Filling the Existential Void‘No Man’s Land’ and ‘Waiting for Godot,’ a dịch - Filling the Existential Void‘No Man’s Land’ and ‘Waiting for Godot,’ a Việt làm thế nào để nói

Filling the Existential Void‘No Man

Filling the Existential Void
‘No Man’s Land’ and ‘Waiting for Godot,’ at the Cort

My, how they do go on, these two. In the absurdly enjoyable revivals of Harold Pinter’s “No Man’s Land” and Samuel Beckett’s “Waiting for Godot,” which opened in repertory on Sunday at the Cort Theater, Ian McKellen and Patrick Stewart make a most persuasive case for conversation as both the liveliest and loneliest of arts.
Hearing two such lions of the British stage (who also happen to be knights of the realm and franchise action-film stars) swapping dialogue so dexterously, you may find yourself wishing that you could sound just like them. Well, the good and the bad news is that you more or less do.

Granted, we average citizens of this planet are seldom if ever as epigrammatic as the blokes portrayed by Mr. McKellen and Mr. Stewart — a couple of swells, on the one hand, and a couple of bums, on the other (though which hand is which is open to debate). But listen closely — and you will — and you’ll become aware of the blaring S.O.S. that weaves its way through everything they say.

They are speaking, like you and me, to fill a void, to pass the hours, to assert their identities, to pretend that they’re truly connected to someone, anyone else. Making noise is what they do to keep out the silence that’s waiting to step in and devour them. Of course, they like to hear themselves talk. It’s how they make sure they’re alive.

Brrrr, sounds bleak, doesn’t it? But as directed by Sean Mathias, with sturdy supporting performances by Billy Crudup and Shuler Hensley, these productions find the pure entertainment value in existential emptiness. I have never before heard American audiences respond to any production of Pinter or Beckett with such warm and embracing laughter.

This isn’t just a matter of theatergoers chuckling to show that they’re smart and cultured and had damn well better be having a good time after forking out all that money for tickets. (If you want to hear that kind of laughter, check out the revival of Pinter’s “Betrayal” a few blocks away.)

No, watching these tales of aging British poets and woeful French vagabonds, the audience is truly in on the joke of how hollow even our most elaborate conversational rituals are. This is largely thanks to two stately showboats who know how to spin arcane philosophical head scratching into remarkably accessible high comedy.

Now, if you’ll allow me (and it will only sting a second), I’m going to offer one major caveat regarding two improbably pleasurable shows. Mr. Mathias’s productions seldom give full value to the deep mortal chill of these plays, of the fraught dangers in Pinter’s universe or the aching pathos within Beckett’s. Ideally, you should leave “No Man’s Land” and “Godot” with a shiver as well as a smile.

These productions mostly stay, comfortably and tantalizingly, on the surface. But in doing so, they also bring out the beguiling polish and shimmer in Pinter and Beckett’s language. These shows allow us to appreciate the great paradox in some of the best dialogue ever written, which uses eloquence to plumb the futility of speech.

Only the sourest theatergoers will begrudge themselves the joy that Mr. McKellen and Mr. Stewart derive and impart from embodying this contradiction. These shows are an irresistible celebration of two actors’ love affairs with their scripts. Not that the physical side of things has been neglected.

Mr. McKellen, in particular, not only talks the talk but also walks the walk in both shows, with a beautifully pained limp for “Godot,” and for “Land,” a sprightly heel-to-toe gait that gives new life to the notion of pussyfooting. He and Mr. Stewart prove equally adroit in executing what might be called tragic pratfalls.

In “Land,” first seen in 1975 with Ralph Richardson and John Gielgud in a National Theater production in London, Mr. McKellen plays Spooner, a shabby, self-styled artiste who finds himself in the baronial digs of Hirst (Mr. Stewart), an eminent man of letters. If the play has a narrative arc, it would be that of Spooner’s trying to ingratiate himself into the employment of his newfound, wealthy friend.

The tension rises when Hirst’s thuggish and possessive manservants, Foster and Briggs (Mr. Crudup and Mr. Hensley, both very good), show up and suss out the intruder in their midst. But “Land” is basically a couple of white guys (and very British guys, that’s important) sitting around talking. And drinking — a lot. And swapping memories that may or may not be accurate, and that they may or may not have in common.
Noël Coward, of all people, was one of the first of the London theater’s old guard to appreciate Pinter’s verbal finesse. And in this production, you hear sharp and resonant echoes of Coward and even Oscar Wilde, as well as of T. S. Eliot.

This staging makes the clearest case I know for “Land” as Pinter’s appropriation and devastation of the classic drawing-room comedy. And I will forever cherish the memory of Mr. McKellen’s nimble Spooner and Mr. Stewart’s increasingly paralytic Hirst doing their best to one-up each other, in authoritatively delivered nonsense.

Stephen Brimson Lewis’s set for “Land,” which brings to mind an expensively upholstered coffin, is layered over his more expansive set for “Godot.” You see the decaying architectural structures used for Beckett’s play peeking out at the sides. This is fitting, since Pinter is the child of Beckett, and “Godot,” first staged in 1953 and arguably the most important play of the past 100 years, is the primal template for the more socially specific “Land.”

In this rendering, “Godot” comes across as a strikingly sentimental work, with Mr. McKellen and Mr. Stewart shifting from the barbed thrust-and-parry of Pinter’s ambiguous adversaries to a tone of cozier interdependence. As the haplessly cerebral Vladimir (Mr. Stewart) and the more instinctual Estragon (Mr. McKellen), two tramps in a wasteland of eternal sameness, they are perhaps on occasion a little too adorable in their cycle of squabbles and reconciliations.

Yet they skillfully and poignantly elicit how their characters’ relationship is an elemental portrait of a marriage. And the first quarter of the second act, in which Estragon and Vladimir consider the strengths and weaknesses of staying together versus splitting up, is as loving a study in the evils and virtues of codependence as I’ve seen.

Mr. Hensley (looking like Humpty Dumpty and sounding like a Southern-fried Simon Legree) is the grotesque tyrant Pozzo and Mr. Crudup portrays his simpleton slave. These actors don’t fit into Beckett’s blasted landscape as naturally as they did into Pinter’s land-mined drawing room. But they honorably and energetically serve their diversionary function.

Mind you, it could be argued that everything that is said and done in both “Land” and “Godot” is only diversionary, a way of both marking time and ignoring its inevitable toll. “That wasn’t such a bad little canter,” Estragon says to Vladimir, after they have engaged in several styles of conversation and confrontation, all done with vaudevillian panache.

“Yes,” answers Vladimir, “but now we’ll have to find something else.” Of course, they do just that. What choice do they have, any more than we do? Fortunately, when the interpreters are Mr. McKellen and Mr. Stewart, that something else is something else again.

No Man’s Land and Waiting for Godot

“No Man’s Land” by Harold Pinter; “Waiting for Godot” by Samuel Beckett; directed by Sean Mathias; sets and costumes by Stephen Brimson Lewis; lighting by Peter Kaczorowski; music and sound by Rob Milburn and Michael Bodeen; projections by Zachary Borovay; hair and makeup design by Tom Watson; dialect consultant, Elizabeth Smith; action coordinator, Christian Kelly-Sordelet; production stage manager, William Joseph Barnes; production manager, Aurora Productions; associate producer, Kevin Emrick; general manager, STP/Marshall B. Purdy. Presented by Stuart Thompson, Nomango Productions, Jon B. Platt and Elizabeth Williams/Jack M. Dalgleish. At the Cort Theater, 138 West 48th Street, Manhattan; 212-239-6200, telecharge.com. Through March 2. Running time for “No Man’s Land”: 2 hours; for “Waiting for Godot”: 2 hours 30 minutes.

“No Man’s Land” WITH: Billy Crudup (Foster), Shuler Hensley (Briggs), Ian McKellen (Spooner) and Patrick Stewart (Hirst).

“Waiting for Godot” WITH: Billy Crudup (Lucky), Shuler Hensley (Pozzo), Ian McKellen (Estragon), Patrick Stewart (Vladimir) and Colin Critchley or Aidan Gemme (Boy).
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Làm đầy các khoảng trống hiện sinh
'No Man's Land' và 'Đang chờ Godot,' ở Cort

của tôi, làm thế nào họ đi vào, cả hai. Ở revivals absurdly thú vị của Harold Pinter "No Man's Land" và Samuel Beckett "chờ đợi cho Godot," mà khai trương vào repertory vào ngày Chủ Nhật tại nhà hát Cort, Ian McKellen và Patrick Stewart làm cho một trường hợp thuyết phục đặt cho cuộc trò chuyện như cả sôi động nhất và con của nghệ thuật.
nghe hai như sư tử của giai đoạn Anh (người cũng xảy ra là các hiệp sĩ của ngôi sao của bộ phim hành động lĩnh vực và nhượng quyền thương mại) trao đổi đối thoại vì vậy dexterously, bạn có thể thấy mình mong muốn rằng bạn có thể âm thanh giống như họ. Vâng, tốt và tin xấu là bạn nhiều hay ít làm

cấp, chúng tôi trung bình công dân của hành tinh này là hiếm khi nếu bao giờ epigrammatic blokes thể hiện bởi ông McKellen và ông Stewart-một số nở ra, một mặt, và một vài bums, mặt khác (mặc dù tay đó là đó là mở cửa cho cuộc tranh luận). Nhưng nghe chặt chẽ — và bạn sẽ- và bạn sẽ trở thành nhận thức của blaring S.O.S. mà weaves nó đi qua tất cả những gì họ nói.

họ đang nói chuyện, như bạn và tôi, để điền vào một bãi bỏ, để vượt qua những giờ, để khẳng định danh tính của họ, giả vờ rằng họ đang thực sự kết nối với một ai đó, bất cứ ai khác. Làm cho tiếng ồn là những gì họ làm để tránh sự im lặng chờ đợi để bước vào và săn tìm chúng. Tất nhiên, họ muốn nghe mình nói. Nó là như thế nào họ chắc chắn rằng họ đang còn sống.

Brrrr, ảm đạm âm thanh, không nó? Nhưng theo chỉ định của Sean Mathias, với màn trình diễn hỗ trợ mạnh mẽ của Billy Crudup và Shuler Hensley, các sản phẩm tìm thấy giá trị thuần túy giải trí trong hiện sinh trống vắng. Tôi chưa bao giờ nghe nói khán giả người Mỹ đáp ứng với bất kỳ sản xuất Pinter hoặc Beckett với tiếng cười ấm áp và theo đuổi.

Đây không phải là chỉ là một vấn đề theatergoers chuckling để hiển thị rằng họ là thông minh và văn hóa và có damn cũng tốt hơn có một thời gian tốt sau khi forking ra tất cả những tiền vé. (Nếu bạn muốn nghe rằng loại của cười, kiểm tra sự hồi sinh của Pinter của "sự phản bội" a few blocks.)

Không, xem những câu chuyện của nhà thơ Anh lão hóa và không may Pháp vagabonds, khán giả thật sự là ở trên những trò đùa của làm thế nào rỗng thậm chí chúng tôi nghi thức phức tạp nhất đàm thoại. Đây là phần lớn nhờ vào hai trang nghiêm showboats người biết làm thế nào để quay đầu triết học phức tạp trầy xước vào đáng chú ý có thể truy cập cao comedy.

bây giờ, nếu bạn sẽ cho phép tôi (và nó chỉ sẽ chích một lần thứ hai), tôi sẽ cung cấp một chính caveat liên quan đến hai cho thấy improbably vui. Ông. Sản phẩm của Mathias hiếm khi cung cấp cho đầy đủ giá trị để thư giãn sâu sinh tử của chính những vở kịch, nguy hiểm đầy trong vũ trụ của Pinter hoặc pathos đau trong vòng của Beckett. Lý tưởng nhất, bạn nên để lại "No Man's Land" và "Godot" với một shiver cũng như một nụ cười.

các sản phẩm chủ yếu là ở khách sạn, thoải mái và tantalizingly, trên bề mặt. Nhưng trong khi làm điều đó, họ cũng đưa ra Ba Lan beguiling và ánh sáng lung linh trong Pinter và Beckett của ngôn ngữ. Các hiển thị cho phép chúng tôi đánh giá cao những nghịch lý rất lớn trong một số các cuộc đối thoại tốt nhất bao giờ bằng văn bản, sử dụng hùng biện để plumb sự vô ích của bài phát biểu.

chỉ sourest theatergoers sẽ bất đắc di mình niềm vui mà ông McKellen và ông Stewart lấy được và truyền đạt từ thể hiện mâu thuẫn này. Các hiển thị là một kỷ niệm không thể cưỡng lại của vấn đề tình yêu hai diễn viên với kịch bản của họ. Không mặt thể chất của sự vật đã bị bỏ rơi.

ông McKellen, đặc biệt, không chỉ nói chuyện nói chuyện nhưng cũng đi bộ trong cả hai cho thấy, với một nhao đẹp đau đớn "Godot", và "Đất", một dáng đi gót chân đến ngón chân vui vẻ cung cấp cho cuộc sống mới với các khái niệm của pussyfooting. Ông và ông. Stewart chứng minh bằng nhau adroit trong thực hiện những gì có thể được gọi là pratfalls bi thảm.

trong "Đất," lần đầu tiên nhìn thấy vào năm 1975 với Ralph Richardson và John Gielgud trong vở National Theater tại London, ông McKellen đóng vai Spooner, một artiste tồi tàn, tự theo kiểu người thấy mình trong các cuộc khai quật baronial của Hirst (ông Stewart), một người đàn ông ưu Việt của chữ cái. Nếu người chơi có một vòng cung tường thuật, nó sẽ là của Spooner của cố gắng để ingratiate mình vào việc làm của ông newfound, giàu có người bạn.

căng thẳng tăng lên khi Hirst của thuggish và sở hữu manservants, Foster và Briggs (ông Crudup và ông Hensley, cả hai đều rất tốt), Hiển thị và suss ra chiếc intruder ở giữa họ. Nhưng "Đất" về cơ bản là một vài kẻ trắng (và mọi người rất Anh, đó là quan trọng) ngồi xung quanh nói. Và uống-rất nhiều. Và trao đổi những kỷ niệm mà có thể hoặc có thể không được chính xác, và họ có thể hoặc có thể không có ở chung.
Noël Coward, của tất cả mọi người, là một trong những người đầu tiên của bảo vệ cũ của nhà hát London để đánh giá cao của Pinter finesse bằng lời nói. Và trong sản xuất này, bạn nghe sắc nét và cộng hưởng vang của hèn nhát và thậm chí Oscar Wilde, cũng như của T. S. Eliot.

dàn này làm cho trường hợp rõ ràng nhất tôi biết "Đất" như của Pinter appropriation và tàn phá của bộ phim hài phòng cổ điển. Và tôi sẽ mãi mãi cherish bộ nhớ của ông McKellen nhanh nhẹn Spooner và ông Stewart ngày càng trận Hirst làm hết sức mình để lên nhau, ở authoritatively giao vô nghĩa.

Stephen Brimson Lewis thiết lập cho "đất,"mà mang đến tâm một quan tài expensively bọc, tầng trên của ông thiết lập rộng hơn"Godot." Bạn thấy các cấu trúc mục nát kiến trúc được sử dụng cho Beckett của chơi nhìn trộm ra ở hai bên. Điều này là phù hợp, kể từ khi Pinter là con của Beckett, và "Godot," đầu tiên được tổ chức vào năm 1953 và cho là có thể chơi quan trọng nhất của 100 năm qua, là nguyên mẫu cho cụ thể hơn xã hội "đất."

Trong thể hiện này, "Godot" đi qua như là một công việc nổi bật đa cam, với ông McKellen và ông Stewart chuyển từ thép gai lực đẩy-và-parry của kẻ thù mơ hồ của Pinter sang một giai điệu của phụ thuộc lẫn nhau cozier. Vladimir haplessly não (ông Stewart) và hơn instinctual Estragon (ông McKellen), hai tramps trong một khu đất hoang bắng vĩnh cửu, họ có lẽ thỉnh thoảng là một chút quá đáng yêu trong chu kỳ của họ squabbles và reconciliations.

nhưng họ khéo léo và chua cay elicit làm thế nào mối quan hệ của nhân vật là một bức chân dung nguyên tố của một cuộc hôn nhân. Và quý thứ hai hành động, tại Vladimir và Estragon mà xem xét những điểm mạnh và điểm yếu của ở cùng nhau so với tách, như yêu thương một nghiên cứu trong các tệ nạn và Đức tính của codependence như tôi đã nhìn thấy.

ông Hensley (trông như Humpty Dumpty và kêu như một nam chiên Simon Legree) là bạo chúa kỳ cục Pozzo và ông Crudup miêu tả của mình phiền nô lệ. Các diễn viên không phù hợp với cảnh quan hầm Beckett của tự nhiên như họ đã làm vào phòng khai thác đất của Pinter. Nhưng họ vinh dự và hăng hái phục vụ của chức năng phân.

tâm trí bạn, nó có thể được lập luận rằng mọi thứ đã được nói và thực hiện trong "Đất" và "Godot" là chỉ phân, một cách để cả hai đánh dấu thời gian và bỏ qua số điện thoại không thể tránh khỏi. "Đó không phải là như vậy xấu canter ít một," Estragon nói với Vladimir, sau khi họ đã tham gia vào nhiều phong cách của hội thoại và đối đầu, thực hiện tất cả với sự phô trương vaudevillian.

"Vâng," câu trả lời Vladimir, "nhưng bây giờ chúng ta sẽ phải tìm một cái gì đó khác." Tất nhiên, họ làm việc đó. Lựa chọn những gì họ làm, bất kỳ chi tiết so với chúng tôi? May mắn thay, khi thông dịch viên là ông McKellen và ông. Stewart, cái gì đó khác là một cái gì đó khác lại.

No Man's Land và đang chờ Godot

"No Man's Land" bởi Harold Pinter; "Chờ Godot" bởi Samuel Beckett; đạo diễn bởi Sean Mathias; bộ và trang phục của Stephen Brimson Lewis; thiết chiếu sáng bởi Peter Kaczorowski; âm nhạc và âm thanh bởi Rob Milburn và Michael Bodeen; dự bởi Zachary Borovay; tóc và trang điểm thiết kế bởi Tom Watson; tư vấn phương ngữ, Elizabeth Smith; hành động điều phối viên, Christian Kelly-Sordelet; quản lý giai đoạn sản xuất, William Joseph Barnes; quản lý sản xuất, Aurora Productions; liên kết các nhà sản xuất, Kevin Emrick; Tổng Giám đốc, STP/Marshall sinh Purdy. Trình bày của Stuart Thompson, Nomango Productions, Jon B. Platt và Elizabeth Williams/Jack M. Dalgleish. Tại nhà hát Cort, 138 West 48th Street, Manhattan; 212-239-6200, telecharge.com. Qua 2 tháng 3. Chạy thời gian cho "No Man's Land": 2 giờ; "Chờ Godot": 2 giờ 30 phút.

"No Man's Land" với: Billy Crudup (Foster), Shuler Hensley (Briggs), Ian McKellen (Spooner) và Patrick Stewart (Hirst).

"Waiting for Godot" với: Billy Crudup (may mắn), Shuler Hensley (Pozzo), Ian McKellen (Estragon), Patrick Stewart (Vladimir) và Colin Critchley hoặc Aidan Gemme (cậu bé).
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Khỏa lấp sự hiện sinh Void
"No Man Land" và "Waiting for Godot, 'ở Cort của tôi, làm thế nào họ đi, hai. Trong những cuộc phục hưng vô lý thú vị của "No Man Land" của Harold Pinter và Samuel Beckett "Waiting for Godot", mà mở cửa vào tiết mục vào ngày chủ nhật tại Nhà hát Cort, Ian McKellen và Patrick Stewart làm cho một trường hợp thuyết phục nhất cho cuộc trò chuyện như cả hai sống động và cô đơn của nghệ thuật. Nghe hai con sư tử như vậy trong giai đoạn Anh (người cũng xảy ra được hiệp sĩ của vương quốc và nhượng quyền thương mại ngôi sao hành động phim) trao đổi đối thoại rất khéo léo, bạn có thể thấy mình có nhu cầu mà bạn có thể âm thanh như họ. . Tốt, việc tốt và tin xấu là bạn ít nhiều làm Cấp, chúng tôi trung bình công dân của hành tinh này là hiếm khi, nếu bao giờ là châm biếm như Blokes miêu tả của ông McKellen và ông Stewart - một vài con sóng, trên Một mặt, và một vài Bums, mặt khác (mặc dù đó là bàn tay đó là mở cửa cho cuộc tranh luận). Nhưng lắng nghe - và bạn sẽ - và bạn sẽ trở thành nhận thức của các SOS đang rú ầm ĩ rằng dệt theo cách của mình thông qua tất cả những gì họ nói. Họ đang nói chuyện, như bạn và tôi, để lấp đầy một khoảng trống, để vượt qua những giờ, để khẳng định bản sắc của họ , để giả vờ rằng họ đang thực sự kết nối với một ai đó, bất cứ ai khác. Làm cho tiếng ồn là những gì họ làm để tránh sự im lặng đó là chờ đợi để bước vào và nuốt chúng. Tất nhiên, họ thích nghe mình nói. Đó là cách họ chắc chắn rằng họ còn sống. Brrrr, âm thanh ảm đạm, phải không? Tuy nhiên, theo chỉ dẫn của Sean Mathias, với màn trình diễn hỗ trợ mạnh mẽ bởi Billy Crudup và Shuler Hensley, các sản phẩm tìm thấy những giá trị giải trí thuần túy trong sự trống rỗng tồn tại. Tôi chưa bao giờ nghe nói trước khán giả Mỹ phản ứng với bất kỳ sản xuất của Pinter hoặc Beckett với tiếng cười ấm áp và ôm như vậy. Đây không phải chỉ là vấn đề của nhà hát cười khúc khích để cho thấy rằng họ thông minh và có văn hóa và có chết tiệt cũng tốt hơn được có một tốt thời gian sau khi forking ra tất cả số tiền mua vé. (Nếu bạn muốn nghe rằng loại tiếng cười, hãy kiểm tra sự hồi sinh của "sự phản bội" Pinter của một vài dãy nhà.) Không, xem những câu chuyện của tuổi thơ Anh và kẻ lang thang Pháp không may, khán giả thực sự là ở trên các trò đùa như thế nào rỗng thậm chí nghi thức đàm thoại phức tạp nhất của chúng tôi. Điều này phần lớn nhờ vào hai showboats nghiêm những người biết làm thế nào để quay đầu phức tạp triết học gãi vào bộ phim hài cao đáng kể có thể truy cập. Bây giờ, nếu bạn cho phép tôi (và nó sẽ chỉ chích một lần thứ hai), tôi sẽ cung cấp một báo trước chính liên quan đến hai chương trình improbably dễ chịu. Tác phẩm của ông Mathias hiếm khi có đầy đủ giá trị với cái lạnh cắt tử sâu sắc của những vở kịch, những mối nguy hiểm đầy rẫy trong vũ trụ của Pinter hoặc pathos đau trong Beckett. Tốt nhất, bạn nên để lại "Không có đất của Man" và "Godot" với một cơn rùng mình cũng như một nụ cười. Những sản phẩm chủ yếu là ở lại, thoải mái và trêu ngươi, trên bề mặt. Nhưng khi làm như vậy, họ cũng đưa ra các đánh bóng thu hút khách và ánh sáng lung linh trong Pinter và Beckett ngôn ngữ. Các chương trình cho phép chúng ta đánh giá cao những nghịch lý lớn trong một số cuộc đối thoại tốt nhất từng được viết, trong đó sử dụng tài hùng biện để plumb sự vô ích của bài phát biểu. Chỉ có nhà hát sourest sẽ thấy ghen tị với mình niềm vui mà ông McKellen và ông Stewart lấy được thể hiện và truyền đạt từ mâu thuẫn này. Những chương trình là một kỷ niệm không thể cưỡng lại của cuộc tình hai diễn viên "với kịch bản của họ. Không phải là vấn đề thể lực của những thứ đã bị lãng quên. ông McKellen, đặc biệt, không chỉ nói nói chuyện mà còn đi đi bộ trong cả hai chương trình, với một chân đẹp đau đớn cho "Godot", và "đất", một dáng đi hoạt bát gót chân đến ngón chân cung cấp cho cuộc sống mới với khái niệm của pussyfooting. Ông và ông Stewart chứng minh không kém khéo léo trong việc thực hiện những gì có thể được gọi là pratfalls bi thảm. Trong "đất," lần đầu vào năm 1975 với Ralph Richardson và John Gielgud trong sản xuất Nhà hát Quốc gia ở London, ông McKellen đóng Spooner, một tồi tàn, tự nghệ sĩ -styled người thấy mình trong khai quật nam tước của Hirst (Ông Stewart), một người đàn ông nổi tiếng của các chữ cái. Nếu chơi có một vòng cung câu chuyện, nó sẽ là của Spooner đang cố gắng để lấy lòng vào việc làm của mới của mình, người bạn giàu có. Sự căng thẳng tăng lên khi manservants côn đồ và sở hữu của Hirst, Foster và Briggs (ông Crudup và ông Hensley, cả hai đều rất tốt), hiển thị và suss ra kẻ xâm nhập ở giữa họ. Tuy nhiên, "đất" về cơ bản là một vài kẻ trắng (và kẻ rất Anh, đó là quan trọng) ngồi nói chuyện. Và uống rượu - rất nhiều. Và trao đổi những kỷ niệm mà có thể hoặc không có thể chính xác, và họ có thể hoặc không có điểm chung. Noël Coward, của tất cả mọi người, là một trong những đầu tiên của bảo vệ nhà hát của London cũ để đánh giá cao sự khéo léo bằng lời nói của Pinter. Và trong sản xuất này, bạn nghe thấy tiếng vang mạnh và cộng hưởng của Coward và thậm chí Oscar Wilde, cũng như của TS Eliot. dàn Điều này làm cho các trường hợp rõ ràng nhất tôi biết "đất" như trích và sự tàn phá của bộ phim hài vẽ phòng cổ điển Pinter của. Và tôi sẽ mãi mãi trân trọng những ký ức về nhanh nhẹn Spooner của ông McKellen và ngày càng liệt Hirst của ông Stewart làm hết sức mình để một lên nhau, trong uy quyền giao vô nghĩa. bộ Stephen Brimson Lewis cho "đất", mà gợi nhớ đến một tốn kém quan tài bọc, được xếp lớp trên tập mở rộng hơn cho "Godot." Bạn thấy các công trình kiến trúc được sử dụng cho mục nát chơi Beckett nhìn trộm ra ở hai bên. Điều này là phù hợp, vì Pinter là con của Beckett, và "Godot", lần đầu tiên tổ chức vào năm 1953 và cho là chơi quan trọng nhất trong 100 năm qua, là mẫu nguyên thủy cho xã hội cụ thể hơn "Đất đai." Trong cung này, "Godot" đi qua như là một tác phẩm nổi bật tình cảm, với ông McKellen và ông Stewart chuyển từ thép gai lực đẩy và né tránh các kẻ thù mơ hồ Pinter để một giọng ấm cúng phụ thuộc lẫn nhau. Khi Vladimir haplessly não (Ông Stewart) và Estragon bản năng hơn (ông McKellen), hai kẻ lang thang trong một khu đất hoang của sự giống nhau đời đời, họ có lẽ là nhân dịp một chút quá đáng yêu trong chu kỳ của họ về cuộc xung đột và hòa giải. Tuy nhiên, họ khéo léo và sâu sắc như thế nào gợi ra mối quan hệ nhân vật của mình "là một bức chân dung nguyên tố của một cuộc hôn nhân. Và quý đầu tiên của hành động thứ hai, trong đó Estragon và Vladimir xem xét những điểm mạnh và điểm yếu của ở cùng nhau so với chia tay, như yêu một nghiên cứu trong các tệ nạn và nhân đức của codependence như tôi đã nhìn thấy. ông Hensley (trông như Humpty Dumpty và âm thanh như một Simon Legree Nam chiên) là bạo chúa kỳ cục Pozzo và ông Crudup vai nô lệ khờ của mình. Những diễn viên không phù hợp với cảnh quan thổi Beckett như tự nhiên như họ đã làm vào phòng vẽ đất khai thác của Pinter. Nhưng họ vinh dự và hăng hái phục vụ chức năng nghi binh của họ. Tâm trí bạn, nó có thể cho rằng tất cả những gì được nói và làm trong cả hai "đất" và "Godot" chỉ là nghi binh, một cách để cả thời gian đánh dấu và bỏ qua số điện thoại không thể tránh khỏi của nó. "Đó không phải là một chút canter xấu như vậy," Estragon nói với Vladimir, sau khi họ đã tham gia vào nhiều phong cách của cuộc trò chuyện và đối đầu, tất cả được thực hiện với sự phô trương vaudevillian. "Vâng," câu trả lời Vladimir, "nhưng bây giờ chúng tôi sẽ phải tìm thấy cái gì khác. "Tất nhiên, họ làm việc đó. Lựa chọn những gì họ có, nhiều hơn bất kỳ chúng ta làm gì? May mắn thay, khi phiên dịch là ông McKellen và ông Stewart, rằng cái gì khác là cái gì khác nữa. đất No Man và Waiting for Godot "Không có đất đai của con người" của Harold Pinter; "Waiting for Godot" của Samuel Beckett; của đạo diễn Sean Mathias; bộ và trang phục Stephen Brimson Lewis; ánh sáng của Peter Kaczorowski; âm nhạc và âm thanh bởi Rob Milburn và Michael Bodeen; dự bởi Zachary Borovay; tóc và trang điểm thiết kế bởi Tom Watson; tư vấn phương ngữ, Elizabeth Smith; điều phối hành động, Christian Kelly-Sordelet; quản lý công đoạn sản xuất, William Joseph Barnes; quản lý sản xuất, Aurora Productions; sản xuất liên kết, Kevin Emrick; tổng giám đốc, STP / Marshall B. Purdy. Trình bày bởi Stuart Thompson, Nomango Productions, Jon B. Platt và Elizabeth Williams / Jack M. Dalgleish. Tại Nhà hát Cort, 138 West 48th Street, Manhattan; 212-239-6200, telecharge.com. Đến tháng 2 thời gian chạy cho "Không có đất của Man": 2 giờ; cho "Waiting for Godot". 2 giờ 30 phút "đất No Man của" VỚI:. Billy Crudup (Foster), Shuler Hensley (Briggs), Ian McKellen (Spooner) và Patrick Stewart (Hirst) "Waiting for Godot" VỚI: Billy Crudup (Lucky), Shuler Hensley (Pozzo), Ian McKellen (Estragon), Patrick Stewart (Vladimir) và Colin Critchley hoặc Aidan Gemme (Boy).















































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: