It took Harry and Ron a while to get used to navigating their way arou dịch - It took Harry and Ron a while to get used to navigating their way arou Việt làm thế nào để nói

It took Harry and Ron a while to ge

It took Harry and Ron a while to get used to navigating their way around the castle. There were so many long stone corridors, winding this way and that like meandering rivers, and the stairs seemed to migrate from place to place. Some of the doors didn't open unless you said the right word, which Harry found very odd. Wouldn't it have been easier to put door knobs on?

Ron winced horribly every time he had to say the password to enter the Slytherin common room; for some reason, he seemed to have a violent aversion to saying the word Pureblood. Harry, who secretly thought it was rather silly to talk to doors when most of them didn't even talk back, took pity on his friend and showed him how to walk right through the wood of the door itself, without waiting for it to open when he spoke. It took Ron a little while to get the magic right, but he worked very hard at it when no one else was around to watch. Soon he was walking through the Slytherin common room door as easily as a fairy, muttering Godric or halfblood or other random things under his breath. He seemed to take particular pleasure in pretending that the password was Muggle whenever Draco Malfoy was nearby. Draco eyed Harry and Ron warily at times, but he remained very polite around Harry. He took a great deal of interest in Harry and asked him quite a few questions about fairies and how powerful they were. He often asked Harry how he had defeated the Dark Lord as a baby, but Harry really didn't have much to say, since he couldn't remember any of it.

The other Slytherin students seemed very nice and friendly as well, even if a few of them seemed a little nervous around Harry. Harry and Ron also made friends with students from other houses, such as Hermione, and Trevor's friend Neville.

There were all sorts of mysterious creatures roaming around the castle, and Harry loved getting to know them. He was very surprised to see pale mist-like wizards lingering in the hallways and on the stairs, and students walking right through them. "They are ghosts," explained Ron when Harry asked. "They are the souls of wizards who died long ago, but who weren't ready to pass on."

"Pass on to what?" asked Harry, fascinated, but Ron said he wasn't really sure; maybe they should ask Hermione some time, since she seemed to have read a lot of books. Harry quickly made friends with the Bloody Baron, a wispy nobleman who liked to haunt the Slytherin dungeons. He was very good at telling stories, although some of his stories were almost as sad as Shard's.

And then there was Peeves, who liked to pelt things at people. He was worse than a squirrel throwing nuts, and Harry had to speak sternly to him a few times about the dangers of taking people's eyes out. Peeves wasn't really a wizard, and not really a ghost either. Hermione, who seemed to know almost everything, said that Peeves was a poltergeist, but the word didn't mean much to Harry. But finally, after being doused with an unexpected bucket of dishwater, he realized that Peeves was just an elemental spirit of sorts, like the water sprites who liked to push fairies into the pond when they were fishing and laugh about it afterwards. The secret to getting elementals to behave was of course to bring them lots of buttons as presents; for some reason, elementals just adored buttons. Harry and Ron gave him as many buttons as they could spare, and Peeves was so pleased with his growing button collection that he began to act quite decently to both of them. He took his pent-up elemental frustration out on other random passersby instead, such as the cranky old caretaker named Filch and his very sarcastic cat. Harry soon ran out of buttons, but Ron took advantage of his newfound ability to walk through doors to borrow some more buttons from his brother Percy; he said that Percy had too many starched button-down shirts anyway.

...

Potions was the loveliest class Harry could imagine. He could smell plants and dried herbs from the moment he entered the dungeon with Ron, and he felt very excited at the prospect of learning to brew medicines. Leaf had taught him quite a bit, but Harry was sure that the pale dark-haired professor - whose name, Ron told him with a strange shudder, was Snape - must know even more.

Professor Snape must have been terribly eager to teach, for he went straight down to business as soon as he entered the classroom, without even stopping to greet the students first.

"There will be no foolish wand-waving or silly incantations in this class," declared the potions master, looking out over the class with his coal-black eyes. Harry couldn't help smiling in delight. Leaf and Twig had warned him that human wizards liked to wave their wands around a lot and say funny words when doing magic, instead of just relaxing and letting the magic flow through them - but apparently, this was not true of all wizards. Harry was relieved to have found a teacher who was as clever as a fairy about these things.

"As such," continued Snape, "I don't expect many of you to appreciate the subtle science and exact art that is potion-making. However, for those select few..." He broke off and stared at Harry. "Why are you smiling, Mr. Potter?"

"I'm just excited about this class," said Harry eagerly.

"Really?" Snape's black gaze lingered on Harry's face. "Mr. Potter. James Potter's long lost son. Our new... celebrity." He spoke in a funny way, as if he had a slight toothache.

Harry had no idea what a celebrity was, but he felt too shy to ask. Snape drew closer. "Perhaps you can tell me, Mr. Potter, what I would get if I added powdered root of asphodel to an infusion of wormwood?"

For some reason, Hermione began to wave her arm in the air.

Harry thought about it for a moment. "A really bad-tasting stomach medicine? You need to add quite a bit of peony root to it, of course, or it will make you frightfully sleepy. And I would add a lot of honey to that."

Snape sputtered. "You would... add honey? To the Draught of Living Death?"

Harry nodded, pleased that he knew the answer. "Yes. It's terribly bitter, especially without lily..."

"What-?" Snape turned a deadly pale now. "Especially without... Oh, you mean the asphodel. Yes, the asphodel is a lily, of course. For a moment, I thought you were talking about..." He was beginning to look a little unwell, and Harry wondered if the master couldn't have used a little wormwood infusion himself at that moment.

"But if you add asphodel to the wormwood, that will help the bitterness a little. The peony will help you stay awake, and with a dash of honey, you should be able to swallow it." Harry beamed up at the potions professor. "It should make even the worst stomach ache go away."

"The Draught of Living Death will make a stomach ache go away?" The professor seemed strangely confused for a moment; maybe he really did need some medicine. "Tell me then, Mr. Potter," he said with an odd little growl in his voice, "where would you look if I told you to find me a bezoar?"

A bezoar? Oh, no! Now Harry realized that the poor master must be terribly ill. He must have eaten something tainted, if he wanted Harry to find him a bezoar. No wonder his voice sounded snarly! Harry leapt up from his desk and approached Professor Snape. If the master was really that sick, there was no time to go looking for goats. Harry hadn't even seen any of them around the castle so far. This called for a more direct approach.

Harry placed his hand soothingly on Snape's stomach and focused all his magic on helping the poor master feel better.

Snape gasped. "What... what are you doing, child? And what is that? That curious sensation, flowing through me..." He stared, wide-eyed at Harry.

Harry smiled up at him. "There. Are you feeling better now?"

"Feeling... better?"

"Does your stomach still hurt?"

Snape looked at him blankly for a moment. Then the slightest hint of a smile tugged at the corners of his thin mouth. "I didn't want you to go looking for a bezoar because I needed one, Mr. Potter; I merely wanted to see if you knew the answer to my question."

"Oh." Harry flushed and looked down. Well, how could he have known that?

"But I do feel a great deal better, now that you mention it," said the potions master quietly. "What sort of magic was that?"

"Fairy magic," whispered Harry.

"I see." The master looked at him for a long time. "It seems to heal a great deal more than stomach aches, Mr. Potter. Perhaps it is even enough to cure the bitterness of wormwood..." Changing the subject abruptly, he said softly: "How odd... You really do remind me a great deal of your mother, Harry. It must be your eyes."

...

Harry gazed, baffled, at the dozens of broomsticks that were lying in the grass. His class schedule had said that they were going to have flying glass next, but the teacher seemed to have changed her mind and decided to begin with a little house cleaning instead. But why were they going to sweep outside?

"Ever done any flying before, Harry?" whispered Ron.

"Flying? Yes, a bit," said Harry. "But it seems that we are going to clean something first." He brightened. "Or maybe we are supposed to bring the brooms with us when we are flying, and clean the school from the outside? Perhaps Madam Hooch wants to get rid of some of the cobwebs under the eaves?"

Ron stared at him for a moment. Then he giggled. "Oh. I forgot that you wouldn't know about brooms. We fly on the brooms, Harry."

"On the brooms?" Harry glanced down at his school broom. "Why?"

But before Ron could answer, Madam Hooch blew her whistle; she sounded like a hawk who meant business.

"Step up to your brooms, everyone," she said briskly. "Now, hold out your hands and command the brooms to rise. When it's high enough, grasp it with your hand, and mount your broom carefully."

Harry glanced around, baffled. Draco barked something at his broom, and the wooden shaft rose slowly into the air. Draco sat down on his broomstick with a small smile.

Hermione must
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Nó đã Harry và Ron một lúc để có sử dụng để điều hướng theo cách của họ xung quanh lâu đài. Có rất nhiều hành lang dài đá, quanh co theo cách này và rằng giống như con sông, và cầu thang dường như di chuyển từ nơi này đến nơi. Một số các cửa ra vào không mở trừ khi bạn nói những từ thích hợp, Harry tìm thấy rất lẻ. Sẽ không có dễ dàng hơn để lên tay nắm cửa?Ron winced khủng khiếp mỗi khi ông đã nói mật khẩu để vào phòng sinh hoạt chung Slytherin; Đối với một số lý do, ông dường như có một chán ghét bạo lực để nói lời Pureblood. Harry, người bí mật nghĩ rằng nó là khá ngớ ngẩn để nói chuyện với cửa ra vào khi hầu hết trong số họ thậm chí không nói chuyện trở lại, đã tiếc về người bạn của ông và trình bày cho ông làm thế nào để đi bộ bên phải thông qua gỗ cửa chính nó, mà không cần chờ đợi cho nó để mở khi ông nói. Phải mất Ron một chút để có được sự kỳ diệu đúng, nhưng ông đã làm việc rất chăm chỉ vào nó khi không có ai khác là xung quanh để xem. Sớm ông đã đi bộ qua cửa phòng sinh hoạt chung của Slytherin dễ dàng như một nàng tiên, họ lẩm bẩm Godric hoặc halfblood hoặc ngẫu nhiên những thứ khác theo hơi thở của mình. Ông dường như có niềm vui đặc biệt trong giả vờ rằng mật khẩu là Muggle bất cứ khi nào Draco Malfoy được gần đó. Draco mắt Harry và Ron warily vào các thời điểm, nhưng ông vẫn rất lịch sự xung quanh thành phố Harry. Ông đã rất nhiều quan tâm trong Harry và hỏi anh ta khá một vài câu hỏi về nàng tiên và họ đã cách mạnh mẽ. Ông thường hỏi Harry làm thế nào ông đã đánh bại Dark Lord là một em bé, nhưng Harry thực sự không có nhiều để nói, kể từ khi ông không thể nhớ bất kỳ của nó.Các sinh viên khác của Slytherin dường như rất tốt đẹp và thân thiện là tốt, ngay cả khi một vài trong số họ dường như một chút lo lắng xung quanh thành phố Harry. Harry và Ron cũng làm cho bạn bè với các sinh viên từ những ngôi nhà khác, chẳng hạn như Hermione, và người bạn của Trevor Neville.Có tất cả các loại sinh vật bí ẩn chuyển vùng xung quanh lâu đài, và Harry yêu nhận được để hiểu biết nó. Ông đã rất ngạc nhiên khi thấy phù thủy như sương mờ nhạt nán lại trong các hành lang và trên cầu thang, và sinh viên đi bộ bên phải qua chúng. "Họ là bóng ma," giải thích Ron khi Harry hỏi. "Họ là linh hồn của phù thủy người qua đời lâu trước đây, nhưng những người không sẵn sàng để vượt qua.""Vượt qua ngày với những gì?" hỏi Harry, quyến rũ, nhưng Ron cho biết ông đã không thực sự chắc chắn; có lẽ họ nên hỏi Hermione một số thời gian, kể từ khi cô ấy dường như đã đọc rất nhiều sách. Harry một cách nhanh chóng làm bạn với Nam tước đẫm máu, một nhà quý tộc vô thích ám ảnh Slytherin dungeon. Ông là rất tốt lúc kể chuyện, mặc dù một số câu chuyện của ông đã gần như buồn của Shard.Và sau đó đã có Peeves, những người thích để pelt những điều ở người. Ông là tồi tệ hơn một con sóc ném hạt, và Harry đã phải nói chuyện sternly với anh ta một vài lần về sự nguy hiểm của việc nhân mắt ra. Peeves đã không là thực sự một thuật sĩ, và không thực sự là một con ma hoặc. Hermione, người dường như biết gần như tất cả mọi thứ, nói rằng Peeves là một poltergeist, nhưng từ không có ý nghĩa nhiều để Harry. Nhưng cuối cùng, sau khi được doused với một thùng bất ngờ của dishwater, ông nhận ra rằng Peeves là chỉ là một tinh thần nguyên tố của các loại, như sprites nước những người thích để đẩy nàng tiên vào Ao khi họ đã đánh cá và cười về nó sau đó. Secret để bắt elementals cư xử là tất nhiên để mang lại cho họ nhiều nút như trình bày; Đối với một số lý do, elementals chỉ adored nút. Harry và Ron đã cho anh ta như nút nhiều như họ có thể phụ tùng, và Peeves là rất hài lòng với bộ sưu tập ngày càng tăng nút ông bắt đầu hành động khá decently cho cả hai người trong số họ. Ông mất của ông thất vọng nguyên tố pent-up ra trên khác qua đường ngẫu nhiên thay vào đó, chẳng hạn như người chăm sóc cũ cranky tên Filch và mèo của mình rất mỉa mai. Harry nhanh chóng chạy ra khỏi nút, nhưng Ron đã lợi dụng khả năng newfound của mình để đi bộ qua cửa để mượn một số nút Thêm từ anh trai của ông Percy; ông nói rằng Percy có quá nhiều áo sơ mi button-down cho dù sao....Potions là đáng yêu nhất lớp Harry có thể tưởng tượng. Ông có thể ngửi thấy nhà máy và các loại thảo mộc khô từ thời điểm này ông vào ngục tối với Ron, và ông cảm thấy rất vui mừng tại khách hàng tiềm năng của việc học để nấu thuốc. Lá đã dạy anh ta khá một chút, nhưng Harry đã chắc chắn rằng các giáo sư dark-haired nhạt - có tên, Ron đã nói với anh ta với một shudder lạ, là Snape - phải biết nhiều hơn.Giáo sư Snape phải có terribly mong muốn dạy, cho ông đã đi thẳng xuống để kinh doanh ngay sau khi ông vào lớp học, mà không thậm chí có thể dừng lại để chào đón các sinh viên đầu tiên."Sẽ có không có câu thần chú vẫy tay chào cây đũa phép hoặc ngớ ngẩn ngu si trong lớp này," tuyên bố các thầy potions, nhìn các lớp học với đôi mắt màu đen than. Harry không thể giúp đỡ mỉm cười trong thỏa thích. Lá và cành đã cảnh báo ông rằng nhân phù thủy thích để sóng của cây đũa phép xung quanh rất nhiều và nói từ funny khi làm ảo thuật, thay vì chỉ cần thư giãn và để cho dòng chảy ma thuật thông qua – nhưng rõ ràng, điều này là không đúng về tất cả các phù thủy. Harry được thuyên giảm để có một giáo viên những người đã thông minh như là một nàng tiên về những việc này."Như vậy," tiếp tục Snape, "tôi không mong đợi nhiều người trong số bạn đánh giá cao sự tinh tế khoa học và nghệ thuật chính xác là pháp dược làm. Tuy nhiên, đối với những người chọn ít..." Ông đã phá vỡ và stared lúc Harry. "Tại sao có bạn mỉm cười, ông Potter?""Tôi chỉ vui mừng về lớp này," ông Harry hăm hở."Thật không?" Snape's đen chiêm ngưỡng lingered trên khuôn mặt của Harry. "Ông Potter. James Potter dài mất con trai. Chúng tôi mới... người nổi tiếng. " Ông nói trong một cách buồn cười, nếu như ông đã có đau răng nhỏ.Harry không có ý tưởng những gì một người nổi tiếng, nhưng ông cảm thấy quá nhút nhát để yêu cầu. Snape đã thu hút gần hơn. "Có lẽ bạn có thể nói với tôi, ông Potter, những gì tôi sẽ nhận được nếu tôi thêm vào bột gốc của asphodel một truyền của cây ngải?"Đối với một số lý do, Hermione bắt đầu làn sóng cánh tay của cô trong không khí.Harry nghĩ về nó cho một thời điểm. "Một xấu thực sự nếm Dạ dày y học? Bạn cần phải thêm khá nhiều cây mâu đơn gốc vào nó, tất nhiên, hoặc nó sẽ làm cho bạn buồn ngủ người. "Và tôi sẽ thêm rất nhiều mật ong với."Snape sputtered. "Bạn sẽ... thêm mật ong? Để dự thảo sống chết?"Harry gật đầu, hài lòng rằng ông biết câu trả lời. "Có. Nó là khủng khiếp đắng, đặc biệt là nếu không có lily...""Những gì-?" Snape bật một nhạt chết người bây giờ. "Đặc biệt là không... Oh, bạn có nghĩa là asphodel. Vâng, asphodel là một hoa huệ, tất nhiên. Cho một thời điểm, tôi nghĩ rằng cô đang nói về..." Ông đã bắt đầu xem xét một chút khỏe, và Harry tự hỏi nếu là bậc thầy không thể đã sử dụng một ít cây ngải truyền mình vào thời điểm đó."Nhưng nếu bạn thêm asphodel vào cây ngải, điều đó sẽ giúp một chút cay đắng. Hoa mẫu đơn sẽ giúp bạn ở lại tỉnh táo, và với một gạch ngang của mật ong, bạn sẽ có thể nuốt nó." Harry beamed lên tại các giáo sư potions. "Nó sẽ làm cho ngay cả tồi tệ nhất đau dạ dày đi.""Dự thảo sống chết sẽ làm cho một đau dạ dày đi?" Các giáo sư có vẻ nhầm lẫn kỳ lạ cho một thời điểm; có lẽ ông thực sự đã làm cần một số loại thuốc. "Nói cho tôi sau đó, ông Potter," ông nói với một gầm gừ nhỏ lẻ trong giọng nói của mình, "nơi nào bạn xem xét nếu tôi nói với bạn để tìm thấy tôi một bezoar?"Một bezoar? Oh, không! Bây giờ Harry nhận ra rằng các bậc thầy người nghèo phải terribly bị bệnh. Ông phải ăn một cái gì đó nhiễm độc, nếu ông muốn Harry để tìm thấy anh ta một bezoar. Không có thắc mắc giọng nghe snarly! Harry đã nhảy lên từ bàn làm việc của mình và tiếp cận giáo sư Snape. Nếu thầy là thực sự mà bị bệnh, đã có không có thời gian để đi tìm kiếm dê. Harry đã không thậm chí nhìn thấy bất kỳ người trong số họ xung quanh lâu đài cho đến nay. Điều này gọi là cho một cách tiếp cận trực tiếp hơn.Harry đặt bàn tay của mình soothingly trên dạ dày của Snape và tập trung tất cả các kỳ diệu của ông vào việc giúp đỡ các bậc thầy người nghèo cảm thấy tốt hơn.Snape gasped. "Những gì... những gì là bạn làm, trẻ em? Và đó là những gì? Rằng cảm giác tò mò, chảy qua tôi... " Ông stared, wide-eyed tại Harry.Harry cười lúc anh ta. "Có. Bạn cảm thấy tốt hơn bây giờ?""Cảm giác... tốt hơn?""Hiện Dạ dày của bạn vẫn còn đau?"Snape nhìn vào anh ta blankly cho một thời điểm. Sau đó, những gợi ý nhỏ nhất của một nụ cười tugged ở các góc của miệng mỏng. "Tôi không muốn bạn đi tìm kiếm một bezoar bởi vì tôi cần một, ông Potter;" Tôi chỉ muốn nhìn thấy nếu bạn biết câu trả lời cho câu hỏi của tôi.""Oh." Harry đỏ ửng và nhìn xuống. Vâng, làm thế nào có thể ông đã biết đến đó?"Nhưng tôi cảm thấy tốt hơn rất nhiều, bây giờ mà bạn đề cập đến nó," nói là bậc thầy potions lặng lẽ. "Những gì sắp xếp của ma thuật là đó?""Cổ tích kỳ diệu," thì thầm Harry."Tôi thấy." Tổng thể nhìn vào anh ta trong một thời gian dài. "Có vẻ như để chữa lành một hợp đồng lớn hơn đau dạ dày, ông Potter. Có lẽ đó là thậm chí đủ để chữa trị những cay đắng của cây ngải..." Thay đổi chủ đề bất ngờ, ông nói nhẹ nhàng: "làm thế nào lẻ... Bạn thực sự nhắc nhở tôi rất nhiều mẹ con, Harry. Nó phải là đôi mắt của bạn."...Harry nhìn, bối rối, tại hàng chục broomsticks đã nằm trên bãi cỏ. Lịch trình lớp học của ông đã nói rằng họ muốn có bay tinh tiếp theo, nhưng các giáo viên dường như đã thay đổi tâm trí của mình và quyết định để bắt đầu với một ngôi nhà nhỏ làm sạch thay vào đó. Nhưng tại sao họ muốn quét bên ngoài?"Bao giờ thực hiện bất kỳ bay trước khi, Harry?" thì thầm Ron."Bay? Vâng, một chút,"nói Harry. "Nhưng có vẻ như rằng chúng tôi đang đi để làm sạch một cái gì đó đầu tiên." Ông sáng. "Hoặc có lẽ chúng ta có nghĩa vụ phải mang theo những cây chổi với chúng tôi khi chúng tôi đang bay, và làm sạch nhà trường từ bên ngoài? Có lẽ bà Hooch muốn thoát khỏi một số cobwebs dưới mái?"Ron stared lúc anh ta cho một thời điểm. Sau đó ông cười khúc khích. "Oh. Tôi quên rằng bạn sẽ không biết về đậu chổi. Chúng tôi bay lượn trên những cây chổi, Harry.""Ngày những cây chổi?" Harry liếc nhìn xuống lúc chổi trường học của mình. "Tại sao?"Nhưng trước khi Ron có thể trả lời, Madam Hooch thổi còi của mình; nó nghe như một hawk người có nghĩa là kinh doanh."Bước lên đến cây chổi của bạn, tất cả mọi người," cô nói rất chạy. "Bây giờ, Giữ trong tay của bạn và chỉ huy những cây chổi tăng. Khi nó là đủ cao, nắm bắt nó với bàn tay của bạn, và gắn kết chổi của bạn một cách cẩn thận."Harry liếc nhìn xung quanh, có vách ngăn. Draco barked một cái gì đó tại chổi của ông, và các sợi gỗ tăng dần vào không khí. Draco ngồi xuống trên broomstick của mình với một nụ cười nhỏ.Hermione phải
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
Phải mất Harry và Ron một lúc để có được sử dụng để điều hướng theo cách của họ xung quanh lâu đài. Đã có rất nhiều hành lang đá dài, ngoằn ngoèo này và đó như sông uốn khúc, và cầu thang dường như di chuyển từ nơi này đến nơi khác. Một số trong những cánh cửa không mở, trừ khi bạn nói từ bên phải, mà Harry thấy rất kỳ quặc. Nó sẽ không có được dễ dàng hơn để đưa tay nắm cửa trên? Ron nhăn mặt khủng khiếp mỗi lần ông đã phải nói các mật khẩu để vào phòng sinh hoạt chung Slytherin; đối với một số lý do, anh dường như có một sự ác cảm bạo lực để nói rằng người thuần chủng từ. Harry, người đã bí mật nghĩ rằng nó là khá ngớ ngẩn để nói chuyện với cửa ra vào khi hầu hết trong số họ thậm chí còn không nói lại, thấy thương hại người bạn của mình và chỉ cho anh cách đi bộ xuyên qua gỗ của cửa chính nó, mà không cần chờ đợi cho nó để mở khi anh nói. Phải mất Ron một chút để có được sự kỳ diệu bên phải, nhưng anh đã làm việc rất chăm chỉ khi không có ai khác xung quanh để xem. Ngay sau đó ông đã đi bộ qua Slytherin cửa phòng sinh hoạt chung như dễ dàng như một nàng tiên, lẩm bẩm Godric hoặc những điều ngẫu nhiên lai hay khác dưới hơi thở của mình. Ông dường như để có niềm vui đặc biệt trong giả vờ rằng mật khẩu là Muggle bất cứ khi nào Draco Malfoy đang ở gần đó. Draco nhìn Harry và Ron thận trọng ở lần, nhưng ông vẫn rất lịch sự xung quanh Harry. Ông lấy một mối quan tâm lớn trong Harry và hỏi anh ta một vài câu hỏi về nàng tiên và cách mạnh mẽ họ. Ông thường hỏi Harry làm thế nào ông đã đánh bại Chúa tể bóng tối như một em bé, nhưng Harry thực sự không có nhiều điều để nói, vì anh không thể nhớ bất kỳ của nó. Các học sinh Slytherin khác dường như rất tốt đẹp và thân thiện là tốt, ngay cả khi một vài trong số họ có vẻ hơi lo lắng xung quanh Harry. Harry và Ron cũng đã kết bạn với các sinh viên từ ngôi nhà khác, chẳng hạn như Hermione, và người bạn Trevor của Neville. Đã có tất cả các loại sinh vật bí ẩn chuyển vùng quanh lâu đài, và Harry người thân quen với họ. Ông rất ngạc nhiên khi thấy các trình thuật sĩ nhạt sương mù kéo dài giống như trong các hành lang và cầu thang, đi bộ và sinh viên phải thông qua họ. "Họ là những con ma," giải thích Ron khi Harry hỏi. "Họ là những linh hồn của trình thuật sĩ đã chết từ lâu, nhưng những người không sẵn sàng để vượt qua ngày." "Vượt qua vào những gì?" Harry hỏi, cuốn hút, nhưng Ron cho biết ông không thực sự chắc chắn; có lẽ họ nên hỏi Hermione một thời gian, kể từ khi cô dường như đã đọc rất nhiều sách. Harry nhanh chóng làm bạn với Bloody Baron, một nhà quý tộc chàng người thích ám ảnh trong ngục tối Slytherin. Ông rất giỏi kể chuyện, mặc dù một số trong những câu chuyện của ông đã gần như buồn như Shard của. Và sau đó là Peeves, ai thích tấm da thứ ở người. Ông còn tệ hơn cả một con sóc ném các loại hạt, và Harry có thể nói một cách nghiêm khắc với anh ta một vài lần về sự nguy hiểm của việc ra mắt của người dân. Peeves là không thực sự là một thuật sĩ, và không thực sự là một con ma hoặc. Hermione, người dường như biết tất cả mọi thứ gần như, nói rằng Peeves là một yêu tinh, nhưng những từ không có ý nghĩa gì với Harry. Nhưng cuối cùng, sau khi bị dội một xô bất ngờ của nước rửa chén, ông nhận ra rằng Peeves chỉ là một tinh thần nguyên tố của các loại, như các sprites nước người thích để đẩy nàng tiên vào ao khi họ đang bắt cá và cười về nó sau đó. Bí quyết để nhận được elementals cư xử là của khóa học để mang lại cho họ rất nhiều nút như là quà tặng; đối với một số lý do, elementals chỉ yêu mến nút. Harry và Ron đã cho anh nhiều nút như họ có thể rảnh rỗi, và Peeves rất hài lòng với bộ sưu tập nút ngày càng tăng của mình rằng ông bắt đầu hành xử khá tử tế với cả hai. Ông đã thất vọng nguyên tố bị dồn nén của mình ra trên những người qua đường ngẫu nhiên khác để thay thế, chẳng hạn như người chăm sóc có tên tuổi Filch cáu kỉnh và mèo rất mỉa mai của mình. Harry sớm chạy ra khỏi các nút, nhưng Ron đã tận dụng khả năng mới của mình để đi bộ qua cánh cửa để vay một số nút lệnh nữa từ anh trai của ông Percy; ông nói rằng Percy đã có quá nhiều sơ mi cài nút xuống hồ bột anyway. ... Độc dược là lớp học đáng yêu nhất Harry có thể tưởng tượng. Ông có thể cảm nhận các nhà máy và các loại thảo mộc khô từ lúc anh bước vào dungeon với Ron, và anh cảm thấy rất vui mừng trước triển vọng của việc học để pha thuốc. Leaf đã dạy anh khá một chút, nhưng Harry chắc chắn rằng tóc đen giáo sư nhạt - tên, Ron nói với anh ta với một cái rùng mình kỳ lạ, là Snape - phải biết nhiều hơn. Giáo sư Snape phải có được kinh khủng háo hức để giảng dạy, cho ông đã đi thẳng xuống để kinh doanh ngay sau khi ông bước vào lớp học, mà không hề dừng lại để chào đón các sinh viên đầu tiên. "Sẽ không có cây đũa-vẫy hay ngớ ngẩn câu thần chú ngu ngốc trong lớp này," tuyên bố potions chủ, nhìn ra ngoài qua lớp với đôi mắt than đen của mình. Harry không thể không mỉm cười trong niềm vui sướng. Lá và cành đã cảnh báo ông rằng phù thủy người thích vẫy cây đũa phép của họ xung quanh rất nhiều và nói những lời buồn cười khi làm ảo thuật, thay vì chỉ thư giãn và để cho dòng chảy ma thuật thông qua họ - nhưng rõ ràng, điều này là không đúng sự thật của tất cả các trình thuật sĩ. Harry thấy nhẹ nhõm khi đã tìm thấy một người giáo viên là sự thông minh như một cổ tích về những điều này. "Như vậy," tiếp tục Snape, "Tôi không mong đợi nhiều bạn đánh giá cao các khoa học tinh tế và nghệ thuật chính xác mà là potion định. Tuy nhiên, đối với những chọn vài ... "Anh ngừng lại và nhìn chằm chằm vào Harry. "Tại sao anh lại mỉm cười, ông Potter?" "Tôi chỉ là vui mừng về lớp này," Harry nói háo hức. "Thật sao?" Ánh mắt đen của Snape vẫn còn nán lại trên khuôn mặt của Harry. "Ông Potter. Dài mất đứa con trai James Potter. Mới ... nổi tiếng của chúng tôi." Ông nói một cách buồn cười, như thể anh bị đau răng nhẹ. Harry không có ý tưởng những gì một người nổi tiếng được, nhưng ông cảm thấy quá xấu hổ để hỏi. Snape đến gần hơn. "Có lẽ bạn có thể cho tôi biết, ông Potter, những gì tôi sẽ nhận được nếu tôi thêm rễ bột của cây nhựt quang lan đến một truyền của cây ngải?" Đối với một số lý do, Hermione bắt đầu vẫy tay ​​mình trong không khí. Harry nghĩ về nó một lúc . "Một loại thuốc dạ dày thực sự xấu nếm? Bạn cần phải thêm khá nhiều gốc hoa mẫu đơn để nó, tất nhiên, hoặc nó sẽ làm cho bạn buồn ngủ kinh khủng. Và tôi sẽ thêm rất nhiều mật ong vào đó." Snape phún xạ. "Bạn sẽ ... thêm mật ong? Để các Draught of Living Death?" Harry gật đầu, hài lòng vì anh biết câu trả lời. "Vâng. Đó là khủng khiếp đắng, đặc biệt là không lily ..." "What-?" Snape quay một nhạt chết bây giờ. "Đặc biệt là không có ... Oh, bạn có nghĩa là cây nhựt quang lan. Vâng, các cây nhựt quang lan là một lily, tất nhiên. Trong một khoảnh khắc, tôi nghĩ bạn đã nói về ..." Anh đang bắt đầu nhìn một chút không khỏe, và Harry tự hỏi nếu người chủ không thể sử dụng một ít cây ngải truyền chính mình tại thời điểm đó. "Nhưng nếu bạn thêm cây nhựt quang lan đến các cây ngải, mà sẽ giúp những đắng cay một chút. Các hoa mẫu đơn sẽ giúp bạn luôn tỉnh táo, và với một chút mật ong, bạn sẽ có thể nuốt nó. " Harry cười rạng rỡ tại các giáo sư potions. "Nó sẽ làm cho ngay cả những đau dạ dày xấu nhất đi." "Các Draught of Living Cái chết sẽ làm cho đau bụng đi?" Các giáo sư có vẻ kỳ lạ lẫn lộn một lúc; có lẽ ông thực sự cần một số loại thuốc. "Nói cho tôi biết sau đó, ông Potter," ông nói với một tiếng gầm gừ nhỏ lẻ trong giọng nói của anh, "nơi mà bạn sẽ xem xét nếu tôi nói với bạn để tìm cho tôi một Ngưu Hoàng?" A Ngưu Hoàng? Ồ không! Bây giờ Harry nhận ra rằng các bậc thầy người nghèo phải được bệnh khủng khiếp. Ông phải có một cái gì đó ăn nhiễm độc, nếu ông muốn Harry tìm cho anh một Ngưu Hoàng. Không có tự hỏi giọng anh vang lên snarly! Harry nhảy lên từ bàn của mình và gặp Giáo sư Snape. Nếu thầy thật sự mà bị bệnh, không có thời gian để đi tìm dê. Harry đã thậm chí không nhìn thấy bất kỳ của họ xung quanh lâu đài cho đến nay. Điều này được gọi là một cách tiếp cận trực tiếp hơn. Harry đặt tay dịu dàng trên bụng của Snape và tập trung tất cả các phép thuật của mình vào việc giúp đỡ các bậc thầy người nghèo cảm thấy tốt hơn. Snape thở hổn hển. "Cái gì ... bạn đang làm gì, con? Và là gì vậy? Cảm giác đó tò mò, chảy qua tôi ..." Anh nhìn chằm chằm, mắt mở to nhìn Harry. Harry mỉm cười với ông. "Có. Có phải bạn cảm thấy tốt hơn bây giờ?" "Cảm thấy ... tốt hơn?" "Có dạ dày của bạn vẫn còn đau không?" Snape nhìn anh ngây người một lúc. Sau đó, những gợi ý nhỏ của một nụ cười kéo mạnh ở các góc của miệng mỏng của mình. "Tôi không muốn bạn đi tìm kiếm một Ngưu Hoàng bởi vì tôi cần một, ông Potter, tôi chỉ muốn xem nếu bạn biết câu trả lời cho câu hỏi của tôi." "Oh". Harry đỏ mặt và nhìn xuống. Vâng, làm thế nào ông có thể biết được điều đó? "Nhưng tôi cảm thấy rất tốt, bây giờ mà bạn đề cập đến nó," cho biết các potions thầy lặng lẽ. "Những loại ma thuật gì vậy?" "Fairy ma thuật," Harry thì thầm. "Tôi nhìn thấy." Các bậc thầy nhìn anh trong một thời gian dài. ". Có vẻ như để chữa lành một thỏa thuận lớn hơn đau dạ dày, ông Potter Có lẽ nó thậm chí còn đủ để chữa sự cay đắng của cây ngải ..." Thay đổi chủ đề đột ngột, ông nhẹ nhàng nói: "Thật kỳ lạ ... Bạn thực sự làm nhắc nhở tôi rất nhiều mẹ của bạn, Harry. Nó phải là đôi mắt của bạn. "... Harry nhìn chằm chằm, có vách ngăn, tại hàng chục chiếc chổi đã được nằm trên cỏ. Lịch học của ông đã nói rằng họ sẽ phải bay thủy tinh bên cạnh, nhưng cô giáo dường như đã thay đổi ý định và quyết định bắt đầu với một ngôi nhà nhỏ làm sạch thay thế. Nhưng tại sao họ sẽ quét bên ngoài? "Bao giờ thực hiện bất cứ bay trước, Harry?" Ron thì thầm. "Flying? Vâng, một chút," Harry nói. "Nhưng dường như chúng ta đang đi để làm sạch một cái gì đó đầu tiên." Ông sáng. "Hoặc có lẽ chúng ta có nghĩa vụ phải mang các chổi với chúng tôi khi chúng tôi đang bay, và làm sạch các trường từ bên ngoài? Có lẽ Madam Hooch muốn thoát khỏi một số của mạng nhện dưới mái hiên?" Ron nhìn chằm chằm vào anh trong chốc lát. Sau đó, ông cười khúc khích. "Oh. Tôi quên rằng bạn sẽ không biết về những cây chổi. Chúng tôi bay trên chổi, Harry." "Trên chổi?" Harry liếc xuống chổi trường học của mình. "Tại sao?" Nhưng trước khi Ron có thể trả lời, Madam Hooch thổi còi của mình; cô có vẻ giống như một con chim ưng người có nghĩa là kinh doanh. "Bước lên cây chổi của bạn, tất cả mọi người," cô nói rất chạy. "Bây giờ, giữ tay ra, chỉ huy chổi tăng. Khi nó đủ cao, nắm bắt nó với bàn tay của bạn, và gắn kết chổi của bạn một cách cẩn thận." Harry liếc nhìn xung quanh, có vách ngăn. Draco sủa cái gì đó ở cây chổi của mình, và các trục gỗ tăng từ từ vào không khí. Draco ngồi trên cán chổi của mình với một nụ cười nhỏ. Hermione phải

















































































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: