Celebrity PortraitsFamous people have always been a sought after subje dịch - Celebrity PortraitsFamous people have always been a sought after subje Việt làm thế nào để nói

Celebrity PortraitsFamous people ha

Celebrity Portraits

Famous people have always been a sought after subject (or target) of professional artists, from the Renaissance to Pop-Art. Examples of portraitists and their pictures of celebrities include: Jan van Eyck: The Arnolfini Portrait (1434); Lucas Cranach the Elder: Diptych with the Portraits of Luther and His Wife Katherina von Bora (1529); John Singleton Copley: The Three Youngest Daughters of George III (1785, Buckingham Palace London); Johann Heinrich Wilhelm Tisschbein: Goethe in the Campagna (1787); Joseph Lange: Mozart at the Pianoforte (1789); Sir Henry Raeburn: Sir Walter Scott (1823); Ilya Repin: Portrait of Leo Tolstoy (1887); Juan Gris: Portrait of Pablo Picasso (1912); Graham Sutherland: Portrait of Somerset Maugham (1949); Willem De Kooning: Marilyn Monroe (1954); Andy Warhol: Eight Elvises (1963). Other paintings of famous people include: the poet Anna Akhmatova painted by Kuzma Petrov-Vodkin; the actor Charlie Chaplin by Fernand Leger; and Bolshevik leader Lenin by Isaak Brodsky.

Another less formal type of portraiture is caricature, usually of politicians and celebrities, published in newspapers and other periodicals, like Time magazine, Vanity Fair and The New Yorker.

Nude Portraits

From Classical Antiquity, through the Renaissance to the 20th century, both the male and female nude have featured in portraiture, in painting, sculpture and engraving - Botticelli's Birth of Venus (c.1485) being one of the greatest. For other famous examples, see: Female Nudes in Art History (Top 20) and Male Nudes in Art History (Top 10).

Vanity Portraiture

Portrait artists were also commissioned by lesser nobles, cultural figures and businessmen to create a flattering likeness of them, reflecting their position in society. This type of easel-art flourished during the High Italian Renaissance, and in the Northern Renaissance among the Dutch and Flemish schools, as portable art media like panel paintings and canvases began to replace mural frescoes. Examples include: Duke Federico da Montefeltro and His Spouse Battista Sforza (c.1466) by Piero Della Francesca; The Family & Court of Ludovico II Gonzaga (c.1474) by Andrea Mantegna; Leonardo's Lady with an Ermine (Portrait of Cecilia Gallerani) (c.1490), and Mona Lisa (c.1503), wife of Francesco del Giocondo; Raphael's Portrait of Baldassare Castiglione (1515); Jan van Eyck's Virgin of Chancellor Rolin (1436); Portrait of Georg Gisze of Danzig (1532) by Hans Holbein the Younger; The Laughing Cavalier (1624) by Frans Hals; The Night Watch or The Militia Company of Captain Frans Banning Cocq (1642) and The Syndics of the Clothmakers Guild (The Staalmeesters) (1662) by Rembrandt; Master Thomas Lister (1764) by Joshua Reynolds; Mrs Richard Brinsley Sheridan (c.1785) by Thomas Gainsborough; Portrait of Miss Amelia Van Buren (1891) by Thomas Eakins; and Portrait of Miss Dora Wheeler (1883, Cleveland Museum of Art) by William Merritt Chase (1849-1916).

Review of the Development of Portraiture

There are many portraits among the masterpieces of European painting from the fifteenth century to recent times and they are an important feature of the work of masters who excelled in other genres. Goya (1746-1828), the painter of Spanish life, of the bull-fight, of popular festival, of sinister omen, of the disasters of war, even of religious subjects would yet be incomplete in our view without his brilliant studies of the individual personality.

For the greater part of the medieval period, in an art dedicated to religion, such studies (had it been possible to make them) would have seemed an intrusion on the ground belonging to faith, an impertinence if nothing more. The sculptured effigies of kings and queens were memorial abstractions of authority. Manuscript illumination provided symbols rather than likenesses, until the later Middle Ages. The beginnings of characterization appear in royal portraits of the fourteenth century, the Wilton Diptych providing an example. Yet, beautiful work as it is in a delicate miniature style, seemingly related to that of the Franco-Flemish artist Andre Beauneveu (c.1330-1403), it poses a problem in the image it gives of the young and beardless Richard II. There is some evidence to show that the panel was painted at a later date when Richard was bearded and prematurely aged. Whatever the reason, this would imply that likeness was not such a primary concern as attitude and devotional content.

In Flemish painting of the fifteenth century the realistic portrait comes into being with a startling suddenness. The practice of including the likeness of the donor—prelate, noble or wealthy merchant—in the altarpiece destined for church or convent exercised the superb skills of Jan van Eyck (1390-1441), Roger van der Weyden (1400-64) and Hans Memling (1433-94). They painted purely secular portraits with the same power, foreign visitors to the Flemish cities being among their clients. The agent of the Medici at Bruges, Tommaso Portinari, appears with his wife and children in the great Adoration, now in the Uffizi, by Hugo van der Goes (1440–82). Sir John Donne, knighted by Edward IV during the Wars of the Roses, was portrayed with his wife and daughter in the Donne Triptych (1477) by Hans Memling, now in the National Gallery, London. An Englishman abroad, Edward Grimston of Rishangles, Suffolk, had earlier been the subject of a purely secular painting by Petrus Christus (c.1410-1473), the follower of Van Eyck at Bruges. The fellow-feeling between England and the southern Netherlands thus extended to art was to have a sequel in the long succession of Flemish painters settling in London in the sixteenth and seventeenth centuries.

Humanism, the Renaissance and the Reformation all contributed to the development of portraiture as an independent genre. The principle of the humanist philosophy that the proper study of mankind was man - logically gave the portrait a place of importance. The artists of the Renaissance were not only in accord with this view but by technical advance they improved the representation of character. The oil medium brought to Venice by Antonello da Messina (1430-1479) gave a new warmth and strength of modelling to the art. Leonardo da Vinci (1452-1519) demonstrated how light and shade could add to the suggestion of personality and psychology (sfumato). The Reformation gave an impetus to portraiture of another kind. The suppression of religious imagery in the reforming lands made painters more willing to offer their services as portraitists.

The career of Hans Holbein the Younger (1497-1543) shows the effect of the three forces. Born at Augsburg, he chose to work when young in the German-Swiss city of Basel which as well as being prosperous was a centre of scholarly humanism. It was there he made his illustrations for the Praise of Folly by Erasmus. He had the Renaissance capacity for varied undertakings, from mural decoration and altarpieces to designs for goldsmith's work and stained glass, though his bent towards portraiture was already marked. But in the upsurge of Protestant feeling at Basel, employment of a Catholic nature came to an end.

Like other artists he was 'without bread', as Erasmus observed in commending him to Thomas More in London. The interest of these friends (which he repaid by superb portraits of them) enabled Holbein to meet and portray in paintings and drawings a considerable sector of Tudor society in the two years of his first stay in England, 1528. His second stay of eleven years from 1532 to his death in 1543 brought him more definitely into the court sphere. He became painter to Henry VIII in 1536. No face in history is better known than the formidable visage with suspicious eyes and small cruel mouth painted by Holbein in the one picture (Thyssen Collection) - among a number of versions - that is certainly from his own hand.

In this century of shifting relations and alliances between despotic rulers, the portrait had its diplomatic function. Besides providing a reminder at home to officials and courtiers of the governing power, the ruler-image was a symbol of international exchange, the artist himself an international figure. This was the position of Titian (1485-1576), the portrayer of Charles V and Philip II of Spain: and of Anthonis Mor (1519-1576), the Latin 'Antonio Moro', who later became Sir Anthony More and painted Mary Tudor and Sir Thomas Gresham.

Before photography was invented - or personal acquaintance considered a necessary preliminary even to a royal marriage - the painted portrait served to convey the physical suitability of the prospective bride. Holbein was despatched to the continent to bring pack his pictorial report on the young but widowed Duchess of Milan and Anne, daughter of the Duke of Cleves, to assist Henry in making his choice. More than a description, his painting of the Duchess (London, National Gallery) became a masterpiece adding to the attraction of feature a splendid simplicity of design.

Another purpose of the court portrait was to indicate power and rank by the splendour of costume and profusion of jewellery. This was strongly characteristic of the Elizabethan period, and perhaps a requirement of the patron that features should have a stiff and ceremonially expressionless aspect while the wealth of accessories gave evidence of status. The queen herself seems to have thought along these lines in her injunctions against shadow conveyed to Nicholas Hilliard, against, that is, the facial modelling shadow would produce.

The almost Byzantine formal richness of such a work as the Ditchley Portrait by Marcus Gheeraerts the Younger (1561-1636) was sought by court ladies in their lesser degree. The Flemish painters who came to England to escape religious persecution in the Netherlands and formed a Flemish colony in London were craftsmen supplying a requirement which limited their independence as artists. The genre of miniature portrait painting by its
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Người nổi tiếng chân dung

người nổi tiếng đã luôn luôn là một tìm sau khi chủ đề (hoặc mục tiêu) của nghệ sĩ chuyên nghiệp, từ thời phục hưng để nghệ thuật Pop. Các ví dụ của portraitists và hình ảnh của họ của người nổi tiếng bao gồm: Jan van Eyck: The Arnolfini chân dung (1434); Lucas Cranach già: bức tranh xếp với gương điển hình của Luther và vợ của ông Katherina von Bora (1529); John Singleton Copley: Ba cô con gái út của George III (1785, Buckingham Palace London); Johann Heinrich Wilhelm Tisschbein: Goethe ở Campagna (1787); Joseph Lange: Mozart tại đàn (1789); Sir Henry Raeburn: Sir Walter Scott (1823); Ilya Repin: Chân dung của Leo Tolstoy (1887); Juan Gris: Chân dung của Pablo Picasso (1912); Graham Sutherland: Chân dung của Somerset Maugham (1949); Willem De Kooning: Marilyn Monroe (1954); Andy Warhol: 8 Elvises (1963). Các bức tranh của người nổi tiếng bao gồm: các nhà thơ Anna Akhmatova vẽ bởi Kuzma Petrov-Vodkin; diễn viên Charlie Chaplin bởi Fernand Leger; và lãnh đạo Bolshevik Lenin bởi Isaak Brodsky.

khác ít chính thức loại portraiture là bức tranh biếm họa, thường của chính trị gia và những người nổi tiếng, được công bố trong tờ báo và tạp chí khác, như thời gian tạp chí, tạp chí Vanity Fair và New Yorker.

Nude chân dung

từ thời cổ điển, thông qua sự phục sinh thế kỷ 20, cả hai nude Nam và nữ có đặc trưng ở portraiture, trong bức tranh, điêu khắc và khắc - của Botticelli sinh của Venus (c.1485) là một trong những vĩ đại nhất. Cho ví dụ nổi tiếng khác, xem: Nudes tỷ trong lịch sử nghệ thuật (Top 20) và Nudes tỷ trong lịch sử nghệ thuật (Top 10).

Vanity Portraiture

chân dung nghệ sĩ cũng đã được ủy nhiệm bởi ít quý tộc, các nhân vật văn hóa và các doanh nhân để tạo ra một chân dung tâng bốc của họ, phản ánh vị trí của họ trong xã hội. Loại phát triển mạnh mẽ trong thời gian cao phục hưng Italia, easel-nghệ thuật và vào phục hưng Bắc giữa Hà Lan và Flemish trường học, như là phương tiện truyền thông di động nghệ thuật như bảng bức tranh và bức tranh sơn dầu bắt đầu thay thế những bức bích họa bích họa. Ví dụ bao gồm: công tước Federico da Montefeltro và của ông người phối ngẫu Battista Sforza (c.1466) bởi Piero Della Francesca; Gia đình & tòa án của Ludovico II Gonzaga (c.1474) bởi Andrea Mantegna; Leonardo của Lady với Ermine (gương điển hình của Cecilia Gallerani) (c.1490) và Mona Lisa (c.1503), vợ của Francesco del Giocondo; Chân dung của Raphael Baldassare Castiglione (1515); Trường đại học của Jan van Eyck Virgin của thủ tướng Rolin (1436); Chân dung của Georg Gisze của Danzig (1532) bởi Hans Holbein trẻ; Cavalier cười (1624) bởi Frans Hals; Watch đêm hoặc công ty địa phương quân của thuyền trưởng Frans Cấm Cocq (1642) và Syndics Clothmakers Guild (Staalmeesters) (1662) bởi Rembrandt; Thạc sĩ Thomas Lister (1764) bởi Joshua Reynolds; Bà Richard Brinsley Sheridan (c.1785) bởi Thomas Gainsborough; Chân dung của Hoa hậu Amelia Van Buren (1891) bởi Thomas Eakins; và chân dung của Hoa hậu Dora Wheeler (1883, Cleveland Museum of Art) bởi William Merritt Chase (1849-1916).

Review của phát triển Portraiture

có rất nhiều gương điển hình trong số những kiệt tác của châu Âu bức tranh thế kỷ 15 tới thời gian gần đây và họ là một tính năng quan trọng của công việc của Thạc sĩ những người rất xuất sắc trong các thể loại khác. Goya (1746-1828), họa sĩ Tây Ban Nha cuộc sống, cuộc chiến bull, của Lễ hội nổi tiếng, điềm xấu xa của những thảm họa của chiến tranh, ngay cả các tôn giáo đối tượng sẽ được có không đầy đủ trong xem của chúng tôi mà không cần học tập rực rỡ của cá nhân nhân cách.

cho lớn hơn một phần của thời Trung cổ, trong một nghệ thuật nhằm tôn giáo, nghiên cứu như vậy (nó đã có thể để làm cho họ) nào có vẻ như một sự xâm nhập trên mặt đất thuộc Đức tin, một impertinence nếu không có gì thêm. Effigies khắc của vua và hoàng hậu đã tưởng niệm abstractions của cơ quan. Bản thảo chiếu sáng cung cấp biểu tượng chứ không phải là hình, cho đến khi sau đó thời Trung cổ. Sự khởi đầu của đặc tính xuất hiện trong bức chân dung Hoàng gia của thế kỷ 14, các bức tranh xếp Wilton cung cấp một ví dụ. Tuy nhiên, đẹp làm việc vì nó là trong một phong cách tinh tế thu nhỏ, nó dường như liên quan đến của nghệ sĩ Franco-Flemish Andre Beauneveu (c.1330-1403), đặt ra một vấn đề trong hình ảnh nó cung cấp cho của trẻ và beardless Richard II. Có là một số bằng chứng cho thấy rằng bảng điều khiển được vẽ vào một ngày sau khi Richard râu và sớm tuổi. Dù là lý do, Điều này sẽ ngụ ý rằng chân dung đã không như vậy một mối quan tâm chính là thái độ và nội dung devotional.

trong các bức tranh Flemish của thế kỷ 15 các gương điển hình thực tế đi vào với một suddenness startling. Thực hành bao gồm chân dung của các nhà tài trợ-Sub-prelate, thương gia cao quý hoặc giàu có-trong altarpiece dành cho nhà thờ hay Tu viện thực hiện những kỹ năng tuyệt vời của Jan van Eyck (1390-1441), Roger van der Weyden (1400-64) và Hans Memling (1433-94). Họ vẽ chân dung hoàn toàn thế tục với sức mạnh tương tự, các du khách nước ngoài đến các thành phố Flemish là trong số khách hàng của họ. Các đại lý của Medici tại Bruges, Tommaso Portinari, xuất hiện với vợ và trẻ em trong yêu mến tuyệt vời, bây giờ ở Uffizi, bởi Hugo van der đi (1440-82). Sir John Donne, phong tước hiệp sĩ của Edward IV trong cuộc chiến tranh của Hoa hồng, được miêu tả với vợ và con gái trong Donne Triptych (1477) bởi Hans Memling, bây giờ ở tại National Gallery, London. Một người Anh ở nước ngoài, Edward Grimston của Rishangles, Suffolk, trước đó đã trở thành chủ đề của một bức tranh hoàn toàn thế tục của Petrus Christus (c.1410-1473), đi theo Van Eyck tại Bruges. Cảm giác đồng giữa Anh và phía nam Hà Lan do đó kéo dài đến nghệ thuật là để có một phần tiếp theo trong chuỗi Flemish họa sĩ định cư tại London ở mức trong 16 và 17 thế kỷ, dài

nhân văn, phục hưng và cải cách tất cả đóng góp vào sự phát triển của portraiture là một thể loại độc lập. Các nguyên tắc của triết học nhân văn nghiên cứu thích hợp của nhân loại là người đàn ông - một cách hợp lý cho bức chân dung một nơi quan trọng. Các nghệ sĩ phục hưng đã không chỉ ở phù hợp với quan điểm này nhưng bởi kỹ thuật trước họ cải thiện sự hiện diện của nhân vật. Môi trường dầu mang đến Venice bởi Antonello da Messina (1430-1479) đã đưa ra một mới ấm áp và sức mạnh của mô hình cho nghệ thuật. Leonardo da Vinci (1452-1519) đã chứng minh làm thế nào ánh sáng và bóng râm có thể thêm vào đề nghị của nhân cách và tâm lý học (sfumato). Cải cách đã đưa ra một động lực để portraiture của một loại. Đàn áp tôn giáo hình ảnh trong các cải cách đất làm họa sĩ hơn sẵn sàng cung cấp dịch vụ của họ như portraitists.

sự nghiệp của Hans Holbein trẻ (1497-1543) cho thấy hiệu quả của các lực lượng ba. Sinh ra tại Augsburg, ông đã chọn để làm việc khi trẻ ở thành phố Basel, Thụy sĩ Đức mà cũng như đang được thịnh vượng là một trung tâm của nhân văn học. Nó đã có ông thực hiện minh họa của mình cho lời khen ngợi Folly bởi Erasmus. Ông đã có công suất phục hưng cho chủ trương khác nhau, từ bích họa trang trí và altarpieces để thiết kế cho thợ kim hoàng của công việc và kính, mặc dù ông cong về phía portraiture đã được đánh dấu. Nhưng trong đấm cảm giác tin lành tại Basel, việc làm của một bản chất công giáo đã chấm dứt.

Giống như các nghệ sĩ khác ông đã 'mà không có bánh mì', khi Erasmus quan sát thấy trong khen anh ta để Thomas More ở London. Sự quan tâm của những người bạn (mà ông hoàn trả bởi bức chân dung tuyệt vời của họ) cho phép Holbein để đáp ứng và vẽ chân dung trong bức tranh và bản vẽ một khu vực kinh tế đáng kể của Tudor xã hội trong hai năm của ông sống đầu tiên tại Anh, năm 1528. Ông sống thứ hai của mười một năm 1532-cái chết của ông năm 1543 đã đưa ông hơn chắc chắn vào mặt cầu tòa án. Ông trở thành nghệ sĩ tới Henry VIII năm 1536. Không có mặt trong lịch sử tốt hơn được biết đến hơn bộ mặt ghê gớm với đáng ngờ mắt và miệng tàn nhẫn nhỏ vẽ bởi Holbein trong một hình ảnh (Thyssen bộ sưu tập) - trong một số các phiên bản - chắc chắn là từ bàn tay của mình.

Trong thế kỷ này của chuyển đổi quan hệ và liên minh giữa chế cai trị, các gương điển hình có chức năng ngoại giao của nó. Bên cạnh việc cung cấp một lời nhắc nhở ở nhà cho cán bộ và các quan lại quyền lực quản lý, người cai trị hình ảnh là một biểu tượng của trao đổi quốc tế, các nghệ sĩ chính mình một hình quốc tế. Đây là vị trí của Titian (1485-1576) portrayer của Charles V và Philip II của Tây Ban Nha: và của Anthonis Mor (1519-1576), từ tiếng Latinh 'Antonio Moro', người sau này trở thành Sir Anthony More và sơn Mary Tudor và Sir Thomas Gresham.

Trước khi nhiếp ảnh được phát minh - hoặc người quen cá nhân được coi là một sơ bộ cần thiết thậm chí đến một cuộc hôn nhân Hoàng gia - chân dung sơn phục vụ để truyền đạt thích hợp vật lý của cô dâu tiềm năng. Holbein despatched đến lục địa để mang lại cho gói báo cáo hình ảnh của mình trên trẻ nhưng góa bụa nữ công tước của Milan và Anne, con gái của công tước Cleves, hỗ trợ Henry trong việc lựa chọn của mình. Nhiều hơn một mô tả, bức tranh của mình của nữ công tước (London, National Gallery) đã trở thành một kiệt tác thêm vào sự hấp dẫn của tính năng một đơn giản tuyệt vời của thiết kế.

một mục đích của các gương điển hình tòa án là để cho thấy sức mạnh và đánh giá bởi những nét của trang phục và những lời của đồ trang sức. Điều này là rất đặc trưng của thời kỳ Elizabeth, và có lẽ một yêu cầu của người bảo trợ tính năng cần phải có một khía cạnh cứng và ceremonially expressionless trong khi sự giàu có của phụ kiện đã cho bằng chứng của tình trạng. Nữ hoàng mình có vẻ có suy nghĩ cùng những dòng này trong cô injunctions chống lại bóng chuyển tải đến Nicholas Hilliard, chống lại, đó là, mặt mô hình bóng sẽ sản xuất.

Gần Byzantine phong phú chính thức của một công việc như chân dung Ditchley bởi Marcus Gheeraerts trẻ (1561-1636) đã tìm cách bởi tòa án phụ nữ ở mức độ thấp hơn của họ. Họa sĩ Flemish người đến Anh để thoát khỏi các đàn áp tôn giáo ở Hà Lan và thành lập một thuộc địa Flemish ở London đã là các thợ thủ công cung cấp một yêu cầu hạn chế của họ độc lập như các nghệ sĩ. Thể loại của bức tranh chân dung thu nhỏ bởi của nó
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Celebrity Portraits

Famous people have always been a sought after subject (or target) of professional artists, from the Renaissance to Pop-Art. Examples of portraitists and their pictures of celebrities include: Jan van Eyck: The Arnolfini Portrait (1434); Lucas Cranach the Elder: Diptych with the Portraits of Luther and His Wife Katherina von Bora (1529); John Singleton Copley: The Three Youngest Daughters of George III (1785, Buckingham Palace London); Johann Heinrich Wilhelm Tisschbein: Goethe in the Campagna (1787); Joseph Lange: Mozart at the Pianoforte (1789); Sir Henry Raeburn: Sir Walter Scott (1823); Ilya Repin: Portrait of Leo Tolstoy (1887); Juan Gris: Portrait of Pablo Picasso (1912); Graham Sutherland: Portrait of Somerset Maugham (1949); Willem De Kooning: Marilyn Monroe (1954); Andy Warhol: Eight Elvises (1963). Other paintings of famous people include: the poet Anna Akhmatova painted by Kuzma Petrov-Vodkin; the actor Charlie Chaplin by Fernand Leger; and Bolshevik leader Lenin by Isaak Brodsky.

Another less formal type of portraiture is caricature, usually of politicians and celebrities, published in newspapers and other periodicals, like Time magazine, Vanity Fair and The New Yorker.

Nude Portraits

From Classical Antiquity, through the Renaissance to the 20th century, both the male and female nude have featured in portraiture, in painting, sculpture and engraving - Botticelli's Birth of Venus (c.1485) being one of the greatest. For other famous examples, see: Female Nudes in Art History (Top 20) and Male Nudes in Art History (Top 10).

Vanity Portraiture

Portrait artists were also commissioned by lesser nobles, cultural figures and businessmen to create a flattering likeness of them, reflecting their position in society. This type of easel-art flourished during the High Italian Renaissance, and in the Northern Renaissance among the Dutch and Flemish schools, as portable art media like panel paintings and canvases began to replace mural frescoes. Examples include: Duke Federico da Montefeltro and His Spouse Battista Sforza (c.1466) by Piero Della Francesca; The Family & Court of Ludovico II Gonzaga (c.1474) by Andrea Mantegna; Leonardo's Lady with an Ermine (Portrait of Cecilia Gallerani) (c.1490), and Mona Lisa (c.1503), wife of Francesco del Giocondo; Raphael's Portrait of Baldassare Castiglione (1515); Jan van Eyck's Virgin of Chancellor Rolin (1436); Portrait of Georg Gisze of Danzig (1532) by Hans Holbein the Younger; The Laughing Cavalier (1624) by Frans Hals; The Night Watch or The Militia Company of Captain Frans Banning Cocq (1642) and The Syndics of the Clothmakers Guild (The Staalmeesters) (1662) by Rembrandt; Master Thomas Lister (1764) by Joshua Reynolds; Mrs Richard Brinsley Sheridan (c.1785) by Thomas Gainsborough; Portrait of Miss Amelia Van Buren (1891) by Thomas Eakins; and Portrait of Miss Dora Wheeler (1883, Cleveland Museum of Art) by William Merritt Chase (1849-1916).

Review of the Development of Portraiture

There are many portraits among the masterpieces of European painting from the fifteenth century to recent times and they are an important feature of the work of masters who excelled in other genres. Goya (1746-1828), the painter of Spanish life, of the bull-fight, of popular festival, of sinister omen, of the disasters of war, even of religious subjects would yet be incomplete in our view without his brilliant studies of the individual personality.

For the greater part of the medieval period, in an art dedicated to religion, such studies (had it been possible to make them) would have seemed an intrusion on the ground belonging to faith, an impertinence if nothing more. The sculptured effigies of kings and queens were memorial abstractions of authority. Manuscript illumination provided symbols rather than likenesses, until the later Middle Ages. The beginnings of characterization appear in royal portraits of the fourteenth century, the Wilton Diptych providing an example. Yet, beautiful work as it is in a delicate miniature style, seemingly related to that of the Franco-Flemish artist Andre Beauneveu (c.1330-1403), it poses a problem in the image it gives of the young and beardless Richard II. There is some evidence to show that the panel was painted at a later date when Richard was bearded and prematurely aged. Whatever the reason, this would imply that likeness was not such a primary concern as attitude and devotional content.

In Flemish painting of the fifteenth century the realistic portrait comes into being with a startling suddenness. The practice of including the likeness of the donor—prelate, noble or wealthy merchant—in the altarpiece destined for church or convent exercised the superb skills of Jan van Eyck (1390-1441), Roger van der Weyden (1400-64) and Hans Memling (1433-94). They painted purely secular portraits with the same power, foreign visitors to the Flemish cities being among their clients. The agent of the Medici at Bruges, Tommaso Portinari, appears with his wife and children in the great Adoration, now in the Uffizi, by Hugo van der Goes (1440–82). Sir John Donne, knighted by Edward IV during the Wars of the Roses, was portrayed with his wife and daughter in the Donne Triptych (1477) by Hans Memling, now in the National Gallery, London. An Englishman abroad, Edward Grimston of Rishangles, Suffolk, had earlier been the subject of a purely secular painting by Petrus Christus (c.1410-1473), the follower of Van Eyck at Bruges. The fellow-feeling between England and the southern Netherlands thus extended to art was to have a sequel in the long succession of Flemish painters settling in London in the sixteenth and seventeenth centuries.

Humanism, the Renaissance and the Reformation all contributed to the development of portraiture as an independent genre. The principle of the humanist philosophy that the proper study of mankind was man - logically gave the portrait a place of importance. The artists of the Renaissance were not only in accord with this view but by technical advance they improved the representation of character. The oil medium brought to Venice by Antonello da Messina (1430-1479) gave a new warmth and strength of modelling to the art. Leonardo da Vinci (1452-1519) demonstrated how light and shade could add to the suggestion of personality and psychology (sfumato). The Reformation gave an impetus to portraiture of another kind. The suppression of religious imagery in the reforming lands made painters more willing to offer their services as portraitists.

The career of Hans Holbein the Younger (1497-1543) shows the effect of the three forces. Born at Augsburg, he chose to work when young in the German-Swiss city of Basel which as well as being prosperous was a centre of scholarly humanism. It was there he made his illustrations for the Praise of Folly by Erasmus. He had the Renaissance capacity for varied undertakings, from mural decoration and altarpieces to designs for goldsmith's work and stained glass, though his bent towards portraiture was already marked. But in the upsurge of Protestant feeling at Basel, employment of a Catholic nature came to an end.

Like other artists he was 'without bread', as Erasmus observed in commending him to Thomas More in London. The interest of these friends (which he repaid by superb portraits of them) enabled Holbein to meet and portray in paintings and drawings a considerable sector of Tudor society in the two years of his first stay in England, 1528. His second stay of eleven years from 1532 to his death in 1543 brought him more definitely into the court sphere. He became painter to Henry VIII in 1536. No face in history is better known than the formidable visage with suspicious eyes and small cruel mouth painted by Holbein in the one picture (Thyssen Collection) - among a number of versions - that is certainly from his own hand.

In this century of shifting relations and alliances between despotic rulers, the portrait had its diplomatic function. Besides providing a reminder at home to officials and courtiers of the governing power, the ruler-image was a symbol of international exchange, the artist himself an international figure. This was the position of Titian (1485-1576), the portrayer of Charles V and Philip II of Spain: and of Anthonis Mor (1519-1576), the Latin 'Antonio Moro', who later became Sir Anthony More and painted Mary Tudor and Sir Thomas Gresham.

Before photography was invented - or personal acquaintance considered a necessary preliminary even to a royal marriage - the painted portrait served to convey the physical suitability of the prospective bride. Holbein was despatched to the continent to bring pack his pictorial report on the young but widowed Duchess of Milan and Anne, daughter of the Duke of Cleves, to assist Henry in making his choice. More than a description, his painting of the Duchess (London, National Gallery) became a masterpiece adding to the attraction of feature a splendid simplicity of design.

Another purpose of the court portrait was to indicate power and rank by the splendour of costume and profusion of jewellery. This was strongly characteristic of the Elizabethan period, and perhaps a requirement of the patron that features should have a stiff and ceremonially expressionless aspect while the wealth of accessories gave evidence of status. The queen herself seems to have thought along these lines in her injunctions against shadow conveyed to Nicholas Hilliard, against, that is, the facial modelling shadow would produce.

The almost Byzantine formal richness of such a work as the Ditchley Portrait by Marcus Gheeraerts the Younger (1561-1636) was sought by court ladies in their lesser degree. The Flemish painters who came to England to escape religious persecution in the Netherlands and formed a Flemish colony in London were craftsmen supplying a requirement which limited their independence as artists. The genre of miniature portrait painting by its
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: