Fifty years ago this month, one of the most influential books of the 2 dịch - Fifty years ago this month, one of the most influential books of the 2 Việt làm thế nào để nói

Fifty years ago this month, one of

Fifty years ago this month, one of the most influential books of the 20th century was published by the University of Chicago Press. Many if not most lay people have probably never heard of its author, Thomas Kuhn, or of his book, The Structure of Scientific Revolutions, but their thinking has almost certainly been influenced by his ideas. The litmus test is whether you've ever heard or used the term "paradigm shift", which is probably the most used – and abused – term in contemporary discussions of organisational change and intellectual progress. A Google search for it returns more than 10 million hits, for example. And it currently turns up inside no fewer than 18,300 of the books marketed by Amazon. It is also one of the most cited academic books of all time. So if ever a big idea went viral, this is it.
The real measure of Kuhn's importance, however, lies not in the infectiousness of one of his concepts but in the fact that he singlehandedly changed the way we think about mankind's most organised attempt to understand the world. Before Kuhn, our view of science was dominated by philosophical ideas about how itought to develop ("the scientific method"), together with a heroic narrative of scientific progress as "the addition of new truths to the stock of old truths, or the increasing approximation of theories to the truth, and in the odd case, the correction of past errors", as the Stanford Encyclopaedia of Philosophy puts it. Before Kuhn, in other words, we had what amounted to the Whig interpretationof scientific history, in which past researchers, theorists and experimenters had engaged in a long march, if not towards "truth", then at least towards greater and greater understanding of the natural world.
Kuhn's version of how science develops differed dramatically from the Whig version. Where the standard account saw steady, cumulative "progress", he saw discontinuities – a set of alternating "normal" and "revolutionary" phases in which communities of specialists in particular fields are plunged into periods of turmoil, uncertainty and angst. These revolutionary phases – for example the transition from Newtonian mechanics to quantum physics – correspond to great conceptual breakthroughs and lay the basis for a succeeding phase of business as usual. The fact that his version seems unremarkable now is, in a way, the greatest measure of his success. But in 1962 almost everything about it was controversial because of the challenge it posed to powerful, entrenched philosophical assumptions about how science did – and should – work.
What made it worse for philosophers of science was that Kuhn wasn't even a philosopher: he was a physicist, dammit. Born in 1922 in Cincinnati, he studied physics at Harvard, graduating summa cum laude in 1943, after which he was swept up by the war effort to work on radar. He returned to Harvard after the war to do a PhD – again in physics – which he obtained in 1949. He was then elected into the university's elite Society of Fellows and might have continued to work on quantum physics until the end of his days had he not been commissioned to teach a course on science for humanities students as part of the General Education in Science curriculum. This was the brainchild of Harvard's reforming president, James Conant, who believed that every educated person should know something about science.
Advertisement
The course was centred around historical case studies and teaching it forced Kuhn to study old scientific texts in detail for the first time. (Physicists, then as now, don't go in much for history.) Kuhn's encounter with the scientific work of Aristotle turned out to be a life- and career-changing epiphany.
"The question I hoped to answer," he recalled later, "was how much mechanics Aristotle had known, how much he had left for people such as Galileo and Newton to discover. Given that formulation, I rapidly discovered that Aristotle had known almost no mechanics at all… that conclusion was standard and it might in principle have been right. But I found it bothersome because, as I was reading him, Aristotle appeared not only ignorant of mechanics, but a dreadfully bad physical scientist as well. About motion, in particular, his writings seemed to me full of egregious errors, both of logic and of observation."
What Kuhn had run up against was the central weakness of the Whig interpretation of history. By the standards of present-day physics, Aristotle looks like an idiot. And yet we know he wasn't. Kuhn's blinding insight came from the sudden realisation that if one is to understand Aristotelian science, one must know about the intellectual tradition within which Aristotle worked. One must understand, for example, that for him the term "motion" meant change in general – not just the change in position of a physical body, which is how we think of it. Or, to put it in more general terms, to understand scientific development one must understand the intellectual frameworks within which scientists work. That insight is the engine that drives Kuhn's great book.
Kuhn remained at Harvard until 1956 and, having failed to get tenure, moved to the University of California at Berkeley where he wrote Structure… and was promoted to a professorship in 1961. The following year, the book was published by the University of Chicago Press. Despite the 172 pages of the first edition, Kuhn – in his characteristic, old-world scholarly style – always referred to it as a mere "sketch". He would doubtless have preferred to have written an 800-page doorstop.
But in the event, the readability and relative brevity of the "sketch" was a key factor in its eventual success. Although the book was a slow starter, selling only 919 copies in 1962-3, by mid-1987 it had sold 650,000 copies and sales to datenow stand at 1.4 million copies. For a cerebral work of this calibre, these are Harry Potter-scale numbers.
Kuhn's central claim is that a careful study of the history of science reveals that development in any scientific field happens via a series of phases. The first he christened "normal science" – business as usual, if you like. In this phase, a community of researchers who share a common intellectual framework – called a paradigm or a "disciplinary matrix" – engage in solving puzzles thrown up by discrepancies (anomalies) between what the paradigm predicts and what is revealed by observation or experiment. Most of the time, the anomalies are resolved either by incremental changes to the paradigm or by uncovering observational or experimental error. As philosopher Ian Hacking puts it in his terrific preface to the new edition of Structure: "Normal science does not aim at novelty but at clearing up the status quo. It tends to discover what it expects to discover."
The trouble is that over longer periods unresolved anomalies accumulate and eventually get to the point where some scientists begin to question the paradigm itself. At this point, the discipline enters a period of crisis characterised by, in Kuhn's words, "a proliferation of compelling articulations, the willingness to try anything, the expression of explicit discontent, the recourse to philosophy and to debate over fundamentals". In the end, the crisis is resolved by a revolutionary change in world-view in which the now-deficient paradigm is replaced by a newer one. This is the paradigm shift of modern parlance and after it has happened the scientific field returns to normal science, based on the new framework. And so it goes on.
This brutal summary of the revolutionary process does not do justice to the complexity and subtlety of Kuhn's thinking. To appreciate these, you have to read his book. But it does perhaps indicate why Structure… came as such a bombshell to the philosophers and historians who had pieced together the Whig interpretation of scientific progress.
As an illustration, take Kuhn's portrayal of "normal" science. The most influential philosopher of science in 1962 was Karl Popper, described by Hacking as "the most widely read, and to some extent believed, by practising scientists". Popper summed up the essence of "the" scientific method in the title of one of his books:Conjectures and Refutations. According to Popper, real scientists (as opposed to, say, psychoanalysts) were distinguished by the fact that they tried to refute rather than confirm their theories. And yet Kuhn's version suggested that the last thing normal scientists seek to do is to refute the theories embedded in their paradigm!
Many people were also enraged by Kuhn's description of most scientific activity as mere "puzzle-solving" – as if mankind's most earnest quest for knowledge was akin to doing the Times crossword. But in fact these critics were over-sensitive. A puzzle is something to which there is a solution. That doesn't mean that finding it is easy or that it will not require great ingenuity and sustained effort. The unconscionably expensive quest for the Higgs boson that has recently come to fruition at Cern, for example, is a prime example of puzzle-solving because the existence of the particle was predicted by the prevailing paradigm, the so-called "standard model" of particle physics.
But what really set the cat among the philosophical pigeons was one implication of Kuhn's account of the process of paradigm change. He argued that competing paradigms are "incommensurable": that is to say, there exists no objective way of assessing their relative merits. There's no way, for example, that one could make a checklist comparing the merits of Newtonian mechanics (which applies to snooker balls and planets but not to anything that goes on inside the atom) and quantum mechanics (which deals with what happens at the sub-atomic level). But if rival paradigms are really incommensurable, then doesn't that imply that scientific revolutions must be based – at least in part – on irrational grounds? In which case, are not the paradigm shifts that we cele
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Năm mươi năm trước đây trong tháng này, một trong những cuốn sách có ảnh hưởng nhất của thế kỷ 20 đã được xuất bản bởi báo chí đại học Chicago. Nhiều nếu không phải hầu hết lay người đã có lẽ không bao giờ nghe nói của tác giả của nó, Thomas Kuhn, hoặc của cuốn sách của ông, The cấu trúc của khoa học cuộc cách mạng, nhưng suy nghĩ của họ gần như chắc chắn đã bị ảnh hưởng bởi ý tưởng của mình. Các thử nghiệm Giấy quỳ là cho dù bạn đã bao giờ nghe nói hoặc sử dụng thuật ngữ "paradigm shift", mà có lẽ là nhất được sử dụng- và bị lạm dụng-thuật ngữ trong cuộc thảo luận đương đại của tổ chức thay đổi và tiến bộ sở hữu trí tuệ. Một tìm kiếm Google cho nó trả về nhiều hơn 10 triệu lượt truy cập, ví dụ. Và nó hiện đang quay trong không ít hơn 18,300 trong những cuốn sách được bán bởi Amazon. Nó cũng là một trong những cuốn sách học trích dẫn nhất của mọi thời đại. Vì vậy, nếu bao giờ một ý tưởng lớn đã đi virus, điều này là nó.Thực sự đo tầm quan trọng của Kuhn, Tuy nhiên, nằm không có trong infectiousness của một trong khái niệm của mình, nhưng trong thực tế rằng ông singlehandedly thay đổi cách chúng ta suy nghĩ về của nhân loại tổ chức đặt cố gắng để hiểu thế giới. Trước khi Kuhn, chúng tôi xem khoa học đã được chi phối bởi các ý tưởng triết học về làm thế nào itought để phát triển ("phương pháp khoa học"), cùng với một câu chuyện anh hùng của các tiến bộ khoa học là "việc bổ sung mới chân lý cổ phiếu của cổ chân lý, hoặc xấp xỉ ngày càng tăng của lý thuyết cho sự thật, và trong trường hợp lẻ, sửa chữa sai sót trong quá khứ", như Bách khoa toàn thư Triết học Stanford đặt nó. Trước khi Kuhn, nói cách khác, chúng tôi đã có những gì lên tới Whig interpretationof khoa học lịch sử, trong đó qua nhà nghiên cứu, nhà lý thuyết và experimenters đã tham gia trong một march dài, nếu không phải hướng về "sự thật", sau đó ít đối với lớn hơn và lớn hơn sự hiểu biết về thế giới tự nhiên.Kuhn của phiên bản của làm thế nào phát triển khoa học khác biệt đáng kể từ phiên bản Whig. Trong trường hợp tài khoản tiêu chuẩn thấy ổn định, tích lũy "tiến bộ", ông thấy discontinuities-một tập hợp các xen kẽ giai đoạn "bình thường" và "cách mạng" trong cộng đồng của các chuyên gia nói riêng lĩnh vực đang rơi vào thời kỳ của tình trạng hỗn loạn, không chắc chắn và angst. Những giai đoạn cách mạng-ví dụ: quá trình chuyển đổi từ cơ học thuyết học Newton để vật lý lượng tử-tương ứng với bước đột phá khái niệm tuyệt vời và đặt cơ sở cho một giai đoạn kế tiếp của doanh nghiệp như bình thường. Một thực tế rằng phiên bản của ông có vẻ đáng kể bây giờ là, trong một cách, các biện pháp lớn nhất của sự thành công của ông. Nhưng năm 1962 hầu như tất cả mọi thứ về nó là gây tranh cãi do những thách thức nó đặt ra để mạnh mẽ, cứ điểm triết học giả định về làm thế nào khoa học đã làm- và sẽ-làm việc.Những gì đã làm cho nó tồi tệ hơn cho nhà triết học của khoa học là rằng Kuhn thậm chí không một nhà triết học: ông là một nhà vật lý, dammit. Ông sinh năm 1922 tại Cincinnati, nghiên cứu vật lý ở Đại học Harvard, tốt nghiệp summa cum laude năm 1943, sau đó ông được xuôi lên bởi chiến tranh để làm việc trên radar. Ông trở lại đại học Harvard sau chiến tranh để làm một nghiên cứu-một lần nữa trong vật lý-ông được vào năm 1949. Ông sau đó được bầu vào đại học của tầng lớp xã hội nghiên cứu sinh và có thể đã tiếp tục làm việc về vật lý lượng tử cho đến cuối ngày của mình có ông không được đưa vào hoạt động để dạy một khóa học về khoa học nhân văn sinh viên như là một phần của giáo dục tổng quát trong chương trình giảng dạy khoa học. Đây là sản phẩm trí tuệ của tổng thống cải cách của đại học Harvard, James Conant, những người tin rằng mọi người giáo dục nên biết điều gì đó về khoa học.Quảng cáoCác khóa học được tập trung xung quanh thành phố lịch sử trường hợp nghiên cứu và giảng dạy nó buộc Kuhn học cũ khoa học văn bản chi tiết cho lần đầu tiên. (Nhà vật lý, sau đó như bây giờ, không đi trong nhiều nhất lịch sử.) Kuhn của cuộc gặp gỡ với tác phẩm khoa học của Aristotle bật ra là một cuộc sống và sự nghiệp thay đổi epiphany."Các câu hỏi tôi hy vọng để trả lời," ông nhớ lại sau đó, "là bao nhiêu cơ học Aristotle đã biết, bao nhiêu ông đã để lại cho những người như Galileo và Newton để khám phá. Cho rằng xây dựng, tôi nhanh chóng phát hiện ra rằng Aristotle đã biết cơ học hầu như không có ở tất cả... kết luận rằng là tiêu chuẩn và nó có thể về nguyên tắc đã đúng. Nhưng tôi tìm thấy nó khó chịu bởi vì, như tôi đã đọc nó, Aristotle xuất hiện không chỉ không biết gì về cơ khí, nhưng dreadfully xấu nhà khoa học vật lý là tốt. Về chuyển động, trong đó, tác phẩm của ông dường như với tôi đầy đủ của egregious lỗi, cả hai của logic và quan sát. "Những gì Kuhn đã chạy lên chống lại là sự yếu kém trung tâm của việc giải thích Whig của lịch sử. Theo tiêu chuẩn của vật lý hiện nay, Aristotle trông giống như một idiot. Và nhưng chúng tôi biết ông đã không. Cái nhìn sâu sắc blinding của Kuhn đến từ việc thực hiện bất ngờ rằng nếu một người hiểu được khoa học của Aristotle, một phải biết về truyền thống trí tuệ trong đó Aristotle làm việc. Một phải hiểu, ví dụ, rằng ông thuật ngữ "chuyển động" có nghĩa là thay đổi nói chung-không chỉ là sự thay đổi trong vị trí của một cơ thể vật chất, mà là làm thế nào chúng tôi nghĩ về nó. Hoặc, để đặt nó trong điều kiện tổng quát hơn, để hiểu khoa học phát triển một phải hiểu các khuôn khổ sở hữu trí tuệ trong công việc mà các nhà khoa học. Cái nhìn sâu sắc đó là động cơ mà các ổ đĩa của Kuhn cuốn sách tuyệt vời.Kuhn Harvard ở lại cho đến năm 1956, và thất bại để có được nhiệm kỳ, di chuyển đến trường đại học California tại Berkeley, nơi ông đã viết cấu trúc... và được thăng chức giáo sư một năm 1961. Năm sau đó, cuốn sách đã được xuất bản bởi báo chí đại học Chicago. Mặc dù các trang 172 của Ấn bản đầu tiên, Kuhn-trong đặc trưng, thế giới học phong cách của mình-luôn luôn được gọi nó là chỉ "phác họa". Ông chắc chắn sẽ có ưa thích để đã viết một doorstop 800 trang.Nhưng trong trường hợp, dễ đọc và tương đối ngắn gọn của ký họa"" là một yếu tố quan trọng trong sự thành công cuối cùng của nó. Mặc dù cuốn sách là một khởi đầu chậm, bán các bản sao chỉ 919 1962-3, vào giữa năm 1987 nó đã bán được 650,000 bản và bán hàng cho datenow đứng tại 1,4 triệu bản. Đối với một công việc não của calibre này, đây là Harry Potter-quy mô số.Kuhn của Trung tâm thành phố yêu cầu bồi thường là một nghiên cứu cẩn thận của lịch sử khoa học cho thấy rằng phát triển trong bất kỳ lĩnh vực khoa học xảy ra thông qua một loạt các giai đoạn. Những lần đầu tiên ông đặt tên cho "khoa học bình thường"-kinh doanh như bình thường, nếu bạn muốn. Trong giai đoạn này, một cộng đồng các nhà nghiên cứu những người chia sẻ một khuôn khổ sở hữu trí tuệ phổ biến-được gọi là một mô hình hoặc một ma trận"kỷ luật"-tham gia trong việc giải quyết câu đố ném bởi sai lệch (dị thường) giữa các mô hình dự đoán những gì và những gì được tiết lộ bằng cách quan sát hay thử nghiệm. Phần lớn thời gian, các bất thường được giải quyết bằng gia tăng thay đổi đối với các mô hình hoặc khám phá quan sát hay thử nghiệm lỗi. Như triết gia Ian Hacking đặt nó trong lời nói đầu tuyệt vời của mình để các ấn bản mới của cấu trúc: "khoa học bình thường không nhằm mục đích ở tính mới nhưng thanh toán bù trừ lên trạng. Nó có xu hướng để khám phá những gì nó hy vọng để khám phá."Vấn đề là trong thời gian dài hơn chưa được giải quyết bất thường tích lũy và cuối cùng nhận được đến điểm mà một số nhà khoa học bắt đầu cho câu hỏi của các mô hình chính nó. Tại thời điểm này, kỷ luật vào một khoảng thời gian của cuộc khủng hoảng đặc trưng bởi, nói cách của Kuhn, "một sự gia tăng của khớp hấp dẫn, sẵn sàng thử bất cứ điều gì, sự biểu hiện của sự bất mãn rõ ràng, sự tin tưởng triết học và cuộc tranh luận về nguyên tắc cơ bản". Cuối cùng, cuộc khủng hoảng được giải quyết bởi một sự thay đổi cách mạng trong View trong đó các mô hình bây giờ thiếu được thay thế bằng một cái mới hơn. Đây là sự chuyển đổi mô hình của parlance hiện đại và sau khi nó đã xảy ra lĩnh vực khoa học trở về khoa học bình thường, dựa trên khuôn khổ mới. Và do đó nó đi.Này tóm tắt tàn bạo của quá trình cách mạng không làm công lý cho sự phức tạp và tinh tế của tư duy của Kuhn. Để đánh giá cao này, bạn cần phải đọc cuốn sách của ông. Nhưng nó có lẽ chỉ ra lý do tại sao cấu trúc... đến như vậy vỏ bom một nhà triết học và nhà sử học đã chắp ghép việc giải thích Whig của sự tiến bộ khoa học.Như là một minh hoạ, mất của Kuhn vai của khoa học "bình thường". Các nhà triết học có ảnh hưởng nhất của khoa học năm 1962 là Karl Popper, mô tả bởi Hacking là "đọc rộng rãi nhất, và để một số phạm vi tin, các nhà khoa học thực hành". Popper tóm tắt những tinh túy của "các" phương pháp khoa học trong tiêu đề của một cuốn sách: phỏng đoán của mình và Refutations. Theo Popper, các nhà khoa học thực sự (như trái ngược với, nói, psychoanalysts) được phân biệt bởi một thực tế là họ đã cố gắng để bác bỏ chứ không phải là xác nhận lý thuyết của họ. Và được phiên bản của Kuhn đề nghị rằng các nhà khoa học bình thường điều cuối cùng muốn làm là để bác bỏ những lý thuyết nhúng trong mô hình của họ!Nhiều người cũng đã nổi giận bởi của Kuhn mô tả về các hoạt động khoa học đặt như là chỉ "giải đố"-như thể của nhân loại một cách nghiêm túc đặt nhiệm vụ cho kiến thức là giống như làm ô chữ Times. Nhưng trong thực tế các nhà phê bình đã over-sensitive. Một câu đố là một cái gì đó mà là một giải pháp. Mà không có nghĩa là rằng việc tìm kiếm nó là dễ dàng hoặc rằng nó sẽ không yêu cầu sự khéo léo tuyệt vời và duy trì nỗ lực. Hỏi unconscionably đắt tiền cho boson Higgs mới đã đến để đơm hoa kêt trai tại Cern, ví dụ, là một ví dụ nguyên tố của câu đố giải quyết vì sự tồn tại của các hạt đã được dự đoán bởi các mô hình hiện hành, cái gọi là "mô hình chuẩn" của vật lý hạt.Nhưng những gì thực sự đặt những con mèo trong số những con bồ câu triết học là một ngụ ý của Kuhn của tài khoản của quá trình của mô hình thay đổi. Ông lý luận rằng cạnh tranh paradigms đang "incommensurable": đó là để nói, có tồn tại không có cách nào khách quan đánh giá thành tích tương đối của họ. Không có cách nào, ví dụ, cái này có thể làm cho một danh sách kiểm tra so sánh những thành tích của thuyết học Newton cơ học (mà áp dụng cho quả bóng bi da và các hành tinh, nhưng không để bất cứ điều gì mà đi vào bên trong nguyên tử) và cơ học lượng tử (trong đó đề với những gì xảy ra ở cấp độ nguyên tử phụ). Nhưng nếu đối thủ paradigms đang thực sự incommensurable, sau đó không có ngụ ý rằng cuộc cách mạng khoa học phải được dựa trên-tối thiểu một phần-trên cơ sở bất hợp lý? Trong trường hợp đó, không các mô hình thay đổi mà chúng tôi cele
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Năm mươi năm trước đây trong tháng này, một trong những cuốn sách có ảnh hưởng nhất của thế kỷ 20 đã được công bố của Đại học Chicago. Nhiều nếu không phải hầu hết giáo dân có lẽ không bao giờ nghe nói về tác giả của nó, Thomas Kuhn, hoặc các cuốn sách của ông, Cấu trúc của các cuộc cách mạng khoa học, nhưng suy nghĩ của họ đã gần như chắc chắn bị ảnh hưởng bởi những ý tưởng của mình. Phép thử là cho dù bạn đã từng nghe nói hoặc sử dụng thuật ngữ "chuyển đổi mô hình", mà có lẽ là sử dụng nhiều nhất - hạn trong tranh luận đương đại của sự thay đổi tổ chức và tiến bộ trí tuệ - và bị lạm dụng. Một tìm kiếm Google cho nó trả về hơn 10 triệu lượt truy cập, ví dụ. Và nó đang lần lượt lên bên trong không ít hơn 18.300 trong những cuốn sách bán bởi Amazon. Nó cũng là một trong những cuốn sách học thuật trích dẫn nhiều nhất của mọi thời đại. Vì vậy, nếu bao giờ là một ý tưởng lớn đi virus, đây là nó.
Các biện pháp thực sự của tầm quan trọng của Kuhn, tuy nhiên, không chỉ nằm ở tính lây nhiễm của một trong những khái niệm của mình nhưng trong thực tế là ông đã một mình thay đổi cách chúng ta nghĩ về nỗ lực có tổ chức nhất của nhân loại để hiểu thế giới. Trước khi Kuhn, nhìn của chúng ta về khoa học đã giúp ý tưởng triết học về cách itought để phát triển ("các phương pháp khoa học"), cùng với một câu chuyện hào hùng của những tiến bộ khoa học là "sự bổ sung của những chân lý mới cho các cổ phiếu của những chân lý cũ, hoặc tăng xấp xỉ của các lý thuyết đến sự thật, và trong trường hợp lẻ, sửa chữa sai sót trong quá khứ ", như Encyclopaedia Stanford của Triết học đặt nó. Trước khi Kuhn, nói cách khác, chúng ta đã có những gì lên đến Whig interpretationof lịch sử khoa học, trong đó các nhà nghiên cứu trước đây, các nhà lý thuyết và thực nghiệm đã tham gia vào một cuộc hành quân dài, nếu không hướng tới "sự thật", sau đó ít nhất là đối với sự hiểu biết lớn hơn và lớn hơn của thế giới tự nhiên.
phiên bản của Kuhn về cách khoa học phát triển khác nhau đáng kể từ phiên bản Whig. Trường hợp tài khoản chuẩn thấy ổn định, tích lũy "tiến bộ", ông nhìn thấy bất liên tục - một bộ luân phiên "bình thường" và giai đoạn "cách mạng", trong đó các cộng đồng của các chuyên gia trong các lĩnh vực cụ thể đang rơi vào thời kỳ khủng hoảng, sự không chắc chắn và cảm giác lo lắng. Những giai đoạn cách mạng - ví dụ như quá trình chuyển đổi từ cơ học Newton cho vật lý lượng tử - tương ứng với bước đột phá khái niệm to lớn và đặt cơ sở cho một giai đoạn thành công của kinh doanh như bình thường. Thực tế là phiên bản của ông dường như không đáng kể hiện nay, trong một cách, các biện pháp vĩ đại nhất của sự thành công của mình. Nhưng vào năm 1962 gần như tất cả mọi thứ về nó là tranh cãi vì những thách thức đặt ra cho nó, giả định triết học cố thủ mạnh mẽ về khoa học đã làm - và nên - làm việc.
Điều gì đã làm cho nó tồi tệ hơn cho các nhà triết học là Kuhn đã không ngay cả một triết gia: ông là một nhà vật lý, mẹ kiếp. Sinh năm 1922 tại Cincinnati, ông học vật lý tại Đại học Harvard, tốt nghiệp summa cum laude vào năm 1943, sau đó anh đã bị cuốn lên bởi các nỗ lực chiến tranh để làm việc trên radar. Ông trở lại Harvard sau chiến tranh để làm một tiến sĩ - một lần nữa trong vật lý - mà ông thu được trong năm 1949. Sau đó ông được bầu vào Hội ưu tú của các trường đại học của nghiên cứu sinh và có thể tiếp tục làm việc về vật lý lượng tử cho đến cuối ngày của mình đã có anh không được ủy nhiệm để dạy cho một khóa học về khoa học nhân văn cho sinh viên như một phần của giáo dục phổ thông trong chương trình giảng dạy khoa học. Đây là đứa con tinh thần của cải cách Chủ tịch của Đại học Harvard, James Conant, người ta tin rằng mỗi người có học thức nên biết gì về khoa học.
Advertisement
Khóa học được tập trung vào các nghiên cứu trường hợp lịch sử và dạy nó buộc Kuhn để nghiên cứu các văn bản khoa học cũ một cách chi tiết cho lần đầu tiên. (Vật lý, sau đó cũng như bây giờ, không đi trong nhiều cho lịch sử.) Gặp gỡ của Kuhn với các công trình khoa học của Aristotle bật ra được một mạng sống và sự nghiệp hiển linh thay đổi.
"Các câu hỏi tôi hy vọng sẽ trả lời," ông nhớ lại sau này , "là Aristotle đã biết bao nhiêu cơ khí, bao nhiêu ông đã để lại cho những người như Galileo và Newton khám phá. Cho rằng việc xây dựng, tôi nhanh chóng phát hiện ra rằng Aristotle đã biết hầu như không có cơ ở tất cả ... kết luận đó là tiêu chuẩn và nó có thể trong nguyên tắc đã đúng. Nhưng tôi thấy nó khó chịu bởi vì, như tôi đã được đọc ông, Aristotle không chỉ xuất hiện không biết gì về cơ khí, nhưng một nhà khoa học vật lý khiếp xấu là tốt. Về chuyển động, đặc biệt là tác phẩm của ông dường như với tôi đầy đủ các lỗi nghiêm trọng , cả hai logic và quan sát.
"Những gì Kuhn đã chạy lên chống lại là sự yếu kém trung tâm của việc giải thích Whig của lịch sử. Theo tiêu chuẩn của vật lý hiện nay, Aristotle trông giống như một thằng ngốc. Và chúng ta biết ông không. Chói mắt cái nhìn sâu sắc của Kuhn đến từ việc thực hiện đột ngột rằng nếu một là để hiểu khoa học của Aristotle, người ta phải biết về truyền thống hữu trí tuệ trong đó Aristotle làm việc. Chúng ta phải hiểu, ví dụ, đối với ông thuật ngữ "chuyển động" thay đổi có nghĩa là nói chung - không chỉ là sự thay đổi trong vị trí của một cơ thể vật lý, đó là cách chúng ta nghĩ về nó. Hoặc, để đặt nó trong điều kiện tổng quát hơn, để hiểu một phát triển khoa học phải hiểu các khuôn khổ trí tuệ mà trong đó các nhà khoa học làm việc. Cái nhìn sâu sắc đó là động cơ điều khiển cuốn sách tuyệt vời của Kuhn.
Kuhn vẫn ở Harvard cho đến năm 1956, và đã thất bại để có được quyền sử dụng, chuyển đến trường Đại học California tại Berkeley, nơi ông đã viết cấu ... và được thăng giáo sư vào năm 1961. Năm sau , cuốn sách đã được xuất bản bởi Đại học Chicago. Mặc dù 172 trang của các ấn bản đầu tiên, Kuhn - trong đặc trưng, ​​thế giới cổ phong cách học của mình - luôn luôn gọi nó là một chỉ "phác thảo". Ông sẽ không nghi ngờ đã thích đã viết một doorstop 800 trang.
Nhưng trong trường hợp, khả năng đọc và tương đối ngắn gọn của "phác thảo" là một yếu tố quan trọng trong sự thành công cuối cùng của nó. Mặc dù cuốn sách có sự khởi đầu chậm chạp, chỉ bán được 919 bản tại 1962-3, vào giữa năm 1987 đã bán được 650.000 bản sao và bán hàng cho datenow đứng ở mức 1,4 triệu bản. Đối với một công việc não tầm cỡ này, đây là Harry Potter số quy mô.
Khẳng định trọng tâm của Kuhn là một nghiên cứu cẩn thận của lịch sử khoa học cho thấy rằng sự phát triển trong bất kỳ lĩnh vực khoa học xảy ra thông qua một loạt các giai đoạn. Việc đầu tiên ông thánh là "khoa học thông thường" - kinh doanh như bình thường, nếu bạn muốn. Trong giai đoạn này, một cộng đồng các nhà nghiên cứu đã chia sẻ một khung trí tuệ phổ biến - được gọi là một mô hình hay một "ma trận kỷ luật" - tham gia vào việc giải quyết các câu đố được ném ra bởi sự khác biệt (bất thường) giữa những gì các mô hình dự báo và những gì được tiết lộ bởi quan sát hay thí nghiệm. Hầu hết thời gian, các dị thường được giải quyết bằng cách thay đổi gia tăng cho các mô hình hoặc bằng cách phát hiện lỗi quan sát hoặc thực nghiệm. Như triết gia Ian Hacking đặt nó trong lời nói đầu tuyệt vời của mình với phiên bản mới của cấu trúc: "Khoa học thông thường không nhằm vào sự mới lạ nhưng thanh toán bù trừ các nguyên trạng Nó có xu hướng để khám phá những gì họ hy vọng để khám phá.."
Vấn đề là trên còn thời kỳ bất thường chưa được giải quyết tích lũy và cuối cùng có được đến điểm mà các nhà khoa học bắt đầu đặt câu hỏi về mô hình chính nó. Tại thời điểm này, kỷ luật đi vào một thời kỳ khủng hoảng đặc trưng bởi, theo lời của Kuhn, "một gia tăng của các khớp nối hấp dẫn, sự sẵn sàng để thử bất cứ điều gì, những biểu hiện của sự bất mãn rõ ràng, việc truy đòi đối với triết học và cuộc tranh luận về nguyên tắc cơ bản". Cuối cùng, cuộc khủng hoảng được giải quyết bởi một sự thay đổi mang tính cách mạng trong thế giới quan, trong đó các mô hình doanh nghiệp thiếu được thay thế bằng một phiên bản mới hơn. Đây là thay đổi mô hình của cách nói hiện đại và sau khi nó đã xảy ra các lĩnh vực khoa học trở về khoa học thông thường, dựa trên các khuôn khổ mới. Và do đó, nó đi về.
Tóm tắt tàn bạo này của quá trình cách mạng không làm công lý cho sự phức tạp và tinh tế của tư duy của Kuhn. Để đánh giá này, bạn phải đọc cuốn sách của ông. Nhưng nó có lẽ chỉ ra lý do tại sao kết cấu ... đến như vậy một quả bom tấn của các triết gia và các nhà sử học đã chắp ghép việc giải thích Whig của tiến bộ khoa học.
Như một minh hoạ, mất vai diễn của khoa học "bình thường" của Kuhn. Các nhà triết học có ảnh hưởng nhất của khoa học trong năm 1962 là Karl Popper, được mô tả bởi Hacking là "đọc rộng rãi nhất, và ở một mức độ tin tưởng, bằng cách thực hành các nhà khoa học". Popper tóm tắt bản chất của "" phương pháp khoa học trong các tiêu đề của một cuốn sách của ông: phỏng đoán và những sự bác bỏ. Theo Popper, các nhà khoa học thực tế (như trái ngược với, nói, psychoanalysts) đã được phân biệt bởi thực tế rằng họ đã cố gắng bác bỏ chứ không phải xác nhận lý thuyết của họ. Và phiên bản mới của Kuhn cho rằng điều cuối cùng các nhà khoa học thường tìm cách làm là để bác bỏ những lý thuyết nhúng trong mô hình của họ!
Nhiều người cũng đã tức giận bằng cách mô tả của Kuhn của hầu hết các hoạt động khoa học thuần tuý "câu đố giải quyết" - như thể tìm kiếm một cách nghiêm túc nhất của nhân loại cho kiến thức là giống như làm ô chữ Times. Nhưng trong thực tế, các nhà phê bình đã quá nhạy cảm. Một câu đố là một cái gì đó mà có một giải pháp. Điều đó không có nghĩa là việc tìm kiếm nó là dễ dàng hay rằng nó sẽ không đòi hỏi sự khéo léo tuyệt vời và nỗ lực lâu. Các quest unconscionably tốn kém cho các boson Higgs mà gần đây đã trở thành hiện thực tại Cern, ví dụ, là một ví dụ điển hình của câu đố giải quyết bởi vì sự tồn tại của hạt đã được dự đoán bởi mô hình hiện hành, cái gọi là "tiêu chuẩn mô hình" của vật lý hạt.
Nhưng những gì thực sự thiết lập các con mèo trong số chim bồ câu triết học là một trong những ý nghĩa của tài khoản của quá trình thay đổi mô hình của Kuhn. Ông lập luận rằng mô hình cạnh tranh là "vô tỉ": đó là để nói, có tồn tại không có cách nào tiêu của việc đánh giá thành tích tương đối của họ. Không có cách nào, ví dụ, người ta có thể làm cho một danh sách kiểm tra so sánh thành tích của cơ học Newton (áp dụng cho các quả bóng bi-da và các hành tinh nhưng không để bất cứ điều gì mà đi vào bên trong các nguyên tử) và cơ học lượng tử (trong đó giao dịch với những gì xảy ra ở phụ mức -atomic). Nhưng nếu mô hình đối thủ thực sự vô tỉ, sau đó không có ngụ ý rằng các cuộc cách mạng khoa học phải căn cứ - ít nhất là trong một phần - trên cơ sở hợp lý? Trong trường hợp đó, không phải là thay đổi mô hình mà chúng ta Cele
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: