In the middle of the vast plain was a highway stretching far to the No dịch - In the middle of the vast plain was a highway stretching far to the No Việt làm thế nào để nói

In the middle of the vast plain was

In the middle of the vast plain was a highway stretching far to the North. Although it was called a highway, it was actually just ground without weeds since it had been treaded on so many times, thus it naturally became a road. Since there’s no such thing as a suspension in carriages of this world, the carriage crew would surely have sore butts by the time they reached their destination.

Suddenly, a shadow ran through the uneven road at an unbelievable speed. On its black body were two wheels advancing forward on the uneven road, carrying silhouettes of three people.

They are Hajime, Yue, and Shia. They moved on the highway at a speed incomparable to the time when they were at the bottom of the Raisen Grand Canyon. It might be more than 80km/h. Because there was nothing to obstruct his magic, the magic-driven two-wheeler’s original specs could be displayed. Their seating order was just as usual: Yue between Hajime’s arms, and Shia at his back. Shia’s rabbit ears were pata pata, fluttering in the wind.

Warm sunlight poured down because of the good weather, and with Yue using her magic to adjust the wind pressure, it could be said it was good weather for touring. In fact, Yue and Shia were feeling the warm sunlight and comfortable wind with their entire bodies, closing their eyes because it felt pleasant.

“Hau~, it’s niice~, Yue-saa~n. We should exchange places when we retuurn~”

“… … That won’t do. This is my spot.”

“Eh~, don’t say that, let us change our places~, it’s nice in the back~”

Shia demanded to Yue that they exchange their seats with a slackened and stretched tone. With an unpleasant face, Hajime looked at Shia’s relaxed face over his shoulder and answered in Yue’s stead.

“You know, you can’t sit in front, right? Also, you’ll only obstruct me. Especially those rabbit ears. They’ll hit my eyes when the wind blows.”

“Ah~, that’s riight~”

“… … It’s not good, she’s almost asleep.”

Apparently, Shia was half-asleep because of how comfortable it was. She laid her head on Hajime’s shoulder with all of her weight. She was also half-asleep when she was talking to Yue before.

“Well, with this pace we only need one day. I’ll go non-stop, so let’s rest when it’s time to rest.”

Just as Hajime had said, Hajime and his party were going to a town only one day away; the town closest to the northern mountain range area where Will’s party undertook the investigation request. They had advanced as is without taking a break, so they would probably arrive at sunset and start searching after a night’s stay in town. The reason they were in a hurry was, of course, the fact that as more time passed, Will’s party’s odds of survival decreased. But because Hajime was being proactive for another person’s sake, Yue was glancing upward with doubt on her face.

Hajime let out a wry smile when he saw Yue adorably incline her neck in between his arms.

“… … Proactive?”

“Aa, it’s better if he’s alive. If it’s like that, he will truly be grateful. After all, problems from the Kingdom and Church are waiting ahead of us. So, isn’t it better to have more support? I don’t want to take care of them one by one, after all.”

“… … I see.”

In fact, he didn’t know what could possibly be done with Ilwa’s support. If anything, the possibility of him being a type of useless support was bigger. But, if it could be acquired with little work, then the work might not be regrettable.

“I have also heard that our destination, the lakeside town, has plenty of rivers. That’s why the town’s outskirts are the continent’s number one rice-producing area.”

“… … Rice farm?”

“Ou, in other words it’s the rice. Rice. It’s the staple food of my hometown, Japan. I haven’t eaten it even once since I came here. So, although I don’t know if it is the same thing or not, I want to hurry to eat it.”

“… … Nn, I also want to eat it… … The town’s name?”

Hajime looked far into the distance while remembering rice dishes. Looking at the Hajime with a content expression plastered across his face, Yue hadn’t yet actually heard of the town’s name and asked him. “Hah”, Hajime was startled, he even was a little embarrassed when he noticed Yue’s gaze. He then replied with a somewhat loud voice to hide his embarrassment.

“It’s the Lakeside Town called Ul.”

* * *

“Haa, there’s no clue today, too… Shimizu-kun, where on earth did you go…”

With her shoulders dropping dejectedly, the person who was walking through Ul’s main street was one of the summoned ones; the teacher, Hatayama Aiko. Her usual cheerfulness was gone. Currently, she was tortured with anxiety and worry, while a gloomy atmosphere hung around her. Somehow the main street’s color, and even the streetlights were dimmer than usual.

“Aiko, don’t be so disappointed. We still don’t know anything. It’s enough to just think he is safe. What can you do if you don’t even believe.”
“That’s right, Ai-chan-sensei. Shimizu-kun’s room didn’t seem to be attacked. So isn’t the probability of him going out on his own be higher? Please stop thinking of just bad things.”

Because Aiko was low-spirited, the commander of Aiko’s exclusive bodyguards; David, and her student; Yuka, called out to her. In her surroundings were the familiar Knights and students. They were also severely worried about Aiko and tried to talk to her.

One of the classmates, Shimizu Yukitoshi had disappeared for a little over two weeks. Aiko and the others had tried to search for him, leaving no stone unturned. However, his whereabouts were still unknown. There had been no sightings in this town, so they had sent messengers to the other towns and villages in the vicinity, but in the end their efforts were still in vain.

Although, at first they thought he was involved in an accident, Shimizu’s room was clean. Shimizu himself was a “Dark Magician,” a class that possessed high aptitude toward dark magic. He also had high aptitude in other magic systems, that was why he couldn’t be done in by the neighborhood thugs. A lot of them thought he left voluntarily.

Moreover, Shimizu was an obedient indoor type who had low sociability. Even among the classmates he didn’t have an especially close friend. It was also surprising that he wanted to be Ai-chan’s bodyguard. Because of that, other than Aiko, the students were sure of his safety. They were more concerned about Aiko, who became more low-spirited as the days passed. There was no need to say how worried her bodyguard Knights were.

Incidentally, they had reported it to the Kingdom and Church, and it seemed like a search party they had organized was coming. Shimizu was a summoned one with talent in magic, unlike the episode with Hajime in which the top management didn’t even take an optimistic view. The search party would arrive in another two to three days.

Because words of concern came one after another, Aiko mentally hit herself. Whether he was involved in an incident or voluntarily disappeared, didn’t matter, it didn’t change the fact that it worried her. However, she must put it aside for now. Now her duty was to cheer up the other students at her side. That’s why, “I am these children’s teacher!”. Aiko took a deep breath then slapped her cheeks with her hands to recover her spirit.

“Everyone, I am sorry for worrying you. It’s just as you said. Nothing would be solved by brooding over it. Shimizu is an excellent magic-user. He’ll surely be okay. Now, let us believe he is safe. Now, for today’s dinner! Let’s eat our fill and prepare for tomorrow!”

Although they knew she was overdoing it, the students obediently replied to her with a shout “Ye~s”, as they cheered up. The Knights were also pleased with her appearance.

KARANh KARANh

When that sound rang out, the door of the inn Aiko and the others were staying at opened. It was the number one inn in Ul. Its name was “Water Fairy Inn”. A long time ago, a pair of husband and wife fairies stayed in Uldeia Lake, and that was the origin of its name. Uldeia Lake was the lake boasted as the largest in the continent, and located on the outskirts of Ul town. Its size was about four times that of Lake Biwa in Japan.

The first floor of “Water Fairy Inn” was a restaurant. It served dishes that were also Ul’s specialty products. The interior was calming, there were tables and bar counter that gave out a dignified atmosphere. Their ornaments were made with detail in mind, but did not stand out. Moreover, there was a modest chandelier on the ceiling, and flowers were arranged to add onto the calm atmosphere. It made one remembered the words “well-established”, an inn where one could feel its history.

In the beginning, Aiko and her students weren’t able to calm down because the inn was too high-class. It was impossible for Aiko and her student to stay at an ordinary inn because of their reputation, since people began to called them “God’s Apostles” and “Goddess of Good Harvest”. After some persuasion from the Knights, they agreed to stay at this place while they were in Ul.

In fact, they had spent time in one of the luxurious rooms of the Royal Palace, so Aiko and her students had gradually become accustomed to it. Now the inn had became a place where they could truly relax. For Aiko and the others who came back exhausted from farmland improvement and in search of Shimizu, this inn’s dishes were their only daily enjoyment.

All of them were seated in VIP seats in the innermost section of the inn, as they enjoyed today’s dinner.

“Aa, it’s always delicious~ I never thought I’d be able to eat curry in this other world.”

“Well, it looks like stew though… … No, is it white curry?”

“No, there is also the bowl of rice topped with tempura, remember? Even the sauce is superb, right? Won’t Japan lose?”

“That, isn’t it because Tamai-kun only eats the premade ones? It’s not good to compare it with Hokaben’s.”

0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
In the middle of the vast plain was a highway stretching far to the North. Although it was called a highway, it was actually just ground without weeds since it had been treaded on so many times, thus it naturally became a road. Since there’s no such thing as a suspension in carriages of this world, the carriage crew would surely have sore butts by the time they reached their destination.

Suddenly, a shadow ran through the uneven road at an unbelievable speed. On its black body were two wheels advancing forward on the uneven road, carrying silhouettes of three people.

They are Hajime, Yue, and Shia. They moved on the highway at a speed incomparable to the time when they were at the bottom of the Raisen Grand Canyon. It might be more than 80km/h. Because there was nothing to obstruct his magic, the magic-driven two-wheeler’s original specs could be displayed. Their seating order was just as usual: Yue between Hajime’s arms, and Shia at his back. Shia’s rabbit ears were pata pata, fluttering in the wind.

Warm sunlight poured down because of the good weather, and with Yue using her magic to adjust the wind pressure, it could be said it was good weather for touring. In fact, Yue and Shia were feeling the warm sunlight and comfortable wind with their entire bodies, closing their eyes because it felt pleasant.

“Hau~, it’s niice~, Yue-saa~n. We should exchange places when we retuurn~”

“… … That won’t do. This is my spot.”

“Eh~, don’t say that, let us change our places~, it’s nice in the back~”

Shia demanded to Yue that they exchange their seats with a slackened and stretched tone. With an unpleasant face, Hajime looked at Shia’s relaxed face over his shoulder and answered in Yue’s stead.

“You know, you can’t sit in front, right? Also, you’ll only obstruct me. Especially those rabbit ears. They’ll hit my eyes when the wind blows.”

“Ah~, that’s riight~”

“… … It’s not good, she’s almost asleep.”

Apparently, Shia was half-asleep because of how comfortable it was. She laid her head on Hajime’s shoulder with all of her weight. She was also half-asleep when she was talking to Yue before.

“Well, with this pace we only need one day. I’ll go non-stop, so let’s rest when it’s time to rest.”

Just as Hajime had said, Hajime and his party were going to a town only one day away; the town closest to the northern mountain range area where Will’s party undertook the investigation request. They had advanced as is without taking a break, so they would probably arrive at sunset and start searching after a night’s stay in town. The reason they were in a hurry was, of course, the fact that as more time passed, Will’s party’s odds of survival decreased. But because Hajime was being proactive for another person’s sake, Yue was glancing upward with doubt on her face.

Hajime let out a wry smile when he saw Yue adorably incline her neck in between his arms.

“… … Proactive?”

“Aa, it’s better if he’s alive. If it’s like that, he will truly be grateful. After all, problems from the Kingdom and Church are waiting ahead of us. So, isn’t it better to have more support? I don’t want to take care of them one by one, after all.”

“… … I see.”

In fact, he didn’t know what could possibly be done with Ilwa’s support. If anything, the possibility of him being a type of useless support was bigger. But, if it could be acquired with little work, then the work might not be regrettable.

“I have also heard that our destination, the lakeside town, has plenty of rivers. That’s why the town’s outskirts are the continent’s number one rice-producing area.”

“… … Rice farm?”

“Ou, in other words it’s the rice. Rice. It’s the staple food of my hometown, Japan. I haven’t eaten it even once since I came here. So, although I don’t know if it is the same thing or not, I want to hurry to eat it.”

“… … Nn, I also want to eat it… … The town’s name?”

Hajime looked far into the distance while remembering rice dishes. Looking at the Hajime with a content expression plastered across his face, Yue hadn’t yet actually heard of the town’s name and asked him. “Hah”, Hajime was startled, he even was a little embarrassed when he noticed Yue’s gaze. He then replied with a somewhat loud voice to hide his embarrassment.

“It’s the Lakeside Town called Ul.”

* * *

“Haa, there’s no clue today, too… Shimizu-kun, where on earth did you go…”

With her shoulders dropping dejectedly, the person who was walking through Ul’s main street was one of the summoned ones; the teacher, Hatayama Aiko. Her usual cheerfulness was gone. Currently, she was tortured with anxiety and worry, while a gloomy atmosphere hung around her. Somehow the main street’s color, and even the streetlights were dimmer than usual.

“Aiko, don’t be so disappointed. We still don’t know anything. It’s enough to just think he is safe. What can you do if you don’t even believe.”
“That’s right, Ai-chan-sensei. Shimizu-kun’s room didn’t seem to be attacked. So isn’t the probability of him going out on his own be higher? Please stop thinking of just bad things.”

Because Aiko was low-spirited, the commander of Aiko’s exclusive bodyguards; David, and her student; Yuka, called out to her. In her surroundings were the familiar Knights and students. They were also severely worried about Aiko and tried to talk to her.

One of the classmates, Shimizu Yukitoshi had disappeared for a little over two weeks. Aiko and the others had tried to search for him, leaving no stone unturned. However, his whereabouts were still unknown. There had been no sightings in this town, so they had sent messengers to the other towns and villages in the vicinity, but in the end their efforts were still in vain.

Although, at first they thought he was involved in an accident, Shimizu’s room was clean. Shimizu himself was a “Dark Magician,” a class that possessed high aptitude toward dark magic. He also had high aptitude in other magic systems, that was why he couldn’t be done in by the neighborhood thugs. A lot of them thought he left voluntarily.

Moreover, Shimizu was an obedient indoor type who had low sociability. Even among the classmates he didn’t have an especially close friend. It was also surprising that he wanted to be Ai-chan’s bodyguard. Because of that, other than Aiko, the students were sure of his safety. They were more concerned about Aiko, who became more low-spirited as the days passed. There was no need to say how worried her bodyguard Knights were.

Incidentally, they had reported it to the Kingdom and Church, and it seemed like a search party they had organized was coming. Shimizu was a summoned one with talent in magic, unlike the episode with Hajime in which the top management didn’t even take an optimistic view. The search party would arrive in another two to three days.

Because words of concern came one after another, Aiko mentally hit herself. Whether he was involved in an incident or voluntarily disappeared, didn’t matter, it didn’t change the fact that it worried her. However, she must put it aside for now. Now her duty was to cheer up the other students at her side. That’s why, “I am these children’s teacher!”. Aiko took a deep breath then slapped her cheeks with her hands to recover her spirit.

“Everyone, I am sorry for worrying you. It’s just as you said. Nothing would be solved by brooding over it. Shimizu is an excellent magic-user. He’ll surely be okay. Now, let us believe he is safe. Now, for today’s dinner! Let’s eat our fill and prepare for tomorrow!”

Although they knew she was overdoing it, the students obediently replied to her with a shout “Ye~s”, as they cheered up. The Knights were also pleased with her appearance.

KARANh KARANh

When that sound rang out, the door of the inn Aiko and the others were staying at opened. It was the number one inn in Ul. Its name was “Water Fairy Inn”. A long time ago, a pair of husband and wife fairies stayed in Uldeia Lake, and that was the origin of its name. Uldeia Lake was the lake boasted as the largest in the continent, and located on the outskirts of Ul town. Its size was about four times that of Lake Biwa in Japan.

The first floor of “Water Fairy Inn” was a restaurant. It served dishes that were also Ul’s specialty products. The interior was calming, there were tables and bar counter that gave out a dignified atmosphere. Their ornaments were made with detail in mind, but did not stand out. Moreover, there was a modest chandelier on the ceiling, and flowers were arranged to add onto the calm atmosphere. It made one remembered the words “well-established”, an inn where one could feel its history.

In the beginning, Aiko and her students weren’t able to calm down because the inn was too high-class. It was impossible for Aiko and her student to stay at an ordinary inn because of their reputation, since people began to called them “God’s Apostles” and “Goddess of Good Harvest”. After some persuasion from the Knights, they agreed to stay at this place while they were in Ul.

In fact, they had spent time in one of the luxurious rooms of the Royal Palace, so Aiko and her students had gradually become accustomed to it. Now the inn had became a place where they could truly relax. For Aiko and the others who came back exhausted from farmland improvement and in search of Shimizu, this inn’s dishes were their only daily enjoyment.

All of them were seated in VIP seats in the innermost section of the inn, as they enjoyed today’s dinner.

“Aa, it’s always delicious~ I never thought I’d be able to eat curry in this other world.”

“Well, it looks like stew though… … No, is it white curry?”

“No, there is also the bowl of rice topped with tempura, remember? Even the sauce is superb, right? Won’t Japan lose?”

“That, isn’t it because Tamai-kun only eats the premade ones? It’s not good to compare it with Hokaben’s.”

đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Ở giữa vùng đồng bằng rộng lớn là một đường cao tốc kéo dài hơn nhiều so với miền Bắc. Mặc dù nó đã được gọi là một đường cao tốc, nó đã thực sự chỉ là đất không có cỏ dại vì nó đã bị xích vào rất nhiều lần, do đó nó tự nhiên trở thành một con đường. Vì không có những điều như một hệ thống treo trong toa xe của thế giới này, các phi hành đoàn vận chuyển chắc chắn sẽ phải đau tàn theo thời gian họ đi đến đích của họ. Đột nhiên, một cái bóng chạy qua con đường không bằng phẳng với một tốc độ không thể tin được. Trên cơ thể màu đen của nó là hai bánh xe tiến về phía trước trên con đường không bằng phẳng, mang theo hình bóng của ba người. Họ đang Hajime, Yue, và Shia. Họ di chuyển trên đường cao tốc với tốc độ không thể so sánh với thời điểm khi họ còn ở dưới cùng của Raisen Grand Canyon. Nó có thể là hơn 80km / h. Bởi vì không có gì cản trở phép thuật của mình, thông số kỹ thuật ban đầu của phép thuật điều khiển xe hai bánh của có thể được hiển thị. Để chỗ ngồi của họ chỉ như bình thường: Yue giữa vòng tay của Hajime, và Shia ở lưng. Tai thỏ của Shia đã pata pata, bay bay trong gió. ánh sáng mặt trời ấm đổ xuống vì thời tiết tốt, và với Yue sử dụng phép thuật của mình để điều chỉnh áp lực gió, có thể nói đó là thời tiết tốt cho chuyến lưu diễn. Trong thực tế, Yue và Shia đã cảm thấy ánh sáng mặt trời ấm áp và gió thoải mái với toàn bộ cơ thể của họ, nhắm mắt của họ, vì nó cảm thấy dễ chịu. "Hậu ~, nó niice ~, Yue-saa ~ n. Chúng ta nên đổi vị trí khi chúng ta retuurn ~ " "... ... Điều đó sẽ không làm. Đây là chỗ của tôi. " "Eh ~, không nói rằng, chúng ta hãy thay đổi địa điểm của chúng tôi ~, đó là tốt đẹp ở phía sau ~" Shia đòi Yue rằng họ trao đổi chỗ ngồi của mình với một giọng chùng và kéo dài. Với một khuôn mặt khó chịu, Hajime nhìn vào khuôn mặt thoải mái của Shia qua vai và trả lời thay cho Yue. "Bạn biết đấy, bạn không thể ngồi ở phía trước, phải không? Ngoài ra, bạn sẽ chỉ cản trở tôi. Đặc biệt là những đôi tai thỏ. Họ sẽ nhấn đôi mắt của tôi khi gió thổi. " "Ah ~, đó là riight ~" "... ... Nó không tốt, cô ấy gần như ngủ." Rõ ràng, Shia đã nửa ngủ vì cách thoải mái nó đã. Cô tựa đầu vào vai Hajime với tất cả trọng lượng của cô. Cô cũng là nửa ngủ khi cô đang nói chuyện với Yue trước. "Vâng, với tốc độ này, chúng ta chỉ cần một ngày. Tôi sẽ đi không ngừng, vì vậy chúng ta hãy nghỉ ngơi khi nó là thời gian để nghỉ ngơi ". Cũng như Hajime đã nói, Hajime và đảng của ông đã đi đến một thị trấn chỉ có một ngày đi; các thị trấn gần nhất với khu vực dãy núi phía bắc, nơi đảng của Will đã tiến hành các yêu cầu điều tra. Họ đã đưa ra như là không có nghỉ ngơi, vì vậy họ có thể sẽ đến vào lúc hoàng hôn và bắt đầu tìm kiếm sau một đêm nghỉ tại thị trấn. Lý do họ đã quá vội vàng, tất nhiên, thực tế là như thời gian trôi qua, tỷ lệ cược bên của Will của sự sống còn giảm. Nhưng vì Hajime đã được chủ động vì lợi ích của người khác, Yue đã liếc nhìn lên phía trên với nghi ngờ trên khuôn mặt của cô. Hajime nở một nụ cười gượng gạo khi nhìn thấy Yue đáng yêu nghiêng cổ vào giữa vòng tay của mình. "... ... Proactive?" "Aa, nó tốt hơn nếu anh ta còn sống. Nếu nó là như thế, anh sẽ thực sự biết ơn. Sau khi tất cả, vấn đề đến từ Anh và Giáo hội đang chờ đợi phía trước chúng ta. Vì vậy, không phải là nó tốt hơn để có sự hỗ trợ nhiều hơn? Tôi không muốn chăm sóc họ từng người một, sau khi tất cả. " "... ... Tôi nhìn thấy." Trong thực tế, ông không biết điều gì có thể được thực hiện với sự hỗ trợ của Ilwa. Nếu bất cứ điều gì, khả năng của anh ta là một loại hỗ trợ vô dụng là lớn hơn. Nhưng, nếu nó có thể được mua lại với công việc ít, sau đó công việc có thể không được tiếc. "Tôi cũng đã nghe nói rằng điểm đến của chúng tôi, các thị trấn ven hồ, có nhiều sông. Đó là lý do tại sao ở vùng ngoại ô của thị trấn là số một trong những khu vực sản xuất lúa gạo của châu lục này. " "... ... Rice trang trại?" "Ou, nói cách khác đó là gạo. Rice. Đó là lương thực chính của thành phố quê hương của tôi, Nhật Bản. Tôi đã không ăn nó dù chỉ một lần kể từ khi tôi đến đây. Vì vậy, mặc dù tôi không biết nếu nó là điều tương tự hay không, tôi muốn vội vàng để ăn nó. " "... ... Nn, tôi cũng muốn ăn nó ... ... tên của thị trấn?" Hajime nhìn xa vào khoảng cách trong khi nhớ lại món cơm. Nhìn vào Hajime với một biểu hiện nội dung dán trên khuôn mặt của mình, Yue đã chưa thực sự nghe nói về tên của thị trấn và hỏi anh ta. "Hah", Hajime giật mình, anh thậm chí là một chút bối rối khi nhận ra ánh mắt của Yue. Sau đó, ông trả lời với một giọng nói hơi to để che giấu sự bối rối của mình. "Đó là Lakeside Town gọi Ul." * * * "Haa, không có đầu mối hiện nay, quá ... Shimizu-kun, nơi trên trái đất đã cho em đi ..." Với vai thả một cách chán nản, người đã đi bộ qua đường phố chính Ul là một trong những người được triệu tập; giáo viên, Hatayama Aiko. Vui vẻ bình thường của cô đã biến mất. Hiện nay, cô bị tra tấn với sự lo lắng và lo lắng, trong khi một bầu không khí ảm đạm treo xung quanh cô. Bằng cách nào đó màu các đường phố chính, và thậm chí cả đèn đường đã mờ hơn bình thường. "Aiko, đừng vội thất vọng. Chúng tôi vẫn không biết bất cứ điều gì. Nó đủ để chỉ nghĩ rằng ông là an toàn. Những gì bạn có thể làm gì nếu bạn thậm chí không tin. " "Đúng, Ai-chan-sensei. Phòng Shimizu-kun dường như không thể bị tấn công. Vì vậy, không phải là xác suất của anh ta đi ra ngoài một mình được cao hơn? Hãy ngừng suy nghĩ về những điều chỉ có hại ". Bởi vì Aiko là thấp tinh thần, chỉ huy các vệ sĩ độc quyền của Aiko; David, và sinh viên của mình; Yuka, gọi cô ấy. Trong môi trường xung quanh là các Hiệp sĩ quen thuộc và học sinh. Họ cũng lo lắng nghiêm trọng về Aiko và cố gắng nói chuyện với cô ấy. Một trong những người bạn cùng lớp, Shimizu Yukitoshi đã biến mất cho một ít hơn hai tuần. Aiko và những người khác đã cố gắng tìm kiếm cho anh ta, lại không có đá lật lên. Tuy nhiên, nơi ở của anh vẫn còn chưa biết. Đã có không nhìn thấy trong thị trấn này, vì vậy họ đã sai sứ giả đến các thị trấn khác và các làng trong vùng lân cận, nhưng cuối cùng những nỗ lực của họ vẫn vô ích. Mặc dù, lúc đầu họ nghĩ rằng ông đã tham gia vào một tai nạn, phòng Shimizu đã được sạch sẽ. Shimizu mình là một "Dark Magician", một lớp học mà sở hữu năng khiếu cao đối với phép thuật bóng tối. Ông cũng đã có năng khiếu cao trong hệ thống phép thuật khác, đó là lý do tại sao ông không thể được thực hiện bằng các tên côn đồ khu phố. Rất nhiều trong số họ nghĩ rằng ông tự nguyện rời khỏi. Hơn nữa, Shimizu là một loại trong nhà vâng lời người có tính xã hội thấp. Ngay cả trong số những người bạn cùng lớp cậu không có một người bạn đặc biệt thân thiết. Đó là còn đáng ngạc nhiên rằng anh muốn trở thành vệ sĩ Ai-chan. Do đó, khác với Aiko, các sinh viên đã được đảm bảo an toàn của mình. Họ quan tâm nhiều hơn về Aiko, người càng trở nên buồn rầu như những ngày qua. Không cần thiết phải nói như thế nào có lo lắng rằng Knights vệ sĩ của cô được. Ngẫu nhiên, họ đã báo cáo cho quốc Anh và Giáo Hội, và nó có vẻ giống như một bên tìm kiếm mà họ đã tổ chức đang đến. Shimizu là một triệu tập với tài năng ma thuật, không giống như các tập phim với Hajime trong đó việc quản lý hàng đầu thậm chí còn không có một cái nhìn lạc quan. Các đội tìm kiếm sẽ đến trong một 2-3 ngày. Bởi vì từ quan tâm đến cái khác, Aiko tinh thần đánh mình. Cho dù ông đã tham gia vào một sự kiện hoặc tự nguyện biến mất, không quan trọng, nó không làm thay đổi thực tế rằng nó lo lắng của cô. Tuy nhiên, cô phải đặt nó sang một bên cho bây giờ. Bây giờ nhiệm vụ của mình là để vui lên các học sinh khác ở bên cạnh cô. Đó là lý do tại sao, "Tôi là giáo viên của các em!". Aiko hít một hơi thật sâu rồi tát vào má của cô với bàn tay của mình để khôi phục lại tinh thần của mình. "Mọi người, tôi xin lỗi cho bạn lo lắng. Nó giống như bạn nói. Không có gì sẽ được giải quyết bằng cách ấp trên nó. Shimizu là một phép thuật người dùng xuất sắc. Ông chắc chắn sẽ ổn thôi. Bây giờ, chúng ta hãy tin rằng anh ấy là an toàn. Bây giờ, cho bữa ăn tối của ngày hôm nay! Hãy ăn điền của chúng tôi và chuẩn bị cho ngày mai! " Mặc dù họ biết cô đã quá trớn, các sinh viên ngoan ngoãn trả lời cô với một tiếng hét "Ye ~ s", khi họ lên cổ vũ. The Knights cũng rất hài lòng với sự xuất hiện của cô. KARANh KARANh Khi âm thanh vang lên, cánh cửa của quán trọ Aiko và những người khác đã ở tại mở ra. Đó là số một quán trọ trong Ul. Tên của nó là "Nước fairy Inn". Một thời gian dài trước đây, một cặp vợ chồng nàng tiên ở lại Uldeia Lake, và đó là nguồn gốc của tên gọi của nó. Uldeia Hồ là hồ tự hào là lớn nhất trong lục địa, và nằm ở vùng ngoại ô của thị trấn Ul. Kích cỡ của nó là khoảng bốn lần so với hồ Biwa ở Nhật Bản. Tầng đầu tiên của "nước Tiên Inn" là một nhà hàng. Nó phục vụ các món ăn mà còn là sản phẩm đặc sản của Ul. Nội thất là sự ôn hòa, có bàn và quầy bar đó đã cho ra một bầu không khí trang nghiêm. Đồ trang trí của họ đã được thực hiện với chi tiết trong tâm trí, nhưng không nổi bật. Hơn nữa, có một đèn chùm khiêm tốn trên trần nhà, và hoa đã được sắp xếp để thêm vào bầu không khí yên tĩnh. Nó làm cho một nhớ lại những lời "cũng như thành lập", một quán trọ nơi ta có thể cảm thấy lịch sử của nó. Ban đầu, Aiko và học sinh của mình đã không thể bình tĩnh lại vì quán trọ đã quá cao cấp. Đó là không thể cho Aiko và sinh viên của mình để ở lại tại một nhà trọ bình thường vì danh tiếng của họ, kể từ khi con người bắt đầu gọi họ là "Tông Đồ của Chúa" và "Goddess of Good Harvest". Sau khi một số thuyết phục từ các Hiệp sĩ, họ đã đồng ý ở lại nơi này khi họ ở Ul. Trong thực tế, họ đã dành thời gian trong một căn phòng sang trọng của cung điện Hoàng gia, vì vậy Aiko và học sinh của mình đã dần trở nên quen với nó. Bây giờ nhà trọ đã trở thành một nơi mà họ có thể thực sự thư giãn. Đối với Aiko và những người khác đã trở lại cạn kiệt từ thiện đất canh tác và tìm kiếm Shimizu, các món ăn của nhà trọ này là thưởng thức hàng ngày duy nhất của họ. Tất cả họ đã ngồi ở ghế VIP ở phần trong cùng của quán trọ, như họ rất thích ăn tối ngày hôm nay. " Aa, nó luôn luôn ngon ~ Tôi không bao giờ nghĩ rằng tôi muốn có thể ăn cà ri trong thế giới này khác. " "Vâng, nó trông giống như hầm mặc dù ... ... Không, nó là cà ri trắng?" "Không, đó cũng là bát cơm đầy với tempura, nhớ không? Ngay cả những nước sốt là tuyệt vời, phải không? Nhật Bản sẽ không bị mất? " "Đó không phải là nó, vì Tamai-kun chỉ ăn những premade? Nó không tốt để so sánh nó với Hokaben của. "






























































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: