Why charging for plastic bags doesn’t workWhile attaching a cost to so dịch - Why charging for plastic bags doesn’t workWhile attaching a cost to so Việt làm thế nào để nói

Why charging for plastic bags doesn

Why charging for plastic bags doesn’t work
While attaching a cost to something that was free certainly reduces frivolous consumption, cost that is too low can merely act to pay off one’s conscience
Share 123


inShare
12
Email
ally fogg
Ally Fogg
theguardian.com, Thursday 17 July 2014 09.01 BST
Jump to comments (236)
A woman carries her shopping in plastic bags
'Personally I’m not convinced that the damage done to the environment by plastic bags, in comparison with the gargantuan waste of the food chain as a whole, is commensurate to the attention the issue attracts.' Photograph: Andy Rain/EPA
It would be a stretch to describe the latest report from Wrap, the government’s waste advisory body, as riveting reading. The UK Voluntary Carrier Bag Monitoring: 2013 Data is light on jokes, bodice-ripping and sword-and-sorcery thrills, but for those of us fascinated by the psychology of behavioural change, it beats George RR Martin into a cocked hat.

In Northern Ireland, which introduced a compulsory 5p charge on plastic bags last year, there was a 71% drop in consumption. In England, which has yet to implement such a rule, usage rose by 5%. Meanwhile, Wales, which brought in charges two years ago, saw its similarly precipitous fall go into reverse, with a rise of nearly a fifth. It seems the immediate change in behaviour reaped by the new charges is short-lived and it doesn’t take long for old habits to re-emerge.

This is something that could have been easily predicted by behavioural scientists. In a classic paper from 2000, Gneezy and Rustichini studied what happened when day-care centres in Haifa, Israel, tried to reduce late parental pick-ups by introducing fines. Before long, late pick-ups had not reduced, they had doubled. Why? Because parents felt that the fine was a price worth paying and the guilt which had previously controlled their behaviour was assuaged.

While attaching a cost to something that was free certainly reduces frivolous consumption, cost that is too low can merely act to pay off one’s conscience. On the other hand, as Robert Cialdini famously noticed, price an item highly enough and that price creates its own value. When Sainsbury’s sold a limited edition Anya Hindmarch reusable shopping bag for £5 in 2007, customers queued from before dawn to buy them and they changed hands for up to £200 on eBay.

Major retailers have a huge incentive to keep us using their bags. Every one is a miniature billboard being carried up and down the street. Alongside charging customers for bags, there is surely an argument for taxing the companies for every bag they distribute, and charge them more if they brand it with their logo and name. Personally I’m not convinced that the damage done to the environment by plastic bags, in comparison with the gargantuan waste of the food chain as a whole, is commensurate to the attention the issue attracts. Nonetheless, I stubbornly stuff my tins of beans into an old rucksack in preference to volunteering to act as a sandwich board for a multinational supermarket. I’m bloody-minded like that.

The most striking detail about the Wrap report, however, is that between 2006 and 2009, long before charges were contemplated, there were dramatic falls in plastic bag use across the UK – motivated not by finances but by consciences. Despite a slight recent upturn, plastic bag use by weight is down 39% since 2006. Appealing to people’s consciences reaps rewards, up to a point. The extent to which environmental awareness in itself leads to changes in behaviour is, however, questionable. One of the more depressing truths for anyone with green leanings is that awareness of problems does not in itself change behaviour. People who learn about the importance of energy conservation do not conserve energy.

The usual advice on encouraging sustainable behaviour – reinforcing self-image and identity, for example (“I’m a good person and good people reuse their shopping bags”) – can rather fall down when one is already spending money in a supermarket. What is likely is that the sudden spurt in people opting for a “bag for life” and other alternatives to the heaps of gossamer thin carriers occurred not because of sudden concern for the planet or self-interest, but plain old herd behaviour. A social norm emerged which meant we expected ourselves to find an alternative to endless plastic bags. We did it because everyone else was doing it and everyone else was doing it because we did.

There is a lesson here, perhaps, not just for those who fret over the humble placcy bag, but for everyone wanting to change our habits relating to our health, our diet, our lifestyle, our carbon footprint, even our criminal offending. In an echo of the worst cliche of the fashion industry, darling, simply everyone is doing it. Even if it is not true today, it soon will be.
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Tại sao tính phí cho túi nhựa không hoạt độngTrong khi gắn một chi phí một cái gì đó có chắc chắn làm giảm tiêu thụ phù phiếm, chi phí là quá thấp có thể chỉ đơn thuần là hành động để trả hết của một lương tâmChia sẻ 123inShare12Thư điện tử đồng minh foggĐồng minh Foggtheguardian.com, thứ năm 17 tháng 7 năm 2014 09.01 GMTNhảy với ý kiến (236)Một người phụ nữ mang cô mua sắm ở túi nhựa'Cá nhân tôi không tin rằng những thiệt hại cho môi trường của túi nhựa, khi so sánh với các chất thải khổng lồ của chuỗi thức ăn như một toàn thể, là phù hợp để sự chú ý các vấn đề thu hút.' Ảnh: Andy mưa/EPANó sẽ là một trải dài để mô tả báo cáo mới nhất từ bọc, cơ quan tư vấn chất thải của chính phủ như riveting đọc. Giám sát tình nguyện túi tàu sân bay của UK là: các dữ liệu 2013 là ánh sáng trên cười, đang sao bodice và thanh kiếm và phép thuật thrills, nhưng đối với những người trong chúng ta hút bởi tâm lý của hành vi thay đổi, nó đập George RR Martin vào một cocked hat.Ở Bắc Ireland, giới thiệu một khoản phí bắt buộc 5p trên túi nhựa cuối năm, đã có một giảm 71% trong tiêu thụ. Tại Anh, mà chưa thực hiện một quy tắc, sử dụng tăng 5%. Trong khi đó, Wales, đưa vào chi phí hai năm trước đây, thấy mùa thu của nó tương tự như vậy precipitous đi vào đảo ngược, với sự gia tăng của gần một phần năm. Có vẻ như sự thay đổi ngay lập tức trong hành vi thu hoạch bởi những chi phí mới là ngắn ngủi và nó không đi lâu dài cho các thói quen cũ tái xuất hiện.Đây là một cái gì đó mà có thể được dễ dàng dự đoán bởi các nhà khoa học hành vi. Trong một bài báo cổ điển từ năm 2000, Gneezy và Rustichini đã nghiên cứu những gì đã xảy ra khi các trung tâm chăm sóc ở Haifa, Israel, đã cố gắng để giảm cuối của cha mẹ đón bằng cách giới thiệu tiền phạt. Trước khi dài, cuối pick-up đã không làm giảm, họ đã tăng gấp đôi. Tại sao? Vì cha mẹ cảm thấy rằng tiền phạt là một mức giá giá trị trả tiền và những tội lỗi mà trước đây đã kiểm soát hành vi của họ assuaged.Trong khi gắn một chi phí một cái gì đó có chắc chắn làm giảm tiêu thụ phù phiếm, chi phí là quá thấp có thể chỉ đơn thuần là hành động để trả hết của một lương tâm. Mặt khác, như Robert Cialdini nổi tiếng nhận thấy, giá một mục đủ cao và giá mà tạo ra giá trị riêng của mình. Khi của Sainsbury bán một phiên bản giới hạn Anya Hindmarch túi mua hàng tái sử dụng cho £5 trong năm 2007, khách xếp hàng đợi từ trước khi bình minh để mua cho họ và họ thay đổi tay cho lên đến £200 trên eBay.Nhà bán lẻ lớn có một khuyến khích rất lớn để giữ cho chúng tôi bằng cách sử dụng túi của họ. Mỗi một là một bảng nhỏ được thực hiện lên và xuống các đường phố. Cùng với tính phí khách hàng cho túi, có chắc chắn là một đối số cho thuế công ty cho mỗi túi họ phân phối, và phí thêm nếu họ thương hiệu với logo và tên của họ. Cá nhân tôi không tin rằng những thiệt hại cho môi trường của túi nhựa, khi so sánh với các chất thải khổng lồ của chuỗi thức ăn như một toàn thể, là phù hợp để sự chú ý các vấn đề thu hút. Tuy nhiên, tôi kiên công cụ của tôi trên thiếc của hạt cà phê vào một rucksack cũ ưu đãi cho hoạt động tình nguyện để hoạt động như một bánh sandwich ban cho một siêu thị đa quốc gia. Tôi bloody-minded như thế.Các chi tiết nổi bật nhất về báo cáo bọc, Tuy nhiên, là rằng từ năm 2006 đến năm 2009, lâu dài trước khi chi phí được dự tính, đã có ấn tượng falls sử dụng túi nhựa trên toàn Vương Quốc Anh-động cơ chứ không phải bởi tài chính, nhưng bởi consciences. Mặc dù một ngước lên nhẹ tại, sử dụng túi nhựa theo trọng lượng là xuống 39% từ năm 2006. Hấp dẫn để nhân dân consciences reaps phần thưởng, lên đến một điểm. Mức độ mà các nhận thức môi trường trong chính nó dẫn đến những thay đổi trong hành vi đó, Tuy nhiên, có vấn đề. Một trong những chân lý hơn depressing cho bất cứ ai với màu xanh lá cây leanings là nhận thức của vấn đề không chính nó thay đổi hành vi. Những người tìm hiểu về tầm quan trọng của bảo tồn năng lượng không bảo toàn năng lượng.Những lời khuyên thông thường trên khuyến khích hành vi bền vững-tăng cường tự-hình ảnh và bản sắc, ví dụ ("tôi là một người tốt và tốt người tái sử dụng túi mua sắm của họ") – có thể là rơi xuống khi một đã được chi tiêu tiền tại một siêu thị. Những gì có thể là các thoát đi trước bất ngờ trong mọi người chọn cho một túi"cho cuộc sống" và các lựa chọn thay thế để heaps của tàu sân bay mỏng gossamer xảy ra không phải vì mối quan tâm đột ngột cho hành tinh hoặc tự quan tâm, nhưng đồng bằng cũ đàn hành vi. Một chuẩn mực xã hội nổi lên mà có nghĩa là chúng tôi dự kiến bản thân để tìm một thay thế cho túi nhựa vô tận. Chúng tôi đã làm nó vì tất cả mọi người khác đã làm nó và tất cả mọi người khác đã làm việc đó, bởi vì chúng tôi đã làm.Đó là một bài học ở đây, có lẽ, không chỉ đối với những người băn khoăn trên túi đệm placcy khiêm tốn, nhưng cho tất cả mọi người muốn thay đổi thói quen của chúng tôi liên quan đến sức khỏe, chế độ ăn uống của chúng tôi, phong cách sống của chúng tôi, lượng khí thải carbon của chúng tôi, thậm chí vi phạm hình sự của chúng tôi. Trong một echo của cliche tồi tệ nhất của ngành công nghiệp thời trang, con yêu, chỉ đơn giản là tất cả mọi người làm nó. Ngay cả khi nó không phải là sự thật hôm nay, nó sớm sẽ.
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Why charging for plastic bags doesn’t work
While attaching a cost to something that was free certainly reduces frivolous consumption, cost that is too low can merely act to pay off one’s conscience
Share 123


inShare
12
Email
ally fogg
Ally Fogg
theguardian.com, Thursday 17 July 2014 09.01 BST
Jump to comments (236)
A woman carries her shopping in plastic bags
'Personally I’m not convinced that the damage done to the environment by plastic bags, in comparison with the gargantuan waste of the food chain as a whole, is commensurate to the attention the issue attracts.' Photograph: Andy Rain/EPA
It would be a stretch to describe the latest report from Wrap, the government’s waste advisory body, as riveting reading. The UK Voluntary Carrier Bag Monitoring: 2013 Data is light on jokes, bodice-ripping and sword-and-sorcery thrills, but for those of us fascinated by the psychology of behavioural change, it beats George RR Martin into a cocked hat.

In Northern Ireland, which introduced a compulsory 5p charge on plastic bags last year, there was a 71% drop in consumption. In England, which has yet to implement such a rule, usage rose by 5%. Meanwhile, Wales, which brought in charges two years ago, saw its similarly precipitous fall go into reverse, with a rise of nearly a fifth. It seems the immediate change in behaviour reaped by the new charges is short-lived and it doesn’t take long for old habits to re-emerge.

This is something that could have been easily predicted by behavioural scientists. In a classic paper from 2000, Gneezy and Rustichini studied what happened when day-care centres in Haifa, Israel, tried to reduce late parental pick-ups by introducing fines. Before long, late pick-ups had not reduced, they had doubled. Why? Because parents felt that the fine was a price worth paying and the guilt which had previously controlled their behaviour was assuaged.

While attaching a cost to something that was free certainly reduces frivolous consumption, cost that is too low can merely act to pay off one’s conscience. On the other hand, as Robert Cialdini famously noticed, price an item highly enough and that price creates its own value. When Sainsbury’s sold a limited edition Anya Hindmarch reusable shopping bag for £5 in 2007, customers queued from before dawn to buy them and they changed hands for up to £200 on eBay.

Major retailers have a huge incentive to keep us using their bags. Every one is a miniature billboard being carried up and down the street. Alongside charging customers for bags, there is surely an argument for taxing the companies for every bag they distribute, and charge them more if they brand it with their logo and name. Personally I’m not convinced that the damage done to the environment by plastic bags, in comparison with the gargantuan waste of the food chain as a whole, is commensurate to the attention the issue attracts. Nonetheless, I stubbornly stuff my tins of beans into an old rucksack in preference to volunteering to act as a sandwich board for a multinational supermarket. I’m bloody-minded like that.

The most striking detail about the Wrap report, however, is that between 2006 and 2009, long before charges were contemplated, there were dramatic falls in plastic bag use across the UK – motivated not by finances but by consciences. Despite a slight recent upturn, plastic bag use by weight is down 39% since 2006. Appealing to people’s consciences reaps rewards, up to a point. The extent to which environmental awareness in itself leads to changes in behaviour is, however, questionable. One of the more depressing truths for anyone with green leanings is that awareness of problems does not in itself change behaviour. People who learn about the importance of energy conservation do not conserve energy.

The usual advice on encouraging sustainable behaviour – reinforcing self-image and identity, for example (“I’m a good person and good people reuse their shopping bags”) – can rather fall down when one is already spending money in a supermarket. What is likely is that the sudden spurt in people opting for a “bag for life” and other alternatives to the heaps of gossamer thin carriers occurred not because of sudden concern for the planet or self-interest, but plain old herd behaviour. A social norm emerged which meant we expected ourselves to find an alternative to endless plastic bags. We did it because everyone else was doing it and everyone else was doing it because we did.

There is a lesson here, perhaps, not just for those who fret over the humble placcy bag, but for everyone wanting to change our habits relating to our health, our diet, our lifestyle, our carbon footprint, even our criminal offending. In an echo of the worst cliche of the fashion industry, darling, simply everyone is doing it. Even if it is not true today, it soon will be.
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: