One morning I arrived early at work and went into the bank lobby where dịch - One morning I arrived early at work and went into the bank lobby where Việt làm thế nào để nói

One morning I arrived early at work

One morning I arrived early at work and went into the bank lobby where the Negro porter was mopping. I stood at a counter and picked up the Memphis Commercial Appeal and began my free reading of the press. I came finally to the editorial page and saw an article dealing with one H. L. Mencken. I knew by hearsay that he was the editor of the American Mercury, but aside from that I knew nothing about him. The article was a furious denunciation of Mencken, concluding with one, hot, short sentence: Mencken is a fool.

I wondered what on earth this Mencken had done to call down upon him the scorn of the South. The only people I had ever heard denounced in the South were Negroes, and this man was not a Negro. Then what ideas did Mencken hold that made a newspaper like the Commercial Appeal castigate him publicly? Undoubtedly he must be advocating ideas that the South did not like. Were there, then, people other than Negroes who criticized the South? I knew that during the Civil War the South had hated northern whites, but I had not encountered such hate during my life. Knowing no more of Mencken than I did at that moment, I felt a vague sympathy for him. Had not the South, which had assigned me the role of a non-man, cast at him its hardest words?

Now, how could I find out about this Mencken? There was a huge library near the riverfront, but I knew that Negroes were not allowed to patronize its shelves any more than they were the parks and playgrounds of the city. I had gone into the library several times to get books for the white men on the job. Which of them would now help me to get books? And how could I read them without causing concern to the white men with whom I worked? I had so far been successful in hiding my thoughts and feelings from them, but I knew that I would create hostility if I went about the business of reading in a clumsy way.

I weighed the personalities of the men on the job. There was Don, a Jew; but I distrusted him. His position was not much better than mine and I knew that he was uneasy and insecure; he had always treated me in an offhand, bantering way that barely concealed his contempt. I was afraid to ask him to help me get books; his frantic desire to demonstrate a racial solidarity with the whites against Negroes might make him betray me.

Then how about the boss? No, he was a Baptist and I had the suspicion that he would not be quite able to comprehend why a black boy would want to read Mencken. There were other white men on the job whose attitudes showed clearly that they were Kluxers or sympathizers, and they were out of the question.

There remained only one man whose attitude did not fit into an anti-Negro category, for I had heard the white men refer to him as a "Pope lover." He was an Irish Catholic and was hated by the white southerners. I knew that he read books, because I had got him volumes from the library several times. Since he, too, was an object of hatred, I felt that he might refuse me but would hardly betray me. I hesitated, weighing and balancing the imponderable realities.

One morning I paused before the Catholic fellow's desk.

"I want to ask you a favor," I whispered to him.

"What is it?"

"I want to read. I can't get books from the library. I wonder if you'd let me use your card?"

He looked at me suspiciously.

"My card is full most of the time," he said.

"I see," I said and waited, posing my question silently.

"You're not trying to get me into trouble, are you, boy?" He asked, staring at me.

"Oh, no sir."

"What book do you want?"

"A book by H. L. Mencken."

"Which one?"

"I don't know. Has he written more than one?"

"He has written several."

"I didn't know that."

"What makes you want to read Mencken?"

"Oh, I just saw his name in the newspaper," I said.

"It's good of you to want to read," he said. "But you ought to read the right things."

I said nothing. Would he want to supervise my reading?

"Let me think," he said. "I'll figure out something."

I turned from him and he called me back. He stared at me quizzically.

"Richard, don't mention this to the other white men," he said.

"I understand," I said. "I won't say a word."

A few days later he called me to him.

"I've got a card in my wife's name," he said. "Here's mine."

"Thank you, sir."

"Do you think you can manage it?"

"I'll manage fine," I said.

"If they suspect you, you'll get in trouble," he said.

"I'll write the same kind of notes to the library that you wrote when you sent me for books," I told him. "I'll sign your name."

He laughed.

"Go ahead. Let me see what you get," he said.

That afternoon I addressed myself to forging a note. Now, what were the names of books written by H. L. Mencken? I did not know any of them. I finally wrote what I thought would be a foolproof note: Dear Madam: Will you please let this nigger boy--I used the word "nigger" to make the librarian feel that I could not possibly be the author of the note--have some books by H. L. Mencken? I forged the white man's name.

I entered the library as I had always done when on errands for whites, but I felt that I would somehow slip up and betray myself. I doffed my hat, stood a respectful distance from the desk, looked as unbookish as possible, and waited for the white patrons to be taken care of. When the desk was clear of people, I still waited. The white librarian looked at me.

"What do you want, boy?"

As though I did not possess the power of speech, I stepped forward and simply handed her the forged note, not parting my lips.

"What books by Mencken does he want?" she asked.

"I don't know, ma'am," I said, avoiding her eyes.

"Who gave you this card?"

"Mr. Falk," I said.

"Where is he?"

"He's at work, at the M---- Optical Company," I said. "I've been in here for him before."

"I remember," the woman said. "But he never wrote notes like this."

Oh, God, she's suspicious. Perhaps she would not let me have the books? If she had turned her back at that moment, I would have ducked out the door and never gone back. Then I thought of a bold idea.

"You can call him up, ma'am," I said, my heart pounding.

"You're not using these books, are you?" she asked pointedly.

"Oh, no, ma'am. I can't read."

"I don't know what he wants by Mencken," she said under her breath.

I knew now that I had won; she was thinking of other things and the race question had gone out of her mind. She went to the shelves. Once or twice she looked over her shoulder at me, as though she was still doubtful. Finally she came forward with two books in her hand.

"I'm sending him two books," she said. "But tell Mr. Falk to come in next time, or send me the names of the books he wants. I don't know what he wants to read."

I said nothing. She stamped the card and handed me the books. Not daring to glance at them, I went out of the library, fearing that the woman would call me back for further questioning. A block away from the library I opened one of the books and read a title: A Book of Prefaces. I was nearing my nineteenth birthday and I did not know how to pronounce the word "preface." I thumbed the pages and saw strange words and strange names. I shook my head, disappointed. I looked at the other book; it was called Prejudices. I knew what that word meant; I had heard it all my life. And right off I was on guard against Mencken's books. Why would a man want to call a book Prejudices? The word was so stained with all my memories of racial hate that I could not conceive of anybody using it for a title. Perhaps I had made a mistake about Mencken? A man who had prejudices must be wrong.

When I showed the books to Mr. Falk, he looked at me and frowned.

"That librarian might telephone you," I warned him.

"That's all right," he said. "But when you're through reading those books, I want you to tell me what you get out of them."

That night in my rented room, while letting the hot water run over my can of pork and beans in the sink, I opened A Book of Prefaces and began to read. I was jarred and shocked by the style, the clear, clean, sweeping sentences. Why did he write like that? And how did one write like that? I pictured the man as a raging demon, slashing with his pen, consumed with hate, denouncing everything American, extolling everything European or German, laughing at the weaknesses of people, mocking God, authority. What was this? I stood up, trying to realize what reality lay behind the meaning of the words . . . Yes, this man was fighting, fighting with words. He was using words as a weapon, using them as one would use a club. Could words be weapons? Well, yes, for here they were. Then, maybe, perhaps, I could use them as a weapon? No. It frightened me. I read on and what amazed me was not what he said, but how on earth anybody had the courage to say it.

Occasionally I glanced up to reassure myself that I was alone in the room. Who were these men about whom Mencken was talking so passionately? Who was Anatole France? Joseph Conrad? Sinclair Lewis, Sherwood Anderson, Dostoevski, George Moore, Gustave Flaubert, Maupassant, Tolstoy, Frank Harris, Mark Twain, Thomas Hardy, Arnold Bennett, Stephen Crane, Zola, Norris, Gorky, Bergson, Ibsen, Balzac, Bernard Shaw, Dumas, Poe, Thomas Mann, O. Henry, Dreiser, H. G. Wells, Gogol, T. S. Eliot, Gide, Baudelaire, Edgar Lee Masters, Stendhal, Turgenev, Huneker, Nietzsche, and scores of others? Were these men real? Did they exist or had they existed? And how did one pronounce their names?

I ran across many words whose meanings I did not know, and I either looked them up in a dictionary or, before I had a chance to do that, encountered the word in a context that made its meaning clear. But what strange world was this? I concluded the book with the conviction that I had somehow overlooked something terribly important in life. I had once tried to write, had once reveled in feeling, had let my crude imagination roam, but the impulse to dream had been slowly beaten out of me by experience. Now it surged
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
một buổi sáng tôi đến sớm tại nơi làm việc và đi vào sảnh ngân hàng nơi người khuân vác người da đen được lau. tôi đứng ở một truy cập và chọn kháng cáo thương mại memphis và bắt đầu đọc miễn phí của tôi về báo chí. tôi đến cuối cùng để các trang biên tập và thấy một bài báo đối phó với một h. l. Mencken. tôi biết bởi tin đồn rằng ông là biên tập viên của thủy ngân american,nhưng bên cạnh đó tôi không biết gì về anh ta. bài viết là một tố cáo giận dữ của Mencken, kết thúc với một, nóng, câu ngắn: Mencken là một kẻ ngốc

tôi tự hỏi những gì trên trái đất này đã làm Mencken gọi xuống khi anh ta sự khinh miệt của phía nam.. những người duy nhất tôi từng nghe lên án ở miền Nam là người da đen, và người đàn ông này không phải là một người da đen.sau đó những ý tưởng đã giữ Mencken đã làm cho một tờ báo như kháng cáo thương mại gọt giũa anh công khai? chắc chắn anh phải được ủng hộ ý tưởng rằng miền Nam không thích. ở đó, sau đó, những người khác hơn người da đen người chỉ trích miền Nam? tôi biết rằng trong cuộc nội chiến miền Nam đã ghét da trắng miền Bắc, nhưng tôi đã không gặp phải ghét như vậy trong cuộc sống của tôi.biết không của Mencken hơn tôi đã làm vào thời điểm đó, tôi cảm thấy một sự đồng cảm mơ hồ cho anh ta. đã không phải là nam, trong đó đã giao cho tôi vai trò của một người đàn ông không, bỏ anh từ khó khăn nhất của nó?

bây giờ, làm thế nào tôi có thể tìm hiểu về Mencken này? có một thư viện khổng lồ gần bờ sông,nhưng tôi biết rằng người da đen không được phép bảo trợ kệ của nó nhiều hơn bất kỳ họ là những công viên và sân chơi của thành phố. tôi đã đi vào thư viện nhiều lần để có được cuốn sách cho những người đàn ông da trắng trong công việc. trong số họ bây giờ sẽ giúp tôi để có được cuốn sách này? và làm thế nào tôi có thể đọc chúng mà không gây ra mối quan tâm đến những người đàn ông da trắng với người mà tôi đã làm việc?tôi đã cho đến nay đã thành công trong cất giấu những suy nghĩ và cảm xúc từ họ của tôi, nhưng tôi biết rằng tôi sẽ tạo ra sự thù địch nếu tôi đi về kinh doanh đọc một cách vụng về.

i nặng tính cách của những người đàn ông trong công việc. có don, một người Do Thái, nhưng tôi không tin tưởng anh ta. vị trí của mình không phải là tốt hơn nhiều so với tôi và tôi biết rằng ông là khó chịu và không an toàn, ông đã luôn luôn đối xử với tôi trong một ngay,đùa cợt như vậy hầu như không che giấu sự khinh miệt của mình. tôi sợ phải yêu cầu ông phải giúp tôi có được cuốn sách;. mong muốn điên cuồng của mình để chứng minh một tình đoàn kết chủng tộc với người da trắng đối với người da đen có thể làm cho anh ta phản bội tôi

sau đó làm thế nào về ông chủ? không, ông là một Baptist và tôi đã có những nghi ngờ rằng ông sẽ không được hoàn toàn có thể hiểu tại sao một cậu bé da đen sẽ muốn đọc Mencken.có người da trắng khác trong công việc có thái độ rõ ràng cho thấy rằng họ đã kluxers hoặc cảm tình, và họ đã ra câu hỏi.

có vẫn chỉ có một người đàn ông có thái độ không phù hợp với một loại chống người da đen, cho tôi đã nghe những người đàn ông da trắng gọi ông là một "người yêu Đức Giáo Hoàng." ông là một Ailen công giáo và bị thù ghét bởi người miền Nam trắng. tôi biết rằng ông đã đọc sách,bởi vì tôi đã nhận anh ta khối lượng từ thư viện nhiều lần. kể từ khi ông cũng là một đối tượng của lòng căm thù, tôi cảm thấy rằng ông có thể từ chối tôi, nhưng khó có thể phản bội tôi. tôi do dự, trọng lượng và cân bằng thực tế không thể cân.

một buổi sáng tôi dừng lại trước bàn làm việc đồng công giáo của.

"tôi muốn hỏi bạn một đặc ân", tôi thì thầm với anh ta.

"nó là gì?"

" tôi muốn đọc.tôi không thể nhận sách từ thư viện. tôi tự hỏi, nếu bạn muốn cho tôi sử dụng thẻ của bạn? "

anh nhìn tôi nghi ngờ.

" thẻ của tôi có đầy đủ hầu hết thời gian ", ông nói.

" tôi thấy ", tôi nói và chờ đợi, đặt ra câu hỏi của tôi âm thầm.

"bạn không cố gắng để làm cho tôi gặp rắc rối, bạn có, con trai?" anh hỏi, nhìn chằm chằm vào tôi.

"oh, không thưa ngài."

"những gì cuốn sách nào bạn muốn?"

"một cuốn sách của h. l. Mencken. "

" cái nào? "

" tôi không biết.ông đã viết nhiều hơn một? "

", ông đã viết nhiều. "

" tôi đã không biết điều đó. "

" những gì làm cho bạn muốn đọc Mencken? "

" oh, tôi chỉ thấy tên của mình trên báo chí, "tôi nói.

" rất tốt của bạn muốn đọc, "ông nói." nhưng bạn nên đọc những điều đúng đắn. "

tôi không nói gì. ông muốn giám sát đọc sách của tôi?

"cho tôi suy nghĩ," ông nói. "Tôi sẽ tìm ra một cái gì đó."

tôi chuyển từ anh ta và anh ta gọi tôi lại. ông nhìn chằm chằm vào tôi giễu cợt.

"richard, không đề cập đến điều này để những người đàn ông da trắng khác," ông nói.

"tôi hiểu," tôi nói. "Tôi sẽ không nói một lời."

Một vài ngày sau đó, ông gọi tôi với anh ta.

"Tôi đã có một thẻ trong tên của vợ tôi," ông nói. "Đây là của tôi."

"Cảm ơn, thưa ngài."

"Bạn có nghĩ rằng bạn có thể quản lý nó?"

"Tôi sẽ quản lý tốt," tôi nói.

"Nếu họ nghi ngờ bạn,bạn sẽ gặp rắc rối ", ông nói.

" Tôi sẽ viết cùng một loại ghi chú cho các thư viện mà bạn đã viết khi bạn gửi cho tôi sách, "tôi nói với anh ta." Tôi sẽ ký tên. "

anh cười.

"đi trước. cho tôi xem những gì bạn nhận được, "ông nói.

buổi chiều mà tôi giải quyết bản thân mình để giả mạo một lưu ý. bây giờ, là những gì tên của cuốn sách được viết bởi HL Mencken? tôi không biết bất kỳ của họ.tôi cuối cùng đã viết những gì tôi nghĩ rằng sẽ là một lưu ý hết sức rõ ràng: bà thân yêu: bạn sẽ vui lòng cho cậu bé da đen này - tôi được sử dụng từ "mọi" để làm cho cảm giác thư viện mà tôi có thể không có thể là tác giả của các lưu ý - có một số cuốn sách của h. l. Mencken? tôi giả mạo tên của người da trắng.

tôi bước vào thư viện như tôi đã luôn luôn thực hiện khi trên việc lặt vặt cho người da trắng,nhưng tôi cảm thấy rằng tôi sẽ bằng cách nào đó trượt lên và phản bội bản thân mình. i doffed mũ của tôi, đứng một khoảng cách tôn trọng từ bàn làm việc, nhìn như unbookish càng tốt, và chờ đợi cho khách hàng quen trắng được đưa về chăm sóc. khi bàn rõ ràng của người dân, tôi vẫn chờ đợi. các thư viện màu trắng nhìn tôi.

"làm những gì bạn muốn, con trai?"

như tôi đã không có sức mạnh của lời nói,tôi bước về phía trước và chỉ đơn giản là đưa cho cô tờ giấy giả mạo, không chia tay đôi môi của tôi.

"những cuốn sách của Mencken Hắn muốn?" cô hỏi.

"tôi không biết, thưa bà," tôi nói, tránh ánh mắt của cô.

"người đã cho bạn thẻ này?"

"mr. Falk," tôi nói.

"mà là ông? "

" anh ta tại nơi làm việc, tại m ---- công ty quang học, "tôi nói. "Tôi đã ở đây cho anh ta trước."

"Tôi nhớ," người phụ nữ nói.", Nhưng ông không bao giờ viết ghi chú như thế này."

Oh, thần, cô ấy nghi ngờ. có lẽ cô ấy sẽ không cho tôi có những cuốn sách? nếu cô ấy đã quay lưng lại vào thời điểm đó, tôi đã có thể cúi ra khỏi cửa và không bao giờ quay trở lại. sau đó tôi nghĩ ra một ý tưởng táo bạo.

"bạn có thể gọi anh ta lên, thưa bà," tôi nói, tim tôi đập thình thịch.

"bạn không sử dụng những cuốn sách này, phải không?" cô hỏi thẳng thừng.

"oh, không, thưa bà. tôi có thể không đọc."

"Tôi không biết những gì ông muốn bởi Mencken", cô nói trong hơi thở

tôi biết bây giờ mà tôi đã giành chiến thắng;. Cô đã nghĩ đến việc những thứ khác và hỏi về sắc tộc đã đi ra khỏi tâm trí của mình. cô đã đi đến các kệ. một hoặc hai lần cô nhìn qua vai tôi, như thể cô vẫn còn nghi ngờ. cuối cùng cô cũng đã xuất hiện với hai cuốn sách trên tay.

"Tôi đuổi hai cuốn sách," cô nói. "Nhưng cho mr.Falk đến trong thời gian tới, hoặc gửi cho tôi tên của những cuốn sách ông muốn. tôi không biết những gì ông muốn đọc. "

tôi không nói gì. cô đóng dấu thẻ và đưa cho tôi những cuốn sách. không dám liếc qua, tôi đã đi ra khỏi thư viện, sợ rằng người phụ nữ sẽ gọi lại cho tôi . cho hỏi thêm một khối đi từ thư viện tôi đã mở một trong những cuốn sách và đọc một tiêu đề: một cuốn sách về lời mở đầu.tôi đã gần ngày sinh nhật thứ mười chín của tôi và tôi đã không biết cách phát âm từ "lời nói đầu". i thumbed các trang và thấy ý tưởng lạ lùng và cái tên lạ. tôi lắc đầu, thất vọng. tôi nhìn vào cuốn sách khác, nó được gọi là định kiến. tôi biết những gì từ đó có nghĩa là, tôi đã nghe tất cả cuộc sống của tôi. và phải ra tôi đã được trên bảo vệ chống lại sách của Mencken. tại sao một người đàn ông muốn gọi một cuốn sách kiến?từ đã được như vậy với tất cả các màu ký ức của tôi ghét chủng tộc mà tôi không thể tưởng tượng của bất cứ ai sử dụng nó cho một tiêu đề. có lẽ tôi đã phạm sai lầm về Mencken? một người đàn ông đã có định kiến ​​phải là sai.

khi tôi thấy những cuốn sách để mr. Falk, ông nhìn tôi và cau mày.

"thư viện mà có thể gọi điện thoại cho bạn," tôi cảnh báo anh.

"đó là tất cả đúng", ông nói. "Nhưng khi bạn qua việc đọc những cuốn sách,tôi muốn bạn cho tôi biết những gì bạn nhận ra trong số họ. "

đêm trong căn phòng thuê của tôi, trong khi cho phép chạy nước nóng trên can của tôi về thịt lợn và đậu trong bồn rửa chén, tôi mở một cuốn sách về lời mở đầu và bắt đầu đọc . tôi đã lọ và bị sốc bởi phong cách,, sạch sẽ, câu sâu rộng rõ ràng. tại sao ông viết như thế và làm thế nào đã làm một ghi như thế? tôi hình dung ra người đàn ông như một con quỷ hoành hành,cắt giảm với bút của mình, tiêu thụ một cách căm ghét, tố cáo tất cả mọi thứ american, ca ngợi tất cả mọi thứ châu Âu hoặc Đức, cười vào điểm yếu của người dân, chế giễu thần, quyền hạn. những gì được điều này? tôi đứng dậy, cố gắng để nhận ra những gì thực tế nằm đằng sau ý nghĩa của các từ. . . có, người đàn ông này đã chiến đấu, chiến đấu bằng lời nói. ông đã sử dụng những từ như một vũ khí, sử dụng chúng như một sẽ sử dụng một câu lạc bộ.từ có thể là vũ khí? tốt, có, cho đây họ. sau đó, có lẽ, có lẽ, tôi có thể sử dụng chúng như một vũ khí không? không. nó sợ. tôi đọc trên và những gì làm tôi ngạc nhiên là không phải những gì ông nói, nhưng làm thế nào trên trái đất ai có can đảm để nói ra.

thỉnh thoảng tôi nhìn lên để trấn an bản thân mình rằng tôi chỉ có một mình trong phòng. những người những người đàn ông về người mà Mencken đã nói chuyện rất nhiệt tình? là người Anatole France?Joseph Conrad? Sinclair Lewis, Sherwood Anderson, Dostoevski, george Moore, Gustave Flaubert, Maupassant, Tolstoy, thẳng thắn harris, đánh dấu hai, Thomas Hardy, arnold bennett, stephen cần cẩu, zola, norris, Gorky, Bergson, Ibsen, Balzac, Bernard Shaw, dumas, PoE, Thomas Mann, o. henry, Dreiser, h. g. giếng, Gogol, t. s. eliot, Gide, Baudelaire, Edgar chủ lee, Stendhal, Turgenev, huneker, Nietzsche,và điểm số của người khác? là những người đàn ông thực sự? họ đã tồn tại hoặc đã họ tồn tại? và làm thế nào một phát âm tên của họ?

tôi chạy trên nhiều từ có ý nghĩa tôi không biết, và tôi có thể nhìn họ trong một từ điển hay, trước khi tôi có cơ hội để làm điều đó, gặp phải các từ trong một bối cảnh thực hiện ý nghĩa của nó rõ ràng. nhưng những gì thế giới kỳ lạ là điều này?tôi kết luận cuốn sách với niềm tin mà tôi đã bằng cách nào đó bị bỏ qua một cái gì đó vấn đề quan trọng trong cuộc sống. tôi đã từng cố gắng để viết, đã từng thích thú trong cảm giác, đã để cho trí tưởng tượng thô đi lang thang của tôi, nhưng sự thúc đẩy để giấc mơ đã từ từ bị đánh đập trong tôi bằng kinh nghiệm. bây giờ nó tăng
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Một buổi sáng tôi đến sớm tại nơi làm việc và đã đi vào ngân hàng vận động hành lang nơi Negro porter lau. Tôi đứng ở một số lượt truy cập và nhặt kháng cáo thương mại Memphis và bắt đầu đọc sách miễn phí của tôi báo chí. Tôi đến cuối cùng để trang biên tập và thấy một bài đối phó với một H. L. Mencken. Tôi biết bởi tin giả rằng ông là biên tập viên của Mỹ thủy ngân, nhưng bên cạnh đó tôi không biết gì về anh ta. Bài viết là một tố cáo tức giận của Mencken, kết thúc với một, nóng, câu ngắn: Mencken là một kẻ ngốc.

tôi tự hỏi những gì trên trái đất này Mencken đã làm cho gọi xuống khi anh ta khinh miệt của miền Nam. Người duy nhất tôi đã từng nghe nói lên án ở phía nam là việc, và người đàn ông này đã không một Negro. Sau đó ý tưởng gì đã Mencken tổ chức đó thực hiện một tờ báo như kháng cáo thương mại castigate anh ta công khai? Không nghi ngờ gì, ông phải ủng hộ ý tưởng phía Nam không thích. Đã có, sau đó, những người khác hơn là việc những người chỉ trích phía nam? Tôi biết rằng trong cuộc nội chiến ở phía Nam có ghét người da trắng miền bắc, nhưng tôi đã không gặp phải ghét như vậy trong cuộc sống của tôi. Tôi biết không nhiều của Mencken hơn tôi đã làm tại thời điểm đó, cảm thấy một cảm tình mơ hồ cho anh ta. Có không phía Nam, mà đã giao cho tôi vai trò của một con người không, diễn viên Anh của nó từ khó khăn nhất?

bây giờ, làm thế nào có thể tôi tìm hiểu về Mencken này? Đã có một thư viện khổng lồ gần bờ sông, nhưng tôi biết rằng việc không được phép để cư xử kệ của nó bất kỳ hơn họ đã là các công viên và Sân chơi của thành phố. Tôi đã đi vào thư viện nhiều lần để có được cuốn sách cho những người đàn ông da trắng vào công việc. Mà trong số đó bây giờ sẽ giúp tôi để có được cuốn sách? Và làm thế nào có thể tôi đọc chúng mà không gây ra mối quan tâm đến những người đàn ông da trắng với người mà tôi làm việc? Tôi đến nay đã được thành công trong ẩn của tôi suy nghĩ và cảm xúc từ họ, nhưng tôi biết rằng tôi sẽ tạo ra sự thù địch nếu tôi đã đi về kinh doanh của đọc trong một cách vụng về.

tôi cân nặng cá tính của những người đàn ông trong công việc. Có là Don, một người Do Thái; nhưng tôi thức thiếu tin cậy anh ta. Vị trí của ông đã không tốt hơn nhiều so với tôi và tôi biết rằng ông là khó chịu và không an toàn; ông đã luôn luôn đối xử tôi trong một không sửa soạn trước, bantering cách mà hầu như không che dấu khinh của ông. Tôi đã sợ để yêu cầu ông phải giúp tôi có được cuốn sách; mong muốn điên cuồng của mình để chứng minh một đoàn kết chủng với người da trắng chống lại việc có thể làm cho anh ta phản bội tôi

sau đó làm thế nào về là ông chủ? Không, ông là một Baptist và tôi đã nghi ngờ ông sẽ không khá có thể thấu hiểu lý do tại sao một đen cậu bé sẽ muốn đọc Mencken. Đã có người đàn ông da trắng khác trên công việc có thái độ cho thấy rõ ràng rằng họ đã là Kluxers hoặc ủng hộ, và họ đã ra khỏi các câu hỏi.

vẫn chỉ có một người đàn ông có thái độ không phù hợp vào một thể loại chống Negro, cho tôi có nghe nói những người đàn ông da trắng đề cập đến ông là một người yêu giáo hoàng"." Ông là một người Ireland công giáo và ghét bởi ngöôøi trắng. Tôi biết rằng ông đã đọc sách, bởi vì tôi đã có anh ta tập từ thư viện nhiều lần. Kể từ khi ông, quá, đã là một đối tượng của hận thù, tôi cảm thấy rằng ông có thể từ chối tôi nhưng hầu như không phản bội tôi. Tôi do dự, cân nặng và cân bằng các thực tế imponderable.

một buổi sáng tôi tạm dừng trước khi đồng công giáo của bàn.

"Tôi muốn hỏi bạn một ưu tiên," tôi thì thầm với anh ta.

"nó là gì?"

"Tôi muốn đọc. Tôi không thể nhận được sách từ thư viện. Tôi tự hỏi nếu bạn cho phép tôi sử dụng thẻ của bạn?"

Ông nhìn vào tôi đáng ngờ.

"thẻ của tôi là đầy đủ các hầu hết thời gian," ông nói.

"Tôi thấy," tôi nói và chờ, đặt ra câu hỏi của tôi âm thầm.

"Bạn đang không cố gắng để có được tôi vào rắc rối, bạn, cậu bé?" Ông yêu cầu nhìn chằm chằm vào tôi

"Ồ, không thưa ngài."

"Những gì cuốn sách này không?"

"Một cuốn sách của H. L. Mencken."

"Mà một trong những?"

"Tôi không biết. Có ông đã viết nhiều hơn một?"

"Ông đã viết một số."

"Tôi không biết đó."

"Điều gì làm cho bạn muốn đọc Mencken?"

"Oh, tôi chỉ nhìn thấy tên của ông trên báo chí," tôi nói.

"nó là tốt đẹp của bạn muốn đọc," ông nói. "Nhưng bạn nên đọc những điều đúng."

tôi không nói gì. Ông có muốn giám sát của tôi đọc?

"Hãy để tôi nghĩ rằng," ông nói. "Tôi sẽ tìm ra một cái gì đó."

Tôi chuyển từ anh ta và ông gọi tôi trở lại. Ông stared lúc tôi quizzically.

"Richard, không đề cập đến điều này để những người đàn ông da trắng khác," ông nói.

"tôi hiểu," tôi nói. "Tôi sẽ không nói một từ."

Một vài ngày sau đó, ông gọi tôi với anh ta.

"tôi đã có một thẻ trong tên của vợ tôi," ông nói. "Đây là mỏ."

"Cảm ơn bạn, sir."

"Bạn có nghĩ bạn có thể quản lý nó?"

"Tôi sẽ quản lý tốt," tôi nói.

"nếu họ nghi ngờ anh, bạn sẽ gặp rắc rối,"ông nói.

"tôi sẽ viết thư cùng một loại ghi chú cho thư viện mà bạn đã viết khi bạn gửi cho tôi cho cuốn sách,"tôi đã nói với anh ta. "Tôi sẽ ký tên."

Ông cười.

"đi trước. Hãy để tôi xem những gì bạn nhận được,"ông nói.

chiều hôm đó, tôi gửi bản thân mình để giả mạo một lưu ý. Bây giờ, những gì đã là tên của cuốn sách được viết bởi H. L. Mencken? Tôi không biết bất kỳ người trong số họ. Tôi cuối cùng đã viết những gì tôi nghĩ rằng sẽ là một lưu ý cao độ: Dear Madam: bạn sẽ xin vui lòng cho cậu bé anh bạn này - tôi đã sử dụng từ "Anh bạn" để làm cho các thư viện cảm thấy rằng tôi có thể không có thể là tác giả lưu ý - có một số tác phẩm của H. L. Mencken? Tôi giả mạo người da trắng tên.

tôi đã nhập thư viện như tôi đã luôn luôn làm khi vào công việc nhỏ cho người da trắng, nhưng tôi cảm thấy rằng tôi bằng cách nào đó sẽ trượt và phản bội bản thân mình. Tôi doffed mũ của tôi, đứng cách tôn trọng từ bàn, nhìn unbookish là có thể, và đợi cho những người bảo trợ trắng để được chăm sóc. Khi bàn làm việc được rõ ràng của người dân, tôi vẫn đợi. Các thư viện trắng nhìn vào tôi

"Những gì bạn muốn, cậu bé?"

Là mặc dù tôi đã không có sức mạnh của bài phát biểu, Tôi bước về phía trước và đơn giản chỉ cần giao cô lưu ý giả mạo, không chia tay đôi môi của tôi.

cô "những gì sách của Mencken hắn muốn?" hỏi.

"tôi không biết, thưa bà," tôi nói, tránh đôi mắt của cô.

"ai đã cho bạn thẻ này?"

"Ông Falk," tôi nói.

"đâu?"

"Ông là tại nơi làm việc, tại M---công ty quang học," tôi nói. "Tôi đã ở đây cho anh ta trước."

"Tôi nhớ," người phụ nữ nói. "Nhưng ông không bao giờ viết ghi chú như thế này."

Oh, Chúa ơi, cô ấy là đáng ngờ. Có lẽ cô không cho tôi có những cuốn sách? Nếu cô ấy đã quay trở lại của cô tại thời điểm đó, tôi sẽ có ducked ra cửa và không bao giờ đi trở lại. Sau đó tôi nghĩ đến một ý tưởng đậm.

"bạn có thể gọi anh ta lên, thưa bà," tôi đã nói, tôi đập trái tim.

"Bạn không sử dụng những cuốn sách này, bạn có?" chua cay, cô đã hỏi.

"Oh, không, thưa bà. Tôi không thể đọc."

"Tôi không biết những gì ông muốn bởi Mencken," cô nói theo hơi thở của mình.

tôi biết bây giờ mà tôi đã giành được; cô đã suy nghĩ về những thứ khác và câu hỏi chủng tộc đã đi ra khỏi tâm trí của mình. Cô đã đi đến các kệ. Một lần hoặc hai lần, cô nhìn qua vai của mình vào tôi, như thể cô ấy đã được vẫn còn nghi ngờ. Cuối cùng cô đã về phía trước với hai cuốn sách trong tay mình.

"tôi gửi anh ta hai cuốn sách," cô nói. "Nhưng cho biết ông. Falk để đến trong thời gian tới, hoặc gửi cho tôi tên của những cuốn sách mà ông muốn. Tôi không biết những gì ông muốn đọc."

tôi không nói gì. Cô đóng dấu thẻ và giao cho tôi những cuốn sách. Không dám lướt qua chúng, tôi đã đi ra khỏi thư viện, vì sợ rằng người phụ nữ sẽ gọi cho tôi trở lại để tiếp tục đặt câu hỏi nhất. Một khối đi khỏi thư viện tôi mở một trong những cuốn sách và đọc một tiêu đề: A cuốn sách của Prefaces. Tôi đã gần 19 sinh nhật của tôi và tôi không biết làm thế nào để phát âm chữ "lời." Tôi thumbed các trang và thấy lạ từ và tên lạ. Tôi bắt đầu làm việc của tôi, thất vọng. Tôi đã xem xét cuốn sách khác; nó được gọi là định kiến. Tôi biết những gì từ đó có nghĩa; Tôi đã nghe nó tất cả cuộc sống của tôi. Và đúng ra tôi đã trên guard chống lại Mencken của cuốn sách. Tại sao một người đàn ông lại muốn gọi một định kiến cuốn sách? Từ được như vậy kính màu với tất cả các ký ức của tôi ghét chủng mà tôi không thể thụ thai của bất cứ ai sử dụng nó cho một tiêu đề. Có lẽ tôi đã làm một sai lầm về Mencken? Một người đàn ông những người đã có định kiến phải là sai.

khi tôi đã cho thấy những cuốn sách để ông Falk, ông nhìn tôi và cau mày.

"đó thư viện có thể điện thoại bạn," tôi cảnh báo ông.

"rồi," ông nói. "Nhưng khi bạn đang thông qua đọc những cuốn sách, Tôi muốn bạn cho tôi biết những gì bạn nhận được ra khỏi họ."

Rằng đêm của tôi thuê phòng, trong khi cho phép nước nóng chạy trên của tôi có thể của thịt heo và đậu trong bồn rửa chén, tôi mở A cuốn sách của Prefaces và bắt đầu đọc. Tôi đã bị sốc bởi phong cách, rõ ràng, sạch sẽ và nhìn bao quát ra câu và jarred. Tại sao đã làm ông viết như thế? Và làm thế nào đã làm một viết như thế? Tôi hình người đàn ông như một con quỷ hoành hành, cắt giảm với bút của mình, tiêu thụ với ghét, lên án tất cả mọi thứ người Mỹ, tán dương mọi thứ châu Âu hoặc tiếng Đức, cười lúc những điểm yếu của người dân, mocking Thiên Chúa, thẩm quyền. Điều này là gì? Tôi đứng dậy, cố gắng để nhận ra những gì thực tế nằm đằng sau ý nghĩa của các từ... Có, người đàn ông này đã chiến đấu, chiến đấu với các từ ngữ. Ông đã sử dụng từ như một vũ khí, bằng cách sử dụng chúng như một sẽ sử dụng một câu lạc bộ. Từ có thể vũ khí? Vâng, Vâng, cho ở đây họ. Sau đó, có lẽ, có lẽ, có thể chúng tôi sử dụng như một vũ khí? Không. Nó sợ hãi tôi. Tôi đọc trên và những gì tôi ngạc nhiên là không phải là những gì ông nói, nhưng làm thế nào trên trái đất ai có can đảm để nói nó

thỉnh thoảng tôi glanced lên để trấn an bản thân mình rằng tôi đã được một mình trong phòng. Những người đã là những người đàn ông về người mà Mencken đã nói như vậy nhiệt tình? Anatole France là ai? Joseph Conrad? Sinclair Lewis, Sherwood Anderson, Dostoevski, George Moore, Gustave Flaubert, Maupassant, Tolstoy, Frank Harris, Mark Twain, Thomas Hardy, Arnold Bennett, Stephen Crane, Zola, Norris, Gorky, Bergson, Ibsen, Balzac, Bernard Shaw, Dumas, Poe, Thomas Mann, O. Henry, Dreiser, H. G. Wells, Gogol, T. S. Eliot, Gide, Baudelaire, Edgar Lee Masters, Stendhal, Turgenev, Huneker, Nietzsche, và điểm số của những người khác? Được những người đàn ông thực sự? Họ tồn tại hoặc họ đã tồn tại? Và làm thế nào đã làm một phát âm tên của họ?

tôi chạy ngang qua nhiều từ có ý nghĩa tôi không biết, và tôi nhìn lên trong từ điển hoặc, trước khi tôi đã có một cơ hội để làm điều đó, gặp phải từ trong một bối cảnh mà làm cho ý nghĩa của nó rõ ràng. Nhưng những gì thế giới kỳ lạ là điều này? Tôi kết luận cuốn sách với niềm tin rằng tôi đã bằng cách nào đó bỏ qua một cái gì đó khủng khiếp quan trọng trong cuộc sống. Tôi có một khi đã cố gắng để viết, đã có một lần reveled trong cảm giác, đã để cho trí tưởng tượng của tôi thô đi lang thang, nhưng sự thúc đẩy để ước mơ đã bị đánh đập chậm out of me bởi kinh nghiệm. Bây giờ nó tăng
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: