Anyway. The Merrett bastard had been planning on assassinating Asami j dịch - Anyway. The Merrett bastard had been planning on assassinating Asami j Việt làm thế nào để nói

Anyway. The Merrett bastard had bee

Anyway. The Merrett bastard had been planning on assassinating Asami just before his Thursday departure. The man didn't know who he was messing with. "Have them contact every one of Merrett's contacts. Isolate him. Pit him against his own world. A man like that, he will fall in no time."

By tomorrow morning, all direct and indirect contacts would be pressured to break off relations with the Englishman and what protection he had from the law would soon be stripped away. The man was headed for hell. After all, he had tried to bring down Hades himself, and the god of the underworld would never lose on his own turf.

The chaos of the airport was enough to take Takaba's mind off his worries and focus them onto finding the right terminal and gate for the Berlin flight. He was glad to have the boarding pass in his hands as he loaded his materials into the x-ray scanner. His equipment bag, fortunately, was lined to provide protection against those beastly machines. Fifteen minutes left. Thankfully, the pass from the magazine provided relative ease with all the security. Pretty much, he could walk through them.

He picked up his backpack and duffel bag from the other end of the scanner. He had been here before, but the airports were something he always found a bit hectic even to his space and direction oriented mind. Terminal 2…where the heck…ah, that way…

He was literally running down, and thankfully, there weren't many departures at this hour already. Turn left, right, sliding doors. Show your boarding pass. Move on.

Move on.

He spotted the gate number. The waiting area was completely empty.

"Flight A220. Last call for flight A220 for Berlin, Germany."

By the time he reached the desk, he was breathless. "Excuse me…" inhale "I'm…" another breath "on…" last breath "this flight…"

The woman smiled at him. "Take your time."

"Thank you," he smiled back sliding his boarding pass and passport across the counter.

She tore the stub from the boarding pass and handed his passport back, "Enjoy your flight, Mr. Tanaka."

Gyles saw the note still pasted on the forehead of the bust.

So he hasn't…

His eyes then found the key left beside the marble piece. He reached out and touched the metal.

So you were here…

He tore the note from the marble, on the back side was a short letter.

Dear Gyles,

Please don't hate me for this.

I exposed to you my greatest deception in hopes to drive you away in disgust. I feel I can no longer keep up what we've had after my act of treachery against you. I've played out the masquerade out too long and the façade is becoming rather difficult to maintain. It took a toll on both of us, I believe. Don't wait for me, Gyles, because it will only make the both of us miserable, waiting for what will not come.

I don't know for sure, but there were moments when I think I might have loved you, if only for a fleeting moment. I will treasure those moments, but I beg of you Gyles. Forget me. I cannot ask of you to forgive me. But forget me.

Akihito

So you're gone then… I hope you find him…

The medium sized cabin of the entire plane was completely empty. Not a single other passenger he could see. It was odd, that a plane this size would be so unoccupied. Had there been some terrorist threat he wasn't aware of? There were plenty of those nowadays. Stupid fanatics.

Not that Takaba really cared. It was a flight out and that was all that mattered. He tucked his backpack under the seat and put the duffel bag into the overhead cabin. He had the entire three seat row to himself and he took advantage of it by pushing up the arm rests and curled up.

The plane was taking a bit of time departing, probably waiting for the rest of the passengers that is.

He covered himself with his coat, using another bundle of clothes as a makeshift pillow and even before the plane began moving, he was fast asleep; He was simply and completely exhausted.

"Is the flight empty?" Asami glanced at his watch again as the car approached the airport; in fact, he could see the control tower in the distance.

"No, sir. I'm afraid two other people managed to book a flight in the two hour time gap."

Asami raised an eyebrow. It was rare that anyone should book a flight in such short notice, but he replied nonchalantly, "I see."

"Would you like to see the passenger list, sir?"

"No, it's fine. I doubt an extra passenger could be much of a threat." It didn't really matter that anyone else was on the flight as long as he could get out of London; if it was Merrett, the man might be foolish enough to set up last minute attempts at him to try and save his ass. Something that probably wasn't going to work anyway.

The car drove directly onto the runway trails from the outer gate so that he would bypass the tedious airport processes. It was hard not to stand out when one had four rather intimidating bodyguards trailing behind him, not to mention himself, and most times, he had no need to be any more conspicuous than he already was.

Takaba had been asleep for about twenty minutes when he woke again, and this time, to a headache throbbing from the temples down to the back his head. He had gone a week without a headache and now was certainly not the best time. The unfamiliar cabin pressure wasn't helping much either with the all too familiar buzz ringing in his ears. He pinched his nose and breathed out, hoping to equalize the pressure and ease the dull pain on his sinus and eardrums.

The plane was probably already cruising however many thousand feet off the air, it didn't matter. The superficial details never did. After all, what it came down to was the pulsing and hammering in his head, rushing up the arteries that lined his neck. He sat up and grimaced as his back popped and grinded, feeling a bit older than he really was and his head swirling from the sudden motion.

Takaba sat still for a moment, letting the black spots in his vision fade away as a sense of balance restored to his ears. The light in the cabin was dimmed and he looked around at the cabin to see another person sitting three rows behind him, with a good length, paperback novel in his hand. The man glanced up at him then went back to his reading.

What's his problem?

Takaba shrugged as he reached down to pull his backpack out from beneath the seat. The pill bottle was somewhere inside…hopefully… If it wasn't…he was going to have a very difficult two hours to Berlin. He tried the first outer pocket, then the second layer, moving on the side pockets. Frustrated and a bit panicked, he dug into the back pouches and searched around the best he could until he finally gave up.

Shit… he groaned inwardly. He could see the pale yellow bottle sitting on the kitchen table where he had left it…Akihito, you fucking IDIOT…why? Why did you have to leave it there? Why?

He reached up and pressed the call button and waited until the same stewardess came out to him, "Can I help you?" She smiled a bit too brightly for someone having to work while most people were sleeping. Airplane employees were strange like that… then again, it wasn't as if his sleep pattern was anything within the range of normal.

"Err…do you have any…um…anything for a headache?"

She smiled at him with a concerned look over her make-up covered face, dry power bunching around her dimples, "We have Tylenol, aspirin, and ibuprofen."

I'd like your entire inventory, please.

"Um…the Tylenol. 500mg. Extra strength or PM if you have them." If there was anything Takaba knew other than his cameras, it was medicine. Headache and pain relievers, to be specific.

"Right away."

As she turned to walk away, he added, "And water please. Lots of water."

"I'll be sure to remember that." She disappeared down the aisle behind a curtain. Takaba could hear the metal cabinet open and close and the dull clicks of her heels against the cabin carpet approach. She left a small package with two capsules of 500mg Tylenol and a bottle of water on the pull down tray. "Anything else, sir?" At least it wasn't one of those flimsy airplane cups.

"No, this is fine. Thank you." He managed the best smile without jarring his facial muscles. He glanced down at the wrapped package again. PM. Yes…he might be able to get some sleep if he could just tone down the pain enough to put him to sleep.

He waited until she was gone to rip open the package and shake out two white pills, desperate like a drug addict on the verge of withdrawal. He paused for a moment, realizing how pathetic he must have looked. What the hell…The doctor had said something about not dosing himself too much, but two pills was the standard. Something about liver problems and such, but the details were rather fuzzy. Not like he cared anyway.

He snorted at himself, overdose…I'd have to be an infant or something.

Nothing to worry about. Besides, overdose was the very last thing on his mind. Not with a thousand imaginary pellets ricocheting off the inside of his skull while an imaginary drill grinded holes into the side of his head. It felt like he'd stuck his head inside a bell on a church steeple and some Notre-dame fucker was ringing them incessantly. Stupid Disney movies.

Shut. The. Fuck. Up. He couldn't even listen to himself think.

As the liquid washed down the bitter pills and wet his dry throat, he sighed softly. Just a matter of time. Just a matter of time, he told himself as tiny pebbles of sweat gathered around his forehead, climbing down the side of his face and cheeks when they gathered into large enough drops. His nose was moist from the sweat pooling out slowly from miniscule pores. Slowly, he stood up, holding on to the edge of the seats for what little balance they could offer.

God that headache was killing him, at least, it felt like it was, sending jagged waves of pain to his nerve receptors, fire burning across the synapses of his cells like lightning, white spontaneous flashes blinking at the back of his eye. He could imagine himself as a blind
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Dù sao. Tên khốn đó Merrett đã lập kế hoạch về ám sát Asami ngay trước khi khởi hành thứ năm của ông. Người đàn ông không biết những người ông đã làm rối tung với. "Có họ liên hệ với mỗi một trong các địa chỉ liên lạc của Merrett. Cô lập anh ta. Pit anh ta với thế giới riêng của mình. Một người đàn ông thích rằng, ông sẽ rơi vào không có thời gian."Sáng mai, tất cả các số liên lạc trực tiếp và gián tiếp nào được gây áp lực để phá vỡ ra khỏi mối quan hệ với người Anh và bảo vệ những gì ông đã có từ Pháp luật sẽ sớm được tước đi. Người đàn ông đã đứng đầu cho địa ngục. Sau khi tất cả, ông đã cố gắng để đưa xuống Hades mình, và Thiên Chúa của thế giới ngầm sẽ không bao giờ mất ngày turf riêng của mình.Sự hỗn loạn của sân bay là đủ để đưa tâm trí của Takaba ra lo lắng của mình và tập trung vào việc tìm kiếm các thiết bị đầu cuối phù hợp và cổng chuyến bay của Berlin. Ông là vui mừng khi có thẻ lên máy bay trong tay của mình như ông nạp tài liệu của mình vào máy quét x-quang. Túi thiết bị của mình, may mắn thay, được xếp hàng để cung cấp bảo vệ chống lại những máy beastly. Mười lăm phút còn lại. Rất may, đèo từ các tạp chí cung cấp thoải mái tương đối với tất cả bảo mật. Khá nhiều, ông có thể đi qua chúng.Ông đã chọn của mình ba lô và túi duffel từ đầu kia của máy quét. Ông đã ở đây trước khi, nhưng các sân bay đã là một cái gì đó ông luôn luôn tìm thấy một chút bận rộn thậm chí để tâm trí theo định hướng không gian và hướng của mình. Terminal 2... nơi heck... ah, như vậy...Ông đã nghĩa đen chạy, và rất may, có không nhiều khởi hành lúc này giờ đã. Rẽ trái, bên phải, cửa trượt. Hiển thị các thẻ lên máy bay. Di chuyển trên.Di chuyển trên.Ông phát hiện số cổng. Khu vực chờ đợi hoàn toàn trống rỗng."Chuyến bay A220. Cuộc gọi cuối cùng cho chuyến bay A220 cho Béc-lin, Đức."Khi ông đến bàn làm việc, ông là thở. "Xin lỗi" tôi... hít "tôi là"một hơi thở"trên..." kéo dài hơi thở "chuyến bay này..."Người phụ nữ cười lúc anh ta. "Mất thời gian của bạn.""Cảm ơn bạn," ông cười trở lại trượt thẻ lên máy bay và hộ chiếu của mình trên các truy cập.Cô tore ngẫu nhiên từ thẻ lên máy bay và bàn giao hộ chiếu của ông trở lại, "Tận hưởng chuyến bay của bạn, ông Tanaka."Gyles thấy lưu ý vẫn dán trên trán chân.Vì vậy, ông đã không...Đôi mắt của mình sau đó tìm thấy chìa khóa trái bên cạnh các mảnh đá cẩm thạch. Ông đã đạt ra và đụng kim loại.Vì vậy, bạn đã ở đây...Ông tore lưu ý từ đá cẩm thạch, trên mặt sau là một bức thư ngắn.Kính Gyles,Xin vui lòng không ghét tôi cho việc này.Tôi tiếp xúc với bạn của tôi lừa bịp lớn nhất với hy vọng để đẩy bạn đi trong ghê tởm. Tôi cảm thấy tôi có thể không theo kịp những gì chúng tôi đã có sau khi tôi hành động của sự phản bội đối với bạn. Tôi đã diễn ra các masquerade ra quá lâu và mặt ngày càng trở nên khá khó khăn để duy trì. Phải mất một số trên cả hai của chúng tôi, tôi tin rằng. Đừng chờ đợi đối với tôi, Gyles, bởi vì nó chỉ sẽ làm cho cả hai chúng tôi đau khổ, chờ đợi cho những gì sẽ không đến.Tôi không biết chắc chắn, nhưng đã có những khoảnh khắc khi tôi nghĩ rằng tôi có thể có thể yêu bạn, nếu chỉ cho một thời điểm Thái. Tôi sẽ kho báu những khoảnh khắc, nhưng tôi cầu xin bạn Gyles. Quên tôi. Tôi không thể yêu cầu các bạn tha thứ cho tôi. Nhưng quên tôi.AkihitoVì vậy, bạn đang đi sau đó... Tôi hy vọng bạn tìm thấy anh ta...Các cabin có kích thước trung bình của toàn bộ máy bay hoàn toàn trống rỗng. Không phải là một đĩa đơn hành khách khác, ông có thể nhìn thấy. Đó là lẻ, rằng một máy bay kích thước này sẽ được để trống. Ông đã có là một số mối đe dọa khủng bố không nhận thức được? Có rất nhiều những người hiện nay. Cuồng tín ngu ngốc.Không phải là Takaba thực sự quan tâm. Nó là một chuyến bay ra và đó là tất cả những mattered. Anh giấu ba lô của mình theo thủ phủ và đặt túi duffel vào cabin trên không. Ông đã có toàn bộ ba chỗ ngồi hàng cho mình và ông đã lợi dụng nó bằng cách đẩy lên cánh tay đũa và cong lên.Máy bay đã lấy một chút thời gian khởi hành, có thể chờ đợi cho phần còn lại của hành khách đó là.Ông bao mình với áo của mình, bằng cách sử dụng một bó của quần áo như một cái gối tạm và ngay cả trước khi chiếc máy bay bắt đầu di chuyển, ông ngủ; Ông đã chỉ đơn giản và hoàn toàn cạn kiệt."Là các chuyến bay có sản phẩm nào?" Asami glanced tại chiếc đồng hồ một lần nữa khi xe tiếp cận sân bay; trong thực tế, ông có thể nhìn thấy tháp điều khiển từ xa."Không, thưa ngài. I 'm afraid hai người khác quản lý để đặt một chuyến bay trong khoảng cách thời gian hai giờ."Asami nâng lên một lông mày. Nó là hiếm rằng bất cứ ai nên đặt vé tại thông báo ngắn như vậy, nhưng ông đã trả lời thản, "Tôi thấy.""Bạn có muốn xem danh sách hành khách, sir?""Không, nó là tốt. Tôi nghi ngờ một hành khách phụ có thể có nhiều của một mối đe dọa." Nó không quan trọng mà bất cứ ai khác là trên chuyến bay miễn là nó có thể bị out of London; Nếu nó là Merrett, người đàn ông có thể là ngu si, đủ để thiết lập những nỗ lực chót anh ta để thử và lưu ass của ông. Một cái gì đó có thể không phải làm việc anyway.Xe lái xe trực tiếp vào những con đường mòn đường băng từ cửa bên ngoài vì vậy mà ông sẽ bỏ qua các quá trình tẻ nhạt xe. Nó đã được cứng không để nổi bật khi một có bốn tên vệ sỹ khá đáng sợ dấu phía sau anh ta, không phải đề cập đến mình, và hầu hết thời gian, ông đã không cần phải bất kỳ chi tiết dễ thấy hơn ông đã.Takaba đã ngủ trong khoảng hai mươi phút khi ông đánh thức một lần nữa, và thời gian này, để một nhức đầu throbbing cách các ngôi đền xuống phía sau đầu của mình. Ông đã đi tuần mà không có một nhức đầu và bây giờ đã chắc chắn không thời gian tốt nhất. Áp suất cabin không quen không giúp nhiều hoặc với buzz tất cả quá quen thuộc ù tai của mình. Ông bị chèn ép mũi của mình và thở ra, Hy vọng để cân bằng áp lực và giảm đau ngu si đần độn trên xoang và eardrums của mình.Máy bay có lẽ đã bay đường Tuy nhiên nhiều nghìn feet ra không khí, nó không quan trọng. Các chi tiết trên bề mặt không bao giờ làm. Sau khi tất cả, những gì nó đã xuống đến là các pulsing và búa trong đầu của mình, chạy lên các động mạch lót cổ của ông. Ông ngồi lên và grimaced như là cảm giác của mình trở lại popped và nghiền, một chút cũ hơn so với ông thực sự là và đầu xoáy từ chuyển động đột ngột.Takaba ngồi yên cho một thời điểm, cho phép các đốm đen trong tầm nhìn của ông mờ dần đi như một cảm giác của sự cân bằng được đôi tai của mình. Ánh sáng trong khoang hành khách được làm mờ và ông nhìn xung quanh tại cabin để xem người khác ngồi 3 hàng phía sau anh ta, với một chiều dài tốt, các tiểu thuyết bìa mềm trong bàn tay của mình. Người đàn ông glanced lên tại Anh ta sau đó đã đi trở lại để đọc của mình.Vấn đề của ông là gì?Takaba shrugged như ông đạt để kéo ba lô của mình từ bên dưới thủ phủ. Chai thuốc là một nơi nào đó bên trong... hy vọng... Nếu nó không... ông sẽ có một hai giờ rất khó khăn đến Berlin. Ông cố gắng túi bên ngoài đầu tiên, sau đó lớp thứ hai, di chuyển vào túi bên. Thất vọng và một chút panicked, ông đào vào túi trở lại và tìm kiếm xung quanh thành phố tốt nhất ông có thể cho đến khi ông cuối cùng đã từ bỏ.Ông chết tiệt... groaned inwardly. Ông có thể thấy màu vàng chai nhạt đã ngồi trên bàn nhà bếp nơi ông đã rời nó... Akihito, bạn fucking IDIOT... tại sao? Tại sao bạn đã để lại nó không? Tại sao?Ông đạt lên và nhấn nút gọi và chờ cho đến khi tiếp viên cùng đưa vào anh ta, "Có thể tôi giúp bạn?" Cô cười một chút quá rực rỡ cho một người nào đó cần phải làm việc trong khi hầu hết mọi người đang ngủ. Máy bay nhân viên đã được lạ như thế... sau đó một lần nữa, nó không phải là như nếu mô hình giấc ngủ của mình là bất cứ điều gì trong phạm vi bình thường."Err... làm bạn có bất kỳ... um... bất cứ điều gì cho một nhức đầu?"Cô cười lúc anh ta với một cái nhìn có liên quan trên khuôn mặt của cô make-up bao phủ, khô điện bị xung quanh thành phố lõm của cô, "Chúng tôi có Tylenol, aspirin, và ibuprofen."Tôi muốn kho toàn bộ của bạn."Um... Tylenol. 500 mg. thêm sức mạnh hoặc PM nếu bạn có họ." Nếu có bất cứ điều gì Takaba biết khác hơn so với máy ảnh của mình, nó đã là y học. Nhức đầu và đau thuốc giảm, để được cụ thể."Ngay lập tức."Như cô đã chuyển sang đi, ông nói thêm, "và nước xin vui lòng. Rất nhiều nước.""Tôi sẽ chắc chắn để nhớ." Cô ấy biến mất xuống lối đi phía sau một bức màn. Takaba có thể nghe nội các kim loại mở và đóng và nhấp chuột ngu si đần độn của gót của mình chống lại các cabin thảm cách tiếp cận. Rời một gói nhỏ với hai viên của 500mg Tylenol và một chai nước vào kéo xuống khay. "Bất cứ điều gì khác, sir?" Ít nó không phải là một trong những máy bay mỏng manh ly."Không, điều này là tốt. Cảm ơn bạn." Ông đã tốt nhất nụ cười mà không jarring cơ bắp trên khuôn mặt của mình. Ông liếc nhìn xuống lúc các gói phần mềm gói một lần nữa. AM. Có... ông có thể có thể nhận được một số giấc ngủ nếu ông có thể chỉ cần giai điệu xuống cơn đau đủ để đưa anh ta ngủ.Ông phải đợi cho đến khi cô đã được đi để sao mở gói và lắc trong hai viên thuốc màu trắng, tuyệt vọng như một người nghiện ma túy trên bờ vực của thu hồi. Ông tạm dừng cho một thời điểm, nhận ra làm thế nào pathetic ông phải có nhìn. Cái quái quỷ gì thế... Các bác sĩ đã nói một cái gì đó về không dùng thuốc mình quá nhiều, nhưng hai thuốc là các tiêu chuẩn. Một cái gì đó về vấn đề về gan và như vậy, nhưng các chi tiết đã được khá mờ. Không giống như ông chăm sóc anyway.Ông snorted chính mình, dùng quá liều... Tôi sẽ có là một trẻ sơ sinh hoặc một cái gì đó.Không có gì phải lo lắng về. Bên cạnh đó, quá liều là điều cuối cùng vào tâm trí của mình. Không phải với bột viên tưởng tượng một nghìn ricocheting ra bên trong của xương sọ trong khi tưởng tượng một khoan lỗ nghiền vào phía đầu của ông. Nó cảm thấy như ông đã mắc kẹt đầu bên trong một cái chuông trên gác chuông nhà thờ và một số đồ ngu Notre-dame gọi họ không ngừng. Ngu ngốc Disney phim.Đóng. Các. Chết tiệt. Lên. Ông thậm chí không thể lắng nghe mình nghĩ.Khi chất lỏng rửa xuống những viên thuốc đắng và ướt khô cổ họng của mình, ông thở dài nhẹ nhàng. Chỉ là một vấn đề thời gian. Chỉ là một vấn đề thời gian, ông nói với mình như là các viên sỏi nhỏ của mồ hôi tập trung quanh trán của mình, leo xuống phía bên của khuôn mặt và má của mình khi họ tập trung vào lớn đủ giọt. Mũi của mình là ẩm từ các mồ hôi tổng hợp ra từ từ từ rất nhỏ lỗ chân lông. Từ từ, ông đứng dậy, đang nắm giữ cho các cạnh của ghế cho số dư ít những gì họ có thể cung cấp.Thiên Chúa nhức đầu đó đã giết chết anh ta, ít nhất, nó cảm thấy như nó đã, gửi sóng gồ ghề của đau với các thụ thể thần kinh của mình, lửa đốt cháy trên synapse của các tế bào của mình như sét, trắng nhấp nháy tự phát nhấp nháy ở phía sau mắt. Ông có thể tưởng tượng mình như một người mù
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: