There are three acts to the fighting of each bull and they are called  dịch - There are three acts to the fighting of each bull and they are called  Việt làm thế nào để nói

There are three acts to the fightin

There are three acts to the fighting of each bull and they are called in Spanish los tres tercios de la lidia, or the three thirds of the combat. The first act, where the bull charges the picadors, is the suerte de varas, or the trial of the lances. Suerte is an important word in Spanish. It means, according to the dictionary: Suerte, f., chance, hazard, lots, fortune, luck, good luck, haphazard; state, condition, fate, doom, destiny, kind, sort; species, manner, mode, way, skillful manoeuvre; trick, feat, juggle, and piece of ground separated by landmark. So the translation of trial or manoeuvre is quite arbitrary, as any translation must be from the Spanish.
The action of the picadors in the ring and the work of the matadors who are charged with protecting them with their capes when they are dismounted make up the first act of the bullfight. When the president signals for the end of this act and the bugle blows the picadors leave the ring and the second act begins. There are no horses in the ring after the first act except the dead horses which are covered with canvas. Act one is the act of the capes, the pics and the horses. In it the bull has the greatest opportunity to display his bravery or cowardice.
Act two is that of the banderillas. These are pairs of sticks about a yard long, seventy centimetres to be exact, with a harpoon-shaped steel point four centimetres long at one end. They are supposed to be placed, two at a time, in the humped muscle at the top of the bull's neck as he charges the man who holds them. They are designed to complete the work of slowing up the bull and regulating the carriage of his head which has been begun by the picadors: so that his attack will be slower, but surer and better directed. Four pair of banderillas are usually put in. If they are placed by the banderilleros or peones they must be placed, above all other considerations, quickly and in the proper position. If the matador himself places them he may indulge in a preparation which is usually accompanied by music. This is the most picturesque part of the bullfight and the part most spectators care for the most when first seeing fights. The mission of the banderilleros is not only to force the bull by hooking to tire his neck muscles and carry his head lower but also, by placing them at one side or another, to correct a tendency to hook to that side. The entire act of the banderillas should not take more than five minutes. If it is prolonged the bull becomes discomposed and the fight loses the tempo it must keep, and if the bull is an uncertain and dangerous one he has too many opportunities to see and charge men unarmed with any lure, and so develops a tendency to search for the man, the bundle, as the Spanish call him, behind the cloth when the matador comes out for the last act with the sword and muleta.
The president changes the act after three or at most four pairs of banderillas have been placed and the third and final division is the death. It is made up of three parts. First the brindis or salutation of the president and dedication or toasting of the death of the bull, either to him or to some other person by the matador, followed by the work of the matador with the muleta. This is a scarlet serge cloth which is folded over a stick which has a sharp spike at one end and a handle at the other. The spike goes through the cloth which is fastened to the other end of the handle with a thumb screw so that it hangs in folds along the length of the stick. Muleta means literally crutch, but in bullfighting it refers to the scarlet-serge-draped stick with which the matador is supposed to master the bull, prepare him for killing and finally hold in his left hand to lower the bull's head and keep it lowered while he kills the animal by a sword thrust high up between his shoulder blades.
These are the three acts in the tragedy of the bullfight, and it is the first one, the horse part, which indicates what the others will be and, in fact, makes the rest possible. It is in the first act that the bull comes out in full possession of all of his faculties, confident, fast, vicious and conquering. All his victories are in the first act. At the end of the first act he has apparently won. He has cleared the ring of mounted men and is alone. In the second act he is baffled completely by an unarmed man and very cruelly punished by the banderillas so that his confidence and his blind general rage goes and he concentrates his hatred on an individual object. In the third act he is faced by only one man who must, alone, dominate him by a piece of cloth placed over a stick, and kill him from in front, going in over the bull's right horn to kill him with a sword thrust between the arch of his shoulder blades.
When I first saw bullfights the only part that I did not like was the banderillas. They seemed to make such a great and cruel change in the bull. He became an altogether different animal when the banderillas were in and I resented the loss of the free, wild quality he brought with him into the ring; that quality that reaches its greatest expression when he faces the picadors. When the banderillas are in he is done for. They are the sentencing. The first act is the trial, the second act is the sentencing and the third the execution. But afterwards when I learned how much more dangerous the bull becomes as he goes on the defensive, how, after the banderillas have sobered him and his speed of foot has been cut he aims every horn stroke, as a hunter aims at an individual bird in a covey rather than shooting at them all and missing, and finally, when I learned the things that can be done with him as an artistic property when he is properly slowed and still has kept his bravery and his strength I kept my admiration for him always, but felt no more sympathy for him than for a canvas or the marble a sculpture cuts or the dry powder snow your skis cut through.
I know no modern sculpture, except Brancusi's, that is in any way the equal of the sculpture of modern bullfighting. But it is an impermanent art as singing and the dance are, one of those that Leonardo advised men to avoid, and when the performer is gone the art exists only in the memory of those who have seen it and dies with them. Looking at photographs, reading descriptions, or trying to recall it too often can only kill it in the memory of an individual. If it were permanent it could be one of the major arts, but it is not and so it finishes with whoever makes it, while a major art cannot even be judged until the unimportant physical rottenness of whoever made it is well buried. It is an art that deals with death and death wipes it out. But it is never truly lost, you say, because in all arts all improvements and discoveries that are logical are carried on by some one else; so nothing is lost, really, except the man himself. Yes, and it would be very comforting to know that if at his death all the painter's canvases disappeared with him, that Cezanne's discoveries, for example, were not lost but would be used by all his imitators. Like hell it would.
Suppose a painter's canvases disappeared with him and a writer's books were automatically destroyed at his death and only existed in the memory of those that had read them. That is what happens in bullfighting. The art, the method, the improvements of doing, the discoveries remain; but the individual, whose doing of them made them, who was the touchstone, the original, disappears and until another individual, as great, comes, the things, by being imitated, with the original gone, soon distort, lengthen, shorten, weaken and lose all reference to the original. All art is only done by the individual. The individual is all you ever have and all schools only serve to classify their members as failures. The individual, the great artist when he comes, uses everything that has been discovered or known about his art up to that point, being able to accept or reject in a time so short it seems that the knowledge was born with him, rather than that he takes instantly what it takes the ordinary man a lifetime to know, and then the great artist goes beyond what has been done or known and makes something of his own. But there is sometimes a long time between great ones and those that have known the former great ones rarely recognize the new ones when they come. They want the old, the way it was that they remember it. But the others, the contemporaries, recognize the new great ones because of their ability to know so quickly, and finally even the ones who remember the old do. They are excused from not recognizing at once because they, in the period of waiting, see so many false ones that they become so cautious that they cannot trust their feelings; only their memory. Memory, of course, is never true.
After you get a great bullfighter, you may lose him most easily from disease; much more easily than by death. Of the only two really great ones since Belmonte retired neither ever made a full career. Tuberculosis took one and syphilis ruined the other. They are the two occupational diseases of the matador. He starts the corrida in the hot sun, in a sun that is often so hot that people with little money will gladly pay three times as much for their ticket to be able to sit in the shade. He wears a heavy, gold-brocaded jacket that makes him sweat in the sun as a boxer sweats skipping rope in training. From this heat, in this perspiration, with no chance for a shower or an alcohol rub to close the pores, the matador, as the sun goes down, and the shadow of the amphitheatre falls on the sand, stands, comparatively inactive but in readiness to aid, while his companions kill their last bulls. Often at the end of summer and in the early fall in the high plateaus of Spain it is cold enough for you to need an overcoat at the end of a bullfight in a town where it was so hot in the sun at the beginning of the fight that you were liable to sunstroke if you were bare
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Có ba hành vi để chiến đấu của mỗi bull và chúng được gọi là trong tiếng Tây Ban Nha los tres tercios de la lidia, hoặc phần ba ba của chiến đấu. Các hành động đầu tiên, nơi các bull chi phí các picadors, là suerte de varas, hoặc thử nghiệm của các hàn. Suerte là một từ quan trọng trong tiếng Tây Ban Nha. Nó có nghĩa là, theo từ điển: Suerte, f., cơ hội, nguy hiểm, rất nhiều, tài sản, may mắn, chúc may mắn, haphazard; nhà nước, tình trạng, số phận, doom, số phận, loại, loại; loài, cách thức, chế độ, cách, khéo léo nhàng; lừa, feat, sắp xếp và mảnh đất tách ra bởi landmark. Vì vậy, các bản dịch của phiên tòa hoặc sách chính trị để là khá tùy ý, như bất kỳ bản dịch phải từ người Tây Ban Nha.Các hành động của picadors trong vòng và công việc của matadors người phải trả với bảo vệ chúng với mũi đất của họ khi họ đang dismounted tạo nên các hành động đầu tiên của bullfight. Khi Tổng thống tín hiệu cho đến cuối hành động này và bugle thổi các picadors để lại chiếc nhẫn và hành động thứ hai bắt đầu. Không có không có ngựa trong vòng sau khi các hành động đầu tiên trừ những con ngựa chết mà được che phủ bằng vải. Hành động một là hành động của các mũi đất, các bức ảnh và những con ngựa. Trong đó các bull có cơ hội lớn nhất để hiển thị ông dũng cảm hoặc hèn nhát.Đạo luật 2 là của các banderillas. Đây là cặp thanh về một sân lâu, 70 cm để được chính xác, với một harpoon-thép chỉ bốn cm dài ở một đầu. Họ có nghĩa vụ phải được đặt, hai tại một thời điểm, trong cơ bắp humped ở trên cùng của bull cổ như ông chi phí người giữ chúng. Chúng được thiết kế để hoàn thành công việc làm chậm lên bull và quy định vận chuyển đầu mà đã được bắt đầu bởi các picadors: vì vậy, rằng cuộc tấn công sẽ được chậm hơn, nhưng surer và đạo diễn tốt hơn. Bốn cặp banderillas thường được đặt. Nếu họ được đặt bởi banderilleros hoặc peones họ phải được đặt, trên tất cả các cân nhắc, một cách nhanh chóng và ở vị trí thích hợp. Nếu matador mình nơi họ ông có thể thưởng thức một sự chuẩn bị đó thường được đi kèm với âm nhạc. Đây là một phần đặt đẹp như tranh vẽ của bullfight và phần hầu hết các khán giả quan tâm đối với hầu hết các khi lần đầu tiên nhìn thấy chiến đấu. Nhiệm vụ của các banderilleros không phải là chỉ để buộc các bull bởi hooking lốp xe cơ bắp cổ của mình và mang đầu thấp hơn nhưng ngoài ra, bằng cách đặt chúng ở một bên hay cách khác, để sửa chữa một xu hướng để treo bên đó. Các hành động toàn bộ của các banderillas không nên dùng nhiều hơn năm phút. Nếu nó kéo dài bull sẽ trở thành discomposed và cuộc chiến mất tiến độ nó phải giữ, và nếu các bull là một không chắc chắn và nguy hiểm một ông đã quá nhiều cơ hội để xem và tính phí người đàn ông vũ với bất kỳ thu hút, và do đó phát triển một xu hướng để tìm kiếm người đàn ông, các gói, như Tây Ban Nha gọi anh ta, đằng sau vải khi matador đi ra cho hành động cuối cùng với thanh kiếm và muleta.Tổng thống thay đổi các hành động sau khi ba hoặc tối đa bốn cặp banderillas đã được đặt và sự phân chia thứ ba và cuối cùng là cái chết. Nó được tạo thành ba phần. Đầu tiên brindis hoặc lời chào của tổng thống và sự cống hiến hay nia nướng bánh của cái chết của bull, để anh ta hoặc cho một số người khác bởi matador, theo các tác phẩm của matador với muleta. Đây là một miếng vải serge đỏ mà được xếp trên một thanh có một tăng đột biến sắc nét ở một đầu và xử lý một lúc khác. Các cành đi qua vải mà được gắn chặt vào đầu kia của xử lý với một ngón tay cái vít để cho nó treo cứng trong các nếp gấp dọc theo chiều dài của thanh. Muleta có nghĩa là nghĩa đen xe máy dầu, nhưng ở bullfighting nó đề cập đến thanh đỏ-serge-draped mà matador là nghĩa vụ phải nắm vững các bull, chuẩn bị anh ta giết chết và cuối cùng giữ trong tay trái của mình để giảm các bull đầu và giữ nó hạ xuống trong khi ông giết chết động vật của một thanh kiếm lực đẩy cao lên giữa lưỡi vai của mình.Đây là hành vi ba trong những thảm kịch của bullfight, và nó là người đầu tiên, Cưỡi phần, chỉ ra những gì những người khác sẽ, và trong thực tế, làm cho phần còn lại có thể. Đó là trong bull đi ra trong các sở hữu đầy đủ của tất cả các khoa của mình, tự tin, nhanh chóng, luẩn quẩn và chinh phục. Tất cả các chiến thắng của ông trong hành động đầu tiên. Ở phần cuối của các hành động đầu tiên ông rõ ràng đã giành được. Ông đã xóa vòng gắn kết người đàn ông và một mình. Trong hành động thứ hai ông hoàn toàn có vách ngăn bởi một người đàn ông không có vũ khí và rất tàn nhẫn bị trừng phạt bởi các banderillas do đó, sự tự tin của mình và cơn giận của mình chung mù đi và ông tập trung hận thù của mình vào một đối tượng cá nhân. Trong hành động thứ ba ông là phải đối mặt do chỉ có một người phải, một mình, thống trị Anh ta bằng một mảnh vải đặt trên một thanh, và giết anh ta từ phía trước, đi qua các bull sừng phải giết anh ta với một thanh kiếm lực đẩy giữa các kiến trúc của lưỡi vai của mình.Khi tôi lần đầu tiên thấy bullfights là phần duy nhất tôi không thích là các banderillas. Họ dường như để thực hiện một thay đổi như vậy tuyệt vời và tàn nhẫn trong bull. Ông trở thành một động vật hoàn toàn khác nhau khi các banderillas trong và tôi resented mất chất lượng miễn phí, hoang dã ông mang với anh ta vào vòng; rằng chất lượng đạt đến biểu hiện của nó lớn nhất khi phải đối mặt với các picadors. Khi các banderillas ông được thực hiện cho. Họ là hình phạt. Việc đầu tiên là phiên tòa, những hành động thứ hai là hình phạt và thứ ba thực hiện. Nhưng sau đó khi tôi biết được làm thế nào nhiều hơn nữa nguy hiểm bull trở thành khi ông đi vào phòng thủ, làm thế nào, sau khi các banderillas có phê anh ta và tốc độ của mình của chân đã được cắt giảm mục tiêu ông sừng mỗi đột quỵ, như một thợ săn nhằm mục tiêu một con chim cá nhân trong một covey thay vì bắn vào họ tất cả và thiếu, và cuối cùng, khi tôi biết được những điều mà có thể được thực hiện với anh ta như là một tài sản nghệ thuật khi ông đúng là làm chậm lại và vẫn còn, đã giữ dũng cảm của mình và sức mạnh của mình tôi giữ ngưỡng mộ của tôi cho anh ta luôn luôn, nhưng cảm thấy không có thêm sự thông cảm cho anh ta hơn cho một vải hoặc đá cẩm thạch điêu khắc một cắt giảm hoặc bột khô tuyết ván trượt của bạn cắt giảm thông qua.Tôi biết không có tác phẩm điêu khắc hiện đại, ngoại trừ Brancusi của, đó là trong bất kỳ cách nào tương đương của tác phẩm điêu khắc của bullfighting hiện đại. Nhưng nó là một nghệ thuật vô thường là ca hát và khiêu vũ là, một trong những mà Leonardo khuyên người đàn ông để tránh, và khi người biểu diễn rồi nghệ thuật chỉ tồn tại trong bộ nhớ của những người đã nhìn thấy nó và chết với họ. Nhìn vào hình ảnh, đọc phần giới thiệu, hoặc cố gắng để nhớ lại nó quá thường xuyên có thể chỉ giết nó trong bộ nhớ của một cá nhân. Nếu nó đã được cố định nó có thể là một nghệ thuật lớn, nhưng nó không phải là và vì vậy nó kết thúc với bất cứ ai làm cho nó, trong khi một chuyên ngành nghệ thuật thậm chí không thể được đánh giá cho đến khi rottenness vật lý không quan trọng của bất cứ ai đã làm cho nó cũng được chôn cất. Nó là một nghệ thuật mà đề với cái chết và chết lau nó ra. Nhưng nó không bao giờ thực sự bị mất, bạn nói, bởi vì tất cả nghệ thuật tất cả các cải tiến và phát hiện đó là hợp lý được mang bởi một số ai khác; Vì vậy, không có gì là bị mất, thực sự, ngoại trừ hắn. Có, và nó sẽ rất an ủi cho biết rằng nếu lúc ông mất tất cả của họa sĩ canvases biến mất với anh ta, những khám phá đó Cezanne, ví dụ, đã không bị mất nhưng sẽ được sử dụng bởi tất cả các bắt chước của mình. Giống như địa ngục, nó sẽ.Cho rằng bức tranh sơn dầu của họa sĩ đã biến mất với anh ta và một nhà văn cuốn sách đã được tự động bị phá hủy tại đời và chỉ tồn tại trong bộ nhớ của những người đã đọc chúng. Đó là những gì sẽ xảy ra trong bullfighting. Nghệ thuật, phương pháp, các cải tiến của công việc, những khám phá còn lại; nhưng cá, mà làm của họ làm cho họ, những người đã là touchstone, bản gốc, biến mất và cho đến khi một cá nhân, như là tuyệt vời, nói, những điều, bởi được bắt chước, với bản gốc đi, sớm bóp méo, kéo dài, rút ngắn, làm suy yếu và mất tất cả các tham chiếu đến bản gốc. Tất cả nghệ thuật chỉ được thực hiện bởi các cá nhân. Cá nhân là tất cả các bạn đã bao giờ có và tất cả các trường chỉ phục vụ để phân loại thành viên của họ như là thất bại. Cá nhân, các nghệ sĩ tuyệt vời khi ông nói, sử dụng tất cả mọi thứ mà đã được phát hiện hoặc thông tin về nghệ thuật của mình lên đến điểm, đó là có thể chấp nhận hoặc từ chối trong một thời gian xây dựng rất ngắn có vẻ như rằng các kiến thức được sinh ra với anh ta, chứ không phải là rằng ông sẽ ngay lập tức những gì nó sẽ đưa người đàn ông bình thường một đời để biết và sau đó các nghệ sĩ tuyệt vời vượt xa những gì đã được thực hiện hoặc được biết đến và làm cho một cái gì đó của mình. Nhưng đôi khi có một thời gian dài giữa những người tuyệt vời và những người đã biết đến những người lớn cũ hiếm khi nhận ra những cái mới khi họ đến. Họ muốn cũ, cách nó đã là rằng họ nhớ nó. Nhưng những người khác, những người đương thời, nhận ra những người tuyệt vời mới vì khả năng của mình để biết như vậy một cách nhanh chóng, và cuối cùng, ngay cả những người nhớ cũ làm. Họ được mieãn từ không công nhận cùng một lúc vì họ, trong khoảng thời gian chờ đợi, xem rất nhiều những cái sai rằng họ trở nên thận trọng vì vậy họ không thể tin tưởng các cảm xúc của mình; chỉ là bộ nhớ của họ. Bộ nhớ, tất nhiên, là không bao giờ thực sự.Sau khi bạn nhận được một người đấu bò lớn, bạn có thể mất anh ta dễ dàng nhất từ bệnh; nhiều hơn nữa dễ dàng hơn bằng cái chết. Những người thực sự tuyệt vời chỉ hai kể từ khi Belmonte rút lui không bao giờ thực hiện một sự nghiệp đầy đủ. Bệnh lao lấy một và bệnh giang mai hủy hoại khác. Họ là hai bệnh nghề nghiệp của matador. Ông bắt đầu corrida trong ánh mặt trời nóng, trong một mặt trời thường là rất nóng mà mọi người với ít tiền sẽ sẵn sàng trả ba lần như nhiều cho vé của họ để có thể ngồi trong bóng râm. Ông mặc một chiếc áo khoác nặng, vàng-brocaded mà làm cho anh ta đổ mồ hôi trong ánh mặt trời như một võ sĩ quyền Anh đổ mồ hôi sợi dây thừng bỏ qua đào tạo. Từ này nhiệt, trong này mồ hôi, không có cơ hội cho một vòi sen hoặc một chà rượu để đóng các lỗ chân lông, matador, như mặt trời đi xuống, và bóng tối của amphitheatre rơi trên bãi cát, là viết tắt, tương đối không hoạt động nhưng sẵn sàng để hỗ trợ, trong khi người bạn của mình giết của bò cuối. Thường xuyên vào cuối của mùa hè và trong đầu rơi tại các cao nguyên cao của Tây Ban Nha là lạnh, đủ để bạn có thể cần một áo khoác vào giữa một bullfight trong một thành phố nơi nó là rất nóng trong ánh mặt trời ở đầu của cuộc chiến mà bạn đã chịu trách nhiệm để say nóng nếu cậu trần
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Có ba hành vi để chiến đấu của mỗi con bò đực và chúng được gọi trong tiếng Tây Ban Nha los tres tercios de la Lidia, hoặc 3/3 của các chiến đấu. Hành động đầu tiên, nơi con bò tính các picadors, là suerte de Varas, hoặc được dùng thử của cây thương. Suerte là một từ quan trọng trong tiếng Tây Ban Nha. Nó có nghĩa là, theo từ điển:. Suerte, f, cơ hội, nguy hiểm, rất nhiều, may mắn, may mắn, may mắn, bừa bãi; nhà nước, điều kiện, số phận, doom, số phận, loại, sắp xếp; loài, cách thức, phương thức, cách thức, cơ động lành nghề; lừa, feat, tung hứng, và mảnh đất tách theo địa danh. Vì vậy, bản dịch của phiên tòa hoặc cơ động là khá tùy ý, như bất kỳ bản dịch phải được từ Tây Ban Nha.
Các hành động của picadors trong vòng và công việc của các matadors người bị ràng buộc với bảo vệ chúng với bộ áo choàng của họ khi chúng được tháo gỡ, tạo nên Hành động đầu tiên của trận đấu bò. Khi các tín hiệu tổng thống cho sự kết thúc của hành vi này, kèn thổi picadors lại chiếc nhẫn và hành động thứ hai bắt đầu. Không có con ngựa ở vòng sau khi hành động đầu tiên ngoại trừ những con ngựa đã chết được bao phủ bằng vải bạt. Luật là một trong những hành động của các bãi ngang, các bức ảnh và những con ngựa. Trong đó, con bò có cơ hội lớn nhất để hiển thị sự dũng cảm hay hèn nhát của mình.
Act hai là của banderillas. Đây là những cặp gậy về một sân dài, bảy mươi cm để được chính xác, với một điểm thép harpoon hình bốn cm dài ở một đầu. Họ có nghĩa vụ phải được đặt, hai người tại một thời điểm, trong cơ bướu ở đầu cổ của bò như ông cáo buộc người đàn ông đã giữ chúng. Chúng được thiết kế để hoàn thành công việc của chậm lại chu kỳ tăng và điều chỉnh việc vận chuyển đầu của mình mà đã được bắt đầu bởi các picadors: để tấn công của mình sẽ chậm hơn, nhưng chắc chắn hơn và chỉ đạo tốt hơn. Bốn cặp banderillas thường được đưa vào. Nếu chúng được đặt bởi các banderilleros hoặc peones họ phải được đặt trên tất cả những cân nhắc khác, nhanh chóng và ở vị trí thích hợp. Nếu Matador tự đặt họ ông có thể thưởng thức trong một sự chuẩn bị đó thường đi kèm với âm nhạc. Đây là phần đẹp nhất của các trận đấu bò và các phần hầu hết khán giả quan tâm cho các chiến đấu nhất khi lần đầu tiên nhìn thấy. Nhiệm vụ của banderilleros không chỉ là để buộc các con bò bằng cách gắn lốp cơ cổ của mình và thực hiện đầu thấp hơn nhưng cũng có thể, bằng cách đặt chúng ở một bên hay cách khác, để sửa một xu hướng để treo phía đó. Toàn bộ hành vi của banderillas không nên mất hơn năm phút. Nếu nó được kéo dài chu kỳ tăng trở discomposed và cuộc chiến mất tiến độ nó phải giữ, và nếu con bò là một điều không chắc chắn và hiểm nguy mà ông có quá nhiều cơ hội để xem và người phụ trách không vũ trang với bất kỳ thu hút, và do đó phát triển một xu hướng tìm kiếm cho con người, bó, như người Tây Ban Nha gọi anh ta, đằng sau tấm vải khi Matador đi ra cho hành động cuối cùng với thanh kiếm và muleta.
Tổng thống thay đổi các hành vi sau ba hoặc nhiều nhất là bốn cặp banderillas đã được đặt và phân chia thứ ba và cuối cùng là cái chết. Nó được tạo thành từ ba phần. Đầu tiên các brindis hoặc lời chào của chủ tịch và sự cống hiến hay nướng về cái chết của con bò, hoặc là để anh ta hoặc một số người khác do Matador, tiếp theo là công việc của các Matador với muleta. Đây là một miếng vải serge đỏ tươi được khoanh lại trên một cây gậy có gai nhọn ở một đầu và một tay cầm ở đầu kia. Các cành đi qua tấm vải đó được gắn chặt vào đầu kia của tay cầm với một cái ốc để nó bị treo trong nếp gấp dọc theo chiều dài của thanh. Muleta nghĩa là nghĩa đen nạng, nhưng trong trận đấu bò tót nó đề cập đến thẻ đỏ tươi-xéc-phủ bằng mà Matador là nghĩa vụ phải làm chủ các con bò, chuẩn bị cho giết chết và cuối cùng nắm giữ trong tay trái của mình để hạ thấp cái đầu của con bò đực và giữ cho nó hạ xuống trong khi hắn giết con vật bằng một thanh kiếm đâm cao lên giữa xương bả vai của mình.
Đây là ba hành vi trong thảm kịch của các trận đấu bò, và nó là một trong những đầu tiên, phần ngựa, mà chỉ ra những gì mà những người khác sẽ được và, trên thực tế, làm cho phần còn lại có thể. Đó là trong những hành động đầu tiên mà con bò đi ra trong sở hữu đầy đủ của tất cả các khoa của mình, tự tin, nhanh chóng, luẩn quẩn và chinh phục. Tất cả những chiến thắng của mình đang hành động đầu tiên. Vào cuối của hành động đầu tiên của ông rõ ràng đã thắng. Ông đã dọn sạch chiếc nhẫn của người đàn ông gắn kết và là một mình. Trong hành động thứ hai ông là vách ngăn hoàn toàn bởi một người đàn ông không mang vũ khí và rất tàn nhẫn trừng phạt banderillas để tự tin của mình và giận dữ nói chung mù của ông đi và ông tập trung hận thù của mình trên một đối tượng riêng lẻ. Trong hành động thứ ba, ông đang phải đối mặt bởi chỉ có một người phải, một mình, chiếm ưu thế anh bằng một mảnh vải được đặt trên một cây gậy, và giết ông từ phía trước, đi ở trên sừng bên phải của con bò để giết anh ta với một lực đẩy thanh kiếm giữa vòm của bả vai của mình.
Khi tôi lần đầu tiên nhìn thấy trận đấu bò là phần duy nhất tôi không thích là banderillas. Họ dường như làm cho một sự thay đổi tuyệt vời và độc ác như vậy trong con bò. Ông đã trở thành một động vật hoàn toàn khác nhau khi banderillas là trong và tôi phẫn nộ với sự mất mát của các miễn phí, chất hoang dã ông đã mang với anh ta vào vòng; rằng chất lượng mà đạt biểu hiện lớn nhất của nó khi ông phải đối mặt với các picadors. Khi banderillas là trong ông được thực hiện cho. Họ là những người tuyên án. Hành động đầu tiên là thử nghiệm, các hành động thứ hai là việc kết án và thứ ba thực hiện. Nhưng sau khi tôi biết được có bao nhiêu nguy hiểm hơn con bò trở nên như ông đi vào phòng ngự, như thế nào, sau khi banderillas đã tỉnh táo anh và tốc độ của ông về chân đã bị cắt, ông đặt mục tiêu mỗi đột quỵ sừng, như một thợ săn nhằm một con chim, cá nhân trong một bầy chim hơn là bắn vào họ tất cả và mất tích, và cuối cùng, khi tôi đã học được những điều mà có thể được thực hiện với ông như một tài sản nghệ thuật khi ông là làm chậm lại đúng và vẫn giữ lòng dũng cảm và sức mạnh của mình tôi vẫn ngưỡng mộ của tôi đối với anh ấy luôn luôn , nhưng cảm thấy không có thiện cảm hơn cho anh ta hơn là cho một tấm vải hoặc đá cẩm thạch một vết cắt điêu khắc hoặc bột tuyết khô ván trượt của bạn cắt qua.
Tôi biết không có tác phẩm điêu khắc hiện đại, trừ Brancusi, đó là bằng mọi cách bình đẳng của các tác phẩm điêu khắc của trận đấu bò tót hiện đại . Nhưng nó là một nghệ thuật vô thường như ca hát và múa cũng là, một trong những người đàn ông Leonardo khuyên để tránh, và khi người biểu diễn là đi nghệ thuật chỉ tồn tại trong bộ nhớ của những người đã thấy nó và chết với họ. Nhìn vào hình ảnh, đọc giới thiệu, hoặc cố gắng để nhớ lại nó quá thường chỉ có thể giết nó trong bộ nhớ của một cá nhân. Nếu nó là vĩnh viễn nó có thể là một trong những nghệ thuật lớn, nhưng nó không phải là như vậy và nó kết thúc với bất cứ ai làm cho nó, trong khi một nghệ thuật lớn có thể thậm chí không được đánh giá cho đến khi sự thối nát của vật chất không quan trọng của bất cứ ai đã làm cho nó cũng được chôn cất. Đó là một nghệ thuật mà đề với cái chết và cái chết lau nó ra. Nhưng nó không bao giờ thực sự bị mất, bạn nói, bởi vì trong tất cả các nghệ thuật tất cả các cải tiến và phát minh đó là hợp lý được thực hiện bởi một ai khác; vì vậy không có gì bị mất, thực sự, ngoại trừ bản thân con người. Vâng, và nó sẽ rất an ủi khi biết rằng nếu cái chết của mình tất cả các bức tranh sơn dầu của họa sĩ biến mất cùng với anh ta, rằng những khám phá của Cezanne, ví dụ, đã không bị mất nhưng sẽ được sử dụng bởi tất cả những kẻ bắt chước mình. Cũng giống như địa ngục nó sẽ.
Giả sử những bức tranh của một họa sĩ đã biến mất với anh ta và cuốn sách của một nhà văn đã tự động bị tiêu diệt ở cái chết của ông và chỉ tồn tại trong bộ nhớ của những người đã đọc chúng. Đó là những gì xảy ra trong trận đấu bò tót. Các nghệ thuật, phương pháp, những cải tiến làm, những khám phá vẫn còn; nhưng các cá nhân, người làm của họ làm cho họ, là người chuẩn mực, nguyên bản, biến mất và cho đến khi một cá nhân khác, như là tuyệt vời, đến, điều, bằng cách bắt chước, với bản gốc đi, sớm bóp méo, kéo dài, rút ngắn, làm suy yếu và mất tất cả tham chiếu với bản gốc. Tất cả nghệ thuật chỉ được thực hiện bởi các cá nhân. Các cá nhân là tất cả các bạn đã bao giờ có và tất cả các trường học chỉ phục vụ để phân loại các thành viên của họ như là thất bại. Các cá nhân, các nghệ sĩ tuyệt vời khi ông đến, sử dụng tất cả mọi thứ đã được phát hiện hoặc biết về nghệ thuật của mình đến thời điểm đó, có thể chấp nhận hoặc từ chối trong một thời gian ngắn như vậy có vẻ như là kiến thức đã được sinh ra với anh ta, chứ không phải là ông mất ngay lập tức những gì nó cần những con người bình thường cả cuộc đời để biết, và sau đó các nghệ sĩ lớn vượt ra ngoài những gì đã được thực hiện hoặc được biết và làm một cái gì đó của riêng mình. Nhưng đôi khi có một thời gian dài giữa những người vĩ đại và những người đã được biết đến là những người tuyệt vời trước đây hiếm khi nhận ra những cái mới khi họ đến. Họ muốn người cũ, cách nó đã được rằng họ nhớ nó. Nhưng những người khác, những người đương thời, nhận ra những cái mới tuyệt vời bởi vì khả năng của họ để biết một cách nhanh chóng, và cuối cùng thậm chí là những người nhớ cũ làm. Họ được phép vắng mặt không nhận ra ngay vì họ, trong thời gian chờ đợi, nhìn thấy rất nhiều những sai lầm rằng họ trở nên thận trọng rằng họ không thể tin tưởng cảm xúc của họ; chỉ bộ nhớ của họ. Bộ nhớ, tất nhiên, không bao giờ là sự thật.
Sau khi bạn có được một dũng sĩ đấu bò lớn, bạn có thể mất anh ấy dễ dàng nhất từ bệnh; dễ dàng hơn nhiều so với cái chết. Của hai người thực sự tuyệt vời chỉ vì Belmonte nghỉ hưu không bao giờ thực hiện một sự nghiệp đầy đủ. Lao mất một và giang mai hủy hoại khác. Họ là hai bệnh nghề nghiệp của các Matador. Ông bắt đầu sự corrida trong nắng nóng, ở một mặt trời thường là nóng như vậy mà những người có ít tiền sẽ sẵn sàng trả ba lần so với vé của họ để có thể ngồi trong bóng râm. Ông mặc một chiếc, áo khoác vàng thêu nặng khiến anh đổ mồ hôi trong ánh nắng mặt trời như một võ sĩ quyền Anh đổ mồ hôi nhảy dây trong đào tạo. Từ nhiệt này, trong mồ hôi này, không có cơ hội cho một vòi sen hoặc chà xát rượu để đóng các lỗ chân lông, các Matador, khi mặt trời lặn, và cái bóng của giảng đường rơi trên cát, đứng, tương đối không hoạt động nhưng trong sự sẵn sàng để hỗ trợ, trong khi đồng đội của anh giết bò đực cuối cùng của họ. Thường vào cuối mùa hè và đầu mùa thu ở các cao nguyên cao của Tây Ban Nha đó là đủ lạnh để bạn có thể cần một áo khoác vào cuối một trận đấu bò ở một thị trấn nơi nó đã rất nóng trong ánh mặt trời vào đầu của cuộc chiến mà bạn đã chịu say nắng nếu bạn là trần
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: