Summary: Asami takes Akihito out Fine Dining and unsurprisingly, the p dịch - Summary: Asami takes Akihito out Fine Dining and unsurprisingly, the p Việt làm thế nào để nói

Summary: Asami takes Akihito out Fi

Summary: Asami takes Akihito out Fine Dining and unsurprisingly, the photographer's experiences aren't totally expected.

Author's Note: Last week of school! Can I hear a woot woot!

Warnings: Mentions of past relationship/past abuse. Poisoning. Devious Waiters. Possible OOC'ness.

Genre: Humor, Romance, Fluff, Mild Angst, TwoShot.

Takaba was thrilled by the fact that Asami had actually offered to take him out to dinner because not only did this mean that Asami really felt something for Takaba, but the impassive Crime Lord wasn't afraid to make their relationship public. Or something along those lines.

Takaba had feared that prior to this, Asami was somewhat 'embarrassed' by his presence, but this small act of love completely expelled those ideas from Takaba's mind.

OoOoOo

"Wear the suit I bought you." Asami spoke over the phone, as Takaba rummaged through the closet for something nice to put on.

"A suit?" He called into the phone, nearly dropping it after attempting to balance it on his shoulder.

"Can't I just wear some nice pants and a blouse_"

"I'm taking you to a real restaurant." Asami replied, somewhat annoyed. "An upscale restaurant in Shinjuku. A business partner of mine owns it and has welcomed us to be some of the first at its grand opening."

"Upscale restaurant_" Takaba, absently mindedly reaching for some clothes on the top shelf of the closet, ended up knocking over some of Asami's shoes. They each fell on him, resulting in a painful topple to the ground.

"Takaba_"

"I'm fine." Takaba angrily replied. "I just tripped. Anyway, what do you mean, 'Upscale Restaurant'? Like Fine Dining?"

"Exactly." Asami breathed on the other end of the phone. "So be dressed and ready when I get back. The suit is in your closet by the way. I don't know why you'd look in my closet."

"I'm not in your closet idiot." Takaba lied, attempting to throw the shoes back on the top shelf.

"You're not a very good liar."

"You don't have any proof_"

"I'm watching you on camera." And like that, Takaba quickly turned around to see that in fact, a camera resided in the corner of the room, adjacent to the ceiling. Takaba automatically felt like an idiot as he dropped the shoe in his hand.

"Asshole! Give me some privacy!" Without a word, he tapped the screen on his android and ended the call. Grunting and cursing, he organized the shoes back on the top shelf and finally left Asami's room.

He rummaged through his own closet until he found the crisp, three piece suit that Asami was talking about. It was still in its clear bag when he took it out of the closet and placed it upon his bed. His eyes rested on it for a while as he stared, taking in all the details. Asami really had outdone himself.

Rolling his eyes, Takaba pulled the suit from the bag, allowing the smell of tailored and untouched fabric to fill his unprepared nostrils.

Sighing, Takaba walked to the bathroom where he hung the suit on one of the rack attached to the door. He quickly stripped and stepped into the shower, twisting the knob and turning on the hot water. He let the warm beads fall on his exposed skin, cleansing and purifying him.

After about thirty minutes, he stepped out, dried himself and put on his underwear. Now all that was left was that three piece suit.

He looked at it, as it hung up, and felt a trivial sensation of intimidation grow within him. This was mainly due to the fact that he had never even touched his own 'three piece' suit. He vaguely remembered as a teenager, he and his friends joking about the whole concept up Armani Suits.

"They're too fucking expensive! In order for me to ever buy one, I'd have to sell my home! I'd probably have to sell you guys!" He remembered saying and ironically, if not by selling it, he kind of did lose his home.

He took a step forward and grabbed the suit from the hanging rack, then staring at it like it was some foreign device, he assembled it. He first took the firm, tailored blouse and placed it on his skin. Carefully he buttoned it. Secondly, he took the silk vest. This article of clothing perhaps mesmerized Takaba the most. It felt as if it could slip out of his fingers at any moment. Rolling his eyes, he placed it on top of the blouse and buttoned it. Then finally were the slacks and the jacket. Afterwards, Takaba took some shoes from his closet and placed them on his feet. Then, he quickly retreated to the bathroom where he made his hair look somewhat presentable.

A quickly gargle of Listerine and a bit of shorthand hair styling. Takaba stared at himself in the mirror not sure what to think. On one hand, he looked like a very well off boy, perhaps that of rich parents or one who had already obtained a high paying job himself, one that belonged on top of wealthy society.

On the other hand, he greatly resembled Mr. Peanut or even Jiminy Cricket. The two main differences were that Takaba had on pants and he lacked a top hat. Luckly, he wasn't a peanut nor was he a cricket...or any insect for that matter.

Takaba could agree that he looked somewhat ridiculous, at least that's what he thought. It wasn't everyday that he went parading around Shinjuku wearing a three piece suit. Only Asami could pull this shit off without looking like an ass wipe. Takaba thought, straightening his tie. He rolled his eyes at the thought and turned to leave the bathroom.

Entering the bedroom and checking the time, he realized that Asami would be home in about ten minutes. He decided to wait a while or catch his shows until then.

OoOoOoOo

Fine dining wasn't something that Takaba was used to.

First of all, he associated fine dining with the wealthy and snobby crowd. Takaba, obviously didn't fit into any of those categories. In addition, he'd never been fine dining in his life. Never. He'd always criticized the idea of it however, as he found the whole subject rather annoying and stupid. Not only was the food overpriced, but it wasn't even that much in quantity.

A piece of steak, a leaf of parsley and a champagne glass certainly could not sustain Takaba and Takaba knew that if it couldn't sustain him, then it sure as hell wasn't going to sustain someone like Asami. But oh well, he thought. If this was Asami's idea of being sweet, then he wasn't going to try to deter his mind from it. Though, Takaba himself would've rather taken a burger, some fries, some nuggets and a soft drink over steak and leaves.

Presently, Takaba sat with Asami in his limo. Asami had an important phone call to take and was talking away. Takaba was trying not to look like he was eavesdropping (though he was), and had his view focused outside.

Cars, buildings, establishments...Shinjuku.

Takaba, by now, had known that area like the back of his hand. To its red light districts to its upscale businesses. It was an amazing place, a leech for the wealthy and for many, a must see attraction. Takaba however, didn't really like it. Sure, taking pictures there was fun and all, but the whole concept of a place like Shinjuku just set Takaba on edge.

"We're here." It appeared that Asami had finished his conversation as he placed his phone back in his pocke.

The photographer, not even realizing they had reached their destination pulled his eyes from outside the window and stared in surprise.

"Oh..." Takaba blinked as the chauffeur opened the door to the limousine. After Asami exited the vehicle, he took his turn and stepped out, inhaling the crisp air of Tokyo.

OoOoOoO

Takaba had regretted not bringing his camera to the restaurant's grand opening. It was what any photographer would die for.

The interior design was beautiful, painted a light soft grey with portraits hanging on the walls. There were glass tables lined up on the cream colored marble floor. All around, there were people dressed in extravagant dresses and suits talking to each other and reminiscing. Occasionally, as Takaba and Asami were being led to their table by an eccentric waiter, people had stopped the trio just to talk to Asami or shake his hand. Many women would inch towards Asami, much to Takaba's dismay, but eventually, the two were finally able to sit down and relax.

And that's when the menu came into play. To Takaba, it seemed like a piece of foreign literature as he had never even heard of most of these foods in his life.

"Pick whatever you like." Asami spoke quietly from across the table.

"This stuff is expensive." Takaba placed the menu down and stared at Asami, who chuckled.

"You act like that's a problem." The older man replied, taking up his own menu.

"Whatever...I'll just take whatever you get." Takaba grudgingly replied. "Spend all the money you want."

Asami sighed as the waiter approached their table. "What would you like to drink, Asami-sama." He spoke in such a crisp and professional tone that this surprised Takaba. The waiter had to be younger than him, he looked like a teenager.

"A glass of champagne." Asami started. "He'll take a glass of water."

The waiter inclined slightly before walking off, all the while Takaba glared at Asami. "What the hell was that all about? I can order my own drink!"

"You don't remember what happened the last time you drank expensive alcohol?"

"Well, at least get me a glass of wine or a beer! Don't treat me like some kid!"

Asami sighed and shrugged. "It's impossible not to when you act like it." He smiled at Takaba. "Don't start pouting now, I know you have at least an ounce of maturity in there."

Bastard...Takaba thought, purposely trying to look away from Asami.

"It looks nice on you." Asami continued. "The suit, do you like it?"

"It's okay. I'm not used to wearing something like this but hey..." Takaba chuckled. "It's not every day a normal person like me gets an Armani suit."

"Well it fits your personality, whether you want to believe it or not." Asami cooed just as the waiter came by with their drinks. He looked less than pleased as he placed the cold glass of water down next to Takaba. He softly, placed Asami's g
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Tóm tắt: Asami mất Akihito ra món ăn và unsurprisingly, kinh nghiệm của nhiếp ảnh gia không phải là hoàn toàn dự kiến.Lưu ý của tác giả: tuần cuối cùng của trường! Tôi có thể nghe thấy một woot woot!Cảnh báo: Đề cập đến mối quan hệ trong quá khứ/qua lạm dụng. Ngộ độc. Quanh co bồi bàn. Có thể OOC'ness.Thể loại: Hài hước, lãng mạn, Fluff, nhẹ Angst, TwoShot.Takaba vui mừng bởi thực tế là Asami đã thực sự cung cấp để có anh ta ra ngoài ăn tối, vì không chỉ đã làm điều này có nghĩa rằng Asami thực sự cảm thấy một cái gì đó cho Takaba, nhưng impassive tội phạm Chúa không phải là sợ để làm cho mối quan hệ của công chúng. Hoặc một cái gì đó dọc theo những dòng này.Takaba có sợ trước đó, Asami là phần nào 'xấu hổ' bởi sự hiện diện của ông, nhưng hành động nhỏ này của tình yêu hoàn toàn trục xuất những ý tưởng từ trí não của Takaba.OoOoOo"Mặc phù hợp với tôi mua bạn." Asami nói qua điện thoại, như Takaba rummaged thông qua tủ quần áo cho một cái gì đó tốt đẹp để đặt trên."Một phù hợp với?" Ông kêu gọi vào điện thoại, gần thả nó sau khi cố gắng để cân bằng nó trên vai mình."Không tôi chỉ cần mặc một số quần tốt đẹp và một blouse_""Tôi sẽ đưa bạn đến một nhà hàng thực sự." Asami đã trả lời, hơi khó chịu. "Một nhà hàng cao cấp ở Shinjuku. Một đối tác kinh doanh của tôi sở hữu nó và đã chào đón chúng tôi là một số trong những người đầu tiên tại trương của nó. ""Cao cấp restaurant_" Takaba, absently mindedly đạt cho một số quần áo trên kệ hàng đầu của tủ quần áo, kết thúc lên gõ trên một số giày dép của Asami. Họ từng rơi về anh ta, kết quả là một đau đớn lật đổ xuống mặt đất."Takaba_""Tôi đang tốt." Takaba giận dữ đã trả lời. "Tôi chỉ cần vấp. Dù sao, những gì làm bạn có nghĩa là, 'Upscale nhà hàng'? Giống như món ăn?""Chính xác." Asami hít trên đầu kia của điện thoại. "Vì vậy hãy mặc quần áo và sẵn sàng khi tôi nhận được trở lại. Phù hợp là trong tủ quần áo của bạn bằng cách này. Tôi không biết tại sao bạn sẽ xem xét trong tủ quần áo của tôi.""Tôi không phải ở idiot tủ quần áo của bạn." Takaba đã nói dối, cố gắng để ném những đôi giày trở lại trên kệ hàng đầu."You 're không một kẻ nói dối tốt.""Bạn không có bất kỳ proof_""Tôi đang xem bạn trên máy ảnh." Và như vậy, Takaba nhanh chóng quay lại để xem rằng trong thực tế, một máy ảnh định cư ở góc Phòng, tiếp giáp với trần nhà. Takaba tự động cảm thấy giống như một idiot như ông ta đã bỏ giày trong tay."Asshole! Cung cấp cho tôi một số bảo mật!" Mà không có một từ, ông khai thác màn hình trên android của mình và kết thúc cuộc gọi. Grunting và nguyền rủa, ông tổ chức những đôi giày trở lại trên kệ hàng đầu và cuối cùng trái Asami phòng.Ông rummaged thông qua các tủ quần áo của mình cho đến khi ông tìm thấy sắc nét, ba mảnh phù hợp với Asami đã nói về. Đó là vẫn còn trong túi của nó rõ ràng khi ông lấy nó ra khỏi buồng riêng và đặt nó trên giường của mình. Đôi mắt của ông nghỉ ngơi vào nó trong một thời gian như ông stared, diễn trong tất cả các chi tiết. Asami thực sự đã outdone chính mình.Cán đôi mắt của mình, Takaba đã rút bộ từ túi, cho phép mùi phù hợp và hoang sơ vải để lấp đầy lỗ mũi không chuẩn bị của mình.Sighing, Takaba walked to the bathroom where he hung the suit on one of the rack attached to the door. He quickly stripped and stepped into the shower, twisting the knob and turning on the hot water. He let the warm beads fall on his exposed skin, cleansing and purifying him.After about thirty minutes, he stepped out, dried himself and put on his underwear. Now all that was left was that three piece suit.He looked at it, as it hung up, and felt a trivial sensation of intimidation grow within him. This was mainly due to the fact that he had never even touched his own 'three piece' suit. He vaguely remembered as a teenager, he and his friends joking about the whole concept up Armani Suits."They're too fucking expensive! In order for me to ever buy one, I'd have to sell my home! I'd probably have to sell you guys!" He remembered saying and ironically, if not by selling it, he kind of did lose his home.He took a step forward and grabbed the suit from the hanging rack, then staring at it like it was some foreign device, he assembled it. He first took the firm, tailored blouse and placed it on his skin. Carefully he buttoned it. Secondly, he took the silk vest. This article of clothing perhaps mesmerized Takaba the most. It felt as if it could slip out of his fingers at any moment. Rolling his eyes, he placed it on top of the blouse and buttoned it. Then finally were the slacks and the jacket. Afterwards, Takaba took some shoes from his closet and placed them on his feet. Then, he quickly retreated to the bathroom where he made his hair look somewhat presentable.A nhanh chóng súc miệng Listerine và một chút viết tắt tóc kiểu dáng. Takaba stared lúc mình trong gương không chắc chắn những gì để suy nghĩ. Một mặt, ông trông giống như một rất tốt ra cậu bé, có lẽ là phong phú cha mẹ hoặc một trong những người đã có được một trả tiền cao công việc mình, một trong đó thuộc về trên đầu trang của giàu có xã hội.Mặt khác, ông rất giống với ông Peanut hoặc thậm chí Jiminy Cricket. Hai sự khác biệt chính là rằng Takaba đã có trên quần và ông không có một chiếc mũ trên. Luckly, ông đã không là một đậu phộng cũng không phải là ông một cricket... hoặc bất kỳ côn trùng cho rằng vấn đề.Takaba có thể đồng ý rằng ông trông hơi vô lý, at ít nhất đó là những gì ông nghĩ. Nó không phải mỗi ngày mà ông đã đi parading xung quanh thành phố Shinjuku mặc một phù hợp với ba mảnh. Chỉ Asami có thể kéo nó đi mà không nhìn như một lau ass. Takaba nghĩ, thẳng tie của mình. Ông cán đôi mắt của mình tại những suy nghĩ và bật để phòng tắm.Bước vào phòng ngủ và kiểm tra thời gian, ông nhận ra rằng Asami sẽ nhà trong khoảng mười phút. Ông đã quyết định chờ đợi một thời gian hoặc xem cho thấy ông cho đến lúc đó.OoOoOoOoMón ăn không phải là một cái gì đó Takaba đã được sử dụng để.Trước hết, ông liên quan đến món ăn với đám đông giàu có và snobby. Takaba, rõ ràng là không phù hợp với bất kỳ các loại. Ngoài ra, ông đã không bao giờ bị phạt ăn uống trong cuộc sống của mình. Không bao giờ. Ông đã luôn luôn chỉ trích ý tưởng của nó Tuy nhiên, như ông đã tìm thấy chủ đề toàn bộ thay vì gây phiền nhiễu và ngu ngốc. Không chỉ thực phẩm đắt đỏ, nhưng nó không thậm chí có nhiều về số lượng.Một mảnh của bít tết, một lá mùi tây và một ly sâm banh chắc chắn có thể không duy trì Takaba và Takaba biết rằng nếu nó không thể duy trì nó, sau đó nó chắc chắn là địa ngục sẽ không để duy trì một người như Asami. Nhưng oh well, ông nghĩ. Nếu điều này là ý tưởng của Asami là ngọt, sau đó ông không phải cố gắng ngăn chặn tâm trí của mình từ nó. Tuy nhiên, Takaba mình đã thay vì thực hiện một burger, một số khoai tây chiên, một số nuggets và nước giải khát trên bít tết và lá.Hiện nay, Takaba ngồi với Asami trong xe của ông. Asami đã có một cuộc gọi điện thoại quan trọng để có và đã nói chuyện đi. Takaba đã cố gắng không để trông giống như ông nghe trộm (mặc dù ông là), và có quan điểm của ông tập trung bên ngoài.Ô tô, tòa nhà, cơ sở... Shinjuku.Takaba, bây giờ, có biết đến khu vực đó như sau của bàn tay của mình. Các huyện ánh sáng màu đỏ cho các doanh nghiệp cao cấp của nó. Nó là một nơi tuyệt vời, một con đỉa cho những người giàu có và đối với nhiều người, một phải xem thu hút. Takaba Tuy nhiên, không thực sự thích nó. Chắc chắn, chụp ảnh không là vui vẻ và tất cả, nhưng khái niệm toàn bộ của một nơi như Shinjuku chỉ đặt Takaba rìa."Chúng tôi đang ở đây." Nó xuất hiện rằng Asami đã hoàn thành cuộc trò chuyện của mình như ông đặt điện thoại của mình trở lại trong pocke của ông.Các nhiếp ảnh gia, thậm chí không nhận ra họ đã đạt đến đích của họ kéo đôi mắt của mình từ bên ngoài cửa sổ và stared trong bất ngờ."Oh..." Takaba blinked như tài xế mở cửa đến limousine. Sau khi Asami rời xe, ông đã lần lượt của mình và bước ra, hít không khí rõ nét của Tokyo.OoOoOoOTakaba had regretted not bringing his camera to the restaurant's grand opening. It was what any photographer would die for.The interior design was beautiful, painted a light soft grey with portraits hanging on the walls. There were glass tables lined up on the cream colored marble floor. All around, there were people dressed in extravagant dresses and suits talking to each other and reminiscing. Occasionally, as Takaba and Asami were being led to their table by an eccentric waiter, people had stopped the trio just to talk to Asami or shake his hand. Many women would inch towards Asami, much to Takaba's dismay, but eventually, the two were finally able to sit down and relax.And that's when the menu came into play. To Takaba, it seemed like a piece of foreign literature as he had never even heard of most of these foods in his life."Pick whatever you like." Asami spoke quietly from across the table."This stuff is expensive." Takaba placed the menu down and stared at Asami, who chuckled."You act like that's a problem." The older man replied, taking up his own menu."Whatever...I'll just take whatever you get." Takaba grudgingly replied. "Spend all the money you want."Asami sighed as the waiter approached their table. "What would you like to drink, Asami-sama." He spoke in such a crisp and professional tone that this surprised Takaba. The waiter had to be younger than him, he looked like a teenager."A glass of champagne." Asami started. "He'll take a glass of water."The waiter inclined slightly before walking off, all the while Takaba glared at Asami. "What the hell was that all about? I can order my own drink!""You don't remember what happened the last time you drank expensive alcohol?""Well, at least get me a glass of wine or a beer! Don't treat me like some kid!"Asami sighed and shrugged. "It's impossible not to when you act like it." He smiled at Takaba. "Don't start pouting now, I know you have at least an ounce of maturity in there."Bastard...Takaba thought, purposely trying to look away from Asami."It looks nice on you." Asami continued. "The suit, do you like it?""It's okay. I'm not used to wearing something like this but hey..." Takaba chuckled. "It's not every day a normal person like me gets an Armani suit.""Well it fits your personality, whether you want to believe it or not." Asami cooed just as the waiter came by with their drinks. He looked less than pleased as he placed the cold glass of water down next to Takaba. He softly, placed Asami's g
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: