A Long History of OccupationAround 100 BC, Chinese warriors invaded th dịch - A Long History of OccupationAround 100 BC, Chinese warriors invaded th Việt làm thế nào để nói

A Long History of OccupationAround

A Long History of Occupation
Around 100 BC, Chinese warriors invaded the northern provinces of what is now Vietnam, and China dominated the country for roughly a thousand years. It could be argued that the Vietnamese people’s desire for independence was born during that millennium, and it grew until, in 938 AD, the Vietnamese hero Ngo Quyen drove out the Chinese. For the next several centuries, Vietnam expanded slowly southward, finally encompassing the Mekong Delta region in the eighteenth century. But by that time, civil wars were tearing the country apart, and Vietnam was for the first time divided by north and south. China, taking advantage of the civil strife, reoccupied parts of the north.
Enter the French. A Jesuit missionary, Alexandre de Rhodes, arrived in 1620, the same year that a boatload of English pilgrims landed at Plymouth Rock in America. Through Father De Rhodes, the French established Europe’s first ties with Vietnam, and in the late eighteenth century another French cleric engineered the 1787 Treaty of Versailles, which promised French assistance to Prince Nguyen Anh to conquer Vietnam’s feuding warlords and reunify the nation. The French king, Louis XVI, had troubles of his own, however, as the French Revolution was afoot, and he was only able to offer a small number of French soldiers. But that proved to be enough to tip the balance, and Nguyen Anh managed to capture Saigon, unify Vietnam, and rule as Emperor Gia Long well into the nineteenth century, when another sort of French ruler, Napoleon III, formed his own designs on Vietnam. In 1858–1859 Napoleon’s forces captured Saigon and Da Nang, and in 1884–1885 French forces drove China out of northern Vietnam. In 1887, French Indochina was formed, including not only Vietnam but Cambodia as well. Laos was added in 1893 after the brief Franco-Siamese War. But long before the maps could be redrawn, Vietnamese resistance to French rule had begun.
Three years after the French claimed “Indochina” for their own, in the little village of Hoang Tru, a boy named Nguyen Sinh Cung was born. He would change his name several times. When he was ten, his father, a Confucian scholar and imperial magistrate, renamed his son Nguyen Tat Thanh, “Nguyen the Accomplished,” in recognition of the boy’s scholastic achievements. In Paris, around 1920, Nguyen took yet another name, Nguyen Ai Quoc, “Nguyen the Patriot.” In 1940, serving as an advisor with the Chinese Communist forces that would eventually take over the country, Nguyen took the name that stuck: Ho Chi Minh, “He Who Enlightens.”
Ho Chi Minh
The life of Ho Chi Minh is the thread that bound the United States to Vietnam, as allies and enemies, for many decades. He petitioned three American presidents to help him get the French out of Vietnam, worked with American intelligence services during World War II, borrowed liberally from the American Declaration of Independence in his rhetoric, and finally fought the Americans until he died, in 1969, in pursuit of his lifelong goal of a unified, independent Vietnam. He was a Communist from an early age, but in the broad view, his communism seemed “small c” and more pragmatic than rigidly ideological. He lived in the Soviet Union and in Red China, and when he finally came to power in North Vietnam, he ruled with a firm and sometimes brutal hand, but he never seemed interested in the world Communist movement. Vietnam was his world, and if the democratic West would not help him achieve it, the Communist East would. And if, in the eyes of the Cold Warriors of the West, Vietnam became a fallen domino, it was also the final domino: the bloc stops here. After the Americans left, the Soviets, who had sent three thousand soldiers to advise and train (and perhaps fight alongside) the North Vietnamese, became Vietnam’s principal ally and maintained a military presence until the Soviet Union collapsed in 1991, but Vietnam never became the USSR’s minion. Or China’s. In 1978–1979, Vietnam invaded Cambodia, ousting the Beijing-backed Khmer Rouge and ending the Pol Pot nightmare, in the process earning China’s outrage. The Vietnamese were denounced by Chinese leader Deng Xiaoping as “the hooligans of the East.”

North Vietnamese nationalist leader Ho Chi Minh, born Nguyen Sinh Cung, pictured circa 1950.
The man who eventually would become the symbol of Vietnamese communism, the mortal enemy of the United States, and later, in death, be revered as the Father of the Nation, was a bright child. He learned, from his father, Chinese and Vietnamese writing as well as the requisite French at a lycée in Hue. His first political act is thought to have been participation in a peasant anti-tax demonstration in Hue when he was seventeen. At twenty-one, with his educational opportunities limited in Vietnam because his father had been fired from his government post for an abuse of power, he shipped out of Saigon on a French steamer, working in the galley, and arrived in Marseilles in late 1911. Rejected for study at the French Colonial Administrative School—think what might have happened, or not happened, had he become an administrator of French colonial rule in Vietnam!—Nguyen decided to work his way around the world on ships, and for the next several years visited the United States, Britain, and France. He lived in the US in 1912–1913, and again in 1917–1918, and worked at several jobs, including a stint as a baker at Boston’s venerable Parker House Hotel. Between those visits he sailed to Britain, where he odd-jobbed, mainly in restaurants, before crossing the English Channel to France, where his political education really began.
By the time Nguyen arrived in Paris, probably in 1919, there was a sizeable Vietnamese community in France. Within that community, a nationalist movement had bubbled up, and Nguyen joined it, quickly becoming one of the movement’s leaders and taking a new name: Nguyen Ai Quoc. At the Versailles peace talks at the close of World War I, Nguyen and the nationalists petitioned US president Woodrow Wilson and other Western leaders to force an end to French colonial rule in Indochina. This was the first time that the man who would become Ho Chi Minh brushed up against the US government, though he did not leave much of an impression. The nationalists’ plea was ignored, which served to fortify Nguyen’s patriotic resolve. His Paris activities may not have moved the West, but they did not go unnoticed in Vietnam, where he became a symbol and a rallying figure for the anticolonial movement.
In the years between the world wars, Nguyen Ai Quoc became a founding member of the French Communist Party and traveled to Moscow, where he spent a year studying and working for the Communist International (Comintern). In 1924, he went to Canton, China, where he gave lectures to young Vietnamese revolutionaries. He remained in China until 1927, when Chiang Kai-shek’s anti-Communist coup forced him to leave. For the next decade, he was constantly on the move—he returned to Moscow and then went to Paris, Germany, Switzerland, and Italy. In 1928, he moved to Thailand and then went to India, Shanghai, and Hong Kong, where he was arrested, possibly at the request of the French, in 1931. The British authorities in the Crown Colony resisted French demands for Nguyen’s extradition, then falsely reported his death and allowed him to slip away to Italy, where he worked for a time in a Milan restaurant (purportedly, a portrait of him still hangs on a wall there), but he was suffering from tuberculosis, and he spent several years in the Soviet Union recovering. He returned to China, where communism was in its ascendancy, working with Mao Zedong’s army, in 1938—the year Hitler’s Germany seized Austria and set its sights on the rest of Europe. In China, Nguyen Ai Quoc began calling himself Ho Chi Minh.
World War II
Hitler invaded Poland on September 1, 1939. Two days later, Britain and France declared war on Germany. Eight months later, on May 10, 1939, Germany invaded France; France surrendered on June 22, placing its new, pro-Axis Vichy government in charge of France and her territories, including Indochina.
By then, Japan and China had been at war for two years. Japan had long coveted China’s resources, including its seemingly inexhaustible supply of human labor, and had sent its armies in to try to seize them. In 1937, Japan captured Nanking, the Chinese capital, and began a six-week rampage of slaughter and rape that left as many as three hundred thousand Chinese civilians and disarmed soldiers dead.
The Nationalist Chinese government was supported by the US and France, who funneled war supplies to China through the Vietnamese port of Haiphong. In 1940, Japan invaded northern Vietnam to shut off the Allied pipeline to China, but left the Vichy government in place. The following year, with the rubber-stamp approval of the Vichy government, the Japanese placed forces in southern Vietnam and created the bases that served as springboards for Japanese assaults on the Philippines, Malaysia, and other Pacific territories. In July 1941, President Roosevelt asked the Japanese to withdraw from Indochina, and began an oil embargo of Japan that threatened to cripple its military machine. On December 7, 1941, the Japanese bombed Pearl Harbor and the US entered the war.

A Japanese officer gives his weapon up to allied forces during the Japanese surrender in Indochina, August 1945. Ho Chi Minh had led guerrilla actions against the Vichy French and Japanese occupiers. When the Japanese surrendered, he proclaimed Vietnam’s independence.
Ho Chi Minh returned to Vietnam in 1941 to lead the Viet Minh in the fight for independence, which now had two adversaries, the French and the Japanese. He led many guerrilla actions against the Vichy French and the Japanese occupiers, reportedly with clandestine support from the American OSS, given in return for the intelligence on the Ja
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
A Long History of OccupationAround 100 BC, Chinese warriors invaded the northern provinces of what is now Vietnam, and China dominated the country for roughly a thousand years. It could be argued that the Vietnamese people’s desire for independence was born during that millennium, and it grew until, in 938 AD, the Vietnamese hero Ngo Quyen drove out the Chinese. For the next several centuries, Vietnam expanded slowly southward, finally encompassing the Mekong Delta region in the eighteenth century. But by that time, civil wars were tearing the country apart, and Vietnam was for the first time divided by north and south. China, taking advantage of the civil strife, reoccupied parts of the north.Enter the French. A Jesuit missionary, Alexandre de Rhodes, arrived in 1620, the same year that a boatload of English pilgrims landed at Plymouth Rock in America. Through Father De Rhodes, the French established Europe’s first ties with Vietnam, and in the late eighteenth century another French cleric engineered the 1787 Treaty of Versailles, which promised French assistance to Prince Nguyen Anh to conquer Vietnam’s feuding warlords and reunify the nation. The French king, Louis XVI, had troubles of his own, however, as the French Revolution was afoot, and he was only able to offer a small number of French soldiers. But that proved to be enough to tip the balance, and Nguyen Anh managed to capture Saigon, unify Vietnam, and rule as Emperor Gia Long well into the nineteenth century, when another sort of French ruler, Napoleon III, formed his own designs on Vietnam. In 1858–1859 Napoleon’s forces captured Saigon and Da Nang, and in 1884–1885 French forces drove China out of northern Vietnam. In 1887, French Indochina was formed, including not only Vietnam but Cambodia as well. Laos was added in 1893 after the brief Franco-Siamese War. But long before the maps could be redrawn, Vietnamese resistance to French rule had begun.Three years after the French claimed “Indochina” for their own, in the little village of Hoang Tru, a boy named Nguyen Sinh Cung was born. He would change his name several times. When he was ten, his father, a Confucian scholar and imperial magistrate, renamed his son Nguyen Tat Thanh, “Nguyen the Accomplished,” in recognition of the boy’s scholastic achievements. In Paris, around 1920, Nguyen took yet another name, Nguyen Ai Quoc, “Nguyen the Patriot.” In 1940, serving as an advisor with the Chinese Communist forces that would eventually take over the country, Nguyen took the name that stuck: Ho Chi Minh, “He Who Enlightens.”Ho Chi MinhThe life of Ho Chi Minh is the thread that bound the United States to Vietnam, as allies and enemies, for many decades. He petitioned three American presidents to help him get the French out of Vietnam, worked with American intelligence services during World War II, borrowed liberally from the American Declaration of Independence in his rhetoric, and finally fought the Americans until he died, in 1969, in pursuit of his lifelong goal of a unified, independent Vietnam. He was a Communist from an early age, but in the broad view, his communism seemed “small c” and more pragmatic than rigidly ideological. He lived in the Soviet Union and in Red China, and when he finally came to power in North Vietnam, he ruled with a firm and sometimes brutal hand, but he never seemed interested in the world Communist movement. Vietnam was his world, and if the democratic West would not help him achieve it, the Communist East would. And if, in the eyes of the Cold Warriors of the West, Vietnam became a fallen domino, it was also the final domino: the bloc stops here. After the Americans left, the Soviets, who had sent three thousand soldiers to advise and train (and perhaps fight alongside) the North Vietnamese, became Vietnam’s principal ally and maintained a military presence until the Soviet Union collapsed in 1991, but Vietnam never became the USSR’s minion. Or China’s. In 1978–1979, Vietnam invaded Cambodia, ousting the Beijing-backed Khmer Rouge and ending the Pol Pot nightmare, in the process earning China’s outrage. The Vietnamese were denounced by Chinese leader Deng Xiaoping as “the hooligans of the East.” North Vietnamese nationalist leader Ho Chi Minh, born Nguyen Sinh Cung, pictured circa 1950.The man who eventually would become the symbol of Vietnamese communism, the mortal enemy of the United States, and later, in death, be revered as the Father of the Nation, was a bright child. He learned, from his father, Chinese and Vietnamese writing as well as the requisite French at a lycée in Hue. His first political act is thought to have been participation in a peasant anti-tax demonstration in Hue when he was seventeen. At twenty-one, with his educational opportunities limited in Vietnam because his father had been fired from his government post for an abuse of power, he shipped out of Saigon on a French steamer, working in the galley, and arrived in Marseilles in late 1911. Rejected for study at the French Colonial Administrative School—think what might have happened, or not happened, had he become an administrator of French colonial rule in Vietnam!—Nguyen decided to work his way around the world on ships, and for the next several years visited the United States, Britain, and France. He lived in the US in 1912–1913, and again in 1917–1918, and worked at several jobs, including a stint as a baker at Boston’s venerable Parker House Hotel. Between those visits he sailed to Britain, where he odd-jobbed, mainly in restaurants, before crossing the English Channel to France, where his political education really began.By the time Nguyen arrived in Paris, probably in 1919, there was a sizeable Vietnamese community in France. Within that community, a nationalist movement had bubbled up, and Nguyen joined it, quickly becoming one of the movement’s leaders and taking a new name: Nguyen Ai Quoc. At the Versailles peace talks at the close of World War I, Nguyen and the nationalists petitioned US president Woodrow Wilson and other Western leaders to force an end to French colonial rule in Indochina. This was the first time that the man who would become Ho Chi Minh brushed up against the US government, though he did not leave much of an impression. The nationalists’ plea was ignored, which served to fortify Nguyen’s patriotic resolve. His Paris activities may not have moved the West, but they did not go unnoticed in Vietnam, where he became a symbol and a rallying figure for the anticolonial movement.
In the years between the world wars, Nguyen Ai Quoc became a founding member of the French Communist Party and traveled to Moscow, where he spent a year studying and working for the Communist International (Comintern). In 1924, he went to Canton, China, where he gave lectures to young Vietnamese revolutionaries. He remained in China until 1927, when Chiang Kai-shek’s anti-Communist coup forced him to leave. For the next decade, he was constantly on the move—he returned to Moscow and then went to Paris, Germany, Switzerland, and Italy. In 1928, he moved to Thailand and then went to India, Shanghai, and Hong Kong, where he was arrested, possibly at the request of the French, in 1931. The British authorities in the Crown Colony resisted French demands for Nguyen’s extradition, then falsely reported his death and allowed him to slip away to Italy, where he worked for a time in a Milan restaurant (purportedly, a portrait of him still hangs on a wall there), but he was suffering from tuberculosis, and he spent several years in the Soviet Union recovering. He returned to China, where communism was in its ascendancy, working with Mao Zedong’s army, in 1938—the year Hitler’s Germany seized Austria and set its sights on the rest of Europe. In China, Nguyen Ai Quoc began calling himself Ho Chi Minh.
World War II
Hitler invaded Poland on September 1, 1939. Two days later, Britain and France declared war on Germany. Eight months later, on May 10, 1939, Germany invaded France; France surrendered on June 22, placing its new, pro-Axis Vichy government in charge of France and her territories, including Indochina.
By then, Japan and China had been at war for two years. Japan had long coveted China’s resources, including its seemingly inexhaustible supply of human labor, and had sent its armies in to try to seize them. In 1937, Japan captured Nanking, the Chinese capital, and began a six-week rampage of slaughter and rape that left as many as three hundred thousand Chinese civilians and disarmed soldiers dead.
The Nationalist Chinese government was supported by the US and France, who funneled war supplies to China through the Vietnamese port of Haiphong. In 1940, Japan invaded northern Vietnam to shut off the Allied pipeline to China, but left the Vichy government in place. The following year, with the rubber-stamp approval of the Vichy government, the Japanese placed forces in southern Vietnam and created the bases that served as springboards for Japanese assaults on the Philippines, Malaysia, and other Pacific territories. In July 1941, President Roosevelt asked the Japanese to withdraw from Indochina, and began an oil embargo of Japan that threatened to cripple its military machine. On December 7, 1941, the Japanese bombed Pearl Harbor and the US entered the war.

A Japanese officer gives his weapon up to allied forces during the Japanese surrender in Indochina, August 1945. Ho Chi Minh had led guerrilla actions against the Vichy French and Japanese occupiers. When the Japanese surrendered, he proclaimed Vietnam’s independence.
Ho Chi Minh returned to Vietnam in 1941 to lead the Viet Minh in the fight for independence, which now had two adversaries, the French and the Japanese. He led many guerrilla actions against the Vichy French and the Japanese occupiers, reportedly with clandestine support from the American OSS, given in return for the intelligence on the Ja
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Một lịch sử dài của Occupation
Khoảng 100 trước Công nguyên, các chiến binh Trung Quốc xâm lược các tỉnh phía Bắc hiện nay là Việt Nam và Trung Quốc thống trị đất nước trong gần một ngàn năm. Có thể lập luận rằng mong muốn của nhân dân Việt Nam vì độc lập đã được sinh ra trong thiên niên kỷ mà, nó mọc lên, cho tới năm 938 AD, các anh hùng Việt Ngô Quyền lái xe ra khỏi Trung Quốc. Trong nhiều thế kỷ tiếp theo, Việt Nam mở rộng dần về phía nam, cuối cùng bao gồm các khu vực đồng bằng sông Cửu Long trong thế kỷ thứ mười tám. Nhưng vào thời điểm đó, cuộc nội chiến đã xé nước ngoài, và Việt Nam đã lần đầu tiên chia bắc và phía nam. Trung Quốc, lợi dụng các xung đột dân sự, reoccupied bộ phận của miền Bắc.
Nhập Pháp. Một nhà truyền giáo Dòng Tên, Alexandre de Rhodes, đến năm 1620, cùng năm đó một chiếc ghe chở khách hành hương Anh đã hạ cánh tại Plymouth Rock ở Mỹ. Thông qua Cha De Rhodes, người Pháp đã thiết lập quan hệ đầu tiên của châu Âu với Việt Nam, và vào cuối thế kỷ thứ mười tám một giáo sĩ người Pháp thiết kế các Hiệp ước 1787 của Versailles, hứa hẹn hỗ trợ Pháp Prince Nguyễn Anh để chinh phục lãnh chúa thù của Việt Nam, thống nhất đất nước. Nhà vua Pháp Louis XVI, đã có rắc rối của riêng mình, tuy nhiên, như cuộc Cách mạng Pháp đang tiến hành, và ông chỉ có thể cung cấp một số lượng nhỏ các binh sĩ Pháp. Nhưng điều đó được chứng minh là đủ để đảo ngược cân bằng, và Nguyễn Anh quản lý để nắm bắt Sài Gòn, thống nhất Việt Nam, và cai trị như vua Gia Long cho đến thế kỷ XIX, khi một loại người cai trị của Pháp, Napoleon III, hình thành thiết kế riêng của mình về Việt Nam . Trong 1858-1859 lực lượng của Napoleon chiếm Sài Gòn và Đà Nẵng, và trong 1884-1885 lực lượng Pháp đã lái Trung Quốc ra khỏi miền Bắc Việt Nam. Năm 1887, Đông Dương thuộc Pháp được thành lập, bao gồm không chỉ Việt Nam mà Campuchia là tốt. Lào đã được bổ sung vào năm 1893 sau khi ngắn Franco-Xiêm War. Nhưng rất lâu trước khi các bản đồ có thể được vẽ lại, kháng Việt để cai trị của Pháp đã bắt đầu.
Ba năm sau khi Pháp đã tuyên bố "Đông Dương" cho riêng mình, trong ngôi làng nhỏ của Hoàng Trù, một cậu bé tên là Nguyễn Sinh Cung sinh. Ông sẽ thay đổi tên của mình nhiều lần. Khi lên mười, cha ông, một học giả Nho giáo và tòa tiểu hoàng đế, đổi tên con trai của ông Nguyễn Tất Thành, "Nguyên, được hoàn thành", để ghi nhận những thành tích học tập của cậu bé. Tại Paris, vào khoảng năm 1920, Nguyễn mất chưa một tên khác, Nguyễn Ái Quốc, trong năm 1940, phục vụ như là một cố vấn của lực lượng Cộng sản Trung Quốc mà cuối cùng sẽ tiếp quản đất nước, Nguyễn lấy tên mà bị mắc kẹt "Nguyễn Patriot.": Hồ Chí Minh, "He Who soi sáng."
Hồ Chí Minh
Cuộc đời của Hồ Chí Minh là chủ đề mà ràng buộc Hoa Kỳ đến Việt Nam, như các đồng minh và kẻ thù, trong nhiều thập kỷ. Ông xin ba tổng thống của Mỹ để giúp anh có được những người Pháp ra khỏi Việt Nam, làm việc với các dịch vụ tình báo Mỹ trong Thế chiến II, mượn liberally từ Tuyên ngôn Độc lập Hoa Kỳ trong lời nói của mình, và cuối cùng chiến đấu chống Mỹ cho đến khi ông qua đời vào năm 1969, trong theo đuổi mục tiêu suốt đời của ông về một thống nhất, độc lập Việt Nam. Ông là một người cộng sản từ khi còn nhỏ, nhưng trong cái nhìn rộng, chủ nghĩa cộng sản của ông dường như "c nhỏ" và nhiều hơn thực tế hơn so cứng nhắc về ý thức hệ. Ông sống ở Liên Xô và Trung Cộng, và cuối cùng khi ông lên cầm quyền ở Bắc Việt Nam, ông đã cai trị với một công ty và tay đôi khi tàn bạo, nhưng ông không bao giờ dường như quan tâm trong phong trào cộng sản thế giới. Việt Nam là thế giới của mình, và nếu phương Tây dân chủ sẽ không giúp anh ta đạt được nó, mà Cộng sản Đông sẽ. Và nếu, trong con mắt của các chiến binh lạnh của phương Tây, Việt Nam đã trở thành một domino sụp đổ, nó cũng là domino thức: khối dừng lại ở đây. Sau khi người Mỹ rời, Liên Xô, người đã gửi ba ngàn binh sĩ để tư vấn và đào tạo (và có lẽ là chiến đấu bên cạnh) của Bắc Việt, đã trở thành đồng minh chính của Việt Nam và duy trì một sự hiện diện quân sự cho đến khi Liên Xô sụp đổ vào năm 1991, nhưng Việt Nam không bao giờ trở thành minion của Liên Xô. Hoặc của Trung Quốc. Trong 1978-1979, Việt Nam xâm lược Campuchia, đánh đuổi Bắc Kinh hậu thuẫn Khmer Đỏ và kết thúc cơn ác mộng Pol Pot, trong quá trình thu phẫn nộ của Trung Quốc. Người Việt Nam bị tố cáo bởi nhà lãnh đạo Trung Quốc Đặng Tiểu Bình là "côn đồ của phương Đông." Lãnh tụ quốc gia Bắc Việt Hồ Chí Minh, sinh ra Nguyễn Sinh Cung, hình vào khoảng năm 1950. Người đàn ông cuối cùng sẽ trở thành biểu tượng của chủ nghĩa cộng sản Việt Nam, kẻ tử thù của Hoa Kỳ, và sau đó, trong cái chết, được tôn kính như là cha đẻ của dân tộc, là một đứa trẻ sáng. Ông đã học được từ cha mình, chữ viết Trung Quốc và Việt Nam cũng như các điều kiện tiên quyết của Pháp tại một trường trung học ở Huế. Hành động chính trị đầu tiên của ông được cho là đã được tham gia vào một cuộc biểu tình của nông dân chống thuế ở Huế khi anh mới mười bảy. Ở tuổi hai mươi mốt, với những cơ hội giáo dục của mình giới hạn ở Việt Nam bởi vì cha của ông đã bị sa thải khỏi bài chính phủ của ông cho sự lạm dụng quyền lực, ông chuyển ra khỏi Sài Gòn trên một tàu hơi Pháp, làm việc trong bếp, và đến Marseilles vào cuối năm 1911 . Bị từ chối cho nghiên cứu tại hành chính thuộc địa Pháp Trường-nghĩ rằng những gì có thể đã xảy ra, hoặc không xảy ra, nếu ông ấy trở thành một quản trị viên của chế độ thực dân Pháp ở Việt Nam -Nguyen! quyết định làm việc theo cách của mình trên khắp thế giới trên tàu, và tiếp theo vài năm cũng đã đến Hoa Kỳ, Anh, và Pháp. Ông đã sống ở Mỹ từ 1912-1913, và một lần nữa trong 1917-1918, và đã làm việc tại một số công việc, bao gồm cả một thời gian như một thợ làm bánh ở kính Parker House Hotel Boston. Giữa những lần ông đi tàu sang Anh, nơi ông lẻ jobbed, chủ yếu trong các nhà hàng, trước khi qua các kênh tiếng Anh sang Pháp, nơi giáo dục chính trị của ông thực sự bắt đầu. Đến thời Nguyễn đến Paris, có thể là vào năm 1919, đã có một khá lớn Việt cộng đồng ở Pháp. Trong cộng đồng đó, một phong trào dân tộc đã sôi sục lên, và Nguyễn gia nhập nó, nhanh chóng trở thành một trong những nhà lãnh đạo của phong trào và lấy một tên mới: Nguyễn Ái Quốc. Tại cuộc hội đàm hòa bình Versailles ở gần của Thế chiến I, Nguyễn và người quốc gia đã kiến nghị Tổng thống Mỹ Woodrow Wilson và các nhà lãnh đạo phương Tây khác để buộc chấm dứt chế độ thực dân Pháp ở Đông Dương. Đây là lần đầu tiên mà người đàn ông sẽ trở thành Hồ Chí Minh chải lên chống lại chính phủ Hoa Kỳ, mặc dù ông đã không để lại nhiều ấn tượng trong một. Plea người quốc gia "đã bị bỏ qua, mà phục vụ để củng cố quyết tâm yêu nước Nguyễn. Hoạt động Paris của ông có thể không chuyển phương Tây, nhưng họ đã không đi không được chú ý tại Việt Nam, nơi ông trở thành một biểu tượng và một số tập hợp cho phong trào chống thực dân. Trong những năm giữa các cuộc chiến tranh thế giới, Nguyễn Ái Quốc đã trở thành một thành viên sáng lập Đảng Cộng sản Pháp và đi đến Moscow, nơi ông đã trải qua một năm học tập và làm việc cho Quốc tế Cộng sản (Quốc tế cộng sản). Năm 1924, ông đã đi đến Quảng Châu, Trung Quốc, nơi ông đã giảng dạy cho cách mạng trẻ Việt. Ông vẫn ở Trung Quốc cho đến năm 1927, khi cuộc đảo chính chống Cộng Chiang Kai-shek của buộc ông phải rời khỏi. Trong thập kỷ tiếp theo, ông đã liên tục di chuyển, ông trở về Moscow và sau đó đã đi đến Paris, Đức, Thụy Sĩ và Ý. Năm 1928, ông chuyển đến Thái Lan và sau đó đã đi đến Ấn Độ, Thượng Hải và Hồng Kông, nơi ông đã bị bắt giữ, có thể theo yêu cầu của Pháp, vào năm 1931. Các nhà chức trách Anh tại Crown Colony chống đòi hỏi của Pháp dẫn độ Nguyễn, sau đó báo cáo sai rằng cái chết của mình và cho phép anh ta để mất ưu thế đến Ý, nơi ông làm việc một thời gian tại một nhà hàng Milan (tự nhận là, một bức chân dung của ông vẫn còn bị treo trên một bức tường ở đó), nhưng ông đã bị bệnh lao, và ông đã dành nhiều năm ở Liên Xô hồi phục. Ông trở về Trung Quốc, nơi mà cộng sản là ở uy của mình, làm việc với đội quân của Mao Trạch Đông, vào năm 1938, năm mà Hitler của Đức chiếm Áo và thiết lập tầm nhìn của mình trên phần còn lại của châu Âu. Ở Trung Quốc, Nguyễn Ái Quốc đã bắt đầu gọi mình là Hồ Chí Minh. Thế chiến II Hitler xâm lược Ba Lan vào ngày 01 tháng 9, 1939. Hai ngày sau đó, Anh và Pháp tuyên chiến với Đức. Tám tháng sau, ngày 10 tháng năm năm 1939, Đức xâm lược Pháp; Pháp đầu hàng vào ngày 22 tháng 6, đặt mới, chính phủ Vichy-Axis chuyên nghiệp của mình phụ trách Pháp và vùng lãnh thổ của mình, bao gồm cả Đông Dương. Đến lúc đó, Nhật Bản và Trung Quốc đã có mặt tại chiến tranh trong hai năm. Nhật Bản từ lâu đã thèm muốn nguồn tài nguyên của Trung Quốc, bao gồm cung cấp dường như vô tận của con người lao động, và đã gửi quân đội của mình để cố gắng để nắm bắt chúng. Năm 1937, Nhật Bản bắt Nanking, thủ đô của Trung Quốc, và đã bắt đầu cuộc tàn sát sáu tuần trước khi giết mổ và hiếp dâm mà còn bao nhiêu là ba trăm ngàn thường dân Trung Quốc và giải giáp binh sĩ chết. Chính phủ Trung Quốc Quốc Dân Đảng đã được hỗ trợ bởi Mỹ và Pháp, những người đổ vật chiến tranh với Trung Quốc thông qua các cảng Việt Nam của Hải Phòng. Năm 1940, Nhật Bản xâm chiếm miền Bắc Việt Nam để tắt đường ống Đồng minh với Trung Quốc, nhưng lại chính phủ Vichy tại chỗ. Một năm sau, với sự chấp thuận cao su-tem của chính phủ Vichy, người Nhật đặt lực lượng ở miền Nam Việt Nam và tạo ra các cơ sở phục vụ như là bàn đạp cho các cuộc tấn công Nhật Bản vào Philippines, Malaysia, Thái Bình Dương và vùng lãnh thổ khác. Vào tháng Bảy năm 1941, Tổng thống Roosevelt hỏi người Nhật rút khỏi Đông Dương, và bắt đầu một lệnh cấm vận dầu mỏ của Nhật Bản đe dọa để làm tê liệt bộ máy quân sự của nó. Ngày 07 tháng 12 1941, người Nhật ném bom Trân Châu Cảng và Mỹ tham chiến. Một sĩ quan Nhật Bản cung cấp cho vũ khí của mình lên cho các lực lượng đồng minh trong việc đầu hàng Nhật ở Đông Dương, August 1945. Hồ Chí Minh đã dẫn dắt hành động du kích chống lại Vichy Pháp và chiếm đóng của Nhật Bản. Khi Nhật đầu hàng, ông tuyên bố độc lập của Việt Nam. Hồ Chí Minh trở lại Việt Nam vào năm 1941 để lãnh đạo Việt Minh trong cuộc đấu tranh giành độc lập, mà bây giờ đã có hai đối thủ, Pháp và Nhật Bản. Ông khiến nhiều hành động du kích chống lại Vichy Pháp và những kẻ chiếm đóng của Nhật Bản, được biết với sự hỗ trợ bí mật từ OSS của Mỹ, được đưa ra để đổi lấy thông tin tình báo về các Ja











đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: