The spirit of art has two forms, one constructive, the other contempla dịch - The spirit of art has two forms, one constructive, the other contempla Việt làm thế nào để nói

The spirit of art has two forms, on

The spirit of art has two forms, one constructive, the other contemplative, and both may be infused into life. When the former is put there, each act and task is performed as if it were a work of art. This involves “throwing the whole self” into it, not only thought and patience, but enthusiasm and loving finish, even as the artist puts them into his work, so that it becomes a happy self-expression. Nothing shall interfere with or mar it, or spoil its value when recalled. The imperfection and transiency of the result are then forgotten in the inspiration of endeavor; and the work or act, no matter how insignificant, becomes perfect as an experience and as a memory. The generations may judge it as they will, but as an expression of the energies of my own soul, it is divine. Of course, from the industry of our time, where most work is mechanical and meaningless to him who performs it, the spirit of art has largely fled. Yet there still remain tasks which we all have to execute, if not in business, then at home, which, by arousing our interest and invention, may become materials for the spirit of art. We have at least our homes, our pleasures, our relations with one another, our private adventures, where we can still be free and genial and masterly. And for our work, art will continue to be an ideal, sorrowfully appealing.
The scope of the spirit of art may be extended beyond the single task or act to embrace the whole of one’s life. Impulse offers a plastic material to which form may be given. The principles of harmony, balance, evolution, proper subordination, and perfection of detail, indispensable to beauty in art, are conditions of happiness in life. The form of a work of art and the form of a happy life are the same, as Plato insisted. [Footnote: See, for example, The Gorgias, 503, 504.] In order to yield satisfaction, the different parts of life must exemplify identity of motive, continuity and orderliness in the fulfillment of purpose, lucidity of relation, yet diversity for stimulation and totality. There must be a selective scheme to absorb what is congenial and reject the unfit. This sense for form in life may lead to the same results as morality, but the point of departure and the sanction are different. Morality is largely based on conformity, on submission to the general will, and is rendered effective by fear of public disapproval and supernatural taboos; while the aesthetic direction of life has its roots in the love of form and meaning, and its sanction in personal happiness. Moreover, to the reflective person, looking before and after, life has the same sort of reality as a story, and is bound to be judged in some measure like a story. The past and the future live only in the imagination, and when we survey them there they may please us with their interest, liveliness, and meaning, much as a work of art would, or displease us with their vanity and chaos. In this way personality may acquire an imaginative value fundamentally aesthetic. This is different from moral value, which has reference to the relation of a life to social ideals; it is more comprehensive than the religious judgment, which is interested only in saving the soul; because it includes every element of life,–sense, imagination, and achievement, welcoming all, so long as they contribute something to a significant, moving whole.
The feeling for perfection of form and imaginative meaning in life is no invention of philosophers and aesthetes, but part of the normal reaction to conduct. Everybody feels that certain acts, or even certain wishes, are to be rejected by himself, not because they are intrinsically bad or wrong, but because they are inconsistent with his particular nature, and, on the other hand, that there are certain interests that should be cultivated, not because they are universally right or good, but because they are needed to give his life complete meaning. And again, all except the meanest and most repressed souls desire somewhat to shine, if not in the world at large, at least among their friends, and act with a view to appearance and to some total survey of their lives that would consider not merely its goodness or usefulness, but its imaginative emotional appeal. This appeal is the strongest on the death of a great man; this lives longest in the memory. The love of the romantic and adventurous is partly instinctive, but largely imaginative, for it has in view not merely the rapturous pleasures of the hazardous moment, but the remembered delights of recall and expression to others. The love of glory is also imaginative, a feeling for the dramatic extending even beyond the grave. The ambitious man seeks to make a story out of his life for posterity to read and remember, just as the artist makes one out of fictitious material. More might develop out of this love of form and drama in life. We have it to a certain degree of cultivation in picturesque and refined manners, dress, and ceremonial, but even there it is hampered through conventionality and want of invention; further evolved and extended into the deeper strata of life, it would lead to a more interesting and productive existence. Surely, if God is an artist as well as a judge, he will welcome into heaven not only those who have lived well, but also those who have lived beautifully.
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
The spirit of art has two forms, one constructive, the other contemplative, and both may be infused into life. When the former is put there, each act and task is performed as if it were a work of art. This involves “throwing the whole self” into it, not only thought and patience, but enthusiasm and loving finish, even as the artist puts them into his work, so that it becomes a happy self-expression. Nothing shall interfere with or mar it, or spoil its value when recalled. The imperfection and transiency of the result are then forgotten in the inspiration of endeavor; and the work or act, no matter how insignificant, becomes perfect as an experience and as a memory. The generations may judge it as they will, but as an expression of the energies of my own soul, it is divine. Of course, from the industry of our time, where most work is mechanical and meaningless to him who performs it, the spirit of art has largely fled. Yet there still remain tasks which we all have to execute, if not in business, then at home, which, by arousing our interest and invention, may become materials for the spirit of art. We have at least our homes, our pleasures, our relations with one another, our private adventures, where we can still be free and genial and masterly. And for our work, art will continue to be an ideal, sorrowfully appealing.
The scope of the spirit of art may be extended beyond the single task or act to embrace the whole of one’s life. Impulse offers a plastic material to which form may be given. The principles of harmony, balance, evolution, proper subordination, and perfection of detail, indispensable to beauty in art, are conditions of happiness in life. The form of a work of art and the form of a happy life are the same, as Plato insisted. [Footnote: See, for example, The Gorgias, 503, 504.] In order to yield satisfaction, the different parts of life must exemplify identity of motive, continuity and orderliness in the fulfillment of purpose, lucidity of relation, yet diversity for stimulation and totality. There must be a selective scheme to absorb what is congenial and reject the unfit. This sense for form in life may lead to the same results as morality, but the point of departure and the sanction are different. Morality is largely based on conformity, on submission to the general will, and is rendered effective by fear of public disapproval and supernatural taboos; while the aesthetic direction of life has its roots in the love of form and meaning, and its sanction in personal happiness. Moreover, to the reflective person, looking before and after, life has the same sort of reality as a story, and is bound to be judged in some measure like a story. The past and the future live only in the imagination, and when we survey them there they may please us with their interest, liveliness, and meaning, much as a work of art would, or displease us with their vanity and chaos. In this way personality may acquire an imaginative value fundamentally aesthetic. This is different from moral value, which has reference to the relation of a life to social ideals; it is more comprehensive than the religious judgment, which is interested only in saving the soul; because it includes every element of life,–sense, imagination, and achievement, welcoming all, so long as they contribute something to a significant, moving whole.
The feeling for perfection of form and imaginative meaning in life is no invention of philosophers and aesthetes, but part of the normal reaction to conduct. Everybody feels that certain acts, or even certain wishes, are to be rejected by himself, not because they are intrinsically bad or wrong, but because they are inconsistent with his particular nature, and, on the other hand, that there are certain interests that should be cultivated, not because they are universally right or good, but because they are needed to give his life complete meaning. And again, all except the meanest and most repressed souls desire somewhat to shine, if not in the world at large, at least among their friends, and act with a view to appearance and to some total survey of their lives that would consider not merely its goodness or usefulness, but its imaginative emotional appeal. This appeal is the strongest on the death of a great man; this lives longest in the memory. The love of the romantic and adventurous is partly instinctive, but largely imaginative, for it has in view not merely the rapturous pleasures of the hazardous moment, but the remembered delights of recall and expression to others. The love of glory is also imaginative, a feeling for the dramatic extending even beyond the grave. The ambitious man seeks to make a story out of his life for posterity to read and remember, just as the artist makes one out of fictitious material. More might develop out of this love of form and drama in life. We have it to a certain degree of cultivation in picturesque and refined manners, dress, and ceremonial, but even there it is hampered through conventionality and want of invention; further evolved and extended into the deeper strata of life, it would lead to a more interesting and productive existence. Surely, if God is an artist as well as a judge, he will welcome into heaven not only those who have lived well, but also those who have lived beautifully.
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Tinh thần của nghệ thuật có hai hình thức, một tính xây dựng, chiêm niệm khác, và cả hai có thể được truyền vào cuộc sống. Khi cựu được đặt ở đó, mỗi hành động và nhiệm vụ được thực hiện như thể nó là một tác phẩm nghệ thuật. Điều này liên quan đến việc "ném toàn bộ tự" vào nó, không chỉ nghĩ và kiên nhẫn, nhưng sự nhiệt tình và yêu thương kết thúc, thậm chí là các nghệ sĩ đặt chúng vào công việc của mình, để nó trở thành một tự thể hiện hạnh phúc. Không có gì được can thiệp hoặc làm hỏng nó, hoặc làm hỏng giá trị của nó khi nhớ lại. Sự không hoàn hảo và không lâu dài của kết quả này sau đó bị lãng quên trong cảm hứng của sự nỗ lực; và các công việc hoặc hành động nào, dù không đáng kể, trở thành hoàn hảo như là một kinh nghiệm và là một bộ nhớ. Các thế hệ có thể đánh giá nó như họ sẽ làm, nhưng như là một biểu hiện của các nguồn năng lượng của linh hồn riêng của tôi, nó là thiêng liêng. Tất nhiên, từ các ngành công nghiệp của thời đại chúng ta, nơi mà hầu hết công việc là cơ khí và vô nghĩa với anh người thực hiện nó, tinh thần của nghệ thuật đã phần lớn là bỏ chạy. Tuy nhiên, vẫn còn những nhiệm vụ mà tất cả chúng ta phải thực hiện, nếu không phải trong kinh doanh, sau đó ở nhà, trong đó, bằng khơi dậy sự quan tâm và sáng chế của chúng tôi, có thể trở thành nguyên liệu cho tinh thần của nghệ thuật. Chúng tôi có ít nhất nhà của chúng tôi, niềm vui của chúng tôi, mối quan hệ của chúng tôi với nhau, những cuộc phiêu lưu riêng của chúng tôi, nơi chúng tôi vẫn còn có thể được tự do và vui tính và bậc thầy. Và cho công việc của chúng tôi, nghệ thuật sẽ tiếp tục là một lý tưởng, buồn bã hấp dẫn.
Phạm vi của tinh thần của nghệ thuật có thể được mở rộng vượt ra ngoài nhiệm vụ duy nhất hoặc hành động để nắm lấy toàn bộ cuộc sống của một người. Impulse cung cấp vật liệu nhựa mà hình thức có thể được đưa ra. Các nguyên tắc của sự hài hòa, cân đối, sự tiến hóa, sự phụ thuộc thích hợp, và hoàn thiện các chi tiết, không thể thiếu cho vẻ đẹp trong nghệ thuật, là điều kiện của hạnh phúc trong cuộc sống. Các hình thức của một tác phẩm nghệ thuật và các hình thức của một cuộc sống hạnh phúc đều giống nhau, như Plato khẳng định. [Chú thích: Xem, ví dụ, The Gorgias, 503, 504.] Để mang lại sự hài lòng, các bộ phận khác nhau của cuộc sống phải tiêu biểu cho bản sắc của động cơ, liên tục và trật tự trong việc thực hiện mục đích, tính sáng suốt của mối quan hệ, nhưng sự đa dạng cho sự kích thích và tổng thể. Có phải là một chương trình chọn lọc để hấp thụ những gì là chất giống nhau và từ chối không thích hợp. Ý nghĩa này cho hình thức trong cuộc sống có thể dẫn đến những kết quả tương tự như đạo đức, nhưng điểm khởi hành và xử phạt khác nhau. Đạo đức được chủ yếu dựa trên sự phù hợp, trên trình ý chí chung, và được trả lại hiệu quả bởi sự sợ hãi của sự phản công và những điều cấm kỵ siêu nhiên; trong khi các hướng thẩm mỹ của cuộc sống có nguồn gốc của nó trong tình yêu của hình thức và ý nghĩa, và xử phạt của mình trong hạnh phúc cá nhân. Hơn nữa, để người phản chiếu, nhìn trước và sau, cuộc sống có cùng một loại thực tại như một câu chuyện, và là ràng buộc để được đánh giá ở một số biện pháp như một câu chuyện. Quá khứ và tương lai chỉ sống trong trí tưởng tượng, và khi chúng ta khảo sát chúng ở đó họ có thể xin vui lòng cho chúng tôi với sự quan tâm, sự hoạt động của họ, và ý nghĩa, giống như một tác phẩm nghệ thuật sẽ, hay trái ý với chúng tôi với vanity và sự hỗn loạn của họ. Trong cách tính này có thể có được một giá trị cơ bản giàu trí tưởng tượng thẩm mỹ. Điều này là khác nhau từ các giá trị đạo đức, trong đó có đề cập đến mối quan hệ của một cuộc sống với lý tưởng xã hội; nó là toàn diện hơn bản án tôn giáo, mà là chỉ quan tâm đến tiết kiệm linh hồn; bởi vì nó bao gồm tất cả các yếu tố của cuộc sống, -sense, trí tưởng tượng, và thành tích, chào đón tất cả, miễn là họ đóng góp một cái gì đó để một người quan trọng, di chuyển toàn bộ.
Cảm giác cho sự hoàn hảo về hình thức và ý nghĩa trong cuộc sống giàu trí tưởng tượng là không có phát minh của các nhà triết học và aesthetes , nhưng một phần của phản ứng bình thường để tiến hành. Mọi người đều cảm thấy rằng hành vi nhất định, hoặc thậm chí mong muốn nhất định, phải được loại bỏ bởi chính mình, không phải vì họ là bản chất xấu hay sai, nhưng vì họ không phù hợp với tính chất đặc biệt của mình, và, mặt khác, có những lợi ích nhất định mà nên được trồng, không phải vì họ là phổ đúng hay tốt, nhưng vì họ là cần thiết để cung cấp cho cuộc sống của mình ý nghĩa hoàn chỉnh. Và một lần nữa, tất cả ngoại trừ những linh hồn vô nhân và kìm nén hầu hết các mong muốn phần nào để tỏa sáng, nếu không phải trong thế giới rộng lớn, ít nhất trong số bạn bè của họ, và hành động với một cái nhìn để xuất hiện và một số tổng điều tra về cuộc sống của họ sẽ xem xét không chỉ đơn thuần lòng tốt của mình hoặc tính hữu dụng, nhưng sức hấp dẫn tình cảm giàu trí tưởng tượng của mình. Kháng cáo này là mạnh nhất về cái chết của một người đàn ông tuyệt vời; này sống lâu nhất trong bộ nhớ. Các tình yêu của lãng mạn và mạo hiểm là một phần bản năng, nhưng phần lớn là trí tưởng tượng, bởi vì nó không chỉ đơn thuần nhìn vào những thú vui cuồng nhiệt của thời điểm nguy hiểm, nhưng cảm giác vui sướng nhớ thu hồi và biểu hiện cho những người khác. Tình yêu của vinh quang cũng là giàu trí tưởng tượng, một cảm giác mạnh mẽ cho việc mở rộng thậm chí vượt ra ngoài mộ. Người đàn ông đầy tham vọng nhằm tạo ra một câu chuyện về cuộc sống của mình cho hậu thế để đọc và ghi nhớ, cũng giống như các nghệ sĩ làm cho một trong số các tài liệu hư cấu. Hơn có thể phát triển ra khỏi tình yêu này về hình thức và chất kịch trong cuộc sống. Chúng tôi có nó đến một mức độ nhất định canh trong cách cư xử đẹp và tinh tế, trang phục, và lễ nghi, nhưng ở đây nó bị cản trở thông qua tính ước muốn và sáng chế; tiếp tục phát triển và mở rộng vào các tầng lớp nhân dân sâu sắc hơn về cuộc sống, nó sẽ dẫn đến một cuộc sống thú vị và hiệu quả hơn. Chắc chắn, nếu Thiên Chúa là một nghệ sĩ cũng như một quan tòa, ông sẽ đón tiếp vào thiên đàng không phải chỉ có những người đã sống tốt, nhưng cũng có những người đã sống đẹp.
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: