FanFictionJust InCommunityForumMore Taking Care of You by PaRisNigHtLi dịch - FanFictionJust InCommunityForumMore Taking Care of You by PaRisNigHtLi Việt làm thế nào để nói

FanFictionJust InCommunityForumMore

FanFiction
Just In
Community
Forum

More


Taking Care of You by PaRisNigHtLigHts
Anime » Finder Series Rated: K, English, Romance & Hurt/Comfort, Words: 14k+, Favs: 100, Follows: 155, Published: Dec 2, 2012 Updated: Nov 30, 2013
92 Chapter 1: Taking Care of You
Title: Taking care of you.

Anime/ Manga Kingdom: You're my Love prize in Viewfinder

Characters: Asami x Takaba

Timeframe: Post Naked Truth

A/N: This is probably going to be a one-shot. I am not sure if I should make this into a story, writing the whole process of the 'getting well' part. If you think I should, leave me a review (well, leave me a review even if you don't want. They brighten up my day knowing that you guys enjoy it). If not, I will probably leave it as a stand-alone since all I wanted to write is the part about Asami being just a little out of character, being so concerned about Akihito:) Enjoy reading(even thought it is short)^^

PS I have another story under Viewfinder on my Livejournal account, it is kind of more mature, so check it out. (My id is: Parisnightlight)

Taking Care of You

Pulling himself up into a foetal sitting position, his nails inched into his very own flesh. Sweat dripped down his naked upper body and mixed with the blood rolling down his arms where his fingers laid. However, that was not the scary part. What really mattered was that he was not even feeling the pain physically anymore. Squeezing his eyes closed, he stared into abyss of darkness, seeing nothing but memories that he did not wish to hold onto. Scenes flashed through his mind just like the flashes of snapshots he took from his viewfinder. Clothes being scrapped into pieces violently. His body being pulled forward against his will. A tattoo being painfully imprinted onto his skin. A silent scream bursting out within his head. Agonized, he clenched his jaw and bit down on his lips with all the strength he had. When the last straw came through his memories, he jerked backwards and flunked his hands into the air as if throwing a gun away from himself. His eyes were wide open, as if he was scanning his surrounding for any danger. When he could not make out anything in the dark, he threw himself at where he thought the table lamp was.

Upon hearing the sound of a loud crash, Asami closed the refrigerator swiftly and rushed into his room. Pushing the door open with one shove, his fingers closed around the light switch before flicking it on. As the light brightened the room up, his eyes widened at the sight of his lover. Akihito was seated on the floor, staring off into space. His arms were lying lifeless on a pile of broken glasses from the damaged table lamp. With his forehead creased, Asami rushed towards him and pulled him away from the broken glasses, settling him on the bed stained with blood. Running his finger through his hair, he kneeled down in front of the younger boy and looked into his blank eyes carefully.

"Akihito," he breathed through his nose sharply, "What happened?" With that, he wrapped his fingers around the bleeding ones gently.

However, Takaba merely stared at him blankly. Then, he turned his head to the table lamp and frowned, upset with himself. Turning back to look at the older man guiltily, he tried to pull his fingers out from his gentle grip. When Asami did not release his hands, he opened his mouth to protest; only that he had lost his voice since the incident in Hong Kong.

"It's okay," Asami murmured as he stood up and reached for the first aid kit next to the bed, "Sit still."

As the older man cleansed his wounds and wrapped white bandages around his hands, Takaba watched him silently. Recently, he had been wondering if he had become a nuisance for Asami. Not only had he lost his voice and he had no freaking idea when it was going to come back, he was also a useless pile of trash now. He could not be near anyone except for Asami and even so, the only contact he could keep was simply holding his hands in his own. Frowning, he realised he was frustrated with himself. How long was Asami going to want to keep him? Sooner or later, he would get tired of him. After all, he was a plaything in Asami's eyes. The question to ask was probably, is the older man looking after him because of the responsibility? Because it was one of Asami's rivals who left him in this state? Upon that thought, he clenched his fists into a ball.

Asami turned his attention away from his clenched hands and looked at the boy. "What are you thinking again?" He nearly sighed, and sat back down next to the boy on the bed, "If you're thinking about leaving again, you can forget about it." He did not like the idea of his lover leaving his side again. Even if his ego did stop him from admitting it, he had to say that he want Takaba by his side. The night when he brought him back to Japan, Takaba had gone missing almost immediately. If it were not for a police report regarding a muted young man straying along the edge of the building with a suicidal intent, he would not have found him in time before he did end his life. "Look, Akihito." He muttered, "You're going to stay here and you will. At least till you gets better."

Takaba sat, unmoving. Shaking his head, he jumped away from the bed and ran towards the door. Within seconds, Asami had him firmly held in his arms. Then, the younger man started sobbing and choking. Turning Takaba around to face him, he wrapped his arms around his shaking frame, "You'll get better, Akihito. Now, why don't you get some rest?" He was getting exhausted by Takaba's little outbursts every now and then. Brushing his fingers gently across his cheeks, he wiped the tears away and placed a kiss on his forehead to calm the boy down. It was very unlike Asami, but it was necessary and… most of all, he felt that both of them needed it amidst everything that had gone wrong for them both.

Pulling the boy back into the room, he pushed him back into the clean part of bed and pulled the blanket over his fragile body. Turning the light intensity down a notch or two, he stood up and prepared to leave the room, "I'll leave the lights on. Sleep, Akihito." As he took a step away from the bedside, a hand tugged on his white dress shirt, stopping him from walking away. Glancing down at the boy, he turned back and nodded. "I'll stay if that's what you want."

Asami loosened his tie and crawled into the bed with his clothes on. After all, Takaba still could not stand to be near to a naked body. He placed his arm under Takaba's head and brushed his hair with his other hand, soothing him to sleep. Perhaps. Just perhaps, Asami thought, he would have to cure him with his love. As much as he wanted to deny it, he does love him.

-The End-

Ch 1 of 6 Next »

Review

Share: Email . Facebook . Twitter
Story: Follow Favorite
Author: Follow Favorite

Contrast: Dark . Light
Font: Small . Medium . Large . XL


Desktop/Tablet Mode . Blog . Twitter . Help . Sign Up
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
FanFictionJust InCommunityForumMore Taking Care of You by PaRisNigHtLigHts Anime » Finder Series Rated: K, English, Romance & Hurt/Comfort, Words: 14k+, Favs: 100, Follows: 155, Published: Dec 2, 2012 Updated: Nov 30, 201392 Chapter 1: Taking Care of YouTitle: Taking care of you.Anime/ Manga Kingdom: You're my Love prize in ViewfinderCharacters: Asami x TakabaTimeframe: Post Naked TruthA/N: This is probably going to be a one-shot. I am not sure if I should make this into a story, writing the whole process of the 'getting well' part. If you think I should, leave me a review (well, leave me a review even if you don't want. They brighten up my day knowing that you guys enjoy it). If not, I will probably leave it as a stand-alone since all I wanted to write is the part about Asami being just a little out of character, being so concerned about Akihito:) Enjoy reading(even thought it is short)^^PS I have another story under Viewfinder on my Livejournal account, it is kind of more mature, so check it out. (My id is: Parisnightlight)Taking Care of YouPulling himself up into a foetal sitting position, his nails inched into his very own flesh. Sweat dripped down his naked upper body and mixed with the blood rolling down his arms where his fingers laid. However, that was not the scary part. What really mattered was that he was not even feeling the pain physically anymore. Squeezing his eyes closed, he stared into abyss of darkness, seeing nothing but memories that he did not wish to hold onto. Scenes flashed through his mind just like the flashes of snapshots he took from his viewfinder. Clothes being scrapped into pieces violently. His body being pulled forward against his will. A tattoo being painfully imprinted onto his skin. A silent scream bursting out within his head. Agonized, he clenched his jaw and bit down on his lips with all the strength he had. When the last straw came through his memories, he jerked backwards and flunked his hands into the air as if throwing a gun away from himself. His eyes were wide open, as if he was scanning his surrounding for any danger. When he could not make out anything in the dark, he threw himself at where he thought the table lamp was.Upon hearing the sound of a loud crash, Asami closed the refrigerator swiftly and rushed into his room. Pushing the door open with one shove, his fingers closed around the light switch before flicking it on. As the light brightened the room up, his eyes widened at the sight of his lover. Akihito was seated on the floor, staring off into space. His arms were lying lifeless on a pile of broken glasses from the damaged table lamp. With his forehead creased, Asami rushed towards him and pulled him away from the broken glasses, settling him on the bed stained with blood. Running his finger through his hair, he kneeled down in front of the younger boy and looked into his blank eyes carefully."Akihito," he breathed through his nose sharply, "What happened?" With that, he wrapped his fingers around the bleeding ones gently.However, Takaba merely stared at him blankly. Then, he turned his head to the table lamp and frowned, upset with himself. Turning back to look at the older man guiltily, he tried to pull his fingers out from his gentle grip. When Asami did not release his hands, he opened his mouth to protest; only that he had lost his voice since the incident in Hong Kong."It's okay," Asami murmured as he stood up and reached for the first aid kit next to the bed, "Sit still."As the older man cleansed his wounds and wrapped white bandages around his hands, Takaba watched him silently. Recently, he had been wondering if he had become a nuisance for Asami. Not only had he lost his voice and he had no freaking idea when it was going to come back, he was also a useless pile of trash now. He could not be near anyone except for Asami and even so, the only contact he could keep was simply holding his hands in his own. Frowning, he realised he was frustrated with himself. How long was Asami going to want to keep him? Sooner or later, he would get tired of him. After all, he was a plaything in Asami's eyes. The question to ask was probably, is the older man looking after him because of the responsibility? Because it was one of Asami's rivals who left him in this state? Upon that thought, he clenched his fists into a ball.
Asami turned his attention away from his clenched hands and looked at the boy. "What are you thinking again?" He nearly sighed, and sat back down next to the boy on the bed, "If you're thinking about leaving again, you can forget about it." He did not like the idea of his lover leaving his side again. Even if his ego did stop him from admitting it, he had to say that he want Takaba by his side. The night when he brought him back to Japan, Takaba had gone missing almost immediately. If it were not for a police report regarding a muted young man straying along the edge of the building with a suicidal intent, he would not have found him in time before he did end his life. "Look, Akihito." He muttered, "You're going to stay here and you will. At least till you gets better."

Takaba sat, unmoving. Shaking his head, he jumped away from the bed and ran towards the door. Within seconds, Asami had him firmly held in his arms. Then, the younger man started sobbing and choking. Turning Takaba around to face him, he wrapped his arms around his shaking frame, "You'll get better, Akihito. Now, why don't you get some rest?" He was getting exhausted by Takaba's little outbursts every now and then. Brushing his fingers gently across his cheeks, he wiped the tears away and placed a kiss on his forehead to calm the boy down. It was very unlike Asami, but it was necessary and… most of all, he felt that both of them needed it amidst everything that had gone wrong for them both.

Pulling the boy back into the room, he pushed him back into the clean part of bed and pulled the blanket over his fragile body. Turning the light intensity down a notch or two, he stood up and prepared to leave the room, "I'll leave the lights on. Sleep, Akihito." As he took a step away from the bedside, a hand tugged on his white dress shirt, stopping him from walking away. Glancing down at the boy, he turned back and nodded. "I'll stay if that's what you want."

Asami loosened his tie and crawled into the bed with his clothes on. After all, Takaba still could not stand to be near to a naked body. He placed his arm under Takaba's head and brushed his hair with his other hand, soothing him to sleep. Perhaps. Just perhaps, Asami thought, he would have to cure him with his love. As much as he wanted to deny it, he does love him.

-The End-

Ch 1 of 6 Next »

Review

Share: Email . Facebook . Twitter
Story: Follow Favorite
Author: Follow Favorite

Contrast: Dark . Light
Font: Small . Medium . Large . XL


Desktop/Tablet Mode . Blog . Twitter . Help . Sign Up
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
FanFiction
Just In
Community
Forum More Việc chăm sóc của bạn bởi PaRisNigHtLigHts Anime »Finder Dòng Rated: K, tiếng Anh, Hẹn & Hurt / Comfort, Words: 14k +, favs: 100, Như Sau: 155, đăng: 02 Tháng mười hai 2012 Cập nhật: 30 tháng 11 2013 92 Chương 1: Việc chăm sóc của bạn Tiêu đề:. Chăm sóc bạn Anime / Manga Kingdom: Bạn giải Tình yêu của tôi trong Viewfinder Characters: Asami Takaba x Khung thời gian: Đăng Naked Truth A / N: Đây có lẽ sẽ là một one-shot. Tôi không chắc chắn nếu tôi nên làm điều này vào một câu chuyện, viết toàn bộ quá trình của 'nhận tốt' phần. Nếu bạn nghĩ rằng tôi nên, để lại cho tôi một đánh giá (tốt, để lại cho tôi một đánh giá ngay cả khi bạn không muốn. Họ làm sáng lên ngày tôi biết rằng các bạn thưởng thức nó). Nếu không, có lẽ tôi sẽ để lại nó như là một độc lập kể từ khi tất cả tôi muốn viết là một phần về Asami không chỉ là một trong số ít nhân vật, đang rất quan tâm về Akihito :) Thưởng thức đọc (thậm chí còn nghĩ nó là ngắn) ^^ PS Tôi có một câu chuyện dưới kính ngắm trên tài khoản Livejournal của tôi, nó là loại trưởng thành hơn, để kiểm tra xem nó ra. (Id của tôi là: Parisnightlight) Chăm Sóc Bạn kéo mình lên thành một vị trí ngồi của thai nhi, móng tay của mình nhích vào da thịt rất riêng của mình. Mồ hôi chảy xuống trên cơ thể trần truồng của mình và pha trộn với máu lăn xuống cánh tay của mình, nơi ngón tay của ông đã đặt. Tuy nhiên, đó không phải là một phần đáng sợ. Điều gì thực sự quan trọng là anh ấy thậm chí còn không cảm thấy đau đớn về thể chất nữa. Nặn mắt nhắm nghiền, anh nhìn chằm chằm vào vực thẳm của bóng tối, nhìn thấy gì, nhưng những kỷ niệm mà ông không muốn giữ lại. Cảnh lóe lên trong tâm trí của mình giống như các tia bức ảnh chụp ông mất từ kính ngắm của mình. Quần áo được tháo dỡ thành từng mảnh dữ dội. Cơ thể của ông được kéo về phía trước trái với ý muốn của mình. Một hình xăm bị đau đớn in dấu vào làn da của mình. Một tiếng thét câm nổ ra trong đầu mình. Khắc khoải, anh nắm chặt cằm và cắn vào môi anh với tất cả sức mạnh mà ông có. Khi rơm cuối cùng đã thông qua ký ức của mình, ông giật ngược lại thi trượt tay mình vào không khí như thể ném một khẩu súng ra khỏi chính mình. Đôi mắt anh mở to, như thể anh đã được quét xung quanh mình cho bất kỳ nguy hiểm. Khi anh không thể làm ra bất cứ điều gì trong bóng tối, ông ném mình vào nơi mà ông nghĩ rằng các đèn bàn là. Khi nghe những âm thanh của một vụ tai nạn lớn, Asami đóng tủ lạnh nhanh chóng và vội vã vào phòng mình. Đẩy cánh cửa mở với một cú thật, những ngón tay của mình đóng cửa xung quanh việc chuyển đổi ánh sáng trước khi búng nó trên. Khi ánh sáng đã thắp sáng phòng lên, mắt anh mở to khi nhìn thấy người yêu của mình. Akihito đang ngồi trên sàn nhà, nhìn chằm chằm vào khoảng không. Cánh tay của mình đang nằm không có sự sống trên một đống mảnh kính vỡ từ chiếc đèn bàn bị hư hỏng. Với trán nhăn, Asami lao về phía anh và kéo anh ra khỏi những mảnh kính vỡ, giải quyết anh ta trên giường có dính máu. Chạy ngón tay qua mái tóc của mình, ông đã quỳ xuống trước mặt chàng trai trẻ và nhìn vào đôi mắt trống của mình một cách cẩn thận. "Akihito," anh thở bằng mũi mạnh, "Những gì đã xảy ra?" Cùng với đó, ông quấn ngón tay của mình xung quanh những người chảy máu nhẹ nhàng. Tuy nhiên, Takaba chỉ nhìn chằm chằm vào anh ta ngây người. Sau đó, anh quay đầu lại để đèn bàn và cau mày, khó chịu với chính mình. Quay lại nhìn vào người đàn ông lớn tuổi có tội, ông đã cố gắng để kéo các ngón tay của mình ra khỏi tay mình nhẹ nhàng. Khi Asami đã không phát hành tay của mình, ông đã mở miệng định phản đối; chỉ rằng ông đã mất đi giọng nói của mình kể từ khi vụ việc tại Hồng Kông. "Không sao đâu," Asami thì thầm khi anh đứng lên và với tay lấy hộp cứu thương bên cạnh giường, "Ngồi yên." Khi người đàn ông lớn tuổi đã rửa sạch vết thương của mình và quấn băng trắng quanh tay, Takaba nhìn anh âm thầm. Gần đây, ông đã từng tự hỏi nếu anh ta đã trở thành một mối phiền toái cho Asami. Không những ông đã mất đi giọng nói của mình và ông không có ý tưởng freaking khi nó sắp trở lại, ông còn là một đống rác vô dụng bây giờ. Ông không thể được ở gần bất kỳ ai trừ cho Asami và ngay cả như vậy, liên hệ duy nhất anh có thể giữ được chỉ đơn giản là nắm tay của mình trong chính mình. Cau mày, ông nhận ra rằng ông đã thất vọng với chính mình. Làm thế nào lâu được Asami sẽ muốn giữ anh ta? Sớm hay muộn, ông sẽ nhận được mệt mỏi của anh. Sau khi tất cả, ông là một thứ đồ chơi trong mắt của Asami. Câu hỏi có lẽ, là người đàn ông lớn tuổi tìm kiếm sau khi anh ta vì trách nhiệm? Bởi vì nó là một trong những đối thủ Asami của người để lại cho anh trong tình trạng này? Sau khi suy nghĩ đó, ông nắm chặt nắm đấm của mình thành một quả bóng. Asami chuyển sự chú ý của mình ra khỏi bàn tay nắm lại và nhìn cậu bé. "Anh đang nghĩ gì?" Ông gần như thở dài, và ngồi xuống bên cạnh cậu bé trên giường, "Nếu bạn đang suy nghĩ về việc để lại một lần nữa, bạn có thể quên nó đi." Ông không thích ý tưởng của người yêu mình để lại bên cạnh anh một lần nữa. Ngay cả khi cái tôi của ông đã ngăn anh thừa nhận điều đó, ông đã nói rằng ông muốn Takaba bên cạnh anh. Đêm khi ông đã đưa ông trở lại Nhật Bản, Takaba đã mất tích gần như ngay lập tức. Nếu nó không được cho một báo cáo cảnh sát về một người đàn ông trẻ lặng lẽ đi lạc dọc theo cạnh của tòa nhà với một ý định tự tử, anh sẽ không tìm thấy anh ta trong thời gian trước khi ông đã kết thúc cuộc sống của mình. "Hãy nhìn xem, Akihito." Ông lẩm bẩm, "Bạn sẽ ở lại đây và bạn sẽ. Ít nhất là cho đến khi bạn trở nên tốt hơn." Takaba ngồi, bất động. Lắc đầu, anh ta nhảy ra khỏi giường và chạy về phía cửa. Trong vài giây, Asami đã chặt ông ta tổ chức trong vòng tay của mình. Sau đó, người đàn ông trẻ tuổi bắt đầu nức nở nghẹn. Quay Takaba lại đối mặt với anh ta, anh vòng tay ôm lấy khung lắc của mình, "Bạn sẽ nhận được tốt hơn, Akihito. Bây giờ, tại sao bạn không nhận được một số phần còn lại?" Ông đã nhận được kiệt sức bởi sự bùng phát ít Takaba của tất cả bây giờ và sau đó. Đánh răng ngón tay nhẹ nhàng trên má, anh lau nước mắt đi và đặt một nụ hôn lên trán của mình để xoa dịu cậu bé xuống. Nó là rất không giống như Asami, nhưng nó là cần thiết và ... hầu hết tất cả, ông cảm thấy rằng cả hai đều cần có nó trong bối cảnh mọi thứ đã đi sai cho cả hai. Kéo cậu bé trở lại vào phòng, cậu đẩy anh trở thành một phần trong sạch giường và kéo tấm chăn trên cơ thể mỏng manh của mình. Biến cường độ ánh sáng xuống một hoặc hai notch, ông đứng lên và chuẩn bị rời khỏi phòng, "Tôi sẽ để đèn sáng. Sleep, Akihito." Khi anh bước một bước ra khỏi giường, một tay kéo mạnh chiếc áo sơ mi trắng của mình, dừng lại anh ta từ bỏ đi. Liếc xuống nhìn cậu, cậu quay trở lại và gật đầu. "Tôi sẽ ở lại nếu đó là những gì bạn muốn." Asami nới lỏng cà vạt và bò vào giường với quần áo vào. Sau khi tất cả, Takaba vẫn không thể đứng được gần một thân thể trần truồng. Ông đặt tay dưới đầu Takaba và chải mái tóc của mình với bàn tay khác của ông, làm dịu anh ta để ngủ. Có lẽ. Chỉ cần có lẽ, Asami nghĩ, anh sẽ phải chữa anh ta với tình yêu của mình. Như nhiều như anh muốn phủ nhận nó, ông không yêu anh ấy. -The End- Ch 1 của 6 Tiếp theo » Xem lại Chia sẻ: Email. Facebook. Twitter Story: Thực hiện theo yêu thích Tác giả: Thực hiện theo yêu thích Contrast: Dark. Ánh sáng Font: Nhỏ. Trung bình. Lớn. XL Desktop / Tablet Mode. Blog. Twitter. Trợ giúp. Đăng Ký























































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: