Economic FreedomFor well over a hundred years, the economic world has  dịch - Economic FreedomFor well over a hundred years, the economic world has  Việt làm thế nào để nói

Economic FreedomFor well over a hun

Economic Freedom
For well over a hundred years, the economic world has been engaged in a great intellectual debate. On one side of this debate have been those philosophers and economists who advocate an economic system based on private property and free markets—or what one might call economic freedom. The key ingredients of economic freedom are personal choice, voluntary exchange, freedom to compete in markets, and protection of person and property. Institutions and policies are consistent with economic freedom when they allow voluntary exchange and protect individuals and their property.
Governments can promote economic freedom by providing a legal structure and a law-enforcement system that protect the PROPERTY RIGHTS of owners and enforce contracts in an evenhanded manner. However, economic freedom also requires governments to refrain from taking people’s property and from interfering with personal choice, voluntary exchange, and the freedom to enter and compete in labor and product markets. When governments substitute taxes, government expenditures, and regulations for personal choice, voluntary exchange, and market coordination, they reduce economic freedom. Restrictions that limit entry into occupations and business activities also reduce economic freedom.
ADAM SMITH was one of the first economists to argue for a version of economic freedom, and he was followed by a distinguished line of thinkers that includes JOHN STUART MILL, LUDWIG VON MISES, FRIEDRICH A. HAYEK, and MILTON FRIEDMAN, as well as economists such as Murray Rothbard.
On the other side of this debate are people hostile to economic freedom who instead argue for an economic system characterized by centralized economic planning and state control of the means of production. Advocates of an expanded role for the state include Jean-Jacques Rousseau and KARL MARX and such twentieth-century advocates as ABBA LERNER, JOHN KENNETH GALBRAITH, Michael Harrington, and Robert Heilbroner. These scholars argue that free markets lead to monopolies, chronic economic crises, income inequality, and increasing degradation of the poor, and that centralized political control of people’s economic lives avoids these problems of the marketplace. They deem economic life simply too important to be left up to the decentralized decisions of individuals.
In the early twentieth century, state control grew as COMMUNISM and FASCISM spread. In the United States, the New Deal significantly expanded the role of the state in people’s economic lives. In the late 1970s and early 1980s, economic freedom staged a comeback, with deregulation, PRIVATIZATION, and tax cuts. Of course, the major increase in economic freedom came with the fall of the Soviet Union. Today, the advocates of freedom dominate the debate. In fact, one major socialist, the late Robert Heilbroner, believed that the advocates of freedom have won (see SOCIALISM).
Substantial evidence has informed the debate. Indeed, the stark differences in the standards of living of people in economically freer systems compared with those in less-free systems have become more and more obvious: North versus South Korea, East versus West Germany, Estonia versus Finland, and Cubans living in Miami versus Cubans living in Cuba are examples. In each case, people in the freer economy have better lives, in virtually every way, than their counterparts in the less-free economies.
Measuring Economic Freedom
The above comparisons are suggestive. But is it possible to find a relationship between economic freedom and prosperity over a wider range of nations? In the 1980s, scholars began to measure and rate economies based on their degree of economic freedom. Organizations such as Freedom House, the Heritage Foundation, and the Fraser Institute, as well as individual scholars, published “economic freedom indexes” attempting to quantify economic freedom. They came up with an ambitious, and necessarily blunt, measure.
In 1996, the Fraser Institute, along with a network of other think tanks, began publishing the Economic Freedom of the World (EFW) annual reports, which present an economic freedom index for more than 120 nations. Using data from the World Bank, International Monetary Fund, Global Competitiveness Report, International Country Risk Guide, PricewaterhouseCoopers, and others, the report rates countries on a zero-to-ten scale. Higher scores indicate greater economic freedom. The overall index is based on ratings in five broad areas. Counting the various subcomponents, the EFW index uses thirty-eight distinct pieces of data. Each subcomponent is placed on a scale from zero to ten that reflects the range of the underlying data. The component ratings within each area are averaged to derive ratings for each of the five areas. In turn, the summary rating is the average of the five area ratings. The five major areas are:

Size of government. To get high ratings in this area, governments must tax and spend modestly, and MARGINAL TAX RATES must be relatively low. While governments are important in protecting property rights, enforcing contracts, and providing some services, as governments grow they inevitably infringe on people’s economic freedom to engage in trade and enjoy the fruits of their labor.

Sound money. It might not be clear at first why this is a measure of freedom rather than just a measure of good economic policy. But money would likely be sound if the government did not have a legal MONOPOLY over the MONEY SUPPLY (see COMPETING MONEY SUPPLIES and GOLD STANDARD). Therefore sound money is a measure of how much the government refrains from abusing its monopoly power. To get high ratings here, a country’s INFLATION must be low and stable, and the government must permit people to own currencies of other nations.

Property rights and rule of law. This area measures the consistency of a country’s legal system with the protection of property, enforcement of contracts, and evenhanded application of the law. This is perhaps the most important area of economic freedom, as economic freedom requires that people be secure in their persons and physical property; it also requires a judicial system that enforces contractual agreements fairly.

International trade. Countries that refrain from enacting protectionist tariffs, quotas, and capital controls get higher ratings in this area (see INTERNATIONAL TRADE). Economic freedom means that people can engage in trade with any person of their choosing. If the government taxes or otherwise prevents people from buying or selling with people in other countries, it reduces their freedom.

Regulation. REGULATIONs such as interest-rate controls (usury laws), restrictions on bank ownership by foreigners, MINIMUM WAGES, military CONSCRIPTION, business licensing, and PRICE CONTROLS are included. Such controls and regulations violate the principles of economic freedom. To get high ratings, countries must refrain from such regulations, leaving people free to set prices, open businesses, and trade.
Any attempt to measure freedom on this basis inevitably omits the details. Because all these factors are weighted equally, two countries could have identical indexes in different ways: one might have high taxes but a good rule of law, while another may have low taxes but a poor legal system. An economic freedom index allows us to make broad comparisons among countries, but the index is a blunt measure.
What is the freest economy in the world? Hong Kong. Hong Kong has relatively low taxes, a good legal system, sound money, FREE TRADE, and minimal regulations; and it has had these institutions and policies in place for several decades. Other highly rated countries include Singapore, the United States, New Zealand, and the United Kingdom. Table 1 shows the economic freedom ratings of selected countries for 1980, 1990, and 2002.1
Singapore is an interesting case because it exhibits an odd combination of high economic freedom and considerable political and civil repression. Although economic freedom and political freedom tend to go together, especially in the long run, Singapore is an exception. It will be worth watching to see if Singapore can maintain this situation. Many scholars believe that economic freedom and political repression are an unsustainable combination.2
Some countries, such as Hong Kong, Singapore, and the United States, consistently registered high ratings throughout the 1980s and 1990s. Germany’s economic freedom rating has also been quite steady. Germany’s rating in 2002 was 7.3, compared with 7.0 in 1980. Because several other countries have made substantial improvements, however, Germany’s ranking has declined, receding to twenty-second in 2002 from fifth in 1980. Likewise, because other countries have improved, France’s ranking fell to forty-fourth from twenty-eighth in 1980.
Looking at some absolute scores, one can note a clear trend worldwide toward economic liberalization since 1980. The highest-rated African nation, Botswana, increased its rating from 5.0 in 1980 to 7.4 in 2002 and now ranks eighteenth in the world. Also in Africa, Mauritius’s rating jumped from 4.7 in 1980 to 6.1 in 1990 and 7.2 in 2002. In Latin America, Chile’s rating improved from 5.3 in 1980 to 7.3 in 2002, making it the highest-rated country in its region.
Among developed countries we also have seen some big reformers. Ireland’s rating jumped from 6.2 in 1980 to 7.8 in 2002. The United Kingdom was a big gainer during the Thatcher years, when its rating rose from 6.1 in 1980 to 7.7 in 1990 and, ultimately, to 8.2. Similarly, New Zealand’s economic reforms in the late 1980s and early 1990s caused its rating to increase from 6.1 in 1980 to 8.2 in 2002. While these gains are not the largest seen in the world, they do show that well-established developed economies can implement significant economic liberalization.
The world’s two largest economies by POPULATION, India and China, both have low rat
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Kinh tế tự doTrong hơn một trăm năm, kinh tế thế giới đã được tham gia vào một cuộc tranh luận trí tuệ tuyệt vời. Một bên của cuộc tranh luận này đã là những nhà triết học và các nhà kinh tế ủng hộ một hệ thống kinh tế dựa trên riêng bất động sản và thị trường tự do — hoặc những gì một có thể gọi tự do kinh tế. Các thành phần quan trọng của tự do kinh tế là sự lựa chọn cá nhân, tự nguyện trao đổi, tự do để cạnh tranh trong thị trường, và bảo vệ người và tài sản. Các tổ chức và chính sách là phù hợp với kinh tế tự do khi họ cho phép trao đổi tự nguyện và bảo vệ cá nhân và tài sản của họ.Chính phủ có thể thúc đẩy tự do kinh tế bằng cách cung cấp một cơ cấu pháp lý và một hệ thống thực thi pháp luật bảo vệ quyền sở hữu của chủ sở hữu và thực hiện các hợp đồng một cách evenhanded. Tuy nhiên, kinh tế tự do cũng yêu cầu chính phủ để tránh từ việc sở hữu của người dân và từ can thiệp với sự lựa chọn cá nhân, tự nguyện trao đổi, và sự tự do để nhập và cạnh tranh trong thị trường lao động và sản phẩm. Khi chính phủ thay thế thuế, chi tiêu chính phủ, và quy định cho sự lựa chọn cá nhân, tự nguyện trao đổi, và phối hợp thị trường, họ giảm tự do kinh tế. Những hạn chế để hạn chế nhập cảnh vào nghề nghiệp và hoạt động kinh doanh cũng làm giảm tự do kinh tế.ADAM SMITH là một trong các nhà kinh tế đầu tiên để biện luận cho một phiên bản của kinh tế tự do, và ông được tiếp nối bởi một dòng nhà tư tưởng phân biệt bao gồm JOHN STUART MILL, LUDWIG VON MISES, FRIEDRICH A. HAYEK, và MILTON FRIEDMAN, cũng như các nhà kinh tế như Murray Rothbard.Trên mặt khác của cuộc tranh luận này là người thù địch với tự do kinh tế người thay vào đó lập luận cho một hệ thống kinh tế, đặc trưng bởi tập trung lập kế hoạch kinh tế và nhà nước kiểm soát phương tiện sản xuất. Những người ủng hộ của một vai trò mở rộng cho nhà nước bao gồm Jean-Jacques Rousseau và KARL MARX và như vậy thế kỷ hai mươi chủ trương như ABBA LERNER, JOHN KENNETH GALBRAITH, Michael Harrington, và Robert Heilbroner. Các học giả cho rằng thị trường tự do dẫn đến độc quyền, cuộc khủng hoảng kinh tế mãn tính, bất bình đẳng thu nhập và sự suy thoái ngày càng tăng của người nghèo, và rằng kiểm soát chính trị tập trung của đời sống kinh tế của người dân tránh những vấn đề của thị trường. Họ cho rằng đời sống kinh tế chỉ đơn giản là quá quan trọng để còn lại đến các quyết định phân cấp của cá nhân.Trong đầu thế kỷ XX, kiểm soát nhà nước đã tăng trưởng như chủ nghĩa cộng sản và chủ nghĩa phát XÍT lây lan. Tại Hoa Kỳ, New Deal đáng kể mở rộng vai trò của nhà nước trong đời sống kinh tế của người dân. Trong cuối thập niên 1970 và đầu thập niên 1980, kinh tế tự do tổ chức trở lại, với bãi bỏ quy định, tư nhân hoá, và cắt giảm thuế. Tất nhiên, sự gia tăng lớn trong kinh tế tự do đi kèm với sự sụp đổ của Liên Xô. Hôm nay, những người ủng hộ tự do thống trị cuộc tranh luận. Trong thực tế, một chính xã hội chủ nghĩa, cuối của Robert Heilbroner, tin rằng những người ủng hộ tự do đã chiến thắng (xem chủ nghĩa xã hội).Bằng chứng đáng kể đã thông báo các cuộc tranh luận. Thật vậy, sự khác biệt ngay đơ trong mức sống của người dân trong các hệ thống kinh tế tự do hơn so với những người trong ít miễn phí hệ thống đã trở nên rõ ràng hơn và nhiều hơn nữa: Bắc so với Hàn Quốc, East so với Tây Đức, Estonia so với Phần Lan, và Cuba sống ở Miami so với Cuba sống ở Cuba là những ví dụ. Trong mỗi trường hợp, người dân trong nền kinh tế tự do hơn có cuộc sống tốt hơn, trong hầu như tất cả cách, hơn so với đối tác của họ trong nền kinh tế ít miễn phí.Đo kinh tế tự do So sánh ở trên là khêu gợi. Nhưng nó có thể tìm thấy một mối quan hệ giữa tự do kinh tế và thịnh vượng trong một phạm vi rộng hơn của các quốc gia? Trong thập niên 1980, học giả bắt đầu để đo lường và nền kinh tế tỷ lệ dựa trên của mức độ tự do kinh tế. Các tổ chức như tự do House, Heritage Foundation, và Fraser viện, cũng như cá nhân học giả, công bố "chỉ số tự do kinh tế" cố gắng để định lượng kinh tế tự do. Họ đã đưa ra một biện pháp đầy tham vọng, và nhất thiết phải thẳng thừng.Năm 1996, viện Fraser, cùng với một mạng khác nghĩ rằng xe tăng, bắt đầu xuất bản tự do kinh tế của các báo cáo hàng năm trên thế giới (EFW), mà trình bày một chỉ số tự do kinh tế cho hơn 120 quốc gia. Sử dụng dữ liệu từ ngân hàng thế giới, Quỹ tiền tệ quốc tế, báo cáo cạnh tranh toàn cầu, quốc tế quốc gia rủi ro hướng dẫn, PricewaterhouseCoopers, và những người khác, bản báo cáo tỷ lệ các quốc gia trên một quy mô 0-10. Điểm số cao hơn chỉ ra tự do kinh tế hơn. Chỉ số tổng thể dựa trên xếp hạng trong năm lĩnh vực rộng. Đếm subcomponents khác nhau, các chỉ số EFW sử dụng ba mươi tám phần riêng biệt của dữ liệu. Mỗi subcomponent được đặt trên một quy mô từ số không đến mười phản ánh phạm vi của các dữ liệu cơ bản. Xếp hạng thành phần trong mỗi khu vực được tính trung bình để lấy được xếp hạng cho từng lĩnh vực năm. Lần lượt, sơ lược về đánh giá là trung bình của xếp hạng năm khu vực. Năm lĩnh vực chính là:•Kích thước của chính phủ. Để có được xếp hạng cao trong lĩnh vực này, chính phủ phải thuế và chi tiêu khiêm tốn, và biên thuế suất thuế phải tương đối thấp. Trong khi chính phủ rất quan trọng trong việc bảo vệ quyền sở hữu, thi hành hợp đồng, và cung cấp một số dịch vụ, khi chính phủ phát triển họ chắc chắn vi phạm về tự do kinh tế của người dân để tham gia vào thương mại và tận hưởng những hoa quả của lao động của họ.•Tiền âm thanh. Nó có thể không là rõ ràng lúc đầu tiên tại sao điều này là một biện pháp của tự do chứ không phải chỉ là một biện pháp tốt chính sách kinh tế. Nhưng tiền có thể sẽ được âm thanh nếu chính phủ không có độc quyền pháp lý trong việc cung cấp tiền (xem nguồn cung cấp tiền cạnh tranh và tiêu chuẩn vàng). Vì vậy tiền âm thanh là một biện pháp của chính phủ bao nhiêu refrains từ lạm dụng quyền lực độc quyền của nó. Để có được xếp hạng cao ở đây, lạm phát của một quốc gia phải được thấp và ổn định, và chính phủ phải cho phép người sang loại tiền tệ của các quốc gia khác.•Quyền sở hữu và luật pháp. Khu vực này các biện pháp thống nhất của hệ thống pháp luật của một quốc gia với sự bảo vệ của bất động sản, thực thi pháp luật của hợp đồng, và các ứng dụng evenhanded của pháp luật. Điều này có lẽ là khu vực quan trọng nhất của tự do kinh tế, như tự do kinh tế đòi hỏi rằng những người được an toàn trong của người và tài sản vật chất; nó cũng đòi hỏi một hệ thống tư pháp thi hành thỏa thuận hợp đồng khá.•Thương mại quốc tế. Quốc gia không ban hành bảo hộ thuế, hạn ngạch, và kiểm soát vốn nhận được xếp hạng cao hơn trong lĩnh vực này (xem thương mại quốc tế). Tự do kinh tế có nghĩa là mọi người có thể tham gia vào thương mại với bất kỳ người nào lựa chọn của họ. Nếu chính phủ thuế hoặc nếu không ngăn cản người từ mua hoặc bán với những người ở các nước khác, nó làm giảm tự do của họ.•Quy định. Quy định chẳng hạn như kiểm soát tỷ lệ lãi suất (cho vay nặng lãi luật), các hạn chế về ngân hàng quyền sở hữu của người nước ngoài, tiền lương tối thiểu, quân sự bắt buộc, cấp giấy phép kinh doanh, và kiểm soát giá cả được cung cấp. Các điều khiển và quy định vi phạm các nguyên tắc của tự do kinh tế. Để có được xếp hạng cao, các nước phải không quy định như vậy, để lại người tự do để thiết lập giá cả, mở doanh nghiệp và thương mại.Bất kỳ nỗ lực để đo lường sự tự do trên cơ sở này chắc chắn sẽ bỏ qua các chi tiết. Bởi vì tất cả những yếu tố này được trọng như nhau, hai nước có thể có chỉ số giống hệt nhau trong nhiều cách khác nhau: một trong những có thể có các loại thuế cao nhưng một quy luật tốt của pháp luật, trong khi khác có thể có các loại thuế thấp nhưng một hệ thống pháp lý nghèo. Một chỉ số tự do kinh tế cho phép chúng tôi thực hiện rộng so sánh giữa các quốc gia, nhưng chỉ số này là một biện pháp cùn.Freest nền kinh tế trên thế giới là gì? Hong Kong. Hong Kong đã tương đối thấp thuế, một hệ thống pháp lý tốt, âm thanh tiền, thương mại tự do, và tối thiểu quy định; và nó đã có những cơ sở giáo dục và chính sách tại chỗ trong nhiều thập kỷ. Các quốc gia đánh giá cao bao gồm Singapore, Hoa Kỳ, New Zealand và Vương Quốc Anh. Bảng 1 cho thấy xếp hạng tự do kinh tế của quốc gia được chọn cho năm 1980, năm 1990, và 2002.1Singapore là một trường hợp thú vị bởi vì nó thể hiện một sự kết hợp lẻ số tự do kinh tế cao và đàn áp chính trị và dân sự đáng kể. Mặc dù tự do kinh tế và chính trị tự do có xu hướng đi với nhau, đặc biệt là trong thời gian dài, Singapore là một ngoại lệ. Nó sẽ giá trị xem để xem nếu Singapore có thể duy trì tình trạng này. Nhiều học giả tin rằng tự do kinh tế và đàn áp chính trị là một combination.2 không bền vữngMột số quốc gia, chẳng hạn như Hong Kong, Singapore và Hoa Kỳ, một cách nhất quán đăng ký các xếp hạng cao trong suốt thập niên 1980 và thập niên 1990. Đức của tự do kinh tế đánh giá cũng là khá ổn định. Đánh giá của Đức trong năm 2002 là 7.3, so với 7.0 vào năm 1980. Bởi vì một số các quốc gia khác đã thực hiện những cải tiến đáng kể, Tuy nhiên, xếp hạng của Đức đã từ chối, receding để hai mươi hai năm 2002 từ thứ năm vào năm 1980. Tương tự như vậy, vì các quốc gia khác đã cải thiện, bảng xếp hạng của Pháp đã giảm đến bốn mươi-thứ tư từ hai mươi thứ tám năm 1980.Nhìn vào một số điểm tuyệt đối, một trong những có thể lưu ý một xu hướng rõ ràng trên toàn thế giới đối với tự do hoá kinh tế từ năm 1980. Cao nhất xếp hạng quốc gia châu Phi, Botswana, tăng của nó đánh giá từ 5.0 trong năm 1980 để 7.4 năm 2002 và bây giờ cấp bậc eighteenth trên thế giới. Cũng ở châu Phi, Mauritius của đánh giá đã nhảy từ 4.7 trong năm 1980 để 6,1 năm 1990 và 7.2 vào năm 2002. Ở châu Mỹ Latin, Chile đánh giá cải tiến từ 5.3 trong năm 1980 để 7.3 vào năm 2002, làm cho nó cao nhất xếp hạng quốc gia ở vùng.Trong số các nước phát triển chúng tôi cũng đã thấy một số nhà cải cách lớn. Đánh giá của Ai-Len đã nhảy từ 6.2 trong năm 1980 để 7.8 vào năm 2002. Vương Quốc Anh là một câu hỏi để lớn trong những năm qua Thatcher, khi đánh giá của nó tăng lên từ 6.1 năm 1980 để 7.7 năm 1990, và cuối cùng, để 8.2. Tương tự như vậy, cải cách kinh tế của New Zealand trong cuối thập niên 1980 và đầu thập niên 1990 gây ra của nó đánh giá tăng từ 6.1 trong những năm 1980 để 8.2 vào năm 2002. Trong khi những lợi ích không phải là lớn nhất nhìn thấy trên thế giới, họ thấy rằng nền kinh tế phát triển cũng thành lập có thể thực hiện tự do hoá kinh tế đáng kể.Giới hai kinh tế lớn nhất của dân số, Ấn Độ và Trung Quốc, cả hai đều có con chuột thấp
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Tự do kinh tế
Trong hơn một trăm năm qua, kinh tế thế giới đã được tham gia vào một cuộc tranh luận trí tuệ tuyệt vời. Trên một mặt của cuộc tranh luận này đã được các nhà triết học và kinh tế đã chủ trương một hệ thống kinh tế dựa trên sở hữu tư nhân và thị trường tự do hay những gì người ta có thể gọi tự do kinh tế. Các thành phần quan trọng của tự do kinh tế là sự lựa chọn cá nhân, trao đổi tự nguyện, tự do cạnh tranh trong thị trường, và bảo vệ người và tài sản. Các thể chế và chính sách phù hợp với tự do kinh tế khi họ cho phép trao đổi tự nguyện và bảo vệ cá nhân và tài sản của họ.
Chính phủ có thể thúc đẩy tự do kinh tế bằng cách cung cấp một cơ cấu pháp lý và một hệ thống thực thi pháp luật nhằm bảo vệ các quyền sở hữu của chủ sở hữu và thực hiện hợp đồng một cách vô tư . Tuy nhiên, tự do kinh tế cũng yêu cầu các chính phủ để kiềm chế lấy tài sản của người dân và từ can thiệp với sự lựa chọn cá nhân, trao đổi tự nguyện, và sự tự do để nhập và cạnh tranh trong thị trường lao động và sản phẩm. Khi chính phủ thay thế các loại thuế, chi tiêu chính phủ và các quy định cho sự lựa chọn cá nhân, trao đổi tự nguyện, và điều phối thị trường, chúng làm giảm tự do kinh tế. Hạn chế để hạn chế nhập cảnh vào các ngành nghề và các hoạt động kinh doanh cũng giảm tự do kinh tế.
ADAM SMITH là một trong những nhà kinh tế học đầu tiên để biện luận cho một phiên bản của tự do kinh tế, và ông đã được theo sau bởi một đường phân biệt của các nhà tư tưởng bao gồm JOHN STUART MILL, Ludwig von Mises , Friedrich A. Hayek, và MILTON Friedman, cũng như các nhà kinh tế như Murray Rothbard.
Ở phía bên kia của cuộc tranh luận này là những người thù địch với tự do kinh tế người thay vì tranh luận cho một hệ thống kinh tế đặc trưng của kinh tế kế hoạch tập trung và kiểm soát trạng thái của phương tiện sản xuất. Những người ủng hộ một vai trò mở rộng của tiểu bang gồm Jean-Jacques Rousseau và Karl Marx và những người ủng hộ của thế kỷ XX như ABBA Lerner, John Kenneth Galbraith, Michael Harrington, và Robert Heilbroner. Các học giả cho rằng thị trường tự do dẫn đến độc quyền, khủng hoảng kinh tế kinh niên, bất bình đẳng thu nhập, và suy thoái ngày càng tăng của người nghèo, và rằng sự kiểm soát chính trị tập trung của đời sống kinh tế của người dân tránh được những vấn đề của thị trường. Họ cho là đời sống kinh tế đơn giản là quá quan trọng phải được để lại cho các quyết định phân cấp của các cá nhân.
Trong những năm đầu thế kỷ XX, nhà nước kiểm soát tăng trưởng như chủ nghĩa cộng sản và chủ nghĩa phát xít lây lan. Tại Hoa Kỳ, New Deal được mở rộng đáng kể vai trò của nhà nước trong đời sống kinh tế của người dân. Vào cuối những năm 1970 và đầu những năm 1980, tự do kinh tế đã tổ chức một sự trở lại, với bãi bỏ quy định, tư nhân, và cắt giảm thuế. Tất nhiên, sự gia tăng lớn trong tự do kinh tế đi kèm với sự sụp đổ của Liên bang Xô viết. Hôm nay, những người ủng hộ tự do thống trị các cuộc tranh luận. Trong thực tế, một chủ nghĩa xã hội lớn, cuối Robert Heilbroner, tin rằng những người ủng hộ tự do đã giành được (xem nghĩa xã hội).
Bằng chứng đáng kể đã thông báo các cuộc tranh luận. Thật vậy, sự khác biệt rõ rệt trong đời sống của người dân trong các hệ thống tự do hơn về kinh tế so với những người trong hệ thống ít tự do đã trở thành nhiều hơn và nhiều hơn nữa rõ ràng: Bắc so với Hàn Quốc, Đông so với Tây Đức, Estonia so với Phần Lan, và người Cuba sống ở Miami so với người Cuba sống ở Cuba là những ví dụ. Trong mỗi trường hợp, người dân ở các nền kinh tế tự do có cuộc sống tốt hơn, trong hầu như mọi cách, hơn các đối thủ của họ trong nền kinh tế kém-miễn phí.
Đo Tự do Kinh tế
Sự so sánh trên là gợi ý. Nhưng là nó có thể tìm thấy một mối quan hệ giữa tự do kinh tế và thịnh vượng trên một phạm vi rộng lớn hơn của các quốc gia? Trong những năm 1980, các học giả đã bắt đầu để đo lường và các nền kinh tế dựa vào mức độ của họ về tự do kinh tế. Các tổ chức như Freedom House, Heritage Foundation, và Viện Fraser, cũng như các học giả cá nhân, công bố "chỉ số tự do kinh tế" cố gắng để định lượng tự do kinh tế. Họ đã đưa ra một tham vọng, và nhất thiết phải cùn, biện pháp này.
Năm 1996, Viện Fraser, cùng với một mạng lưới của các cố vấn khác, bắt đầu xuất bản tự do kinh tế của thế giới (EFW) báo cáo hàng năm, trong đó trình bày một chỉ số tự do kinh tế hơn 120 quốc gia. Sử dụng dữ liệu từ Ngân hàng Thế giới, Quỹ Tiền tệ Quốc tế, cạnh tranh toàn cầu Báo cáo, quốc tế Hướng dẫn rủi ro quốc gia, PricewaterhouseCoopers, và những người khác, tỷ lệ báo cáo các nước trên thang điểm zero-to-ten. Điểm số cao hơn cho thấy tự do kinh tế. Các chỉ số tổng thể dựa trên xếp hạng trong năm lĩnh vực rộng lớn. Đếm các phần con khác nhau, chỉ số EFW sử dụng ba mươi tám mảnh riêng biệt của dữ liệu. Mỗi tiểu hợp phần được đặt trên thang điểm từ số không đến mười phản ánh phạm vi của các dữ liệu cơ bản. Việc xếp hạng các thành phần trong mỗi khu vực được tính trung bình để lấy được xếp hạng cho mỗi một trong năm khu vực. Đổi lại, sự đánh giá tóm tắt là mức trung bình của năm xếp hạng khu vực. Những năm lĩnh vực chính là:

Kích thước của chính phủ. Để có được xếp hạng cao trong lĩnh vực này, các chính phủ phải đánh thuế và chi tiêu một cách khiêm tốn, và thuế suất thuế cận biên phải tương đối thấp. Trong khi các chính phủ rất quan trọng trong việc bảo vệ quyền sở hữu, thực thi hợp đồng, và cung cấp một số dịch vụ, như các chính phủ phát triển họ không tránh khỏi vi phạm về tự do kinh tế của người dân tham gia vào thương mại và tận hưởng thành quả lao động của họ.

tiền Sound. Nó có thể không được rõ ràng lúc đầu do tại sao đây là một biện pháp tự do chứ không chỉ là một biện pháp của chính sách kinh tế tốt. Nhưng tiền có khả năng sẽ được âm thanh nếu chính phủ không có một MONOPOLY hợp pháp đối với CUNG CẤP TIỀN (xem tranh VẬT TIỀN và GOLD STANDARD). Do đó tiền âm thanh là một thước đo bao nhiêu sự kìm phủ lạm dụng quyền lực độc quyền của nó. Để có được xếp hạng cao ở đây, LẠM PHÁT của một quốc gia phải thấp và ổn định, và chính phủ phải cho phép người sở hữu tiền tệ của các quốc gia khác.

Các quyền tài sản và quy định của pháp luật. Khu vực này rộng sự thống nhất của hệ thống pháp luật của một quốc gia với việc bảo vệ tài sản, xử lý hợp đồng, và ứng dụng vô tư của pháp luật. Đây có lẽ là khu vực quan trọng nhất của tự do kinh tế, như tự do kinh tế đòi hỏi mà mọi người được an toàn trong con người họ và tài sản vật chất; nó cũng đòi hỏi một hệ thống tư pháp mà thi hành thỏa thuận hợp đồng khá.

Thương mại quốc tế. Các nước kiềm chế ban hành mức thuế bảo hộ, hạn ngạch, và kiểm soát vốn có được xếp hạng cao hơn trong lĩnh vực này (xem INTERNATIONAL TRADE). Tự do kinh tế có nghĩa là mọi người có thể tham gia vào thương mại với bất kỳ người nào mà họ chọn. Nếu các khoản thuế của chính phủ hoặc ngăn cản người dân từ việc mua hoặc bán với người dân ở các nước khác, nó làm giảm sự tự do của họ.

Quy chế. Quy định như kiểm soát lãi suất (luật pháp cho vay nặng lãi), hạn chế về quyền sở hữu của ngân hàng nước ngoài, tiền lương tối thiểu, nghĩa vụ quân sự quân sự, cấp giấy phép kinh doanh, và KIỂM SOÁT GIÁ được bao gồm. Kiểm soát và các quy định đó vi phạm các nguyên tắc tự do kinh tế. Để có được xếp hạng cao, các nước phải kiềm chế không quy định như vậy, để lại người tự do để định giá, các doanh nghiệp mở, và thương mại.
Bất kỳ cố gắng để đo lường sự tự do trên cơ sở này không tránh khỏi bỏ qua các chi tiết. Bởi vì tất cả những yếu tố này có trọng lượng bằng nhau, hai nước có thể có chỉ số giống hệt nhau theo những cách khác nhau: người ta có thể có các loại thuế cao nhưng một nguyên tắc của pháp luật, trong khi người khác có thể có mức thuế thấp nhưng một hệ thống pháp lý kém. Một chỉ số tự do kinh tế cho phép chúng tôi để so sánh rộng giữa các quốc gia, nhưng chỉ số là một biện pháp thẳng thừng.
Nền kinh tế tự do nhất là gì trong thế giới này? Hồng Kông. Hồng Kông có mức thuế tương đối thấp, một hệ thống pháp lý tốt, tiền âm, THƯƠNG MẠI TỰ DO, và các quy định tối thiểu; và nó đã được các tổ chức và các chính sách trong nhiều thập kỷ. Các nước khác đánh giá cao bao gồm Singapore, Mỹ, New Zealand, và Vương quốc Anh. Bảng 1 cho thấy xếp hạng tự do kinh tế của các quốc gia được lựa chọn cho năm 1980, 1990, và 2002.1
Singapore là một trường hợp thú vị bởi vì nó thể hiện một sự kết hợp kỳ lạ của tự do kinh tế cao và áp chính trị và dân sự đáng kể. Mặc dù tự do kinh tế và tự do chính trị có xu hướng đi với nhau, đặc biệt là trong thời gian dài, Singapore là một ngoại lệ. Nó sẽ đáng chờ đợi xem liệu Singapore có thể duy trì tình trạng này. Nhiều học giả tin rằng tự do kinh tế và đàn áp chính trị là một combination.2 không bền vững
Một số quốc gia, chẳng hạn như Hồng Kông, Singapore và Hoa Kỳ, nhất quán đăng ký xếp hạng cao trong suốt những năm 1980 và 1990. Giá tự do kinh tế của Đức cũng đã khá ổn định. Giá của Đức vào năm 2002 là 7,3 so với 7,0 vào năm 1980. Bởi vì một số nước khác đã thực hiện những cải tiến đáng kể, tuy nhiên, bảng xếp hạng của Đức đã từ chối, rút xuống đến hai mươi hai năm 2002 từ thứ năm trong năm 1980. Tương tự như vậy, bởi vì các nước khác đã được cải thiện, Pháp bảng xếp hạng đã giảm xuống 44 từ 28 trong năm 1980.
Nhìn vào một số điểm tuyệt đối, người ta có thể lưu ý một xu hướng rõ ràng trên toàn thế giới của tự do hóa kinh tế từ năm 1980. Các quốc gia châu Phi đánh giá cao nhất, Botswana, tăng giá từ 5,0 trong 1.980-7,4 vào năm 2002 và hiện đứng thứ mười tám trên thế giới. Ngoài ra ở châu Phi, giá Mauritius đã nhảy lên từ 4,7 năm 1980 lên 6,1 năm 1990 và 7,2 vào năm 2002. Ở Mỹ Latin, giá Chile đã được cải thiện từ 5,3 năm 1980 lên 7.3 trong năm 2002, trở thành quốc gia đánh giá cao nhất trong khu vực.
Trong số các nước phát triển chúng tôi cũng đã thấy một số nhà cải cách lớn. Giá của Ireland đã tăng từ 6,2 trong 1.980-7,8 vào năm 2002. Vương quốc Anh là một gainer lớn trong những năm Thatcher, khi giá của nó đã tăng từ 6,1 1.980-7,7 vào năm 1990 và cuối cùng là 8,2. Tương tự như vậy, những cải cách kinh tế của New Zealand vào cuối năm 1980 và đầu những năm 1990 do giá của nó tăng từ 6,1 1.980-8,2 vào năm 2002. Trong khi những lợi ích này không phải là lớn nhất thấy trên thế giới, họ cho thấy rằng các nền kinh tế phát triển cũng như thành lập có thể thực hiện tự do hóa kinh tế đáng kể.
hai nền kinh tế lớn nhất thế giới bởi DÂN, Ấn Độ và Trung Quốc, cả hai đều có con chuột thấp
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: