Bà kể, ngày xưa bà làm giao liên, phụ việc theo giỏi và liên lạc, ngoại giao trên đồn bốt ở Hoóc-môn và một số khu vực lân cận, Bà theo xe của các thanh niên bộ đội, vận chuyển lương thực, đạn dược đến chiến khu. Song, trên chặn đường đi không lúc nào là yên ổn bởi tiếng súng nổ gần xa, tiếng bom mìn cứ liên tục dập vào xe, đường đi bị bom phá tạo thành những lỗ hỏng cực lớn. Lắm lúc rơi vào tay giặc, bà luôn nghĩ chắc chắn rằng mình sẽ chết, sẽ không còn tiếp tục cùng các chiến sĩ tham gia chiến đấu; đối với bà, cái chết chẳng có gì đáng sợ bởi lẽ lí do bà tham gia chiến đấu là để hy sinh vì nghĩa lớn, bà luôn cầu mong những anh em chiến sĩ hy sinh phù hộ cho bà vượt qua những tai kiếp, tránh những điềm rủi và trong những lần bị bắt, giam cầm, bà đều an toàn thoát nạn. Trong hoàn cảnh đất nước đối diện với muôn ngàn hiểm nguy, đời sống vật chất nơi chiến khu phải gọi là rất khó khăn và cơ cực: bữa đói, bữa no, đối với những chiến sĩ cũng như những người làm trong công tác kháng chiến, một củ khoai cũng đủ cho họ ấm lòng; theo lời kể của bà, gia đình bà cũng vô cùng khó khăn, thiếu thốn, có khi không có đủ quần áo cho mọi người trong gia đình, chỉ những ai đi công tác hay làm nhiệm vụ mới mặc đồ lành, chứ như thường lệ vẫn mặc rách cả. Nghe đến đây, ai nấy cũng đều xúc động, nước mắt chảy ngược vào trong, không ai dám khóc trước mặt bà, không phải vì chúng tôi sợ bà cười mà vì chúng tôi sợ những kỉ niệm không đẹp cũng sẽ tràn về trong tâm thức của bà, những kỉ niệm cũng đã dùng nước mắt mới có thể quên được…Sao một hồi lâu kể chuyện về những kỉ niệm của bà ở chiến khu, tham gia chiến đấu cùng anh em bộ đội, bà lại gợi nhắc về hiện tại : “Bà bây giờ mong mỏi các con, hiện nay, đất nước mình đã ổn định, nhưng chưa thực sự hoàn thành tất cả những gì mà Bác muốn. Thế hệ tre già măng mọc, bà luôn quan niệm thế hệ đời sau sẽ nói tiếp thế hệ trước, bà nay cũng gần đất xa trời, đã chín mươi mấy tuổi rồi nhưng lòng bà lúc nào cũng hướng về đất nước, mong muốn một ngày nào đó đất nước ta cũng sẽ phát triển như những nước bạn, con người ta cũng biết sống sao cho phải đạo làm người.”
đang được dịch, vui lòng đợi..
