At the Calabasas pet cemetery, Ut walks carefully among the graves. A  dịch - At the Calabasas pet cemetery, Ut walks carefully among the graves. A  Việt làm thế nào để nói

At the Calabasas pet cemetery, Ut w

At the Calabasas pet cemetery, Ut walks carefully among the graves. A breeze ruffles his eyebrows. A woman nearby sees his camera and purses her lips. "Don't take my picture," she snaps, though he's not even aiming at her. "I'm burying my horse today. This is my ninth horse." Ut murmurs his regrets.

"Very strange people sometimes," he says, as she walks away. Then, in a minute, unable to help himself, adds, "How many? She had nine horses die? Why? How?" He has a curious mind. "I'd love to take her picture," he says. "So sad. So angry."

He was a fish out of water his first few months in Los Angeles. He was the guy who, assigned to shoot an Angels game, asked his editor, "What's baseball?"

He watched a lot of sports TV after that. "Then I make the shot," he says. Luck is what you make it.

When his sports tour of duty was over, Ut moved on to general features — politics, business, crime, celebrities. He enjoyed shooting the war, no question. And for a while, many years ago, he even enjoyed shooting celebrities. But now, "Every time it's almost the same picture. Person waving. So boring."


Asked which celebs he has photographed, he answers simply, "All of them." The ones that spring most readily to mind are the lucky shots: Monica Lewinsky, at a party near her apartment in the Watergate complex, through the window from way the hell outside — he didn't even know what she looked like. "Nicky, she's a big girl," other photographers advised him. "Look for a beret."

O.J. Simpson, riding in a BMW, the day he returned to Los Angeles from Chicago to face police questioning about a double murder. Not the ghastly scene at Nicole's house ("blood everywhere") but O.J. through the car window. "The sun had dropped," he says. "Light was beautiful. Photographers asked me, 'Nicky, how did you take that picture? Did you use a flash?' No. Window was open!"

Paris Hilton, crying, headed for jail, shot through a cop car window. That was a weird one. The day was June 8, 2007 — exactly 35 years after Ut shot Napalm Girl. "Same day," he says. "Very strange."

He stashes his camera bag in the trunk of his silver Mercedes-Benz, a rattling, heavy old thing, with creaking doors and a busted air conditioner. In the trunk are boots, a helmet, a yellow firefighter's jacket and a largely superfluous news media vest. Ut has worked general assignment in L.A. for 27 years. Most of the cops know him by sight.

Other photographers follow him around, as they did in Vietnam. "They say, 'Nicky knows everything,' " he explains. In Saigon, he was one of the few local guys shooting the war. In Los Angeles, he's an old hand at covering the court scene. But usually, he eschews the crowd. "Those pictures are very boring," he says. "I want to go to different places. Try something different. Look for my own idea. If I see a lot of photographers, I get out of there. Might be a better picture somewhere else. Who knows?"

It's not Viet Cong snipers but the ubiquitous cellphone cameras that plague him in the modern, urban shooting environment. Now everyone is an amateur photojournalist. "With digital cameras, everyone jumps in. They all jam up too close. You know? Very difficult," he says.

In this manner, a random civilian with an iPhone might catch a better shot than Ut, weighed down by three or four heavy cameras and an $8,000 professional telephoto lens. "I remember a guy shot Michael Jackson when he died," Ut says. "He made a lot of money. Just one shot of a dead body. And Anna Nicole Smith. Somebody sold a picture of her for over half a million dollars." Ut frowns, but then reconsiders. "A lot of people have money, but they can never buy a job like mine. Every time I go somewhere, people call out, 'Nick Ut! Nick Ut!' and I'm so happy. You know? I think journalist is the best job in the world if you're lucky."


He is lucky. In the Los Angeles media community, only the paparazzi fail to treat him with reverence. They push. They shove. "They're animals!" Ut says. He's not angry, he decides. It's their job. "But my God! They don't care who you are. Bam! You're airborne. But I'm a lucky guy. Everyone else, they take care of me." In the photographers pit, the ones who don't know him push like crazy. The ones who do know him but push anyway, well, "I punch them right back," he says with a hearty laugh.

Ut was 14 when his older brother first handed him a camera. A novice ought to learn on a medium-format camera, La instructed.

"I don't like," young Nick replied. "I want one like your camera."

"You're so poor, you want to be like a rich man?" his brother said, laughing.

"He had a Leica," Ut says now. "Looks so beautiful to carry around." Then with a sly grin, he adds, "You look like a playboy."

The rudiments of photography, Ut learned from his brother. But perfecting photography — that he learned from the pros at AP. They taught him to look first, shoot later.

He recalls his friend and fellow Pulitzer Prize winner Joe Rosenthal — "I called him my father" — who shot the iconic "Raising the Flag on Iwo Jima" with a bulky 4x5 Speed Graphic. "You know, one frame? Put the film in again? Shoot another frame? How slow is that? Very slow. But he made history. That kind of photography you need to learn."

Young photographers today, who "shoot 15 frames a second," exasperate him. "Too fast. Picture lousy. One frame. Show the best picture. That's how I learned. Look for the picture first."

Besides, "If you come back with 500 pictures from one assignment? Your boss will yell at you. Too many! Who wants to look at all those pictures?"

Ut is nothing if not pragmatic. He dislikes, for instance, pictures of dead bodies. "They're already dead. Why bother? I like pictures of people still alive. Screaming, laughing, crying, hurt — that tells story."

How does he find good pictures? Same as in Vietnam: He looks to the sky. In Vietnam, he looked for the trails of black smoke that indicate a fresh bombing. In Los Angeles, he looks for circling helicopters. That's where the action is. While at the scene, "I keep watching. If something happens, I shoot more pictures. But if it's like Ansel Adams — mountain, waterfall, cloud, rock — you don't need many pictures of that."


Stylistically speaking, Ut favors the medium-distance shot, although these days, he's sometimes forced to come close. Microphones and digital recorders held right up to the subject's mouth get in the way. "Why do you guys get so close?" he asks of reporters. "First of all, I can't see. I'm a short guy." Exactly how short, he forgets. He digs around in a pocket for his wallet and fishes out his driver's license. He is 5 feet 3 inches. "Too short, right?"

He gives up on the Silver Lake Reservoir and settles for an impromptu tour of the old Victorian houses in Echo Park. "Beautiful," he murmurs, driving slowly. "Look at that."

By noon, he has made it downtown. In Chinatown, he buys lunch at a favorite restaurant. But instead of eating it there, he drives to a Buddhist temple 15 minutes away. He prefers to keep moving, a habit from his combat days.

"In Vietnam, there was open freedom for media. You can jump on a helicopter or airplane or truck. Just show your media pass. Oh my God, so easy. The best."

At the red and gold jewel box that is the Thien Hau Temple on Yale Street, Ut chats up the employees, then settles onto a plastic stool at a folding table near the rear of the altar. Ut is a paradoxical combination of boastful and humble. Strangers want to shake his hand and pose for snapshots with him. American soldiers thank him; because of his picture, they say, they got to come home to their families. Men of a certain age who narrowly avoided the draft confess to him that, because of Napalm Girl, they didn't have to go to Vietnam. Ut's good luck, apparently, was contagious.

Today, the 35mm Leica M2 camera with which he shot Napalm Girl is in a museum — the Newseum, in Washington, D.C. Before that, it was at the London Science Museum. Back in June 2000, the Science Museum called him up shortly before the opening of a new wing. "They said, 'Nicky, the queen wants to see you,' " he recalls. "I said, 'You're kidding.' " A week later he was shaking the gloved hand of the queen of England.

"Unbelievable," he says now, the $4 Peking duck fried rice combo congealing in front of him on a Styrofoam plate.

Nevertheless, he considers himself fortunate just to be employed. "So poor," he says. "Lucky to have a job."

Though Ut isn't exactly what you'd call modest, neither is he a self-promoter in the current sense of the word. He has never written a book or published a monograph. He does not have a publicist. He does not blog, or have a website, or do Instagram or Twitter. When he needs to find his own published photos, he uses Google.


From the stairs at the Music Center, a fountain appears like an oasis in a desert of hot concrete. Children play in it, splashing water. Camera in hand, Ut kneels, as if genuflecting, with a big smile that says "perfection."

As he is shooting, two photographers whose names Ut can't recall come up to pay their respects. Then a press deputy from one of the county supervisors' offices, who is having coffee at a nearby table with a colleague, calls him over. Ut claims that somebody asks him about Napalm Girl every day. It would perhaps be more accurate to say that he brings it up with someone every day.

After shaking hands, Ut begins to speak, unbidden, about the photograph, telling the story he has told a thousand times before. The men listen respectfully, and then politely, and then start to look at their watches. "Those were the days," the colleague says.

Napalm Girl is never far from Ut's mind. Kim Phuc survived her napalm attack and left Vietnam in 1985 for Canada. In 1989, she reunited with Ut in Havana, where she was attending university. He touched the burn scars on her arms. She called him "uncle." These days, they speak by phone every week. As Hal Buell says, "N
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Tại nghĩa trang vật nuôi Calabasas, Ut đi cẩn thận trong số các ngôi mộ. Một khoe ruffles lông mày của mình. Một người phụ nữ gần đó nhìn thấy máy ảnh của mình và purses đôi môi của mình. "Không có hình ảnh của tôi," cô snaps, mặc dù ông là thậm chí không nhằm vào cô ấy. "Tôi chôn ngựa của tôi vào ngày hôm nay. Đây là ngựa thứ chín của tôi." UT murmurs hối tiếc của mình."Mọi người rất lạ đôi khi," ông nói, khi cô ấy bỏ đi. Sau đó, trong một phút, không thể giúp mình, cho biết thêm, "bao nhiêu? Cô đã có chín con ngựa chết? Tại sao? Làm thế nào?" Ông có một tâm trí tò mò. "Tôi rất thích để có hình ảnh của mình," ông nói. "Vì vậy buồn. Như vậy tức giận."Ông là một con cá trong nước của mình vài tháng đầu tiên tại Los Angeles. Ông đã là các chàng người, được chỉ định để bắn một thiên thần trò chơi, yêu cầu ông biên tập viên, "Bóng chày là gì?"Ông đã xem rất nhiều môn thể thao TV sau đó. "Sau đó tôi thực hiện các shot," ông nói. May mắn là những gì bạn làm cho nó.Khi ông tour du lịch thể thao của nhiệm vụ đã qua, Ut chuyển sang tính năng chung — chính trị, kinh doanh, tội phạm, người nổi tiếng. Ông rất thích bắn súng chiến tranh, không có câu hỏi. Và trong một thời gian, nhiều năm trước đây, ông thậm chí rất thích chụp những người nổi tiếng. Nhưng bây giờ, "mỗi khi nó gần như là hình ảnh tương tự. Người vẫy tay chào. Vì vậy nhàm chán."Hỏi nghệ sĩ mà ông đã chụp ảnh, ông trả lời đơn giản, "Tất cả của họ." Những mùa xuân hầu hết dễ dàng để nhớ là các mũi chích ngừa may mắn: Monica Lewinsky, tại một bữa tiệc gần căn hộ của mình trong khu phức hợp Watergate, qua cửa sổ từ cách địa ngục bên ngoài — Anh ta thậm chí không biết những gì cô trông giống như. "Nicky, cô là một cô gái lớn," Nhiếp ảnh gia khác nên anh ta. "Tìm kiếm một beret."OJ Simpson, ngựa trong một BMW, khi ông trở lại Los Angeles từ Chicago để đối mặt với cảnh sát đặt câu hỏi về một vụ giết người tăng gấp đôi. Không kinh khủng cảnh tại Nicole của nhà ("máu ở khắp mọi nơi") nhưng OJ qua cửa sổ xe hơi. "Mặt trời đã giảm xuống," ông nói. "Ánh sáng là đẹp. Nhiếp ảnh gia yêu cầu tôi, ' Nicky, làm thế nào đã làm bạn mất hình ảnh đó? Bạn đã sử dụng một đèn flash?' Không. Cửa sổ đã được mở!"Paris Hilton, khóc, hướng đến nhà tù, bắn qua cửa sổ xe cảnh sát. Đó là một trong những kỳ lạ. Ngày là ngày 8 tháng 6 năm 2007-chính xác 35 năm sau khi Ut bắn cô gái Napalm. "Cùng một ngày," ông nói. "Rất kỳ lạ."Ông stashes túi máy ảnh của mình trong thân cây của ông bạc Mercedes-Benz, một rattling, nặng cũ điều, với lạnh cửa và một điều hòa không khí busted. Trong thân cây là khởi động, mũ bảo hiểm, Áo khoác một lính cứu hỏa màu vàng và một vest phương tiện thông tin chủ yếu thừa. UT đã làm việc chung chuyển nhượng tại La cho 27 năm. Hầu hết các cảnh sát biết anh ta bởi tầm nhìn.Nhiếp ảnh gia khác làm theo ông xung quanh, như họ đã làm ở Việt Nam. "Họ nói, 'Nicky biết tất cả mọi thứ'," ông giải thích. Tại Sài Gòn, ông là một trong vài địa phương kẻ bắn súng chiến tranh. Ở Los Angeles, ông là một tay cũ tại bao gồm cảnh tòa án. Nhưng thường, ông eschews đám đông. "Những hình ảnh là rất nhàm chán," ông nói. "Tôi muốn đi đến những nơi khác nhau. Hãy thử một cái gì đó khác nhau. Tìm kiếm ý tưởng của riêng tôi. Nếu tôi thấy rất nhiều nhiếp ảnh gia, tôi có được ra khỏi đó. Có thể là một hình ảnh tốt hơn ở một nơi khác. Những người hiểu biết?"Nó không phải là Việt cộng tay súng bắn tỉa nhưng máy ảnh điện thoại di động phổ biến mà bệnh dịch hạch anh ta trong môi trường bắn súng hiện đại và đô thị. Bây giờ tất cả mọi người là một nhiếp ảnh viên nghiệp dư. "Với máy ảnh kỹ thuật số, tất cả mọi người nhảy trong. Họ tất cả giơ lên quá gần. Bạn biết? Rất khó khăn,"ông nói.Theo cách này, một dân sự ngẫu nhiên với một chiếc iPhone có thể bắt một shot tốt hơn so với Ut, cân nặng xuống bởi ba hoặc bốn máy ảnh nặng và một ống kính tele $8.000 chuyên nghiệp. "Tôi nhớ một gã bắn Michael Jackson khi ông qua đời," Ut nói. "Ông đã thực hiện rất nhiều tiền. Chỉ là một shot của một xác chết. Và Anna Nicole Smith. Người bán một hình ảnh của mình cho hơn một nửa triệu đô la. " UT frowns, nhưng sau đó reconsiders. "Rất nhiều người dân có tiền, nhưng họ có thể không bao giờ mua một công việc giống như tôi. Mỗi khi tôi đi một nơi nào đó, người gọi ra, ' Nick Ut! Nick Ut!' và tôi thấy rất vui. Bạn biết? Tôi nghĩ nhà báo là việc làm tốt nhất trên thế giới nếu bạn may mắn."Ông là may mắn. Cộng đồng Los Angeles phương tiện truyền thông, chỉ có các tay săn ảnh không điều trị Anh ta với tôn kính. Họ đẩy. Họ Xô. "Họ đang động vật!" UT nói. Ông không phải là tức giận, ông quyết định. Nó là công việc của họ. "Nhưng Thiên Chúa của tôi! Họ không quan tâm Anh là ai. Bam! Bạn đang trên không. Nhưng tôi là một gã may mắn. Tất cả mọi người khác, họ chăm sóc của tôi." Trong pit nhiếp ảnh gia, những người không biết anh ta đẩy như điên. Những người biết anh ta nhưng đẩy dù sao, tốt, "Tôi cú đấm họ quay lại ngay," ông nói với một cười thịnh soạn.UT là 14 khi anh trai đầu tiên bàn giao cho anh ta một máy ảnh. Người mới nên tìm hiểu về một máy ảnh định dạng phương tiện truyền thông, La hướng dẫn."Tôi không thích," trẻ Nick trả lời. "Tôi muốn một như máy ảnh của bạn.""Bạn đang quá nghèo, bạn muốn giống như một người đàn ông giàu?" Anh trai của ông nói, cười."Ông có một Leica," Ut nói bây giờ. "Trông rất đẹp để mang theo." Sau đó với một grin sly, ông nói thêm, "bạn trông giống như một playboy."Rudiments nhiếp ảnh, Ut đã học được từ anh trai của ông. Nhưng hoàn thiện nhiếp ảnh-mà ông học được từ những thuận tại AP. Họ dạy cho anh ta nhìn đầu tiên, bắn sau đó.Ông nhớ lại của mình người bạn và đồng Pulitzer đoạt giải Joe Rosenthal — "Tôi gọi ông là cha của tôi" — đã bắn các biểu tượng "nâng cao the lá cờ trên Iwo Jima" với một cồng kềnh 4 x 5 tốc độ đồ họa. "Bạn biết, một khung? Đưa bộ phim vào một lần nữa? Bắn một khung? Làm thế nào chậm là phải không? Rất chậm. Nhưng ông làm nên lịch sử. Rằng loại nhiếp ảnh bạn cần phải học."Trẻ nhiếp ảnh vào ngày hôm nay, những người "bắn 15 khung một lần thứ hai," exasperate anh ta. "Quá nhanh. Hình ảnh lousy. Một khung. Hiển thị hình ảnh tốt nhất. Đó là cách tôi đã học. Tìm kiếm hình ảnh đầu tiên."Bên cạnh đó, "nếu bạn trở lại với 500 hình ảnh từ một chuyển nhượng? Ông chủ của bạn sẽ kêu la lúc bạn. Quá nhiều! Ai muốn nhìn vào tất cả những hình ảnh?"UT là không có gì nếu không thực tế. Ông không thích, ví dụ, hình ảnh của người chết. "Chúng tôi đã chết. Tại sao bận tâm? Tôi thích hình ảnh của người vẫn còn sống. La hét, cười, khóc, đau — mà kể câu chuyện. "Làm thế nào ông có tìm thấy hình ảnh tốt? Tương tự như tại Việt Nam: ông nhìn lên bầu trời. Tại Việt Nam, ông nhìn cho những con đường mòn của khói đen chỉ ra một vụ đánh bom tươi. Ở Los Angeles, ông trông cho quanh máy bay trực thăng. Đó là nơi hành động. Trong khi tại hiện trường, "tôi tiếp tục xem. Nếu một cái gì đó xảy ra, tôi bắn hình ảnh nhiều hơn. Nhưng nếu nó là giống như Ansel Adams-núi, thác nước, đám mây, rock-bạn không cần rất nhiều hình ảnh về điều đó. "Phong cách nói, Ut ủng bắn trung bình-khoảng cách, mặc dù những ngày này, đôi khi ông đã buộc phải đến gần. Micro và ghi âm kỹ thuật số tổ chức bên phải lên đến các chủ đề của miệng có được trong cách. Ông "Tại sao làm bạn guys có được như vậy đóng?" hỏi của phóng viên. "Trước hết, tôi không thể nhìn thấy. Tôi là một người đàn ông ngắn." Chính xác như thế nào ngắn hạn, ông quên. Ông đào bới xung quanh trong một túi cho ví của mình và cá trong giấy phép lái xe của mình. Ông là 5 feet 3 inches. "Quá ngắn, phải không?"Ông cung cấp cho trên Silver Lake Reservoir và giải quyết cho một tour du lịch ngẫu hứng của tuổi Victoria nhà tại Echo Park. "Beautiful," ông murmurs, lái xe từ từ. "Nhìn vào đó."Bởi trưa, ông đã làm cho nó downtown. Ở Chinatown, ông mua bữa ăn trưa tại một nhà hàng ưa thích. Nhưng thay vì ăn nó có, ông ổ đĩa vào một ngôi chùa 15 phút. Ông thích để giữ cho di chuyển, một thói quen từ ngày chiến đấu của mình."Tại Việt Nam, đã có mở tự do cho phương tiện truyền thông. Bạn có thể nhảy vào một máy bay trực thăng hoặc máy bay hoặc xe tải. Chỉ hiển thị của bạn thông qua phương tiện truyền thông. Oh my God, dễ dàng như vậy. Tốt nhất."Hộp màu đỏ và vàng ngọc là đền Thiên hậu trên Yale Street, Ut cuộc trò chuyện lên các nhân viên, sau đó giải quyết lên một chiếc ghế nhựa tại một bàn gấp gần phía sau bàn thờ. UT là một sự kết hợp nghịch lý của sự khoe khoan và khiêm tốn. Người lạ muốn bắt tay của mình và đặt ra cho ảnh chụp nhanh với anh ta. Lính Mỹ cảm ơn anh ta; bởi vì hình ảnh của mình, họ nói, họ phải đến nhà của gia đình của họ. Người đàn ông của một độ tuổi nhất định đã suýt tránh được dự thảo thú nhận với anh ta rằng, bởi vì cô gái Napalm, họ không có để đi đến Việt Nam. Của UT chúc may mắn, rõ ràng, là truyền nhiễm.Hôm nay, 35mm máy ảnh Leica M2 mà ông bắn cô gái Napalm là trong một bảo tàng — Newseum, tại Washington, D.C. Trước đó, nó đã tại bảo tàng khoa học London. Trở lại trong tháng 6 năm 2000, bảo tàng khoa học gọi là anh ta ngay trước khi mở cửa của một thiết kế cánh. "Họ nói, 'Nicky, hoàng hậu muốn gặp bạn'," ông nhớ lại."Tôi đã nói, 'Bạn đang đùa.' "Một tuần sau đó ông đã bắt đeo găng tay của nữ hoàng Anh."Không thể tin được," ông nói bây giờ, $4 vịt Bắc Kinh cơm chiên combo congealing ở phía trước của anh ta trên một tấm xốp.Tuy nhiên, ông xem xét mình may mắn chỉ để được sử dụng. "Vì vậy người nghèo," ông nói. "May mắn để có một công việc."Mặc dù Ut không phải là chính xác những gì bạn muốn gọi khiêm tốn, không phải là ông một promoter tự trong ý nghĩa hiện nay của từ. Ông đã không bao giờ viết một cuốn sách hoặc xuất bản một chuyên khảo. Ông không có một nhà báo. Ông không không blog, hoặc có một trang web, hoặc làm Instagram hoặc Twitter. Khi ông nhu cầu để tìm hình ảnh được xuất bản riêng của mình, ông đã sử dụng Google.Từ cầu thang tại Trung tâm âm nhạc, một đài phun nước xuất hiện như một ốc đảo sa mạc nóng bê tông. Trẻ em chơi trong nó, bắn tung tóe nước. Máy ảnh trong tay, Ut kneels, như thể genuflecting, với một nụ cười lớn nói rằng "sự hoàn hảo."Như ông chụp, hai nhiếp ảnh gia có tên Ut không thể nhớ lại đi lên để trả tôn trọng của họ. Sau đó, một phó báo chí từ một trong văn phòng của giám sát quận, người là có cà phê tại một bàn gần đó với một đồng nghiệp, gọi anh ta hơn. UT tuyên bố rằng ai đó yêu cầu ông về cô gái Napalm mỗi ngày. Nó có lẽ sẽ là chính xác hơn để nói rằng ông đã mang nó với một ai đó mỗi ngày.Sau khi bắt tay, Ut bắt đầu nói chuyện, unbidden, về bức ảnh, kể những câu chuyện ông đã nói với một ngàn lần trước. Những người đàn ông nghe Trân trọng, và sau đó một cách lịch sự, và sau đó bắt đầu để nhìn vào đồng hồ của họ. "Đó là những ngày," đồng nghiệp nói.Cô gái Napalm là không bao giờ xa Ut của tâm trí. Kim phúc sống sót của mình tấn công napalm và trái Việt Nam năm 1985 cho Canada. Năm 1989, cô tái hợp với Ut ở Havana, nơi cô đã tham dự Đại học. Ông xúc động ghi những vết sẹo trên cánh tay của cô. Cô gọi ông là "chú." Những ngày này, họ nói chuyện qua điện thoại mỗi tuần. Như Hal Buell nói, "N
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Tại nghĩa trang vật nuôi Calabasas, Út đi cẩn thận trong số các ngôi mộ. Một làn gió Ruffles mày. Một người phụ nữ gần đó nhìn thấy máy ảnh của mình và ví môi cô. "Không nên dùng hình ảnh của tôi," cô snaps, mặc dù anh ta thậm chí không nhằm vào cô. "Tôi chôn con ngựa của tôi ngày hôm nay. Đây là con ngựa thứ chín của tôi." Ut thầm hối tiếc của ông. "Người Rất lạ đôi khi," ông nói, khi cô bước đi. Sau đó, trong một phút, không thể giúp chính mình, cho biết thêm, "Bao nhiêu? Cô có chín con ngựa chết? Tại sao? Làm thế nào?" Ông có một tâm trí tò mò. "Tôi rất muốn có hình ảnh của mình," ông nói. "Vì vậy, buồn. Vì vậy, tức giận." Ông ấy là một con cá ra khỏi nước những tháng đầu tiên của mình ở Los Angeles. Ông là anh chàng người, giao cho một trò chơi bắn Angels, hỏi biên tập viên của mình, "bóng chày là gì?" Ông xem rất nhiều hình thể thao sau đó. "Sau đó, tôi thực hiện chích," ông nói. May mắn là những gì bạn thực hiện nó. Khi du lịch thể thao của mình trong nhiệm vụ đã qua, Ut chuyển sang tính năng chung - chính trị, kinh doanh, tội phạm, những người nổi tiếng. Ông rất thích chụp chiến tranh, không có câu hỏi. Và trong một thời gian, nhiều năm trước đây, ông thậm chí còn rất thích chụp những người nổi tiếng. Nhưng bây giờ, "Mỗi lần nó gần như cùng một hình ảnh. Người vẫy. Vì vậy, nhàm chán." Khi được hỏi mà người nổi tiếng, ông đã chụp ảnh, anh trả lời đơn giản: "Tất cả trong số họ." Những người mà mùa xuân dễ dàng nhất để tâm trí là những bức ảnh may mắn: Monica Lewinsky, tại một bữa tiệc gần căn hộ của cô ở khu phức hợp Watergate, thông qua các cửa sổ từ cách quái bên ngoài - anh ta thậm chí không biết những gì cô ấy trông như thế. "Nicky, cô ấy là một cô gái lớn," nhiếp ảnh gia khác khuyên anh. "Hãy tìm một chiếc mũ." OJ Simpson, ngồi trong một chiếc BMW, một ngày ông trở về Los Angeles từ Chicago để đối mặt với cảnh sát thẩm vấn về một vụ giết người đôi. Không những cảnh khủng khiếp tại nhà của Nicole ("máu ở khắp mọi nơi") nhưng OJ qua cửa sổ xe. "Mặt trời đã giảm," ông nói. "Ánh sáng là đẹp. Nhiếp ảnh gia hỏi tôi, 'Nicky, làm thế nào bạn có thể chụp hình đó? Bạn đã sử dụng một đèn flash?' Số sổ đã được mở! " Paris Hilton, khóc, đứng đầu là nhà tù, bắn qua cửa sổ xe cảnh sát. Đó là một kỳ lạ. Ngày là ngày 8 tháng 6 năm 2007 - chính xác 35 năm sau khi Út bắn Napalm Girl. "Cùng ngày," ông nói. "Rất kỳ lạ." Ông ẩn nấp túi máy ảnh của mình trong thân cây bạc của ông Mercedes-Benz, một rattling, điều cũ nặng, có cửa ọp ẹp và một máy điều hòa không khí bị vỡ. Trong thân cây là khởi động, một chiếc mũ bảo hiểm, áo nhân viên cứu hỏa màu vàng và một phần lớn thừa phương tiện truyền thông tin tức vest. Út đã làm việc chuyển nhượng chung trong LA cho 27 năm. Hầu hết các cảnh sát biết anh ta bằng mắt. nhiếp ảnh gia khác đi theo nó, như họ đã làm ở Việt Nam. "Họ nói, 'Nicky biết tất cả mọi thứ," ông giải thích. Tại Sài Gòn, ông là một trong số ít những kẻ địa phương chụp chiến tranh. Ở Los Angeles, anh ấy là một tay cũ tại bao gồm các cảnh tòa. Nhưng thông thường, ông eschews đám đông. "Những hình ảnh rất nhàm chán," ông nói. "Tôi muốn đi đến những nơi khác nhau. Hãy thử một cái gì đó khác nhau. Hãy tìm ý tưởng của riêng tôi. Nếu tôi nhìn thấy rất nhiều nhiếp ảnh gia, tôi có được ra khỏi đó. Có thể là một hình ảnh tốt hơn ở một nơi khác. Ai biết được?" Đó không phải là Việt Cộng bắn tỉa nhưng các máy ảnh điện thoại di động ở khắp mọi nơi mà bệnh dịch hạch anh trong, môi trường chụp ảnh đô thị hiện đại. Bây giờ tất cả mọi người là một phóng viên ảnh nghiệp dư. "Với các máy ảnh kỹ thuật số, tất cả mọi người nhảy vào. Họ tất cả mứt lên quá gần. Bạn biết không? Rất khó khăn", ông nói. Theo cách này, một người dân ngẫu nhiên với một chiếc iPhone có thể bắt một shot tốt hơn so với Ut, đè nặng bởi ba hoặc bốn máy hạng nặng và một ống kính tele chuyên nghiệp 8.000 USD. "Tôi nhớ một anh chàng bắn Michael Jackson khi ông qua đời," Út nói. "Ông đã thực hiện rất nhiều tiền. Chỉ cần một shot của một xác chết. Và Anna Nicole Smith Somebody. Bán một hình ảnh của cô trong hơn nửa triệu đô la." Ut cau mày, nhưng sau đó xem xét lại. "Rất nhiều người có tiền, nhưng họ không bao giờ có thể mua được một công việc như tôi. Mỗi khi tôi đi đâu, mọi người gọi ra, 'Nick Nick Út! Út!' và tôi rất hạnh phúc. Bạn biết không? Tôi nghĩ rằng nhà báo là công việc tốt nhất trên thế giới nếu bạn may mắn. " Ông là may mắn. Trong Los Angeles, truyền thông, chỉ có các tay săn ảnh không đối xử với anh ta với sự tôn kính. Họ đẩy. Họ xô. "Họ là những động vật!" Út nói. Anh ta không giận dữ, anh quyết định. Đó là công việc của họ. "Nhưng Đức Chúa Trời của tôi! Họ không quan tâm bạn là ai. Bam Bạn! Không khí. Nhưng tôi là một anh chàng may mắn. Mọi người khác, họ chăm sóc cho tôi." Trong nhiếp ảnh pit, những người không biết anh ta đẩy như điên. Những người biết anh ta nhưng đẩy dù sao, tốt, "Tôi đấm họ quay lại ngay," anh nói với một nụ cười nồng nhiệt. Út chỉ 14 tuổi khi anh trai của ông lần đầu tiên đưa cho anh một camera. Một người mới phải học trên một máy ảnh vừa định dạng, La hướng dẫn. "Tôi không thích," trẻ Nick trả lời. "Tôi muốn một người giống như máy ảnh của bạn." "Bạn đang rất nghèo, bạn muốn được giống như một người đàn ông giàu có?" anh trai của ông nói, cười. "Anh ấy có một Leica," Út nói ngay bây giờ. "Trông thật đẹp để mang theo." Sau đó, với một nụ cười ranh mãnh, ông nói thêm, "Bạn trông giống như một kẻ ăn chơi." Những nguyên lý cơ bản của nhiếp ảnh, Ut học được từ anh trai của mình. Nhưng hoàn thiện nhiếp ảnh - mà anh học được từ những thuận tại AP. Họ đã dạy anh ấy nhìn đầu tiên, sau đó bắn. Ông nhớ lại người bạn của mình và đồng nghiệp đoạt giải Pulitzer Joe Rosenthal - "Tôi gọi ông là cha tôi" - người bắn hình tượng "Nâng cao cờ trên Iwo Jima" với một tốc độ 4x5 cồng kềnh đồ họa. "Bạn biết đấy, một khung? Đặt bộ phim lại không? Bắn khung khác? Làm thế nào chậm như vậy? Rất chậm. Nhưng ông làm nên lịch sử. Đó là loại nhiếp ảnh bạn cần phải học." nhiếp ảnh gia trẻ ngày nay, những người "bắn 15 khung hình một thứ hai, "chọc giận anh. "Quá nhanh. Hình ảnh tệ hại. Một khung. Các hình ảnh tốt nhất. Đó là cách tôi học được. Hãy tìm những hình ảnh đầu tiên." Bên cạnh đó, "Nếu bạn quay trở lại với 500 hình ảnh từ một chuyển nhượng? Ông chủ của bạn sẽ hét vào mặt bạn. Quá nhiều Ai muốn xem xét tất cả những hình ảnh!? " Út là gì nếu không phải là thực dụng. Ông không thích, ví dụ, hình ảnh của xác chết. "Họ đã chết Tại sao bận tâm Tôi thích hình ảnh của những người còn sống Screaming, cười, khóc, làm tổn thương -.?. Mà nói chuyện." Làm thế nào ông tìm thấy hình ảnh tốt? Tương tự như ở Việt Nam: Ông nhìn lên bầu trời. Ở Việt Nam, ông đã tìm kiếm những con đường mòn của khói đen mà chỉ ra một vụ đánh bom tươi. Ở Los Angeles, anh trông cho máy bay trực thăng lượn vòng. Đó là nơi mà hành động được. Trong khi tại hiện trường, "tôi tiếp tục xem Nếu có điều gì xảy ra, tôi chụp nhiều hình ảnh Nhưng nếu nó giống như Ansel Adams -.. Núi, thác nước, mây, đá -. Bạn không cần nhiều hình ảnh của" Phong cách nói, Út ân bắn tầm trung, mặc dù những ngày này, ông đôi khi buộc phải đến gần. Micro và máy ghi âm kỹ thuật số tổ chức ngay lên miệng của đối tượng nhận được trong cách. "Tại sao các bạn có được rất gần?" ông hỏi của phóng viên. "Trước hết, tôi không thể nhìn thấy. Tôi là một chàng trai ngắn." Chính xác như thế nào ngắn, anh ta quên. Ông đào xung quanh trong một túi cho ví tiền và những con cá bằng lái xe của mình. Ông là 5 feet 3 inches. "Quá ngắn, phải không?" Ông đưa lên trên Silver Lake Reservoir và lắng cho một tour ngẫu hứng của nhà Victoria cũ ở Echo Park. "Beautiful", anh thì thầm, lái xe chầm chậm. "Nhìn vào đó." Đến trưa, ông đã làm cho nó trung tâm thành phố. Trong Chinatown, anh mua bữa ăn trưa tại một nhà hàng yêu thích. Nhưng thay vì ăn nó ở đó, anh ấy lái xe đến một ngôi chùa Phật giáo 15 phút. Ông thích để tiếp tục di chuyển, một thói quen từ ngày chiến đấu của mình. "Tại Việt Nam, đã có tự do mở cửa cho giới truyền thông. Bạn có thể nhảy lên một chiếc trực thăng hoặc máy bay hoặc xe tải. Chỉ cần thấy vượt qua phương tiện truyền thông của bạn. Oh my God, dễ dàng như vậy. Điều tốt nhất . " Tại các màu đỏ và vàng hộp nữ đó là đền thờ Thiên Hậu trên Yale Street, Ut trò chuyện lên các nhân viên, sau đó lắng xuống một cái ghế nhựa ở một chiếc bàn gấp gần phía sau của bàn thờ. Út là một sự kết hợp đầy nghịch lý của sự khỏe khoắn và khiêm nhường. Những người lạ muốn bắt tay và chụp ảnh với ông. Lính Mỹ cảm ơn anh; vì hình ảnh của mình, họ nói, họ đã trở về nhà để gia đình của họ. Đàn ông của một độ tuổi nhất định người suýt dự thảo xưng với anh rằng, vì Napalm Girl, họ không phải đi đến Việt Nam. . Chúc may mắn của Út, rõ ràng, đã lây nhiễm Hôm nay, các máy ảnh 35mm Leica M2 mà ông bắn Napalm Girl là trong một bảo tàng - Newseum, tại Washington, DC Trước đó, nó đã được tại Bảo tàng Khoa học London. Trở lại vào tháng Sáu năm 2000, Bảo tàng Khoa học gọi ông lên ngay trước khi mở một cánh mới. "Họ nói, 'Nicky, nữ hoàng muốn gặp anh", anh nhớ lại. "Tôi nói," Bạn đang đùa. " "Một tuần sau, ông bị lắc bàn tay đeo găng của nữ hoàng Anh. "Unbelievable", anh nói ngay bây giờ, $ 4 vịt quay Bắc Kinh kết hợp cơm chiên congealing trước mặt anh ta trên một tấm xốp. Tuy nhiên, ông thấy mình may mắn chỉ để được làm việc. "Vì vậy, người nghèo," ông nói. "Lucky để có một công việc." Mặc dù Út là không chính xác những gì bạn muốn gọi khiêm tốn, không phải là anh tự promoter trong ý thức hiện tại của từ. Ông đã bao giờ viết một cuốn sách hay xuất bản một chuyên khảo. Anh ta không có một nhà báo. Ông không viết blog, hoặc có một trang web, hoặc làm Instagram hoặc Twitter. Khi anh cần phải tìm hình ảnh được công bố của mình, ông đã sử dụng Google. Từ cầu thang tại Trung tâm Âm nhạc, một đài phun nước xuất hiện như một ốc đảo trong sa mạc của bê tông nóng. Trẻ em chơi trong nó, bắn tung tóe nước. Máy ảnh trong tay, Út quỳ, như thể genuflecting, với một nụ cười lớn mà nói "hoàn hảo". Khi ông được chụp, hai nhiếp ảnh gia có tên Út không thể nhớ ra để tỏ lòng kính trọng của họ. Sau đó, một phó báo chí từ một trong các văn phòng của giám sát viên quận hạt ', người đang có cà phê tại một bàn gần đó với một đồng nghiệp gọi anh hơn. Út tuyên bố rằng ai đó hỏi anh về Napalm girl mỗi ngày. Nó có lẽ sẽ chính xác hơn để nói rằng anh mang nó lên với một người nào đó mỗi ngày. Sau khi bắt tay, Út bắt đầu nói, cũng tự mình, về những bức ảnh, kể chuyện ông đã nói với một ngàn lần trước đây. Những người đàn ông lắng nghe trân trọng, và sau đó một cách lịch sự, và sau đó bắt đầu nhìn vào đồng hồ của mình. "Đó là những ngày" các đồng nghiệp cho biết. Napalm Girl là không bao giờ xa khỏi tâm trí của Út. Kim Phúc sống sót cuộc tấn công bom napalm của mình và rời Việt Nam vào năm 1985 cho Canada. Năm 1989, cô đoàn tụ với Út ở Havana, nơi cô đang theo học tại trường đại học. Anh chạm vào những vết sẹo bỏng trên cánh tay cô. Cô gọi anh là "chú". Những ngày này, họ nói chuyện qua điện thoại mỗi tuần. Như Hal Buell nói, "N









































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: