vượt trội hơn nhiều. Pathos thực sự là chế độ cho người bi quan. Nhưng bi kịch đòi hỏi một sự cân bằng giữa những gì đẹp hơn là có thể và những gì là không thể. Và nó là tò mò, mặc dù khai trí, mà lượt ta tôn kính, thế kỷ sau thế kỷ, là bi kịch. Trong họ, và chỉ riêng họ, nằm ​​niềm tin lạc quan, nếu bạn muốn, trong sự hoàn hảo của con người. Đó là thời gian, tôi nghĩ, rằng chúng ta là kẻ không có vua, đã lập chủ đề này tươi sáng của lịch sử của chúng tôi và tiếp sau đó để nơi duy nhất nó có thể có thể dẫn đầu trong thời gian của chúng tôi những trái tim và tinh thần của người đàn ông trung bình.



































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: