1. Introduction The Republic of the Union of Myanmar (hereinafter ‘Mya dịch - 1. Introduction The Republic of the Union of Myanmar (hereinafter ‘Mya Việt làm thế nào để nói

1. Introduction The Republic of the

1. Introduction

The Republic of the Union of Myanmar (hereinafter ‘Myanmar’), formally known as Burma, is a sovereign State in Southeast Asia bordered with Bangladesh, India, China, Laos and Thailand. Its coastline is bordering from the Bay of Bengal to the Andaman Sea between Bangladesh and Thailand. It has a total of 261,227 sq miles (676,578 sq km) territory which approximately consists of 252,319 sq miles (653,508 sq km) land territory and 8,907 sq miles (23,070 sq km) coastline. It is constituted with seven Regions as well as States and Union territories, namely, Kachin State, Kayah State, Kayin State, Chin State, Sagaing Region, Taninthayi Region, Bago Region, Magway Region, Mandalay Region, Mon State, Rakhine State, Yangon Region, Shan State, Ayeyawady Region and Nay Pyi Taw as the Union territory. Nay Pyi Taw is also the current capital city of Myanmar [section 45 & 50, the Constitution of the Republic of the Union of Myanmar 2008. Hereinafter “the 2008 Constitution”] and Yangon, the former, remains as the commercial capital city. According to the Central Intelligence Agency, Myanmar is rich of natural resources such as antimony, coal, copper, hydropower, lead, limestone, marble, natural gas, petroleum, precious stones, timber, tin, tungsten, zinc and so forth. The society of Myanmar is multi-ethnic as well as multi-religious in nature and Burmese is the official language. It politically practises multi-party democratic system. Its legislative power, executive power and judicial power are separated for the purpose of reciprocal control, check and balance among themselves. These three branches of sovereign power are shared among the Union, Regions, States and Self-Administered Areas [section 11, the 2008 Constitution].

2. A Brief Legal History

2.1 During the Reign of Monarchy

Before the British occupation, Myanmar was ruled by absolute monarchs [“Thet Oo San Pine” system in Burmese language] and thus Kings hold the supreme power in executive, legislative and judiciary. In the executive function, the King was the highest authority and assisted by ministers (Wonmin), mayors (Myosar), town-chiefs (Thanbyin), village-headmen (Kalan, Ywarsar) and government servant (Luhlin Kyaw). The sole legislative power was vested to the King and he was assisted by the Parliament (Hluttaw). The King was also the highest authority in judiciary and assisted by the Supreme Queen, Crown Prince, Princes as well as ministers in the parliament, judges appointed by the king, mayors, town-chiefs and village-headmen. In the ancient time, the practice of “trial by ordeal” was common and most criminal punishments were fines. There were only four types of crimes punishable by death penalty, i.e., murder, rebellion, insurgency and rape.

For more information, visit here.

The beginning of the formal judicial system in Myanmar can be traced back to the epoch of Bagan dynasty (849-1287 A.D). There were three primary sources of law, namely, yazathat, dhammthat and phyat-htone. “Yazathat” means the King’s Royal Edicts and Ordinances which composed of King’s command and criminal laws. “Dhammthat” is derived from the “Hindu Dharmashatra” (treaties on law) which later formed as Myanmar Customary Law.[1] Phyat-htone means the judicial decisions made by the King’s Hluttaw and various Benches and Courts in the country.

2.2 During the British Occupation

In 1886, the British established the Court of Judicial Commissioner for the Upper Myanmar in Mandalay. The Court of the Lower Myanmar was established in 1990 as the highest appeal court. In 1922, the High Court of Judicature of Yangon was established after the abolishment of the aforesaid two judicial organs. Sub-Divisional Courts, District Civil and Session Courts, and Township Courts were also established with specific jurisdiction. Besides, the British introduced several criminal as well as civil laws including the Indian Penal Code (1860), the Criminal Procedure Code (1862), the Indian Evidence Act (1872) and the Civil Procedure Code (1859).[2]

2.3 After Independence

Even after the independence on 4th January 1984, Myanmar continues to apply the common law legal system as its basis.[3] The Supreme Court, High Court and other subordinate Courts were established at different levels under the Union Judiciary Act of 1948. The Supreme Court was the highest court as well as final appeal court throughout the Union and its decisions were binding over all other courts. In 1962, the Revolutionary Council abolished the former judicial system and formed the Chief Court to be in line with socialism. In 1974, it further introduced a new Constitution under which the Central Court, the State and Divisional Courts, the Township Courts, the Wards and Village Tracts courts were established.

In 1988, the State Law and Order Restoration Council enacted the Judiciary Law to transform the aforesaid socialist judicial system. The Supreme Court and High Court were re-established in the same year. In 2000, this was again repealed by the Judiciary Law by the State Peace and Development Council in transforming the formation of courts.[4] Lastly, in 2010, the Union Judiciary Law had been enacted to adopt the current judicial system under the 2008 Constitution.

3. Executive Organ

The Government of Myanmar is basically formed with the President; Vice-Presidents; Ministers of the Union and the Attorney General of the Union [section 20, the 2008 Constitution]. The executive power of the Union is distributed among the Union, Regions, States and Self-Administered Areas as prescribed by the Constitution. The executive head is the President who takes precedence over all other persons throughout the Union [sections 58, 199, the 2008 Constitution]. The President may appoint as well as dismiss the Ministries of the Union Government and designate the number of the Union Ministers as necessary with the approval of the Pyidaungsu Hluttaw [sections 202, 232, 233, 234, 235, the 2008 Constitution]. He may further appoints the Attorney General of the Union to seek legal advice and assign duties on legal matters, with the approval of the Pyidaungsu Hluttaw, and Deputy Attorney General to assist the Attorney General [sections 237, 239, the 2008 Constitution].

The Region and State Government is formed respectively with the Chief Minister of the Region or State; the Ministers of the Region or State; the Advocate General of the Region or State [section 248 (a) and (b), the 2008 Constitution]. Generally, these region or state governments have the responsibility to assist the Union Government in preserving the stability, peace, tranquility and prevalence of law and order of the Union [section 250, the 2008 Constitution]. The President appoints a Hluttaw representative as the Chief Minister of the Region or State concerned with the approval of the respective Region or State Hluttaw [section 261(c), the 2008 Constitution].

The administrative body of a Self-Administered Division or Self-Administered Zone is called the leading body [section 275, the 2008 Constitution] which comprised of at least 10 members [section 276 (c), the 2008 Constitution]. The President has to appoint the person who is nominated as the Chairperson of the Self-Administered Division or the Self-Administered Zone concerned [section 276(f), the 2008 Constitution]. As for the administration of Nay Pyi Taw, the Union Territory, the President has to form a Nay Pyi Taw Council and appoint persons who have the qualifications prescribed in the 2008 Constitution as Chairperson as well as members of Nay Pyi Taw Council [sections 284 and 285, the 2008 Constitution].

4. Legislative System

The legislative authority is vested in the “Pyidaungsu Hluttaw” (The National Parliament) which comprises of the two Hluttaws, namely, the “Pyithu Hluttaw” (The People’s Assembly or House of Representatives) and the “Amyotha Hluttaw” (The National Assembly or Senate) [section 74, the 2008 Constitution]. The Pyithu Hluttaw is formed with with a maximum of 440 seats comprises of not more than 330 representatives elected on the basis of township as well as population and not more than 110 representatives who are the Defence Services personnel nominated by the Commander-in-Chief of the Defence Services [section 109, the 2008 Constitution]. The Amyotha Hluttaw is formed with a maximum of 224 seats comprises of 168 representatives elected in equal numbers from Regions as well as States and 56 representatives who are the Defence Services personnel nominated by the Commander-in-Chief of the Defence Services [section 141, the 2008 Constitution].

4.1 Legislative Process in the Pyidaungsu Hluttaw

The Pyidaungsu Hluttaw has the power to enact laws for the entire or any part of the Union related to matters prescribed in Schedule One of the Union Legislative List [section 96, the 2008 Constitution]. Other matters not enumerated in the legislative list of the Union, Region or State and Self-Administered Division Leading Body or Self-Administered Zone Leading Body fall under the legislative power of the Pyidaungsu Hluttaw [section 98, the 2008 Constitution]. It can also enact laws relating to the Union territories when it is necessary [section 99, the 2008 Constitution].

Any union level executive body has the power to submit the bills relating to matters which they administered among the matters included in the Union Legislative List to the Pyidaungsu Hluttaw. However, bills relating to national plans, annual budgets and taxation are required to submit exclusively to the Pyidaungsu Hluttaw [section 100, the 2008 Constitution]. A bill submitted to the Pyidaungsu Hluttaw, except those under the exclusive legislative power of the Pyidaungsu Hluttaw, is still entitled to initiate and discuss at either the Pyithu Hluttaw or the Amyotha Hluttaw [section 101, the 2008 Constitution].

If a Bill initiated in the Pyithu Hluttaw or the Amyotha Hluttaw is approved by b
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
1. giới thiệu Cộng hòa của Myanma (sau đây gọi 'Myanmar'), thường được biết đến như Miến điện, là có chủ quyền quốc gia ở đông nam á giáp với Bangladesh, Ấn Độ, Trung Quốc, Lào và Thái Lan. Bờ biển của nó giáp từ vịnh Bengal đến biển Andaman giữa Bangladesh và Thái Lan. Đô thị này có một tổng số của 261,227 dặm vuông (676,578 sq km) lãnh thổ bao gồm khoảng 252,319 dặm vuông (653,508 sq km) đất lãnh thổ và bờ biển 8,907 dặm vuông (23,070 sq km). Nó được thành lập với bảy khu vực cũng như tiểu bang và vùng lãnh thổ liên minh, cụ thể là, nhà nước Kachin, bang Kayah, bang Kayin bang, bang Chin, Sagaing vùng, Taninthayi vùng, vùng Bago, Magway vùng, Mandalay vùng, Mon nhà nước, bang Rakhine, Yangon vùng, bang Shan, Ayeyawady vùng và Nay Pyi Taw là lãnh thổ Liên hiệp. Nay Pyi Taw là cũng hiện tại thủ phủ thành phố của Myanmar [phần 45 & 50, hiến pháp nước Cộng hòa của liên minh của Myanmar 2008. Sau đây gọi "hiến pháp năm 2008"] và Yangon, trước đây, vẫn là thủ đô thương mại. Theo cơ quan tình báo Trung ương, Myanmar là giàu tài nguyên thiên nhiên như antimon, than, đồng, thủy điện, chì, đá vôi, đá cẩm thạch, khí tự nhiên, dầu khí, đá quý, gỗ, thiếc, vonfram, kẽm và vv. Xã hội của Myanma là đa sắc tộc cũng như đa tôn giáo trong tự nhiên và Miến điện là ngôn ngữ chính thức. Nó chính trị thực hành hệ thống dân chủ đa đảng. Quyền lập pháp, quyền hành pháp và tư pháp quyền lực của nó được tách ra với mục đích tình kiểm soát, kiểm tra và cân bằng giữa họ. Các chi nhánh ba năng lượng có chủ quyền được chia sẻ giữa các liên minh, vùng, tiểu bang và khu vực hội đồng quản trị Self-Administered [phần 11, hiến pháp 2008]. 2. một lịch sử tóm tắt quy phạm pháp luật 2.1 thời kỳ chế độ quân chủ Trước khi Anh chiếm đóng, Myanma được cai quản bởi tuyệt đối vua ["Tâm Oo San Pine" hệ thống ngôn ngữ Miến Điện] và do đó vị vua giữ quyền lực tối cao trong nhánh hành pháp, lập pháp và tư pháp. Chức năng điều hành, nhà vua là cơ quan cao nhất và sự hỗ trợ của bộ trưởng (Wonmin), thị trưởng (Myosar), thị xã-trưởng (Thanbyin), làng-headmen (Kalan, Ywarsar) và công chức chính phủ (Luhlin Kyaw). Quyền lập pháp duy nhất giao cho nhà vua và ông được sự hỗ trợ của nghị viện (Hluttaw). Nhà vua là cũng thẩm quyền cao nhất trong tư pháp và sự hỗ trợ của các tối cao hoàng hậu, Thái tử, Hoàng tử cũng như các bộ trưởng trong Quốc hội, thẩm phán được chỉ định bởi nhà vua, thị trưởng, tù trưởng thị trấn và làng-headmen. Trong thời gian cổ, thực hành "thử nghiệm bởi thử thách" là phổ biến và đã là đặt hình sự phạt tiền phạt. Có được chỉ có bốn loại tội phạm bị trừng phạt của hình phạt tử hình, ví dụ, giết người, cuộc nổi dậy, cuộc nổi dậy và hiếp dâm. Để biết thêm chi tiết, truy cập vào đây. Sự khởi đầu của hệ thống tư pháp chính thức ở Myanmar có thể được truy trở lại các thời kỳ của Bagan nhà (849-1287 AD). Đã có ba nguồn chính của pháp luật, cụ thể là, yazathat, dhammthat và phyat-htone. "Yazathat" có nghĩa là sắc lệnh hoàng gia của vua và Pháp lệnh mà bao gồm chỉ huy của vua và pháp luật hình sự. "Dhammthat" có nguồn gốc từ các "Hindu Dharmashatra" (Hiệp ước về pháp luật) mà sau đó hình thành như là luật phong tục Myanmar. [1] Phyat-htone có nghĩa là các quyết định tư pháp được thực hiện bởi nhà vua Hluttaw và các băng ghế và tòa án trong nước. 2.2 trong Anh chiếm đóng Năm 1886, anh thành lập tòa án ủy viên Judicial cho Myanmar trên ở Mandalay. Tòa án của Myanmar thấp được thành lập năm 1990 như là tòa án kháng cáo cao nhất. Năm 1922, tòa án tối cao Judicature Yangon được thành lập sau khi abolishment của các cơ quan tư pháp hai nêu trên. Thành tòa án, huyện dân sự và phiên tòa án, và tòa án xã cũng đã được thành lập với thẩm quyền cụ thể. Bên cạnh đó, người Anh đã giới thiệu một số tội phạm cũng như các luật dân sự bao gồm các luật hình sự Ấn Độ (1860), luật thủ tục hình sự (1862), hành động Ấn Độ bằng chứng (1872) và các thủ tục bộ luật dân sự (1859). [2] 2.3 sau khi độc lập Ngay cả sau khi độc lập ngày 4 tháng 1 năm 1984, Myanmar tiếp tục áp dụng hệ thống pháp luật phổ biến pháp luật như là cơ sở của nó. [3] tòa án tối cao, tòa án tối cao và các tòa án cấp dưới được thiết lập tại các cấp độ khác nhau theo đạo luật tư pháp liên minh năm 1948. Tòa án tối cao đã là tòa án cao nhất cũng như kháng cáo cuối cùng tòa án trong suốt liên minh và quyết định của nó đã ràng buộc trong tất cả các tòa án khác. Năm 1962, hội đồng cách mạng bãi bỏ các hệ thống tư pháp cũ và thành lập tòa án trưởng là phù hợp với chủ nghĩa xã hội. Năm 1974, nó tiếp tục giới thiệu một mới theo đó tòa án Trung, bang và phụ trách các ban tòa án, tòa án xã, Phường và làng Tracts tòa án Hiến pháp đã được thành lập. Năm 1988, Pháp luật nhà nước và trật tự khôi phục hội đồng ban hành luật tư pháp để biến đổi hệ thống tư pháp xã hội chủ nghĩa nêu trên. Tòa án tối cao và tòa án tối cao đã được tái lập cùng năm. Năm 2000, điều này một lần nữa đã được bãi bỏ bởi pháp luật tư pháp của hòa bình nhà nước và hội đồng phát triển trong chuyển đổi sự hình thành của tòa án. [4] cuối cùng, vào năm 2010, liên minh tư pháp luật đã được ban hành thông qua hệ thống tư pháp hiện tại theo hiến pháp năm 2008. 3. điều hành cơ quan Chính phủ Myanmar về cơ bản được hình thành với tổng thống; Phó Tổng thống; Bộ trưởng của liên minh và Chưởng của liên minh [phần 20, hiến pháp 2008]. Quyền hành pháp của liên minh được phân phối giữa các liên minh, vùng, tiểu bang và Self-Administered các khu vực theo quy định của Hiến pháp. Người đứng đầu hành pháp là tổng thống những người sẽ ưu tiên hơn tất cả những người khác trong suốt liên minh [phần 58, 199, hiến pháp 2008]. Tổng thống có thể chỉ định cũng như bỏ qua các bộ của chính phủ liên bang và chỉ định số lượng các bộ trưởng liên minh là cần thiết với sự chấp thuận của Pyidaungsu Hluttaw [phần 202, 232, 233, 234, 235, hiến pháp 2008]. Ông có thể tiếp tục chỉ định Chưởng của liên minh để tìm kiếm tư vấn pháp lý và gán cho nhiệm vụ về vấn đề pháp lý, với sự chấp thuận của Pyidaungsu Hluttaw, và phó tổng chưởng lý để hỗ trợ các tổng chưởng lý [phần 237, 239, hiến pháp 2008]. Khu vực và chính phủ tiểu bang được hình thành tương ứng với bộ trưởng bộ trưởng của vùng hoặc tiểu bang; Các bộ trưởng của vùng hoặc tiểu bang; các Advocate chung của vùng hoặc tiểu bang [phần 248 (a) và (b), hiến pháp 2008]. Nói chung, các chính phủ vùng hoặc tiểu bang có trách nhiệm hỗ trợ các chính phủ liên minh bảo tồn sự ổn định, hòa bình, yên tĩnh và phổ biến của luật pháp và trật tự của liên minh [phần 250, hiến pháp 2008]. Tổng thống chỉ định một đại diện Hluttaw như là các bộ trưởng bộ trưởng của vùng hoặc tiểu bang có liên quan với sự chấp thuận của các khu vực tương ứng hoặc nhà nước Hluttaw [phần 261(c), hiến pháp 2008]. Cơ quan hành chính của một Self-Administered bộ phận hoặc Self-Administered khu vực được gọi là hàng đầu cơ thể [phần 275, hiến pháp 2008] mà bao gồm ít nhất 10 thành viên [phần 276 (c), hiến pháp 2008]. Tổng thống đã bổ nhiệm những người đã được đề cử làm chủ tịch bộ phận Self-Administered hoặc Self-Administered khu vực quan tâm [phần 276(f), hiến pháp 2008]. Đối với chính quyền của Nay Pyi Taw, lãnh thổ liên minh, tổng thống đã tạo thành một Nay Pyi Taw hội đồng và chỉ định những người có trình độ quy định trong hiến pháp năm 2008 như là chủ tịch cũng như các thành viên của Nay Pyi Taw đồng [phần 284 và 285, hiến pháp 2008]. 4. lập pháp hệ thống Các cơ quan lập pháp do đảm nhiệm các "Pyidaungsu Hluttaw" (The Quốc hội) mà bao gồm hai Hluttaws, cụ thể là, các "Pyithu Hluttaw" (The người lắp ráp hoặc hạ) và các "Amyotha Hluttaw" (The Quốc hội hoặc Thượng viện) [phần 74, hiến pháp 2008]. Pyithu Hluttaw được thành lập với với tối đa là 440 ghế bao gồm đại diện không quá 330 bầu trên cơ sở xã cũng như dân và đại diện không hơn 110 người dịch vụ quốc phòng nhân sự đề cử của Tổng tư lệnh Quốc phòng dịch vụ [Phần 109, hiến pháp 2008]. Amyotha Hluttaw được thành lập với tối đa 224 ghế bao gồm 168 đại diện được bầu bằng số lượng từ khu vực cũng như các tiểu bang và đại diện 56 người dịch vụ quốc phòng nhân sự đề cử của Tổng tư lệnh Quốc phòng dịch vụ [phần 141, hiến pháp 2008]. 4.1 các quá trình lập pháp trong Pyidaungsu Hluttaw Pyidaungsu Hluttaw có sức mạnh để thực hiện pháp luật đối với toàn bộ hoặc bất kỳ phần nào của liên minh liên quan đến vấn đề quy định tại một lịch trình của danh sách lập pháp liên minh [phần 96, hiến pháp 2008]. Các vấn đề khác không được liệt kê trong danh sách lập pháp của liên minh, vùng hoặc tiểu bang và cơ thể dẫn tìm phân chia Self-Administered hay cơ thể dẫn tìm khu Self-Administered thuộc quyền lập pháp của Pyidaungsu Hluttaw [phần 98, hiến pháp 2008]. Nó cũng có thể ban hành pháp luật liên quan đến các vùng lãnh thổ liên minh khi nó là cần thiết [phần 99, hiến pháp 2008]. Bất kỳ cơ thể cấp điều hành liên minh có quyền gửi hóa đơn liên quan đến những vấn đề mà họ quản lý trong số các vấn đề bao gồm trong danh sách lập pháp liên minh để Pyidaungsu Hluttaw. Tuy nhiên, hóa đơn liên quan đến kế hoạch quốc gia, ngân sách hàng năm và thuế được yêu cầu để gửi độc quyền cho Pyidaungsu Hluttaw [phần 100, hiến pháp 2008]. Một dự luật gửi đến Pyidaungsu Hluttaw, ngoại trừ những người dưới quyền độc quyền lập pháp của Pyidaungsu Hluttaw, vẫn còn có quyền bắt đầu và thảo luận tại Pyithu Hluttaw hoặc Amyotha Hluttaw [phần 101, hiến pháp 2008]. Nếu một dự luật khởi xướng vào Pyithu Hluttaw hoặc Amyotha Hluttaw được chấp thuận bởi b
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
1. Giới thiệu Cộng hòa Liên bang Myanmar (sau đây gọi 'Myanmar'), chính thức được gọi là Miến Điện, là một nhà nước có chủ quyền trong khu vực Đông Nam Á giáp với Bangladesh, Ấn Độ, Trung Quốc, Lào và Thái Lan. Đường bờ biển của nó giáp từ vịnh Bengal tới Biển Andaman giữa Bangladesh và Thái Lan. Nó có tổng cộng 261.227 dặm vuông (676.578 km vuông) lãnh thổ, trong đó khoảng bao gồm 252.319 dặm vuông (653.508 km vuông) lãnh thổ đất liền và 8.907 dặm vuông (23.070 km vuông) bờ biển. Nó được cấu thành với bảy khu vực cũng như các quốc gia và vùng lãnh thổ Liên minh, cụ thể là, Bang Kachin, Kayah State, bang Kayin, Chin Nhà nước, Sagaing Region, Taninthayi Region, Bago Region, Magway Region, Mandalay Region, Mon State, bang Rakhine, Yangon khu vực, bang Shan, Ayeyawady Region và Nay Pyi Taw như lãnh thổ Liên minh. Nay Pyi Taw cũng là thành phố vốn hiện nay của Myanmar [phần 45 & 50, Hiến pháp của nước Cộng hòa Liên bang Myanmar năm 2008. Sau đây "Hiến pháp năm 2008"] và Yangon, trước đây, vẫn là thành phố thủ đô thương mại. Theo Cơ quan Tình báo Trung ương, Myanmar là giàu tài nguyên thiên nhiên như antimony, than, đồng, thủy điện, chì, đá vôi, đá cẩm thạch, khí tự nhiên, dầu mỏ, đá quý, gỗ, thiếc, vonfram, kẽm và vv. Các xã hội của Myanmar là đa sắc tộc cũng như đa tôn giáo trong tự nhiên và Miến Điện là ngôn ngữ chính thức. Nó chính trị thực hành hệ thống dân chủ đa đảng. Quyền lập pháp, quyền hành pháp và quyền tư pháp được tách riêng cho mục đích kiểm soát đối ứng, kiểm tra và cân bằng với nhau. Những ba nhánh quyền lực tối cao được chia sẻ giữa các Union, khu vực, quốc gia và khu vực tự quản lý [phần 11, Hiến pháp năm 2008]. 2. Một lịch sử pháp lý Giới thiệu tóm tắt 2.1 Trong Reign of Quân chủ Trước khi chiếm đóng của Anh, Myanmar đã được cai trị bởi chế độ quân chủ tuyệt đối ["Thet Oo San Pine" hệ thống trong ngôn ngữ Miến Điện] và do đó Kings nắm giữ quyền lực tối cao trong hành pháp, lập pháp và tư pháp. Trong các chức năng điều hành, nhà vua là cơ quan cao nhất và sự hỗ trợ của các bộ trưởng (Wonmin), thị trưởng (Myosar), thị xã-Trưởng (Thanbyin), làng headmen (Kalan, Ywarsar) và tôi tớ của chính phủ (Luhlin Kyaw). Các quyền lập pháp duy nhất được trao cho nhà vua và ông đã được sự hỗ trợ của Quốc hội (Hluttaw). The King cũng là cơ quan cao nhất trong ngành tư pháp và sự hỗ trợ của Nữ hoàng tối cao, Crown Prince, Princes cũng như các bộ trưởng trong quốc hội, các thẩm phán do nhà vua bổ nhiệm trưởng, thị trưởng, thị trấn, Trưởng, làng headmen. Trong thời cổ đại, việc thực hành "xét xử bởi thử thách" đã được phổ biến và hầu hết các hình phạt hình sự là tiền phạt. Chỉ có bốn loại tội phạm bị trừng phạt bằng án tử hình, tức là, giết người, bạo loạn, nổi dậy và hãm hiếp. Để biết thêm thông tin, hãy truy cập vào đây. Sự khởi đầu của hệ thống tư pháp chính thức tại Myanmar có thể được truy trở lại thời đại của vương triều Bagan (849 -1287 AD). Có ba nguồn chính yếu của pháp luật, cụ thể là, yazathat, dhammthat và phyat-htone. "Yazathat" có nghĩa là Hoàng sắc lệnh, pháp lệnh đó gồm lệnh của khách hàng và pháp luật hình sự của nhà vua. "Dhammthat" có nguồn gốc từ "Hindu Dharmashatra" (ước quốc tế về pháp luật) mà sau này hình thành như Myanmar Luật tục. [1] Phyat-htone có nghĩa là các quyết định tư pháp được thực hiện bởi các nhà vua Hluttaw và Ghế dài khác nhau và Toà án trong nước. 2.2 Trong Anh Nghề Nghiệp Năm 1886, người Anh đã thành lập Tòa án của Ủy tư pháp cho Thượng Myanmar Mandalay. Tòa án của Hạ Myanmar được thành lập vào năm 1990 như là phiên tòa phúc thẩm cao nhất. Năm 1922, Tòa án Tối cao của bộ máy tư pháp của Yangon được thành lập sau khi bãi bỏ trong hai cơ quan tư pháp nói trên. Sub-sư đoàn Tòa án, Quận dân và Toà án Session, và Toà án Township cũng đã được thành lập với thẩm quyền cụ thể. Bên cạnh đó, người Anh giới thiệu một số tội phạm cũng như các luật dân sự bao gồm cả Bộ luật hình sự Ấn Độ (1860), Bộ luật tố tụng hình sự (1862), Luật Chứng Ấn Độ (1872) và Bộ luật tố tụng dân sự (1859). [2] 2.3 Sau Độc lập Ngay cả sau khi độc lập vào ngày 04 Tháng Một 1984, Myanmar tiếp tục áp dụng các hệ thống pháp luật phổ biến pháp luật làm cơ sở của nó. [3] Tòa án Tối cao, Tòa án tối cao và Tòa án cấp dưới khác đã được thành lập ở các cấp độ khác nhau theo Đạo Luật Liên minh Tư pháp của năm 1948. Các Tòa án Tối cao là tòa án tối cao cũng như phiên tòa phúc thẩm thức trên toàn Liên và các quyết định của nó đã được ràng buộc trên tất cả các tòa án khác. Năm 1962, Hội đồng Cách mạng bãi bỏ hệ thống tư pháp cũ và thành lập Tòa Giám để phù hợp với chủ nghĩa xã hội. Năm 1974, nó tiếp tục giới thiệu một Hiến pháp mới, theo đó Tòa án Trung ương, các tòa án bang và sư đoàn, các Toà án Township, các phường và sân Village những vùng đã được thành lập. Năm 1988, Luật Nhà nước và Vãn hồi Trật tự ban hành Luật Tư pháp để biến đổi hệ thống tư pháp xã hội chủ nghĩa nói trên. Tòa án tối cao và Tòa án tối cao đã được tái lập trong cùng một năm. Năm 2000, điều này một lần nữa được thay thế bởi Luật Tư pháp do Hội đồng Hòa bình và Phát triển Nhà nước trong việc biến hình của tòa án. [4] Cuối cùng, vào năm 2010, Luật Tư pháp Liên minh đã được ban hành để áp dụng hệ thống tư pháp hiện hành theo Hiến pháp 2008 . 3. Điều hành Organ Chính phủ Myanmar là cơ bản được hình thành với Tổng thống; Phó Chủ tịch; Bộ trưởng của Liên minh và Tổng chưởng lý của Liên minh [phần 20, Hiến pháp năm 2008]. Các quyền hành pháp của Liên minh được phân bố trong Liên minh, khu vực, quốc gia và khu vực tự thuộc quyền quản lý theo quy định của Hiến pháp. Người đứng đầu là Chủ tịch điều hành của những người được ưu tiên hơn tất cả những người khác trong Liên minh [phần 58, 199, 2008 Hiến pháp]. Tổng thống có thể chỉ định cũng như bãi nhiệm các Bộ của Chính phủ Liên minh và chỉ số của các Bộ trưởng Liên minh là cần thiết với sự chấp thuận của Pyidaungsu Hluttaw [phần 202, 232, 233, 234, 235, Hiến pháp năm 2008]. Anh ta có thể tiếp tục bổ nhiệm Tổng chưởng lý của Liên minh để tìm tư vấn pháp luật và phân công nhiệm vụ về các vấn đề pháp lý, với sự chấp thuận của Pyidaungsu Hluttaw, và Phó Tổng chưởng lý để giúp Tổng chưởng lý [phần 237, 239, Hiến pháp năm 2008]. Các Khu vực Nhà nước và Chính phủ được hình thành tương ứng với tỉnh trưởng của khu vực hoặc nhà nước; các Bộ trưởng của khu vực hoặc nhà nước; Tổng Advocate của khu vực nhà nước hoặc [phần 248 (a) và (b), năm 2008 Hiến pháp]. Nói chung, các chính phủ khu vực hoặc nhà nước có trách nhiệm giúp Chính phủ Liên minh trong việc giữ gìn sự ổn định, hòa bình, yên tĩnh và phổ biến của pháp luật và trật tự của Liên minh [mục 250, Hiến pháp năm 2008]. Tổng thống bổ nhiệm một đại diện Hluttaw như tỉnh trưởng của khu vực hay quốc gia liên quan với sự chấp thuận của các khu vực tương ứng hoặc Nhà nước Hluttaw [mục 261 (c), năm 2008 Hiến pháp]. Các cơ quan quản lý của một bộ phận tự thuộc quyền quản lý hoặc Tự Khu quản lý được gọi là cơ quan lãnh đạo [mục 275, năm 2008 Hiến pháp] mà bao gồm ít nhất 10 thành viên [mục 276 (c), năm 2008 Hiến pháp]. Chủ tịch phải cử người được đề cử là Chủ tịch của Bộ phận tự thuộc quyền quản lý hoặc quyền quản lý Khu tự liên quan [mục 276 (f), năm 2008 Hiến pháp]. Đối với việc quản lý các Nay Pyi Taw, Lãnh thổ Liên, Chủ tịch có để tạo thành một Pyi Taw Nay Hội đồng và bổ nhiệm những người có trình độ chuyên môn theo quy định trong Hiến pháp 2008 là Chủ tịch cũng như các thành viên của Nay Pyi Taw Hội đồng [phần 284 và 285, Hiến pháp năm 2008]. 4. Hệ thống lập pháp của cơ quan lập pháp được trao cho các "Pyidaungsu Hluttaw" (Nghị viện quốc gia) trong đó bao gồm hai Hluttaws, cụ thể là, "Pyithu Hluttaw" (hội nhân dân hoặc Hạ viện) và "Amyotha Hluttaw" (The National hội hoặc Thượng viện) [phần 74, Hiến pháp năm 2008]. Các Pyithu Hluttaw được hình thành với với tối đa 440 chỗ ngồi bao gồm không quá 330 đại biểu được bầu trên cơ sở thị trấn cũng như dân số và không nhiều hơn 110 đại biểu là các nhân viên dịch vụ quốc phòng được đề cử bởi các Commander-in-Chief của Dịch vụ quốc phòng [mục 109, Hiến pháp năm 2008]. Các Amyotha Hluttaw được hình thành với tối đa 224 chỗ ngồi bao gồm 168 đại biểu được bầu ở số lượng bằng nhau từ khu vực cũng như các quốc gia và 56 đại biểu là các cán Dịch vụ Quốc phòng được đề cử bởi các Commander-in-Chief của Dịch vụ quốc phòng [mục 141, Hiến pháp năm 2008]. 4.1 Quy trình lập pháp trong Pyidaungsu Hluttaw Các Pyidaungsu Hluttaw có quyền ban hành luật cho toàn bộ hoặc bất kỳ phần nào của Liên minh liên quan đến vấn đề quy định trong Biểu Một trong những lập pháp Danh sách Liên minh [mục 96, Hiến pháp năm 2008] . Các vấn đề khác không được liệt kê trong danh sách lập pháp của Liên minh, Region hoặc Nhà nước và tự quản lý bộ phận hàng đầu Body hoặc tự quyền quản Zone Body hàng đầu thuộc quyền lập pháp của Pyidaungsu Hluttaw [mục 98, Hiến pháp năm 2008]. Nó cũng có thể ban hành các luật liên quan đến các vùng lãnh thổ Liên minh khi nó là cần thiết [mục 99, Hiến pháp năm 2008]. Bất kỳ cơ quan điều hành cấp công đoàn có quyền trình dự án luật liên quan đến các vấn đề mà họ quản lý trong các vấn đề đưa vào Danh mục Lập pháp Liên minh đến Pyidaungsu Hluttaw. Tuy nhiên, các hóa đơn liên quan đến kế hoạch quốc gia, ngân sách hàng năm và thuế phải nộp riêng cho Pyidaungsu Hluttaw [mục 100, Hiến pháp năm 2008]. Một dự luật trình lên Pyidaungsu Hluttaw, ngoại trừ những người dưới quyền lập pháp độc quyền của Pyidaungsu Hluttaw, vẫn có quyền khởi và thảo luận tại một trong hai Pyithu Hluttaw hoặc Amyotha Hluttaw [phần 101, Hiến pháp năm 2008]. Nếu một Bill bắt đầu vào các Hluttaw Pyithu hoặc Amyotha Hluttaw được sự chấp thuận của b









































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: