This would involve a team of dedicated interdisciplinary scholars (lit dịch - This would involve a team of dedicated interdisciplinary scholars (lit Việt làm thế nào để nói

This would involve a team of dedica

This would involve a team of dedicated interdisciplinary scholars (literary and arthistorical) collecting manuscripts and archive material, undertaking the definitive biography, bringing out a collected works with the full benefit of modern editorial techniques, putting together the cheap student paperback selection, organising a series of major international conferences which would reorganize the very history of modernism itself around their hero’s work—supported all the while, of course, by great quantities of money from the central University administration, commercial sponsorship (local businesses proud of their local lad),the Chinese and Japanese embassies, and Lancaster City Council too. In my more fanciful moments, usually while basking in a hot bath after a particularly heavy jogging session, I occasionally construct this grand edifice, which of course includes a new Binyon Building to house its multifarious projects, down to the last detail and brick.

This formidable scheme will not, however, come to pass. Not just because the biographical links between Binyon and Lancaster are too flimsy (though they are —he moved to London as a boy), nor just because Binyon’s work couldn’t stand the weight of it (though this is probably the case), but because Lancaster University already has a grand scheme in progress: a ‘Ruskin Programme’ which will doubtless in the f ullness of time become a Ruskin Centre. The notion of locality is important here too: Lancaster is the closest university to Brantwood, Ruskin’s house and two-hundred acre estate in the Lake District where he lived from 1872 until his death in 1900. It will therefore, in due course, become the repository for an important collection of Ruskin manuscripts and drawings which have hitherto been housed at Bembridge in the Isle of Wight. Around this trove of material the university is constructing a project as ambitious as that which I sketched above in relation to Laurence Binyon. A programme of internal seminars and visiting speaker meetings is vigorously under way; a collection of its papers has been published (Wheeler and Whiteley 1992), and an exhibition on ‘Ruskin, tradition and architecture’ opened in the university art gallery in March 1992. Behind these immediately visible activities many longer-term projects are taking shape. The Ruskin Programme has become one part of the university’s Development Campaign, which is seeking to raise £1½ million of sponsorship money in order to construct a new library building to house the collection and the range of editing and research activities which are planned around them. Situated on what is currently a bowling green, this new Ruskin Building will be, as it were, at the ‘prow’ of the university, the first edifice the visitor encounters as he
or she drives up the hill to the campus. From its hilltop perch, it will have an impressive view across the local Countryside, dominated as that is by the massive white cube of Heysham nuclear power station just a few miles away on the coast as the crow flies.

But there is, it seems, nothing particularly unique about Lancaster’s project for a Ruskin Centre; this is, rather, the way we can expect university English departments in general to develop over the next few years. The closest parallel I know is provided by the D.H.Lawrence Centre which Nottingham University has established, and which was inaugurated by a conference on Lawrence’s work in November 1991. In Lawrence’s case, with the Cambridge edition, much of the editorial work which such a centre might undertake has already been done; but a rich array of other historical and literary-theoretical research projects is possible, and with a thriving D.H.Lawrence Society in Eastwood the Centre will have a local as well as academic base on which to build. It, too, like the Ruskin Programme, is now casting around for substantial sponsorship in order to erect a new building to house its activities and manuscripts. Like the Lancaster project, the Lawrence Centre has produced an attractive, glossy brochure describing its aims, which suggest that here too sizeable sums of internal money are ‘pumppriming’ both the academic activities and the quest for external funding.

Within a few years, it seems, any university which can lay claim to a ‘local’ writer (and, armed with The Oxford Literary Guide to the British Isles, there will be few indeed which are unable to do this) will be busily constructing a centre around his or her works. Such centres are likely to become a more and more dominant form for the institutional organisation of English studies; and in the age of literary theory and the poststructuralist ‘death of the subject’ that muchdeconstructed figure, the author (or at least his or her Centre), proves surprisingly resilient after all. It therefore seems worthwhile reflecting a little on literary centres as a general phenomenon as well as on the two—Ruskin, Lawrence—which I have chosen to focus on here. Such centres are, one can speculate, a distinctively postmodern phenomenon, whether they know it or not. In their celebration of a local author and thus implicitly a regional culture—Ruskin’s Lake District, Lawrence’s Midlands—they clearly belong to the ‘decentralist’ moment of postmodernism, affirming the particular over and against the placeless universalism of modernist architecture (Le Corbusier, Walter Gropius).
Within a more limited British context, this affirmation of the regional serves as a challenge to the hegemony of Oxford and Cambridge in the national higher education system; it constitutes, in Matthew Arnold’s terms, a rebellion of the ‘provincial’ against the metropolitan urbanity, the ‘tone of the centre’, which Oxbridge is presumed to represent. Such literary centres, then, seem attractively democratic; they are part of that multicultural impulse currently under way in our society in terms of gender, sexual and racial as well as geographical identities.

However, the Eastwood D.H.Lawrence Society is one thing, and the University of Nottingham D.H.Lawrence Centre is quite another. The former has been gallantly organised by local enthusiasts on a shoestring budget for many years; the latter, with substantial internal funds behind it, cannot but be part of that transformation of the university system which has been so rapid over these last few years. Certainly the writer is still ‘local’ and the Centre, physically speaking, is situated in a specific place; but by virtue of being a university project it belongs to the increasingly internationalised and marketised culture of the higher education system at the end of the Thatcher decade. Raising local morale against the cool, distant sneers of Oxbridge is a welcome decentralism, but an equally
important motif in that raising of ‘local’ profile is the desire to attract students and scholars, and thus their money, on a global scale. Japan, Germany and America, as the world’s most powerful economies, will be particularly important here; and it is surely symptomatic that the Nottingham Lawrence brochure, distributed to those who attended the inaugural conference, quotes prices for the building it hopes to construct in American dollars. It is far from my intention here to be critical of this trend. At a time when our own government is starving humanities departments of funds, they need to be as resourceful as they can in seeking money and support from elsewhere; and the ‘globalising’ of student and academic life, mismanaged and economically driven though it is in practice, is
surely in principle intellectually desirable. But I do want to stress the conceptual contradiction between the supposed ‘localism’ of the Centre and the increasingly integrated academic ‘world system’ in which it is coming into being. This contradiction, too, like regionalism itself, is a recognisably postmodern phenomenon. For the postmodern or ‘late’ capitalist economy operates, as many theorists have pointed out, simultaneously both ‘below’ and ‘beyond’ the
confines of the old nation-state. All of us, and not just the directors of academic centres, are at the same time more pluralistically local and integratedly global than we have ever been before.1

Such contradictions are replicated at the practical level of the effects such centres have on the departments from which they emerge; but this is a level of detail I do not want to descend to here. I want, rather, to consider the uses to which the two centres I have focused on—Ruskin and Lawrence—might be put, the ways in which these ambitious projects might be articulated into the projects of a radical criticism in the postmodern epoch. The ‘uses’ I shall peculate on are perhaps far removed from those of the current directors of these institutions, but since the teams which run these centres must perforce tread a wary tightrope path between their own internal purposes and the wider contemporary cultural currency of Ruskin and Lawrence, an attempt to redefine the latter can hope to some extent at least to impinge practically upon those institutions themselves. I want to sketch a broader cultural project in which Ruskin and Lawrence, great precursors though they are, would be but Hegelian ‘moments’.

The essential reason why a Laurence Binyon Centre makes little sense while a John Ruskin Centre makes a lot is not simply the fact that the latter is already under way while the former is my personal pipe dream (that’s the contingent
reason).
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
điều này sẽ liên quan đến một nhóm các học giả liên ngành chuyên dụng (văn học và arthistorical) thu thập bản thảo và tài liệu lưu trữ, thực hiện cuốn tiểu sử dứt khoát, đưa ra một công trình thu với đầy đủ lợi ích của kỹ thuật biên tập hiện đại, đặt cùng các lựa chọn bìa mềm sinh viên giá rẻ,tổ chức một loạt các hội nghị quốc tế lớn mà sẽ tổ chức lại lịch sử rất tự nó hiện đại xung quanh anh hùng của họ làm việc hỗ trợ tất cả các thời gian, tất nhiên, bởi số lượng lớn tiền từ chính quyền trung ương các trường đại học, tài trợ thương mại (doanh nghiệp địa phương tự hào của thanh niên địa phương ), Đại sứ quán Trung Quốc và Nhật Bản, và thành phố lancaster hội đồng quá.trong khoảnh khắc huyền ảo hơn của tôi, thường là trong khi phơi trong một bồn tắm nóng sau một buổi chạy bộ đặc biệt nặng, tôi đôi khi xây dựng dinh thự lớn này, trong đó tất nhiên bao gồm một tòa nhà binyon mới để chứa các dự án phong phú của nó, cho đến những chi tiết cuối cùng và gạch.

kế hoạch ghê gớm này sẽ không, tuy nhiên, đến để vượt qua.không chỉ vì các liên kết tiểu sử giữa binyon và lancaster quá mỏng (mặc dù họ là-ông chuyển đến London như một cậu bé), cũng không phải chỉ vì công việc của binyon có thể không chịu được trọng lượng của nó (mặc dù điều này có lẽ là trường hợp), nhưng bởi vì các trường đại học lancaster đã có một đề án lớn trong tiến trình:một 'Ruskin chương trình đó sẽ không nghi ngờ trong e ullness thời gian trở thành một trung tâm Ruskin. khái niệm về địa phương là rất quan trọng ở đây quá: lancaster là trường đại học gần Brantwood, nhà Ruskin và bất động hai trăm mẫu Anh trong khu hồ nơi ông sống từ năm 1872 cho đến khi ông qua đời vào năm 1900. nó sẽ do đó, trong khóa học do,trở thành kho lưu trữ cho một bộ sưu tập quan trọng của Ruskin bản thảo và bản vẽ đã cho đến nay vẫn được đặt tại Bembridge trong Isle of Wight. xung quanh kho nguyên liệu này các trường đại học đang xây dựng một dự án đầy tham vọng như là cái gì tôi phác thảo ở trên liên quan đến laurence binyon. một chương trình hội thảo và các cuộc họp nội bộ loa quý khách đến thăm là mạnh mẽ theo cách;một bộ sưu tập các giấy tờ của nó đã được xuất bản (bánh và Whiteley 1992), và một cuộc triển lãm về "Ruskin, truyền thống và kiến ​​trúc 'mở trong bộ sưu tập nghệ thuật trường đại học tháng 3 năm 1992. đằng sau các hoạt động này ngay lập tức có thể nhìn thấy nhiều dự án dài hạn đang được hình thành. chương trình Ruskin đã trở thành một phần của chiến dịch phát triển của các trường đại học,đó là tìm kiếm nâng cao £ 1 ½ triệu tiền tài trợ để xây dựng một tòa nhà thư viện mới để chứa bộ sưu tập và phạm vi hoạt động chỉnh sửa và nghiên cứu mà được lên kế hoạch xung quanh. nằm trên những gì hiện đang là một màu xanh lá cây bowling, tòa nhà này Ruskin mới sẽ được, vì nó là, tại "mũi" của các trường đại học, các dinh thự đầu tiên du khách gặp như ông
hoặc cô lái xe lên đồi để khuôn viên trường. từ cá rô trên đỉnh đồi, nó sẽ có một cái nhìn ấn tượng trên khắp các vùng nông thôn của địa phương, chủ yếu như điều đó là khối lập phương trắng lớn của nhà máy điện hạt nhân Heysham chỉ là một vài dặm trên bờ biển theo đường chim bay.

nhưng có, nó có vẻ như, không có gì đặc biệt độc đáo về dự án lancaster cho một trung tâm Ruskin, đây là, đúng hơn,cách chúng ta có thể mong đợi các trường đại học khoa tiếng Anh trong tổng thể phát triển trong những năm tiếp theo. các song song gần nhất tôi biết được cung cấp bởi trung tâm dhlawrence mà trường đại học Nottingham đã thiết lập, và đã được khánh thành bởi một hội nghị về công việc của lawrence trong tháng 11 năm 1991. trong trường hợp lawrence, với phiên bản cambridge,nhiều công việc biên tập mà một trung tâm như vậy có thể thực hiện đã được thực hiện, nhưng một mảng phong phú của các dự án nghiên cứu lịch sử và văn học-lý thuyết khác là có thể, và với một xã hội thịnh vượng trong dhlawrence Eastwood trung tâm sẽ có một địa phương cũng như cơ sở khoa học trong việc xây dựng. nó cũng giống như các chương trình Ruskin,bây giờ đúc xung quanh cho tài trợ đáng kể để xây dựng một tòa nhà mới để nhà hoạt động và bản thảo của nó. như dự án lancaster, các trung tâm lawrence đã sản xuất một, tờ rơi bóng hấp dẫn mô tả mục đích của mình, trong đó đề xuất rằng các khoản tiền ở đây khá lớn tiền nội bộ 'pumppriming' cả các hoạt động học tập và việc tìm kiếm nguồn tài trợ bên ngoài.

trong vòng một vài năm, có vẻ như, các trường đại học có thể đưa ra tuyên bố cho một nhà văn "địa phương" (và, trang bị về hướng dẫn văn học oxford đến đảo Anh, sẽ có một số thực sự không có khả năng làm điều này) sẽ được bận rộn xây dựng một trung tâm xung quanh mình, công trình của mình. các trung tâm đó có khả năng trở thành một hình thức nhiều hơn và chiếm ưu thế hơn cho các tổ chức thể chế của nghiên cứu tiếng Anh;và trong thời đại của lý thuyết văn học và hậu cấu trúc "cái chết của chủ đề 'con số muchdeconstructed, tác giả (hoặc ít nhất là trung tâm của mình), chứng minh đáng ngạc nhiên đàn hồi sau khi tất cả. do đó có vẻ như giá trị phản ánh một chút về các trung tâm văn học như một hiện tượng chung cũng như trên hai Ruskin, lawrence-mà tôi đã chọn để tập trung vào đây. các trung tâm như vậy,người ta có thể suy đoán, một hiện tượng rất đặc trưng của hậu hiện đại, cho dù họ biết điều đó hay không. trong lễ kỷ niệm của họ về một tác giả địa phương và do đó ngầm khu hồ một khu vực văn hóa-Ruskin của, lawrence của vùng trung du, họ thuộc rõ ràng của decentralist 'thời điểm hậu hiện đại, khẳng định cụ thể hơn và chống lại chủ nghĩa phổ quát placeless của kiến ​​trúc hiện đại (Le Corbusier,. Walter Gropius)
trong một bối cảnh người Anh hạn chế hơn, khẳng định này của khu vực phục vụ như là một thách thức đối với quyền bá chủ của Oxford và Cambridge trong hệ thống giáo dục đại học quốc gia, nó tạo thành, về Matthew Arnold, một cuộc nổi loạn của các 'tỉnh' so với lể độ đô thị, các "giai điệu của trung tâm, mà Oxbridge được cho là đại diện. trung tâm văn học như vậy,sau đó, có vẻ hấp dẫn, dân chủ;. họ là một phần của xung đa văn hóa hiện đang được cách trong xã hội của chúng tôi về giới tính, tình dục và chủng tộc cũng như bản sắc địa lý

Tuy nhiên, Eastwood dhlawrence xã hội là một chuyện, và các trường đại học trung tâm dhlawrence nottingham lại là chuyện khác.trước đây đã được tổ chức bởi những người đam mê địa phương anh dũng trên một ngân sách eo hẹp trong nhiều năm, sau này, với kinh phí đáng kể nội bộ phía sau nó, có thể không nhưng là một phần của sự biến đổi của hệ thống trường đại học mà đã được như vậy nhanh chóng trong những năm gần đây. chắc chắn các nhà văn vẫn còn "địa phương" và trung tâm, thể chất nói, nằm ở một địa điểm cụ thể;nhưng nhờ là một dự án trường đại học nó thuộc về nền văn hóa ngày càng quốc tế hóa và marketised của hệ thống giáo dục đại học vào cuối thập kỷ Thatcher. nâng cao tinh thần địa phương chống lại mát mẻ, chế nhạo xa xôi của Oxbridge là một decentralism chào đón, nhưng một
motif quan trọng không kém trong đó nâng cao hồ sơ "địa phương" là mong muốn thu hút sinh viên và học giả,và do đó tiền của họ, trên quy mô toàn cầu. Nhật Bản, Đức và Mỹ, các nền kinh tế mạnh nhất thế giới, sẽ được đặc biệt quan trọng ở đây, và nó chắc chắn là triệu chứng rằng nottingham lawrence tài liệu, phân phối cho những người tham dự hội nghị khai mạc, báo giá giá cho việc xây dựng hy vọng sẽ xây dựng trong mỹ đô la.nó là xa ý định của tôi ở đây rất quan trọng của xu hướng này. tại một thời điểm khi chính phủ của chúng ta đang đói nhân văn phòng vốn, họ cần phải được như tháo vát như họ có thể trong việc tìm kiếm tiền bạc và hỗ trợ từ các nơi khác, và cuộc sống 'toàn cầu hóa' của sinh viên và học tập, quản lý yếu kém và thúc đẩy kinh tế mặc dù nó là trong thực hành, là
chắc chắn về nguyên tắc trí tuệ mong muốn.nhưng tôi muốn nhấn mạnh sự mâu thuẫn về khái niệm giữa "cục bộ" phải của trung tâm và của hệ thống thế giới ngày càng hội nhập học trong đó nó được ra đời. mâu thuẫn này, cũng như bản thân chủ nghĩa khu vực, là một hiện tượng có mối hậu hiện đại. cho nền kinh tế tư bản chủ nghĩa hậu hiện đại hay 'muộn' hoạt động, như nhiều nhà lý thuyết đã chỉ ra,đồng thời cả hai 'dưới' và 'vượt' giới hạn
của nhà nước quốc gia cũ. tất cả chúng ta, và không chỉ là Giám đốc Trung tâm học tập, là cùng một lúc hơn pluralistically địa phương và toàn cầu integratedly hơn chúng tôi có bao giờ được before.1

mâu thuẫn như vậy được nhân rộng ở mức độ thực tế của hiệu ứng trung tâm này có trên các phòng ban mà từ đó họ xuất hiện;nhưng đây là một mức độ chi tiết tôi không muốn xuống đến đây. tôi muốn, chứ không phải để xem xét sử dụng mà hai trung tâm tôi đã tập trung vào-Ruskin và lawrence-có thể được đặt, cách thức mà các dự án đầy tham vọng có thể là khớp nối vào các dự án của một lời chỉ trích căn bản trong kỷ nguyên hậu hiện đại.các 'sử dụng' tôi sẽ thụt kết trên có lẽ xa khỏi những của Giám đốc hiện tại của các tổ chức này, nhưng kể từ khi các đội bóng mà chạy các trung tâm cực chẳng đả phải bước đi một con đường chênh vênh giữa cảnh giác mục đích nội bộ của mình và đồng tiền văn hóa đương đại rộng lớn hơn của Ruskin và lawrence,một nỗ lực để xác định lại sau này có thể hy vọng ở một mức độ ít nhất là để tác động đến thực tế khi những tổ chức mình. tôi muốn phác thảo một dự án rộng hơn văn hóa trong đó Ruskin và lawrence, tiền thân tuyệt vời mặc dù họ đang có, nhưng sẽ là "khoảnh khắc" của Hegel.

lý do quan trọng tại sao một trung tâm binyon laurence có ý nghĩa ít trong khi một trung tâm Ruskin john làm cho rất nhiều không chỉ đơn giản là một thực tế mà sau này đã được tiến hành trong khi trước đây là ước mơ cá nhân của tôi (đó là lý do
ngũ).
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Điều này sẽ bao gồm một nhóm các học giả liên ngành chuyên dụng (văn học và arthistorical) thu thập tài liệu bản thảo và lưu trữ, thực hiện các tiểu sử cuối cùng, đưa ra một tác phẩm được thu thập với lợi ích đầy đủ của kỹ thuật biên tập hiện đại, đặt lại với nhau lựa chọn bìa mềm giá rẻ cho sinh viên, tổ chức một loạt các hội nghị quốc tế lớn mà sẽ tổ chức lại lịch sử hiện đại chính nó xung quanh thành phố Anh hùng của họ làm việc rất — được hỗ trợ trong khi, tất nhiên, bởi một lượng lớn tiền từ quản trị Đại học Trung ương, tài trợ thương mại (doanh nghiệp địa phương tự hào về cậu bé địa phương của họ), đại sứ quán Trung Quốc và Nhật bản, và hội đồng thành phố Lancaster quá. Trong khoảnh khắc hơn huyền ảo của tôi, thường trong khi basking trong một bồn tắm nóng sau khi một phiên chạy bộ đặc biệt nặng, tôi đôi khi xây dựng này lâu đài lớn, trong đó tất nhiên bao gồm một tòa nhà Binyon mới cho các dự án phong phú, xuống đến các chi tiết và cuối gạch.

chương trình ghê gớm này sẽ không, Tuy nhiên, đến để vượt qua. Không chỉ bởi vì các liên kết tiểu sử giữa Binyon và Lancaster là quá mỏng manh (mặc dù họ là — ông tới London như một cậu bé), cũng không phải chỉ vì công việc của Binyon không thể đứng trọng lượng của nó (mặc dù điều này có lẽ là trường hợp), nhưng vì Đại học Lancaster đã có một đề án lớn trong tiến độ: một chương trình Ruskin' ' mà sẽ tin tưởng trong f ullness thời gian trở thành một trung tâm Ruskin. Các khái niệm của địa phương là quan trọng ở đây quá: Lancaster là trường đại học gần nhất để Brantwood, Ruskin của tòa nhà và bất động sản - 200 mẫu Anh ở Lake District, nơi ông sống từ năm 1872 tới khi qua đời vào năm 1900. Nó sẽ vì vậy, trong khóa học do, trở thành kho cho một bộ sưu tập quan trọng của bản thảo Ruskin và bản vẽ mà cho đến nay đã được đặt tại Barnstaple ở đảo Wight. Quanh này tàng tài liệu đại học đang xây dựng một dự án đầy tham vọng là như vậy mà tôi đã phác thảo ở trên liên quan đến Laurence Binyon. Một chương trình của buổi hội thảo nội bộ và tham quan loa cuộc họp là mạnh mẽ theo cách; một tập hợp các giấy tờ của nó đã là xuất bản (Wheeler và Whiteley 1992), và một cuộc triển lãm về 'Ruskin, truyền thống và kiến trúc' mở cửa trong bộ sưu tập nghệ thuật trường đại học vào tháng 3 năm 1992. Đằng sau các hoạt động ngay lập tức có thể nhìn thấy nhiều dự án dài hạn đang hình thành. Chương trình Ruskin đã trở thành một phần của các chiến dịch phát triển của trường đại học, đó là tìm cách tăng 1½ triệu đô la Mỹ tài trợ tiền để xây dựng một thư viện mới xây dựng để nhà bộ sưu tập và phạm vi của các hoạt động chỉnh sửa và nghiên cứu đang có kế hoạch xung quanh họ. Nằm trên những gì đang có một bowling green, tòa nhà Ruskin mới này sẽ là, như nó được, ở mũi của trường đại học, lâu đài đầu tiên cho người truy cập gặp như ông
hoặc cô ổ đĩa lên đồi để khuôn viên trường. Từ perch trên đỉnh đồi của nó, nó sẽ có một cái nhìn ấn tượng trên khắp vùng nông thôn địa phương, chủ yếu là vì đó là bởi khối lớn màu trắng của nhà máy điện hạt nhân Heysham chỉ là một vài km đi trên bờ biển như crow flies.

nhưng không có, có vẻ như, không có gì đặc biệt là độc đáo về Lancaster của dự án cho một trung tâm Ruskin; đây là, thay vào đó, cách chúng tôi có thể mong đợi đại học tiếng Anh sở nói chung để phát triển trong vài năm tiếp theo. Song song gần nhất mà tôi biết được cung cấp bởi Trung tâm D.H.Lawrence đại học Nottingham mà đã thành lập, và đó đã được khánh thành một hội nghị về công việc của Lawrence trong tháng 11 năm 1991. Trong trường hợp của Lawrence, với các ấn bản Cambridge, nhiều công việc biên tập trung tâm có thể thực hiện đã được thực hiện; nhưng một phong phú của các dự án nghiên cứu lịch sử và văn học lý thuyết khác là có thể, và với một xã hội D.H.Lawrence phát triển mạnh ở Eastwood Trung tâm sẽ có một cơ sở địa phương cũng như học tập mà trên đó để xây dựng. Nó, quá, như chương trình Ruskin, bây giờ đúc xung quanh thành phố cho tài trợ đáng kể để dựng lên một mới xây dựng để nhà hoạt động và bản thảo. Như dự án Lancaster, Trung tâm Lawrence đã sản xuất một tài liệu hấp dẫn bóng, mô tả các mục tiêu của nó, mà cho thấy rằng ở đây quá lớn khoản tiền nội bộ là 'pumppriming' các hoạt động học tập và các hỏi cho bên ngoài tài trợ.

Trong vòng một vài năm, nó có vẻ, bất kỳ trường đại học mà có thể đẻ yêu cầu bồi thường để một nhà văn 'địa phương' (và, trang bị với The Oxford văn học hướng đến quần đảo Anh Quốc, sẽ có vài thực sự đó là không thể làm điều này) sẽ busily xây dựng một trung tâm xung quanh tác phẩm của mình. Trung tâm có khả năng để trở thành một hình thức chiếm ưu thế hơn và nhiều hơn nữa cho tổ chức thể chế của nghiên cứu tiếng Anh; và trong thời đại của văn học lý thuyết và poststructuralist 'cái chết của đối tượng' con muchdeconstructed, tác giả (hoặc tại ít nhất là trung tâm của mình), chứng minh đàn hồi đáng ngạc nhiên sau khi tất cả. Nó do đó có vẻ đáng giá phản ánh một chút trên các trung tâm văn học như một hiện tượng tổng quát cũng như trên hai — Ruskin, Lawrence-mà tôi đã chọn để tập trung vào đây. Trung tâm, suy một có thể đoán, một hiện tượng distinctively hậu hiện đại, cho dù họ biết điều đó hay không. Tại của lễ kỷ niệm của một tác giả địa phương và vì thế ngầm là một nền văn hóa khu vực — của Ruskin Lake District, Lawrence của Midlands — họ rõ ràng thuộc về thời điểm 'decentralist' của hậu, khẳng định cụ thể hơn và chống lại universalism kiến trúc hiện đại (Le Corbusier, placeless Walter Gropius).
trong một bối cảnh Anh hạn chế hơn, này khẳng định của khu vực phục vụ như là một thách thức quyền bá chủ của Oxford và Cambridge trong hệ thống giáo dục quốc gia; nó tạo thành, trong điều khoản của Matthew Arnold, một cuộc nổi loạn của 'tỉnh' chống lại về vùng đô thị, những giai điệu' Trung tâm', mà Oxbridge được cho là đại diện cho. Trung tâm văn học, sau đó, có vẻ hấp dẫn dân chủ; họ là một phần của đó thúc đẩy đa văn hóa hiện nay theo cách trong xã hội của chúng tôi về giới tính, tình dục và chủng tộc cũng như địa lý danh tính.

Tuy nhiên, xã hội D.H.Lawrence Eastwood là một chuyện, và đại học Nottingham D.H.Lawrence Trung tâm là khá một. Trước đây đã được dũng do tổ chức những người đam mê địa phương trên một ngân sách shoestring trong nhiều năm; sau đó, với đáng kể tiền nội bộ đằng sau nó, không thể nhưng là một phần của mà chuyển đổi của hệ thống đại học đã như vậy nhanh chóng trong những năm qua. Chắc chắn các nhà văn là vẫn địa phương và Trung tâm, phát biểu về thể chất, nằm ở một vị trí cụ thể; nhưng bằng đức hạnh của là một dự án đại học nó thuộc về văn hóa ngày càng internationalised và marketised của hệ thống giáo dục đại học ở phần cuối của thập kỷ Thatcher. Nâng cao tinh thần địa phương chống lại mát, xa sneers Oxbridge là một decentralism hoan nghênh, nhưng một bằng nhau
quan trọng motif trong việc nâng cao đó của 'địa phương' hồ sơ là mong muốn thu hút sinh viên và học giả, và vì vậy tiền của họ, trên quy mô toàn cầu. Nhật bản, Đức và Mỹ, như là nền kinh tế mạnh mẽ nhất của thế giới, sẽ đặc biệt quan trọng ở đây; và nó là chắc chắn có triệu chứng những cuốn sách nhỏ Nottingham Lawrence, phân phối tới những người tham dự hội nghị đầu tiên, báo giá giá để xây dựng nó hy vọng sẽ xây dựng bằng đô la Mỹ. Nó là xa ý định của tôi ở đây để được quan trọng của xu hướng này. Tại một thời điểm khi chính phủ của riêng của chúng tôi đói nhân văn phòng ban của quỹ, họ cần phải tháo vát như họ có thể trong việc tìm kiếm tiền và hỗ trợ từ những nơi khác; và các 'globalising' của học sinh và cuộc sống học tập, kém và kinh tế hướng mặc dù nó là trong thực tế, là
chắc chắn về nguyên tắc trí tuệ mong muốn. Nhưng tôi muốn căng thẳng các mâu thuẫn khái niệm giữa nghĩa 'localism' của Trung tâm và học tập tích hợp ngày càng 'hệ thống thế giới' trong mà nó sắp vào. Mâu thuẫn này, cũng như chủ chính nó, là một hiện tượng recognisably hậu hiện đại. Đối với nền kinh tế tư bản chủ nghĩa hậu hiện đại hoặc 'cuối' hoạt động, như nhiều nhà lý thuyết đã chỉ ra, đồng thời cả hai 'dưới' và 'ngoài' các
hạn chế của Đức cũ. Tất cả chúng ta, và không chỉ là các giám đốc của Trung tâm học tập, cùng một lúc hơn pluralistically địa phương và toàn cầu integratedly chúng tôi từng có mâu thuẫn before.1

Such được nhân rộng ở mức độ thực tế của các hiệu ứng trung tâm có về các từ mà họ xuất hiện; nhưng đây là một mức độ chi tiết tôi không muốn hạ xuống đây. Tôi muốn, thay vào đó, để xem xét việc sử dụng mà hai trung tâm tôi đã tập trung vào — Ruskin và Lawrence — có thể được đặt, những cách mà trong đó các dự án đầy tham vọng có thể được khớp nối vào các dự án của một sự chỉ trích cấp tiến trong các thời kỳ hậu hiện đại. 'Sử dụng' tôi sẽ peculate trên được có lẽ rất xa vời với các giám đốc hiện tại của các trường này, nhưng kể từ khi đội điều hành các trung tâm perforce phải bước đi một con đường biểu cảnh giác giữa mục đích nội bộ của riêng của họ và rộng hơn loại tiền tệ văn hóa đương đại của Ruskin và Lawrence, một nỗ lực để xác định lại sau này có thể hy vọng cho một số phạm vi tối thiểu để impinge thực tế khi những cơ sở giáo dục mình. Tôi muốn phác thảo một dự án văn hóa rộng hơn trong đó Ruskin và Lawrence, tiền thân của tuyệt vời mặc dù họ đang có, sẽ là nhưng Hegelian 'những khoảnh khắc'.

Lý do quan trọng tại sao một Laurence Binyon Trung tâm làm cho cảm giác ít trong khi một trung tâm John Ruskin làm cho rất nhiều là không chỉ đơn giản là một thực tế rằng sau đó là đã theo cách trong khi trước đây là giấc mơ đường ống cá nhân của tôi (đó là đội ngũ
lý do).
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: