A way into the interpretation of “B-Boying / Breaking”by Niels “Storm” dịch - A way into the interpretation of “B-Boying / Breaking”by Niels “Storm” Việt làm thế nào để nói

A way into the interpretation of “B

A way into the interpretation of “B-Boying / Breaking”

by Niels “Storm” Robitzky

The following text is the development of a paradigm for a fitted hermeneutical approach towards the dance “B-Boying / Breaking” in its most spectacular theatrical setting:

The Battle

In a dance battle, performers come together to put their skills to the test. How can one comprehend the performed acts and which structures are useful for interpretation?

Before I start getting specific on the “B-Boy” subject, a few universal asserts need to be made.
The sort of taste that is generally developed in society, with its special cultural and historical background, has conditioned certain habits of thinking, feeling and observing. The social- and cultural- circumstances under which an art form was developed are reflected in its characteristics. If one is not able to contextualize a performance within its cultural background, it will lead to a misinterpretation.
From a “B-Boy” perspective, what I call the “concrete jungle philosophy” in which appearing like a warrior rather than a victim, is an essential part. An aggressive attitude becomes an ingrained, tacit prerequisite and shows in posture, mimicry and gesticulation. However, the culture is a meritocracy. The people that rule are the ones that are most skilled and educated. An opinion is evaluated through the level of competences in ones craft which can be best shown in a challenge. We can only discuss anything within our knowledge of reality and at any given point in time we must invest ourselves in some view, based on the best experience and information we have at hand. At the same time as I am writing these words I am concerned about axiomatizing theories on “B-Boy” culture for its strong negative effect. It might appear as an ultimate truth and then it can prevent people from looking into new directions.

I would like to suggest working on a structured model of three main upsized criteria: interpretative quality, physical quality and artistic quality with these three components in mind, one is not overstrained and a reflection on confusing factors in the seen performance would still be possible. This model also serves another development in organized “Battles”. Contemporary promoters hire mostly the uneven number of three judges, to avoid the event of a tie break in the competition, in which both participants end up with an equal amount of votes and they need to go against each other for some more action until a clear decision is made. A “B-Boy” run consists of an average of about 45 seconds time. Due to the enormous physicality of “B-Boying” the result is, that in high skill level battles, the performed phrases are fully stacked with sophisticated movements, which make each run a very complex statement. If each valued equal criterion was assigned to one judge, the three nested criteria would facilitate the work of a jury even more and makes their decision as a whole more transparent. For any spectator, it becomes a task of high concentration, and to utilize any analyzing system will only be possible with a lot of experience and training. With the short amount of time a judge has before the calls are made, he has to think clear and quick.

The three upsized criteria are:

interpretative quality, artistic quality, physical quality

and their use in the development of the skill of the dance and their interpretation will be explained in the following article.

12.01.14

interpretative quality

Musicality:

Music and dance together can effect a temporarily spiritual transformation of an environment. Many rituals are intensified musically. Music defines “Breaking” and it is built on Funk and Rock. The “Break” or the “Break-beat” started everything. It is that part of a song where most instruments turn silent and the percussions stand out. The acoustic reduction mobilized the dancers, to construct a visual instrument filling the gap. Whether it was the “Break” or the “Beat” that made the B in “B-Boys” remains uncertain. Ever since the dance was born, “B- boys” all over the world foster the tradition of using “breaks”, to express their art form.

In other cultures, the systems of musical values differ. They are dependent on time and place. There is no universal acoustic form-given purpose or design on the planet and most people only tolerate the acoustic forms they are accustomed to. In order to understand a dance, one needs to understand its musical background.. “B-Boys” focus on their moves like musicians on their notes. They play along with the music and their solo must be subject to similar rules based on movement qualities. The moves are inscribed into space, in synchronization with the rhythmic grid of the music.

Dramaturgy:

The power of occasion depends on what you are performing. Thus, timing is very important. The performance itself is framed in time. The narrative triggers different emotions and should be analysed dramaturgically.
If we apply the modern “Three-act structure” of dramaturgy, with its basic concept of “Set up, confrontation and Resolution”, to what we call the typical B-Boy formula with its “Toprock, Downrock and Freeze”, then we can see the similarities immediately and it is a basic way to pursue.

-In the “Three-act structure”, the first part of the first act is described as the “exposition” in which the main characters and their positions are being described. On stage in a “B-boy battle”, that is the part the host usually does. If not, the positions the dancers take, with their mimics, posture and gestures before the actual dance, speaks for itself. Later in the first act, the first climactic point occurs and the then the first act ends. In dramaturgic terms this is the “catalyst” or the “inciting incident”. If we refer to that in a B-boy solo, it describes the “toprock” part. The turning point will happen at the very special chosen moment, when the dancer drops to the floor.

- In dramaturgic terms, the second act is called “Rising action”. Here, the protagonist has to arrive at a higher sense of awareness of what he or she is capable of. In “B-Boying” this is the “Downrock” part, which is the most challenging and also physical part. The participant goes to the limit of his capabilities to execute his solo well.

- The third act is the “Climax”, the most intense moment, which features the resolution.
A typical “B-boy” set ends with a “Freeze”. This or other ways of finishing should always build up to a quality of being determined or resolute.
The Japanese dramatic “Yo ha kyu” system, where all actions should begin slowly, then gets more energetic and ends suddenly work in similar ways. Zeami Motokiyo regarded it as a universal concept to apply to all patterns of all movement. As a result it is used in the tea ceremony and in many Japanese martial arts, which had a great influence on “Breaking” in its early years.

creative quality:

The work on “Foundation”

If one asks a “B-Boy” about the most important part in the dance, he would most likely answer: “Foundation”. It is this special term that refers to the history of the style with its basic ideas and describes the mental and physical approach to the art including a large number of movements with its general form, musical associations and the standards of the dance in general. This set of notions contains the core of “B-Boy philosophy”. Without the set of these traditional ideas that I also call the “Bronx heritage”, a personal vision might easily become inconsistent with the values of the community at large. The foundational concepts serve as references. Their movements are what an artisan would call the “type-forms” of his craft and are all developed the same way.
There is a governing structure in the development of human skills in general. I would like to illustrate these patterns the way Richard Sennett describes them in his book “Together”1 and then discuss them in the context with “B-Boying”:
1st stage: Directions are given that we engrain as habits.
2nd stage: The skill expands, by questioning the established habit and it dissolves into evocations that we pursue more consciously.
3rd stage: New ways appear and are added to the established ones, rather then erasing it.

By looking at the first stage as a dancer, we need to understand that every little thought has to be reflected on and will be memorized in a particular chronological order, it is a combination of ideas, that will resolve in a movement shaped after our imagination. Soon, one will be able to execute this movement in a thoughtful slow flow and by continuing to work on it, later done in a steady rhythmic loop. The more ingrained the move is, the easier it becomes to adjust and to do it with different velocity. This is where musicality and the element of play come in. It soon can be performed in all sorts of tempi. The gestures done in rhythmic loops confirm for us, and signal to others, that we are confident in what we are doing. Only now stage one is achieved.

In stage two one reflects on functionality, economics and aesthetics much more, than on the mere execution of what was given. Stravinsky said: simplify- eliminate- clarify
Any idea that improves the habitual combination descends one back to stage one immediately. Also in stage three with every new idea added or replaced, the gesture will consist of a new combination, so the ingraining process will start again. In other words, each time something new is found, it causes so much turbulence, that one repeatedly goes back to learning “how to walk before to run”.

Every time the dancer is faced with a new problem, he needs to use his imagination until a new response will be at hand and ingrained up to the moment it becomes tacit behaviour. This process will enlarge the dancers vocabulary and adds sophistication. By using this process one learns how to impress his individual character within a
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Một cách vào việc giải thích của "B-Boying / Breaking"

bởi Niels "Bão" Robitzky

văn bản sau đây là sự phát triển của một mô hình cho một cách tiếp cận hermeneutical lắp hướng tới những điệu nhảy "B-Boying / phá vỡ" trong khung cảnh ngoạn mục nhất sân khấu:

trận

trong một trận chiến dance, biểu diễn đến với nhau để đưa các kỹ năng của họ để kiểm tra. Làm thế nào một có thể thấu hiểu thực hiện hành vi và cấu trúc đó là hữu ích cho việc giải thích?

trước khi tôi bắt đầu nhận được cụ thể về chủ đề "B-Boy", một vài universal khẳng định cần thiết để được thực hiện.
loại hương vị mà thường được phát triển trong xã hội, với đặc biệt văn hóa và lịch sử nền tảng của nó, có lạnh nhất định thói quen suy nghĩ, cảm giác và quan sát. Các xã hội - và văn hóa-trường hợp theo đó một hình thức nghệ thuật được phát triển được phản ánh trong đặc điểm của nó. Nếu một là không thể để contextualize một hiệu suất trong nền văn hóa của nó, nó sẽ dẫn đến một sự giải thích sai.
từ một quan điểm "B-Boy", những gì tôi gọi "triết lý bê tông rừng" trong đó xuất hiện như một chiến binh chứ không phải là một nạn nhân, là một phần thiết yếu. Một thái độ tích cực trở thành một điều kiện tiên quyết tacit ăn sâu và ở tư thế, mimicry và gesticulation. Tuy nhiên, các nền văn hóa là meritocracy một. Những người cai trị là những người đào tạo và có tay nghề cao nhất. Một ý kiến được đánh giá thông qua mức độ năng lực ở những người thủ công có thể được thể hiện tốt nhất trong một thách thức. Chúng tôi chỉ có thể thảo luận về bất cứ điều gì trong vòng chúng tôi kiến thức về thực tế và tại bất kỳ thời điểm nhất định trong thời gian chúng tôi phải đầu tư bản thân tại một số điểm, dựa trên những kinh nghiệm tốt nhất và thông tin chúng tôi có ở bàn tay. Cùng một lúc như tôi viết những từ này tôi đang quan tâm về axiomatizing lý thuyết về "B-Boy" văn hóa cho tác động tiêu cực mạnh. Nó có thể xuất hiện như là một sự thật tối hậu và sau đó nó có thể ngăn chặn người từ nhìn vào hướng dẫn mới.

tôi muốn đề nghị làm việc trên một mô hình cấu trúc của ba chính Heisley tiêu chí: chất lượng interpretative, vật lý chất lượng và chất lượng nghệ thuật với ba thành phần trong tâm trí, một không overstrained và một sự phản ánh trên gây nhầm lẫn các yếu tố trong việc thực hiện thấy vẫn sẽ có thể. Mô hình này cũng phục vụ khác phát triển trong các tổ chức "cuộc chiến". Đương đại quảng bá cho thuê chủ yếu là có số không đồng đều của ba thẩm phán, để tránh sự kiện phá vỡ một tie trong cạnh tranh, trong đó người tham gia cả hai kết thúc với một số tiền bằng nhau của phiếu và họ cần phải đi với nhau cho một số hành động cho đến khi một quyết định rõ ràng được thực hiện. Một "B-Boy" chạy bao gồm trung bình khoảng 45 giây thời gian. Do physicality khổng lồ của "B-Boying" kết quả là, trong trận đánh cấp độ kỹ năng cao, các cụm từ thực hiện là hoàn toàn xếp chồng lên nhau với chuyển động phức tạp, mà làm cho mỗi chạy một tuyên bố rất phức tạp. Nếu mỗi có giá trị bằng tiêu chí được gán cho một thẩm phán, Các tiêu chí ba lồng nhau sẽ tạo thuận lợi cho công việc của một ban giám khảo thậm chí nhiều hơn và làm cho quyết định của mình như là một trong suốt toàn bộ hơn. Cho khán giả bất kỳ, nó sẽ trở thành một nhiệm vụ của nồng độ cao, và để sử dụng bất kỳ hệ thống phân tích sẽ chỉ có thể với rất nhiều kinh nghiệm và đào tạo. Với khoảng thời gian một thẩm phán có trước khi các cuộc gọi được thực hiện ngắn, ông đã nghĩ rằng rõ ràng và nhanh chóng.

Các tiêu chí Heisley ba là:

interpretative chất lượng nghệ thuật chất lượng, chất lượng vật lý

và sử dụng của họ trong việc phát triển các kỹ năng của những điệu nhảy và giải thích của họ sẽ được giải thích trong bài viết sau.

12.01.14

interpretative chất lượng

âm nhạc:

âm nhạc và khiêu vũ với nhau có thể ảnh hưởng một biến đổi tinh thần tạm thời của một môi trường. Nhiều nghi lễ được tăng cường âm nhạc. Xác định âm nhạc "Phá vỡ" và nó được xây dựng trên Funk và đá. "Break" hoặc "Break-beat" bắt đầu tất cả mọi thứ. Nó là một phần của một bài hát mà hầu hết các công cụ bật im lặng và các đó nổi bật. Giảm âm thanh huy động các vũ công, để xây dựng một công cụ trực quan làm đầy khoảng cách. Cho dù đó là "Break" hoặc "Đánh bại" mà thực hiện B trong "B-Boys" vẫn không chắc chắn. Kể từ khi khiêu vũ được sinh ra, "B-boys" khắp nơi trên thế giới thúc đẩy truyền thống của việc sử dụng "phá vỡ", để thể hiện của họ hình thức nghệ thuật.

trong nền văn hóa khác, Hệ thống âm nhạc giá trị khác biệt. Họ là phụ thuộc vào thời gian và địa điểm. Không không phổ âm thanh mẫu cho mục đích hoặc thiết kế trên hành tinh và hầu hết mọi người chỉ chịu đựng được các hình thức âm thanh họ đang quen với việc. Để hiểu một điệu nhảy, một cần phải hiểu nền tảng âm nhạc của nó... "B-Boys" tập trung vào di chuyển của họ như nhạc sĩ trên ghi chú của mình. Họ chơi cùng với âm nhạc và solo của họ phải phải tuân theo các quy tắc tương tự dựa trên chất lượng phong trào. Di chuyển được ghi vào không gian, trong đồng bộ hóa với mạng lưới nhịp điệu của âm nhạc.

Dramaturgy:

sức mạnh của nhân dịp phụ thuộc vào những gì bạn đang thực hiện. Vì vậy, thời gian là rất quan trọng. Hiệu suất chính nó được đóng khung trong thời gian. Câu chuyện gây nên những cảm xúc khác nhau và nên được phân tích dramaturgically.
nếu chúng tôi áp dụng hiện đại "hành động ba cấu trúc" của dramaturgy, với khái niệm cơ bản của "Thiết lập, cuộc đối đầu" và độ phân giải, những gì chúng tôi gọi công thức B-Boy điển hình với của nó "Toprock, Downrock và đóng băng", sau đó chúng tôi có thể nhìn thấy những điểm tương đồng ngay lập tức và đó là một cách cơ bản để theo đuổi.

-trong cơ cấu hành động ba"", phần đầu tiên của các hành động đầu tiên được miêu tả là "triển lãm" trong đó các nhân vật chính và vị trí của họ đang được miêu tả. Trên sân khấu trong một "chiến đấu B-boy", mà là một phần các máy chủ thường nào. Nếu không, các vị trí các vũ công đi, với của họ bắt chước, tư thế và cử chỉ trước khi khiêu vũ thực tế, nói cho chính nó. Sau này trong hành động đầu tiên, climactic điểm đầu tiên xảy ra và sau đó hành động đầu tiên kết thúc. Dramaturgic về điều này là "chất xúc tác" hay "kích động sự cố". Nếu chúng tôi chỉ đến đó trong một solo B-boy, nó mô tả phần "toprock". Bước ngoặt sẽ xảy ra ở thời điểm này rất đặc biệt được lựa chọn, khi các vũ công xuống đến tầng.

-trong điều kiện dramaturgic, các hành động thứ hai được gọi là "Tăng hành động". Ở đây nhân vật chính có để đi đến một ý thức cao nhận thức về những gì họ có khả năng. Trong "B-Boying" đây là một phần "Downrock", đó là khó khăn nhất và cũng một phần vật lý. Những người tham gia đi để hạn chế khả năng của mình để thực hiện của mình cũng solo.

-hành động thứ ba là "Đỉnh cao", thời điểm căng thẳng nhất, nơi có độ phân giải.
Một điển hình "B-boy" thiết lập kết thúc với một "đóng băng". Điều này hoặc cách khác kết thúc luôn luôn nên xây dựng lên đến một chất lượng của đang được xác định hoặc kiên định.
The Nhật bản ấn tượng "Yo Hà kyu" hệ thống, nơi tất cả hành động nên bắt đầu từ từ, sau đó được nhiều năng lượng và kết thúc đột nhiên làm việc theo cách tương tự. Zeami Motokiyo coi nó là một khái niệm phổ quát để áp dụng cho tất cả các mẫu của tất cả các phong trào. Kết quả là nó được sử dụng trong trà đạo và trong nhiều võ thuật Nhật bản, mà đã có một ảnh hưởng lớn đến "Phá vỡ" trong những năm đầu.

sáng tạo chất lượng:

làm việc trên "Nền tảng"

nếu một yêu cầu một "B-Boy" về một phần quan trọng nhất trong những điệu nhảy, ông sẽ có nhiều khả năng trả lời: "Foundation". Nó là này thuật ngữ đặc biệt đề cập đến lịch sử của phong cách với các ý tưởng cơ bản và mô tả phương pháp tiếp cận tinh thần và thể chất cho nghệ thuật bao gồm một số lớn các phong trào với dạng tổng quát, Hiệp hội âm nhạc và các tiêu chuẩn của những điệu nhảy nói chung. Này tập hợp các khái niệm chứa lõi "B-Boy triết học". Mà không có các thiết lập của những ý tưởng truyền thống mà tôi cũng gọi là "di sản Bronx", một tầm nhìn cá nhân có thể dễ dàng trở thành không phù hợp với các giá trị của cộng đồng nói chung. Những khái niệm căn bản phục vụ như là tài liệu tham khảo. Chuyển động của họ là những gì một nghệ nhân sẽ gọi cho các "loại-hình thức" của nghề của mình và tất cả được phát triển theo cùng một cách.
Có là một cơ cấu quản lý trong việc phát triển các kỹ năng của con người nói chung. Tôi muốn minh họa cho những mô hình đường Richard Sennett mô tả chúng trong cuốn sách "Together" 1 và sau đó thảo luận về họ trong bối cảnh với "B-Boying":
giai đoạn 1: hướng dẫn cho rằng chúng tôi engrain như thói quen.
giai đoạn 2: khả năng mở rộng, bởi đặt câu hỏi thói quen được thành lập và nó hòa tan vào evocations mà chúng tôi theo đuổi hơn có ý thức.
3 giai đoạn: cách thức mới xuất hiện và được bổ sung vào những người thành lập, sau đó thay vì xóa nó

bằng cách nhìn vào giai đoạn đầu tiên như là một diễn viên múa, chúng ta cần phải hiểu rằng mọi suy nghĩ nhỏ đã được phản ánh trên và sẽ được nhớ trong một thứ tự thứ tự thời gian, nó là một sự kết hợp của những ý tưởng, mà sẽ giải quyết trong một phong trào sau giáp trí tưởng tượng của chúng tôi. Ngay sau đó, Ai sẽ có thể để thực hiện phong trào này trong một dòng chảy chậm chu đáo và tiếp tục làm việc trên nó, sau đó được thực hiện trong một vòng lặp nhịp điệu ổn định. Càng ăn sâu di chuyển, sự dễ dàng hơn nó sẽ trở thành để điều chỉnh và để làm điều đó với vận tốc khác nhau. Đây là nơi mà âm nhạc và các yếu tố chơi đi vào. Nó sớm có thể được thực hiện ở tất cả các loại tempi. Những cử chỉ thực hiện trong vòng nhịp điệu xác nhận cho chúng tôi, và tín hiệu để những người khác, chúng tôi rất tự tin trong những gì chúng tôi đang làm. Chỉ bây giờ đạt được giai đoạn một.

trong giai đoạn hai một phản ánh về chức năng, kinh tế và thẩm Mỹ nhiều hơn nữa, hơn trên chỉ thực hiện những gì đã được đưa ra. Stravinsky nói: đơn giản hóa-loại bỏ - làm rõ
Bất kỳ ý tưởng để cải thiện sự kết hợp quen thuộc xuống một quay lại giai đoạn một ngay lập tức. Cũng trong giai đoạn ba với mọi ý tưởng mới được thêm vào hoặc thay thế, cử chỉ sẽ bao gồm một sự kết hợp mới, do đó, quá trình ingraining sẽ bắt đầu một lần nữa. Nói cách khác, mỗi khi một cái gì đó mới được tìm thấy, nó gây ra rất nhiều nhiễu loạn, cái này nhiều lần đi trở lại để học hỏi "làm thế nào để đi trước khi chạy".

Mỗi khi các vũ công là phải đối mặt với một vấn đề mới, ông cần phải sử dụng trí tưởng tượng của mình cho đến khi một phản ứng mới sẽ là ở bàn tay và ăn sâu lên đến thời điểm này nó sẽ trở thành tacit hành vi. Quá trình này sẽ mở rộng vốn từ vựng vũ công và thêm tinh tế. Bằng cách sử dụng quá trình này một học làm thế nào để gây ấn tượng với nhân vật cá nhân của mình trong vòng một
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
A way into the interpretation of “B-Boying / Breaking”

by Niels “Storm” Robitzky

The following text is the development of a paradigm for a fitted hermeneutical approach towards the dance “B-Boying / Breaking” in its most spectacular theatrical setting:

The Battle

In a dance battle, performers come together to put their skills to the test. How can one comprehend the performed acts and which structures are useful for interpretation?

Before I start getting specific on the “B-Boy” subject, a few universal asserts need to be made.
The sort of taste that is generally developed in society, with its special cultural and historical background, has conditioned certain habits of thinking, feeling and observing. The social- and cultural- circumstances under which an art form was developed are reflected in its characteristics. If one is not able to contextualize a performance within its cultural background, it will lead to a misinterpretation.
From a “B-Boy” perspective, what I call the “concrete jungle philosophy” in which appearing like a warrior rather than a victim, is an essential part. An aggressive attitude becomes an ingrained, tacit prerequisite and shows in posture, mimicry and gesticulation. However, the culture is a meritocracy. The people that rule are the ones that are most skilled and educated. An opinion is evaluated through the level of competences in ones craft which can be best shown in a challenge. We can only discuss anything within our knowledge of reality and at any given point in time we must invest ourselves in some view, based on the best experience and information we have at hand. At the same time as I am writing these words I am concerned about axiomatizing theories on “B-Boy” culture for its strong negative effect. It might appear as an ultimate truth and then it can prevent people from looking into new directions.

I would like to suggest working on a structured model of three main upsized criteria: interpretative quality, physical quality and artistic quality with these three components in mind, one is not overstrained and a reflection on confusing factors in the seen performance would still be possible. This model also serves another development in organized “Battles”. Contemporary promoters hire mostly the uneven number of three judges, to avoid the event of a tie break in the competition, in which both participants end up with an equal amount of votes and they need to go against each other for some more action until a clear decision is made. A “B-Boy” run consists of an average of about 45 seconds time. Due to the enormous physicality of “B-Boying” the result is, that in high skill level battles, the performed phrases are fully stacked with sophisticated movements, which make each run a very complex statement. If each valued equal criterion was assigned to one judge, the three nested criteria would facilitate the work of a jury even more and makes their decision as a whole more transparent. For any spectator, it becomes a task of high concentration, and to utilize any analyzing system will only be possible with a lot of experience and training. With the short amount of time a judge has before the calls are made, he has to think clear and quick.

The three upsized criteria are:

interpretative quality, artistic quality, physical quality

and their use in the development of the skill of the dance and their interpretation will be explained in the following article.

12.01.14

interpretative quality

Musicality:

Music and dance together can effect a temporarily spiritual transformation of an environment. Many rituals are intensified musically. Music defines “Breaking” and it is built on Funk and Rock. The “Break” or the “Break-beat” started everything. It is that part of a song where most instruments turn silent and the percussions stand out. The acoustic reduction mobilized the dancers, to construct a visual instrument filling the gap. Whether it was the “Break” or the “Beat” that made the B in “B-Boys” remains uncertain. Ever since the dance was born, “B- boys” all over the world foster the tradition of using “breaks”, to express their art form.

In other cultures, the systems of musical values differ. They are dependent on time and place. There is no universal acoustic form-given purpose or design on the planet and most people only tolerate the acoustic forms they are accustomed to. In order to understand a dance, one needs to understand its musical background.. “B-Boys” focus on their moves like musicians on their notes. They play along with the music and their solo must be subject to similar rules based on movement qualities. The moves are inscribed into space, in synchronization with the rhythmic grid of the music.

Dramaturgy:

The power of occasion depends on what you are performing. Thus, timing is very important. The performance itself is framed in time. The narrative triggers different emotions and should be analysed dramaturgically.
If we apply the modern “Three-act structure” of dramaturgy, with its basic concept of “Set up, confrontation and Resolution”, to what we call the typical B-Boy formula with its “Toprock, Downrock and Freeze”, then we can see the similarities immediately and it is a basic way to pursue.

-In the “Three-act structure”, the first part of the first act is described as the “exposition” in which the main characters and their positions are being described. On stage in a “B-boy battle”, that is the part the host usually does. If not, the positions the dancers take, with their mimics, posture and gestures before the actual dance, speaks for itself. Later in the first act, the first climactic point occurs and the then the first act ends. In dramaturgic terms this is the “catalyst” or the “inciting incident”. If we refer to that in a B-boy solo, it describes the “toprock” part. The turning point will happen at the very special chosen moment, when the dancer drops to the floor.

- In dramaturgic terms, the second act is called “Rising action”. Here, the protagonist has to arrive at a higher sense of awareness of what he or she is capable of. In “B-Boying” this is the “Downrock” part, which is the most challenging and also physical part. The participant goes to the limit of his capabilities to execute his solo well.

- The third act is the “Climax”, the most intense moment, which features the resolution.
A typical “B-boy” set ends with a “Freeze”. This or other ways of finishing should always build up to a quality of being determined or resolute.
The Japanese dramatic “Yo ha kyu” system, where all actions should begin slowly, then gets more energetic and ends suddenly work in similar ways. Zeami Motokiyo regarded it as a universal concept to apply to all patterns of all movement. As a result it is used in the tea ceremony and in many Japanese martial arts, which had a great influence on “Breaking” in its early years.

creative quality:

The work on “Foundation”

If one asks a “B-Boy” about the most important part in the dance, he would most likely answer: “Foundation”. It is this special term that refers to the history of the style with its basic ideas and describes the mental and physical approach to the art including a large number of movements with its general form, musical associations and the standards of the dance in general. This set of notions contains the core of “B-Boy philosophy”. Without the set of these traditional ideas that I also call the “Bronx heritage”, a personal vision might easily become inconsistent with the values of the community at large. The foundational concepts serve as references. Their movements are what an artisan would call the “type-forms” of his craft and are all developed the same way.
There is a governing structure in the development of human skills in general. I would like to illustrate these patterns the way Richard Sennett describes them in his book “Together”1 and then discuss them in the context with “B-Boying”:
1st stage: Directions are given that we engrain as habits.
2nd stage: The skill expands, by questioning the established habit and it dissolves into evocations that we pursue more consciously.
3rd stage: New ways appear and are added to the established ones, rather then erasing it.

By looking at the first stage as a dancer, we need to understand that every little thought has to be reflected on and will be memorized in a particular chronological order, it is a combination of ideas, that will resolve in a movement shaped after our imagination. Soon, one will be able to execute this movement in a thoughtful slow flow and by continuing to work on it, later done in a steady rhythmic loop. The more ingrained the move is, the easier it becomes to adjust and to do it with different velocity. This is where musicality and the element of play come in. It soon can be performed in all sorts of tempi. The gestures done in rhythmic loops confirm for us, and signal to others, that we are confident in what we are doing. Only now stage one is achieved.

In stage two one reflects on functionality, economics and aesthetics much more, than on the mere execution of what was given. Stravinsky said: simplify- eliminate- clarify
Any idea that improves the habitual combination descends one back to stage one immediately. Also in stage three with every new idea added or replaced, the gesture will consist of a new combination, so the ingraining process will start again. In other words, each time something new is found, it causes so much turbulence, that one repeatedly goes back to learning “how to walk before to run”.

Every time the dancer is faced with a new problem, he needs to use his imagination until a new response will be at hand and ingrained up to the moment it becomes tacit behaviour. This process will enlarge the dancers vocabulary and adds sophistication. By using this process one learns how to impress his individual character within a
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: