Clarence Perry’s conceptualisation of the neighbourhood unit evolved o dịch - Clarence Perry’s conceptualisation of the neighbourhood unit evolved o Việt làm thế nào để nói

Clarence Perry’s conceptualisation

Clarence Perry’s conceptualisation of the neighbourhood unit evolved out of an earlier idea of his, to provide a planning formula for the arrangement and distribution of playgrounds in the New York region.[2] The necessity for a formula such as this was attributed to the rise of the auto-mobile in the early 20th century. During a period where road sense had not yet amalgamated with the social conscious, and many of the urban tools we now use to manage the threat posed by vehicular traffic did not exist, or were not in abundance (such as pedestrian crossings, traffic lights and road signs), developing cities such as New York, which embraced the motor car, suffered street fatality rates in excess of one child a day.[2]

Clarence Perry conceived of neighbourhoods in this time period as islands locked amidst a burgeoning sea of vehicular traffic, a dangerous obstacle which prevented children (and adults) from safely walking to nearby playgrounds and amenities.[2] Perry's neighbourhood unit concept began as a means of combating this obstacle. Ultimately, however, it evolved to serve a much broader purpose, of providing a discernible identity for the concept of the "neighborhood", and of offering to designers a framework for disseminating the city into smaller subareas (suburbs).[1][3]

While there is evidence that the concept of the neighbourhood unit emerged as early as 1923, at a joint meeting of the National Community Center Association and the American Sociological Society in Washington, D.C., it was the publication of Clarence Perry’s paper, in the 1929 Regional Plan of New York and Its Environs, which led to its promotion as a planning tool.[3] Titled, "The Neighborhood Unit, a Scheme for Arrangement for the Family-Life Community", Clarence Perry’s monograph offered in concrete terms a diagrammatic model of the ideal layout for a neighborhood of a specified population size. This model provided specific guidelines for the spatial distribution of residences, community services, streets and businesses.[1]

Perry’s concept of the neighbourhood unit employed a variety of institutional, social and physical design principles, influenced by such popular notions in the 1920s as the separation of vehicular and pedestrian traffic, and arterial boundaries demarcating the inwardly focused neighbourhood cell from the greater urban lattice.[1][3] The cellular nature of the neighbourhood unit allowed it to be utilised as a building block in the development of neighbourhood arrays, leading to its systematic modular usage during periods of rapid residential expansion in many countries across the globe.[4]

While Perry’s name is most commonly associated with the notion of the neighbourhood unit, the idea of "re-defining and re-planning the city of the basis of neighbourhoods",[5] was not Perry’s in isolation. In a paper on the Neighbourhood Unit, Lewis Mumford considers the neighbourhood as it is organically experienced as well as the various – theoretical and practical - influences that lead to Perry’s formalisation of the neighbourhood unit as an urban planning mechanism. Mumford credits Perry as taking: "the fact of the neighbourhood; and showing how, through deliberate design, it could be transformed into what he called a neighbourhood unit, the modern equivalent of a medieval quarter or parish: a unit that would now exist, not merely on spontaneous or instinctual basis."[6]

William E. Drummond - a central architect in Frank Lloyd Wright’s studio between 1899-1909 - defined the ‘Neighbourhood Unit’ within his submission to the Chicago City Club’s planning competition of 1912.[7] The competition wanted to address, "the theoretical and practical parameters, social and physical, of a micro-community in a suburban context with a focus on housing; the second concerned a community centre",[7] calling for proposals for a ‘quarter-section’ site south of central Chicago.[7] Drummond’s plan advocated for the neighbourhood unit to be the organising basis of the whole city; to be ‘regarded as a unit in the social and political structure of the city’.[7]

The competition was largely a reaction to the squalid urban living conditions in the early part of the twentieth-century. It was part of the larger progressive and reformist era in American politics. Progressives saw the slums as a consequence of corruption and exploitation which they believed could be overcome through local political activation.[7] Drummond was influenced by notable sociologist Charles Cooley, who he credited and surmised in his submission saying, ‘in the social and political organization of the city [the neighbourhood] is the smallest local unit’.[7] These sociological and political foundations are interesting when considered against the various applications and permeations of neighbourhood planning (see Urban Application).
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Clarence Perry’s conceptualisation of the neighbourhood unit evolved out of an earlier idea of his, to provide a planning formula for the arrangement and distribution of playgrounds in the New York region.[2] The necessity for a formula such as this was attributed to the rise of the auto-mobile in the early 20th century. During a period where road sense had not yet amalgamated with the social conscious, and many of the urban tools we now use to manage the threat posed by vehicular traffic did not exist, or were not in abundance (such as pedestrian crossings, traffic lights and road signs), developing cities such as New York, which embraced the motor car, suffered street fatality rates in excess of one child a day.[2]Clarence Perry conceived of neighbourhoods in this time period as islands locked amidst a burgeoning sea of vehicular traffic, a dangerous obstacle which prevented children (and adults) from safely walking to nearby playgrounds and amenities.[2] Perry's neighbourhood unit concept began as a means of combating this obstacle. Ultimately, however, it evolved to serve a much broader purpose, of providing a discernible identity for the concept of the "neighborhood", and of offering to designers a framework for disseminating the city into smaller subareas (suburbs).[1][3]While there is evidence that the concept of the neighbourhood unit emerged as early as 1923, at a joint meeting of the National Community Center Association and the American Sociological Society in Washington, D.C., it was the publication of Clarence Perry’s paper, in the 1929 Regional Plan of New York and Its Environs, which led to its promotion as a planning tool.[3] Titled, "The Neighborhood Unit, a Scheme for Arrangement for the Family-Life Community", Clarence Perry’s monograph offered in concrete terms a diagrammatic model of the ideal layout for a neighborhood of a specified population size. This model provided specific guidelines for the spatial distribution of residences, community services, streets and businesses.[1]Perry’s concept of the neighbourhood unit employed a variety of institutional, social and physical design principles, influenced by such popular notions in the 1920s as the separation of vehicular and pedestrian traffic, and arterial boundaries demarcating the inwardly focused neighbourhood cell from the greater urban lattice.[1][3] The cellular nature of the neighbourhood unit allowed it to be utilised as a building block in the development of neighbourhood arrays, leading to its systematic modular usage during periods of rapid residential expansion in many countries across the globe.[4]While Perry’s name is most commonly associated with the notion of the neighbourhood unit, the idea of "re-defining and re-planning the city of the basis of neighbourhoods",[5] was not Perry’s in isolation. In a paper on the Neighbourhood Unit, Lewis Mumford considers the neighbourhood as it is organically experienced as well as the various – theoretical and practical - influences that lead to Perry’s formalisation of the neighbourhood unit as an urban planning mechanism. Mumford credits Perry as taking: "the fact of the neighbourhood; and showing how, through deliberate design, it could be transformed into what he called a neighbourhood unit, the modern equivalent of a medieval quarter or parish: a unit that would now exist, not merely on spontaneous or instinctual basis."[6]
William E. Drummond - a central architect in Frank Lloyd Wright’s studio between 1899-1909 - defined the ‘Neighbourhood Unit’ within his submission to the Chicago City Club’s planning competition of 1912.[7] The competition wanted to address, "the theoretical and practical parameters, social and physical, of a micro-community in a suburban context with a focus on housing; the second concerned a community centre",[7] calling for proposals for a ‘quarter-section’ site south of central Chicago.[7] Drummond’s plan advocated for the neighbourhood unit to be the organising basis of the whole city; to be ‘regarded as a unit in the social and political structure of the city’.[7]

The competition was largely a reaction to the squalid urban living conditions in the early part of the twentieth-century. It was part of the larger progressive and reformist era in American politics. Progressives saw the slums as a consequence of corruption and exploitation which they believed could be overcome through local political activation.[7] Drummond was influenced by notable sociologist Charles Cooley, who he credited and surmised in his submission saying, ‘in the social and political organization of the city [the neighbourhood] is the smallest local unit’.[7] These sociological and political foundations are interesting when considered against the various applications and permeations of neighbourhood planning (see Urban Application).
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Khái niệm hóa các đơn vị khu phố Clarence Perry đã phát triển ra một ý tưởng trước đây của mình, để cung cấp một công thức lập kế hoạch cho sự sắp xếp và phân phối các sân chơi trong khu vực New York. [2] Sự cần thiết cho một công thức như thế này là do sự gia tăng của tự động di động trong những năm đầu thế kỷ 20. Trong một khoảng thời gian mà cảm giác đường chưa hợp nhất với các ý thức xã hội, và rất nhiều các công cụ thị hiện nay chúng ta sử dụng để quản lý các mối đe dọa của giao thông xe cộ không tồn tại, hoặc là không dồi dào (chẳng hạn như việc qua người đi bộ, đèn giao thông và biển chỉ dẫn), phát triển các thành phố như New York, mà chấp nhận các xe cơ giới, chịu tỷ lệ tử vong trên đường phố vượt quá của một đứa con một ngày. [2] Clarence Perry hình thành các khu dân cư trong khoảng thời gian này là đảo bị khóa giữa một biển đang phát triển của xe cộ giao thông, một trở ngại nguy hiểm mà ngăn cản trẻ em (và người lớn) từ một cách an toàn đi bộ đến sân chơi và các tiện nghi gần đó. [2] đơn vị lân cận khái niệm Perry bắt đầu như là một phương tiện đấu tranh chống những trở ngại này. Cuối cùng, tuy nhiên, nó đã tiến hóa để phục vụ một mục đích rộng hơn nhiều, cung cấp một bản sắc rõ rệt đối với các khái niệm về "khu phố", và của việc đưa ra để thiết kế một khuôn khổ cho việc phổ biến thành phố này thành subareas nhỏ hơn (ngoại ô). [1] [3 ] Trong khi có bằng chứng cho thấy các khái niệm của các đơn vị khu phố nổi lên vào đầu năm 1923, tại một cuộc họp chung của Hiệp hội Trung tâm cộng đồng quốc gia và Hiệp hội Xã hội học Hoa Kỳ tại Washington, DC, nó là ấn phẩm giấy Clarence Perry, trong năm 1929 Kế hoạch trong khu vực của New York và các vùng lân cận, dẫn đến xúc tiến của nó như là một công cụ lập kế hoạch. [3] Với tiêu đề "The Unit Neighborhood, một Đề án sắp xếp cho các cộng đồng gia đình-Life", chuyên khảo Clarence Perry được cung cấp trong điều kiện cụ thể một sơ đồ mô hình của các bố trí lý tưởng cho một khu dân cư có quy mô dân số theo quy định. Mô hình này cung cấp các hướng dẫn cụ thể cho sự phân bố không gian của nhà ở, dịch vụ cộng đồng, đường phố và các doanh nghiệp. [1] khái niệm Perry của các đơn vị khu vực sử dụng một loạt các nguyên tắc thiết kế thể chế, xã hội và thể chất, chịu ảnh hưởng bởi những quan niệm phổ biến trong những năm 1920 như tách địa giới xe cộ và giao thông cho người đi bộ, và động mạch phân định ranh giới các tế bào bên trong tập trung khu phố từ các mạng đô thị lớn hơn. [1] [3] Bản chất của tế bào của các đơn vị khu phố cho phép nó được sử dụng như là một khối xây dựng trong sự phát triển của các mảng khu phố , dẫn đến việc sử dụng mô-đun hệ thống của nó trong thời kỳ mở rộng khu dân cư nhanh chóng ở nhiều nước trên thế giới. [4] Trong khi tên của Perry là phổ biến nhất liên quan đến các khái niệm về các đơn vị khu phố, ý tưởng về "tái xác định và tái lập kế hoạch thành phố của các cơ sở của các khu phố ", [5] đã không Perry trong sự cô lập. Trong một bài báo về Unit Neighbourhood, Lewis Mumford coi gần như là hữu kinh nghiệm cũng như sự khác nhau - lý thuyết và thực tế - những ảnh hưởng mà dẫn đến việc chính thức Perry của các đơn vị khu vực như là một cơ chế quy hoạch đô thị. Mumford tín dụng Perry như lấy: "thực tế của các khu phố; và hiển thị như thế nào, thông qua thiết kế có chủ ý, nó có thể được biến đổi thành cái mà ông gọi là một đơn vị hàng xóm, tương đương với hiện đại của một phần tư thời trung cổ hay giáo xứ: một đơn vị doanh nghiệp đó sẽ tồn tại, không chỉ đơn thuần trên cơ sở tự phát hay bản năng "[6]. William E. Drummond - một kiến trúc sư trung tâm trong phòng thu Frank Lloyd Wright giữa 1899-1909 - định nghĩa 'Neighbourhood Unit' trong trình của mình để cạnh tranh quy hoạch Chicago City Club của năm 1912. [ 7] Cuộc thi muốn giải quyết ", các thông số lý thuyết và thực tế, xã hội và thể chất, của một cộng đồng vi trong một bối cảnh ngoại ô với một tập trung vào nhà ở, thứ hai có liên quan một trung tâm cộng đồng", [7] kêu gọi các đề xuất cho một 'tứ phần' trang phía nam của trung tâm Chicago [7] kế hoạch Drummond của chủ trương cho các đơn vị khu phố là lại căn bản của toàn thành phố. để được 'coi như một đơn vị trong cơ cấu xã hội và chính trị của thành phố. [7] Sự cạnh tranh phần lớn là một phản ứng đối với điều kiện sống đô thị bẩn thỉu trong những năm đầu của thế kỷ hai mươi. Nó là một phần của thời đại tiến bộ và cải cách lớn trong nền chính trị Mỹ. Cấp tiến đã nhìn thấy những khu ổ chuột như là một hậu quả của tham nhũng và bóc lột mà họ tin là có thể được khắc phục thông qua kích hoạt chính trị địa phương. [7] Drummond đã bị ảnh hưởng bởi nhà xã hội học nổi tiếng Charles Cooley, người mà anh ghi và phỏng đoán trong trình của ông nói, 'trong xã hội và chính trị tổ chức của thành phố [gần] là đơn vị địa phương nhỏ nhất. "[7] Những nền tảng xã hội học và chính trị là thú vị khi xem xét đối với các ứng dụng khác nhau và permeations quy hoạch khu phố (xem ứng dụng đô thị).











đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: