Về tác động của phân cấp tài chính về giảm IMR, một số nghiên cứu cho rằng phân cấp tài chính có thể dẫn đến phản ứng và trách nhiệm giải trình tăng chính quyền địa phương bằng cách cung cấp ưu đãi phù hợp với hàng hoá công cộng địa phương như các sáng kiến tiêm chủng cụ thể (Alesina & Spolaore, 1997; Faguet, 2004 ; Lockwood, 2002; Oates, 1972; Silverman, 1992). Hiệu ứng này được gọi là phân bổ efficiency.‖ Seabright (1996), Persson và Tabellini (2000), và Hindriks và Lockwood (2005) cho rằng phân cấp tài chính cũng có thể làm giảm tiền thuê hướng của đương nhiệm ra các khoản thu thuế. Hayek (1945) lập luận rằng việc cung cấp bởi chính quyền địa phương liên quan đến sở thích của người dân tiết kiệm chi phí truyền thông tin từ chính quyền địa phương để chính quyền trung ương. Hiệu ứng này có liên quan đến sản xuất efficiency.‖ Ví dụ, mục tiêu dân số có thu nhập thấp và chất dinh dưỡng ở trẻ nguy cơ, đặc biệt chương trình phúc lợi của địa phương như thực phẩm bổ sung, giới thiệu dịch vụ chăm sóc sức khỏe và giáo dục dinh dưỡng cho phụ nữ mang thai có thu nhập thấp có thể được bắt đầu ngay lập tức thay vì chờ đợi sự chấp thuận từ chính quyền trung ương. Bên cạnh hiệu quả phân bổ và hiệu quả sản xuất, mức tăng có thể thứ ba của phân cấp tài chính ở một nước lớn như Trung Quốc là chính quyền địa phương khác nhau có thể thử nghiệm với những cách khác của việc giảm IMR. Loại này có hiệu lực có thể được gọi là phòng thí nghiệm hoặc efficiency‖ nghiệm (Garzarelli, 2006; Oates, 1999). Tất cả các bước trên đều ảnh hưởng trực tiếp của phân cấp tài chính về giảm IMR. Có tồn tại cơ chế khác mà qua đó phân cấp tài chính có thể có tác động gián tiếp đến IMR. Ví dụ, chuyển giao quyền lực tài chính có thể làm thay đổi cơ cấu chi phí chăm sóc y tế địa phương, do đó ảnh hưởng đến nguồn vốn địa phương chăm sóc sức khỏe con người và sau đó là IMR.
đang được dịch, vui lòng đợi..
