Morning came. Sinbad had taken the tiller away from Rongar so that the dịch - Morning came. Sinbad had taken the tiller away from Rongar so that the Việt làm thế nào để nói

Morning came. Sinbad had taken the

Morning came. Sinbad had taken the tiller away from Rongar so that the moor could get some sleep. But before he gave it to him, Sinbad could swear that he saw the moor wink at him. He shook his head. The days just get weirder and weirder.

Suddenly, the door burst open, and out came Maeve with a hand clamped to her mouth. She ran to the side of the ship.

Sinbad went to her, concerned. “Maeve, what’s wrong?” he asked her.

Maeve turned around to face her husband. She wiped her mouth with one hand. “I don’t know. I feel sick, Sinbad.” She admitted.

“You look sick.” Sinbad said, noticing that her fair skin was very pale. “You’d better go back to your cabin, Maeve. You must rest.” He added, before hugging his wife.

“I don’t want to go back to my cabin.” Maeve told him.

Sinbad pulled himself away from her so that he could look in her eyes. “You have to, my love.”

Maeve shook her head. “You don’t get me. I mean, I don’t want to go back to my cabin… alone.” She said, a wicked gleam penetrating her brown eyes.

Sinbad grinned as realization dawned. “Ahhh.” He suddenly scooped her in his arms. “Doubar! Hold the tiller for me, would you? I’m afraid I have some… unfinished business with my wife here.” He called out to his brother.

Doubar heard him, grinned, and saluted to the couple. “I’d be happy to, little brother.”

*~*~*~*~*~*~*~*~*~*

Another week passed by. Sinbad and Maeve were inside her cabin.

“Did you say you wanted grapefruit?”

“That’s exactly what I said, Sinbad.”

Sinbad flung his arms in the air. “But where would I get that grapefruit? We’re in the middle of the sea!”

Maeve pouted as she sat on her bed. “I want grapefruit, Sinbad. Now.” She repeated.

Sinbad sighed, and then went out of her cabin. He bumped into Firouz.

“Whoa there, sailor! Where’s the fire?” Firouz said to him.

“Firouz! I’m sorry I didn’t see you. I was… well… do you know how in the world I could get some grapefruit?”

“Grapefruit?” Firouz gaped at his friend. “Sinbad, we’re in the middle of the sea!”

Sinbad rolled his eyes heavenward. “Don’t you think I know that?”

“Then where and why do you need it for?”

“I don’t need it. Maeve does.”

“Maeve?”

“Yes, she was constantly asking for it this morning.”

“Wait a minute. You said she asked you for a grapefruit?”

“Yes.”

“And yesterday, she asked you for a cantaloupe?”

“Yup. It was a good thing that pirates had attacked us yesterday. I was able to get some cantaloupe from their ship before it sailed away.”

“I see.” Firouz was silent for a moment.

“What do you see?” Sinbad asked, puzzled on why his friend was beaming.

“Don’t you get it, Sinbad? She’s craving for food, she’s throwing up, so she must be –“

“What?” Sinbad asked again.

“I’m going to check her now.” Firouz said, before leaving Sinbad on his own.

*~*~*~*~*~*~*~*~*~*

“You mean it, Firouz? I might be pregnant?” Maeve asked him yet again.

“Yes, dear. By my calculations of your condition, I’d say that it is in its second month.”

“Oh my…” Maeve clutched her belly, ecstatic at the thought of a life forming inside of her. She looked up to Firouz, smiling with her eyes and mouth. “I’ve got to tell Sinbad!” she whispered. Maeve stood up and went outside of her cabin. She walked to the deck and found Sinbad staring at the sea.

“What are you doing?” she asked him.

“I’m praying to gods that a grapefruit would magically appear on my hands.” He raised his hands and showed it to her. “But obviously they haven’t answered me yet.”

Maeve smiled at him. “Thank you.”

“For what?”

“For doing everything to make me happy. I know that you must be frustrated with me because of my attitude these days.”

“I’m not frustrated at you, my love.” Sinbad looked at her beautiful face. “Well, maybe just a little.” He amended.

Maeve chuckled. “But I think there’s something you should know, Sinbad.” She said, her voice becoming devoid of any laughter.

Sinbad frowned as he gazed at his beloved. She was serious. “What is it?”

Maeve heaved a sigh, looked at her feet, and then stared back at her husband. Suddenly she smiled. “You’re going to be a daddy.” She said quietly.

Sinbad was shocked, to say the least. “What?”

“I said you’re going to be a daddy, Sinbad. Firouz told me that I’m pregnant.”

“I’m going to be a daddy?” Sinbad repeated, bewildered.

Maeve nodded.

“I’m going to be a daddy!” he yelled. Suddenly he grabbed Maeve by the waist and spun her around.

“Hey, sailor! Put me down!” Maeve said, laughing with delight.

Sinbad did put her down, but did not release his hold on her. He pressed his lips onto hers. “You’ve made me the happiest man on earth, my sorcerer’s apprentice.” He said, his blue eyes shining with happiness.

“I know. And you’ve made me the happiest woman on earth, my captain.” Maeve said. They were about to kiss when Doubar suddenly appeared.

“Was I imagining things, or did I just hear Sinbad shout that he’s going to be a daddy?” he asked them.

“You’re imagining things.” Maeve responded, and then laughed at Doubar’s crestfallen look.

“You heard me right, brother. You’re going to be an uncle.”

“Oh my… oh my…” Doubar said over and over again. He walked to Maeve and hugged her, and then patted his brother’s back. “I’m so happy I could cry.” He said to both of them.

“You’re crying already.” Maeve pointed out. Then the three of them laughed.
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Buổi sáng đến. Sinbad đã tiller đi từ Rongar để cho moor có thể nhận được một số giấc ngủ. Nhưng trước khi ông đã đưa nó cho anh ta, Sinbad có thể thề rằng ông đã thấy moor wink lúc anh ta. Ông bắt đầu. Những ngày chỉ nhận được weirder và weirder. Đột nhiên, cửa nổ mở, và ra đến Maeve với một bàn tay kẹp vào miệng của cô. Cô chạy vào mạn tàu. Sinbad đã đi với cô ấy, có liên quan. "Maeve, những gì là sai?" ông yêu cầu cô. Maeve quay lại để đối mặt với người chồng của cô. Cô xóa sổ miệng với một tay. "Tôi không biết. Tôi cảm thấy bị bệnh, Sinbad. " Cô thừa nhận. "Em bị bệnh." Sinbad nói, nhận thấy rằng làn da của mình công bằng là rất nhạt. "Bạn sẽ tốt hơn trở lại cabin của bạn, Maeve. Bạn phải nghỉ ngơi." Ông nói thêm, trước khi ôm vợ. "Tôi không muốn quay về cabin của tôi." Maeve nói với anh ta. Sinbad kéo mình ra khỏi cô ấy để ông có thể nhìn vào mắt của cô. "Bạn có, tình yêu của tôi." Maeve lắc đầu của cô. "Bạn không nhận được tôi. Tôi có nghĩa là, tôi không muốn quay về cabin của tôi... một mình. " Cô nói rằng, một tia wicked thâm nhập đôi mắt nâu của cô. Sinbad grinned như thực hiện ảm đạm. "Ahhh." Ông đột nhiên scooped cô trong cánh tay của mình. "Doubar! Giữ tiller đối với tôi, bạn sẽ? Tôi sợ rằng tôi có một số... việc chưa hoàn thành với vợ tôi ở đây. " Ông gọi là ra em trai của ông. Doubar nghe ông, grinned, và saluted để các cặp vợ chồng. "Tôi sẽ được hạnh phúc để, em trai." *~*~*~*~*~*~*~*~*~*Một tuần trôi qua. Sinbad và Maeve sống bên trong cabin của cô. "Đã làm bạn nói bạn muốn bưởi?" "Đó là chính xác những gì tôi đã nói, Sinbad." Sinbad ném cánh tay của mình trong không khí. "Nhưng tôi lấy bưởi đó ở đâu? Chúng tôi đang ở giữa biển!" Maeve pouted khi cô ngồi trên giường của cô. "Tôi muốn bưởi, Sinbad. Bây giờ." Bà lặp đi lặp lại. Sinbad thở dài, và sau đó đã đi ra khỏi cabin của cô. Ông bumped vào Firouz. "Whoa, thủy thủ! Lửa đâu?" Firouz nói với anh ta. "Firouz! Rất tiếc vì tôi đã không nhìn thấy bạn. Tôi đã... cũng... bạn có biết làm thế nào trên thế giới, tôi có thể nhận được một số bưởi? " "Bưởi?" Firouz gaped lúc bạn bè của mình. "Sinbad, chúng tôi đang ở giữa biển!" Sinbad cán mắt của ông heavenward. "Bạn không nghĩ rằng tôi biết điều đó?" "Sau đó ở đâu và tại sao bạn cần nó nhất?" "Tôi không cần nó. Maeve không." "Maeve?" "Vâng, nó đã liên tục yêu cầu cho nó sáng nay." "Chờ đợi một phút. Bạn nói nó yêu cầu bạn cho một bưởi?" "Có." "Và vào ngày hôm nay, cô ấy yêu cầu bạn cho một dưa vàng?" "Yup. Đó là một điều tốt rằng cướp biển đã tấn công chúng tôi vào ngày hôm nay. Tôi đã có thể để có được một số dưa vàng từ tàu của họ trước khi nó khởi hành đi." "Tôi thấy." Firouz đã im lặng cho một thời điểm. "Những gì bạn thấy?" Sinbad yêu cầu, bối rối về lý do tại sao người bạn của ông beaming. "Không bạn nên nó, Sinbad? Cô ái dục cho thực phẩm, cô ấy ném lên, do đó, nó phải ""Những gì?" Sinbad hỏi một lần nữa. "Tôi sẽ kiểm tra cô ấy bây giờ." Firouz cho biết, trước khi rời khỏi Sinbad ngày của riêng mình. *~*~*~*~*~*~*~*~*~*"Bạn có nghĩa là nó Firouz? Tôi có thể được mang thai?" Maeve hỏi anh ta một lần nữa. "Có, thân mến. Bởi các tính toán của tôi của tình trạng của bạn, tôi sẽ nói rằng nó là tháng thứ hai của nó." "Oh của tôi..." Maeve cắp bụng của cô, ngây ngất lúc những suy nghĩ của một cuộc sống hình thành bên trong của cô. Cô nhìn vào Firouz, mỉm cười với đôi mắt và miệng của mình. "Tôi đã phải nói với Sinbad!", cô thì thầm. Maeve đứng dậy và đi bên ngoài của cabin của cô. Cô đi đến tầng và tìm thấy Sinbad nhìn chằm chằm vào biển. "Bạn đang làm gì?", cô đã hỏi anh ta. "Tôi cầu nguyện cho thần rằng một bưởi nào kỳ diệu xuất hiện trên bàn tay của tôi." Ông lớn lên tay của mình và đã cho thấy nó cho cô ấy. "Nhưng rõ ràng là họ đã không trả lời tôi được nêu ra." Maeve cười lúc anh ta. "Cảm ơn bạn." "Để làm gì?" "Để làm tất cả mọi thứ để làm cho tôi hạnh phúc. Tôi biết rằng bạn phải thất vọng với tôi vì thái độ của tôi những ngày này." "Tôi không phải thất vọng ở bạn, tình yêu của tôi." Sinbad nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô. "Vâng, có lẽ chỉ cần một chút." Ông sửa đổi. Maeve chuckled. "Nhưng tôi nghĩ rằng có một cái gì đó bạn nên biết, Sinbad." Cô nói, giọng nói của mình trở thành devoid của bất kỳ tiếng cười. Sinbad cau mày khi ông nhìn đi tại yêu quý của mình. Cô ấy là nghiêm trọng. "Những gì là nó?" Maeve heaved một sigh, nhìn đôi chân của mình, và sau đó stared trở lại tại chồng. Đột nhiên cô cười. "Bạn đang đi để là một cha." Cô nói nhẹ nhàng. Sinbad đã bị sốc, để nói rằng ít nhất. "Những gì?" "Tôi nói rằng bạn đang đi để là một cha, Sinbad. Firouz nói với tôi rằng tôi có thai." "Tôi sẽ là một cha?" Sinbad lặp đi lặp lại, sự. Maeve gật đầu. "Tôi sẽ là một cha!", ông hét. Đột nhiên, ông nắm lấy Maeve bởi thắt lưng và tách cô xung quanh. "Hey, thủy thủ! Đặt tôi!" Maeve nói, cười với thỏa thích. Sinbad đã đặt mình, nhưng đã không phát hành của ông giữ ngày của cô. Ông ép đôi môi của mình vào cô ấy. "Bạn đã làm cho tôi người đàn ông hạnh phúc nhất trên trái đất, người học việc của tôi phù thủy." Ông nói, mắt màu xanh sáng với hạnh phúc. "Tôi biết. "Và bạn đã làm cho tôi những người phụ nữ hạnh phúc nhất trên trái đất, thuyền trưởng của tôi." Maeve nói. Họ đã về đến hôn khi Doubar đột nhiên xuất hiện. "Tôi đã tưởng tượng những điều, hoặc đã làm tôi chỉ nghe Sinbad hét lên rằng ông là có là một cha?" ông yêu cầu họ. "Bạn đã tưởng tượng mọi thứ." Maeve trả lời, và sau đó cười tại Doubar's khi nhìn. "Bạn nghe tôi đúng, anh trai. Bạn đang đi để là một người chú." "Oh của tôi... oh của tôi..." Doubar nói hơn và hơn nữa. Ông đi đến Maeve và ôm cô ấy, và sau đó patted anh trai của ông trở lại. "Tôi hạnh phúc vì vậy tôi có thể khóc." Ông nói với cả hai người trong số họ. "Bạn đang khóc đã." Maeve chỉ ra. Sau đó ba của họ cười.
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Morning came. Sinbad had taken the tiller away from Rongar so that the moor could get some sleep. But before he gave it to him, Sinbad could swear that he saw the moor wink at him. He shook his head. The days just get weirder and weirder.

Suddenly, the door burst open, and out came Maeve with a hand clamped to her mouth. She ran to the side of the ship.

Sinbad went to her, concerned. “Maeve, what’s wrong?” he asked her.

Maeve turned around to face her husband. She wiped her mouth with one hand. “I don’t know. I feel sick, Sinbad.” She admitted.

“You look sick.” Sinbad said, noticing that her fair skin was very pale. “You’d better go back to your cabin, Maeve. You must rest.” He added, before hugging his wife.

“I don’t want to go back to my cabin.” Maeve told him.

Sinbad pulled himself away from her so that he could look in her eyes. “You have to, my love.”

Maeve shook her head. “You don’t get me. I mean, I don’t want to go back to my cabin… alone.” She said, a wicked gleam penetrating her brown eyes.

Sinbad grinned as realization dawned. “Ahhh.” He suddenly scooped her in his arms. “Doubar! Hold the tiller for me, would you? I’m afraid I have some… unfinished business with my wife here.” He called out to his brother.

Doubar heard him, grinned, and saluted to the couple. “I’d be happy to, little brother.”

*~*~*~*~*~*~*~*~*~*

Another week passed by. Sinbad and Maeve were inside her cabin.

“Did you say you wanted grapefruit?”

“That’s exactly what I said, Sinbad.”

Sinbad flung his arms in the air. “But where would I get that grapefruit? We’re in the middle of the sea!”

Maeve pouted as she sat on her bed. “I want grapefruit, Sinbad. Now.” She repeated.

Sinbad sighed, and then went out of her cabin. He bumped into Firouz.

“Whoa there, sailor! Where’s the fire?” Firouz said to him.

“Firouz! I’m sorry I didn’t see you. I was… well… do you know how in the world I could get some grapefruit?”

“Grapefruit?” Firouz gaped at his friend. “Sinbad, we’re in the middle of the sea!”

Sinbad rolled his eyes heavenward. “Don’t you think I know that?”

“Then where and why do you need it for?”

“I don’t need it. Maeve does.”

“Maeve?”

“Yes, she was constantly asking for it this morning.”

“Wait a minute. You said she asked you for a grapefruit?”

“Yes.”

“And yesterday, she asked you for a cantaloupe?”

“Yup. It was a good thing that pirates had attacked us yesterday. I was able to get some cantaloupe from their ship before it sailed away.”

“I see.” Firouz was silent for a moment.

“What do you see?” Sinbad asked, puzzled on why his friend was beaming.

“Don’t you get it, Sinbad? She’s craving for food, she’s throwing up, so she must be –“

“What?” Sinbad asked again.

“I’m going to check her now.” Firouz said, before leaving Sinbad on his own.

*~*~*~*~*~*~*~*~*~*

“You mean it, Firouz? I might be pregnant?” Maeve asked him yet again.

“Yes, dear. By my calculations of your condition, I’d say that it is in its second month.”

“Oh my…” Maeve clutched her belly, ecstatic at the thought of a life forming inside of her. She looked up to Firouz, smiling with her eyes and mouth. “I’ve got to tell Sinbad!” she whispered. Maeve stood up and went outside of her cabin. She walked to the deck and found Sinbad staring at the sea.

“What are you doing?” she asked him.

“I’m praying to gods that a grapefruit would magically appear on my hands.” He raised his hands and showed it to her. “But obviously they haven’t answered me yet.”

Maeve smiled at him. “Thank you.”

“For what?”

“For doing everything to make me happy. I know that you must be frustrated with me because of my attitude these days.”

“I’m not frustrated at you, my love.” Sinbad looked at her beautiful face. “Well, maybe just a little.” He amended.

Maeve chuckled. “But I think there’s something you should know, Sinbad.” She said, her voice becoming devoid of any laughter.

Sinbad frowned as he gazed at his beloved. She was serious. “What is it?”

Maeve heaved a sigh, looked at her feet, and then stared back at her husband. Suddenly she smiled. “You’re going to be a daddy.” She said quietly.

Sinbad was shocked, to say the least. “What?”

“I said you’re going to be a daddy, Sinbad. Firouz told me that I’m pregnant.”

“I’m going to be a daddy?” Sinbad repeated, bewildered.

Maeve nodded.

“I’m going to be a daddy!” he yelled. Suddenly he grabbed Maeve by the waist and spun her around.

“Hey, sailor! Put me down!” Maeve said, laughing with delight.

Sinbad did put her down, but did not release his hold on her. He pressed his lips onto hers. “You’ve made me the happiest man on earth, my sorcerer’s apprentice.” He said, his blue eyes shining with happiness.

“I know. And you’ve made me the happiest woman on earth, my captain.” Maeve said. They were about to kiss when Doubar suddenly appeared.

“Was I imagining things, or did I just hear Sinbad shout that he’s going to be a daddy?” he asked them.

“You’re imagining things.” Maeve responded, and then laughed at Doubar’s crestfallen look.

“You heard me right, brother. You’re going to be an uncle.”

“Oh my… oh my…” Doubar said over and over again. He walked to Maeve and hugged her, and then patted his brother’s back. “I’m so happy I could cry.” He said to both of them.

“You’re crying already.” Maeve pointed out. Then the three of them laughed.
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: